Mọi người cũng không phải đợi bao lâu, mấy phút sau thì trong bãi đậu xe lại có thêm ba chiếc tới nữa rồi.
Đầu tiên chính là chiếc hồng kỳ, xe mới vừa dừng lại thì Triệu Dân liền từ trên đó bước xuống mở cửa xe cho Trương Khắc Cần, là thư ký nên phục vụ lãnh đạo chính là công việc của anh ta.
Chiếc Mercedes của Trương Dương theo ở phía sau, kế đó là chiếc Hummer của Long Phong.
Cửa xe Hummer mới vừa mở ra, một cái bóng trắng liền đi xuống, Truy Phong giơ cái đầu kiêu ngạo của nó nên, quét mắt liếc nhìn mọi người, ngay sau đó lại giương đầu lên với dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
Sự kiêu ngạo này của nó cũng không khiến người khác thấy phản cảm, trái lại ngoại hình của nó đã hấp dẫn khiến rất nhiều người chú ý, ngay cả Thiểm Điện trên lưng nó cũng đều bị hạ thấp giá trị xuống.
- Chít chít chi!
Thiểm Điện bất mãn kêu vài tiếng, trước đây đều là nó hấp dẫn ánh mắt người khác, hiện tại lại đã đổi thành Truy Phong khiến nó hơi cảm thấy mất mát.
Long Phong đi từ trên xe xuống, cùng xuống xe còn có Khúc Mỹ Lan.
Trương Dương đính hôn đối với bọn họ mà nói là đại sự, không thể không đến, đám Truy Phong chúng nó lại không dám để ở nhà, chỉ có thể mang theo cả đám.
Ba tên tiểu tử này mà ở lại biệt thự, lại không ai trông coi, không chừng sẽ quậy ra chuyện gì không biết được.
Xuống xe, Khúc Mỹ Lan lòng vẫn còn sợ hãi lén nhìn một chút ba tên tiểu tử phía trước.
Cô biết rõ, ba tên tiểu tử này đều có năng lực giết chết được mình, ngày đó cô được Long Phong chỉ điểm, từng hơi khinh thị Vô Ảnh một chút thôi mà kết quả sau khi thấy Vô Ảnh dùng nội kình đánh nát một tảng đá rất lớn thì liền không dám ho he nữa.
Cửa xe Trương Dương cũng mở ra, nhân vật chính quan trọng nhất ngày hôm nay rốt cục cũng đã tới hiện trường.
Tô Triển Đào, Vương Thần cùng với Hồ Hâm bọn họ đều đứng ở cửa, chờ sau khi nhìn thấy Trương Dương thì tất cả mọi người đều sửng sốt mất giây lát.
Trương Dương ngày hôm nay không có mặc âu phục chính thống, hắn diện một bộ đồ màu trắng kiểu nhà Đường có điểm tương tự quần áo luyện công, bộ quần áo này mặc lên người Trương Dương cho người ta một loại cảm giác rất khác biệt.
Quần áo trên người rất vừa vặn, Trương Dương bản thân đã là cao thủ nội kình tứ đẳng hang đầu, cho dù hắn một chút khí tức cũng không để lộ nhưng vẫn tự nhiên hiển hiện ra khí chất khiến người xung quanh ai nấy đều bị hạ thấp xuống.
Nhìn Trương Dương trong bộ quần áo đó mà đám Tô Triển Đào bọn họ đều không tự nhiên cúi thấp đầu xuống.
Ngày hôm nay bọn họ còn muốn “hãm bớt” danh tiếng của Trương Dương, bảo hắn mặc một bộ âu phục chính thống, nhưng chẳng ai ngờ rằng Trương Dương lại mặc đường trang, đơn giản là đường trang, nhưng mặc lên người hắn so với hết thảy quần áo của bọn họ đều cảm giác trông bảnh hơn nhiều.
Vả lại, âu phục dù sao cũng là hình thức mà người tây phương mang đến, đường trang mới là truyền thừa chính thống Trung Hoa, Trương Dương mặc đường trang so với âu phục của bọn họ còn có ý nghĩa hơn.
- Bác Trương!
