Thần Y Thánh Thủ

Chương 417: Tôi không đòi hỏi nhiều!

/1041


Khúc Mỹ Lan nhìn theo bóng dáng sư muội, bất đắc dĩ cười mếu.

Bây giờ rõ ràng cô ta bị hai người kẹp hai bên, không ngờ sư muội đồng môn cũng không hỏi câu nào, thật sự làm tim cô ta hơi băng giá.

Tuy nhiên nói gì thì nói, bình thường quan hệ của cô ta và vị sư muội này cũng không tốt cho lắm, chắc là sẽ vui mừng khi thấy cô ta gặp chuyện, khi thấy cô ta bị người ta bắt.

Lấy lại tinh thần, cô ta đưa mắt nhìn Trương Dương và Long Phong, ánh mắt vô cùng kính sợ.

Thánh Y nhất mạch, Hiên Viên thế gia.

Lúc trước cô ta đã đoán họ không phải người thường, thật không ngờ lại có lai lịch lớn đến vậy.

Thánh Y nhất mạch là một gia tộc thần bí tu luyện nội công lâu đời trong giới danh y, Thánh Y nhất mạch tuy không nhiều nhân lực nhưng ai nấy cũng đều là cao thủ.

Thời cổ đại, người của Thánh Y nhất mạch bình thường không tham gia thế sự, nhưng vừa xuất thế là đều được người ta tôn sùng là thần y. Điều này Khúc Mĩ Lan cũng hiểu được tại sao khi cô ta hạ độc lại bị hắn phát hiện ra.

Có truyền nhân của Thánh Y nhất mạch ở đây tất nhiên không thể qua mặt được.

Còn gia môn của Long Phong càng làm cô ta sợ hãi hơn.

Cô biết Long Thành là người của Long gia, là nhánh ngoài của Hiên Viên thế gia. Long gia đã làm cho cô rất kiêng nể, huống chi đệ tử của Hiên Viên thế gia chính tông.

Lúc này trong lòng Khúc Mỹ Lan chỉ có một loại cảm giác là đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

Lát sau, cô gái kia liền chạy quay lại, thái độ có vẻ cung kính hơn.

- Thưa hai anh, sư phụ có lời mời!

Thái độ nói chuyện của cô gái này khá lễ phép, tuy nhiên Trương Dương và Long Phong đều thoáng nhíu mày.

Hai người còn thoáng nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ tự báo thân thế gia môn thì chủ nhân nơi này nên đích thân ra nghênh tiếp mới đúng, cũng không phải là bọn hắn kiêu ngạo, đây là một loại lễ tiết. Huống chi bọn hắn đại diện cho hai gia tộc có truyền thống và danh tiếng lâu đời như vậy.

Cho dù thoạt nhìn hai người có vẻ trẻ tuổi nhưng chủ nhân không tự mình ra mặt, cũng nên phái người được trọng vọng ra đón.

Chỉ sai người gác cổng đến chuyển lời, nếu không phải chủ nhân ở đây quá khinh thường bọn hắn thì cũng là kẻ quá tự cao tự đại.

Dù là loại nào thì đối với hai người mà nói, đây đều không phải là tin tức tốt gì.

Nhưng đã đến đây thì hai người cũng sẽ không lùi bước. Trương Dương gật đầu, đi nhanh về phía trước.

Long Phong mang theo Khúc Mĩ Lan, theo sát phía sau. Bọn hắn đã cùng nhau chiến đấu với linh thú khủng, một môn phái cổ Nam Cương nhỏ nhoi này sao có thể làm hai người họ sợ hãi được.

Giữa mười mấy gian nhà gỗ có một gian lớn nhất, cũng là nhà gỗ duy nhất có hai tầng.

Trước nhà còn có hai cảnh vệ giữ cửa, cũng đều là con gái.

Trong nhà gỗ có một sảnh lớn vô cùng đơn sơ, bên trong có một cái bục lớn và cao, trên có bày một cái ghế có phủ da thú.

Trương Dương và Long Phong đi vào đứng hiên ngang ở chính giữa sảnh.

Hai người đều quan sát bốn phía, trong lòng đều thầm lắc đầu.

Nơi này thoạt nhìn giống như một sơn trại của thổ phỉ, lại còn là của lũ man rợ, căn bản không có điểm nào giống chỗ ở của người tu luyện nội công.

Một người đàn bà ngồi trên chiếc ghế da thú, chừng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng không cao, đang quan sát bọn hắn.

Trước bục có ba cái bàn lớn trước mặt, ba cô gái tầm ba mươi tuổi đang ngồi, cũng tò mò nhìn bọn hắn.

Trong số này có một người đàn bà lớn tuổi nhất, chừng bốn mươi tuổi, dù có ít hơn thì cũng phải hơn ba mươi tuổi, ngoài bốn người họ ra thì còn có mấy người khác ở trong sảnh.

Tuy nhiên những người khác này đều đứng, không có đủ tư cách được phép ngồi xuống.

- Hai vị đây chính là khách đến từ Thánh Y nhất mạch và Hiên Viên thế gia?

