Sáng sớm, mặt trời mới buông những tia nắng đầu tiên, chiếu vào phòng qua khung cửa sổ.
Mễ Tuyết vặn vặn lưng, trong giây lát như thể cô nghĩ ra điều gì đó liền ngoảnh người lại nhìn.
Người nằm cạnh mình đêm qua giờ đã không thấy nữa rồi, cô biết Trương Dương có thói quen tập luyện vào mỗi buổi sáng, chưa từng có gián đoạn.
Nghĩ lại, sắc mặt của cô lại đỏ bừng.
Thời gian hai người bên nhau cũng khá dài rồi, sự thân mật cũng đã có, nhưng vẫn chưa đến bước cuối cùng.
Đây không phải là Trương Dương không muốn mà là cô chưa đồng ý.
Trương Dương cũng rất trân trọng cô, nên cũng không ép buộc cô.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Mễ Tuyết khoác tạm chiếc áo khoác, đi đến bàn trang điểm.
Nhìn gương mặt quyến rũ trong gương, Mễ Tuyết nhẹ nhàng sờ sờ đôi má còn có chút đỏ, trong một đêm, cô đã hoàn toàn lột xác.
Lông mày của Mễ Tuyết khẽ nhíu lại, cô cúi đầu, hơi có vẻ kinh ngạc.
Tuy cô lo lắng đến chuyện đó, nhưng chuyện này cũng đã nghe người ta nói khá nhiều, trước đây một người bạn hồi sinh viên đã nói với cô rằng, lần đầu tiên của người con gái sẽ cảm thấy rất đau, thậm chí cảm giác đau ấy kéo dài đến mấy ngày.
Ngày hôm qua cô không hề thấy đau chút nào, mà ngược lại còn mang lại cảm giác thích thú, xong chuyện cô rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm nay cô cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Ngoảnh mặt lại nhìn, sắc mặt cô càng đỏ hơn, khăn trải giường vẫn còn đó, nếu không có sự tồn tại của màu đỏ kia thì cô còn nghi ngờ liệu đêm hôm qua có phát sinh chuyện đó hay không.
Cô đâu biết rằng, tối qua Trương Dương đã dùng nội kinh của mình tác động vào trong cơ thể cô, nếu không cô không chỉ có cảm giác đau một chút, mà một hai ngày vẫn thấy đau.
Y thuật của Trương Dương hoàn toàn có thể làm được điều này.
- Tiểu Tuyết, cô làm sao thế?
Vừa mới xuống lầu, nhìn thấy Khúc Mỹ Lan đang nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, sắc mặt cô càng đỏ hơn.
- Tôi không sao, Trương Dương đã về chưa?
Mễ Tuyết lắc đầu, cô còn vuốt vuốt tóc, bộ dạng của cô khiến Khúc Mỹ Lan càng thêm nghi hoặc, tuy nhiên Khúc Mỹ Lan cũng không hỏi thêm điều gì, mà chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Cô vừa mới chuẩn bị xong cơm sáng, hôm nào Trương Dương và Long Phong cũng trở về vào giờ này.
Cô còn chưa nói, cửa phía ngoài đã mở ra, người đầu tiên đi đến là Long Phong, sau đó Là Trương Dương, Tia Chớp, Vô Ảnh và Truy Phong, hôm nay trông vẻ của chúng rất có tinh thần.
Hôm nay tu luyện , bọn họ lại tiến hành đối luyện thực chiến, lần này không phải Trương Dương đối phó với Long Phong và ba con linh thú, mà là sự “tỷ thí” giữa Long Phong và Truy Phong với Vô Ảnh và Tia Chớp.
Trương Dương lần này là trọng tài.
Thực lực của Trương Dương cao hơn bọn họ rất nhiều
Song Phong kết hợp, Trương Dương đặt tên cho sự kết hợp giữa Long Phong và Truy Phong như vậy.
