- Vô sỉ!
Rất nhiều người trong lòng thầm mắng Lý Lương, Hô Duyên Bằng một bên đột nhiên cũng cất tiếng cười.
- Lý huynh nói không sai, hôm nay là Long Trương hai nhà liên hợp, không thể chỉ người của Long gia xuất chiến mà người của Trương gia bất động được, thế thì còn tính là liên hợp cái nỗi gì!
Hô Duyên Bằng cười ha ha nói, y đã hiểu dụng ý của Lý Lương, đương nhiên phải đi giúp nói vun vào.
Dụng ý của Lý Lương kỳ thực rất đơn giản, đổi vị trí của Trương Dương để hắn đại diện cho Trương gia xuất chiến, đi đấu với Hoa Thiên.
Chờ Hoa Thiên đánh bại Trương Dương, Hoa gia cùng Trương gia cũng coi như là kết hạ xuống, Trương Dương còn trẻ như vậy, trước đó lại chịu đồng ý cùng Long gia kết minh, trong lòng bọn hắn vẫn nghĩ chỉ là khí phách của bọn thanh niên.
Trương Dương ghi hận Hoa gia, với tính khí nóng nảy của người nhà họ Trương thì cũng chẳng khác gì là toàn bộ Trương gia trở mặt với Hoa gia.
Lần này danh tiếng của bọn họ bị Hoa gia đoạt đi, trong lòng đều không phục lắm, vừa đúng lúc có thể dùng chuyện này bôi xấu Hoa gia.
Nếu như Hoa Thiên đả thương Trương Dương thì không thể tốt hơn, không chỉ có quan hệ giữa Hoa gia và Trương gia sẽ càng kém, Long gia cũng sẽ vì đó mà bị các trưởng bối của Trương Dương oán hận, Trương Dương trước đó đã đồng ý cùng Long gia kết minh, hắn mà bị thương thì người của Trương gia khẳng định cũng sẽ giận lây sang Long gia.
Như vậy cũng bằng lập tức phá thoại mối quan hệ giữa Trương gia và hai nhà Hoa Long.
Coi như Hoa Thiên nhìn ra mục đích của bọn họ, tránh né không xuất chiến, đối với bọn hắn mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào, bọn họ không xuất chiến thì bên này cũng không ra ứng chiến, thế của Trương gia ngược lại sẽ áp đảo Long gia, dù chẳng “buồn nôn” thì cũng là không dễ chịu gì cho bọn họ.
Không thể không nói, tay Lý Lương này quả thực là kẻ rất người âm hiểm, thoáng cái đã suy tính được nhiều như vậy.
- Ta?
Trương Dương đứng lên, hơi kinh ngạc chỉ vào chính mình, ngẫu nhiên làm sao, Lý Lương lại đem đầu mâu nhắm ngay vào hắn.
Long Chính, Long Hạo Thiên sắc mặt lúc này cũng đều có chút quái lạ, Long Phong càng là nhếch miệng ở đó mà cười.
Kỳ thực sau khi Long Phong đột phá, sự ỷ lại của Long gia đối với Trương Dương đã không còn lớn đến như vậy, Long Phong đột phá đến tam đẳng giúp Long gia có thu hoạch lớn, dù cho thua trên lôi đài cũng không là gì.
Cho nên bọn hắn mới không có đi nói chuyện về Trương Dương, cũng không có dự định lại để Trương Dương xuất chiến.
- Đúng, ngươi không phải là sợ rồi đấy chứ, nếu muốn có thể học Long gia chịu thua cũng được, một lần thua này sẽ được tính cho hai nhà Long Trương các người!
Hô Duyên Bằng cười gật gù, lần này hắn mở miệng so với Lý Lương còn nhanh hơn.
- Sợ, sao ta phải sợ? Nếu lần này là Long Trương hai nhà liên minh, vậy Trương gia theo lý cũng phải phái người xuất chiến!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói thẳng một câu, Hô Duyên Bằng hơi có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương bằng một mắt, ngay sau đó cười càng dữ hơn.
Y đang cười mà không biết phía dưới có tên đệ tử lại đang cười khổ, Hô Duyên Ngạo Bác rất rõ ràng về thực lực của Trương Dương, lần này e rằng chính bậc trưởng bối bên phe mình muốn vác đá ghè chân mình.
Nhìn Trương Dương thật sự đi lên trên giáo võ đài, rất nhiều người cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn luận.