Mễ Tuyết tới hỏi thăm Trương Khắc Cần một chút, ngay sau đó tay liền duỗi ra khoác lấy tay Trương Dương thân mật khẽ kéo hắn.
Hai người đã tiến đến những bước cuối cùng, sau đây sẽ lập tức đính hôn, cũng bằng với đã là người một nhà.
- Còn gọi bác Trương gì chứ, không bao lâu nữa, cũng nên thay đổi cách gọi đi là vừa.
Triệu Dân cười xen vào một câu, Mễ Tuyết sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ cúi đầu, Trương Khắc Cần cũng nở nụ cười rất tươi.
Dựa theo tập tục Trường Kinh bên này, sau khi đính hôn là phải đổi cách xưng hô, người nơi đây đều rất coi trọng chuyện đính hôn, sau khi đính hôn thì cũng bằng với ở chung một chỗ, đổi cách xưng hô cũng là bình thường.
Trương Khắc Cần không phải người Trường Kinh, nhưng hiện tại đều ở đây cả, cứ dựa theo tập tục nơi này mà làm.
Nghe nói Trương Dương tới, rất nhiều người cũng đều đi ra, cũng may Long Phong cùng Khúc Mỹ Lan đã dẫn Truy Phong đi vào, hai người bọn họ sẽ coi chừng ba tên tiểu tử này, bọn họ cũng vào riêng một phòng.
Trước hết là đám Cổ Phương cùng Thái Triết Lĩnh đi ra.
Bọn họ đều một mực quan tâm, lúc Mễ Tuyết đến thì không hề động cựa, Trương Dương vừa đến đã lập tức rời phòng đi ra chuẩn bị chào hỏi Trương Dương.
Hai người nhìn thấy Trương Khắc Cần đều không có gì lấy làm lạ, Thái Triết Lĩnh đã tới Trường Kinh, Cổ Phương là bồi tiếp Trương Dương cùng đi tìm hiểu chuyện cũ mười năm trước, đối với chuyện hai bố con Trương Dương cũng là rõ ràng.
- Anh sui, anh tới rồi ạ!
Mễ Chí Quốc cung kính đi tới, ông ta đã không còn xưng hô với Trương Khắc Cần là bí thư Trương, nhưng sự tôn kính này lại không đổi được.
Cũng hết cách, giữa bọn họ thực sự hơn kém nhau quá xa, ngày hôm nay đã sắp đính hôn mà trước đó ông ta vẫn có chút căng thẳng, chỉ lo tất cả những chuyện này đều là mơ, ông ta chưa từng nghĩ mình có thể làm thông gia với nhà bí thư Tỉnh ủy.
- Đã để mọi người đợi lâu rồi!
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, ông ta quả đã bị muộn đôi chút, vốn nên là đến sớm, là một cuộc điện thoại bất ngờ khiến ông ta chậm mất nửa giờ, có thể làm cho Trương Khắc Cần trong ngày hôm nay mà vẫn tới muộn một chút, khẳng định không phải việc nhỏ.
Ông ta đã nhận được một cú điện thoại quan trọng, cú điện thoại này ngay cả Trương Dương cũng không biết.
- Đâu có, chúng tôi cũng là vừa tới thôi!
Mễ Chí Quốc vội vàng lắc đầu, đừng nói hiện tại, Trương Khắc Cần chính là chậm một chút nữa mới tới thì ông ta cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, Trương Khắc Cần ngày hôm nay chỉ cần có đến là được.
- Sao tôi cứ thấy bố Trương Dương nhìn quen lắm ý!
Ông chồng dì Hai Mễ Tuyết là Liễu Minh rất nghi hoặc ở đó nói một câu, y chỉ là công chức quèn, nhưng bình thường cũng xem qua TV với báo chí, Trương Khắc Cần là không ít lần xuất hiện trên TV lẫn mặt báo.
- Tôi cũng thấy hơi quen, nhưng lại nhớ không ra.
Ông chồng dì năm nhà Mễ Tuyết là Vương Chí cũng theo đó gật đầu một cái, ông ta làm tại cục dân chính, cấp phó phòng.
- Tôi cũng có loại cảm giác này.