Tuy nói Long Phong thực lực yếu nhưng gã có thần binh lợi khí, cũng có năng lực đánh xa, tốc độ cũng không chậm, Truy Phong có lực lượng và tốc độ, hai bọn họ kết hợp với nhau thật đúng là không kém, thực lực cũng phải ngang ngửa với Tia Chớp và Vô Ảnh.
Hai bên cuối cùng ngang nhau, mặc dù là như thế nhưng Truy Phong có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, dù sao thực lực hợp tác của nó hơi yếu, hiện giờ Tia Chớp và Vô ảnh đều đã có thực lực của một cao thủ tầng thứ ba, có thể ngang tay với chúng nó đã là điều không dễ dàng rồi.
Nhìn thấy Trương Dương về, Mễ Tuyết đi tới theo bản năng, sau đó giúp hắn cởi áo khoác.
Động tác bây giờ của cô, trông giống hệt như một cô vợ bé đáng yêu đang chờ người đàn ông của mình trở về.
Lúc ăn điểm tâm, Mễ Tuyết còn không ngừng mỉm cười. Long Phong đã biết tất cả, chỉ có Khúc Mỹ Lan là không biết, hiện giờ cô đang xán vào Long Phong, để Long Phong giải thích cho cô một số chuyện.
Khúc Mỹ Lan đã có đột phá, giờ lại càng tiến bộ, cô còn hy vọng mình có thể đột phá lên tầng thứ hai, trở thành một cao thủ chân chính.
Trương Dương và Mễ Triển tới ngày hôm nay, hiện tại hai người càng quấn quýt nhau hơn. Ăn sáng xong hai người liền đi ra ngoài, đến cả đám Tia Chớp cũng không mang theo.
Mãi cho đến tối hai người mới trở về, bọn họ đã đi dạo cả một ngày.
Bắt đầu từ tối hôm nay, Trương Dương liền chuyển vào phòng ngủ lớn, phòng này vốn là phòng của chủ nhân.
Thời gian chậm rãi trôi, những người nên thông báo thì cũng đã thông báo rồi, ngày đính hôn cũng đã quyết định. Trương Dương cũng không có ý định tổ chức to, và Trương Khắc Cần cũng có ý như vậy, đây dù sao cũng chỉ mới là đính hôn, không phải là kết hôn.
Khách sạn Dương Tuyết hôm nay khác hẳn vơi mọi ngày, mỗi một nhân viên đều mặc quần áo dành cho các buổi chúc mừng, từ hành lang cho đến bên ngoài cửa chính, đã phủ đầy bằng chữ hỷ.
Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng Tiểu Ngốc và Nam Nam đều rất coi trọng, muốn tổ chức thật hoành tráng để bày tỏ sự cảm ơn của các cô đối với Trương Dương và Mễ Tuyết.
Hai người rất rõ ràng, không có Trương Dương và Mễ Tuyết thì các cô cũng không có ngày hôm nay.
Hôm nay khách sạn không mở cửa, chỉ tiếp đãi người nhà, đối với một khách sạn có đến hàng chục phòng mà chỉ để tiếp đãi mấy bàn khách đến dự lễ đính hôn của mình thì thật là có chút hoang phí.
- Tiểu Ngốc, trông anh hôm nay có đẹp trai không?
Hồ Hâm mặc một bộ Tây trang, lúc này gã cười hì hì nói. Trông cách ăn mặc của gã giống như chú rể vậy.
- Đẹp trai quá đi mất, mặc một bộ đồ mỏng như vậy, anh không sợ lạnh à?
Tiểu Ngốc liếc mắt nhìn, liền quan tâm hỏi han một câu. Bây giờ đang là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh, Trường Kinh thuộc phía Nam, nhưng lại lệch sang hướng bắc, nhiệt độ lúc này có lẽ là đã dưới 0 độ C.
Thời tiết như vậy mà chỉ mặc một bộ Tây trang và một chiếc áo giữ ấm, nếu là người bình thường thì chắc chắn không chịu nổi.
