Ngày hôm sau, Lý Lương liền cáo từ Long gia mà dẫn theo đông đảo đệ tử rời khỏi.
Điều thú vị chính là trước khi bọn họ rời đi, trưởng lão Lý gia đã đến cáo biệt Trương Dương trước tiên, Lý Lương lúc này mới bắt chuyện với Long gia, điểm ấy khiến Long gia hơi có chút bất mãn, nhưng cũng là không thể làm gì.
Biểu hiện lần này của Trương Dương đã trấn áp được mọi người, địa vị của y thánh Trương gia cũng càng lên cao, càng được người khác coi trọng.
Càng không cần phải nói Trương Dương đã là cao thủ tứ đẳng, cùng cấp với trưởng lão Lý gia.
Bọn họ để lại mười vò hầu nhi tửu, còn lại ba mươi vò thì sẽ phái Lý Trường Phong đưa qua cho Trương Dương, mười vò hầu nhi tửu này vốn là dự định mang làm lễ vật của Hô Duyên gia với những gia tộc khác, hiện tại Hô Duyên gia đã đi, bọn họ và Long gia cũng coi như không có quan hệ hòa hợp trước đây, vậy nên cứ việc thẳng thắn đưa hết cho Trương Dương.
Không nói chuyện hoàn toàn tạo được mối quan hệ với Trương Dương, chí ít cũng không để hắn ghi hận chuyện trước đó.
Lý gia đi được không bao lâu thì Hoa gia cũng tới cáo từ, Hoa gia ngược lại là không có nặng bên này nhẹ bên kia, đồng thời có hai người đứng ra phía Long gia và Trương Dương.
Động thái này cũng thể hiện sự coi trọng đối cới với Trương Dương, dù sao coi trọng nơi này là Long gia.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, Long gia đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ở lại chỗ này cũng chỉ có mỗi mình Trương Dương.
Ba ngày này Trương Dương đều đang ổn định vững chắc lại cảnh giới chính mình mới vừa đột phá, ở lại Long gia là bởi vì những gì Long gia chấp nhận bồi thường còn chưa tới, nhiều đồ tốt như vậy khiến ngay cả Trương Dương cũng trông mà thèm không ngớt, đương nhiên phải lấy xong mới có thể đi được.
Ngày thứ tư, Long Phong mới mang theo một túi lớn các thứ tới chỗ Trương Dương.
- Long gia các anh quả là có tiền, so với Trương gia chúng tôi quả có khá hơn!
Nhìn những thứ Long Phong đưa tới, Trương Dương thoả mãn thốt lên, đặc biệt là ba món thiên tài địa bảo kia, tuy nói đều không phải chỉnh thể, nhưng kích thước đều không nhỏ, Long gia cũng không có tùy tiện cầm đồ giả tới lừa gạt hắn.
Lần này Long gia có thể nói là thành thực tạ lỗi, tự nhiên không thể nào làm tiểu xảo như vậy.
- Thưa đại ca, đây cũng là tồn kho được Long gia chúng tôi tích lũy mấy trăm năm đó!
Long Phong cười khổ một tiếng, nhìn những thứ này y cũng không biết nói gì hơn nữa.
Có thể có được nhiều đồ tốt như vậy cũng có một phần công lao của y, vả lại y đi theo Trương Dương, Trương Dương cũng sẽ không để y chịu thiệt, đây cũng là điều y từng nói với Long Hạo Thiên.
Mỗi người đều sẽ có chút tư tâm, Long Hạo Thiên cũng không phải là ngoại lệ, bỏ ra nhiều như vậy, chí ít con trai của ông ta có thể được thơm lây, cũng bằng với đã không trả giá không công.
- Đại thế gia đúng là khác biệt, cho bọn tôi mấy trăm năm cũng không nhất định có thể tích góp được nhiều như vậy!
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi kiểm tra các thứ liền đem những bảo bối cất hết đi, những thứ này đều là bảo bối thật sự, cho hắn nhiều tiền hơn nữa hắn cũng sẽ không đi bán.
- Nói như vậy cũng không nhất định!
Long Phong trong lòng thì thầm một tiếng, không nhịn được lại nhìn thoáng qua Vô Ảnh bên cạnh.
