Trong phòng, Trương Dương cẩn thận lấy quả thanh long ra rồi đặt nó trong một cái hộp ngọc.
Trước dó, do không có thứ thích hợp, Trương Dương chỉ có thể tạm thời bọc quả thanh long trong vỏ cua, đây không phải phương pháp bảo quản đúng cách. Loại quả quý này tốt nhất nên được đặt trong hộp ngọc, chỉ có vậy mới giảm thiểu tối đa những tổn thất về tác dụng của quả.
- Đây là…?
Chỉ có mình Long Phong theo vào bên trong, gã kinh ngạc nhìn quả thanh long. Long Phong có thể nhận ra loại quả quý này nhờ mùi hương của nó, đây đúng là báu vật của đất trời.
- Đây chính là quả thanh long, trước đây tôi từng cảm nhận được bảo vật của trời đất này.
Trương Dương khẽ nói, khả năng cảm nhận của hắn khi đạt nội kinh tứ tầng mạnh hơn tam tầng rất nhiều, Long Phong cũng có cảm giác như vậy nhưng không được rõ ràng bằng Trương Dương.
Chỉ có nội kình tứ tầng tức là đạt tới trình độ giải phóng nội kình ra ngoài mới có khả năng nhạy cảm với năng lượng.
- Liệu có ai muốn tranh đoạt thứ bảo bối này không?
Nghĩ tới dáng vẻ nhếch nhác của Trương Dương, Long Phong khẽ hỏi. Không có đối thủ, Trương Dương sẽ không thể trở nên như thế này. Báu vật của trời đất sau khi chín, tự bản thân thứ quả quý này sẽ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, hoặc là sẽ biến mất, hoặc sẽ bị ai đó hái mất.
- Có, không những thế lại có tới hai người!
Trương Dương nở nụ cười đau khổ, giơ hai ngón tay rồi chậm rãi nói với Long Phong.
Trương Dương thuật lại đơn giản những chuyện xảy ra trong lòng đất. Càng nghe mắt Long Phong càng mở lớn, giờ anh ta mới biết thứ mà Trương Dương đối mặt lần này là hai linh thú hùng mạnh với nội kình tứ tầng.
Bản thân linh thú đã lợi hại hơn con người rất nhiều, nếu Trương Dương mang theo thanh kiếm Hàn Tuyền thì còn dễ nói một chút. Thanh kiêm đó sắc bén vô địch, là thứ vũ khí nổi tiếng trong những thứ thần binh, nếu có nó giúp sức sẽ giúp tăng khả năng chiến đấu của Trương Dương lên rất nhiều.
Không có thanh kiếm Hàn Tuyền, chỉ dựa vào bọn linh thú Vô Ảnh thì việc đối phó với hai linh thú nội kình tứ tầng kia quả là cố gắng quá sức, thậm chí là mạo hiểm.
Rất may hai con linh thú hùng mạnh kia không hợp sức với nhau, nếu không rất có thể lần này Trương Dương đã gặp nguy hiểm lớn.
- Lần này anh quả thực đã gặp nguy hiểm, may mà đã hóa hung thành cát.
Sau khi nghe câu chuyện do Trương Dương kể lại, Long Phong tự dưng trầm ngâm. Không ngờ hai con linh thú khủng khiếp kia lại không liên kết với nhau, đối với Trương Dương mà nói đây đúng là vận may lớn nhất của hắn ta. Trương Dương và ba con linh thú có hợp sức với nhau cùng lắm cũng chỉ có thể đối phó với một con linh thú nội kình tứ tầng. Nếu hai con vật đó liên kết với nhau thì rất có thể người phải bỏ xác trong lòng đất lần này chính là bọn Trương Dương.
Như vậy, Trương Dương rất có thể sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong lòng đất.
- Đúng vậy, quả thực là may mắn, anh thử nhìn thứ này mà xem.
Trương Dương gật đầu, gương mặt tươi cười. Dù có nguy hiểm nhưng những gì thu về không hề ít.
