Thường Phong vừa mở cửa, liền có người chạy từ bên ngoài vào, đẩy Thường Phong lùi về sau mấy bước.
Ngô Chí Quốc chạy vào, trước tiên nhìn thoáng qua, lập tức ngồi xuống ghế salon, cầm một chén nước, cũng không biết của ai, liền uống.
- Ngại quá, tôi tới trễ.
Sau khi uống xong, anh ta mới thở hổn hển nói một câu. Trán vẫn còn đổ mồ hôi. Anh ta vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, tuy nhiên vì hơi xa, nên bây giờ mới tới.
Mấy người trong phòng lẳng lặng nhìn anh ta.
Thường Phong nhìn anh ta liếc mắt một cái, liền bắt đắc dĩ lắc đầu rời đi. Anh ta còn rất nhiều việc phải làm, vụ án này cấp trên luôn theo dõi sát sao, anh ta phải mau chóng xử lý xong.
Thường Phong xử lý vụ án này, ưu thế lớn nhất chính là thân phận của anh ta, anh ta là trưởng phòng giám sát.
Phòng giám sát không phải chỉ có một mình anh ta. Ở đó phần lớn đều là cấp dưới đáng tin cậy của anh ta. Trước khi rời đi, anh ta liền bảo ban mọi người trước tiên phải xếp mọi công việc khác lại, tập trung vào vụ án này.
Việc Thường Phong bảo họ làm trước tiên, chính là khống chế và cách ly một bộ phận người của phân cục này, sau khi cách ly mới có thể từ từ nói chuyện với họ.
- Mấy người nhìn tôi làm gì? Thường Phong đi đâu vậy?
Ngô Chí Quốc ngẩn ra nhìn mọi người xung quanh, không kìm nổi hỏi một câu. Vừa rồi anh ta còn tưởng Thường Phong biết mình tới, cố ý mở cửa cho mình.
- Không có gì, cậu đi thang bộ lên à?
Lý Á khẽ lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Ngô Chí Quốc từ trên xuống dưới. Đã gầy đi một vòng so với lần gặp mấy ngày trước, gầy nhanh hơn so với trước, nhưng lại khiến người ta có cảm giác kì quái.
- Có thang máy, tôi đương nhiên đi thang máy rồi, sao phải đi thang bộ?
Ngô Chí Quốc có vẻ rất kinh ngạc, nói xong lại cầm cốc uống nước, uống hết lại rót cốc nữa, rồi mới từ từ nói.
- Đi thang máy, sao mặt toàn mồ hôi thế kia?
Lý Á nhìn anh ta kì quái, bây giờ đã không còn là giữa hè nữa, bên trong khách sạn này cũng mát mẻ, bộ dạng đầy mồ hôi của Ngô Chí Quốc quả thật khiến người ta thấy kì lạ.
Ngô Chí Quốc ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, mấy ngày trước đã bắt đầu như vậy, tôi đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, chỉ là dễ ra mồ hôi thôi.
Vừa nói, Ngô Chí Quốc lại bắt đầu uống nước.
- Tô công tử không sao chứ. Tôi nhận được điện thoại thì liền chạy tới. Chỉ có điều hôm nay tôi tới chỗ bác sĩ, ông ta ở khá xa.
Sau khi uống nước, Ngô Chí Quốc mới ngẩng đầu, quan tâm hỏi Tô Triển Đào.
- Không sao, nếu anh ở xa thật ra cũng không cần tới.
Tô Triển Đào nhìn bộ dạng đầy mồ hôi của anh ta, trong lòng cũng có chút cảm động, dù thế nào cũng là họ quan tâm tới mình nên mới đến.
Từ sau khi Ngô Chí Quốc đi vào, Trương Dương vẫn luôn nhìn anh ta.
Bộ dạng của Ngô Chí Quốc rất kì quái, cũng có thể nói là rất không bình thường, nhìn từ góc độ y học, cơ thể Ngô Chí Quốc chắc chắn có vấn đề.
Chỉ có điều rút cục là vấn đề gì, Trương Dương chưa nhìn ra được.