- Anh không sợ lạnh, không sao đâu.
Hồ Hâm vỗ ngực, đứng đó cười một cách ngây ngô, thân thể của tên ngốc này quả thật không tệ, hiện tại tuy gã là chủ tịch, nhưng cũng là từ cơ sở một bước đi ra, sự nỗ lực trước kia đã giúp gã có được một thân thể rắn chắc.
Bên kia, Nam Nam và Cố Thành cũng đứng lại với nhau.
Hai người này không giống Hồ Hâm và Tiểu Ngốc, chỉ có điều không biết Cố Thành đã nói thầm điều gì mà khiến cho sắc mặt Nam Nam bỗng đỏ như gấc chín.
Sau đó Cố Thành trở về cầm một bó hoa tươi, Nam Nam sau khi nhận được bó hoa gã tặng thì sắc mặt càng đỏ hơn.
Cố Thành rốt cuộc cũng đã bị kích thích, lễ đính hôn của Trương Dương và Mễ Tuyết đã kích thích y, dũng cảm bước ra một bước, bức tường ngăn cản giữa hai bọn họ cuối cùng cũng đã bị phá bỏ, Nam Nam cũng đã chính thức chấp nhận lời đề nghị theo đuổi của gã.
Mặc dù vừa mới bắt đầu, nhưng so với những lần trước thì cũng đã tiến bộ rất nhiều. Hai người trước đây đều ngại ngùng một cách thái quá, ai cũng không dám chủ động mở miệng, cho nên vẫn mờ ám không rõ thân phận thực sự.
Hiện tại thì tốt rồi, sáu người bọn họ, chia làm ba cặp.
Đang nói chuyện, Cố Thành và Hồ Hâm đều ngẩng đầu lên, một đoàn xe đi đến.
Đội xe này bọn họ đều không lạ gì, đi đầu chính là Ferrari, đi sau là BMW. Lý Á, Vương thần và Tô Triển Đào đều đã đến rồi.
Trương Dương mời không nhiều lắm, đám bạn này nhất định phải mời họ đến, nếu không sau này mình sẽ chẳng thể được yên thân.
Hoàng Hải, Long Thành, Thường Phong, Ngô Chí Quốc và Hồ Bân cũng đều đến.
Điều khoa trương chính là, những người này đều mặc một bộ Tây trang màu trắng, như thể hôm nay là lễ đính hôn của bọn họ không bằng.
- Hồ Hâm mặc đẹp như vậy để làm gì, chẳng lẽ hôm nay cậu muốn nổi bật hơn Trương Dương à?
Lý Á sau khi xuống xe, liền đi thẳng đến chỗ Hồ Hâm, nói một câu với vẻ ghen tị.
Hồ Hâm nhân cao mã đại, làn da tuy có hơi đen nhưng trông rất khỏe khoắn, sau khi mặc bộ Tây trang vào thì trông gã càng đứng đắn hơn.
- Ha ha, cậu thì không chắc, đừng có chỉ nói tôi như thế.
Hồ Hâm mỉm cười, Lý Á đứng cạnh gã thì có vẻ thấp hơn, cho nên đành buồn bực đi ra chỗ Cố Thành đứng.
Gã đoán chừng là không thể sánh bằng Hồ Hâm, cho nên cũng chỉ có thể qua để “đọ” với Cố thành.
Tô Triển Đào cũng đã đi tới, gã mặc một chiếc áo bành tô.
Dương Linh kéo cánh tay của gã, cô mặc một bộ quần áo màu vàng, trông vô cùng quý phái. Hai người đứng cạnh nhau, trông rất đẹp đôi.
- Đã nói là phải mặc Tây trang, mà cậu ta đột nhiên thay đổi như vậy, tôi thấy nên tẩn cho một trận mới được.
Lý Á có vẻ ghen tị nói với Cố Thành một câu, Vương Thần cũng gật đầu, trong mắt mang theo ý ghen tị.