Chung quanh đám tôi tớ trông cửa của Long gia cũng đều hưng phấn giao lưu, bọn họ không phải có lòng tin đối với Trương Dương, mà là vì lúc này đang được thấy một cuộc đối kháng thật sự giữa năm gia tộc lớn.
Trương Dương chỉ có một người, nhưng dù sao cũng đại diện cho một thế gia ngàn năm, hiện nay toàn bộ cả nước cũng chỉ có năm thế gia ngàn năm kiểu này.
Trương Dương từ từ tiến lên đài, cuối cùng đứng ở phía trước mặt Hoa Thiên.
- Trương Dương, cậu có muốn lấy thân phận là đại diện cho y thánh Trương gia xuất chiến hay không?
Mặc dù biết mục đích của Trương Dương khi lên đài, Long Chính vẫn hỏi một câu, lúc hỏi trên mặt còn khẽ mỉm cười.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nếu bọn họ điểm danh Trương gia, y thánh Trương gia tuy ít người nhưng cũng không thể để người khác tùy tiện xem nhẹ, tiền bối Long Chính, trận này cứ nhường cho đệ tử Trương gia ta tới đánh là được rồi!
Lúc Long Phong chịu thua, kỳ thực Trương Dương có do dự việc có lên đài hay không.
Hắn lần này lấy thân phận truyền nhân của Trương gia lần đầu biểu hiện, nhiệm vụ chủ yếu nhất tự nhiên là giữ gìn uy vọng cho Trương gia, từ thái độ trước đó của các nhà có thể thấy, Trương gia bởi vì nhân số ít ỏi mà sớm đã không còn được bọn họ để vào trong mắt.
Trương Dương tất yếu cũng có nghĩa vụ giúp họ tỉnh táo lại, rõ ràng Trương gia cũng là thế gia ngàn năm, không thể được phép coi thường.
Hắn còn chưa nghĩ ra làm sao xuất chiến, Lý Lương liền đã mượn lời tới kích hắn, vừa đúng giảm bớt phiền toái của hắn, nếu đã muốn bảo Trương gia phái người thì Trương gia liền phái người ra là được rồi.
Ở đây đệ tử Trương gia chỉ có mỗi mình hắn, người xuất chiến cũng chỉ có thể là hắn.
- Được, trận này, Trương Dương của Trương gia đối chiến với Hoa Thiên của Hoa gia!
Long Chính lớn tiếng kêu lên, nói xong lại đứng sang một bên, đây cũng là hắn lần đầu y đứng ra tuyên bố trong ngày hôm nay mà lại không phải là hai người của Long gia đấu với nhau.
Đối với Trương Dương hắn cũng vẫn rất có lòng tin rằng có thể một chiêu đánh bại Long Cửu, thực lực dù sao cũng không yếu hơn, đối phó với Hoa Thiên hẳn là nắm phần chắc chắn.
- Y thánh nhất mạch Trương Dương, xin lĩnh giáo!
Trương Dương vẫn là nét cười nhàn nhạt kia, đứng ở trước mặt Hoa Thiên mà hai tay ôm quyền.
- Hoa Thiên của Hoa gia!
Hoa Thiên đáp lời đơn giản con mắt của y vẫn đang nhìn chăm chú vào Trương Dương, từ lúc Trương Dương lên đài y đã quan sát người này , nhưng đáng tiếc thấy Trương Dương nhìn kiểu gì cũng giống như người bình thường, điều này làm cho y kinh ngạc vô cùng.
Có thể xuất hiện ở đây, còn có thể ngồi ở trên đài tại sao có thể là người bình thường, điều này cũng làm cho trong lòng y trở nên cảnh giác một chút.
Trận tỉ thí này đã bắt đầu, Trương Dương chắp tay đứng ở đó, mỉm cười nhìn Hoa Thiên, cũng không nhúc nhích đến tận mười mấy giây sau, thấy Trương Dương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, con mắt Hoa Thiên đã hơi căng thẳng, nắm đấm đã siết chặt lại, giành trước một quyền nhằm phía Trương Dương mà đánh tới.
Một quyền này của y mang theo quyền phong vù vù, rất rõ ràng là kình đạo không hề kém cỏi, một số người không rõ vì sao đều bắt đầu lo lắng thay cho Trương Dương mà, Hoa Thiên đã thi triển nội lực của hắn từ lâu, là cao thủ nội kình tam đẳng thực thụ, Trương Dương làm sao có khả năng so được với y.
Về phần thực lực của Trương Dương thì cũng không có nhiều người hiểu rõ, coi như là Long gia, cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người, bọn họ cũng không có để lộ ra bên ngoài.