Trương Dương lấy ra bảy chiếc bình ngọc, từ bên ngoài có thể thấy thứ chất lỏng sẫm màu đựng bên trong mỗi chiếc bình ngọc. Trước đây, Long Phong cũng từng nhìn thấy những chiếc bình ngọc như thế này. Hắn từng được nhìn thấy chiếc bình ngọc đựng máu tươi của của mãng xà Kim Quan.
Tuy nhiên, lần đó chỉ là một chiếc bình ngọc, còn lần này những bảy chiếc, nhiều hơn trước đến mấy lần.
- Máu tươi của linh thú tứ tầng quý giá hơn linh thú tam tầng, có được số máu tươi này thì tạm thời không cần lo lắng về vấn đề Tinh Huyết đan.
Trương Dương cười nói, nhiều máu tươi tới vậy thì nhất định có thể luyện ra hơn 100 viên Tinh Huyết đan, số lượng tinh huyết đan này có thể đủ dùng cho rất nhiều người.
Hơn nữa, trong tay Trương Dương còn có một chiếc bình đựng máu huyết của con mãng xà Thất quan Kim quan, như vậy hắn sẽ nắm giữ một con số đáng kể Tinh Huyết đan.
Ngay cả các gia tộc hay các môn phái cộng lại cũng không thể so sánh với Trương Dương về số lượng Tinh Huyết đan.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Trương Dương mới rời căn phòng. Mễ Tuyết và Cổ Phương đều đang đợi hắn ở bên ngoài, họ đều có những mối hoài nghi lớn về một số chuyện xảy ra với Trương Dương trước đó.
Trương Dương giải thích vài câu đơn giản, cũng không đi sâu vào chi tiết. Cổ Phương thì không tiện nói còn Mễ Tuyết thì hiện giờ không thể nói. Đợi bao giờ có Tinh Huyết đan, sau khi thực sự trở thành người tu luyện nội kình, cô ấy sẽ nói, tới lúc đó mới có thể tiếp nhận mọi thứ.
Giải thích xong, Trương Dương vội gọi điện cho Chu Đạo Kỳ.
Buổi chiều, Chu Đạo Kỳ tới khách sạn nhưng lúc đó Trương Dương đang trong lòng đất. Đạo Kỳ gọi cho Trương Dương mấy cuộc liên tiếp nhưng đều không được, thử hỏi không sốt ruột sao được.
Chu Đạo Kỳ ở tại một khách sạn lớn trong thành phố Hàng Châu, sau khi hỏi rõ địa chỉ, Trương Dương cho biết sáng mai nhất định sẽ tới. Lúc này cũng đã muộn rồi, buổi chiều lại phải đánh nhau một trận dài, Trương Dương chỉ muốn đi nghỉ.
Buổi tối không ra ngoài, Cổ Phương gọi đồ ăn từ một quán ăn bên ngoài.
Trông bộ dạng của Trương Dương, Cổ Phương không dám đề nghị ra ngoài ăn. Mặc dù còn nhiều điều nghi ngờ về Trương Dương, nhưng là con người thông minh, Cổ Phong không hề hé răng hỏi một lời, anh ta đã âm thầm biết được một số chuyện từ các vị tiền bối và người anh họ của mình.
Cổ Phương biết Trương Dương không phải là một người bình thường, không phải một học sinh bình thường. Làm sao một người trẻ tuổi như vậy có thể có được y thuật cao siêu, lại có nhiều điểm khác người như vậy. Nếu Trương Dương đã không muốn cho gã biết nguyên nhân thì Cổ Phương cũng không truy hỏi.
Con người của Cổ Phương rất rõ ràng, những gì không nên hỏi thì tuyệt đối sẽ không hỏi.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Trương Dương đã thức dậy.
Môi trường và không khí ở Tây Hồ rất tuyệt, tu luyện tại đây sẽ tốt hơn ở nhà ở Trường Kinh, cũng không biết môi trường của biệt thự mới ở đó có tốt như nơi này hay không.
Bất kể ngôi biệt thự mới có sánh được với nơi này hay không, Trương Dương thật sự có ý định mua một căn hộ tại đây.