Lần này người lên tiếng chính là ông cậu trẻ của Mễ Tuyết tên Ngô Giang, là một tài xế, nhưng không làm việc ở Liệt Sơn mà lại làm ở Cục lao động thành phố, là trưởng bộ phận tài xế.
Tuy rằng không có cấp bậc gì, nhưng tài xế thời đại này đều là người thân tín, địa vị của ông ta so với Liễu Minh và Vương Chí đều cao một chút, ông ta vừa nói chuyện, hai người kia đều quay đầu lại nhìn ông ta một cái.
- Cậu cũng vậy ư, nhưng người này là bố Trương Dương, hẳn không phải là người chúng ta đang nghĩ đến kia chứ?
- Đúng thế, thật sự là trông rất quen mắt, tôi khẳng định là đã gặp ở đâu rồi.
Vương Chí cùng Liễu Minh lại lên tiếng, hai người trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc, Trương Dương không phải là người họ quen từ trước, bố Trương Dương bọn họ cũng chưa từng thấy qua, tại sao có thể có loại cảm giác quen thuộc này?
Ba người dù sao không phải quan chức, chỉ là công chức quèn, sự quan tâm đối với lãnh đạo cũng là không có cao như vậy, không giống đám Mễ Chí Quốc bọn họ, chỉ liếc một mắt liền có thể nhận ra Trương Khắc Cần.
Trương Khắc Cần cùng Mễ Chí Quốc tới gian phòng chính, quán rượu có phòng khách, nhưng hôm nay chỉ sử dụng lúc tiến hành nghi thức đính hôn, những lúc khác thì không cần tới.
Như vậy có thể để nơi này trở nên rộng rãi.
Liễu Minh, Vương Chí cùng Ngô Giang đều vào một cái phòng, ở đây còn có Trương Đức cùng Mễ Chí Quốc cùng với mấy người đám Trương Khắc Cần, đây cũng là phòng tiếp những khách khứa quan trọng nhất.
Trương Dương cùng Mễ Tuyết thì lại không ở đây, đây là bàn của các trưởng bối, bọn họ phải chờ ở bên ngoài, một lát mới có thể đi vào.
Trên bàn trong phòng đã bày đầy các loại điểm tâm, đám Liễu Minh bọn họ vẫn đang nghi hoặc nhưng lúc này ai cũng không nói gì cả, vào lúc này nói những chuyện đó là không tôn trọng người ta.
Mễ gia bên này rất nhiều người, ngược lại phía nhà trai Trương Dương thì lại rất ít.
Bồi tiếp Trương Khắc Cần chỉ có mình Triệu Dân, bất quá Triệu Dân biết ăn nói khiến bầu không khí cũng không tệ.
Liễu Minh cùng Vương Chí bọn họ thỉnh thoảng đều sẽ nói vài câu, chỉ là bọn họ vẫn cảm giác thấy hơi kỳ quái, Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức đối với bố Trương Dương tựa hồ có vẻ tôn kính hơi quá.
Trong một phòng ít người nhất, Truy Phong đang cúi đầu uống rượu bỗng nhiên ngẩng lên.
Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng đều cảnh giác hẳn lên, một lát sau, Vô Ảnh mới ky ky kêu vài tiếng, Thiểm Điện cũng thả lỏng ra, chỉ có Truy Phong vẫn như cũ có vẻ rất cảnh giác.
Cạnh đó Trương Dương cũng sửng sốt một chút, ba tên tiểu tử sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ cảm giác được có cao thủ đến.
Lần này cao thủ không chỉ một mà có tới hai người, cả hai đều là cao thủ nội kình tứ đẳng hàng đầu.
Trong đó một người đám Vô Ảnh chúng nó đã cảm giác khá quen thuộc, chính là Trương Vận An trước đó đã gặp gỡ, Vô Ảnh cùng Thiểm Điện cũng biết quan hệ giữa Trương Vận An và Trương Dương, thần tình tự nhiên buông lỏng rất nhiều.
Cũng chỉ có Truy Phong chưa từng thấy Trương Vận An, cảm giác được một lần xuất hiện hai cao thủ hàng đầu, mới có vẻ căng thẳng đến như vậy.