Mấy người trước đó đã thương lượng, rằng hôm nay tất cả mọi người đều mặc cho trang trọng, nhất định phải “dìm hàng” Trương Dương, ai bảo hắn đính hôn sớm như vậy, hơn nữa sắp đính hôn rồi mới thông báo cho bọn họ.
Tô Triển Đào lúc đó cũng là đáp ứng luôn, nhưng không ngờ hôm nay đến đây, gã lại mặc áo bành tô như vậy.
Đều là Tây trang cả, cộng với có Dương Linh bên cạnh, Tô Triển Đào hôm nay bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mấy người bọn họ, vô hình chung đã trở thành vật làm nền.
Điều này bọn họ không phẫn, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc này đi mua áo bành tô đã không còn kịp nữa rồi, huống chi bọn họ không thể thấy người ta mặc cái gì đẹp là cũng phải mặc như vậy.
Hôm nay cũng chỉ có thể khiến Tô đại công tử đắc chí một hồi.
- Trương Dương đã đến chưa?
Tô Triển Đào nhếch miệng cười, sau khi đi vào thì hỏi một câu. Sự thay đổi bất ngờ ngày hôm nay quả nhiên có hiệu quả rất tốt.
Chỉ sợ Trương Dương dến đây, cũng chưa chắc đã hơn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Triển Đào liền liếc nhìn Dương Linh, chỉ là sau khi nhìn thấy ánh mắt u oán của Dương Linh, gã lại có chút chột dạ.
Bọn họ sớm đã có dự định đính hôn, ngày đính hôn chưa xác định, nhưng Trương Dương và Mễ Tuyết đã lập tức quyết định đính hôn trước rồi. Điều này khiến cho Dương Linh vừa hâm mộ, vừa có chút bất mãn. Tuổi của cô không còn nhỏ nữa, lớn hơn cả Tô Triển Đào mấy tuổi, Tô Triển Đào có thể kéo dài được, nhưng còn cô thì không.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của cô, chính là được kết hôn, kết hôn rồi người trong nhà yên tâm, và bản thân cô cũng có thể yên tâm
Mễ Tuyết vặn vặn lưng, trong giây lát như thể cô nghĩ ra điều gì đó liền ngoảnh người lại nhìn.
Người nằm cạnh mình đêm qua giờ đã không thấy nữa rồi, cô biết Trương Dương có thói quen tập luyện vào mỗi buổi sáng, chưa từng có gián đoạn.
Nghĩ lại, sắc mặt của cô lại đỏ bừng.
Thời gian hai người bên nhau cũng khá dài rồi, sự thân mật cũng đã có, nhưng vẫn chưa đến bước cuối cùng.
Đây không phải là Trương Dương không muốn mà là cô chưa đồng ý.
Trương Dương cũng rất trân trọng cô, nên cũng không ép buộc cô.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Mễ Tuyết khoác tạm chiếc áo khoác, đi đến bàn trang điểm.
Nhìn gương mặt quyến rũ trong gương, Mễ Tuyết nhẹ nhàng sờ sờ đôi má còn có chút đỏ, trong một đêm, cô đã hoàn toàn lột xác.
Lông mày của Mễ Tuyết khẽ nhíu lại, cô cúi đầu, hơi có vẻ kinh ngạc.
Tuy cô lo lắng đến chuyện đó, nhưng chuyện này cũng đã nghe người ta nói khá nhiều, trước đây một người bạn hồi sinh viên đã nói với cô rằng, lần đầu tiên của người con gái sẽ cảm thấy rất đau, thậm chí cảm giác đau ấy kéo dài đến mấy ngày.
Ngày hôm qua cô không hề thấy đau chút nào, mà ngược lại còn mang lại cảm giác thích thú, xong chuyện cô rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm nay cô cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Ngoảnh mặt lại nhìn, sắc mặt cô càng đỏ hơn, khăn trải giường vẫn còn đó, nếu không có sự tồn tại của màu đỏ kia thì cô còn nghi ngờ liệu đêm hôm qua có phát sinh chuyện đó hay không.