Hơn nữa đang tiến hành thực hiện ý định đó. Nơi đây chỉ có tăng giá mà thôi, nếu vậy có thể đầu tư, nhất cử lưỡng tiện. Kiếp trước, Trương Dương thích mua nhà ở khắp nơi để an cư, hắn đã mang theo thói quen này tới thế giới hiện tại.
Ăn xong bữa sáng, sau khi nhỏ giọng an ủi Mễ Tuyết vài câu, Trương Dương tự mình lái xe đi.
Hôm qua, Trương Dương chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một tối về cơ bản sức khỏe đã hồi phục. Tuy nhiên, Tia Điện lại bị nội thương, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Còn Truy Phong thì bị thương bên ngoài, với thể trạng của nó, cộng thêm viên thuốc của Trương Dương, chỉ cần một hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn sức khỏe. Tới lúc đó, Truy Phong sẽ lại trở thành linh thú dũng mạnh và nhanh nhẹn.
Khách sạn mà Chu Đào Kỳ nói đến là một khách sạn năm sao.
Ưu điểm lớn nhất của kiểu khách sạn này là dễ tìm. Mặc dù Trương Dương còn hơi lạ lẫm với tình hình ở Hàng Châu, nhưng chỉ cần hỏi đường vài câu là có thể tự mình lái xe tới khách sạn.
- Trương Dương, cậu đến rồi.
Dừng xe, vừa mới bước tới cửa khách sạn đã thấy Chu Đạo Kỳ gọi từ xa, Trương Dương vẫy tay với Đạo Kỳ.
Đứng cạnh Đạo Kỳ còn có một vài người trung tuổi, tất cả đều vận Âu phục với lối phục sức rất trang trọng. Nhóm người này đang nhìn Trương Dương với ánh mắt tò mò.
- Giáo sư Chu!
Trương Dương đi về phía họ và khẽ gọi. Khi ở bên ngoài, Chu Đạo Kỳ thích được mọi người gọi là giáo sư hơn là viện trưởng. Đây chính là thói quen của các vị lãnh đạo kiểu học giả.
- Ông Tống, đây chính là Trương Dương, hiện đang là niềm tự hào lớn nhất của trường chúng tôi, nói không chừng sẽ trở thành niềm tự hào lớn nhất trong tương lai đấy.
Trương Dương vừa bước tới, Chu Đạo Kỳ liền giới thiệu hắn với vài người đứng đó, ngữ khí không giấu nổi sự tự hào.
- Quả là Anh hùng không đợi tuổi, ông Chu, trường của ông quả là may mắn có được một học sinh xuất sắc như vậy.
Người được gọi là ông Tống là một người đàn ông hói đầu, khoảng 50 tuổi, dáng người không cao, cũng không béo. Ông ta không ngừng nhìn Trương Dương và gật đầu. Câu chuyện tại buổi giao lưu giữa các trường đại học lần trước đã sớm lan truyền, những người này đã sớm không còn xa lạ với cái tên Trương Dương.
Tại buổi giao lưu, một học sinh dám đưa ra các vấn đề mà các bệnh viện hay viện nghiên cứu cũng chưa dám nghiên cứu, bản thân việc này đã gây nên tiếng vang lớn. Điều đáng nói chính là đề tài này từng được viện khoa học quốc gia Trung Quốc phúc đáp, điều đó đồng nghĩa với việc trong chốc lát đề tài này đã trở nên nổi tiếng toàn Trung Quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Một sự kiện động trời như vậy thì làm sao các vị lãnh đạo của các trường y lại có thể không biết.
- Ha ha, các ông cũng không tồi, tôi được biết, lần này các ông có thể đạt được vài giải thưởng lớn, tới lúc đó đừng quên mời chúng tôi một bữa là được rồi.
Chu Đạo Kỳ cười lớn, xem ra Đạo Kỳ có mối quan hệ tốt đẹp với ông Tống, đáng tiếc là Trương Dương chưa từng gặp ông ta.
