Dưới sức mạnh của Sở Vân Thiên, đại trận hơi dao động một chút.
Có điều bên ngoài có Trương Dương bảo vệ, nên Thiên Môn Trận này tạm thời không có vấn đề gì, những con chim diều hâu bị giết hết, trước mặt Sở Vân Thiên lại biến thành đầm lầy.
Đây là một đầm lầy thật sự, trước mặt Sở Vân Thiên có rất nhiều vũng bùn, mặc dù những vũng bùn này là ảo giác, nhưng nếu rơi vào trong đó thì sẽ gặp nguy hiểm thật sự.
Những vũng bùn này, cũng có tính tấn công nhất định.
Ngoài những vũng bùn ra, thứ khủng khiếp nhất là hàng trăm con cá sấu nằm ở trong đó, những con cá sấu há hốc miệng, toàn bộ đều hướng về phía Sở Vân Thiên, nhiều cá sấu cùng xuất hiện như vậy, dù là cường nhân ma đạo như Sở Vân Thiên, nhưng trong lòng cũng hơi sợ hãi.
Khoảng mười con cá sấu cùng lao về phía Sở Vân Thiên một lúc, cảnh này rất hoành tráng.
Cũng chính trong lúc này, Truy Phong cuối cùng cũng đã tấn công thành công, hai cái vó đạp mạnh trúng vào người Sở Vân Thiên.
Cú đá này làm cho Sở Vân Thiên bay đi mấy bước.
Truy Phong không phải là loại linh thú hệ sức mạnh, sức mạnh lớn nhất của nó là ở chân, lần tấn công như thế này dù là Sở Vân Thiên cũng không chịu nổi.
Càng huống hồ, trên vó của Truy Phong đã có thêm một vài thứ, nên uy lực càng lớn hơn.
Sở Vân Thiên bị đá trúng, không kịp kiểm tra vết thương trên người mình, thì lại trực tiếp nhảy lên, xung quanh gã đều là cá sấu, nếu chỉ vậy thì cũng không sao, nhưng bên trong đám cá sấu này lại ẩn giấu những sự tấn công khác.
Long Phong và Tia Chớp thấy một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhất thời, Sở Vân Thiên trở nên hơi thảm hại, Hỏa Diệm Đao trong tay gã cũng không ngừng vung len, những cái xác cá sâu bị giết chết bay tứ tung, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Dù là sói đói, chim diều hâu phía trước, hay cá sấu bây giờ, sau khi chết đều không có chút máu này, trông vô cùng kinh dị.
Sau khi Sở Vân Thiên bị Truy Phong đá trúng, cũng đã làm giảm bớt áp lực cho Trương Dương.
Nếu để Sở Vân Thiên tiếp tục phá hoại trong trận pháp, đại trận này của hắn rất có thể không duy trì được nữa. Không còn đại trạn, dựa vào mấy người bọn hắn muốn trói một cao thủ như Sở Vân Thiên gần như là nằm mơ.
Sau khi phần lớn cá sấu đã biến mất, chỉ còn lại mấy con cá sấu là Sở Vân Thiên chưa giết vội.
Gã đã nhân cơ hội này, để kiểm tra lại tình hình cơ thể mình.
Tấn công bằng nội lực của Vô Ảnh chỉ làm gã bị thương nhẹ, giống như hai người đánh nhau vậy, bị người khác đánh mạnh lên lưng, mặc dù đau, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Nhưng cú đá của Truy Phong vừa rồi, suýt nữa làm cho gã chết sặc.
Trên chân của Truy Phong có hai chiếc răng nanh, lần này đã phát huy tác dụng không nhỏ, chiếc áo chẽn màu vàng trên người Sở Vân Thiên đã bị rách một chút, điều này có thể nhận ra rằng hai chiếc răng nanh kia sắc đến dường nào.
Nếu không phải là trên người Sở Vân Thiên có chiếc áo chẽn màu vàng này, lần này ít nhất có thể làm Sở Vân Thiên bị thương nặng, sự bảo vệ của nội lực không thể nào chống lại được răng nanh sắc nhọn.
Đây là vũ khí mạnh nhất của linh thú tầng bốn.
Sau khi kiểm tra một chút, Sở Vân Thiên đã yên lòng hơn.
Lần này Truy Phong đã làm cho gã bị chút nội thương. Có điều vết thương không nghiêm trọng, chiếc áo chẽn màu vàng kia đã giúp gã chống lại không ít sức mạnh.
