Hoạt động tổng kết và khen ngợi cuối cùng rất thành công.
Bộ y tế và Bộ giáo dục đều cử người tới phát biểu. Lúc người của hai bộ phát biểu, khen Trương Dương nhiều lần, cũng biểu dương đại học Trường Kinh…
Hoạt động lần này, có thể nói chủ nhà cũng không vẻ vang bằng Trường Kinh. Điều này cũng khiến giáo viên của những trường khác ngậm ngùi, ngoài mặt thì vẫn phải cười chúc mừng Chu Đạo Kỳ.
Lộ mặt trong hoạt động lần này, có hỗ trợ rất lớn đối với trường học.
Đầu tiên trường sẽ được các lãnh đạo trong bộ giáo dục để mắt tới, điều này giúp việc thăng chức của các lãnh đạo trong trường sau này dễ dàng hơn.
Đây là trợ giúp đối với lãnh đạo trong trường. Còn đối với bản thân trường, thu hoạch lần này cũng không nhỏ.
Đầu tiên cho dù là bộ y tế hay bộ giáo dục, có dự án gì cũng sẽ ưu tiên bọn họ, dễ dàng có được nhiều hơn sự ủng hộ đối với một số dự án. Điều này rất tốt đối với giáo sư và sinh viên.
Cũng chính bởi vì điểm này, đại học Trường Kinh lần này đã khiến trường khác phải ghen tị.
Sau khi tổng kết tuyên dương buổi sáng, họat động coi như kết thúc tốt đẹp.
Học sinh các trường bắt đầu quay về, cũng có vài trường ở lại thêm, để các sinh viên được thoải mái, chơi một ngày ở Hỗ Hải.
Đại học Trường Kinh cũng ở lại, thu hoạch lần này lớn như vậy, trường học không hề keo kiệt, tiền thưởng một ngàn đã phát ngay tại Hỗ Hải, để bọn họ có thể chơi bời thoải mái.
Buổi chiều, Trương Dương đi tới bệnh viện Nhân dân một chuyến.
Kiều lão hồi phục rất tốt, sau khi tỉnh lại còn ăn được chút. Vương Bân kiểm tra toàn bộ sức khỏe cho Kiều lão một lần, số liệu về các mặt đều tốt đến mức ông ta giật mình.
Mấy chuyên gia nước ngoài chưa đi khỏi, cũng đều gọi đây là kì tích. Rất nhiều người đều muốn hẹn gặp Trương Dương nói chuyện, đáng tiếc đều bị hắn từ chối.
Lúc này Trương Dương không có tâm tư trao đổi với bọn họ, những cuộc trao đổi như này kiếp trước hắn đã từng làm rất nhiều.
Hơn nữa Kiều lão hồi phục nhanh như vậy, đều là do công hiệu của sâm hoàn ngàn năm, linh dược dù sao cũng là linh dược, cho dù không mạnh tới mức cứu được Kiều lão, nhưng cải thiện sức khỏe thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Trương Dương cũng không muốn giải thích gì về linh dược.
- Trương Dương, cậu đến rồi.
Cổ Phương đã đứng ở cửa bệnh viện từ nãy, nhìn thấy xe của Trương Dương liền chạy ra đón, trên mặt tươi cười.
Bên cạnh anh ta còn có Thi Cường và Thiệu Ngọc. Sau khi họ nghe nói Kiều lão bình phục, đều tới thăm. Thiệu Ngọc còn nhìn Trương Dương một cách rất phức tạp.
Bọn họ đều nghe nói, lần này Kiều lão có thể cứu được đều là công lao của Trương Dương. Điều này có nghĩa là Kiều gia nợ hắn một món nợ ân tình.
Có ân tình này, sau này Trương Dương có thể tung hoành ở Hỗ Hải mà không có vấn đề gì.
- Tôi tự tới phòng bệnh là được mà, còn ra đây đón.
Trương Dương xuống xe, khẽ cười. Hắn biết, Cổ Phương đi ra đón hắn là biểu hiện của sự kính trọng. Chỉ có điều Trương Dương lại không thích như vậy, khách khí quá có cảm giác xa lạ.
- Nên thế mà, Trương Dương, nếu không có cậu, lần này chúng tôi thật sự không biết làm thế nào.
Cổ Phương mỉm cười, còn xoa tay mất tự nhiên, có vẻ xúc động.