Sau khi giới thiệu Trương Dương, Chu Đạo Kỳ khẽ nói:
- Trương Dương, giáo sư Tống đây là chủ nhiệm khoa lâm sàng Viện Y học Hoa Đông, đồng thời cũng là bạn học cũ của tôi.
Chu Đạo Kỳ giới thiệu bốn người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh một lượt, bốn người đó tới từ hai trường, một là Học viện y học Hoa Đông, một là Học viện y học Minh Dương.
Học viện y học Hoa Đông là một trường đại học danh tiếng, đồng thời là trường trọng điểm trong hệ thống các trường đại học y. Chẳng qua do họ không cử người tham gia hoạt động lần trước nên việc Trương Dương không biết họ cũng là điều bình thường.
Lần trước, Đại học Minh Dương cũng có tham gia, nhưng người dẫn đầu đoàn đại biểu không phải hai người hôm nay, đây là lần đầu tiên Trương Dương gặp họ.
Trương Dương lễ phép chào hỏi, coi như làm quen với mấy người này một chút.
Đều là các trường đại học y, xem bọn họ đứng cạnh Chu Đạo Kỳ thì chắc chắn có quan hệ tốt với Đạo Kỳ. Bất cứ vòng tròn lớn nào cũng có thể bao quanh một vài vòng tròn nhỏ, hoạt động lần này cũng không phải ngoại lệ. Đại học Trường Kinh, Đại học Minh Dương, còn có Học viện Hoa Đông, có thể coi là những vòng tròn nhỏ với những mối quan hệ tốt.
- Trương Dương!
Đang nói chuyện, một giọng nói đột nhiên vang lên, trong đó toát lên sự vui mừng và bất ngờ.
Trương Dương quay đầu lại, đằng sau lưng hắn, một cô gái xinh đẹp đang đi về phía Trương Dương, cô gái đó đi rất nhanh, gần như là chạy.
- Nhâm Lập Quyên?
Trương Dương cũng lộ chút ngạc nhiên, cô gái gọi hắn chính là Nhâm Lập Quyên, là bạn học trung học trước kia của Trương Dương. Trước đó khi tới nhà họ Long, Trương Dương bị Đại Vũ cản đường ở thành phố Tây Châu và đã gặp lại người bạn học cũ này tại chính nơi đó.
- Đúng là cậu rồi, vừa rồi mình nhìn thấy ai rất giống cậu đã gọi một tiếng. Sao cậu lại tới Hàng Châu vậy?
Nhâm Lập Quyên đi tới trước mặt Trương Dương và nói chuyện rất vui vẻ. Cô mặc một chiếc áo jacket da ngắn, thoạt trông có vẻ trẻ con, nhưng lại thể hiện sự trưởng thành khác thường.
- Mình mới tới đây hôm qua, sao cậu lại ở đây, Tiêu Hà đâu rồi?
Trương Dương khẽ mỉm cười, tha hương gặp cố tri, cũng có thể xem là một chuyện vui. Bất kể nói thế nào thì Nhâm Lập Quyên cũng là bạn học cũ của hắn, có thể gặp người quen ở một thành phố xa lạ thì chắc chắn sẽ cảm thấy hết sức vui mừng.
Hơn nữa, bọn họ lại là đồng hương. Trương Dương không quen mấy người bạn đứng cạnh Chu Đạo Kỳ, hắn gọi Lập Quyên tới bên cạnh rồi khẽ hỏi.
- Tiêu Hà ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa mới tới. Cậu vẫn chưa trả lời tớ, sao cậu lại tới Hàng Châu?
Nhâm Lập Quyên tươi cười rồi vuốt mấy sợi tóc, từ cô toát ra sự hấp dẫn khác thường. Đáng tiếc, Trương Dương lại không hề để ý tới những cử chỉ đó, coi như những cố gắng của Lập Quyên đã không được đền đáp.
- Trường chúng tôi có tổ chức một hoạt động, tôi cùng đi với các thầy tới tham gia, thế còn cậu, chẳng phải cũng tới tham gia cùng đi chứ?
Trương Dương cười, cố ý nói đùa. Đứng đằng sau Nhâm Lập Quyên còn có hai người thanh niên đang nhìn ngờ ngợ nhìn họ.