Một quyền uy vũ sinh uy lúc lướt đến trước mặt Trương Dương lại bỗng ngừng lại. Không phải Hoa Thiên chủ động dừng lại, mà là nắm đấm của y bị một bàn tay cản lại, một tay của Trương Dương không biết đã xuất hiện ở phía trước tự lúc nào, trực tiếp bắt được nắm đấm của Hoa Thiên.
Nắm đấm của Hoa Thiên chỉ cách đầu Trương Dương không tới mười cm.
Chỉ có khoảng cách ngần ấy mà y cũng rốt cuộc không chạm tới được, không chỉ có không cách nào đi tới, Hoa Thiên còn kinh hãi phát hiện ra y muốn rút nắm đấm về cũng đều không làm được, nắm đấm của y giống như bị kìm cứng kẹp lấy, đau nhức mà không thể động đậy.
Không bao lâu thì sắc mặt y liền chợt đỏ bừng, đây là biểu hiện của việc dùng sức quá độ.
Trên đài, chung quanh, vô số người ngơ ngác nhìn lên, rất nhiều người lúc trước đều đã mường tượng qua kết quả sau khi hai người giao thủ, có người nhận định Trương Dương tất bại, cũng có kẻ biết thực lực của Trương Dương người thì có cảm giác hắn có thể thắng.
Cũng có người nghĩ sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, nhưng chẳng ai ngờ rằng vừa mới giao thủ, nắm đấm của Hoa Thiên tựa hồ đã bị Trương Dương túm chặt.
- A!
Hoa Thiên thấy nắm đấm không rút ra được, rống giận một tiếng đùi phải bỗng nhiên thi triển thực lực đá về phía Trương Dương.
Chân y mới vừa giơ lên một nửa cả thân mình liền rơi xuống, y sắc mặt đỏ bừng tỏ vẻ cực kỳ đau đớn, thân thể cũng không tự nhiên mà cong gập xuống.
Nắm đấm của y bỗng nhiên cảm giác như bị luồng trọng lực đè ép, xương cốt đều giống như bị bấm gãy khiến toàn thân không nhấc lên được một chút sức mạnh nào.
Dưới tình huống này, chân y làm sao có khả năng lại đá ra được.
- A ~
Thân thể Hoa Thiên cong xuống ác liệt hơn, đồng thời lại kêu lên, vừa nãy là rống giận, lần này thì lại là thống khổ kêu to, thần sắc của y đã bại lộ trạng thái hiện thời.
Trưởng bối Hoa gia ngơ ngác nhìn Hoa Thiên, một mặt lại không dám tin.
Đây dù gì cũng là Hoa Thiên, cao thủ nội kình tam đẳng, làm sao có khả năng bị người ta nắm chặt nắm đấm thôi mà đã đau đớn như vậy, coi như là ông ta đấu với Hoa Thiên thì cũng không làm được đến mức này.
Lý Lương, Hô Duyên Bằng cũng đều có chút ngây dại ra, hai người thậm chí đều đang hoài nghi, trước đó Hoa Thiên là cố ý ngụy trang hay không mà lúc này làm sao gặp phải một kẻ mới có hai mươi tuổi mà đã biểu hiện khoa trương như vậy.
Long Hạo Thiên không có giật mình như bọn hắn, nhưng trong mắt cũng mang theo sự ngơ ngác.
Trước đó Trương Dương một chiêu đã đánh bại Long Cửu, bọn họ còn có thể cho là kỹ xảo, hoặc là Trương Dương dùng công pháp đặc biệt gì đó.
Nhưng trước mắt Trương Dương bây giờ là một cao thủ nội kình tam đẳng thật sự, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ thực lực của Trương Dương tuyệt đối không phải tam đẳng sơ kỳ như trước đó ông ta đã suy đoán.
Trương Dương thực lực cũng không phải là tam đẳng trung kỳ, đối với tam đẳng sơ kỳ mà có thể khống chế kiểu như vậy thì thấp nhất cũng phải là đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ.
Tam đẳng hậu kỳ ở đây cũng không còn là loại mới vừa tiến vào hậu kỳ, nhất định là đã ổn định rất nhiều, giống như hắn đã đột phá từ đời nào rồi.
Ý nghĩ này, mới vừa xuất hiện liền đã dạo cho Long Hạo Thiên sợ hết hồn.
Điều này sao có thể chứ, Trương Dương mới bao nhiêu tuổi chứ, chẳng qua chỉ là hai mươi tuổi.
