- Ăn cơm đi!
Mễ Tuyết cầm lấy đũa khẽ nhắc, đầy một bàn mỹ thực làm cho cả cô cũng thấy ngon mắt muốn ăn.
Mấy người đám Hồ Hâm tất cả đều nhìn nhau, ngay sau đó đều bắt đầu chiến đấu mãnh liệt cùng bàn mỹ thực này, ai nấy đều ngồm ngoàm nhai nuốt, tình hình trong mâm nhất thời trở nên cực kỳ kịch liệt.
Khúc Mỹ Lan là lần đầu trông thấy đám Hồ Hâm bọn họ ăn cơm, lúc này cũng há to miệng, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Những người này chắc đều là đói bụng vài ngày rồi, bằng không thì làm sao ăn gấp như thế được.
Cạnh tranh kịch liệt, tốc độ bữa cơm cũng rất nhanh, vẻn vẹn hơn nửa canh giờ, Hồ Hâm trước tiên liền ôm bụng nằm vắt trên ghế, bụng cậu ta thoạt nhìn đã tròn vo.
Cố Thành và Tiêu Bân so với cậu ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, Cố Thành trong miệng vẫn nhai chóp chép, với một bữa chớp mắt này có thể nhịn ăn ba ngày, trong vòng ba ngày cậu ta không ăn cái gì, mỗi ngày đều nhấm nháp dư vị của món ngon lúc này cũng chả hề gì.
Tiểu ngốc cùng Nam Nam thì hơi khá hơn một chút, nhưng cũng là một bộ dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Hai người cũng đã chén không ít, ngay cả Mễ Tuyết cùng Trương Dương lần này cũng đều ăn rất nhiều, hiện tại đều no căng bụng cả.
Một bàn mười mấy món thức ăn, đầy đủ số lượng cho mười mấy người ăn đã bị mấy người bọn họ tiêu diệt toàn bộ.
- Long, Long công tử, những người này đều là bằng hữu của công tử sao?
Khúc Mỹ Lan đưng một bên thực sự không nhịn được, chạy đến trước mặt Long Phong khẽ hỏi một câu.
Long Phong cũng không có cùng bọn họ ngồi ăn cơm một chỗ, Trương Dương có kêu nhưng y không muốn đi, đây là chút thời gian riêng tư ấm áp của Trương Dương cùng đám bạn học của hắn.
- Cô cứ theo Trương Dương liền sẽ hiểu rõ tất cả về cậu ta, sau này cô sẽ hiểu chủ nhân mà cô đã lựa chọn có bao nhiêu phần ưu tú!
Long Phong khẽ mỉm cười, nói xong câu đó liền trở lại phòng mình, để mặc Khúc Mỹ Lan đứng đó không hiểu ra sao cả.
Long Phong nói gì một chút cô cũng đều không có nghe hiểu, cô biết Trương Dương rất ưu tú, còn trẻ như vậy đã là cao thủ nội kình tam đẳng, đã ưu tú đến mức không cách nào hình dung. Nhưng Long Phong cố ý nói ra vậy lại là có ý gì?
Cơm nước no nê, mấy người cùng nhau đến phòng khách, ở đó trò chuyện.
- Trương Dương. Tôi cũng muốn tham gia chuyện làm ăn, cậu có thể xem giúp tôi, có công chuyện gì thích hợp cho tôi làm hay không?
Lấy hết dũng khí. Tiêu Bân trực tiếp tìm tới Trương Dương, nói ra ý định của mình.
Hồ Hâm, Tiểu ngốc bọn họ xem như là triệt để chạm vào niềm kiêu hãnh của cậu ta, cậu ta không muốn để chúng bạn học bỏ quá xa, cậu ta muốn nỗ lực theo họ nhưng lại không có phương hướng cùng mục tiêu, lúc này cũng chỉ có thể cầu sự giúp đỡ từ Trương Dương.
Trương Dương nhìn cậu ta, cười lắc lắc đầu, khẽ bảo:
- Tiêu Bân, nói thật. Hoàn cảnh của cậu và của bọn họ không giống nhau, gia đình cậu có điều kiện tốt, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng không có gặp chông gai thử thách, nếu có thật sự làm ăn thì cậu cũng rất có khả năng làm không nổi!