Trước dó, do không có thứ thích hợp, Trương Dương chỉ có thể tạm thời bọc quả thanh long trong vỏ cua, đây không phải phương pháp bảo quản đúng cách. Loại quả quý này tốt nhất nên được đặt trong hộp ngọc, chỉ có vậy mới giảm thiểu tối đa những tổn thất về tác dụng của quả.
- Đây là…?
Chỉ có mình Long Phong theo vào bên trong, gã kinh ngạc nhìn quả thanh long. Long Phong có thể nhận ra loại quả quý này nhờ mùi hương của nó, đây đúng là báu vật của đất trời.
- Đây chính là quả thanh long, trước đây tôi từng cảm nhận được bảo vật của trời đất này.
Trương Dương khẽ nói, khả năng cảm nhận của hắn khi đạt nội kinh tứ tầng mạnh hơn tam tầng rất nhiều, Long Phong cũng có cảm giác như vậy nhưng không được rõ ràng bằng Trương Dương.
Chỉ có nội kình tứ tầng tức là đạt tới trình độ giải phóng nội kình ra ngoài mới có khả năng nhạy cảm với năng lượng.
- Liệu có ai muốn tranh đoạt thứ bảo bối này không?
Nghĩ tới dáng vẻ nhếch nhác của Trương Dương, Long Phong khẽ hỏi. Không có đối thủ, Trương Dương sẽ không thể trở nên như thế này. Báu vật của trời đất sau khi chín, tự bản thân thứ quả quý này sẽ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, hoặc là sẽ biến mất, hoặc sẽ bị ai đó hái mất.
- Có, không những thế lại có tới hai người!
Trương Dương nở nụ cười đau khổ, giơ hai ngón tay rồi chậm rãi nói với Long Phong.
Trương Dương thuật lại đơn giản những chuyện xảy ra trong lòng đất. Càng nghe mắt Long Phong càng mở lớn, giờ anh ta mới biết thứ mà Trương Dương đối mặt lần này là hai linh thú hùng mạnh với nội kình tứ tầng.
Bản thân linh thú đã lợi hại hơn con người rất nhiều, nếu Trương Dương mang theo thanh kiếm Hàn Tuyền thì còn dễ nói một chút. Thanh kiêm đó sắc bén vô địch, là thứ vũ khí nổi tiếng trong những thứ thần binh, nếu có nó giúp sức sẽ giúp tăng khả năng chiến đấu của Trương Dương lên rất nhiều.
Không có thanh kiếm Hàn Tuyền, chỉ dựa vào bọn linh thú Vô Ảnh thì việc đối phó với hai linh thú nội kình tứ tầng kia quả là cố gắng quá sức, thậm chí là mạo hiểm.
Rất may hai con linh thú hùng mạnh kia không hợp sức với nhau, nếu không rất có thể lần này Trương Dương đã gặp nguy hiểm lớn.
- Lần này anh quả thực đã gặp nguy hiểm, may mà đã hóa hung thành cát.
Sau khi nghe câu chuyện do Trương Dương kể lại, Long Phong tự dưng trầm ngâm. Không ngờ hai con linh thú khủng khiếp kia lại không liên kết với nhau, đối với Trương Dương mà nói đây đúng là vận may lớn nhất của hắn ta. Trương Dương và ba con linh thú có hợp sức với nhau cùng lắm cũng chỉ có thể đối phó với một con linh thú nội kình tứ tầng. Nếu hai con vật đó liên kết với nhau thì rất có thể người phải bỏ xác trong lòng đất lần này chính là bọn Trương Dương.
Như vậy, Trương Dương rất có thể sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong lòng đất.
- Đúng vậy, quả thực là may mắn, anh thử nhìn thứ này mà xem.
Trương Dương gật đầu, gương mặt tươi cười. Dù có nguy hiểm nhưng những gì thu về không hề ít.