Có Tầm Bảo Thử ở đây, Trương Dương tìm kiếm những bảo bối này cũng sẽ nhanh hơn nhiều, nếu để cho hắn thời gian thì kể cả so với số lượng Long gia mấy trăm năm cất dấu cũng sẽ còn hơn, dù sao năng lực của Vô Ảnh thì người thường khó có khả năng so sánh.
Đương nhiên, lời này y sẽ chỉ nói thầm ở trong lòng, sẽ không công khai nói ra.
Thân phận của Vô Ảnh cũng đã được các gia tộc lớn hiểu rõ, bọn họ đối với Trương Dương càng ước ao, đồng thời cũng càng thấy bất đắc dĩ.
Một con Tầm Bảo Thử có năng lực tấn công, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, vận may của Trương Dương thật không phải chỉ tốt ở mức bình thường.
Nếu như đặt ở mức bình thường thì Trương Dương sẽ không có đột phá, người thủ hộ Trương gia cũng chưa từng xuất hiện, những người này vẫn còn có thể tính toán chủ ý với Trương Dương, nhưng bây giờ Trương Dương tự thân đã là cao thủ tứ đẳng, lại ở thời điểm tam đẳng hậu kỳ cũng đã triển hiện thực lực mạnh như vậy, ai còn dám có ý đồ thì thuần túy chỉ là muốn chết.
Đây chính là tượng trưng về thực lực, bây giờ Trương Dương coi như có đồ tốt, cũng có thể quang minh chính đại lấy ra.
- Truy Phong, chúng ta đi trước!
Cưỡi trên lưng Truy Phong, Trương Dương dõng dạc lệnh một tiếng, kế sau là Long Phong cùng Long Thành lái xe theo.
Đây là ngày thứ năm sau cuộc đại khảo hạch tại Long gia, từ chỗ Long gia thu được lượng lớn các thứ xong, Trương Dương rốt cuộc cũng tự mình từ biệt tộc trường Long gia rồi rời khỏi bình nguyên.
Ngửa mặt lên trời hí lên một tiếng, Truy Phong ra chân một cái, chỉ sau vài nhịp thở thì Long Phong cùng Long Thành liền chỉ có thể nhìn thấy một điểm nhỏ màu trắng, tốc độ của Truy Phong so với xe của họ còn nhanh hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau rồi cùng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà tận lực đuổi theo thôi.
Hành trình đến Long gia lần này, thu hoạch của Long Thành cũng không nhỏ.
Dưới sự giúp đỡ của Long Phong, anh ta đã học được một bộ công pháp càng cao thâm, cũng đã giao lưu cùng rất nhiều đệ tử tôi tớ Long gia, anh ta mang đến những lễ vật kia khiến rất nhiều người đều lưu lại ấn tượng không tồi về mình.
Ngay cả tộc trưởng Long Hạo Thiên cũng đồng ý gặp anh ta một lần.
Long Hạo Thiên chịu gặp anh ta duyên cớ cũng là bởi vì Trương Dương, ngoại trừ Long Phong ra thì quan hệ giữa Long Thành với Trương Dương cũng không tồi, cũng có thể xem như là bạn tốt của Trương Dương ở giới trần tục, hiện tại trên dưới Long gia đối với Trương Dương đều vô cùng coi trọng, mối quan hệ nào có thể lợi dụng đều muốn lợi dụng đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Long Thành trở lại làm đệ tử ngoại môn thì địa vị cũng sẽ tăng lên, anh ta tạm thời vẫn sẽ ở lại Trường Kinh, nhưng địa vị so với trước đây sẽ cao hơn rất nhiều.
Lúc đến đi khá chậm, lúc trở về thì không có những chuyện lo lắng kia nữa, thêm vào Trương Dương cưỡi Truy Phong một mạch tiến về trước, Long Thành lái xe rất nhanh suốt dọc đường, không có mấy ngày liền đến địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Lúc trở về, đám Trương Dương bọn họ vẫn đi đường cũ.
Truy Phong đưa Trương Dương, không tự nhiên mà đi tới chỗ bọn họ lần đầu gặp nhau, đứng trên thảo nguyên này, Trương Dương và Truy Phong đều có một loại cảm giác khác thường.