Bên trong gia tộc có thể có người hai mươi tuổi tiến vào nội kình nhị đẳng cũng đã đáng được biểu dương, hai mươi tuổi là nhị đẳng trung kỳ thì đã cho là thiên tài cần trọng điểm bồi dưỡng.
Nhị đẳng hậu kỳ thì bọn họ đều chưa từng nghĩ qua, Trương Dương trước đó có nội kình tam đẳng đã đủ khiến bọn họ chấn động, bây giờ lại phát hiện, Trương Dương không chỉ là tam đẳng, lại còn là đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ. . . Lúc này Long Hạo Thiên cũng có cảm giác rất hỗn loạn.
Bốn vị ngồi trưởng lão kia lúc này cũng đều thất sắc ra đó.
Bất kể là trưởng lão của Long gia, Hô Duyên gia hay Lý gia, vẻ mặt tất cả đều giống nhau, dại ra, ngây ra, hoàn toàn ngây dại ra.
Bọn họ đều là không giả nội kình tứ đẳng, nhưng đều là một đám lớn tuổi, hơn nữa đều là khoảng sáu mươi tuổi mới làm ra đột phá.
Nói cách khác, trước sáu mươi, bọn họ tất cả đều là tam đẳng hậu kỳ.
Trương Dương mới bao nhiêu tuổi chứ, so với bọn hắn thì tuổi còn nhỏ gấp mấy lần, lại nghiễm nhiên đã đến tam đẳng hậu kỳ, đây cơ hồ đã đảo ngược hoàn toàn sức tưởng tượng của bọn họ.
Mấy vị trưởng lão trong lòng, lúc này cũng tràn đầy cảm giác không thể tin được.
Trưởng bối đã như vậy, càng không cần phải nói đám đệ tử kia, mấy người trẻ tuổi tất cả đều nhìn mà mặt mày choáng váng.
Trương Dương đột nhiên buông lỏng tay của Hoa Thiên ra, Hoa Thiên bỗng nhiên đánh mấy đòn lảo đảo ra sau, cuối cùng đặt mông ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Sau đó Hoa Thiên vội vàng đứng lên, ngơ ngác sợ hãi nhìn Trương Dương.
Vừa nãy lúc Trương Dương nắm chặt nắm đấm của y, y có một loại cảm giác, một loại cảm giác rằng sự sống chết của y đều điều bị thao túng trong tay Trương Dương, Trương Dương đã gieo xuống một bóng ma nơi đáy lòng y.
- Hoa huynh, đa tạ!
Trương Dương nhẹ nhàng liền ôm quyền, từ đầu đến cuối, vị trí của hắn đều không nhúc nhích qua.
- Ngươi, ngươi là tam đẳng hậu kỳ!
Hoa Thiên nhìn Trương Dương, âm thanh không nhịn được có chút run rẩy, lúc bị Trương Dương nắm lấy, y chỉ có một loại cảm giác là không cách nào chống lại, cũng không biết thực lực thật sự của Trương Dương.
Y và những người khác cũng giống nhau, cũng suy đoán thực lực của Trương Dương là tam đẳng hậu kỳ, còn tứ đẳng thì hắn chưa hề suy nghĩ qua, mà thật ra cũng không dám nghĩ đến.
- Hoa huynh thật tinh tường!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đã ra tay rồi, thực lực của hắn không cần thiết phải dấu diếm nữa, hắn lần này là đại diện cho Trương gia ra tay, nếu cũng nên vì y thánh Trương gia mà dương oai, vậy thì cũng nên đơn giản để lộ ra thực lực của mình.
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nghe được Trương Dương chính mồm thừa nhận, Hoa Thiên vẫn là không khỏi ngơ ngác một hồi.
Ngây người không chỉ có mình y, bốn vị trưởng lão địa vị cao nhất cùng Long Hạo Thiên cùng với mọi người trên đài cao lúc này cũng đều có chút đờ ra, chỉ có Long Phong là khẽ mỉm cười, kẻ biết rõ thực lực của Trương Dương cũng chỉ có y.
Nội kình tam đẳng hậu kỳ của Trương Dương quả nhiên đã gây chấn động rất lớn.
Lúc này y cũng là cảm thán không thôi, y đột phá đến tam đẳng đã được gia tộc coi trọng, không nghi ngờ chút nào là đã trở thành người số một trong thế hệ trẻ của Long gia.
Nhưng nếu so với Trương Dương liền chẳng là cái thá gì, đặc biệt là y đã tận mắt từng bước thấy Trương Dương tiến bộ trưởng thành, cảm xúc của y cũng là sâu nhất.