Trương Dương lấy ra bảy chiếc bình ngọc, từ bên ngoài có thể thấy thứ chất lỏng sẫm màu đựng bên trong mỗi chiếc bình ngọc. Trước đây, Long Phong cũng từng nhìn thấy những chiếc bình ngọc như thế này. Hắn từng được nhìn thấy chiếc bình ngọc đựng máu tươi của của mãng xà Kim Quan.
Tuy nhiên, lần đó chỉ là một chiếc bình ngọc, còn lần này những bảy chiếc, nhiều hơn trước đến mấy lần.
- Máu tươi của linh thú tứ tầng quý giá hơn linh thú tam tầng, có được số máu tươi này thì tạm thời không cần lo lắng về vấn đề Tinh Huyết đan.
Trương Dương cười nói, nhiều máu tươi tới vậy thì nhất định có thể luyện ra hơn 100 viên Tinh Huyết đan, số lượng tinh huyết đan này có thể đủ dùng cho rất nhiều người.
Hơn nữa, trong tay Trương Dương còn có một chiếc bình đựng máu huyết của con mãng xà Thất quan Kim quan, như vậy hắn sẽ nắm giữ một con số đáng kể Tinh Huyết đan.
Ngay cả các gia tộc hay các môn phái cộng lại cũng không thể so sánh với Trương Dương về số lượng Tinh Huyết đan.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Trương Dương mới rời căn phòng. Mễ Tuyết và Cổ Phương đều đang đợi hắn ở bên ngoài, họ đều có những mối hoài nghi lớn về một số chuyện xảy ra với Trương Dương trước đó.
Trương Dương giải thích vài câu đơn giản, cũng không đi sâu vào chi tiết. Cổ Phương thì không tiện nói còn Mễ Tuyết thì hiện giờ không thể nói. Đợi bao giờ có Tinh Huyết đan, sau khi thực sự trở thành người tu luyện nội kình, cô ấy sẽ nói, tới lúc đó mới có thể tiếp nhận mọi thứ.
Giải thích xong, Trương Dương vội gọi điện cho Chu Đạo Kỳ.
Buổi chiều, Chu Đạo Kỳ tới khách sạn nhưng lúc đó Trương Dương đang trong lòng đất. Đạo Kỳ gọi cho Trương Dương mấy cuộc liên tiếp nhưng đều không được, thử hỏi không sốt ruột sao được.
Chu Đạo Kỳ ở tại một khách sạn lớn trong thành phố Hàng Châu, sau khi hỏi rõ địa chỉ, Trương Dương cho biết sáng mai nhất định sẽ tới. Lúc này cũng đã muộn rồi, buổi chiều lại phải đánh nhau một trận dài, Trương Dương chỉ muốn đi nghỉ.
Buổi tối không ra ngoài, Cổ Phương gọi đồ ăn từ một quán ăn bên ngoài.
Trông bộ dạng của Trương Dương, Cổ Phương không dám đề nghị ra ngoài ăn. Mặc dù còn nhiều điều nghi ngờ về Trương Dương, nhưng là con người thông minh, Cổ Phong không hề hé răng hỏi một lời, anh ta đã âm thầm biết được một số chuyện từ các vị tiền bối và người anh họ của mình.
Cổ Phương biết Trương Dương không phải là một người bình thường, không phải một học sinh bình thường. Làm sao một người trẻ tuổi như vậy có thể có được y thuật cao siêu, lại có nhiều điểm khác người như vậy. Nếu Trương Dương đã không muốn cho gã biết nguyên nhân thì Cổ Phương cũng không truy hỏi.
Con người của Cổ Phương rất rõ ràng, những gì không nên hỏi thì tuyệt đối sẽ không hỏi.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Trương Dương đã thức dậy.
Môi trường và không khí ở Tây Hồ rất tuyệt, tu luyện tại đây sẽ tốt hơn ở nhà ở Trường Kinh, cũng không biết môi trường của biệt thự mới ở đó có tốt như nơi này hay không.
Bất kể ngôi biệt thự mới có sánh được với nơi này hay không, Trương Dương thật sự có ý định mua một căn hộ tại đây.