Tâm tư của Tiêu Bân, kỳ thực Trương Dương vừa nãy cũng đã nhìn ra, cho dù cậu ta không tìm đến mình, Trương Dương cũng sẽ nói chuyện với cậu ta một chút.
Trương Dương nói vậy làm cho ánh mắt Tiêu Bân có chút ảm đạm.
- Cậu cứ an tâm ở lại trường học, quá trình sinh hoạt ở hội sinh viên là vốn liếng của cậu. Cứ nỗ lực thật tốt thì sau này chưa chắc cậu sẽ không có khả năng được giữ lại trường, nếu như có cơ hội, tôi cũng sẽ giúp cậu một tay!
Trương Dương lại cười nói, bằng hữu bên cạnh hắn nếu có thể giúp hắn đều sẽ giúp một tay, đương nhiên sẽ không bỏ sót Tiêu Bân.
Hắn sẽ không đi quy hoạch cho Tiêu Bân cái gì cả, tất cả đều dựa theo ý nguyện của chính cậu ta, trong lòng Tiêu Bân kỳ thực vẫn là rất muốn được giữ lại trường làm việc.
Vẫn còn một điểm nữa mà Trương Dương nói không sai, nhà Tiêu Bân tương đối khá, cha mẹ của cậu ta là vợ chồng công nhân viên chức, lại là cán bộ, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nay để cậu ta bỗng nhiên tiến vào thương trường cạnh tranh kịch liệt thì không nhất định có thể thích ứng.
Điểm này chính là chỗ không giống nhau giữa cậu ta và những người khác.
Hồ Hâm cùng Cố Thành, hai người đều là xuất thân con nhà nghèo khó, chấp nhận chịu khổ và có thể chịu được, hơn nữa vừa bắt đầu quả thật cũng chịu không ít đắng cay, thêm vào bọn họ có lòng cầu tiến, nỗ lực làm việc, cuối cùng Trương Dương mới dần dà giúp bọn họ mở rộng quy mô, để bọn họ đi con đường của mình.
Ngay cả Tiểu ngốc cùng Nam Nam cũng là từ người phục vụ làm nên, cuối cùng mới tiếp nhận sự trợ giúp của Trương Dương, trở thành bà chủ.
Đơn giản mà nói, Trương Dương tới giúp bọn họ đều không phải giúp một cách mù quáng, tất cả còn phải dựa vào chính bọn họ, Trương Dương có thể cho bọn họ chỉ là trợ giúp về mặt tiền tài.
Phương pháp trợ giúp như vậy quả thực không thích hợp đem áp dụng với Tiêu Bân.
- Tôi hiểu, tôi sẽ nỗ lực, có một tia hi vọng thôi tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để được giữ lại trường, đến lúc đó chúng ta cũng đều có thể trụ lại trong thành phố này!
Tiêu Bân chậm rãi gật đầu, cậu ta cũng là có chút ghen tỵ với đám Hồ Hâm mới cố ý nói như vậy, sau khi được Trương Dương khuyên nhủ thì cậu ta lại từ bỏ ý định tham gia chuyện làm ăn.
Hội sinh viên hiện tại rất bận rộn, kỳ thực bây giờ cậu ta cũng không có thời gian đi tham gia vào chuyện làm ăn.
Trương Dương lại khích lệ thêm vài câu, cuối cùng cũng coi như giúp cậu ta một lần nữa có lại động lực, mục tiêu phấn đấu của mỗi người là không giống nhau, cậu ta cũng không cần thiết phải đi so bì với Hồ Hâm.
Đối với cậu ta mà nói, được giữ lại trường làm việc mới là tâm nguyện to lớn nhất, đó mới là cuộc sống tương lai cậu ta hằng mong muốn.
Mãi cho đến khi tiễn bọn họ rời đi, Trương Dương đều không có nói cho Tiêu Bân, hắn đã lấy tư cách được giữ lại trường từ chỗ Chu Dật Trần.
Hắn muốn cho Tiêu Bân chính mình đi nỗ lực cái đã, chỉ cần cậu ta bỏ công sức ra nỗ lực, mới có thể hiểu rằng có được công việc này không dễ, cuối cùng nếu như cậu ta thực sự không lấy được tư cách thì Trương Dương sẽ giúp cũng không muộn.
Như vậy mới thật sự là giúp đỡ.