Vấn đề mà khiến Trương Dương cẩn thận nhìn mà vẫn không phát hiện ra, thì chắc chắn nghiêm trọng hơn bình thường. Trương Dương lúc này cũng có một loại cảm giác, Ngô Chí Quốc tuyệt đối không phải là mồ hôi bình thường.
- Chí Quốc, tôi xem cho anh một chút.
Trương Dương đứng lên, trực tiếp tới bên cạnh Ngô Chí Quốc, cầm lấy tay anh ta.
Chỉ nhìn bên ngoài, Trương Dương không phát hiện ra điều gì, biện pháp tốt nhất lúc này là bắt mạch, mạch tượng có thể giúp hắn biết tất cả.
Ngô Chí Quốc thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười hạ giọng nói:
- Thiếu chút nữa tôi quên Trương Dương là thần y, có Trương Dương, tôi chắc chắn sẽ không sao.
- Tôi đồng ý, Trương Dương, lão Ngô rút cục sao vậy?
Tô Triển Đào cười ha hả, nói tiếp một câu. Sau khi Dương Linh biết tình hình, liền chào mọi người, quay về phòng ngủ.
Biết được kẻ xâm phạm em mình sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô cũng yên tâm, cô con phải báo tin này cho em, để em đỡ giận.
- Trương Dương, có vấn đề gì không?
Thấy Trương Dương không trả lời câu hỏi của mình, chỉ cau mày lại, Tô Triển Đào không kìm nổi hỏi một câu.
- Mọi người cứ chờ đã, tôi nói chuyện riêng với Chí Quốc vài câu.
Trương Dương khẽ lắc đầu, tình hình của Ngô Chí Quốc quả nhiên không đơn giản, hơn nữa còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tưởng.
Trương Dương dẫn Ngô Chí Quốc đi ra ban công, nơi đó có một cái bàn nhỏ, vừa vặn có hai cái ghế.
Sau khi bọn họ đi, bọn Tô Triển Đào, Long Thành nhìn nhau, lúc này họ cũng đều cảm thấy có vấn đề.
- Anh bị hiện tượng này mấy ngày rồi?
Trương Dương cũng không nói nhảm, hỏi trực tiếp.
Ngô Chí Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, thoáng có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu trả lời:
- Cũng mấy ngày rồi, hình như lần trước sau khi uống rượu, về thì đã như này, cứ ra mồ hôi. Hơn nữa còn gầy rất nhanh, lúc đầu khiến tôi giật mình, sau khi tới bệnh viện kiểm tra mới biết không sao.
Nói xong, Ngô Chí Quốc kể lại tình hình mấy ngày nay.
Lúc đầu quả thật Ngô Chí Quốc sợ hãi, chỉ là ra mồ hôi thì anh ta không sợ, còn tưởng là do uống nhiều rượu.
Nhưng thể trọng giảm quá nhanh, một ngày giảm mấy cân đã rất không bình thường rồi. Sau khi tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận, các chuyên gia đều nói anh ta không sao, khi đó mới yên tâm.
Chỉ có điều người của bệnh viện nói là hiện tượng này của anh ta cũng không biết nguyên nhân. Cuối cùng một ông bác sĩ trung y già nói anh ta ra nhiều mồ hôi như vậy, phải bồi bổ cơ thể, kê đơn thuốc bổ cho anh ta.
Sau khi uống thuốc bổ, thể trọng của anh ta không giảm nhiều như trước, cũng khiến anh ta yên tâm, tuy nhiên vẫn ra mồ hôi.
Bởi vì ra mồ hôi, mấy ngày nay anh ta đi đâu cũng mang theo nước, không có nước không được, ra mồ hôi mà không bổ sung nước sẽ mệt lả.
Lúc anh ta vừa đến, đã uống cạn một bình nước, cho nên sau khi lên mới cầm cốc nước luôn.
- Trương Dương, tôi không sao chứ?