Hơn nữa đang tiến hành thực hiện ý định đó. Nơi đây chỉ có tăng giá mà thôi, nếu vậy có thể đầu tư, nhất cử lưỡng tiện. Kiếp trước, Trương Dương thích mua nhà ở khắp nơi để an cư, hắn đã mang theo thói quen này tới thế giới hiện tại.
Ăn xong bữa sáng, sau khi nhỏ giọng an ủi Mễ Tuyết vài câu, Trương Dương tự mình lái xe đi.
Hôm qua, Trương Dương chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một tối về cơ bản sức khỏe đã hồi phục. Tuy nhiên, Tia Điện lại bị nội thương, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Còn Truy Phong thì bị thương bên ngoài, với thể trạng của nó, cộng thêm viên thuốc của Trương Dương, chỉ cần một hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn sức khỏe. Tới lúc đó, Truy Phong sẽ lại trở thành linh thú dũng mạnh và nhanh nhẹn.
Khách sạn mà Chu Đào Kỳ nói đến là một khách sạn năm sao.
Ưu điểm lớn nhất của kiểu khách sạn này là dễ tìm. Mặc dù Trương Dương còn hơi lạ lẫm với tình hình ở Hàng Châu, nhưng chỉ cần hỏi đường vài câu là có thể tự mình lái xe tới khách sạn.
- Trương Dương, cậu đến rồi.
Dừng xe, vừa mới bước tới cửa khách sạn đã thấy Chu Đạo Kỳ gọi từ xa, Trương Dương vẫy tay với Đạo Kỳ.
Đứng cạnh Đạo Kỳ còn có một vài người trung tuổi, tất cả đều vận Âu phục với lối phục sức rất trang trọng. Nhóm người này đang nhìn Trương Dương với ánh mắt tò mò.
- Giáo sư Chu!
Trương Dương đi về phía họ và khẽ gọi. Khi ở bên ngoài, Chu Đạo Kỳ thích được mọi người gọi là giáo sư hơn là viện trưởng. Đây chính là thói quen của các vị lãnh đạo kiểu học giả.
- Ông Tống, đây chính là Trương Dương, hiện đang là niềm tự hào lớn nhất của trường chúng tôi, nói không chừng sẽ trở thành niềm tự hào lớn nhất trong tương lai đấy.
Trương Dương vừa bước tới, Chu Đạo Kỳ liền giới thiệu hắn với vài người đứng đó, ngữ khí không giấu nổi sự tự hào.
- Quả là Anh hùng không đợi tuổi, ông Chu, trường của ông quả là may mắn có được một học sinh xuất sắc như vậy.
Người được gọi là ông Tống là một người đàn ông hói đầu, khoảng 50 tuổi, dáng người không cao, cũng không béo. Ông ta không ngừng nhìn Trương Dương và gật đầu. Câu chuyện tại buổi giao lưu giữa các trường đại học lần trước đã sớm lan truyền, những người này đã sớm không còn xa lạ với cái tên Trương Dương.
Tại buổi giao lưu, một học sinh dám đưa ra các vấn đề mà các bệnh viện hay viện nghiên cứu cũng chưa dám nghiên cứu, bản thân việc này đã gây nên tiếng vang lớn. Điều đáng nói chính là đề tài này từng được viện khoa học quốc gia Trung Quốc phúc đáp, điều đó đồng nghĩa với việc trong chốc lát đề tài này đã trở nên nổi tiếng toàn Trung Quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Một sự kiện động trời như vậy thì làm sao các vị lãnh đạo của các trường y lại có thể không biết.
- Ha ha, các ông cũng không tồi, tôi được biết, lần này các ông có thể đạt được vài giải thưởng lớn, tới lúc đó đừng quên mời chúng tôi một bữa là được rồi.
Chu Đạo Kỳ cười lớn, xem ra Đạo Kỳ có mối quan hệ tốt đẹp với ông Tống, đáng tiếc là Trương Dương chưa từng gặp ông ta.
Sau khi giới thiệu Trương Dương, Chu Đạo Kỳ khẽ nói:
- Trương Dương, giáo sư Tống đây là chủ nhiệm khoa lâm sàng Viện Y học Hoa Đông, đồng thời cũng là bạn học cũ của tôi.
