Nhìn Cổ Phương vui mừng ôm lấy Trương Dương, Lý Vĩ tự dưng nháy nháy mắt mất tự nhiên.
Tâm trạng của anh hiện nay so với lúc trước khi đi hoàn toàn khác nhau. Trước khi đi, anh ta chỉ coi Trương Dương là bác sĩ bình thường, khi trở lại, trong mắt anh ta, Trương Dương đã thành cao nhân hùng mạnh vô cùng.
Bọn Trương Dương chiến đấu với linh vượn, anh ta đều được chứng kiến.
Chính bởi vì thấy rõ cả, mới càng hiểu sự cường đại của bọn Trương Dương.
Thấy em họ mình cứ ôm một ‘cao nhân’ như vậy, anh ta có muốn không sợ cũng không được.
Theo anh ta hiểu, mấy ‘cao nhân’ bình thường tính tình đều rất quái lạ, hoặc là khinh thường người bình thường. Nếu chẳng may Trương Dương tiện tay một chút, Cổ Phương chắc chắn xong đời.
- Đi thôi, cứu người sớm một chút quan trọng hơn.
Để Cổ Phương ôm một lúc, Trương Dương mới mỉm cười nói một câu. Lý Vĩ vừa định đi tới kéo Cổ Phương, vẻ mặt không khỏi lại ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ, Trương Dương lại tùy ý như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ của một ‘cao nhân’
Tuy nhiên nhớ lại lúc trước, Trương Dương hình như cũng như này, còn Long Phong, thì khá xa cách với mọi người, bộ dạng lạnh lùng.
- Đúng, cứu người quan trọng hơn, Trương Dương, mời cậu.
Cổ Phương vội vàng buông Trương Dương ra, lúc này anh ta cũng không biết tâm trạng phức tạp của anh họ mình.
Trong mắt anh ta, Trương Dương chỉ là công tử, hoặc là một công tử có y thuật cao, mang đến một kì tích cho mình. Ngoài ra, tất cả những điều khác về Trương Dương anh ta đều không rõ.
Nhất chiếc xe có rèm che trông rất sang trọng, Cổ Phương lôi Trương Dương lên xe.
Đây là đặc biệt tới đón Trương Dương. Người nhà Kiều lão, rất có thành ý về chuyện này. Đây cũng bởi vì Trương Dương có thể cứu Kiều lão.
Trong bệnh viện, lúc này mọi người đã ngồi chật phòng họp.
Chuyên gia da vàng, da trắng, thậm chí còn cả da đen.
Chuyên gia trên toàn thế giới tới hội chận cho Kiều lão lần này, ngoài một số người có việc không thể không đi trước, còn lại đều chưa đi. Đoàn người tất cả tập trung ở đây, đợi anh chàng thần bí kia về.
Dựa vào mấy cây ngân châm, còn có một viên dược vật không biết tên, liền kéo dài được tính mạng cho Kiều lão thêm vài ngày, điều này trong mắt họ đã là một kì tích rồi.
Bọn họ cũng đều muốn xem xem, Trương Dương rút cuộc có năng lực hay không, có thật sự cứu được tính mạng của Kiều lão không.
- Bác sĩ Vương, trung y của quý quốc, thật sự thần kì như vậy sao?
Phòng họp tổng cộng có hơn bốn mươi chuyên gia, trong đó một nửa là chuyên gia trong nước, chỉ có gần hai mươi chuyên gia của nước ngoài.
Người hỏi là một chuyên gia da trắng. Đây là chuyên gia người Anh. Trước kia ông ta từng ở Trung Quốc, học Hán ngữ một thời gian ngắn, lúc này đang dùng cái giọng lơ lớ đó nói chuyện.
Ông ta nói xong, còn có mấy người làm phiên dịch cho những chuyên gia không biết tiếng Trung.
Lần này tới đều là các bác sĩ chuyên gia nổi tiếng quốc tế, mang theo phiên dịch là chuyện bình thường.