Người đàn bà ngồi trên bục kia hỏi, giọng nói có vẻ rất kiêu căng.

Long Phong mắt nhìn Trương Dương, nếu không phải Trương Dương không nói gì thì anh ta đã muốn rút roi ra quất cho con mụ già này vài cái.

Không ra đi nghênh đón còn chưa thèm tính, bọn hắn đã đến tận đây, không ngờ còn bắt bọn hắn phải đứng ở chỗ này nói chuyện. Anh ta đã nói ra gia tộc và tên của mình có nghĩa là anh ta đang đại diện cho Hiên Viên thế gia. Mụ già này đối xử với anh ta như thế cũng chính là bất kính với Hiên Viên thế gia.

Trương Dương nhìn chằm chằm vào mụ đàn bà trên bục cao, mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại câu hỏi của bà ta.

Lỗ tai của hắn đang phân tích cẩn thận, nếu không tiếp xúc trực tiếp thì hắn không thể phán đoán chính xác thực lực của mấy người này, nhưng lỗ tai của hắn có thể nghe ra được vài chi tiết nhỏ như hô hấp của bọn họ.

Thông qua những chi tiết này, Trương Dương có thể phán đoán phần nào thực lực của bọn họ.

Mấy cô gái đang đứng, hô hấp rất đều nhưng khá nhanh, chân cũng không được vững vàng lắm, cho dù có nội công cũng chỉ giống như Khúc Mĩ Lan, là người tu luyện nội công trình độ sơ cấp.

Người như vậy không đủ gây uy hiếp gì, một mình Long Phong cũng có thể đá bay bọn họ.

Còn ba người đang ngồi kia, hô hấp nhẹ, không cẩn thận thì nghe không ra, nội công hẳn là cũng có chút thành tựu, rất có thể đã tiến vào nội công tầng thứ hai.

Người như vậy sẽ phải chú ý một chút, tuy nhiên cũng không đáng để Trương Dương lo lắng, nếu cần thiết thì một mình Tia Chớp cũng có thể giải quyết gọn ba người này.

Người mà Trương Dương không đánh giá được và có phần kiêng dè chính là mụ đàn bà ngồi lù lù trên kia.

Mụ già này tuy kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh. Trương Dương không nghe được tiếng hô hấp của bà ta, cũng không nhìn ra được điều gì từ chi tiết nhỏ nào. Tóm lại Trương Dương chỉ có một cảm giác là không đoán được thực lực đối phương.

Nhưng người có thể đào tạo được ba cao thủ nội công tầng thứ hai và còn có nhiều người tu luyện nội công tầng thứ nhất như vậy thì mụ già này tuyệt đối không phải là người đơn giản, ít nhất cũng là cao thủ nội công tầng thứ ba.

- To gan, sư phụ hỏi các người, vì sao không trả lời?

Một cô gái đang đứng hơn nữa hét to, Trương Dương và Long Phong đều nhăn mày lại.

Người đàn bà trên bục lập tức quay đầu, hung dữ trợn mắt lườm cô gái vừa lên tiếng. Cô ả kia sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt, cả người đều mềm nhũn ra, lập tức quỳ gối xuống.

- Ai dạy cô đối đãi với khách quý như vậy? Tự đi ra ngoài, lĩnh hai “Cổ” chịu phạt.

Mụ già thản nhiên nói, cô gái quỳ dưới nền nhà lập tức mặt càng trắng bệch hơn, dập đầu tạ ơn liên tục và khẩn trương đi ra ngoài.

Khúc Mĩ Lan và vài người đang đứng đều có chút thông cảm nhìn cô một cái.

Hai “Cổ” chịu phạt này là nhận hai loại sâu độc để cho bọn chúng cắn, chất độc sẽ hủy hoại tinh hoa cơ thể bọn họ.

Bị dính chất độc của hai con sâu độc này không chết người nhưng tuyệt đối không dễ chịu gì, huống hồ còn phải mất đi tinh hoa của mình. Sự trừng phạt như vậy, cô gái kia sẽ phải tu dưỡng hơn một tháng và rất hao tổn nguyên khí.

- Hai vị đều là khách quý, người đâu mau lấy ghế!

Đợi cô gái kia ra ngoài, mụ già mới mỉm cười nhìn bọn Trương Dương và cho người mang ghế ra.

Đưa ghế đến nhưng vị trí ngồi lại khá xa, còn không gần bằng ba người phụ nữ kia.

Trương Dương cũng không để ý mấy đến điều này, ngồi xuống đó, Long Phong ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ có Khúc Mỹ Lan vẫn đứng ở phía sau bọn hắn như trước.

- Không biết hai vị quý khách đến núi Linh Thần của tôi để làm gì?

Chờ bọn hắn ngồi xuống xong, mụ già kia mới nhẹ nhàng hỏi, giọng nói hơi cứng nhắc, cũng không phải là tiếng phổ thông. Bà ta lại cố ý mỉa mai bằng giọng giang hồ nên làm cho người ta có cảm giác là lạ.

Nhìn Khúc Mĩ Lan đi vào theo cùng Trương Dương, bà ta coi như không nhìn thấy.