Cô đâu biết rằng, tối qua Trương Dương đã dùng nội kinh của mình tác động vào trong cơ thể cô, nếu không cô không chỉ có cảm giác đau một chút, mà một hai ngày vẫn thấy đau.
Y thuật của Trương Dương hoàn toàn có thể làm được điều này.
- Tiểu Tuyết, cô làm sao thế?
Vừa mới xuống lầu, nhìn thấy Khúc Mỹ Lan đang nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, sắc mặt cô càng đỏ hơn.
- Tôi không sao, Trương Dương đã về chưa?
Mễ Tuyết lắc đầu, cô còn vuốt vuốt tóc, bộ dạng của cô khiến Khúc Mỹ Lan càng thêm nghi hoặc, tuy nhiên Khúc Mỹ Lan cũng không hỏi thêm điều gì, mà chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Cô vừa mới chuẩn bị xong cơm sáng, hôm nào Trương Dương và Long Phong cũng trở về vào giờ này.
Cô còn chưa nói, cửa phía ngoài đã mở ra, người đầu tiên đi đến là Long Phong, sau đó Là Trương Dương, Tia Chớp, Vô Ảnh và Truy Phong, hôm nay trông vẻ của chúng rất có tinh thần.
Hôm nay tu luyện , bọn họ lại tiến hành đối luyện thực chiến, lần này không phải Trương Dương đối phó với Long Phong và ba con linh thú, mà là sự “tỷ thí” giữa Long Phong và Truy Phong với Vô Ảnh và Tia Chớp.
Trương Dương lần này là trọng tài.
Thực lực của Trương Dương cao hơn bọn họ rất nhiều
Song Phong kết hợp, Trương Dương đặt tên cho sự kết hợp giữa Long Phong và Truy Phong như vậy.
Tuy nói Long Phong thực lực yếu nhưng gã có thần binh lợi khí, cũng có năng lực đánh xa, tốc độ cũng không chậm, Truy Phong có lực lượng và tốc độ, hai bọn họ kết hợp với nhau thật đúng là không kém, thực lực cũng phải ngang ngửa với Tia Chớp và Vô Ảnh.
Hai bên cuối cùng ngang nhau, mặc dù là như thế nhưng Truy Phong có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, dù sao thực lực hợp tác của nó hơi yếu, hiện giờ Tia Chớp và Vô ảnh đều đã có thực lực của một cao thủ tầng thứ ba, có thể ngang tay với chúng nó đã là điều không dễ dàng rồi.
Nhìn thấy Trương Dương về, Mễ Tuyết đi tới theo bản năng, sau đó giúp hắn cởi áo khoác.
Động tác bây giờ của cô, trông giống hệt như một cô vợ bé đáng yêu đang chờ người đàn ông của mình trở về.
Lúc ăn điểm tâm, Mễ Tuyết còn không ngừng mỉm cười. Long Phong đã biết tất cả, chỉ có Khúc Mỹ Lan là không biết, hiện giờ cô đang xán vào Long Phong, để Long Phong giải thích cho cô một số chuyện.
Khúc Mỹ Lan đã có đột phá, giờ lại càng tiến bộ, cô còn hy vọng mình có thể đột phá lên tầng thứ hai, trở thành một cao thủ chân chính.
Trương Dương và Mễ Triển tới ngày hôm nay, hiện tại hai người càng quấn quýt nhau hơn. Ăn sáng xong hai người liền đi ra ngoài, đến cả đám Tia Chớp cũng không mang theo.
Mãi cho đến tối hai người mới trở về, bọn họ đã đi dạo cả một ngày.
Bắt đầu từ tối hôm nay, Trương Dương liền chuyển vào phòng ngủ lớn, phòng này vốn là phòng của chủ nhân.