Vương Bân khẽ cười, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên, tuy nhiên chủ yếu là tự hào.
Bác sĩ nước ngoài này hỏi ông ta, ông ta mỉm cười, từ từ nói:
- Trung y là quốc túy của nước tôi, kế thừa mấy ngàn năm, từ lâu đã có vô số kì tích không kể hết. Ngoài ra về cách trị liệu một số bệnh, Trung còn có ưu thế mà Tây y không thể bằng được. Tôi tin là Trung y có kì tích thần kì như vậy.
Vương Bân là người Trung Quốc, chuyên gia nước ngoài hỏi ông ta cũng là chuyện bình thường.
Lúc nói những lời này, Vương Bân còn rất kiêu ngạo, mặc dù ông ta là bác sĩ Tây y.
Những bác sĩ Trung Quốc khác, lúc này đều gật đầu. Tuy lần này cứu người không phải bọn họ, nhưng dù sao cũng là đồng bào mình, hơn nữa còn sửa dụng Trung y quốc túy, cho dù bọn họ là người nghiên cứu Tây y, nhưng cũng có cảm giác rất tự hào.
Đây là sự tự hào dân tộc, không liên quan đến chuyện bọn họ học gì.
- Quốc túy, quốc túy của Trung Quốc, tôi hiểu rồi.
Bác sĩ da trắng kia gật đầu, còn giơ ngón tay cái ra.
Cho dù Trương Dương có cứu sống Kiều lão hay không, có thể kéo dài tính mạng cho Kiều lão thêm vài ngày như vậy, bọn họ đã cảm thấy khó tin. Lúc này bọn họ vô cùng hiếu kì về mấy cây châm của Trương Dương.
Châm này, đang trên người Kiều lão, mấy ngày này từng bác sĩ đều vào xem, sau khi tìm hiểu chiều dài của châm, tất cả đều tặc lưỡi kì lạ.
Châm dài như vậy, bọn họ rất khó tưởng tượng, ghim vào cơ thể con người không chỉ không phản tác dụng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Nói chung, trước kia bọn họ khinh thường, cũng không hiểu Trung y cổ lỗ. Lúc này đột nhiên trở nên thần bí, biến thành rất vĩ đại, người tạo nên điều này chính là Trương Dương.
- Chủ nhiệm Vương, bác sĩ Trương đã về.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một bác sĩ chừng ba mươi tuổi đi tới.
Những người nghe hiểu lời này của anh ta, lập tức đều đứng lên, những người không hiểu sau khi được phiên dịch, cũng đều đứng lên theo.
Bọn họ vẫn luôn chờ, anh chàng thần kì này, rốt cục đã trở lại.
- Đi.
Vương Bân là người đầu tiên đi ra ngoài. Trương Dương đã trở lại, chứng minh hắn đã mang được thứ đồ cần tìm về.
Dựa vào cách nói khi trước của Trương Dương, đồ vật mang về lần này, có thể cứu được Kiều lão, hơn nữa có thể chữa trị triệt để bệnh tình của Kiều lão.
Chữa khỏi hoàn toàn, và kéo dài tính mạng vài ngày là hai chuyện rất khác nhau. Vương Bân cũng nghĩ, Trương Dương rút cục có thể tạo ra kì tích hay không.
Một phòng chuyên gia, đều đi ra ngoài, tuy nhiên đều bị chặn lại ở hành lang của phòng giám hộ trọng chứng.
Kiều lão không phải người bình thường, sao có thể cho nhiều người như vậy tới xem.
Huống hồ, phòng giám hộ trọng chứng cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy, càng không thể cho bọn họ vào,
Cuối cùng sau khi can thiệp, chỉ và Vương Bân và năm bác sĩ vào trong được. Những chuyên gia khác chỉ có thể trước tiên đợi ở ngoài. Năm bác sĩ này có ba người là bạn quốc tế, đều là người đến sớm nhất lần này, toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho Kiều lão.
Trong số này, có bác sĩ người Anh vừa hỏi lúc nãy.