Lần trước, Truy Phong trúng độc bị thương, bị đám săn trộm cho là ngựa hoang mà đuổi bắt, sau đó gặp được Trương Dương thì độc phát.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó cũng may là gặp được Trương Dương, nếu như không có Trương Dương, Truy Phong đã trúng độc cũng sẽ kiên trì không được bao lâu, sau khi chất độc phát tác thì vẫn là một kết cục đó, có khi cuối cùng ngay cả thi thể đều sẽ không giữ được.
Trương Dương và Truy Phong có thể gặp được ngau ở đây, cũng coi như là duyên phận.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh ngẩng đầu lên ở đó không ngừng kêu, rất nhanh chóng, Thiểm Điện cũng chạy tới chít chít đáp lại.
Truy Phong càng là quay đầu lại dùng đôi mắt to vụt sáng đẹp đẽ ở đó nhìn Trương Dương.
- Mấy tiểu tử chúng mày lo là thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, được, chúng ta đi giúp Truy Phong báo thù!
Trương Dương cười ha ha, Vô Ảnh ở đó nói rằng Truy Phong ban đầu là bị một con Kim Quan Mãng gây thương tích, con Kim Quan Mãng kia rất đáng ghét, nếu đã trở lại thì phải đi tìm nó báo thù cho Truy Phong.
Đây cũng là một việc mà lúc trước khi chúng nó dụ dỗ Truy Phong đã ưng thuận.
Qua miêu tả của Truy Phong, Vô Ảnh và Thiểm Điện truyền đạt lại cho Trương Dương rõ, đó là một con Kim Quan Mãng thất quan, Kim Quan Mãng thất quan thực lực vẫn ở mức tam đẳng, đừng nói Trương Dương sau khi đã đột phá, coi như chưa đột phá thì cũng không phải sợ loại Kim Quan Mãng như vậy.
Biết được Trương Dương sẽ giúp nó báo thù, Truy Phong cũng vui vẻ hí lên, bước chân càng nhanh hơn.
Con Kim Quan Mãng thất quan này sống ở trong thâm sơn, Truy Phong cũng là xui xẻo, vừa khéo đi qua nơi ở của Kim Quan Mãng, bị Kim Quan Mãng đang ẩn mình đánh lén gây thương tích, con Kim Quan Mãng này muốn giết nó để nuốt lấy tinh huyết.
Tinh huyết linh thú, đối với linh thú cũng có rất nhiều ích lợi.
Nếu không phải nó chạy nhanh thì nói không chừng đã biến thành đồ ăn trong miệng Kim Quan Mãng rồi.
Truy Phong thực lực cũng không kém, nhưng dù sao không phải loại hình linh thú thiên về sức mạnh, không phải là đối thủ của Kim Quan Mãng có sức mạnh lẫn độc tính đều đáng sợ, gặp phải thì chỉ có thể chạy trối chết.
Nhưng bây giờ thì lại khác, nó bây giờ không phải là đơn độc tồn tại, nó có đồng bọn, còn có người có thể giúp nó báo thù.
Chỗ sơn mạch kia không tính là quá xa, Truy Phong chạy băng băng thì chỉ dùng nửa ngày đã liền đến nơi đây.
Lần này Trương Dương không chờ Long Phong nữa, đối phó với một con Kim Quan Mãng thất quan thì chỉ mình hắn là đủ.
Một lần nữa trở lại nơi chính mình bị tập kích bị thương, Truy Phong rõ ràng có vẻ hơi chột dạ, không ngừng ở đó hí lên, Trương Dương thì lại ôm Thiểm Điện và Vô Ảnh ẩn tàng khí tức trốn sang một bên.
Không bao lâu, Trương Dương liền cảm giác được sự tồn tại của con Kim Quan Mãng này.
Rất nhanh, một con mãng xà trên đầu có bảy kim quan so với con Kim Quan Mãng ngũ quan lần trước càng khổng lồ hơn xuất hiện ở trước mặt Truy Phong mà hung ác nhìn nó, phun phì phì cái lưỡi đáng sợ.