Rất nhiều người trong lòng thầm mắng Lý Lương, Hô Duyên Bằng một bên đột nhiên cũng cất tiếng cười.
- Lý huynh nói không sai, hôm nay là Long Trương hai nhà liên hợp, không thể chỉ người của Long gia xuất chiến mà người của Trương gia bất động được, thế thì còn tính là liên hợp cái nỗi gì!
Hô Duyên Bằng cười ha ha nói, y đã hiểu dụng ý của Lý Lương, đương nhiên phải đi giúp nói vun vào.
Dụng ý của Lý Lương kỳ thực rất đơn giản, đổi vị trí của Trương Dương để hắn đại diện cho Trương gia xuất chiến, đi đấu với Hoa Thiên.
Chờ Hoa Thiên đánh bại Trương Dương, Hoa gia cùng Trương gia cũng coi như là kết hạ xuống, Trương Dương còn trẻ như vậy, trước đó lại chịu đồng ý cùng Long gia kết minh, trong lòng bọn hắn vẫn nghĩ chỉ là khí phách của bọn thanh niên.
Trương Dương ghi hận Hoa gia, với tính khí nóng nảy của người nhà họ Trương thì cũng chẳng khác gì là toàn bộ Trương gia trở mặt với Hoa gia.
Lần này danh tiếng của bọn họ bị Hoa gia đoạt đi, trong lòng đều không phục lắm, vừa đúng lúc có thể dùng chuyện này bôi xấu Hoa gia.
Nếu như Hoa Thiên đả thương Trương Dương thì không thể tốt hơn, không chỉ có quan hệ giữa Hoa gia và Trương gia sẽ càng kém, Long gia cũng sẽ vì đó mà bị các trưởng bối của Trương Dương oán hận, Trương Dương trước đó đã đồng ý cùng Long gia kết minh, hắn mà bị thương thì người của Trương gia khẳng định cũng sẽ giận lây sang Long gia.
Như vậy cũng bằng lập tức phá thoại mối quan hệ giữa Trương gia và hai nhà Hoa Long.
Coi như Hoa Thiên nhìn ra mục đích của bọn họ, tránh né không xuất chiến, đối với bọn hắn mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào, bọn họ không xuất chiến thì bên này cũng không ra ứng chiến, thế của Trương gia ngược lại sẽ áp đảo Long gia, dù chẳng “buồn nôn” thì cũng là không dễ chịu gì cho bọn họ.
Không thể không nói, tay Lý Lương này quả thực là kẻ rất người âm hiểm, thoáng cái đã suy tính được nhiều như vậy.
- Ta?
Trương Dương đứng lên, hơi kinh ngạc chỉ vào chính mình, ngẫu nhiên làm sao, Lý Lương lại đem đầu mâu nhắm ngay vào hắn.
Long Chính, Long Hạo Thiên sắc mặt lúc này cũng đều có chút quái lạ, Long Phong càng là nhếch miệng ở đó mà cười.
Kỳ thực sau khi Long Phong đột phá, sự ỷ lại của Long gia đối với Trương Dương đã không còn lớn đến như vậy, Long Phong đột phá đến tam đẳng giúp Long gia có thu hoạch lớn, dù cho thua trên lôi đài cũng không là gì.
Cho nên bọn hắn mới không có đi nói chuyện về Trương Dương, cũng không có dự định lại để Trương Dương xuất chiến.
- Đúng, ngươi không phải là sợ rồi đấy chứ, nếu muốn có thể học Long gia chịu thua cũng được, một lần thua này sẽ được tính cho hai nhà Long Trương các người!
Hô Duyên Bằng cười gật gù, lần này hắn mở miệng so với Lý Lương còn nhanh hơn.
- Sợ, sao ta phải sợ? Nếu lần này là Long Trương hai nhà liên minh, vậy Trương gia theo lý cũng phải phái người xuất chiến!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói thẳng một câu, Hô Duyên Bằng hơi có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương bằng một mắt, ngay sau đó cười càng dữ hơn.
Y đang cười mà không biết phía dưới có tên đệ tử lại đang cười khổ, Hô Duyên Ngạo Bác rất rõ ràng về thực lực của Trương Dương, lần này e rằng chính bậc trưởng bối bên phe mình muốn vác đá ghè chân mình.
Nhìn Trương Dương thật sự đi lên trên giáo võ đài, rất nhiều người cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn luận.