Quả thực anh ta rất xúc động, lần này cứu được ông ngoại là công lao của Trương Dương. Tuy nhiên Trương Dương là do anh ta tìm về, trong nhà hiện giờ anh ta cũng là đại công thần.
Hai ngày nay, thái độ của người nhà đối với anh ta rõ ràng đã cải thiện. Trước đây còn có người phê bình anh ta không để ý tới chính nghiệp, chỉ biết chơi, mấy ngày nay cuối cùng không ai nói vậy nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười hạ giọng nói:
- Đi xem Kiều lão thế nào trước đã.
Trương Dương đi tuốt đằng trước, Cổ Phương đi theo sau. Thi Cường và Thiệu Ngọc Bình đi bên cạnh. Từ lúc Trương Dương xuống xe, Thiệu Ngọc Bình vẫn nhìn hắn suốt, đáng tiếc Trương Dương chưa nhìn cô chút nào.
Đối với người mình không thích, không có tình cảm, Trương Dương cũng không chú ý, Thiệu Ngọc Bình này chắc chắn cũng là một người như vậy đối với Trương Dương.
Thi Cường nhìn em họ mình, trong lòng khẽ thở dài.
Tính tình em họ mình anh ta biết rõ, từ trước tới nay cô rất mạnh mẽ, người nhà không quản được, thậm chí đưa nó ra ngoài du học cũng không tác dụng gì.
Sau khi trở về, tính tình của cô càng tùy tiện hơn, không coi ai ra gì.
Những người đàn ông mà nhà cô giới thiệu cho, không ai lọt vào mắt xanh của cô. Mấy công tử ưu tú ở bên cạnh, cũng đều không vừa mắt. Cô thường xuyên nói, sau này muốn tìm một người đàn ông giống như anh hùng.
Trương Dương có phải anh hùng hay không, Thi Cường không biết, tuy nhiên, mấy ngày nay Thiệu Ngọc Bình thường xuyên nhắc tới hắn. Lần này nghe nói Trương Dương cứu ông ngoại của Cổ Phương, lập tức chạy tới, còn cố ý kéo anh ta theo.
Lý do của họ là thăm hỏi trưởng bối của bạn bè. Tuy nhiên tâm tư của cô, Thi Cường rất rõ.
Cô tới đây, chính là vì để gặp Trương Dương.
Cô em gái này của anh ta, rõ ràng đối với Trương Dương không giống đối với những người khác. Đáng tiếc thái độ của Trương Dương đối với cô lại rất lãnh đạm, điều này khiến Thi Cường có chút lo lắng.
Thi Cường đang nghĩ, bọn họ đã vào trong tầng phòng bệnh. Sáng nay Kiều lão đã chuyển ra khỏi phòng giám hộ trọng chức. Cơ thể ông cụ khôi phục rất tốt, không cần tiếp tục ở lại đó.
Môi trường trong phòng giám hộ trọng chứng, không bằng phòng bệnh cán bộ cao cấp ở biệt thự nhỏ.
Lúc Trương Dương vào, Kiều lão đang nửa nằm, con gái đọc báo cho ông cụ.
Trước khi phát bệnh, ngày nào Kiều lão cũng bảo người đọc báo cho mình nghe. Cơ thể ông không linh hoạt, nhưng đầu óc rất bình thường. Ông có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề lớn từ tin tức.
- Trương thần y, cậu tới rồi.
Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô gái đang đọc báo lập tức ngừng lại, rất cung kính chào hỏi Trương Dương.
Bọn họ đều rất rõ, người thanh niên này đã đưa cho mình từ quỷ môn quan về, đây chính là ân nhân lớn của nhà bọn họ.
- Tôi tới xem tình hình của Kiều lão.
Trương Dương cười trả lời, cô gái lập tức nhường chỗ cho Trương Dương. Kiều lão đang nửa nằm, cũng mỉm cười nhìn Trương Dương.
- Cảm ơn cậu, Trương thần y, mời ngồi.
Kiều lão khẽ nói, thanh âm của ông hôm nay không rõ ràng như lúc mới tỉnh hôm qua, tuy nhiên cũng tốt hơn nhiều so với trước khi phát bệnh.
Trước khi phát bệnh giọng ông còn khó nghe hơn, cũng chỉ có con gái mới dịch được lời ông.
- Ông không cần khách sáo như vậy, cháu cũng không phải thần y gì, ông gọi cháu là tiểu Trương, hoặc là bác sĩ Trương là được.