Lúc bọn họ vào, Trương Dương còn chưa tới, chỉ có đoàn xe vừa vào bệnh viện.
Một lát sau, Trương Dương mới cùng Cổ Phương và những người khác tới đây. Trương Dương đã thay quần áo, bộ dạng không còn kì quái nữa.
- Trương, bác sĩ Trương, thế nào, cậu nắm chắc không?
Nhìn thấy Trương Dương, Vương Bân là người đầu tiên đi tới chào hỏi. Lúc này ông ta bất chấp thân phận của mình là bác sĩ chủ nhiệm, chuyên gia nổi tiếng trong nước, đi thẳng tới nghênh đón một sinh viên.
Vừa rồi ông ta đã mạnh mồm, Trương Dương nếu không cứu được Kiều lão, ông ta cũng mất mặt theo.
Ông ta mất mặt khoan hãy tính, lần này mất mặt còn là trung y quốc túy. Trong lòng ông ta cũng không muốn bạn bè quốc tế xem thường trung y của bọn họ. Trung y càng phát triển, trong lòng họ càng tự hào.
- Ông yên tâm, thứ cần tôi đã tìm được, lần này Kiều lão tuyệt đối không sao.
Trương Dương khẽ cười, tình trạng của Kiều lão hắn rõ nhất.
Chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, bệnh của Kiều lão tất nhiên sẽ được trị khỏi. Thuốc Trương Dương đã tìm được, tiếp theo chỉ cần cho Kiều lão uống, dùng một thời gian, tình trạng cơ thể sẽ cải thiện, cho đến khi tỉnh lại.
- Vậy là tốt rồi.
Vương Bân yên tâm gật đầu. Bác sĩ người Anh vừa định tới hỏi, Trương Dương đã đi về phía phòng bệnh.
Tinh khí thần của Kiều lão đều rất suy yếu, đặc biệt là thần, trị liệu sớm một chút, có thể càng nắm chắc hơn một phần.
Trong phòng bệnh, chỉ có mấy bác sĩ kia vào, người nhà của Kiều lão cũng chỉ có Cổ Phương.
Long Phong lúc này giữ Tia Chớp và Vô Ảnh, lẳng lặng đứng bên ngoài chờ. Lý Vĩ đứng cạnh anh ta.
Kiều lão trên giường bệnh ngủ vô cùng yên bệnh, số liệu trên những thiết bị bên cạnh đều bình thường. Ngoài ra trên mặt ông cũng hơi hồng hào.
Những điều này đều là công hiệu của viên sâm hoàn ngàn năm kia mang lại.
Đáng tiếc là, ấn đường của Kiều lão vẫn hơi đen. Đây là biểu hiện của thần yếu. Thần rất yếu ớt, nhưng chí ít vẫn chưa tiêu tan. Chưa tiêu tan, Kiều lão còn có cơ hội trị khỏi.
Trương Dương lấy ra hộp ngọc, lấy một cây hoàn hồn thảo ra.
Cổ Phương bên cạnh đã chuẩn bị một cái chén, Trương Dương nhẹ nhàng nắm chặt cây cỏ, ép nước của hoàn hồn thảo ra, trực tiếp nhỏ vào chén.
Sau khi ép hết nước của một cây, Trương Dương mới để hoàn hồn thảo sang một bên.
Trong chén đã có một tầng nước, Trương Dương nhận lấy cái chén, trực tiếp cho Kiều lão uống nước hoàn hồn thảo này.
- Sau khi cây cỏ này rửa sạch, bảo người dùng lửa lòm ròm nấu chín, luộc một tiếng là được.
Trương Dương chỉ cây hoàn hồn thảo vừa vắt nước, rồi nói với Cổ Phương.
Cổ Phương lập tức gật đầu, mang theo cây hoàn hồn thảo rời khỏi phòng bệnh, ra bảo những người khác làm việc này.
Lúc anh ta đi ra ngoài, Trương Dương cứ nhìn Kiều lão trên giường bệnh, nói chính xác, luôn nhìn trán ông.