Thấy Trương Dương cau mày, Ngô Chí Quốc tim đập nhanh lên
Anh ta biết y thuật của Trương Dương rất lợi hại, tuy nhiên hai ngày nay anh ta cũng có chút nghi ngờ.
Lúc vừa xuất hiện tình trạng này, trong nhà đã có người nói là thuốc mà Trương Dương kê cho anh ta có vấn đề, chính là vì uống nhiều thuốc đó, nên mới như vậy.
Lý do của họ rất đơn giản, thuốc giảm béo, thường là có tác dụng phụ.
Sau đó vị trung y kê thuốc bổ cho anh ta cũng nói vậy, bảo anh ta không nên uống thuốc lúc trước nữa. Còn nói anh ta như vậy chính là vì thuốc quá mạnh, nếu không cũng không khiến anh ta xuất hiện tình trạng một ngày giảm mấy cân như vậy.
Sau khi ông bác sĩ trung y kia nói, trong nhà còn có người đòi gây sự với Trương Dương. Ngô Chí Quốc nói ra bối cảnh của Trương Dương, bọn họ mới thôi. Tuy nhiên kiên quyết không cho anh ta uống thuốc đó.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi anh ta đến, không hỏi gì Trương Dương. Anh ta tin, Trương Dương nhất định sẽ không hại mình. Nhưng vấn đề liên quan đến bản thân, người ta sẽ nghi ngờ ít nhiều, quả thực anh ta đã dừng uống thuốc của Trương Dương.
- Có vấn đề, còn là vấn đề lớn.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, từ từ nói. Vẻ mặt Trương Dương rất nghiêm túc, hơn nữa là nghiêm túc một cách hiếm thấy.
Ngô Chí Quốc nghe Trương Dương nói tim lại đập nhanh hơn, vội vàng hỏi:
- Vấn đề lớn gì?
Hai ngày nay tự anh ta cũng thấy có chút kì quái, chỉ có điều ông bác sĩ Trung y nói mấy ngày nữa anh ta sẽ khỏi, liền không nghĩ nhiều nữa. Trương Dương vừa nói vậy, khiến anh ta lại lo lắng.
Trương Dương vẫn nhăn mày như cũ, hạ giọng nói:
- Anh trúng độc, nếu không giải độc, chậm nhất bảy ngày anh sẽ mất nước mà chết, anh nói xem, đây có phải chuyện lớn không?
- Cái gì, trúng độc?
Ngô Chí Quốc lập tức đứng lên, còn hét to một tiếng.
Bọn Long Thành, Lý Á, còn cả Hoàng Hải đều nhìn sang phía hai người. Tô Triển Đào còn chạy thẳng tới chỗ bọn họ.
- Trương Dương, cậu nói rõ đi, chuyện gì vậy?
Ngô Chí Quốc lại hỏi, lúc này anh ta thực sự có chút nóng vội.
Đổi thành bất cứ ai khác, nghe nói mình trúng độc, chỉ còn sống được bảy ngày, e rằng đều như anh ta. Thời gian Ngô Chí Quốc và Trương Dương tiếp xúc không lâu, nhưng anh ta cũng biết, Trương Dương không phải người ăn nói tùy tiện.
Huống chi, y thuật của Trương Dương quả thật rất giỏi, rất nhiều người đều đã chứng minh.
- Trương Dương, Chí Quốc sao vậy? Có thể nói tình hình cho chúng tôi không?
Tô Triển Đào đã đi tới, cũng hỏi theo một câu. Bọn Long Thành nhìn nhìn, không ngồi trên sô pha nữa, tất cả đều chạy tới ban công.
Tình hình của Ngô Chí Quốc khiến bọn họ có chút bận tâm, đồng thời cũng hơi tò mò.
Trương Dương quay đầu lại nhìn Tô Triển Đào, lúc này nhẹ giọng nói:
- Chí Quốc trúng độc, độc này bị giấu trong một thời gian ngắn. Lần trước sau khi chúng ta uống nhiều quá, nó bắt đầu phát tác. Về phần thang thuốc của bác sĩ trung y kia, không phải đang giúp anh ấy mà là đang hại anh ấy.