Đây là thần khí phòng ngự rất tốt, trước kia Sở Vân Thiên đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được nó, nhiều năm nay gã luôn mang nó trên mình, hôm nay cuối cùng đã có tác dụng quan trọng.
Gã vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lại, cảnh tượng đằng trước đã thay đổi một lần nữa.
Sau khi giết hết tất cả các mãnh thú, ảo giác sẽ tự động thay đổi, nếu không giết hết, người điều khiển trận pháp cũng có thể tự mình thay đổi, thấy Sở Vân Thiên không tiếp tục giết những con cá sấu cuối cùng, Trương Dương liền đổi cảnh.
Lần này, xuất hiện một đồng bằng, một đồng bằng xa tít tầm mắt, trên mặt đất chỉ có những lùm cỏ rất thấp, không hề có ảnh hưởng gì đến tầm nhìn.
Mắt Sở Vân Thiên nhíu lại, xung quanh gã, đã xuất hiện gần nghìn con voi lớn.
Voi không phải là loại động vật ăn thịt, nhưng sức mạnh của chúng rất lớn, lực phá hoại cũng rất lớn, có điều những thứ này không phải là điều Sở Vân Thiên lo lắng, sự lo lắng lớn nhất của gã là những sự tấn công ẩn nấp ở trong đó.
Hình thể của voi rất lớn, càng thích hợp cho họ lẩn trốn.
Trương Dương khống chế đại trận, những con voi này đã có một số bắt đầu đầu chuyển động, và đều hướng về phía Sở Vân Thiên.
Một lần chuyển động như vậy có khoảng cả trăm con voi, chạy đến từ tứ phía, khí thế này cực kỳ kinh người, Sở Vân Thiên thậm chí cảm thấy cả sự chấn động của đất dưới chân gã.
Nhìn thấy đám voi không động đậy ở phía đằng xa, thần sắc Sở Vân Thiên hơi trịnh trọng.
Uy lực của trận pháp này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của gã, gã không ngờ rằng người trẻ tuổi kia lại có thể bố trí ra một trận pháp như thế này. Một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, mà lại có thực lực tầng bốn, và lại còn biết cả Kỳ Môn trận pháp, Sở Vân Thiên giờ đây không còn có sự thích thú và lạc quan như trước kia nữa, người trẻ tuổi này, tuyệt đối là một kẻ địch có thể sánh vai cùng gã.
Giờ đây, gã đã không còn nghĩ đến việc giết Trương Dương thế nào, mà làm thế nào để phá trận pháp trước mắt, và thoát khỏi nguy cơ của chính mình.
Đàn voi đã tiến lại gần, khí thế của nhiều voi như vậy vô cùng kinh khủng.
Cơ thể Sở Vân Thiên đột nhiên nhảy lên, cú nhảy này cao đến hai ba mươi mét, vì Sở Vân Thiên đã nhảy lên, nên lũ voi ở phía dưới mất đi mục tiêu chiến đấu, toàn bộ đều ngước đầu nhìn.
Đàn voi đã không còn mục tiêu tấn công, nhưng không ảnh hưởng lớn đến Vô Ảnh và những người khác, Sở Vân Thiên nhảy lên tren cao, phòng ngự khó khăn, càng thích hợp cho họ tấn công.
Vô Ảnh là người đầu tiên phun ra nội lực, nội lực phá không khí mà bay ra, bay thẳng về phía Sở Vân Thiên.
Tuyết tiên của Long Phong cũng đã quăng ra, Tia Chớp lại bắt đầu phun khói độc, khói độc của nó luôn ở trong đại trận, phun càng nhiều, đồng nghĩa với việc thu hẹp phạm vi hoạt động của Sở Vân Thiên.
Truy Phong đá mặt đất, hơi ngán ngẩm, nó không có khả năng tấn công trên không.
- Không hay rồi!
Trương Dương ngầm kêu một tiếng, vội vàng lợi dụng cảm ứng tâm lý nhắc nhở Tia Chớp và Vô Ảnh.
Sở Vân Thiên cố ý nhảy cao lên, để lộ ra bản thân, thật ra là để dụ họ ra, mặc dù Sở Vân Thiên không nhìn thấy họ, nhưng có thể cảm nhận được vị trí chiến đấu của họ.