Chung quanh đám tôi tớ trông cửa của Long gia cũng đều hưng phấn giao lưu, bọn họ không phải có lòng tin đối với Trương Dương, mà là vì lúc này đang được thấy một cuộc đối kháng thật sự giữa năm gia tộc lớn.
Trương Dương chỉ có một người, nhưng dù sao cũng đại diện cho một thế gia ngàn năm, hiện nay toàn bộ cả nước cũng chỉ có năm thế gia ngàn năm kiểu này.
Trương Dương từ từ tiến lên đài, cuối cùng đứng ở phía trước mặt Hoa Thiên.
- Trương Dương, cậu có muốn lấy thân phận là đại diện cho y thánh Trương gia xuất chiến hay không?
Mặc dù biết mục đích của Trương Dương khi lên đài, Long Chính vẫn hỏi một câu, lúc hỏi trên mặt còn khẽ mỉm cười.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nếu bọn họ điểm danh Trương gia, y thánh Trương gia tuy ít người nhưng cũng không thể để người khác tùy tiện xem nhẹ, tiền bối Long Chính, trận này cứ nhường cho đệ tử Trương gia ta tới đánh là được rồi!
Lúc Long Phong chịu thua, kỳ thực Trương Dương có do dự việc có lên đài hay không.
Hắn lần này lấy thân phận truyền nhân của Trương gia lần đầu biểu hiện, nhiệm vụ chủ yếu nhất tự nhiên là giữ gìn uy vọng cho Trương gia, từ thái độ trước đó của các nhà có thể thấy, Trương gia bởi vì nhân số ít ỏi mà sớm đã không còn được bọn họ để vào trong mắt.
Trương Dương tất yếu cũng có nghĩa vụ giúp họ tỉnh táo lại, rõ ràng Trương gia cũng là thế gia ngàn năm, không thể được phép coi thường.
Hắn còn chưa nghĩ ra làm sao xuất chiến, Lý Lương liền đã mượn lời tới kích hắn, vừa đúng giảm bớt phiền toái của hắn, nếu đã muốn bảo Trương gia phái người thì Trương gia liền phái người ra là được rồi.
Ở đây đệ tử Trương gia chỉ có mỗi mình hắn, người xuất chiến cũng chỉ có thể là hắn.
- Được, trận này, Trương Dương của Trương gia đối chiến với Hoa Thiên của Hoa gia!
Long Chính lớn tiếng kêu lên, nói xong lại đứng sang một bên, đây cũng là hắn lần đầu y đứng ra tuyên bố trong ngày hôm nay mà lại không phải là hai người của Long gia đấu với nhau.
Đối với Trương Dương hắn cũng vẫn rất có lòng tin rằng có thể một chiêu đánh bại Long Cửu, thực lực dù sao cũng không yếu hơn, đối phó với Hoa Thiên hẳn là nắm phần chắc chắn.
- Y thánh nhất mạch Trương Dương, xin lĩnh giáo!
Trương Dương vẫn là nét cười nhàn nhạt kia, đứng ở trước mặt Hoa Thiên mà hai tay ôm quyền.
- Hoa Thiên của Hoa gia!
Hoa Thiên đáp lời đơn giản con mắt của y vẫn đang nhìn chăm chú vào Trương Dương, từ lúc Trương Dương lên đài y đã quan sát người này , nhưng đáng tiếc thấy Trương Dương nhìn kiểu gì cũng giống như người bình thường, điều này làm cho y kinh ngạc vô cùng.
Có thể xuất hiện ở đây, còn có thể ngồi ở trên đài tại sao có thể là người bình thường, điều này cũng làm cho trong lòng y trở nên cảnh giác một chút.
Trận tỉ thí này đã bắt đầu, Trương Dương chắp tay đứng ở đó, mỉm cười nhìn Hoa Thiên, cũng không nhúc nhích đến tận mười mấy giây sau, thấy Trương Dương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, con mắt Hoa Thiên đã hơi căng thẳng, nắm đấm đã siết chặt lại, giành trước một quyền nhằm phía Trương Dương mà đánh tới.
Một quyền này của y mang theo quyền phong vù vù, rất rõ ràng là kình đạo không hề kém cỏi, một số người không rõ vì sao đều bắt đầu lo lắng thay cho Trương Dương mà, Hoa Thiên đã thi triển nội lực của hắn từ lâu, là cao thủ nội kình tam đẳng thực thụ, Trương Dương làm sao có khả năng so được với y.
Về phần thực lực của Trương Dương thì cũng không có nhiều người hiểu rõ, coi như là Long gia, cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người, bọn họ cũng không có để lộ ra bên ngoài.