Trương Dương khẽ cười, trực tiếp ngồi vào vị trí của cô con gái.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, trên mặt cũng có vẻ vui mừng.
- Leng keng.
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống xuất hiện, nhiệm vụ cấp năm ‘cứu Kiều lão’ đã hoàn thành. Ngoài số liệu các hạng mục của thân thể đều tăng, hắn còn lấy được phần thưởng năm điểm giá trị năng lực tự do.
Ngoài ra còn có ba điểm năng lực tùy cơ, hai điểm cộng vào nội kình, một điểm về y thuật.
Như vậy, nội kình của Trương Dương, tương đương có thể tăng bảy điểm giá trị năng lực chỉ trong một lần. Tuy không giành được tám điểm tối đa, tuy nhiên cũng đã khiến Trương Dương hài lòng.
Sau khi có thêm hai điểm giá trị năng lực tùy cơ phân phối, Trương Dương chỉ cảm thấy tinh thần tốt hơn chút ít, không có dòng nước ấm rõ ràng như lần trước.
Cùng với sự tăng lên của nội kình, hai điểm giá trị năng lực tăng lên không khiến hắn có cảm giác rõ ràng lắm.
Đợi sau khi Trương Dương phân phối năm điểm giá trị năng lực kia tới ‘Trương Dương khí công’ xong, dòng nước ấm lúc trước mới xuất hiện lại, Trương Dương thoải mái muốn kêu lên thành tiếng.
Đáng tiếc nơi này không phải nới để hắn có thể vui được, phía trước còn bệnh nhân đang đợi.
Trương Dương trên mặt vui sướng, trao đổi với hệ thống. Cũng không tới nửa phút, trong lúc này tay hắn vẫn động, không ai nhìn thấy gì.
Trước tiên Trương Dương bắt mạch cho Kiều lão, sau khi bắt mạch mới khẽ gật đầu.
Sau khi Kiều lão dùng hoàn hồn thảo, tinh thần tốt lên nhiều, hơn nữa trước kia Trương Dương cho ông cụ ăn một viên sâm hoàn ngàn năm, hiện tại cơ thể Kiều lão có thể nói rất khỏe.
Với tình hình hiện nay, cứ nghỉ ngơi an dưỡn, sau này Trương Dương lại đến trị liệu cho ông cụ vài lần. Kiều lão trong tương lai có thể chống gậy tự đi, những việc như trồng hoa nuôi chim, tuyệt đối không vấn đề gì.
Hơn nữa sau này cơ thể ông cũng không dễ phát bệnh. Lần này tuy ông cụ đã đi tới quỷ môn quan một chuyến, nhưng coi như là nhân họa đắc phúc, ít nhất trong vòng mấy năm cơ thể ông sẽ rất tốt.
Nói vài câu đơn giản, Trương Dương mới đứng lên cáo từ.
Hôm nay hắn chỉ là tới xem tình hình Kiều lão, Kiều lão không sao, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành, không cần tiếp tục ở lại.
Bọn Thi Nhan, cũng đều đợi hắn ở đường Kim Lăng. Khó lắm mới có thời gian rảnh, trong túi lại có tiền, không tới đường dành cho người đi bộ Kim Lăng nổi tiếng mua ít đồ, thật sự có lỗi với bản thân.
- Trương Dương, tôi tiễn cậu.
Nói mấy câu mời ở lại, Trương Dương nhất quyết đi, Cổ Phương liền không ép, trực tiếp tiễn Trương Dương.
Những người nhà Kiều gia khác đều ra cửa tiễn, còn bảo Trương Dương có cơ hội thì tới Hỗ Hải. Sự hồi phục của ông cụ sau này còn phải nhờ Trương Dương.
- Trương Dương, cái này cho cậu.
Đi ra khỏi tòa nhà phòng bệnh, Cổ Phương lấy ra một phong bì từ trong người, trực tiếp đưa cho Trương Dương.
Trương Dương cũng không khách sáo, sau khi nhận lấy, mở ra ngay trước mặt Cổ Phương.
Bên trong là một tờ chi phiếu hai chục triệu, đây là Kiều gia trả tiền chữa bệnh cho Trương Dương. Bọn họ cũng cộng cả biệt thự mà Ngô lão tặng, cuối cùng quyết định lấy ra hai chục triệu cho Trương Dương.