Chu Đạo Kỳ giới thiệu bốn người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh một lượt, bốn người đó tới từ hai trường, một là Học viện y học Hoa Đông, một là Học viện y học Minh Dương.
Học viện y học Hoa Đông là một trường đại học danh tiếng, đồng thời là trường trọng điểm trong hệ thống các trường đại học y. Chẳng qua do họ không cử người tham gia hoạt động lần trước nên việc Trương Dương không biết họ cũng là điều bình thường.
Lần trước, Đại học Minh Dương cũng có tham gia, nhưng người dẫn đầu đoàn đại biểu không phải hai người hôm nay, đây là lần đầu tiên Trương Dương gặp họ.
Trương Dương lễ phép chào hỏi, coi như làm quen với mấy người này một chút.
Đều là các trường đại học y, xem bọn họ đứng cạnh Chu Đạo Kỳ thì chắc chắn có quan hệ tốt với Đạo Kỳ. Bất cứ vòng tròn lớn nào cũng có thể bao quanh một vài vòng tròn nhỏ, hoạt động lần này cũng không phải ngoại lệ. Đại học Trường Kinh, Đại học Minh Dương, còn có Học viện Hoa Đông, có thể coi là những vòng tròn nhỏ với những mối quan hệ tốt.
- Trương Dương!
Đang nói chuyện, một giọng nói đột nhiên vang lên, trong đó toát lên sự vui mừng và bất ngờ.
Trương Dương quay đầu lại, đằng sau lưng hắn, một cô gái xinh đẹp đang đi về phía Trương Dương, cô gái đó đi rất nhanh, gần như là chạy.
- Nhâm Lập Quyên?
Trương Dương cũng lộ chút ngạc nhiên, cô gái gọi hắn chính là Nhâm Lập Quyên, là bạn học trung học trước kia của Trương Dương. Trước đó khi tới nhà họ Long, Trương Dương bị Đại Vũ cản đường ở thành phố Tây Châu và đã gặp lại người bạn học cũ này tại chính nơi đó.
- Đúng là cậu rồi, vừa rồi mình nhìn thấy ai rất giống cậu đã gọi một tiếng. Sao cậu lại tới Hàng Châu vậy?
Nhâm Lập Quyên đi tới trước mặt Trương Dương và nói chuyện rất vui vẻ. Cô mặc một chiếc áo jacket da ngắn, thoạt trông có vẻ trẻ con, nhưng lại thể hiện sự trưởng thành khác thường.
- Mình mới tới đây hôm qua, sao cậu lại ở đây, Tiêu Hà đâu rồi?
Trương Dương khẽ mỉm cười, tha hương gặp cố tri, cũng có thể xem là một chuyện vui. Bất kể nói thế nào thì Nhâm Lập Quyên cũng là bạn học cũ của hắn, có thể gặp người quen ở một thành phố xa lạ thì chắc chắn sẽ cảm thấy hết sức vui mừng.
Hơn nữa, bọn họ lại là đồng hương. Trương Dương không quen mấy người bạn đứng cạnh Chu Đạo Kỳ, hắn gọi Lập Quyên tới bên cạnh rồi khẽ hỏi.
- Tiêu Hà ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa mới tới. Cậu vẫn chưa trả lời tớ, sao cậu lại tới Hàng Châu?
Nhâm Lập Quyên tươi cười rồi vuốt mấy sợi tóc, từ cô toát ra sự hấp dẫn khác thường. Đáng tiếc, Trương Dương lại không hề để ý tới những cử chỉ đó, coi như những cố gắng của Lập Quyên đã không được đền đáp.
- Trường chúng tôi có tổ chức một hoạt động, tôi cùng đi với các thầy tới tham gia, thế còn cậu, chẳng phải cũng tới tham gia cùng đi chứ?
Trương Dương cười, cố ý nói đùa. Đứng đằng sau Nhâm Lập Quyên còn có hai người thanh niên đang nhìn ngờ ngợ nhìn họ.
/1041
|