- Lần này hai người chúng tôi tới dây là để hóa giải một hiểu lầm. Một người bạn của tôi bị đệ tử bổn giáo hãm hạ, chúng tôi tới đây chính là muốn đại sư giúp giải độc Linh Cổ.

Trương Dương cuộn nắm tay lại, nói với bà già này.

Nếu bà ta muốn dùng phương thức giang hồ mà tiếp đãi bọn hắn thì Trương Dương cũng sẽ dùng phương pháp giang hồ để giải quyết.

Linh Cổ là cách gọi tên sâu độc của người Nam Cương. Bọn họ cho rằng sâu độc cũng có linh tính nhưng không sánh bằng linh thú nên gọi chúng là Linh Cổ.

- Trúng phải độc Linh Cổ của chúng ta, chuyện là thế nào?

Mụ ta có vẻ ngạc nhiên, người không biết còn tưởng rằng mụ thật sự không biết.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nói:

- Điều này, tôi thấy hay là để người của quý giáo tự nói thì hơn.

Nói xong, hắn quay đầu lại, đưa mắt nhìn Khúc Mĩ Lan.

Sau khi thôi miên lần trước, hắn đã gieo vào lòng Khúc Mĩ Lan một mầm mống làm cho cô ta vĩnh viễn sợ hãi và không dám phản kháng.

Trương Dương vừa trừng mắt, người Khúc Mĩ Lan lập tức run lên, vội vàng đứng ra, quỳ trên mặt đất chậm rãi kể lại mọi chuyện.

Cô ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Ngô Chí Lượng, phủ nhận hoàn toàn chuyện hãm hại người của bản thân, nói là sư phụ phái cô đi trợ giúp người ta, rằng Ngô Chí Lượng lừa gạt bọn họ nên mới khiến bạn của Trương Dương bị trúng độc.

Những lời này là thật là giả, mỗi người đều rất rõ ràng.

Nhưng không ai vạch trần cô ta. Trương Dương bây giờ không đánh giá được thực lực môn phái Nam Cương này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn dùng vũ lực, có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết là tốt nhất.

Dù sao mục đích quan trọng nhất của bọn họ chính là giải độc cho Ngô Chí Quốc.

- Hóa ra là như vậy, cái tên Ngô Chí Lượng kia thật đáng chết, không ngờ dám lừa gạt bọn ta.

Nghe Khúc Mĩ Lan nói xong, bà ta hài lòng cười cười nói.

Sau khi Khúc Mĩ Lan nói xong, cả người gục ở đó.

Cô ta không dám phản kháng Trương Dương, nhưng cũng sợ hãi sư phụ mình theo bản năng. Dưới dưới tình thế cấp bách, cô ta đành phải nói dối như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng có cảm giác không yên.

Bây giờ lời nói dối này coi như được cho qua, giữ được thể diện của đôi bên nên Trương Dương không cần vạch mặt cô ta.

- Đã là hiểu lầm thì chúng ta nên giải độc Linh Cổ này rồi.

Bà ta chậm rãi nói, Trương Dương trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bà già này đồng ý là tốt rồi, sau khi giải độc cho Ngô Chí Quốc, Trương Dương cũng không có ý định truy cứu tội hạ độc của bọn họ nữa.

Thủ phạm chính trong vụ này là Ngô Chí Lượng, gã cũng đã phải đền tội, thế là được.

- Nhưng hai vị có điều không biết, linh cổ từ trước đến nay đều là hạ độc dễ, giải độc khó. Đây lại là loại Linh Cổ thượng đẳng, giải độc không dễ đâu.

Mụ già lại nói ngoắt sang ý khác, giọng nói có vẻ quái dị khiến người nghe đều thấy khó chịu.

Trương Dương nhíu mày lại, ánh mắt có vẻ sắc bén, linh hoạt như nghĩ ra cái gì.

Liếc nhìn mụ già trên bục cao, Trương Dương mới chậm rãi nói:

- Không biết quý giáo có ý gì? Phải làm gì thì mới giúp chúng tôi giải độc?

Ý tứ của mụ già này, Trương Dương làm sao không rõ.

Mụ nói như vậy rõ ràng là muốn vòi thêm chút lợi ích, giải độc rất khó, bọn họ tất nhiên không thể giúp không công rồi.

- Ha ha, được lắm, tôi rất thích những người thẳng thắn như vậy. Như thế này đi, tôi nghe nói phương thuốc của Thánh Y nhất mạch là có một không hai trong thiên hạ. Nói như vậy thì cậu nhất định có không ít linh dược, tôi cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cho tôi mười viên linh dược. Hiên Viên thế gia lắm tiền nhiều của, bỏ ra vài món binh khí lợi hại cũng không khó khăn gì, hãy để lại cho tôi năm món binh khí lợi hại thì tôi sẽ giải độc Linh Cổ giúp cho các người.

Mụ già cười lớn một tiếng, mụ còn chưa nói hết lời, Trương Dương và Long Phong mặt lạnh như tiền nhìn mụ.


/1041

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status