- Thật ngại quá, tôi muốn đi ra ngoài một lát.
Cáo lỗi với mấy người bàn Thi Nhan một câu, Trương Dương kéo Mễ Tuyết đi ra ngay sau đó, hắn không có cảm quan rõ ràng như linh thú, nhưng là cảm giác được có hai cao thủ tồn tại.
Một người là Trương Vận An, một người khác thì Trương Dương lại chưa quen thuộc, nhưng Trương Vận An tới hắn dù gì cũng muốn đi ra ngoài nghênh tiếp.
Chuyện chính mình đính hôn, Trương Dương đã gọi điện thoại thông báo qua cho Trương Vận An, bởi vì là đính hôn nên sẽ không cố mời cho được Trương Vận An lại đây, dù sao khoảng cách rất xa.
Trương Vận An tới được thì Trương Dương cũng rất vui, hắn bây giờ cũng là truyền nhân dòng chính của Trương gia, hôn sự của hắn vẫn là rất trọng yếu.
Ở cửa lúc này chỉ có người tiếp khách, Trương Vận An cùng một người khác đang đứng ở đó, Trương Vận An mặc một bộ đồ rất bình thường thoải mái, người kia thì lại mang một chiếc áo khoác màu đen kiểu cũ không đáng chú ý
Hai người đứng ở nơi đó có vẻ rất bình thường, chỉ có Trương Dương là biết bọn họ lợi hại.
- Cậu, cậu tới rồi ạ!
Nhìn thấy bọn họ, Trương Dương bước nhanh tới, đồng thời cũng hơi nghi hoặc một chút liếc nhìn người kia, người này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.
- Tiểu tử này, tiến công chớp nhoáng ghê, trước lễ đính hôn mấy ngày mới nói cho ta biết, trong lòng cháu vẫn là không có ông cậu này rồi?
Trương Vận An cười nói sảng khoái, lại còn đưa tay vỗ vai Trương Dương một cái.
Lần này là có mang theo nội kình, nội kình trong cơ thể Trương Dương không tự nhiên mà phản kháng lại, Trương Vận An con mắt đột nhiên sáng ngời.
- Lão gia tử quả không có gạt ta, đúng là tứ đẳng, lần này đi Long gia không có công toi nha!
Trương Vận An lần này khi nói là dùng truyền âm nhập mật, chỉ nhìn dáng vẻ của ông ta liền có thể biết, ông ta khẳng định đã sớm biết tin Trương Dương đột phá, cũng biết chuyện Trương Dương đi Long gia.
- Đều là vận may thôi ạ, không có lão gia tử đỡ lời thì không chắc đã về được.
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lúc nói chuyện cũng dùng truyền âm nhập mật, chung quanh còn có rất nhiều những người khác, chuyện nội kình không nên cho những người bình thường biết cũng là thỏa đáng.
- Hừ, mấy cái thế gia cũ rich sống hồ đồ, cứ cho là bọn họ lớn nhất, dám ra tay với người Trương gia chúng ta, sau này bọn họ sẽ nếm mùi đau khổ.
Trương Vận An hừ lạnh một tiếng, trong mắt xuất ra đạo tinh quang, trên người cũng chậm chậm tràn ngập một cỗ sát khí.
Trương gia là ít người, nhưng trong Trương gia mỗi người đều là tinh anh, ngay cả còn trẻ nhất như Trương Dương cũng đã là tứ đẳng, nguồn sức mạnh này bất luận là thế gia nào cũng đều không thể khinh thị sự tồn tại của nó.
Trương Vận An lông mày đột nhiên lại cau lại mà bảo Trương Dương:
- Tiểu tử cháu nhìn thấy ông ngoại mà cũng không ra chào hỏi, năm đó thương ngươi, dạy ngươi đúng là công cốc rồi!
Trương Vận An khiến Trương Dương nhất thời sững sờ ở nơi nào, quay đầu lại có chút không dám tin tưởng mà nhìn người đứng cạnh Trương Vận An kia, lúc này hắn rốt cục đã nhớ ra người này tại sao lại quen thuộc đến thế, hắn đã gặp gỡ trong ký ức, đây chính là ông ngoại hắn, Trương Đạo Phong.