Cùng Hồ Hâm bọn họ náo nhiệt một chút, sau khi tất cả nhân tài đều trở về, Mễ Tuyết cũng phải về trường đi học, Hồ Hâm cùng Cố Thành cũng muốn trở lại bận rộn với chuyện làm ăn, bọn họ đều chạy hết cả.
Nhưng sau khi được ở cùng với bọn họ, tâm tình của Trương Dương đã rất tốt.
Đây là mấy người đầu tiên hắn quen biết khi đến với cái thế giới này, cũng là bằng hữu ngay từ lúc đầu của hắn, Trương Dương hi vọng mỗi người bọn họ đều có cuộc sống thật tốt.
Tầm xế chiều, Lý Á lại gọi điện thoại tới nói cho hắn biết công ty mới đã trang hoàng kha khá rồi, lúc nào cùng tụ tập mở đại hội cổ đông để xác định thời điểm khai trương.
Công ty mà Lý Á đầu tư còn chưa mở cửa nhưng nghiệp vụ đã triển khai, mấy tháng này Lý Á liền đã kinh doanh có lãi không ít tiền.
Điều này cũng làm cho mọi người lại càng thêm tự tin rằng cái danh thiên tài tài chính của Lý Á cũng không phải là hư danh.
Nghĩ một lúc, Trương Dương mới nói cho anh ta biết, đại hội cổ đông lần này hắn sẽ không tham gia, để Lý Á đại diện toàn quyền là được, hắn gần đây có việc khả năng sẽ phải ra ngoài, hôm khai trương thông báo cho hắn là được rồi.
Biết Trương Dương muốn ra ngoài, Lý Á cũng không kiên trì thuyết phục thêm nữa.
Đại hội cổ đông này thật ra cũng toàn là người quen trong đám bọn họ, Trương Dương, Tô Triển Đào còn có Vương Thần, bọn họ đều là cổ đông, ngay cả Long Thành, Thường Phong, Hoàng Hải cùng với Ngô Chí Quốc đều đầu tư ít cổ phần vào đây.
Những người này Lý Á đều biết rõ, họ đã đầu tư thì tuyệt đối sẽ không sợ lỗ.
Lý Á mới vừa cúp máy không lâu thì Thái Triết Lĩnh lại gọi tới.
Cú điện thoại này của Thái Triết Lĩnh là mời Trương Dương cùng ăn cơm tối. Tề Chấn Quốc tối nay muốn mời riêng Trương Dương để cảm ơn hắn đã chữa trị cho.
Tuy nói chỉ châm cứu có một lần, nhưng ngày hôm nay ông Tề cảm giác rõ ràng so với trước đây đã khỏe hơn nhiều.
Bất kể là tác dụng về mặt tâm lý hay không thì ông Tề lúc này cũng cứ tán thành Trương Dương hết mực, ông ta đã quyết định tạm thời ở lại Trường Kinh.
Tề Chấn Quốc không thể ở lại Trường Kinh, anh ta còn có công việc trên thủ đô, vì lẽ đó cố ý muốn tìm Trương Dương tới, một là cảm tạ, hai cũng là làm sâu sắc thêm cảm tình.
Thái Triết Lĩnh đưa ra lời mời nhưng rốt cuộc lại bị Trương Dương khéo léo từ chối.
Hắn hai ngày này quả thực không có thời gian, hắn đã bảo Long Thành đi đặt vé máy bay, chiều ngày mai liền xuất phát đi An Điền, trong thời gian cờ đợi này không đi đâu là hơn.
Về phần gặp mặt thì ngày mai hắn còn có thể đi châm cứu cho ông ta thêm một lần, tự nhiên có thể gặp mặt.
Mới vừa cúp cuộc gọi từ Thái Triết Lĩnh, Trương Dương vẫn chưa kịp bỏ chiếc di động xuống thì đã lại có cuộc gọi đến.
Trương Dương lúc này cũng có chút buồn bực, bình thường không có ai gọi, giờ lại đua nhau gọi như ong vỡ tổ.
- Trương Dương, vừa nãy nói chuyện điện thoại với ai mà sao đường dây cứ bận suốt vậy?
Mới vừa nhấc máy, tiếng Cổ Phương liền vang lên, lần này chính là Cổ Phương ở Hỗ Hải gọi điện thoại tới.
- Không có chuyện gì, cùng một bằng hữu hàn huyên tán gẫu đơn giản vài câu thôi. Sao hôm nay ông bạn lại rảnh rỗi thế?
Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói ra tên Thái Triết Lĩnh, hắn biết Cổ Phương và Thái Triết Lĩnh không cùng đường, lời nói ra không chừng lại gây ra sóng gió.
- Tôi không chỉ có rảnh rỗi mỗi ngày hôm nay thôi đâu, mấy ngày này đều sẽ rảnh rỗi, ông cậu bảo tôi cố ý cảm ơn cậu, đưa mấy thứ đến, bây giờ tôi đã đến trạm thu phí Trường Kinh rồi, nhà cậu ở đâu?
Cổ Phương khà khà nở nụ cười, Trương Dương thì lại đột nhiên sửng sốt một chút, hắn không ngờ Cổ Phương đã tới Trường Kinh.
- Nói mau đi, cậu sẽ không để cho bọn tôi đi bộ dọc đất Trường Kinh mà chủ nhà như cậu lại không ra mặt chứ?
Thấy Trương Dương không nói gì, Cổ Phương lại hỏi.
- Các anh, còn có ai nữa à?
Trương Dương bất đắc dĩ hỏi lại.
Cổ Phương nói đã đến Trường Kinh, đây hẳn là nói thật, nếu như nói giỡn thì anh ta cũng sẽ không đem cậu mình ra.
Đáng tiếc ngày mai hắn sẽ phải đi rồi, cho dù Cổ Phương tới đây, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian để chiêu đãi.
Nhưng người ta tự tìm đến mình, Trương Dương lúc này cũng không thể biểu hiện quá lãnh đạm không chịu ra tiếp.
- Tôi với ông anh họ Lý Vĩ mà cậu đã gặp qua, mỗi hai người bọn tôi thôi!
Cổ Phương cầm điện thoại ở đó nói, nói xong lại còn quay đầu sang phía Lý Vĩ đang lái xe.
Lý Vĩ thì lại cười cười, anh ta cũng rất mong được gặp lại Trương Dương, Trương Dương là cường giả mà thế nhân chẳng mấy ai hay biết.
Lần này quả đúng là nhiệm vụ mà ông cậu Kiều Quan Hải giao cho bọn họ, mang lễ vật đến gặp Trương Dương, tiện thể bày tỏ lòng biết ơn.
Kỳ thực phí xem bệnh bọn họ đã thanh toán, 20 triệu tuyệt đối không ít, Cổ Phương còn tặng riêng thêm một chiếc xế cưng, bọn họ cũng không nợ Trương Dương cái gì cả.
Chỉ là Kiều Quan Hải biết được Tề Chấn Quốc cùng ông Tề đều đã đến Trường Kinh, ông không muốn đứt đoạn mối quan hệ với Trương Dương, cố ý phái hai đứa cháu ngoại qua đây.
Cùng thần y như Trương Dương tạo dựng mối quan hệ, trăm cái lợi mà không có lấy một hại, thời khắc mấu chốt là có thể cứu mạng mà.
- Được, cho tôi biết các anh đang ở đâu, tôi lập tức đi đón!
Nghe nói chỉ có hai người bọn họ, Trương Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít người là tốt, cũng may tối hôm nay không nhận lời Thái Triết Lĩnh, vừa hay có thể tiếp đãi bọn họ, ngày mai chuẩn bị một chút rồi sẽ xuất phát đi An Điền.
Đi An Điền là chuyện hắn đã lên kế hoạch, đến lúc đó nói vậy thì đám Cổ Phương bọn họ cũng đều có thể hiểu được.
Cổ Phương nói địa chỉ, Trương Dương bảo anh ta đợi ở đó rồi lập tức tự lái xe ra đón.
Chỉ có mình hắn ra ngoài tiếp khách, lần này không có bảo Long Phong đi theo.
Trương Dương chạy con Bugatti, đây là con xe do Cổ Phương, xe này đi trên đường thì hiệu suất khiến người ta quay đầu lại nhìn tuyệt đối là số một, so với quay đầu lại “ngắm gái” còn cao hơn.
Người không hiểu về xe cộ thì chỉ cảm thấy xe này rất tốt, có giá trị không nhỏ.
Còn người hiểu về xe cộ mới hiểu được xe này rất hiếm thấy, đây là loại xe ở nước ngoài chưa được nhập về, không chỉ là vấn đề giá trị, có thể mua được con xe như vậy quả thật không đơn giản.