Sinh mạng của Kiều lão đương nhiên không chỉ đáng hai chục triệu. Đây chỉ là một chút tâm ý của Kiều gia. Không bỏ ra chút gì, bọn họ dù sao cũng thấy có chút không ổn.
- Còn cái này.
Cổ Phương lại lấy ra một cái chìa khóa, trực tiếp nhét vào tay Trương Dương, rồi mới lên tiếng:
- Cậu đừng chê đó là xe second-hand. Đó là chiếc Bugatti tôi khó khăn lắm mới có được. Số lượng trên thế giới có hạn, xem như là quà tôi cảm tạ cậu.
Ngoài hai mươi triệu tiền chữa bệnh, Cổ Phương còn tặng đi chiếc xe yêu quý của mình.
Anh ta và Trương Dương gặp nhau lần đầu chính là ở trận đua xe, anh ta biết Trương Dương cũng là người thích chơi xe.
Anh ta suy nghĩ rất lâu, cũng không có quà gì thích hợp, dứt khoát tặng chiếc Bugatti của mình cho Trương Dương. Chiếc xe này ở nước ngoài giá trị hơn bốn trăm ngàn đô la Mỹ. Tuy nhiên mang về nước, gấp đôi cũng không chừng, coi như một quà tặng rất đáng giá.
- Quân tử không cướp đổ tốt của người khác. Phí khám bệnh tôi nhận, còn xe anh cứ giữ lấy.
Nhìn chìa khóa trên tay, Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Phí khám bệnh hai chục triệu hắn nhận, Trương Dương chữa bệnh cứu người, nhưng tiền nên nhận hắn vẫn sẽ nhận, đây là tiền hắn xứng đáng có được.
Lần này vì Kiều lão, dùng mất một viên sâm hoàn ngàn năm, còn chút nữa mất mạng, cánh tay bây giờ còn chưa khỏi, nhận hai chục triệu cũng không phải là nhiều.
Trương Dương nhận tiền khám bệnh, cũng không nhận linh tinh. Giống như trước kia hắn cứu người ở triển lãm xe, vốn không nhận của họ đồng nào. Người có tiền thì hắn thu nhiều một chút, người không có năng lực, liền thu ít đi một chút, hoặc không thu.
Bộ y tế và Bộ giáo dục đều cử người tới phát biểu. Lúc người của hai bộ phát biểu, khen Trương Dương nhiều lần, cũng biểu dương đại học Trường Kinh…
Hoạt động lần này, có thể nói chủ nhà cũng không vẻ vang bằng Trường Kinh. Điều này cũng khiến giáo viên của những trường khác ngậm ngùi, ngoài mặt thì vẫn phải cười chúc mừng Chu Đạo Kỳ.
Lộ mặt trong hoạt động lần này, có hỗ trợ rất lớn đối với trường học.
Đầu tiên trường sẽ được các lãnh đạo trong bộ giáo dục để mắt tới, điều này giúp việc thăng chức của các lãnh đạo trong trường sau này dễ dàng hơn.
Đây là trợ giúp đối với lãnh đạo trong trường. Còn đối với bản thân trường, thu hoạch lần này cũng không nhỏ.
Đầu tiên cho dù là bộ y tế hay bộ giáo dục, có dự án gì cũng sẽ ưu tiên bọn họ, dễ dàng có được nhiều hơn sự ủng hộ đối với một số dự án. Điều này rất tốt đối với giáo sư và sinh viên.
Cũng chính bởi vì điểm này, đại học Trường Kinh lần này đã khiến trường khác phải ghen tị.
Sau khi tổng kết tuyên dương buổi sáng, họat động coi như kết thúc tốt đẹp.
Học sinh các trường bắt đầu quay về, cũng có vài trường ở lại thêm, để các sinh viên được thoải mái, chơi một ngày ở Hỗ Hải.
Đại học Trường Kinh cũng ở lại, thu hoạch lần này lớn như vậy, trường học không hề keo kiệt, tiền thưởng một ngàn đã phát ngay tại Hỗ Hải, để bọn họ có thể chơi bời thoải mái.
Buổi chiều, Trương Dương đi tới bệnh viện Nhân dân một chuyến.
Kiều lão hồi phục rất tốt, sau khi tỉnh lại còn ăn được chút. Vương Bân kiểm tra toàn bộ sức khỏe cho Kiều lão một lần, số liệu về các mặt đều tốt đến mức ông ta giật mình.