Thời gian chậm rãi trôi, những người nên thông báo thì cũng đã thông báo rồi, ngày đính hôn cũng đã quyết định. Trương Dương cũng không có ý định tổ chức to, và Trương Khắc Cần cũng có ý như vậy, đây dù sao cũng chỉ mới là đính hôn, không phải là kết hôn.
Khách sạn Dương Tuyết hôm nay khác hẳn vơi mọi ngày, mỗi một nhân viên đều mặc quần áo dành cho các buổi chúc mừng, từ hành lang cho đến bên ngoài cửa chính, đã phủ đầy bằng chữ hỷ.
Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng Tiểu Ngốc và Nam Nam đều rất coi trọng, muốn tổ chức thật hoành tráng để bày tỏ sự cảm ơn của các cô đối với Trương Dương và Mễ Tuyết.
Hai người rất rõ ràng, không có Trương Dương và Mễ Tuyết thì các cô cũng không có ngày hôm nay.
Hôm nay khách sạn không mở cửa, chỉ tiếp đãi người nhà, đối với một khách sạn có đến hàng chục phòng mà chỉ để tiếp đãi mấy bàn khách đến dự lễ đính hôn của mình thì thật là có chút hoang phí.
- Tiểu Ngốc, trông anh hôm nay có đẹp trai không?
Hồ Hâm mặc một bộ Tây trang, lúc này gã cười hì hì nói. Trông cách ăn mặc của gã giống như chú rể vậy.
- Đẹp trai quá đi mất, mặc một bộ đồ mỏng như vậy, anh không sợ lạnh à?
Tiểu Ngốc liếc mắt nhìn, liền quan tâm hỏi han một câu. Bây giờ đang là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh, Trường Kinh thuộc phía Nam, nhưng lại lệch sang hướng bắc, nhiệt độ lúc này có lẽ là đã dưới 0 độ C.
Thời tiết như vậy mà chỉ mặc một bộ Tây trang và một chiếc áo giữ ấm, nếu là người bình thường thì chắc chắn không chịu nổi.
- Anh không sợ lạnh, không sao đâu.
Hồ Hâm vỗ ngực, đứng đó cười một cách ngây ngô, thân thể của tên ngốc này quả thật không tệ, hiện tại tuy gã là chủ tịch, nhưng cũng là từ cơ sở một bước đi ra, sự nỗ lực trước kia đã giúp gã có được một thân thể rắn chắc.
Bên kia, Nam Nam và Cố Thành cũng đứng lại với nhau.
Hai người này không giống Hồ Hâm và Tiểu Ngốc, chỉ có điều không biết Cố Thành đã nói thầm điều gì mà khiến cho sắc mặt Nam Nam bỗng đỏ như gấc chín.
Sau đó Cố Thành trở về cầm một bó hoa tươi, Nam Nam sau khi nhận được bó hoa gã tặng thì sắc mặt càng đỏ hơn.
Cố Thành rốt cuộc cũng đã bị kích thích, lễ đính hôn của Trương Dương và Mễ Tuyết đã kích thích y, dũng cảm bước ra một bước, bức tường ngăn cản giữa hai bọn họ cuối cùng cũng đã bị phá bỏ, Nam Nam cũng đã chính thức chấp nhận lời đề nghị theo đuổi của gã.
Mặc dù vừa mới bắt đầu, nhưng so với những lần trước thì cũng đã tiến bộ rất nhiều. Hai người trước đây đều ngại ngùng một cách thái quá, ai cũng không dám chủ động mở miệng, cho nên vẫn mờ ám không rõ thân phận thực sự.
Hiện tại thì tốt rồi, sáu người bọn họ, chia làm ba cặp.
Đang nói chuyện, Cố Thành và Hồ Hâm đều ngẩng đầu lên, một đoàn xe đi đến.
Đội xe này bọn họ đều không lạ gì, đi đầu chính là Ferrari, đi sau là BMW. Lý Á, Vương thần và Tô Triển Đào đều đã đến rồi.
Trương Dương mời không nhiều lắm, đám bạn này nhất định phải mời họ đến, nếu không sau này mình sẽ chẳng thể được yên thân.
