Thần Y Thánh Thủ

Chương 452: Tuổi thơ kết thúc ở đây.

/1041


Dùng bữa sáng xong, Trương Dương một mình ra khỏi cửa, bảo Cổ Phương và Lý Vĩ ở nhà chờ hắntrước đã.

Hắn muốn đi châm cứu cho ông Tề, lần này châm cứu thực tế tốt nhất là liên tục ba ngày, đáng tiếc bây giờ hắn không có thời gian, chỉ có thể thay thế bằng thuốc dưỡng sinh.

Tác dụng của thuốc dưỡng sinh là giống với châm cứu, đều là điều dưỡng cơ thể.

Hôm nay châm cứu rất nhanh, Tề Chấn Quốc nhớ rất rõ ba yêu cầu của Trương Dương, lúc châm cứu không được có người khác ở đó.

Chờ sau rút kim ra, Trương Dương mới nói cho họ biết mình phải đi ra ngoài một thời gian, trong những ngày hắn đi ra ngoài, ông Tề chỉ cần mỗi ngày yên tâm uống thuốc đúng giờ là được, còn lại thì vẫn giống như trước kia.

Biết được Trương Dương muốn đi ra ngoài, Tề Chấn Quốc rất kinh ngạc, nói mấy câu giữ lại, nhưng thực sự thì ông Tề rất rộng rãi, Trương Dương có việc, thì cứ đi ra ngoài làm việc của mình trước, những việc khác chờ khi hắn quay lại rồi nói.

Từ chỗ ông Tề đi ra, Trương Dương lái xe chạy thẳng đến Tam Viện.

Đề tài nghiên cứu của hắn dường như vẫn chưa hỏi qua, tất cả đều là do Vương Quốc Hải lo, hắn là người ung dung tự tại, lần này hắn đi không biết phải bao lâu, trước khi đi phải tới xem qua một chút.

Ít nhất hắn là người chịu trách nhiệm, phải biết được tiến độ nghiên cứu đến đâu.

Trong văn phòng của tổ nghiên cứu đề tài, đối diện với Trương Dương, Vương Quốc Hải tỏ ra rất “oán giận”.

Đây là văn phòng riêng của Trương Dương, nói ra thì vị trí này của hắn hôm nay lại là lần đầu tiên hắn ngồi, lần trước đến cũng không vào trong.

Cũng có thể nói, Vương Quốc Hải chưa từng thấy người phụ trách đề tài như Trương Dương, một khi đi là cũng mấy ngày, mỗi lần đến chỉ là lộ diện, sau đó thì không lúc nào hỏi đến.

Dù chỉ là đề tài nhỏ bình thường, cũng không có ai như thế, càng không nói đây là đề tài quan trọng để phúc đáp Viện Khoa học Trung Quốc.

Phải biết rằng, đề tài nghiên cứu như thế này đã thành công rồi, cũng không phải không có khả năng được Viện Khoa học Trung Quốc đưa vào Viện Hàn lâm, viện sĩ Viện Hàn lâm Viện Khoa học Trung Quốc thực sự là thân phận rất đáng tự hào.

- Mấy hôm trước tôi đã nộp báo cáo nghiên cứu, kết quả thế nào vẫn chưa có, tuy nhiên căn bản tài liệu cậu đưa cho tôi, cộng với việc nghiên cứu của chúng tôi, báo cáo này có thể khiến cấp trên vừa ý, những cái này đều là sự tiến triển của việc nghiên cứu. Cậu xem trước xem!

Vương Quốc Hải nhìn Trương Dương, đưa cho hắn một tập tài liệu, khẩu khí của ông ta vẫn rất bình thản.

- Chủ nhiệm Vương, đã giao chỗ này cho các anh rồi, chứng tỏ tôi tuyệt đối tín nhiệm các anh, tỉ mỉ thì tôi không xem nữa, tôi chỉ cần biết tiến độ trước mắt là được.

Trương Dương cười ha hả rồi lại đưa trả tập tài liệu lại.