Mấy chuyên gia nước ngoài chưa đi khỏi, cũng đều gọi đây là kì tích. Rất nhiều người đều muốn hẹn gặp Trương Dương nói chuyện, đáng tiếc đều bị hắn từ chối.
Lúc này Trương Dương không có tâm tư trao đổi với bọn họ, những cuộc trao đổi như này kiếp trước hắn đã từng làm rất nhiều.
Hơn nữa Kiều lão hồi phục nhanh như vậy, đều là do công hiệu của sâm hoàn ngàn năm, linh dược dù sao cũng là linh dược, cho dù không mạnh tới mức cứu được Kiều lão, nhưng cải thiện sức khỏe thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Trương Dương cũng không muốn giải thích gì về linh dược.
- Trương Dương, cậu đến rồi.
Cổ Phương đã đứng ở cửa bệnh viện từ nãy, nhìn thấy xe của Trương Dương liền chạy ra đón, trên mặt tươi cười.
Bên cạnh anh ta còn có Thi Cường và Thiệu Ngọc. Sau khi họ nghe nói Kiều lão bình phục, đều tới thăm. Thiệu Ngọc còn nhìn Trương Dương một cách rất phức tạp.
Bọn họ đều nghe nói, lần này Kiều lão có thể cứu được đều là công lao của Trương Dương. Điều này có nghĩa là Kiều gia nợ hắn một món nợ ân tình.
Có ân tình này, sau này Trương Dương có thể tung hoành ở Hỗ Hải mà không có vấn đề gì.
- Tôi tự tới phòng bệnh là được mà, còn ra đây đón.
Trương Dương xuống xe, khẽ cười. Hắn biết, Cổ Phương đi ra đón hắn là biểu hiện của sự kính trọng. Chỉ có điều Trương Dương lại không thích như vậy, khách khí quá có cảm giác xa lạ.
- Nên thế mà, Trương Dương, nếu không có cậu, lần này chúng tôi thật sự không biết làm thế nào.
Cổ Phương mỉm cười, còn xoa tay mất tự nhiên, có vẻ xúc động.
Quả thực anh ta rất xúc động, lần này cứu được ông ngoại là công lao của Trương Dương. Tuy nhiên Trương Dương là do anh ta tìm về, trong nhà hiện giờ anh ta cũng là đại công thần.
Hai ngày nay, thái độ của người nhà đối với anh ta rõ ràng đã cải thiện. Trước đây còn có người phê bình anh ta không để ý tới chính nghiệp, chỉ biết chơi, mấy ngày nay cuối cùng không ai nói vậy nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười hạ giọng nói:
- Đi xem Kiều lão thế nào trước đã.
Trương Dương đi tuốt đằng trước, Cổ Phương đi theo sau. Thi Cường và Thiệu Ngọc Bình đi bên cạnh. Từ lúc Trương Dương xuống xe, Thiệu Ngọc Bình vẫn nhìn hắn suốt, đáng tiếc Trương Dương chưa nhìn cô chút nào.
Đối với người mình không thích, không có tình cảm, Trương Dương cũng không chú ý, Thiệu Ngọc Bình này chắc chắn cũng là một người như vậy đối với Trương Dương.
Thi Cường nhìn em họ mình, trong lòng khẽ thở dài.
Tính tình em họ mình anh ta biết rõ, từ trước tới nay cô rất mạnh mẽ, người nhà không quản được, thậm chí đưa nó ra ngoài du học cũng không tác dụng gì.
Sau khi trở về, tính tình của cô càng tùy tiện hơn, không coi ai ra gì.
Những người đàn ông mà nhà cô giới thiệu cho, không ai lọt vào mắt xanh của cô. Mấy công tử ưu tú ở bên cạnh, cũng đều không vừa mắt. Cô thường xuyên nói, sau này muốn tìm một người đàn ông giống như anh hùng.
Trương Dương có phải anh hùng hay không, Thi Cường không biết, tuy nhiên, mấy ngày nay Thiệu Ngọc Bình thường xuyên nhắc tới hắn. Lần này nghe nói Trương Dương cứu ông ngoại của Cổ Phương, lập tức chạy tới, còn cố ý kéo anh ta theo.
Lý do của họ là thăm hỏi trưởng bối của bạn bè. Tuy nhiên tâm tư của cô, Thi Cường rất rõ.