- Cậu nói là, có người hại lão Ngô?
Lý Á hỏi một câu. Trương Dương nói rất rõ ràng, có người kê thuốc cho Ngô Chí Quốc, nhưng thuốc lại có hại.
- Đúng vậy, độc này chỉ có thể là do người làm, thêm nữa còn có người kê thuốc bổ như vậy cho anh ấy, tôi càng khẳng định điểm này.
Trương Dương gật đầu, tuy nhiên ánh mắt cũng không giãn ra.
Tô Triển Đào trước tiên an ủi Ngô Chí Quốc đang có chút khẩn trương, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Trương Dương, nếu cậu đã phát hiện lão Ngô trúng độc, vậy cậu có thể giải độc cho anh ấy không?
- Không thể.
Trương Dương khẽ lắc đầu. Tô Triển Đào đang định an ủi Ngô Chí Quốc, đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trong ấn tượng của anh ta, Trương Dương luôn là người cái gì cũng làm được. Đặc biệt là y thuật của hắn, anh ta chưa bao giờ thấy có việc gì Trương Dương không giải quyết được.
Lần này Trương Dương trả lời nhanh như vậy, còn rõ ràng nói là không thể, quả thật khiến anh ta thấy có chút kì quái.
- Vậy cậu có biết ở đâu có thể giải độc cho lão Ngô không, hoặc là bệnh viện nào có thể làm được?
Tô Triển Đào lại hỏi, sau khi hết kinh ngạc, anh ta tìm lí do cho Trương Dương.
Có lẽ Trương Dương không am hiểu về giải độc cho nên mới nói vậy. Trương Dương không thể thì có thể tìm được người khác có thể, tìm bệnh viện có khoa học kĩ thuật phát triển là được.
- Chất độc này của anh ấy, toàn bộ thế giới không có bệnh viện nào giải được, muốn giải độc, nhất định phải tìm được nhân tài hạ độc.
Trương Dương lại lắc đầu, nụ cười trên mặt Tô Triển Đào lập tức cứng ngắc, Ngô Chí Quốc lặng đi.
Ngô Chí Quốc chạy vào, trước tiên nhìn thoáng qua, lập tức ngồi xuống ghế salon, cầm một chén nước, cũng không biết của ai, liền uống.
- Ngại quá, tôi tới trễ.
Sau khi uống xong, anh ta mới thở hổn hển nói một câu. Trán vẫn còn đổ mồ hôi. Anh ta vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, tuy nhiên vì hơi xa, nên bây giờ mới tới.
Mấy người trong phòng lẳng lặng nhìn anh ta.
Thường Phong nhìn anh ta liếc mắt một cái, liền bắt đắc dĩ lắc đầu rời đi. Anh ta còn rất nhiều việc phải làm, vụ án này cấp trên luôn theo dõi sát sao, anh ta phải mau chóng xử lý xong.
Thường Phong xử lý vụ án này, ưu thế lớn nhất chính là thân phận của anh ta, anh ta là trưởng phòng giám sát.
Phòng giám sát không phải chỉ có một mình anh ta. Ở đó phần lớn đều là cấp dưới đáng tin cậy của anh ta. Trước khi rời đi, anh ta liền bảo ban mọi người trước tiên phải xếp mọi công việc khác lại, tập trung vào vụ án này.
Việc Thường Phong bảo họ làm trước tiên, chính là khống chế và cách ly một bộ phận người của phân cục này, sau khi cách ly mới có thể từ từ nói chuyện với họ.
- Mấy người nhìn tôi làm gì? Thường Phong đi đâu vậy?
Ngô Chí Quốc ngẩn ra nhìn mọi người xung quanh, không kìm nổi hỏi một câu. Vừa rồi anh ta còn tưởng Thường Phong biết mình tới, cố ý mở cửa cho mình.
- Không có gì, cậu đi thang bộ lên à?
Lý Á khẽ lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Ngô Chí Quốc từ trên xuống dưới. Đã gầy đi một vòng so với lần gặp mấy ngày trước, gầy nhanh hơn so với trước, nhưng lại khiến người ta có cảm giác kì quái.