Nếu là trước đây, đặc biệt là lần đầu tiên đi Dã Nhân sơn mà gặp phải linh thú hung mãnh như vậy, Trương Dương là chạy càng xa càng tốt, e sợ đến mức không dám quay đầu lại.
Bây giờ với hắn, con Kim Quan Mãng này có kinh khủng hơn, nguy hiểm hơn nữa thì trong mắt cũng chỉ là một con linh thú tam đẳng không hơn.
Kim Quan Mãng xuất hiện, Truy Phong rất nhanh chóng thoái lui trở về cạnh Trương Dương, vẫn còn đang ở đó không ngừng hí lên.
Dáng vẻ Truy Phong hiện tại, giống như một đứa học trò con nít đánh không lại người ta, trực tiếp về cạnh phụ huynh, để phụ huynh thay nó đi giáo huấn kẻ thù.
Kim Quan Mãng cũng chú ý tới Trương Dương, rất cảnh giác nhìn hắn.
Trương Dương nhẹ nhàng xoa xoa đầu Truy Phong, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
Kim Quan Mãng to lớn so với thân thể nhỏ bé của hắn thì hoàn toàn khác xa, nhưng lúc này kẻ căng thẳng lại là Kim Quan Mãng, thân thể to lớn không ngừng phun lưỡi phì phì, tựa hồ đang cảnh cáo mấy tên tiểu tử đối diện.
Trương Dương không ẩn tàng khí tức nữa, hắn thả nội kình tứ đẳng ra uy áp, linh thú đều rất thông minh, biết kẻ trước mắt này rất lợi hại, không thể dễ dàng trêu chọc.
- Truy Phong, xem tao giúp mày báo thù đây!
Xoa xoa một hồi, Trương Dương mới mỉm cười nói một câu, thân thể loáng một cái đã trực tiếp đã xuất hiện ở phía trước Kim Quan Mãng.
Hàn Tuyền kiếm trong tay lộ ra, Kim Quan Mãng mạnh hơn nữa hắn cũng đều đã chiến thắng qua, càng không cần phải nói này con này còn nhỏ yếu hơn hắn, hắn bây giờ lại vừa có lợi khí trong thần binh bảng, sức chiến đấu so với trước kia lại mạnh mẽ hơn không ít.
Sau vài tràng rống giận bi tráng, con Kim Quan Mãng đáng thương đã bị Trương Dương xiên qua đầu, thân thể to lớn cũng hoàn toàn đổ ập xuống trên mặt đất.
Thấy Trương Dương chém giết Kim Quan Mãng thành công, Truy Phong lập tức chạy tới, thân mật lè lưỡi liếm cổ Trương Dương, con Kim Quan Mãng ghê tởm suýt chút nữa hại chết nó này rốt cuộc đã bị thực lực mạnh mẽ hơn của chủ nhân giết chết.
Truy Phong liếm Trương Dương, đồng thời hệ thống âm thanh cũng xuất hiện lần nữa ở trong đầu hắn.
Độ trung thành của linh thú Thiên Mã đối với Trương Dương đã thẳng tắp tăng lên, trực tiếp thăng lên đến 75, hiện tại Truy Phong mới thật sự là linh thú bất ly thân đối với Trương Dương.
Kim Quan Mãng là linh thú, lại là Kim Quan Mãng thất quan, lần này Trương Dương lại thu hoạch được không ít tinh huyết.
Độc đảm của nó tức thì bị Thiểm Điện trực tiếp nuốt chửng, từng có kinh nghiệm lần trước, lần này đối với việc Thiểm Điện nuốt độc đảm Trương Dương không hề có một chút lo lắng.
Kim Quan Mãng có răng nanh, cùng một ít vật hữu dụng cũng bị Trương Dương cắt đi, đồ tốt cũng không thể lãng phí, sẽ không ai đi hiềm việc chính mình có nhiều đồ tốt.
Chờ sau khi đem những vật hữu dụng lấy đi, Trương Dương lại một mình đào ra cái hố lớn, đem thi thể Kim Quan Mãng chôn vào trong đó, để tránh khỏi thi thể của nó bị các động vật khác phân thực.
Dù sao cũng là linh thú, khi còn sống không nói thế nào, sau khi chết hẳn là nên cho nó một nơi yên ổn.