Một quyền uy vũ sinh uy lúc lướt đến trước mặt Trương Dương lại bỗng ngừng lại. Không phải Hoa Thiên chủ động dừng lại, mà là nắm đấm của y bị một bàn tay cản lại, một tay của Trương Dương không biết đã xuất hiện ở phía trước tự lúc nào, trực tiếp bắt được nắm đấm của Hoa Thiên.
Nắm đấm của Hoa Thiên chỉ cách đầu Trương Dương không tới mười cm.
Chỉ có khoảng cách ngần ấy mà y cũng rốt cuộc không chạm tới được, không chỉ có không cách nào đi tới, Hoa Thiên còn kinh hãi phát hiện ra y muốn rút nắm đấm về cũng đều không làm được, nắm đấm của y giống như bị kìm cứng kẹp lấy, đau nhức mà không thể động đậy.
Không bao lâu thì sắc mặt y liền chợt đỏ bừng, đây là biểu hiện của việc dùng sức quá độ.
Trên đài, chung quanh, vô số người ngơ ngác nhìn lên, rất nhiều người lúc trước đều đã mường tượng qua kết quả sau khi hai người giao thủ, có người nhận định Trương Dương tất bại, cũng có kẻ biết thực lực của Trương Dương người thì có cảm giác hắn có thể thắng.
Cũng có người nghĩ sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, nhưng chẳng ai ngờ rằng vừa mới giao thủ, nắm đấm của Hoa Thiên tựa hồ đã bị Trương Dương túm chặt.
- A!
Hoa Thiên thấy nắm đấm không rút ra được, rống giận một tiếng đùi phải bỗng nhiên thi triển thực lực đá về phía Trương Dương.
Chân y mới vừa giơ lên một nửa cả thân mình liền rơi xuống, y sắc mặt đỏ bừng tỏ vẻ cực kỳ đau đớn, thân thể cũng không tự nhiên mà cong gập xuống.
Nắm đấm của y bỗng nhiên cảm giác như bị luồng trọng lực đè ép, xương cốt đều giống như bị bấm gãy khiến toàn thân không nhấc lên được một chút sức mạnh nào.
Dưới tình huống này, chân y làm sao có khả năng lại đá ra được.
- A ~
Thân thể Hoa Thiên cong xuống ác liệt hơn, đồng thời lại kêu lên, vừa nãy là rống giận, lần này thì lại là thống khổ kêu to, thần sắc của y đã bại lộ trạng thái hiện thời.
Trưởng bối Hoa gia ngơ ngác nhìn Hoa Thiên, một mặt lại không dám tin.
Đây dù gì cũng là Hoa Thiên, cao thủ nội kình tam đẳng, làm sao có khả năng bị người ta nắm chặt nắm đấm thôi mà đã đau đớn như vậy, coi như là ông ta đấu với Hoa Thiên thì cũng không làm được đến mức này.
Lý Lương, Hô Duyên Bằng cũng đều có chút ngây dại ra, hai người thậm chí đều đang hoài nghi, trước đó Hoa Thiên là cố ý ngụy trang hay không mà lúc này làm sao gặp phải một kẻ mới có hai mươi tuổi mà đã biểu hiện khoa trương như vậy.
Long Hạo Thiên không có giật mình như bọn hắn, nhưng trong mắt cũng mang theo sự ngơ ngác.
Trước đó Trương Dương một chiêu đã đánh bại Long Cửu, bọn họ còn có thể cho là kỹ xảo, hoặc là Trương Dương dùng công pháp đặc biệt gì đó.
Nhưng trước mắt Trương Dương bây giờ là một cao thủ nội kình tam đẳng thật sự, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ thực lực của Trương Dương tuyệt đối không phải tam đẳng sơ kỳ như trước đó ông ta đã suy đoán.
Trương Dương thực lực cũng không phải là tam đẳng trung kỳ, đối với tam đẳng sơ kỳ mà có thể khống chế kiểu như vậy thì thấp nhất cũng phải là đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ.
Tam đẳng hậu kỳ ở đây cũng không còn là loại mới vừa tiến vào hậu kỳ, nhất định là đã ổn định rất nhiều, giống như hắn đã đột phá từ đời nào rồi.
Ý nghĩ này, mới vừa xuất hiện liền đã dạo cho Long Hạo Thiên sợ hết hồn.
Điều này sao có thể chứ, Trương Dương mới bao nhiêu tuổi chứ, chẳng qua chỉ là hai mươi tuổi.