- Có thang máy, tôi đương nhiên đi thang máy rồi, sao phải đi thang bộ?
Ngô Chí Quốc có vẻ rất kinh ngạc, nói xong lại cầm cốc uống nước, uống hết lại rót cốc nữa, rồi mới từ từ nói.
- Đi thang máy, sao mặt toàn mồ hôi thế kia?
Lý Á nhìn anh ta kì quái, bây giờ đã không còn là giữa hè nữa, bên trong khách sạn này cũng mát mẻ, bộ dạng đầy mồ hôi của Ngô Chí Quốc quả thật khiến người ta thấy kì lạ.
Ngô Chí Quốc ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, mấy ngày trước đã bắt đầu như vậy, tôi đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, chỉ là dễ ra mồ hôi thôi.
Vừa nói, Ngô Chí Quốc lại bắt đầu uống nước.
- Tô công tử không sao chứ. Tôi nhận được điện thoại thì liền chạy tới. Chỉ có điều hôm nay tôi tới chỗ bác sĩ, ông ta ở khá xa.
Sau khi uống nước, Ngô Chí Quốc mới ngẩng đầu, quan tâm hỏi Tô Triển Đào.
- Không sao, nếu anh ở xa thật ra cũng không cần tới.
Tô Triển Đào nhìn bộ dạng đầy mồ hôi của anh ta, trong lòng cũng có chút cảm động, dù thế nào cũng là họ quan tâm tới mình nên mới đến.
Từ sau khi Ngô Chí Quốc đi vào, Trương Dương vẫn luôn nhìn anh ta.
Bộ dạng của Ngô Chí Quốc rất kì quái, cũng có thể nói là rất không bình thường, nhìn từ góc độ y học, cơ thể Ngô Chí Quốc chắc chắn có vấn đề.
Chỉ có điều rút cục là vấn đề gì, Trương Dương chưa nhìn ra được.
Vấn đề mà khiến Trương Dương cẩn thận nhìn mà vẫn không phát hiện ra, thì chắc chắn nghiêm trọng hơn bình thường. Trương Dương lúc này cũng có một loại cảm giác, Ngô Chí Quốc tuyệt đối không phải là mồ hôi bình thường.
- Chí Quốc, tôi xem cho anh một chút.
Trương Dương đứng lên, trực tiếp tới bên cạnh Ngô Chí Quốc, cầm lấy tay anh ta.
Chỉ nhìn bên ngoài, Trương Dương không phát hiện ra điều gì, biện pháp tốt nhất lúc này là bắt mạch, mạch tượng có thể giúp hắn biết tất cả.
Ngô Chí Quốc thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười hạ giọng nói:
- Thiếu chút nữa tôi quên Trương Dương là thần y, có Trương Dương, tôi chắc chắn sẽ không sao.
- Tôi đồng ý, Trương Dương, lão Ngô rút cục sao vậy?
Tô Triển Đào cười ha hả, nói tiếp một câu. Sau khi Dương Linh biết tình hình, liền chào mọi người, quay về phòng ngủ.
Biết được kẻ xâm phạm em mình sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô cũng yên tâm, cô con phải báo tin này cho em, để em đỡ giận.
- Trương Dương, có vấn đề gì không?
Thấy Trương Dương không trả lời câu hỏi của mình, chỉ cau mày lại, Tô Triển Đào không kìm nổi hỏi một câu.
- Mọi người cứ chờ đã, tôi nói chuyện riêng với Chí Quốc vài câu.
Trương Dương khẽ lắc đầu, tình hình của Ngô Chí Quốc quả nhiên không đơn giản, hơn nữa còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tưởng.
Trương Dương dẫn Ngô Chí Quốc đi ra ban công, nơi đó có một cái bàn nhỏ, vừa vặn có hai cái ghế.
Sau khi bọn họ đi, bọn Tô Triển Đào, Long Thành nhìn nhau, lúc này họ cũng đều cảm thấy có vấn đề.