Không lâu sau, trán Kiều lão có chút biến đổi, tuy không thay đổi rõ lắm, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra.
Khóe miệng Trương Dương từ từ hé cười. Hoàn hồn thảo đã phát huy tác dụng, thần của Kiều lão đã bắt đầu được chữa trị, bổ sung. Thần cường rồi tình trạng cơ thể ông dần dần hồi phục không ít.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn khôi phục cần một thời gian. Tuy nhiên rất nhanh có thể tỉnh lại, điều này là thật.
Sau khi khẳng định hoàn hồn thảo có tác dụng, Trương Dương mới bắt đầu giúp Kiều lão rút châm. Châm đã cắm vào người Kiều lão hai ngày, một cây châm đâm vào cơ thể con người quá lâu cũng không tốt.
Cây ngân châm dài bị Trương Dương rút ra như vậy, mấy chuyên gia ngoại quốc nhìn mà đều trợn tròn mắt.
Bọn họ nghe nói ngân châm này rất dài, nhưng nghe nói và nhìn thấy tận mất là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bác sĩ người Anh kia miệng còn không ngừng kêu lên…cũng có ý thần kỳ.
Rút tất cả châm ra, Trương Dương chậm rãi thở phào, lại có chút tiếc nuối nhìn đầu mấy cây châm.
Phần nhọn của ngân châm đã biến thành màu đen. Mấy cây châm này đã thành đồ phế thải, sau này không dùng lại được nữa, hắn lại phải đổi một bộ mới rồi.
Điều này lại khiến Trương Dương nảy ra ý nghĩ chế tạo một bộ vũ khí cho riêng mình. Châm hợp kim mà kiếp trước hắn dùng, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy. Có dùng nhiều lần hơn nữa, cũng không lo bị hỏng.
Chỉ có điều tìm người tạo ra một bộ hợp thủ châm cũng không phải chuyện dễ như vậy. Hiện tại Trương Dương không thiếu tiền, chỉ thiếu một người có tay nghề.
Tâm trạng của anh hiện nay so với lúc trước khi đi hoàn toàn khác nhau. Trước khi đi, anh ta chỉ coi Trương Dương là bác sĩ bình thường, khi trở lại, trong mắt anh ta, Trương Dương đã thành cao nhân hùng mạnh vô cùng.
Bọn Trương Dương chiến đấu với linh vượn, anh ta đều được chứng kiến.
Chính bởi vì thấy rõ cả, mới càng hiểu sự cường đại của bọn Trương Dương.
Thấy em họ mình cứ ôm một ‘cao nhân’ như vậy, anh ta có muốn không sợ cũng không được.
Theo anh ta hiểu, mấy ‘cao nhân’ bình thường tính tình đều rất quái lạ, hoặc là khinh thường người bình thường. Nếu chẳng may Trương Dương tiện tay một chút, Cổ Phương chắc chắn xong đời.
- Đi thôi, cứu người sớm một chút quan trọng hơn.
Để Cổ Phương ôm một lúc, Trương Dương mới mỉm cười nói một câu. Lý Vĩ vừa định đi tới kéo Cổ Phương, vẻ mặt không khỏi lại ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ, Trương Dương lại tùy ý như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ của một ‘cao nhân’
Tuy nhiên nhớ lại lúc trước, Trương Dương hình như cũng như này, còn Long Phong, thì khá xa cách với mọi người, bộ dạng lạnh lùng.
- Đúng, cứu người quan trọng hơn, Trương Dương, mời cậu.
Cổ Phương vội vàng buông Trương Dương ra, lúc này anh ta cũng không biết tâm trạng phức tạp của anh họ mình.
Trong mắt anh ta, Trương Dương chỉ là công tử, hoặc là một công tử có y thuật cao, mang đến một kì tích cho mình. Ngoài ra, tất cả những điều khác về Trương Dương anh ta đều không rõ.