Bên trong gia tộc có thể có người hai mươi tuổi tiến vào nội kình nhị đẳng cũng đã đáng được biểu dương, hai mươi tuổi là nhị đẳng trung kỳ thì đã cho là thiên tài cần trọng điểm bồi dưỡng.
Nhị đẳng hậu kỳ thì bọn họ đều chưa từng nghĩ qua, Trương Dương trước đó có nội kình tam đẳng đã đủ khiến bọn họ chấn động, bây giờ lại phát hiện, Trương Dương không chỉ là tam đẳng, lại còn là đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ. . . Lúc này Long Hạo Thiên cũng có cảm giác rất hỗn loạn.
Bốn vị ngồi trưởng lão kia lúc này cũng đều thất sắc ra đó.
Bất kể là trưởng lão của Long gia, Hô Duyên gia hay Lý gia, vẻ mặt tất cả đều giống nhau, dại ra, ngây ra, hoàn toàn ngây dại ra.
Bọn họ đều là không giả nội kình tứ đẳng, nhưng đều là một đám lớn tuổi, hơn nữa đều là khoảng sáu mươi tuổi mới làm ra đột phá.
Nói cách khác, trước sáu mươi, bọn họ tất cả đều là tam đẳng hậu kỳ.
Trương Dương mới bao nhiêu tuổi chứ, so với bọn hắn thì tuổi còn nhỏ gấp mấy lần, lại nghiễm nhiên đã đến tam đẳng hậu kỳ, đây cơ hồ đã đảo ngược hoàn toàn sức tưởng tượng của bọn họ.
Mấy vị trưởng lão trong lòng, lúc này cũng tràn đầy cảm giác không thể tin được.
Trưởng bối đã như vậy, càng không cần phải nói đám đệ tử kia, mấy người trẻ tuổi tất cả đều nhìn mà mặt mày choáng váng.
Trương Dương đột nhiên buông lỏng tay của Hoa Thiên ra, Hoa Thiên bỗng nhiên đánh mấy đòn lảo đảo ra sau, cuối cùng đặt mông ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Sau đó Hoa Thiên vội vàng đứng lên, ngơ ngác sợ hãi nhìn Trương Dương.
Vừa nãy lúc Trương Dương nắm chặt nắm đấm của y, y có một loại cảm giác, một loại cảm giác rằng sự sống chết của y đều điều bị thao túng trong tay Trương Dương, Trương Dương đã gieo xuống một bóng ma nơi đáy lòng y.
- Hoa huynh, đa tạ!
Trương Dương nhẹ nhàng liền ôm quyền, từ đầu đến cuối, vị trí của hắn đều không nhúc nhích qua.
- Ngươi, ngươi là tam đẳng hậu kỳ!
Hoa Thiên nhìn Trương Dương, âm thanh không nhịn được có chút run rẩy, lúc bị Trương Dương nắm lấy, y chỉ có một loại cảm giác là không cách nào chống lại, cũng không biết thực lực thật sự của Trương Dương.
Y và những người khác cũng giống nhau, cũng suy đoán thực lực của Trương Dương là tam đẳng hậu kỳ, còn tứ đẳng thì hắn chưa hề suy nghĩ qua, mà thật ra cũng không dám nghĩ đến.
- Hoa huynh thật tinh tường!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đã ra tay rồi, thực lực của hắn không cần thiết phải dấu diếm nữa, hắn lần này là đại diện cho Trương gia ra tay, nếu cũng nên vì y thánh Trương gia mà dương oai, vậy thì cũng nên đơn giản để lộ ra thực lực của mình.
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nghe được Trương Dương chính mồm thừa nhận, Hoa Thiên vẫn là không khỏi ngơ ngác một hồi.
Ngây người không chỉ có mình y, bốn vị trưởng lão địa vị cao nhất cùng Long Hạo Thiên cùng với mọi người trên đài cao lúc này cũng đều có chút đờ ra, chỉ có Long Phong là khẽ mỉm cười, kẻ biết rõ thực lực của Trương Dương cũng chỉ có y.
Nội kình tam đẳng hậu kỳ của Trương Dương quả nhiên đã gây chấn động rất lớn.
Lúc này y cũng là cảm thán không thôi, y đột phá đến tam đẳng đã được gia tộc coi trọng, không nghi ngờ chút nào là đã trở thành người số một trong thế hệ trẻ của Long gia.
Nhưng nếu so với Trương Dương liền chẳng là cái thá gì, đặc biệt là y đã tận mắt từng bước thấy Trương Dương tiến bộ trưởng thành, cảm xúc của y cũng là sâu nhất.
/1041
|