Đầu tiên chính là chiếc hồng kỳ, xe mới vừa dừng lại thì Triệu Dân liền từ trên đó bước xuống mở cửa xe cho Trương Khắc Cần, là thư ký nên phục vụ lãnh đạo chính là công việc của anh ta.
Chiếc Mercedes của Trương Dương theo ở phía sau, kế đó là chiếc Hummer của Long Phong.
Cửa xe Hummer mới vừa mở ra, một cái bóng trắng liền đi xuống, Truy Phong giơ cái đầu kiêu ngạo của nó nên, quét mắt liếc nhìn mọi người, ngay sau đó lại giương đầu lên với dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
Sự kiêu ngạo này của nó cũng không khiến người khác thấy phản cảm, trái lại ngoại hình của nó đã hấp dẫn khiến rất nhiều người chú ý, ngay cả Thiểm Điện trên lưng nó cũng đều bị hạ thấp giá trị xuống.
- Chít chít chi!
Thiểm Điện bất mãn kêu vài tiếng, trước đây đều là nó hấp dẫn ánh mắt người khác, hiện tại lại đã đổi thành Truy Phong khiến nó hơi cảm thấy mất mát.
Long Phong đi từ trên xe xuống, cùng xuống xe còn có Khúc Mỹ Lan.
Trương Dương đính hôn đối với bọn họ mà nói là đại sự, không thể không đến, đám Truy Phong chúng nó lại không dám để ở nhà, chỉ có thể mang theo cả đám.
Ba tên tiểu tử này mà ở lại biệt thự, lại không ai trông coi, không chừng sẽ quậy ra chuyện gì không biết được.
Xuống xe, Khúc Mỹ Lan lòng vẫn còn sợ hãi lén nhìn một chút ba tên tiểu tử phía trước.
Cô biết rõ, ba tên tiểu tử này đều có năng lực giết chết được mình, ngày đó cô được Long Phong chỉ điểm, từng hơi khinh thị Vô Ảnh một chút thôi mà kết quả sau khi thấy Vô Ảnh dùng nội kình đánh nát một tảng đá rất lớn thì liền không dám ho he nữa.
Cửa xe Trương Dương cũng mở ra, nhân vật chính quan trọng nhất ngày hôm nay rốt cục cũng đã tới hiện trường.
Tô Triển Đào, Vương Thần cùng với Hồ Hâm bọn họ đều đứng ở cửa, chờ sau khi nhìn thấy Trương Dương thì tất cả mọi người đều sửng sốt mất giây lát.
Trương Dương ngày hôm nay không có mặc âu phục chính thống, hắn diện một bộ đồ màu trắng kiểu nhà Đường có điểm tương tự quần áo luyện công, bộ quần áo này mặc lên người Trương Dương cho người ta một loại cảm giác rất khác biệt.
Quần áo trên người rất vừa vặn, Trương Dương bản thân đã là cao thủ nội kình tứ đẳng hang đầu, cho dù hắn một chút khí tức cũng không để lộ nhưng vẫn tự nhiên hiển hiện ra khí chất khiến người xung quanh ai nấy đều bị hạ thấp xuống.
Nhìn Trương Dương trong bộ quần áo đó mà đám Tô Triển Đào bọn họ đều không tự nhiên cúi thấp đầu xuống.
Ngày hôm nay bọn họ còn muốn “hãm bớt” danh tiếng của Trương Dương, bảo hắn mặc một bộ âu phục chính thống, nhưng chẳng ai ngờ rằng Trương Dương lại mặc đường trang, đơn giản là đường trang, nhưng mặc lên người hắn so với hết thảy quần áo của bọn họ đều cảm giác trông bảnh hơn nhiều.
Vả lại, âu phục dù sao cũng là hình thức mà người tây phương mang đến, đường trang mới là truyền thừa chính thống Trung Hoa, Trương Dương mặc đường trang so với âu phục của bọn họ còn có ý nghĩa hơn.
- Bác Trương!
Mễ Tuyết tới hỏi thăm Trương Khắc Cần một chút, ngay sau đó tay liền duỗi ra khoác lấy tay Trương Dương thân mật khẽ kéo hắn.