Nhất chiếc xe có rèm che trông rất sang trọng, Cổ Phương lôi Trương Dương lên xe.
Đây là đặc biệt tới đón Trương Dương. Người nhà Kiều lão, rất có thành ý về chuyện này. Đây cũng bởi vì Trương Dương có thể cứu Kiều lão.
Trong bệnh viện, lúc này mọi người đã ngồi chật phòng họp.
Chuyên gia da vàng, da trắng, thậm chí còn cả da đen.
Chuyên gia trên toàn thế giới tới hội chận cho Kiều lão lần này, ngoài một số người có việc không thể không đi trước, còn lại đều chưa đi. Đoàn người tất cả tập trung ở đây, đợi anh chàng thần bí kia về.
Dựa vào mấy cây ngân châm, còn có một viên dược vật không biết tên, liền kéo dài được tính mạng cho Kiều lão thêm vài ngày, điều này trong mắt họ đã là một kì tích rồi.
Bọn họ cũng đều muốn xem xem, Trương Dương rút cuộc có năng lực hay không, có thật sự cứu được tính mạng của Kiều lão không.
- Bác sĩ Vương, trung y của quý quốc, thật sự thần kì như vậy sao?
Phòng họp tổng cộng có hơn bốn mươi chuyên gia, trong đó một nửa là chuyên gia trong nước, chỉ có gần hai mươi chuyên gia của nước ngoài.
Người hỏi là một chuyên gia da trắng. Đây là chuyên gia người Anh. Trước kia ông ta từng ở Trung Quốc, học Hán ngữ một thời gian ngắn, lúc này đang dùng cái giọng lơ lớ đó nói chuyện.
Ông ta nói xong, còn có mấy người làm phiên dịch cho những chuyên gia không biết tiếng Trung.
Lần này tới đều là các bác sĩ chuyên gia nổi tiếng quốc tế, mang theo phiên dịch là chuyện bình thường.
Vương Bân khẽ cười, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên, tuy nhiên chủ yếu là tự hào.
Bác sĩ nước ngoài này hỏi ông ta, ông ta mỉm cười, từ từ nói:
- Trung y là quốc túy của nước tôi, kế thừa mấy ngàn năm, từ lâu đã có vô số kì tích không kể hết. Ngoài ra về cách trị liệu một số bệnh, Trung còn có ưu thế mà Tây y không thể bằng được. Tôi tin là Trung y có kì tích thần kì như vậy.
Vương Bân là người Trung Quốc, chuyên gia nước ngoài hỏi ông ta cũng là chuyện bình thường.
Lúc nói những lời này, Vương Bân còn rất kiêu ngạo, mặc dù ông ta là bác sĩ Tây y.
Những bác sĩ Trung Quốc khác, lúc này đều gật đầu. Tuy lần này cứu người không phải bọn họ, nhưng dù sao cũng là đồng bào mình, hơn nữa còn sửa dụng Trung y quốc túy, cho dù bọn họ là người nghiên cứu Tây y, nhưng cũng có cảm giác rất tự hào.
Đây là sự tự hào dân tộc, không liên quan đến chuyện bọn họ học gì.
- Quốc túy, quốc túy của Trung Quốc, tôi hiểu rồi.
Bác sĩ da trắng kia gật đầu, còn giơ ngón tay cái ra.
Cho dù Trương Dương có cứu sống Kiều lão hay không, có thể kéo dài tính mạng cho Kiều lão thêm vài ngày như vậy, bọn họ đã cảm thấy khó tin. Lúc này bọn họ vô cùng hiếu kì về mấy cây châm của Trương Dương.
Châm này, đang trên người Kiều lão, mấy ngày này từng bác sĩ đều vào xem, sau khi tìm hiểu chiều dài của châm, tất cả đều tặc lưỡi kì lạ.
Châm dài như vậy, bọn họ rất khó tưởng tượng, ghim vào cơ thể con người không chỉ không phản tác dụng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Nói chung, trước kia bọn họ khinh thường, cũng không hiểu Trung y cổ lỗ. Lúc này đột nhiên trở nên thần bí, biến thành rất vĩ đại, người tạo nên điều này chính là Trương Dương.