Điều thú vị chính là trước khi bọn họ rời đi, trưởng lão Lý gia đã đến cáo biệt Trương Dương trước tiên, Lý Lương lúc này mới bắt chuyện với Long gia, điểm ấy khiến Long gia hơi có chút bất mãn, nhưng cũng là không thể làm gì.
Biểu hiện lần này của Trương Dương đã trấn áp được mọi người, địa vị của y thánh Trương gia cũng càng lên cao, càng được người khác coi trọng.
Càng không cần phải nói Trương Dương đã là cao thủ tứ đẳng, cùng cấp với trưởng lão Lý gia.
Bọn họ để lại mười vò hầu nhi tửu, còn lại ba mươi vò thì sẽ phái Lý Trường Phong đưa qua cho Trương Dương, mười vò hầu nhi tửu này vốn là dự định mang làm lễ vật của Hô Duyên gia với những gia tộc khác, hiện tại Hô Duyên gia đã đi, bọn họ và Long gia cũng coi như không có quan hệ hòa hợp trước đây, vậy nên cứ việc thẳng thắn đưa hết cho Trương Dương.
Không nói chuyện hoàn toàn tạo được mối quan hệ với Trương Dương, chí ít cũng không để hắn ghi hận chuyện trước đó.
Lý gia đi được không bao lâu thì Hoa gia cũng tới cáo từ, Hoa gia ngược lại là không có nặng bên này nhẹ bên kia, đồng thời có hai người đứng ra phía Long gia và Trương Dương.
Động thái này cũng thể hiện sự coi trọng đối cới với Trương Dương, dù sao coi trọng nơi này là Long gia.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, Long gia đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ở lại chỗ này cũng chỉ có mỗi mình Trương Dương.
Ba ngày này Trương Dương đều đang ổn định vững chắc lại cảnh giới chính mình mới vừa đột phá, ở lại Long gia là bởi vì những gì Long gia chấp nhận bồi thường còn chưa tới, nhiều đồ tốt như vậy khiến ngay cả Trương Dương cũng trông mà thèm không ngớt, đương nhiên phải lấy xong mới có thể đi được.
Ngày thứ tư, Long Phong mới mang theo một túi lớn các thứ tới chỗ Trương Dương.
- Long gia các anh quả là có tiền, so với Trương gia chúng tôi quả có khá hơn!
Nhìn những thứ Long Phong đưa tới, Trương Dương thoả mãn thốt lên, đặc biệt là ba món thiên tài địa bảo kia, tuy nói đều không phải chỉnh thể, nhưng kích thước đều không nhỏ, Long gia cũng không có tùy tiện cầm đồ giả tới lừa gạt hắn.
Lần này Long gia có thể nói là thành thực tạ lỗi, tự nhiên không thể nào làm tiểu xảo như vậy.
- Thưa đại ca, đây cũng là tồn kho được Long gia chúng tôi tích lũy mấy trăm năm đó!
Long Phong cười khổ một tiếng, nhìn những thứ này y cũng không biết nói gì hơn nữa.
Có thể có được nhiều đồ tốt như vậy cũng có một phần công lao của y, vả lại y đi theo Trương Dương, Trương Dương cũng sẽ không để y chịu thiệt, đây cũng là điều y từng nói với Long Hạo Thiên.
Mỗi người đều sẽ có chút tư tâm, Long Hạo Thiên cũng không phải là ngoại lệ, bỏ ra nhiều như vậy, chí ít con trai của ông ta có thể được thơm lây, cũng bằng với đã không trả giá không công.
- Đại thế gia đúng là khác biệt, cho bọn tôi mấy trăm năm cũng không nhất định có thể tích góp được nhiều như vậy!
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi kiểm tra các thứ liền đem những bảo bối cất hết đi, những thứ này đều là bảo bối thật sự, cho hắn nhiều tiền hơn nữa hắn cũng sẽ không đi bán.
- Nói như vậy cũng không nhất định!
Long Phong trong lòng thì thầm một tiếng, không nhịn được lại nhìn thoáng qua Vô Ảnh bên cạnh.