Mễ Tuyết cầm lấy đũa khẽ nhắc, đầy một bàn mỹ thực làm cho cả cô cũng thấy ngon mắt muốn ăn.
Mấy người đám Hồ Hâm tất cả đều nhìn nhau, ngay sau đó đều bắt đầu chiến đấu mãnh liệt cùng bàn mỹ thực này, ai nấy đều ngồm ngoàm nhai nuốt, tình hình trong mâm nhất thời trở nên cực kỳ kịch liệt.
Khúc Mỹ Lan là lần đầu trông thấy đám Hồ Hâm bọn họ ăn cơm, lúc này cũng há to miệng, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Những người này chắc đều là đói bụng vài ngày rồi, bằng không thì làm sao ăn gấp như thế được.
Cạnh tranh kịch liệt, tốc độ bữa cơm cũng rất nhanh, vẻn vẹn hơn nửa canh giờ, Hồ Hâm trước tiên liền ôm bụng nằm vắt trên ghế, bụng cậu ta thoạt nhìn đã tròn vo.
Cố Thành và Tiêu Bân so với cậu ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, Cố Thành trong miệng vẫn nhai chóp chép, với một bữa chớp mắt này có thể nhịn ăn ba ngày, trong vòng ba ngày cậu ta không ăn cái gì, mỗi ngày đều nhấm nháp dư vị của món ngon lúc này cũng chả hề gì.
Tiểu ngốc cùng Nam Nam thì hơi khá hơn một chút, nhưng cũng là một bộ dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Hai người cũng đã chén không ít, ngay cả Mễ Tuyết cùng Trương Dương lần này cũng đều ăn rất nhiều, hiện tại đều no căng bụng cả.
Một bàn mười mấy món thức ăn, đầy đủ số lượng cho mười mấy người ăn đã bị mấy người bọn họ tiêu diệt toàn bộ.
- Long, Long công tử, những người này đều là bằng hữu của công tử sao?
Khúc Mỹ Lan đưng một bên thực sự không nhịn được, chạy đến trước mặt Long Phong khẽ hỏi một câu.
Long Phong cũng không có cùng bọn họ ngồi ăn cơm một chỗ, Trương Dương có kêu nhưng y không muốn đi, đây là chút thời gian riêng tư ấm áp của Trương Dương cùng đám bạn học của hắn.
- Cô cứ theo Trương Dương liền sẽ hiểu rõ tất cả về cậu ta, sau này cô sẽ hiểu chủ nhân mà cô đã lựa chọn có bao nhiêu phần ưu tú!
Long Phong khẽ mỉm cười, nói xong câu đó liền trở lại phòng mình, để mặc Khúc Mỹ Lan đứng đó không hiểu ra sao cả.
Long Phong nói gì một chút cô cũng đều không có nghe hiểu, cô biết Trương Dương rất ưu tú, còn trẻ như vậy đã là cao thủ nội kình tam đẳng, đã ưu tú đến mức không cách nào hình dung. Nhưng Long Phong cố ý nói ra vậy lại là có ý gì?
Cơm nước no nê, mấy người cùng nhau đến phòng khách, ở đó trò chuyện.
- Trương Dương. Tôi cũng muốn tham gia chuyện làm ăn, cậu có thể xem giúp tôi, có công chuyện gì thích hợp cho tôi làm hay không?
Lấy hết dũng khí. Tiêu Bân trực tiếp tìm tới Trương Dương, nói ra ý định của mình.
Hồ Hâm, Tiểu ngốc bọn họ xem như là triệt để chạm vào niềm kiêu hãnh của cậu ta, cậu ta không muốn để chúng bạn học bỏ quá xa, cậu ta muốn nỗ lực theo họ nhưng lại không có phương hướng cùng mục tiêu, lúc này cũng chỉ có thể cầu sự giúp đỡ từ Trương Dương.
Trương Dương nhìn cậu ta, cười lắc lắc đầu, khẽ bảo:
- Tiêu Bân, nói thật. Hoàn cảnh của cậu và của bọn họ không giống nhau, gia đình cậu có điều kiện tốt, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng không có gặp chông gai thử thách, nếu có thật sự làm ăn thì cậu cũng rất có khả năng làm không nổi!
Tâm tư của Tiêu Bân, kỳ thực Trương Dương vừa nãy cũng đã nhìn ra, cho dù cậu ta không tìm đến mình, Trương Dương cũng sẽ nói chuyện với cậu ta một chút.