Những tài liệu nghiên cứu này, có một phần là do hắn để lại, để cho bọn họ tiến hành nghiên cứu mở rộng, Trương Dương căn bản không nhất thiết phải xem, đối với hắn mà nói thì kết quả hắn đều đã biết, bây giờ muốn tìm hiểu chính là tiến độ.

Ngoài việc đó ra thì tất cả đều không phải là thứ hắn quan tâm.

Trương Dương nói xong, Vương Quốc Hải lại nhìn Trương Dương một cách kỳ lạ, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Một lúc sau, ông ta mới cười khắc khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Người phụ trách như cậu, cả nước chỉ có một, người phụ trách không biết tiến độ nghiên cứu, đây là việc gì chứ!

Người phụ trách không biết tiến độ nghiên cứu, đây giống như thuyền trưởng không biết tàu đi về đâu, cơ trưởng không biết máy bay bay lên chưa.

Việc này cho dù nói ra, có lẽ cũng không có mấy người tin, nếu không phải xảy ra với bản thân mình, Vương Quốc Hải cũng không muốn tin có việc như thế này sẽ xảy ra.

- Đây chẳng phải là bởi vì các anh có khả năng hay sao, tôi cũng không quan trọng!

Trương Dương lại cười ha hả, khen ngợi Vương Quốc Hải vài câu. Vương Quốc Hải lần đầu tiên phát hiện, khả nịnh hót của Trương Dương cũng rất lợi hại, chỉ dựa vào khả năng này, Trương Dương dù không có bản lĩnh thực sự cũng có thể lăn lộn.

Nghe xong, Vương Quốc Hải thực sự không chịu được nữa, lập tức đưa một tập tài liệu mỏng trong đó cho Trương Dương, thẳng thắn nói:

- Được rồi, cậu đừng có tâng bốc tôi nữa, nếu không có lẽ hôm nay tôi không về được nhà, đây là tiến độ nghiên cứu trước mắt. Cậu xem trước một chút, có đúng không, có chỗ nào cần đính chính hoặc sửa không, nếu có nhanh chóng vạch ra cho chúng tôi!

Đây đều là những tiến độ nghiên cứu mới nhất, cũng căn bản đều là tài liệu của Trương Dương để lại để tiến hành mở rộng nghiên cứu.

Trương Dương không nói nữa, cầm tài liệu xem kỹ một chút, sau đó chỉ ra mấy điểm cần sửa chữa, còn lại không có thay đổi gì lớn.

Sau khi đã chỉ ra, Trương Dương giảng giải với mọi người một lượt về phương hướng nghiên cứu tiếp theo, sau đó rời khỏi Tam Viện.

Nhìn Trương Dương đi khỏi, trên mặt Vương Quốc Hải lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Ông ta bây giờ cũng không có cách nào với Trương Dương nữa, Trương Dương giờ ung dung tự tại, càng ngày càng không để ý đến chuyện gì, xem bộ dạng của hắn thì phảichuẩn bị sẽ mãi như thế rồi.

Trương Dương đi rồi, công việc còn lại chỉ có thể do ông ta giải quyết, cũng may ý kiến đưa ra của Trương Dương đều rất chính xác, dựa theo những gì Trương Dương để lại, bọn họ chỉ cần tiếp tục nghiên cứu, nhất định có thể mang lại kết quả.

Trương Dương lúc rời khỏi nhớ lại thái độ của Vương Quốc Hải mà vẫn không nhịn được cười.

Đề tài này hắn đã từng nghiên cứu qua một lần, một đề tài đã nghiên cứu qua, bắt hắn phải nghiên cứu lại, đương nhiên hắn không vui rồi.

Dù sao chỉ cần mấy người cứ từng bước theo chỉ dẫn của hắn mà đi, cuối cùng cũng sẽ thành công, có hay không có hắn cũng chẳng sao cả.