- Anh bị hiện tượng này mấy ngày rồi?
Trương Dương cũng không nói nhảm, hỏi trực tiếp.
Ngô Chí Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, thoáng có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu trả lời:
- Cũng mấy ngày rồi, hình như lần trước sau khi uống rượu, về thì đã như này, cứ ra mồ hôi. Hơn nữa còn gầy rất nhanh, lúc đầu khiến tôi giật mình, sau khi tới bệnh viện kiểm tra mới biết không sao.
Nói xong, Ngô Chí Quốc kể lại tình hình mấy ngày nay.
Lúc đầu quả thật Ngô Chí Quốc sợ hãi, chỉ là ra mồ hôi thì anh ta không sợ, còn tưởng là do uống nhiều rượu.
Nhưng thể trọng giảm quá nhanh, một ngày giảm mấy cân đã rất không bình thường rồi. Sau khi tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận, các chuyên gia đều nói anh ta không sao, khi đó mới yên tâm.
Chỉ có điều người của bệnh viện nói là hiện tượng này của anh ta cũng không biết nguyên nhân. Cuối cùng một ông bác sĩ trung y già nói anh ta ra nhiều mồ hôi như vậy, phải bồi bổ cơ thể, kê đơn thuốc bổ cho anh ta.
Sau khi uống thuốc bổ, thể trọng của anh ta không giảm nhiều như trước, cũng khiến anh ta yên tâm, tuy nhiên vẫn ra mồ hôi.
Bởi vì ra mồ hôi, mấy ngày nay anh ta đi đâu cũng mang theo nước, không có nước không được, ra mồ hôi mà không bổ sung nước sẽ mệt lả.
Lúc anh ta vừa đến, đã uống cạn một bình nước, cho nên sau khi lên mới cầm cốc nước luôn.
- Trương Dương, tôi không sao chứ?
Thấy Trương Dương cau mày, Ngô Chí Quốc tim đập nhanh lên
Anh ta biết y thuật của Trương Dương rất lợi hại, tuy nhiên hai ngày nay anh ta cũng có chút nghi ngờ.
Lúc vừa xuất hiện tình trạng này, trong nhà đã có người nói là thuốc mà Trương Dương kê cho anh ta có vấn đề, chính là vì uống nhiều thuốc đó, nên mới như vậy.
Lý do của họ rất đơn giản, thuốc giảm béo, thường là có tác dụng phụ.
Sau đó vị trung y kê thuốc bổ cho anh ta cũng nói vậy, bảo anh ta không nên uống thuốc lúc trước nữa. Còn nói anh ta như vậy chính là vì thuốc quá mạnh, nếu không cũng không khiến anh ta xuất hiện tình trạng một ngày giảm mấy cân như vậy.
Sau khi ông bác sĩ trung y kia nói, trong nhà còn có người đòi gây sự với Trương Dương. Ngô Chí Quốc nói ra bối cảnh của Trương Dương, bọn họ mới thôi. Tuy nhiên kiên quyết không cho anh ta uống thuốc đó.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi anh ta đến, không hỏi gì Trương Dương. Anh ta tin, Trương Dương nhất định sẽ không hại mình. Nhưng vấn đề liên quan đến bản thân, người ta sẽ nghi ngờ ít nhiều, quả thực anh ta đã dừng uống thuốc của Trương Dương.
- Có vấn đề, còn là vấn đề lớn.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, từ từ nói. Vẻ mặt Trương Dương rất nghiêm túc, hơn nữa là nghiêm túc một cách hiếm thấy.
Ngô Chí Quốc nghe Trương Dương nói tim lại đập nhanh hơn, vội vàng hỏi:
- Vấn đề lớn gì?
Hai ngày nay tự anh ta cũng thấy có chút kì quái, chỉ có điều ông bác sĩ Trung y nói mấy ngày nữa anh ta sẽ khỏi, liền không nghĩ nhiều nữa. Trương Dương vừa nói vậy, khiến anh ta lại lo lắng.