Hai người đã tiến đến những bước cuối cùng, sau đây sẽ lập tức đính hôn, cũng bằng với đã là người một nhà.
- Còn gọi bác Trương gì chứ, không bao lâu nữa, cũng nên thay đổi cách gọi đi là vừa.
Triệu Dân cười xen vào một câu, Mễ Tuyết sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ cúi đầu, Trương Khắc Cần cũng nở nụ cười rất tươi.
Dựa theo tập tục Trường Kinh bên này, sau khi đính hôn là phải đổi cách xưng hô, người nơi đây đều rất coi trọng chuyện đính hôn, sau khi đính hôn thì cũng bằng với ở chung một chỗ, đổi cách xưng hô cũng là bình thường.
Trương Khắc Cần không phải người Trường Kinh, nhưng hiện tại đều ở đây cả, cứ dựa theo tập tục nơi này mà làm.
Nghe nói Trương Dương tới, rất nhiều người cũng đều đi ra, cũng may Long Phong cùng Khúc Mỹ Lan đã dẫn Truy Phong đi vào, hai người bọn họ sẽ coi chừng ba tên tiểu tử này, bọn họ cũng vào riêng một phòng.
Trước hết là đám Cổ Phương cùng Thái Triết Lĩnh đi ra.
Bọn họ đều một mực quan tâm, lúc Mễ Tuyết đến thì không hề động cựa, Trương Dương vừa đến đã lập tức rời phòng đi ra chuẩn bị chào hỏi Trương Dương.
Hai người nhìn thấy Trương Khắc Cần đều không có gì lấy làm lạ, Thái Triết Lĩnh đã tới Trường Kinh, Cổ Phương là bồi tiếp Trương Dương cùng đi tìm hiểu chuyện cũ mười năm trước, đối với chuyện hai bố con Trương Dương cũng là rõ ràng.
- Anh sui, anh tới rồi ạ!
Mễ Chí Quốc cung kính đi tới, ông ta đã không còn xưng hô với Trương Khắc Cần là bí thư Trương, nhưng sự tôn kính này lại không đổi được.
Cũng hết cách, giữa bọn họ thực sự hơn kém nhau quá xa, ngày hôm nay đã sắp đính hôn mà trước đó ông ta vẫn có chút căng thẳng, chỉ lo tất cả những chuyện này đều là mơ, ông ta chưa từng nghĩ mình có thể làm thông gia với nhà bí thư Tỉnh ủy.
- Đã để mọi người đợi lâu rồi!
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, ông ta quả đã bị muộn đôi chút, vốn nên là đến sớm, là một cuộc điện thoại bất ngờ khiến ông ta chậm mất nửa giờ, có thể làm cho Trương Khắc Cần trong ngày hôm nay mà vẫn tới muộn một chút, khẳng định không phải việc nhỏ.
Ông ta đã nhận được một cú điện thoại quan trọng, cú điện thoại này ngay cả Trương Dương cũng không biết.
- Đâu có, chúng tôi cũng là vừa tới thôi!
Mễ Chí Quốc vội vàng lắc đầu, đừng nói hiện tại, Trương Khắc Cần chính là chậm một chút nữa mới tới thì ông ta cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, Trương Khắc Cần ngày hôm nay chỉ cần có đến là được.
- Sao tôi cứ thấy bố Trương Dương nhìn quen lắm ý!
Ông chồng dì Hai Mễ Tuyết là Liễu Minh rất nghi hoặc ở đó nói một câu, y chỉ là công chức quèn, nhưng bình thường cũng xem qua TV với báo chí, Trương Khắc Cần là không ít lần xuất hiện trên TV lẫn mặt báo.
- Tôi cũng thấy hơi quen, nhưng lại nhớ không ra.
Ông chồng dì năm nhà Mễ Tuyết là Vương Chí cũng theo đó gật đầu một cái, ông ta làm tại cục dân chính, cấp phó phòng.
- Tôi cũng có loại cảm giác này.