An Điền nằm ở phía Đông Bắc tỉnh Xuyên Du, là một thành phố cấp 3, ở vùng Đông Bắc, An Điền là một thành phố cấp 3 thuộc bậc trung.

An Điền không có sân bay, đoàn người của Trương Dương lên máy bay bay đến sân bay Thiểm Nam, từ sân bay bắt taxi đến An Điền.

Lúc ở trên taxi, Cổ Phương không ít lần trách móc Lý Vĩ, sớm biết đường sóc thế này thì tự mình lái xe đi, anh ta đã lâu rồi chưa từng say xe mà giờ lần đầu tiên đã nôn ở trên xe.

Sân bay Thiểm Nam cách An Điền hơn 200km, lại có một đoạn đường không tốt, Cổ Phương lần này bị xóc lên xóc xuống không ngớt.

Buổi chiều lên máy bay, nhưng đến được An Điền thì đã tối rồi.

Trương Dương lẳng lặng ngồi trên xe, nhìn màn đêm qua cửa sổ, nhớ lại thành phố còn sót lại trong ký ức này.

Tiến vào thành phố xong, Trương Dương thỉnh thoảng từ trong ký ức có thể phát hiện ra một vài nơi quen thuộc, tuy nhiên những nơi quen thuộc này đều có chút mơ hồ, dù sao cũng đã rời xa mười năm rồi, mười năm nay chưa đặt chân qua một lần.

Thực sự khiến Trương Dương thấy quen thuộc, khắc sâu trong ký ức, chỉ có một vườn bách thú mà bọn họ đi qua, Trương Dương đối với nơi này là rõ ràng nhất, khi còn nhỏ Trương Dương thích nhất khi mẹ dẫn hắn đến nơi này xem động vật, chơi trò chơi bên trong đó.

Khi đi qua vườn bách thú đó, trong lòng Trương Dương vẫn cảm thấy xao động một cách khó hiểu.

Kiểu xao động này không giống như khi nhìn thấy Trương Khắc Cần, đó là sự bực bội, trong sự xao động này có chút ấm áp, lại cũng có chút bi thương.

- Cuối cung cũng đến rồi, nếu vẫn chưa đến tôi sẽ chết mất.

Xe chạy đến khách sạn Thiên Vũ của An Điền, Trương Dương đã đặt trước khách sạn. Cũng là khách sạn đạt tiêu chuẩn 5 sao duy nhất ở đây.

Bọn họ có 6 người, đã đặt 6 phòng.

Cổ Phương sau khi xuống xe thì cứ thế ngồi xổm nôn khan không ngừng, Trương Dương mỉm cười đi đến, trên tay cầm hai cây kim châm, đâm thẳng vào bên tai anh ta.

Cổ Phương kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Dương đã đâm kim rồi, nhưng anh ta lại không hề có cảm giác gì, cũng không đau một chút nào.

Không đến một phút sau, cảm giác nôn khan của anh ta liền biến mất, cùng với đó cơ thể cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, không còn cái cảm giác khó chịu lúc trước nữa.

- Trương Dương, anh đúng là không phải anh em tốt, anh có cách hay như vậy, sao không đưa cho tôi dùng từ trước hả?

Cảm nhận được sự nhẹ nhõm của cơ thể, trên mặt Cổ Phương lại lộ ra vẻ uất ức, trên đường đi hơn 3 tiếng thì anh takhó chịu cũng chừng hơn 3 tiếng.

- Xin lỗi, tôi quên mất!

Trương Dương mỉm cười, Cổ Phương rất sửng sốt, sắc mặt càng đau buồn, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước mắt.

- Cổ Phương đừng nói như vậy, cậu đừng quên chúng ta không cùng trên một xe, Trương tiên sinh cũng không biết được cậu bị say xe!

Lý Vĩ đi lên trước, vỗ vỗ Cổ Phương, Cổ Phương lại giật mình một chút, lúc này mới nhớ ra việc anh ta say xe Trương Dương thực sự không biết.