Hoàng Hải, Long Thành, Thường Phong, Ngô Chí Quốc và Hồ Bân cũng đều đến.
Điều khoa trương chính là, những người này đều mặc một bộ Tây trang màu trắng, như thể hôm nay là lễ đính hôn của bọn họ không bằng.
- Hồ Hâm mặc đẹp như vậy để làm gì, chẳng lẽ hôm nay cậu muốn nổi bật hơn Trương Dương à?
Lý Á sau khi xuống xe, liền đi thẳng đến chỗ Hồ Hâm, nói một câu với vẻ ghen tị.
Hồ Hâm nhân cao mã đại, làn da tuy có hơi đen nhưng trông rất khỏe khoắn, sau khi mặc bộ Tây trang vào thì trông gã càng đứng đắn hơn.
- Ha ha, cậu thì không chắc, đừng có chỉ nói tôi như thế.
Hồ Hâm mỉm cười, Lý Á đứng cạnh gã thì có vẻ thấp hơn, cho nên đành buồn bực đi ra chỗ Cố Thành đứng.
Gã đoán chừng là không thể sánh bằng Hồ Hâm, cho nên cũng chỉ có thể qua để “đọ” với Cố thành.
Tô Triển Đào cũng đã đi tới, gã mặc một chiếc áo bành tô.
Dương Linh kéo cánh tay của gã, cô mặc một bộ quần áo màu vàng, trông vô cùng quý phái. Hai người đứng cạnh nhau, trông rất đẹp đôi.
- Đã nói là phải mặc Tây trang, mà cậu ta đột nhiên thay đổi như vậy, tôi thấy nên tẩn cho một trận mới được.
Lý Á có vẻ ghen tị nói với Cố Thành một câu, Vương Thần cũng gật đầu, trong mắt mang theo ý ghen tị.
Mấy người trước đó đã thương lượng, rằng hôm nay tất cả mọi người đều mặc cho trang trọng, nhất định phải “dìm hàng” Trương Dương, ai bảo hắn đính hôn sớm như vậy, hơn nữa sắp đính hôn rồi mới thông báo cho bọn họ.
Tô Triển Đào lúc đó cũng là đáp ứng luôn, nhưng không ngờ hôm nay đến đây, gã lại mặc áo bành tô như vậy.
Đều là Tây trang cả, cộng với có Dương Linh bên cạnh, Tô Triển Đào hôm nay bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mấy người bọn họ, vô hình chung đã trở thành vật làm nền.
Điều này bọn họ không phẫn, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc này đi mua áo bành tô đã không còn kịp nữa rồi, huống chi bọn họ không thể thấy người ta mặc cái gì đẹp là cũng phải mặc như vậy.
Hôm nay cũng chỉ có thể khiến Tô đại công tử đắc chí một hồi.
- Trương Dương đã đến chưa?
Tô Triển Đào nhếch miệng cười, sau khi đi vào thì hỏi một câu. Sự thay đổi bất ngờ ngày hôm nay quả nhiên có hiệu quả rất tốt.
Chỉ sợ Trương Dương dến đây, cũng chưa chắc đã hơn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Triển Đào liền liếc nhìn Dương Linh, chỉ là sau khi nhìn thấy ánh mắt u oán của Dương Linh, gã lại có chút chột dạ.
Bọn họ sớm đã có dự định đính hôn, ngày đính hôn chưa xác định, nhưng Trương Dương và Mễ Tuyết đã lập tức quyết định đính hôn trước rồi. Điều này khiến cho Dương Linh vừa hâm mộ, vừa có chút bất mãn. Tuổi của cô không còn nhỏ nữa, lớn hơn cả Tô Triển Đào mấy tuổi, Tô Triển Đào có thể kéo dài được, nhưng còn cô thì không.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của cô, chính là được kết hôn, kết hôn rồi người trong nhà yên tâm, và bản thân cô cũng có thể yên tâm
/1041
|