Cô tới đây, chính là vì để gặp Trương Dương.
Cô em gái này của anh ta, rõ ràng đối với Trương Dương không giống đối với những người khác. Đáng tiếc thái độ của Trương Dương đối với cô lại rất lãnh đạm, điều này khiến Thi Cường có chút lo lắng.
Thi Cường đang nghĩ, bọn họ đã vào trong tầng phòng bệnh. Sáng nay Kiều lão đã chuyển ra khỏi phòng giám hộ trọng chức. Cơ thể ông cụ khôi phục rất tốt, không cần tiếp tục ở lại đó.
Môi trường trong phòng giám hộ trọng chứng, không bằng phòng bệnh cán bộ cao cấp ở biệt thự nhỏ.
Lúc Trương Dương vào, Kiều lão đang nửa nằm, con gái đọc báo cho ông cụ.
Trước khi phát bệnh, ngày nào Kiều lão cũng bảo người đọc báo cho mình nghe. Cơ thể ông không linh hoạt, nhưng đầu óc rất bình thường. Ông có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề lớn từ tin tức.
- Trương thần y, cậu tới rồi.
Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô gái đang đọc báo lập tức ngừng lại, rất cung kính chào hỏi Trương Dương.
Bọn họ đều rất rõ, người thanh niên này đã đưa cho mình từ quỷ môn quan về, đây chính là ân nhân lớn của nhà bọn họ.
- Tôi tới xem tình hình của Kiều lão.
Trương Dương cười trả lời, cô gái lập tức nhường chỗ cho Trương Dương. Kiều lão đang nửa nằm, cũng mỉm cười nhìn Trương Dương.
- Cảm ơn cậu, Trương thần y, mời ngồi.
Kiều lão khẽ nói, thanh âm của ông hôm nay không rõ ràng như lúc mới tỉnh hôm qua, tuy nhiên cũng tốt hơn nhiều so với trước khi phát bệnh.
Trước khi phát bệnh giọng ông còn khó nghe hơn, cũng chỉ có con gái mới dịch được lời ông.
- Ông không cần khách sáo như vậy, cháu cũng không phải thần y gì, ông gọi cháu là tiểu Trương, hoặc là bác sĩ Trương là được.
Trương Dương khẽ cười, trực tiếp ngồi vào vị trí của cô con gái.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, trên mặt cũng có vẻ vui mừng.
- Leng keng.
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống xuất hiện, nhiệm vụ cấp năm ‘cứu Kiều lão’ đã hoàn thành. Ngoài số liệu các hạng mục của thân thể đều tăng, hắn còn lấy được phần thưởng năm điểm giá trị năng lực tự do.
Ngoài ra còn có ba điểm năng lực tùy cơ, hai điểm cộng vào nội kình, một điểm về y thuật.
Như vậy, nội kình của Trương Dương, tương đương có thể tăng bảy điểm giá trị năng lực chỉ trong một lần. Tuy không giành được tám điểm tối đa, tuy nhiên cũng đã khiến Trương Dương hài lòng.
Sau khi có thêm hai điểm giá trị năng lực tùy cơ phân phối, Trương Dương chỉ cảm thấy tinh thần tốt hơn chút ít, không có dòng nước ấm rõ ràng như lần trước.
Cùng với sự tăng lên của nội kình, hai điểm giá trị năng lực tăng lên không khiến hắn có cảm giác rõ ràng lắm.
Đợi sau khi Trương Dương phân phối năm điểm giá trị năng lực kia tới ‘Trương Dương khí công’ xong, dòng nước ấm lúc trước mới xuất hiện lại, Trương Dương thoải mái muốn kêu lên thành tiếng.
Đáng tiếc nơi này không phải nới để hắn có thể vui được, phía trước còn bệnh nhân đang đợi.
Trương Dương trên mặt vui sướng, trao đổi với hệ thống. Cũng không tới nửa phút, trong lúc này tay hắn vẫn động, không ai nhìn thấy gì.
Trước tiên Trương Dương bắt mạch cho Kiều lão, sau khi bắt mạch mới khẽ gật đầu.
Sau khi Kiều lão dùng hoàn hồn thảo, tinh thần tốt lên nhiều, hơn nữa trước kia Trương Dương cho ông cụ ăn một viên sâm hoàn ngàn năm, hiện tại cơ thể Kiều lão có thể nói rất khỏe.