6 người ngồi trên hai taxi, bốn người Trương Dương ngồi trên một xe luôn chạy phía trước, làm sao có thể biết được anh ta say xe ở phía sau.

Trương Dương không hề nhìn đến Cổ Phương, hắn nói xong đột nhiên đi về phía trước mấy bước, đi thẳng đến cửa của khách sạn, đứng trên mặt đường rộng lớn ở bên ngoài.

Hắn đứng ở trên đường, hướng ánh nhìn về một phía, chăm chú về bên đó.

Mễ Tuyết vội vàng chạy lại. Long Phong, Khúc Mỹ Lan cũng chạy đến.

- Anh sao vậy?

Mễ Tuyết khoác tay Trương Dương, có chút lo lắng hỏi một câu. Cổ Phương và Lý Vĩ cũng đã đi tới, bọn họ đều cảm thấy được sự khác lạ của Trương Dương.

Giống như vừa nãy, Trương Dương châm cứu cho Cổ Phương không phải là quên, nói là lúc trước căn bản không biết Cổ Phương bị say xe, hắn nói như thế rõ ràng chỉ là đối phó.

Điều này chứng tỏ, tâm sự của Trương Dương căn bản không phải ở đây, hắn đang suy nghĩ chuyện khác.

- Bên đó, là nơi anh từng sống lúc còn nhỏ, khi đó anh sống cùng mẹ, hàng ngày đều rất vui vẻ!

Trương Dương đưa tay ra, chỉ về phía xa theo hướng hắn đang nhìn, những nơi khác của thành phố này hắn không nhớ, nhưng nơi ở cũ thì vẫn còn nhớ rất rõ.

Từ lúc bắt đầu đi vào thành phố, tâm tình của Trương Dương luôn trong trạng thái dao động, lại có một cảm tình đặc biệt.

Đây cũng là biểu hiện bình thường của cơ thể, giống như sự căm ghét của hắn đối với Trương Khắc Cần vậy.

Chỉ có điều biểu hiện này không ảnh hưởng gì đến Trương Dương, chỉ xem như là có, cũng chỉ là trong lòng cảm thấy buồn một chút.

- Anh đã từng sống ở đây rồi sao?

Cổ Phương ngạc nhiên hỏi, không chỉ có anh ta, mà nét mặt của Mễ Tuyết cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Trương Dương muốn đến An Điền, việc này trước kia bọn họ cũng đều biết, Mễ Tuyết cũng hỏi qua vì sao đến đây.

Đáng tiếc cô không có nhận được câu trả lời từ hắn, Trương Dương chỉ trả lời một câu mơ hồ, đến đây làm việc.

Đến giờ cô mới hiểu, Trương Dương đã từng sinh sống ở đây, hơn nữa còn sống cùng với mẹ ruột của mình.

Trương Dương vẫn cứ nhìn ra xa, lặng lẽ gật đầu:

- Mười năm trước, anh đã trải qua thời thơ ấu vui vẻ ở đây, tuy nhiên thời thơ ấu của tôi cũng đã kết thúc ở đây!

Trương Dương tìm lại hồi ức, rất tự nhiên nói ra những lời này.

Theo ký ức, Trương Dương khi mười tuổi rất vui vẻ, chính xác mà nói là khi sống với mẹ đã rất vui vẻ, sau khi mẹ hắn ra đi, cuộc sống của hắn mới trở nên u ám, hơn nữa con người cũng trưởng thành nhanh chóng, chín chắn hơn.

Nếu nói như vậy, bước ngoặt trong cuộc sống của Trương Dương trước kia chính là ở đây, lúc này Trương Dương đến đây, cũng coi như là quyết định chính xác.

Đến đây mới có thể tìm lại quá khứ, tìm hiểu mọi việc trước kia, chỉ có tìm hiểu, hắn mới có thể có cách xua tan đi ân họa trong cơ thể, ẩn họa này tồn tại, đối với hắn mà nói tựu chung cũng là một phiền phức lớn.


/1041

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status