Trước kia họ luôn lấy mãnh thú ảo giác làm yểm hộ, khiến Sở Vân Thiên không phân biệt ra được, giờ đây Sở Vân Thiên bay trong không trung, tạm thời những con voi kia không tấn công được gã, cũng đồng nghĩa với việc không còn những yểm hộ này nữa.
Sự nhắc nhở của Trương Dương đã chậm một bước.
Nội lực của Vô Ảnh vừa xuất hiện, Sở Vân Thiên đã cảm nhận được vị trí của nó, hai luồng đao khí liền bay ra, nội lực của Vô Ảnh không những không đánh tan được, mà đao khí còn đến gần vị trí của nó.
May mà Vô Ảnh ở trên người Truy Phong, vừa có cảm giác kỳ lạ, Truy Phong đã bộc phát tốc độ như dịch chuyển tức thời của nó, trực tiếp nhảy sang một bên, ở vị trí vừa rồi của chúng, đã hiện ra hai vết đao khí rất rõ ràng. Vô Ảnh cũng hơi sợ, không ngừng cảm tạ Truy Phong.
Vô Ảnh kinh hãi mà không bị nguy hiểm, làm cho Trương Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sở Vân Thiên giờ đây đã rơi xuống, Trương Dương khống chế đại trận, thắt chặt tiến công, Sở Vân Thiên vừa rơi xuống đã bị gần trăm con voi vây vào giữa.
Hỏa Diệm Đao lại càn quét. Cơ thể của con voi không thể chịu nổi một đao, voi ngã rào rào xuống mặt đất và biến mất, một lúc sau cả trăm con voi đã bị Sở Vân Thiên giết hết.
Nhìn vào đàn voi đằng xa đang lao đến, trong mắt Sở Vân Thiên lại lộ ra một tia thô bạo.
Tay gã đột nhiên lấy ra hai mảnh dài màu đỏ trong người, vất lên trên mặt đất, thứ bị hắn vất lên mặt đất gặp gió liền phồng lên, không ngừng biến lớn, một lúc sau đã biến thành một người lùn cao chừng nửa mét.
Người lùn này toàn thân màu đỏ, trên người dường như còn đang chảy máu đỏ tươi nữa.
Hai mảnh dài màu đỏ, cuối cùng đã biến thành hai người lùn máu. Người máu vừa xuất hiện liền nhanh chóng chạy về phía đàn voi.
- Con rối máu!
Trương Dương hơi ngạc nhiên, rồi thấy lạnh cả người.
Con rối máu, là một thuật con rối, cũng là một thuật con rối rất cao siêu.
Con rối thuộc về loại người giả, trước kia đã từng huy hoàng một thời gian, còn từng được người trong phái Kỳ Môn Độn Giáp phối hợp sử dụng.
Con rối có thể làm những chuyện mà người bình thường không thể làm, như bảo vệ lăng mộ, hoặc trông cửa… Dù là người tu luyện nội lực cũng không thể làm việc 24 giờ không nghỉ ngơi, và còn phải làm hàng ngày nữa, nhưng những con rối này thì lại có thể làm được điều đó.
Có điều con rối cũng chỉ huy hoàng một thời gian. Khi phát hiện ra con rối cồng kềnh, không linh hoạt, thực lực cũng rất kém, người tạo ra con rối cũng chế tạo ngày càng ít, hơn nữa số tiền cần để tạo ra một con rối cũng không nhỏ, lại rất khó làm, khả năng thành công cũng không cao, sau khi hiệu quả cuối cùng không được như tưởng tượng, rất nhiều người đã từ bỏ nó.
Còn một điểm nữa, rất nhiều con rối không hề có khả năng chiến đấu, chỉ có thể hù dọa người thường.
Lâu dần, đương nhiên không còn ai đồng ý dùng thứ này nữa.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi con rối đều vô dụng, có một vài con rối cao siêu, vẫn có sức chiến đấu.
Con rối máu là một trong số đó, hơn nữa chế tạo ra nó rất khó khăn.
Con rối máu, nghe tên là biết có liên quan đến máu, thật ra nguyên liệu chính để tạo nên con rối máu là máu người, hơn nữa là máu của người tu luyện.
Trong máu của người tu luyện nội lực có hàm chứa nguồn năng lượng không nhỏ, không có những năng lượng này, uy lực của con rối máu cũng không mạnh đến thế.
Ngoài máu ra, nguyên liệu chủ yếu để tạo nên con rối máu còn có một thứ nữa, đó là da người.