Trương Dương nói vậy làm cho ánh mắt Tiêu Bân có chút ảm đạm.
- Cậu cứ an tâm ở lại trường học, quá trình sinh hoạt ở hội sinh viên là vốn liếng của cậu. Cứ nỗ lực thật tốt thì sau này chưa chắc cậu sẽ không có khả năng được giữ lại trường, nếu như có cơ hội, tôi cũng sẽ giúp cậu một tay!
Trương Dương lại cười nói, bằng hữu bên cạnh hắn nếu có thể giúp hắn đều sẽ giúp một tay, đương nhiên sẽ không bỏ sót Tiêu Bân.
Hắn sẽ không đi quy hoạch cho Tiêu Bân cái gì cả, tất cả đều dựa theo ý nguyện của chính cậu ta, trong lòng Tiêu Bân kỳ thực vẫn là rất muốn được giữ lại trường làm việc.
Vẫn còn một điểm nữa mà Trương Dương nói không sai, nhà Tiêu Bân tương đối khá, cha mẹ của cậu ta là vợ chồng công nhân viên chức, lại là cán bộ, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nay để cậu ta bỗng nhiên tiến vào thương trường cạnh tranh kịch liệt thì không nhất định có thể thích ứng.
Điểm này chính là chỗ không giống nhau giữa cậu ta và những người khác.
Hồ Hâm cùng Cố Thành, hai người đều là xuất thân con nhà nghèo khó, chấp nhận chịu khổ và có thể chịu được, hơn nữa vừa bắt đầu quả thật cũng chịu không ít đắng cay, thêm vào bọn họ có lòng cầu tiến, nỗ lực làm việc, cuối cùng Trương Dương mới dần dà giúp bọn họ mở rộng quy mô, để bọn họ đi con đường của mình.
Ngay cả Tiểu ngốc cùng Nam Nam cũng là từ người phục vụ làm nên, cuối cùng mới tiếp nhận sự trợ giúp của Trương Dương, trở thành bà chủ.
Đơn giản mà nói, Trương Dương tới giúp bọn họ đều không phải giúp một cách mù quáng, tất cả còn phải dựa vào chính bọn họ, Trương Dương có thể cho bọn họ chỉ là trợ giúp về mặt tiền tài.
Phương pháp trợ giúp như vậy quả thực không thích hợp đem áp dụng với Tiêu Bân.
- Tôi hiểu, tôi sẽ nỗ lực, có một tia hi vọng thôi tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để được giữ lại trường, đến lúc đó chúng ta cũng đều có thể trụ lại trong thành phố này!
Tiêu Bân chậm rãi gật đầu, cậu ta cũng là có chút ghen tỵ với đám Hồ Hâm mới cố ý nói như vậy, sau khi được Trương Dương khuyên nhủ thì cậu ta lại từ bỏ ý định tham gia chuyện làm ăn.
Hội sinh viên hiện tại rất bận rộn, kỳ thực bây giờ cậu ta cũng không có thời gian đi tham gia vào chuyện làm ăn.
Trương Dương lại khích lệ thêm vài câu, cuối cùng cũng coi như giúp cậu ta một lần nữa có lại động lực, mục tiêu phấn đấu của mỗi người là không giống nhau, cậu ta cũng không cần thiết phải đi so bì với Hồ Hâm.
Đối với cậu ta mà nói, được giữ lại trường làm việc mới là tâm nguyện to lớn nhất, đó mới là cuộc sống tương lai cậu ta hằng mong muốn.
Mãi cho đến khi tiễn bọn họ rời đi, Trương Dương đều không có nói cho Tiêu Bân, hắn đã lấy tư cách được giữ lại trường từ chỗ Chu Dật Trần.
Hắn muốn cho Tiêu Bân chính mình đi nỗ lực cái đã, chỉ cần cậu ta bỏ công sức ra nỗ lực, mới có thể hiểu rằng có được công việc này không dễ, cuối cùng nếu như cậu ta thực sự không lấy được tư cách thì Trương Dương sẽ giúp cũng không muộn.
Như vậy mới thật sự là giúp đỡ.