Lần này người lên tiếng chính là ông cậu trẻ của Mễ Tuyết tên Ngô Giang, là một tài xế, nhưng không làm việc ở Liệt Sơn mà lại làm ở Cục lao động thành phố, là trưởng bộ phận tài xế.
Tuy rằng không có cấp bậc gì, nhưng tài xế thời đại này đều là người thân tín, địa vị của ông ta so với Liễu Minh và Vương Chí đều cao một chút, ông ta vừa nói chuyện, hai người kia đều quay đầu lại nhìn ông ta một cái.
- Cậu cũng vậy ư, nhưng người này là bố Trương Dương, hẳn không phải là người chúng ta đang nghĩ đến kia chứ?
- Đúng thế, thật sự là trông rất quen mắt, tôi khẳng định là đã gặp ở đâu rồi.
Vương Chí cùng Liễu Minh lại lên tiếng, hai người trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc, Trương Dương không phải là người họ quen từ trước, bố Trương Dương bọn họ cũng chưa từng thấy qua, tại sao có thể có loại cảm giác quen thuộc này?
Ba người dù sao không phải quan chức, chỉ là công chức quèn, sự quan tâm đối với lãnh đạo cũng là không có cao như vậy, không giống đám Mễ Chí Quốc bọn họ, chỉ liếc một mắt liền có thể nhận ra Trương Khắc Cần.
Trương Khắc Cần cùng Mễ Chí Quốc tới gian phòng chính, quán rượu có phòng khách, nhưng hôm nay chỉ sử dụng lúc tiến hành nghi thức đính hôn, những lúc khác thì không cần tới.
Như vậy có thể để nơi này trở nên rộng rãi.
Liễu Minh, Vương Chí cùng Ngô Giang đều vào một cái phòng, ở đây còn có Trương Đức cùng Mễ Chí Quốc cùng với mấy người đám Trương Khắc Cần, đây cũng là phòng tiếp những khách khứa quan trọng nhất.
Trương Dương cùng Mễ Tuyết thì lại không ở đây, đây là bàn của các trưởng bối, bọn họ phải chờ ở bên ngoài, một lát mới có thể đi vào.
Trên bàn trong phòng đã bày đầy các loại điểm tâm, đám Liễu Minh bọn họ vẫn đang nghi hoặc nhưng lúc này ai cũng không nói gì cả, vào lúc này nói những chuyện đó là không tôn trọng người ta.
Mễ gia bên này rất nhiều người, ngược lại phía nhà trai Trương Dương thì lại rất ít.
Bồi tiếp Trương Khắc Cần chỉ có mình Triệu Dân, bất quá Triệu Dân biết ăn nói khiến bầu không khí cũng không tệ.
Liễu Minh cùng Vương Chí bọn họ thỉnh thoảng đều sẽ nói vài câu, chỉ là bọn họ vẫn cảm giác thấy hơi kỳ quái, Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức đối với bố Trương Dương tựa hồ có vẻ tôn kính hơi quá.
Trong một phòng ít người nhất, Truy Phong đang cúi đầu uống rượu bỗng nhiên ngẩng lên.
Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng đều cảnh giác hẳn lên, một lát sau, Vô Ảnh mới ky ky kêu vài tiếng, Thiểm Điện cũng thả lỏng ra, chỉ có Truy Phong vẫn như cũ có vẻ rất cảnh giác.
Cạnh đó Trương Dương cũng sửng sốt một chút, ba tên tiểu tử sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ cảm giác được có cao thủ đến.
Lần này cao thủ không chỉ một mà có tới hai người, cả hai đều là cao thủ nội kình tứ đẳng hàng đầu.
Trong đó một người đám Vô Ảnh chúng nó đã cảm giác khá quen thuộc, chính là Trương Vận An trước đó đã gặp gỡ, Vô Ảnh cùng Thiểm Điện cũng biết quan hệ giữa Trương Vận An và Trương Dương, thần tình tự nhiên buông lỏng rất nhiều.
Cũng chỉ có Truy Phong chưa từng thấy Trương Vận An, cảm giác được một lần xuất hiện hai cao thủ hàng đầu, mới có vẻ căng thẳng đến như vậy.
- Thật ngại quá, tôi muốn đi ra ngoài một lát.