Một tấm da người cũng không đủ, cần mấy trăm tấm da người cùng chế tạo, cũng có thể nói rằng, con rối máu chính là thứ chế tạo bằng chính bản thân con người.
Những thứ trên người linh thú có thể rèn thành thần binh lợi khí, con người cũng vậy, chỉ là rất ít người làm như vậy, dù sao thì rất nhiều người không thể chấp nhận được, lấy cơ thể con người để làm nguyên liệu.
Sở Vân Thiên phóng ra hai con rối máu cùng một lúc, điều này cũng có nghĩa là, những người chết dưới tay gã, chỉ những người bình thường thôi cũng đã có hàng trăm người.
Ngoài điều đó ra, còn có ít nhất mấy chục người tu luyện chết thảm dưới tay gã, bị ta hút máu ra để luyện nên con rối máu.
Cũng có thể nói rằng, đằng sau hai con rối máu này, đều là những oan hồn đang kêu khóc.
Hai con rối trông rất nhỏ, nhưng uy lực lại không hề yếu, xông thẳng vào trong đàn voi, không có một con voi nào có thể trụ được dưới một quyền của chúng, dưới sự giúp đỡ của hai con rối máu, rất nhiều voi đã chết rất nhanh, Sở Vân Thiên cũng đã được giải phóng một chút, lại bắt đầu vung thanh Hỏa Diệm Đao của mình, để phá trận.
Nhìn chăm chăm vào hai con rối máu đang phát huy uy lực, sắc mặt Trương Dương dần trở nên lạnh lùng.
Hắn trước kia, chỉ biết rằng người trong ma đạo rất hung tàn, nhưng chưa hiểu thật rõ về điều đó, hắn muốn giết Sở Vân Thiên cũng chỉ vì nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai con rối máu này, suy nghĩ trong lòng hắn dần thay đổi, lần này, hắn nhất định phải khiến cho Sở Vân Thiên hoàn toàn tiêu diệt, không vì điều gì khác, chỉ bởi lẽ đằng sau gã có hàng trăm oan hồn, hắn cũng phải làm như vậy.
Có điều bên ngoài có Trương Dương bảo vệ, nên Thiên Môn Trận này tạm thời không có vấn đề gì, những con chim diều hâu bị giết hết, trước mặt Sở Vân Thiên lại biến thành đầm lầy.
Đây là một đầm lầy thật sự, trước mặt Sở Vân Thiên có rất nhiều vũng bùn, mặc dù những vũng bùn này là ảo giác, nhưng nếu rơi vào trong đó thì sẽ gặp nguy hiểm thật sự.
Những vũng bùn này, cũng có tính tấn công nhất định.
Ngoài những vũng bùn ra, thứ khủng khiếp nhất là hàng trăm con cá sấu nằm ở trong đó, những con cá sấu há hốc miệng, toàn bộ đều hướng về phía Sở Vân Thiên, nhiều cá sấu cùng xuất hiện như vậy, dù là cường nhân ma đạo như Sở Vân Thiên, nhưng trong lòng cũng hơi sợ hãi.
Khoảng mười con cá sấu cùng lao về phía Sở Vân Thiên một lúc, cảnh này rất hoành tráng.
Cũng chính trong lúc này, Truy Phong cuối cùng cũng đã tấn công thành công, hai cái vó đạp mạnh trúng vào người Sở Vân Thiên.
Cú đá này làm cho Sở Vân Thiên bay đi mấy bước.
Truy Phong không phải là loại linh thú hệ sức mạnh, sức mạnh lớn nhất của nó là ở chân, lần tấn công như thế này dù là Sở Vân Thiên cũng không chịu nổi.
Càng huống hồ, trên vó của Truy Phong đã có thêm một vài thứ, nên uy lực càng lớn hơn.
Sở Vân Thiên bị đá trúng, không kịp kiểm tra vết thương trên người mình, thì lại trực tiếp nhảy lên, xung quanh gã đều là cá sấu, nếu chỉ vậy thì cũng không sao, nhưng bên trong đám cá sấu này lại ẩn giấu những sự tấn công khác.
Long Phong và Tia Chớp thấy một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhất thời, Sở Vân Thiên trở nên hơi thảm hại, Hỏa Diệm Đao trong tay gã cũng không ngừng vung len, những cái xác cá sâu bị giết chết bay tứ tung, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Dù là sói đói, chim diều hâu phía trước, hay cá sấu bây giờ, sau khi chết đều không có chút máu này, trông vô cùng kinh dị.