Với tình hình hiện nay, cứ nghỉ ngơi an dưỡn, sau này Trương Dương lại đến trị liệu cho ông cụ vài lần. Kiều lão trong tương lai có thể chống gậy tự đi, những việc như trồng hoa nuôi chim, tuyệt đối không vấn đề gì.
Hơn nữa sau này cơ thể ông cũng không dễ phát bệnh. Lần này tuy ông cụ đã đi tới quỷ môn quan một chuyến, nhưng coi như là nhân họa đắc phúc, ít nhất trong vòng mấy năm cơ thể ông sẽ rất tốt.
Nói vài câu đơn giản, Trương Dương mới đứng lên cáo từ.
Hôm nay hắn chỉ là tới xem tình hình Kiều lão, Kiều lão không sao, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành, không cần tiếp tục ở lại.
Bọn Thi Nhan, cũng đều đợi hắn ở đường Kim Lăng. Khó lắm mới có thời gian rảnh, trong túi lại có tiền, không tới đường dành cho người đi bộ Kim Lăng nổi tiếng mua ít đồ, thật sự có lỗi với bản thân.
- Trương Dương, tôi tiễn cậu.
Nói mấy câu mời ở lại, Trương Dương nhất quyết đi, Cổ Phương liền không ép, trực tiếp tiễn Trương Dương.
Những người nhà Kiều gia khác đều ra cửa tiễn, còn bảo Trương Dương có cơ hội thì tới Hỗ Hải. Sự hồi phục của ông cụ sau này còn phải nhờ Trương Dương.
- Trương Dương, cái này cho cậu.
Đi ra khỏi tòa nhà phòng bệnh, Cổ Phương lấy ra một phong bì từ trong người, trực tiếp đưa cho Trương Dương.
Trương Dương cũng không khách sáo, sau khi nhận lấy, mở ra ngay trước mặt Cổ Phương.
Bên trong là một tờ chi phiếu hai chục triệu, đây là Kiều gia trả tiền chữa bệnh cho Trương Dương. Bọn họ cũng cộng cả biệt thự mà Ngô lão tặng, cuối cùng quyết định lấy ra hai chục triệu cho Trương Dương.
Sinh mạng của Kiều lão đương nhiên không chỉ đáng hai chục triệu. Đây chỉ là một chút tâm ý của Kiều gia. Không bỏ ra chút gì, bọn họ dù sao cũng thấy có chút không ổn.
- Còn cái này.
Cổ Phương lại lấy ra một cái chìa khóa, trực tiếp nhét vào tay Trương Dương, rồi mới lên tiếng:
- Cậu đừng chê đó là xe second-hand. Đó là chiếc Bugatti tôi khó khăn lắm mới có được. Số lượng trên thế giới có hạn, xem như là quà tôi cảm tạ cậu.
Ngoài hai mươi triệu tiền chữa bệnh, Cổ Phương còn tặng đi chiếc xe yêu quý của mình.
Anh ta và Trương Dương gặp nhau lần đầu chính là ở trận đua xe, anh ta biết Trương Dương cũng là người thích chơi xe.
Anh ta suy nghĩ rất lâu, cũng không có quà gì thích hợp, dứt khoát tặng chiếc Bugatti của mình cho Trương Dương. Chiếc xe này ở nước ngoài giá trị hơn bốn trăm ngàn đô la Mỹ. Tuy nhiên mang về nước, gấp đôi cũng không chừng, coi như một quà tặng rất đáng giá.
- Quân tử không cướp đổ tốt của người khác. Phí khám bệnh tôi nhận, còn xe anh cứ giữ lấy.
Nhìn chìa khóa trên tay, Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Phí khám bệnh hai chục triệu hắn nhận, Trương Dương chữa bệnh cứu người, nhưng tiền nên nhận hắn vẫn sẽ nhận, đây là tiền hắn xứng đáng có được.
Lần này vì Kiều lão, dùng mất một viên sâm hoàn ngàn năm, còn chút nữa mất mạng, cánh tay bây giờ còn chưa khỏi, nhận hai chục triệu cũng không phải là nhiều.
Trương Dương nhận tiền khám bệnh, cũng không nhận linh tinh. Giống như trước kia hắn cứu người ở triển lãm xe, vốn không nhận của họ đồng nào. Người có tiền thì hắn thu nhiều một chút, người không có năng lực, liền thu ít đi một chút, hoặc không thu.
/1041
|