- Chủ nhiệm Vương, bác sĩ Trương đã về.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một bác sĩ chừng ba mươi tuổi đi tới.
Những người nghe hiểu lời này của anh ta, lập tức đều đứng lên, những người không hiểu sau khi được phiên dịch, cũng đều đứng lên theo.
Bọn họ vẫn luôn chờ, anh chàng thần kì này, rốt cục đã trở lại.
- Đi.
Vương Bân là người đầu tiên đi ra ngoài. Trương Dương đã trở lại, chứng minh hắn đã mang được thứ đồ cần tìm về.
Dựa vào cách nói khi trước của Trương Dương, đồ vật mang về lần này, có thể cứu được Kiều lão, hơn nữa có thể chữa trị triệt để bệnh tình của Kiều lão.
Chữa khỏi hoàn toàn, và kéo dài tính mạng vài ngày là hai chuyện rất khác nhau. Vương Bân cũng nghĩ, Trương Dương rút cục có thể tạo ra kì tích hay không.
Một phòng chuyên gia, đều đi ra ngoài, tuy nhiên đều bị chặn lại ở hành lang của phòng giám hộ trọng chứng.
Kiều lão không phải người bình thường, sao có thể cho nhiều người như vậy tới xem.
Huống hồ, phòng giám hộ trọng chứng cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy, càng không thể cho bọn họ vào,
Cuối cùng sau khi can thiệp, chỉ và Vương Bân và năm bác sĩ vào trong được. Những chuyên gia khác chỉ có thể trước tiên đợi ở ngoài. Năm bác sĩ này có ba người là bạn quốc tế, đều là người đến sớm nhất lần này, toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho Kiều lão.
Trong số này, có bác sĩ người Anh vừa hỏi lúc nãy.
Lúc bọn họ vào, Trương Dương còn chưa tới, chỉ có đoàn xe vừa vào bệnh viện.
Một lát sau, Trương Dương mới cùng Cổ Phương và những người khác tới đây. Trương Dương đã thay quần áo, bộ dạng không còn kì quái nữa.
- Trương, bác sĩ Trương, thế nào, cậu nắm chắc không?
Nhìn thấy Trương Dương, Vương Bân là người đầu tiên đi tới chào hỏi. Lúc này ông ta bất chấp thân phận của mình là bác sĩ chủ nhiệm, chuyên gia nổi tiếng trong nước, đi thẳng tới nghênh đón một sinh viên.
Vừa rồi ông ta đã mạnh mồm, Trương Dương nếu không cứu được Kiều lão, ông ta cũng mất mặt theo.
Ông ta mất mặt khoan hãy tính, lần này mất mặt còn là trung y quốc túy. Trong lòng ông ta cũng không muốn bạn bè quốc tế xem thường trung y của bọn họ. Trung y càng phát triển, trong lòng họ càng tự hào.
- Ông yên tâm, thứ cần tôi đã tìm được, lần này Kiều lão tuyệt đối không sao.
Trương Dương khẽ cười, tình trạng của Kiều lão hắn rõ nhất.
Chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, bệnh của Kiều lão tất nhiên sẽ được trị khỏi. Thuốc Trương Dương đã tìm được, tiếp theo chỉ cần cho Kiều lão uống, dùng một thời gian, tình trạng cơ thể sẽ cải thiện, cho đến khi tỉnh lại.
- Vậy là tốt rồi.
Vương Bân yên tâm gật đầu. Bác sĩ người Anh vừa định tới hỏi, Trương Dương đã đi về phía phòng bệnh.
Tinh khí thần của Kiều lão đều rất suy yếu, đặc biệt là thần, trị liệu sớm một chút, có thể càng nắm chắc hơn một phần.
Trong phòng bệnh, chỉ có mấy bác sĩ kia vào, người nhà của Kiều lão cũng chỉ có Cổ Phương.