Có Tầm Bảo Thử ở đây, Trương Dương tìm kiếm những bảo bối này cũng sẽ nhanh hơn nhiều, nếu để cho hắn thời gian thì kể cả so với số lượng Long gia mấy trăm năm cất dấu cũng sẽ còn hơn, dù sao năng lực của Vô Ảnh thì người thường khó có khả năng so sánh.
Đương nhiên, lời này y sẽ chỉ nói thầm ở trong lòng, sẽ không công khai nói ra.
Thân phận của Vô Ảnh cũng đã được các gia tộc lớn hiểu rõ, bọn họ đối với Trương Dương càng ước ao, đồng thời cũng càng thấy bất đắc dĩ.
Một con Tầm Bảo Thử có năng lực tấn công, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, vận may của Trương Dương thật không phải chỉ tốt ở mức bình thường.
Nếu như đặt ở mức bình thường thì Trương Dương sẽ không có đột phá, người thủ hộ Trương gia cũng chưa từng xuất hiện, những người này vẫn còn có thể tính toán chủ ý với Trương Dương, nhưng bây giờ Trương Dương tự thân đã là cao thủ tứ đẳng, lại ở thời điểm tam đẳng hậu kỳ cũng đã triển hiện thực lực mạnh như vậy, ai còn dám có ý đồ thì thuần túy chỉ là muốn chết.
Đây chính là tượng trưng về thực lực, bây giờ Trương Dương coi như có đồ tốt, cũng có thể quang minh chính đại lấy ra.
- Truy Phong, chúng ta đi trước!
Cưỡi trên lưng Truy Phong, Trương Dương dõng dạc lệnh một tiếng, kế sau là Long Phong cùng Long Thành lái xe theo.
Đây là ngày thứ năm sau cuộc đại khảo hạch tại Long gia, từ chỗ Long gia thu được lượng lớn các thứ xong, Trương Dương rốt cuộc cũng tự mình từ biệt tộc trường Long gia rồi rời khỏi bình nguyên.
Ngửa mặt lên trời hí lên một tiếng, Truy Phong ra chân một cái, chỉ sau vài nhịp thở thì Long Phong cùng Long Thành liền chỉ có thể nhìn thấy một điểm nhỏ màu trắng, tốc độ của Truy Phong so với xe của họ còn nhanh hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau rồi cùng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà tận lực đuổi theo thôi.
Hành trình đến Long gia lần này, thu hoạch của Long Thành cũng không nhỏ.
Dưới sự giúp đỡ của Long Phong, anh ta đã học được một bộ công pháp càng cao thâm, cũng đã giao lưu cùng rất nhiều đệ tử tôi tớ Long gia, anh ta mang đến những lễ vật kia khiến rất nhiều người đều lưu lại ấn tượng không tồi về mình.
Ngay cả tộc trưởng Long Hạo Thiên cũng đồng ý gặp anh ta một lần.
Long Hạo Thiên chịu gặp anh ta duyên cớ cũng là bởi vì Trương Dương, ngoại trừ Long Phong ra thì quan hệ giữa Long Thành với Trương Dương cũng không tồi, cũng có thể xem như là bạn tốt của Trương Dương ở giới trần tục, hiện tại trên dưới Long gia đối với Trương Dương đều vô cùng coi trọng, mối quan hệ nào có thể lợi dụng đều muốn lợi dụng đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Long Thành trở lại làm đệ tử ngoại môn thì địa vị cũng sẽ tăng lên, anh ta tạm thời vẫn sẽ ở lại Trường Kinh, nhưng địa vị so với trước đây sẽ cao hơn rất nhiều.
Lúc đến đi khá chậm, lúc trở về thì không có những chuyện lo lắng kia nữa, thêm vào Trương Dương cưỡi Truy Phong một mạch tiến về trước, Long Thành lái xe rất nhanh suốt dọc đường, không có mấy ngày liền đến địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Lúc trở về, đám Trương Dương bọn họ vẫn đi đường cũ.
Truy Phong đưa Trương Dương, không tự nhiên mà đi tới chỗ bọn họ lần đầu gặp nhau, đứng trên thảo nguyên này, Trương Dương và Truy Phong đều có một loại cảm giác khác thường.