Cùng Hồ Hâm bọn họ náo nhiệt một chút, sau khi tất cả nhân tài đều trở về, Mễ Tuyết cũng phải về trường đi học, Hồ Hâm cùng Cố Thành cũng muốn trở lại bận rộn với chuyện làm ăn, bọn họ đều chạy hết cả.
Nhưng sau khi được ở cùng với bọn họ, tâm tình của Trương Dương đã rất tốt.
Đây là mấy người đầu tiên hắn quen biết khi đến với cái thế giới này, cũng là bằng hữu ngay từ lúc đầu của hắn, Trương Dương hi vọng mỗi người bọn họ đều có cuộc sống thật tốt.
Tầm xế chiều, Lý Á lại gọi điện thoại tới nói cho hắn biết công ty mới đã trang hoàng kha khá rồi, lúc nào cùng tụ tập mở đại hội cổ đông để xác định thời điểm khai trương.
Công ty mà Lý Á đầu tư còn chưa mở cửa nhưng nghiệp vụ đã triển khai, mấy tháng này Lý Á liền đã kinh doanh có lãi không ít tiền.
Điều này cũng làm cho mọi người lại càng thêm tự tin rằng cái danh thiên tài tài chính của Lý Á cũng không phải là hư danh.
Nghĩ một lúc, Trương Dương mới nói cho anh ta biết, đại hội cổ đông lần này hắn sẽ không tham gia, để Lý Á đại diện toàn quyền là được, hắn gần đây có việc khả năng sẽ phải ra ngoài, hôm khai trương thông báo cho hắn là được rồi.
Biết Trương Dương muốn ra ngoài, Lý Á cũng không kiên trì thuyết phục thêm nữa.
Đại hội cổ đông này thật ra cũng toàn là người quen trong đám bọn họ, Trương Dương, Tô Triển Đào còn có Vương Thần, bọn họ đều là cổ đông, ngay cả Long Thành, Thường Phong, Hoàng Hải cùng với Ngô Chí Quốc đều đầu tư ít cổ phần vào đây.
Những người này Lý Á đều biết rõ, họ đã đầu tư thì tuyệt đối sẽ không sợ lỗ.
Lý Á mới vừa cúp máy không lâu thì Thái Triết Lĩnh lại gọi tới.
Cú điện thoại này của Thái Triết Lĩnh là mời Trương Dương cùng ăn cơm tối. Tề Chấn Quốc tối nay muốn mời riêng Trương Dương để cảm ơn hắn đã chữa trị cho.
Tuy nói chỉ châm cứu có một lần, nhưng ngày hôm nay ông Tề cảm giác rõ ràng so với trước đây đã khỏe hơn nhiều.
Bất kể là tác dụng về mặt tâm lý hay không thì ông Tề lúc này cũng cứ tán thành Trương Dương hết mực, ông ta đã quyết định tạm thời ở lại Trường Kinh.
Tề Chấn Quốc không thể ở lại Trường Kinh, anh ta còn có công việc trên thủ đô, vì lẽ đó cố ý muốn tìm Trương Dương tới, một là cảm tạ, hai cũng là làm sâu sắc thêm cảm tình.
Thái Triết Lĩnh đưa ra lời mời nhưng rốt cuộc lại bị Trương Dương khéo léo từ chối.
Hắn hai ngày này quả thực không có thời gian, hắn đã bảo Long Thành đi đặt vé máy bay, chiều ngày mai liền xuất phát đi An Điền, trong thời gian cờ đợi này không đi đâu là hơn.
Về phần gặp mặt thì ngày mai hắn còn có thể đi châm cứu cho ông ta thêm một lần, tự nhiên có thể gặp mặt.
Mới vừa cúp cuộc gọi từ Thái Triết Lĩnh, Trương Dương vẫn chưa kịp bỏ chiếc di động xuống thì đã lại có cuộc gọi đến.
Trương Dương lúc này cũng có chút buồn bực, bình thường không có ai gọi, giờ lại đua nhau gọi như ong vỡ tổ.
- Trương Dương, vừa nãy nói chuyện điện thoại với ai mà sao đường dây cứ bận suốt vậy?
Mới vừa nhấc máy, tiếng Cổ Phương liền vang lên, lần này chính là Cổ Phương ở Hỗ Hải gọi điện thoại tới.
- Không có chuyện gì, cùng một bằng hữu hàn huyên tán gẫu đơn giản vài câu thôi. Sao hôm nay ông bạn lại rảnh rỗi thế?
Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói ra tên Thái Triết Lĩnh, hắn biết Cổ Phương và Thái Triết Lĩnh không cùng đường, lời nói ra không chừng lại gây ra sóng gió.
- Tôi không chỉ có rảnh rỗi mỗi ngày hôm nay thôi đâu, mấy ngày này đều sẽ rảnh rỗi, ông cậu bảo tôi cố ý cảm ơn cậu, đưa mấy thứ đến, bây giờ tôi đã đến trạm thu phí Trường Kinh rồi, nhà cậu ở đâu?
Cổ Phương khà khà nở nụ cười, Trương Dương thì lại đột nhiên sửng sốt một chút, hắn không ngờ Cổ Phương đã tới Trường Kinh.
- Nói mau đi, cậu sẽ không để cho bọn tôi đi bộ dọc đất Trường Kinh mà chủ nhà như cậu lại không ra mặt chứ?
Thấy Trương Dương không nói gì, Cổ Phương lại hỏi.
- Các anh, còn có ai nữa à?
Trương Dương bất đắc dĩ hỏi lại.
Cổ Phương nói đã đến Trường Kinh, đây hẳn là nói thật, nếu như nói giỡn thì anh ta cũng sẽ không đem cậu mình ra.
Đáng tiếc ngày mai hắn sẽ phải đi rồi, cho dù Cổ Phương tới đây, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian để chiêu đãi.
Nhưng người ta tự tìm đến mình, Trương Dương lúc này cũng không thể biểu hiện quá lãnh đạm không chịu ra tiếp.
- Tôi với ông anh họ Lý Vĩ mà cậu đã gặp qua, mỗi hai người bọn tôi thôi!
Cổ Phương cầm điện thoại ở đó nói, nói xong lại còn quay đầu sang phía Lý Vĩ đang lái xe.
Lý Vĩ thì lại cười cười, anh ta cũng rất mong được gặp lại Trương Dương, Trương Dương là cường giả mà thế nhân chẳng mấy ai hay biết.
Lần này quả đúng là nhiệm vụ mà ông cậu Kiều Quan Hải giao cho bọn họ, mang lễ vật đến gặp Trương Dương, tiện thể bày tỏ lòng biết ơn.
Kỳ thực phí xem bệnh bọn họ đã thanh toán, 20 triệu tuyệt đối không ít, Cổ Phương còn tặng riêng thêm một chiếc xế cưng, bọn họ cũng không nợ Trương Dương cái gì cả.
Chỉ là Kiều Quan Hải biết được Tề Chấn Quốc cùng ông Tề đều đã đến Trường Kinh, ông không muốn đứt đoạn mối quan hệ với Trương Dương, cố ý phái hai đứa cháu ngoại qua đây.
Cùng thần y như Trương Dương tạo dựng mối quan hệ, trăm cái lợi mà không có lấy một hại, thời khắc mấu chốt là có thể cứu mạng mà.
- Được, cho tôi biết các anh đang ở đâu, tôi lập tức đi đón!
Nghe nói chỉ có hai người bọn họ, Trương Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít người là tốt, cũng may tối hôm nay không nhận lời Thái Triết Lĩnh, vừa hay có thể tiếp đãi bọn họ, ngày mai chuẩn bị một chút rồi sẽ xuất phát đi An Điền.
Đi An Điền là chuyện hắn đã lên kế hoạch, đến lúc đó nói vậy thì đám Cổ Phương bọn họ cũng đều có thể hiểu được.
Cổ Phương nói địa chỉ, Trương Dương bảo anh ta đợi ở đó rồi lập tức tự lái xe ra đón.
Chỉ có mình hắn ra ngoài tiếp khách, lần này không có bảo Long Phong đi theo.
Trương Dương chạy con Bugatti, đây là con xe do Cổ Phương, xe này đi trên đường thì hiệu suất khiến người ta quay đầu lại nhìn tuyệt đối là số một, so với quay đầu lại “ngắm gái” còn cao hơn.
Người không hiểu về xe cộ thì chỉ cảm thấy xe này rất tốt, có giá trị không nhỏ.
Còn người hiểu về xe cộ mới hiểu được xe này rất hiếm thấy, đây là loại xe ở nước ngoài chưa được nhập về, không chỉ là vấn đề giá trị, có thể mua được con xe như vậy quả thật không đơn giản.
/1041
|