Trương Dương vẫn nhăn mày như cũ, hạ giọng nói:
- Anh trúng độc, nếu không giải độc, chậm nhất bảy ngày anh sẽ mất nước mà chết, anh nói xem, đây có phải chuyện lớn không?
- Cái gì, trúng độc?
Ngô Chí Quốc lập tức đứng lên, còn hét to một tiếng.
Bọn Long Thành, Lý Á, còn cả Hoàng Hải đều nhìn sang phía hai người. Tô Triển Đào còn chạy thẳng tới chỗ bọn họ.
- Trương Dương, cậu nói rõ đi, chuyện gì vậy?
Ngô Chí Quốc lại hỏi, lúc này anh ta thực sự có chút nóng vội.
Đổi thành bất cứ ai khác, nghe nói mình trúng độc, chỉ còn sống được bảy ngày, e rằng đều như anh ta. Thời gian Ngô Chí Quốc và Trương Dương tiếp xúc không lâu, nhưng anh ta cũng biết, Trương Dương không phải người ăn nói tùy tiện.
Huống chi, y thuật của Trương Dương quả thật rất giỏi, rất nhiều người đều đã chứng minh.
- Trương Dương, Chí Quốc sao vậy? Có thể nói tình hình cho chúng tôi không?
Tô Triển Đào đã đi tới, cũng hỏi theo một câu. Bọn Long Thành nhìn nhìn, không ngồi trên sô pha nữa, tất cả đều chạy tới ban công.
Tình hình của Ngô Chí Quốc khiến bọn họ có chút bận tâm, đồng thời cũng hơi tò mò.
Trương Dương quay đầu lại nhìn Tô Triển Đào, lúc này nhẹ giọng nói:
- Chí Quốc trúng độc, độc này bị giấu trong một thời gian ngắn. Lần trước sau khi chúng ta uống nhiều quá, nó bắt đầu phát tác. Về phần thang thuốc của bác sĩ trung y kia, không phải đang giúp anh ấy mà là đang hại anh ấy.
- Cậu nói là, có người hại lão Ngô?
Lý Á hỏi một câu. Trương Dương nói rất rõ ràng, có người kê thuốc cho Ngô Chí Quốc, nhưng thuốc lại có hại.
- Đúng vậy, độc này chỉ có thể là do người làm, thêm nữa còn có người kê thuốc bổ như vậy cho anh ấy, tôi càng khẳng định điểm này.
Trương Dương gật đầu, tuy nhiên ánh mắt cũng không giãn ra.
Tô Triển Đào trước tiên an ủi Ngô Chí Quốc đang có chút khẩn trương, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Trương Dương, nếu cậu đã phát hiện lão Ngô trúng độc, vậy cậu có thể giải độc cho anh ấy không?
- Không thể.
Trương Dương khẽ lắc đầu. Tô Triển Đào đang định an ủi Ngô Chí Quốc, đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trong ấn tượng của anh ta, Trương Dương luôn là người cái gì cũng làm được. Đặc biệt là y thuật của hắn, anh ta chưa bao giờ thấy có việc gì Trương Dương không giải quyết được.
Lần này Trương Dương trả lời nhanh như vậy, còn rõ ràng nói là không thể, quả thật khiến anh ta thấy có chút kì quái.
- Vậy cậu có biết ở đâu có thể giải độc cho lão Ngô không, hoặc là bệnh viện nào có thể làm được?
Tô Triển Đào lại hỏi, sau khi hết kinh ngạc, anh ta tìm lí do cho Trương Dương.
Có lẽ Trương Dương không am hiểu về giải độc cho nên mới nói vậy. Trương Dương không thể thì có thể tìm được người khác có thể, tìm bệnh viện có khoa học kĩ thuật phát triển là được.
- Chất độc này của anh ấy, toàn bộ thế giới không có bệnh viện nào giải được, muốn giải độc, nhất định phải tìm được nhân tài hạ độc.
Trương Dương lại lắc đầu, nụ cười trên mặt Tô Triển Đào lập tức cứng ngắc, Ngô Chí Quốc lặng đi.
/1041
|