Lần trước, Truy Phong trúng độc bị thương, bị đám săn trộm cho là ngựa hoang mà đuổi bắt, sau đó gặp được Trương Dương thì độc phát.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó cũng may là gặp được Trương Dương, nếu như không có Trương Dương, Truy Phong đã trúng độc cũng sẽ kiên trì không được bao lâu, sau khi chất độc phát tác thì vẫn là một kết cục đó, có khi cuối cùng ngay cả thi thể đều sẽ không giữ được.
Trương Dương và Truy Phong có thể gặp được ngau ở đây, cũng coi như là duyên phận.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh ngẩng đầu lên ở đó không ngừng kêu, rất nhanh chóng, Thiểm Điện cũng chạy tới chít chít đáp lại.
Truy Phong càng là quay đầu lại dùng đôi mắt to vụt sáng đẹp đẽ ở đó nhìn Trương Dương.
- Mấy tiểu tử chúng mày lo là thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, được, chúng ta đi giúp Truy Phong báo thù!
Trương Dương cười ha ha, Vô Ảnh ở đó nói rằng Truy Phong ban đầu là bị một con Kim Quan Mãng gây thương tích, con Kim Quan Mãng kia rất đáng ghét, nếu đã trở lại thì phải đi tìm nó báo thù cho Truy Phong.
Đây cũng là một việc mà lúc trước khi chúng nó dụ dỗ Truy Phong đã ưng thuận.
Qua miêu tả của Truy Phong, Vô Ảnh và Thiểm Điện truyền đạt lại cho Trương Dương rõ, đó là một con Kim Quan Mãng thất quan, Kim Quan Mãng thất quan thực lực vẫn ở mức tam đẳng, đừng nói Trương Dương sau khi đã đột phá, coi như chưa đột phá thì cũng không phải sợ loại Kim Quan Mãng như vậy.
Biết được Trương Dương sẽ giúp nó báo thù, Truy Phong cũng vui vẻ hí lên, bước chân càng nhanh hơn.
Con Kim Quan Mãng thất quan này sống ở trong thâm sơn, Truy Phong cũng là xui xẻo, vừa khéo đi qua nơi ở của Kim Quan Mãng, bị Kim Quan Mãng đang ẩn mình đánh lén gây thương tích, con Kim Quan Mãng này muốn giết nó để nuốt lấy tinh huyết.
Tinh huyết linh thú, đối với linh thú cũng có rất nhiều ích lợi.
Nếu không phải nó chạy nhanh thì nói không chừng đã biến thành đồ ăn trong miệng Kim Quan Mãng rồi.
Truy Phong thực lực cũng không kém, nhưng dù sao không phải loại hình linh thú thiên về sức mạnh, không phải là đối thủ của Kim Quan Mãng có sức mạnh lẫn độc tính đều đáng sợ, gặp phải thì chỉ có thể chạy trối chết.
Nhưng bây giờ thì lại khác, nó bây giờ không phải là đơn độc tồn tại, nó có đồng bọn, còn có người có thể giúp nó báo thù.
Chỗ sơn mạch kia không tính là quá xa, Truy Phong chạy băng băng thì chỉ dùng nửa ngày đã liền đến nơi đây.
Lần này Trương Dương không chờ Long Phong nữa, đối phó với một con Kim Quan Mãng thất quan thì chỉ mình hắn là đủ.
Một lần nữa trở lại nơi chính mình bị tập kích bị thương, Truy Phong rõ ràng có vẻ hơi chột dạ, không ngừng ở đó hí lên, Trương Dương thì lại ôm Thiểm Điện và Vô Ảnh ẩn tàng khí tức trốn sang một bên.
Không bao lâu, Trương Dương liền cảm giác được sự tồn tại của con Kim Quan Mãng này.
Rất nhanh, một con mãng xà trên đầu có bảy kim quan so với con Kim Quan Mãng ngũ quan lần trước càng khổng lồ hơn xuất hiện ở trước mặt Truy Phong mà hung ác nhìn nó, phun phì phì cái lưỡi đáng sợ.