Cáo lỗi với mấy người bàn Thi Nhan một câu, Trương Dương kéo Mễ Tuyết đi ra ngay sau đó, hắn không có cảm quan rõ ràng như linh thú, nhưng là cảm giác được có hai cao thủ tồn tại.
Một người là Trương Vận An, một người khác thì Trương Dương lại chưa quen thuộc, nhưng Trương Vận An tới hắn dù gì cũng muốn đi ra ngoài nghênh tiếp.
Chuyện chính mình đính hôn, Trương Dương đã gọi điện thoại thông báo qua cho Trương Vận An, bởi vì là đính hôn nên sẽ không cố mời cho được Trương Vận An lại đây, dù sao khoảng cách rất xa.
Trương Vận An tới được thì Trương Dương cũng rất vui, hắn bây giờ cũng là truyền nhân dòng chính của Trương gia, hôn sự của hắn vẫn là rất trọng yếu.
Ở cửa lúc này chỉ có người tiếp khách, Trương Vận An cùng một người khác đang đứng ở đó, Trương Vận An mặc một bộ đồ rất bình thường thoải mái, người kia thì lại mang một chiếc áo khoác màu đen kiểu cũ không đáng chú ý
Hai người đứng ở nơi đó có vẻ rất bình thường, chỉ có Trương Dương là biết bọn họ lợi hại.
- Cậu, cậu tới rồi ạ!
Nhìn thấy bọn họ, Trương Dương bước nhanh tới, đồng thời cũng hơi nghi hoặc một chút liếc nhìn người kia, người này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.
- Tiểu tử này, tiến công chớp nhoáng ghê, trước lễ đính hôn mấy ngày mới nói cho ta biết, trong lòng cháu vẫn là không có ông cậu này rồi?
Trương Vận An cười nói sảng khoái, lại còn đưa tay vỗ vai Trương Dương một cái.
Lần này là có mang theo nội kình, nội kình trong cơ thể Trương Dương không tự nhiên mà phản kháng lại, Trương Vận An con mắt đột nhiên sáng ngời.
- Lão gia tử quả không có gạt ta, đúng là tứ đẳng, lần này đi Long gia không có công toi nha!
Trương Vận An lần này khi nói là dùng truyền âm nhập mật, chỉ nhìn dáng vẻ của ông ta liền có thể biết, ông ta khẳng định đã sớm biết tin Trương Dương đột phá, cũng biết chuyện Trương Dương đi Long gia.
- Đều là vận may thôi ạ, không có lão gia tử đỡ lời thì không chắc đã về được.
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lúc nói chuyện cũng dùng truyền âm nhập mật, chung quanh còn có rất nhiều những người khác, chuyện nội kình không nên cho những người bình thường biết cũng là thỏa đáng.
- Hừ, mấy cái thế gia cũ rich sống hồ đồ, cứ cho là bọn họ lớn nhất, dám ra tay với người Trương gia chúng ta, sau này bọn họ sẽ nếm mùi đau khổ.
Trương Vận An hừ lạnh một tiếng, trong mắt xuất ra đạo tinh quang, trên người cũng chậm chậm tràn ngập một cỗ sát khí.
Trương gia là ít người, nhưng trong Trương gia mỗi người đều là tinh anh, ngay cả còn trẻ nhất như Trương Dương cũng đã là tứ đẳng, nguồn sức mạnh này bất luận là thế gia nào cũng đều không thể khinh thị sự tồn tại của nó.
Trương Vận An lông mày đột nhiên lại cau lại mà bảo Trương Dương:
- Tiểu tử cháu nhìn thấy ông ngoại mà cũng không ra chào hỏi, năm đó thương ngươi, dạy ngươi đúng là công cốc rồi!
Trương Vận An khiến Trương Dương nhất thời sững sờ ở nơi nào, quay đầu lại có chút không dám tin tưởng mà nhìn người đứng cạnh Trương Vận An kia, lúc này hắn rốt cục đã nhớ ra người này tại sao lại quen thuộc đến thế, hắn đã gặp gỡ trong ký ức, đây chính là ông ngoại hắn, Trương Đạo Phong.
/1041
|