Long Phong lúc này giữ Tia Chớp và Vô Ảnh, lẳng lặng đứng bên ngoài chờ. Lý Vĩ đứng cạnh anh ta.
Kiều lão trên giường bệnh ngủ vô cùng yên bệnh, số liệu trên những thiết bị bên cạnh đều bình thường. Ngoài ra trên mặt ông cũng hơi hồng hào.
Những điều này đều là công hiệu của viên sâm hoàn ngàn năm kia mang lại.
Đáng tiếc là, ấn đường của Kiều lão vẫn hơi đen. Đây là biểu hiện của thần yếu. Thần rất yếu ớt, nhưng chí ít vẫn chưa tiêu tan. Chưa tiêu tan, Kiều lão còn có cơ hội trị khỏi.
Trương Dương lấy ra hộp ngọc, lấy một cây hoàn hồn thảo ra.
Cổ Phương bên cạnh đã chuẩn bị một cái chén, Trương Dương nhẹ nhàng nắm chặt cây cỏ, ép nước của hoàn hồn thảo ra, trực tiếp nhỏ vào chén.
Sau khi ép hết nước của một cây, Trương Dương mới để hoàn hồn thảo sang một bên.
Trong chén đã có một tầng nước, Trương Dương nhận lấy cái chén, trực tiếp cho Kiều lão uống nước hoàn hồn thảo này.
- Sau khi cây cỏ này rửa sạch, bảo người dùng lửa lòm ròm nấu chín, luộc một tiếng là được.
Trương Dương chỉ cây hoàn hồn thảo vừa vắt nước, rồi nói với Cổ Phương.
Cổ Phương lập tức gật đầu, mang theo cây hoàn hồn thảo rời khỏi phòng bệnh, ra bảo những người khác làm việc này.
Lúc anh ta đi ra ngoài, Trương Dương cứ nhìn Kiều lão trên giường bệnh, nói chính xác, luôn nhìn trán ông.
Không lâu sau, trán Kiều lão có chút biến đổi, tuy không thay đổi rõ lắm, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra.
Khóe miệng Trương Dương từ từ hé cười. Hoàn hồn thảo đã phát huy tác dụng, thần của Kiều lão đã bắt đầu được chữa trị, bổ sung. Thần cường rồi tình trạng cơ thể ông dần dần hồi phục không ít.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn khôi phục cần một thời gian. Tuy nhiên rất nhanh có thể tỉnh lại, điều này là thật.
Sau khi khẳng định hoàn hồn thảo có tác dụng, Trương Dương mới bắt đầu giúp Kiều lão rút châm. Châm đã cắm vào người Kiều lão hai ngày, một cây châm đâm vào cơ thể con người quá lâu cũng không tốt.
Cây ngân châm dài bị Trương Dương rút ra như vậy, mấy chuyên gia ngoại quốc nhìn mà đều trợn tròn mắt.
Bọn họ nghe nói ngân châm này rất dài, nhưng nghe nói và nhìn thấy tận mất là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bác sĩ người Anh kia miệng còn không ngừng kêu lên…cũng có ý thần kỳ.
Rút tất cả châm ra, Trương Dương chậm rãi thở phào, lại có chút tiếc nuối nhìn đầu mấy cây châm.
Phần nhọn của ngân châm đã biến thành màu đen. Mấy cây châm này đã thành đồ phế thải, sau này không dùng lại được nữa, hắn lại phải đổi một bộ mới rồi.
Điều này lại khiến Trương Dương nảy ra ý nghĩ chế tạo một bộ vũ khí cho riêng mình. Châm hợp kim mà kiếp trước hắn dùng, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy. Có dùng nhiều lần hơn nữa, cũng không lo bị hỏng.
Chỉ có điều tìm người tạo ra một bộ hợp thủ châm cũng không phải chuyện dễ như vậy. Hiện tại Trương Dương không thiếu tiền, chỉ thiếu một người có tay nghề.
/1041
|