Nếu là trước đây, đặc biệt là lần đầu tiên đi Dã Nhân sơn mà gặp phải linh thú hung mãnh như vậy, Trương Dương là chạy càng xa càng tốt, e sợ đến mức không dám quay đầu lại.
Bây giờ với hắn, con Kim Quan Mãng này có kinh khủng hơn, nguy hiểm hơn nữa thì trong mắt cũng chỉ là một con linh thú tam đẳng không hơn.
Kim Quan Mãng xuất hiện, Truy Phong rất nhanh chóng thoái lui trở về cạnh Trương Dương, vẫn còn đang ở đó không ngừng hí lên.
Dáng vẻ Truy Phong hiện tại, giống như một đứa học trò con nít đánh không lại người ta, trực tiếp về cạnh phụ huynh, để phụ huynh thay nó đi giáo huấn kẻ thù.
Kim Quan Mãng cũng chú ý tới Trương Dương, rất cảnh giác nhìn hắn.
Trương Dương nhẹ nhàng xoa xoa đầu Truy Phong, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
Kim Quan Mãng to lớn so với thân thể nhỏ bé của hắn thì hoàn toàn khác xa, nhưng lúc này kẻ căng thẳng lại là Kim Quan Mãng, thân thể to lớn không ngừng phun lưỡi phì phì, tựa hồ đang cảnh cáo mấy tên tiểu tử đối diện.
Trương Dương không ẩn tàng khí tức nữa, hắn thả nội kình tứ đẳng ra uy áp, linh thú đều rất thông minh, biết kẻ trước mắt này rất lợi hại, không thể dễ dàng trêu chọc.
- Truy Phong, xem tao giúp mày báo thù đây!
Xoa xoa một hồi, Trương Dương mới mỉm cười nói một câu, thân thể loáng một cái đã trực tiếp đã xuất hiện ở phía trước Kim Quan Mãng.
Hàn Tuyền kiếm trong tay lộ ra, Kim Quan Mãng mạnh hơn nữa hắn cũng đều đã chiến thắng qua, càng không cần phải nói này con này còn nhỏ yếu hơn hắn, hắn bây giờ lại vừa có lợi khí trong thần binh bảng, sức chiến đấu so với trước kia lại mạnh mẽ hơn không ít.
Sau vài tràng rống giận bi tráng, con Kim Quan Mãng đáng thương đã bị Trương Dương xiên qua đầu, thân thể to lớn cũng hoàn toàn đổ ập xuống trên mặt đất.
Thấy Trương Dương chém giết Kim Quan Mãng thành công, Truy Phong lập tức chạy tới, thân mật lè lưỡi liếm cổ Trương Dương, con Kim Quan Mãng ghê tởm suýt chút nữa hại chết nó này rốt cuộc đã bị thực lực mạnh mẽ hơn của chủ nhân giết chết.
Truy Phong liếm Trương Dương, đồng thời hệ thống âm thanh cũng xuất hiện lần nữa ở trong đầu hắn.
Độ trung thành của linh thú Thiên Mã đối với Trương Dương đã thẳng tắp tăng lên, trực tiếp thăng lên đến 75, hiện tại Truy Phong mới thật sự là linh thú bất ly thân đối với Trương Dương.
Kim Quan Mãng là linh thú, lại là Kim Quan Mãng thất quan, lần này Trương Dương lại thu hoạch được không ít tinh huyết.
Độc đảm của nó tức thì bị Thiểm Điện trực tiếp nuốt chửng, từng có kinh nghiệm lần trước, lần này đối với việc Thiểm Điện nuốt độc đảm Trương Dương không hề có một chút lo lắng.
Kim Quan Mãng có răng nanh, cùng một ít vật hữu dụng cũng bị Trương Dương cắt đi, đồ tốt cũng không thể lãng phí, sẽ không ai đi hiềm việc chính mình có nhiều đồ tốt.
Chờ sau khi đem những vật hữu dụng lấy đi, Trương Dương lại một mình đào ra cái hố lớn, đem thi thể Kim Quan Mãng chôn vào trong đó, để tránh khỏi thi thể của nó bị các động vật khác phân thực.
Dù sao cũng là linh thú, khi còn sống không nói thế nào, sau khi chết hẳn là nên cho nó một nơi yên ổn.
/1041
|