Sau khi Sở Vân Thiên bị Truy Phong đá trúng, cũng đã làm giảm bớt áp lực cho Trương Dương.
Nếu để Sở Vân Thiên tiếp tục phá hoại trong trận pháp, đại trận này của hắn rất có thể không duy trì được nữa. Không còn đại trạn, dựa vào mấy người bọn hắn muốn trói một cao thủ như Sở Vân Thiên gần như là nằm mơ.
Sau khi phần lớn cá sấu đã biến mất, chỉ còn lại mấy con cá sấu là Sở Vân Thiên chưa giết vội.
Gã đã nhân cơ hội này, để kiểm tra lại tình hình cơ thể mình.
Tấn công bằng nội lực của Vô Ảnh chỉ làm gã bị thương nhẹ, giống như hai người đánh nhau vậy, bị người khác đánh mạnh lên lưng, mặc dù đau, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Nhưng cú đá của Truy Phong vừa rồi, suýt nữa làm cho gã chết sặc.
Trên chân của Truy Phong có hai chiếc răng nanh, lần này đã phát huy tác dụng không nhỏ, chiếc áo chẽn màu vàng trên người Sở Vân Thiên đã bị rách một chút, điều này có thể nhận ra rằng hai chiếc răng nanh kia sắc đến dường nào.
Nếu không phải là trên người Sở Vân Thiên có chiếc áo chẽn màu vàng này, lần này ít nhất có thể làm Sở Vân Thiên bị thương nặng, sự bảo vệ của nội lực không thể nào chống lại được răng nanh sắc nhọn.
Đây là vũ khí mạnh nhất của linh thú tầng bốn.
Sau khi kiểm tra một chút, Sở Vân Thiên đã yên lòng hơn.
Lần này Truy Phong đã làm cho gã bị chút nội thương. Có điều vết thương không nghiêm trọng, chiếc áo chẽn màu vàng kia đã giúp gã chống lại không ít sức mạnh.
Đây là thần khí phòng ngự rất tốt, trước kia Sở Vân Thiên đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được nó, nhiều năm nay gã luôn mang nó trên mình, hôm nay cuối cùng đã có tác dụng quan trọng.
Gã vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lại, cảnh tượng đằng trước đã thay đổi một lần nữa.
Sau khi giết hết tất cả các mãnh thú, ảo giác sẽ tự động thay đổi, nếu không giết hết, người điều khiển trận pháp cũng có thể tự mình thay đổi, thấy Sở Vân Thiên không tiếp tục giết những con cá sấu cuối cùng, Trương Dương liền đổi cảnh.
Lần này, xuất hiện một đồng bằng, một đồng bằng xa tít tầm mắt, trên mặt đất chỉ có những lùm cỏ rất thấp, không hề có ảnh hưởng gì đến tầm nhìn.
Mắt Sở Vân Thiên nhíu lại, xung quanh gã, đã xuất hiện gần nghìn con voi lớn.
Voi không phải là loại động vật ăn thịt, nhưng sức mạnh của chúng rất lớn, lực phá hoại cũng rất lớn, có điều những thứ này không phải là điều Sở Vân Thiên lo lắng, sự lo lắng lớn nhất của gã là những sự tấn công ẩn nấp ở trong đó.
Hình thể của voi rất lớn, càng thích hợp cho họ lẩn trốn.
Trương Dương khống chế đại trận, những con voi này đã có một số bắt đầu đầu chuyển động, và đều hướng về phía Sở Vân Thiên.
Một lần chuyển động như vậy có khoảng cả trăm con voi, chạy đến từ tứ phía, khí thế này cực kỳ kinh người, Sở Vân Thiên thậm chí cảm thấy cả sự chấn động của đất dưới chân gã.
Nhìn thấy đám voi không động đậy ở phía đằng xa, thần sắc Sở Vân Thiên hơi trịnh trọng.
Uy lực của trận pháp này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của gã, gã không ngờ rằng người trẻ tuổi kia lại có thể bố trí ra một trận pháp như thế này. Một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, mà lại có thực lực tầng bốn, và lại còn biết cả Kỳ Môn trận pháp, Sở Vân Thiên giờ đây không còn có sự thích thú và lạc quan như trước kia nữa, người trẻ tuổi này, tuyệt đối là một kẻ địch có thể sánh vai cùng gã.
Giờ đây, gã đã không còn nghĩ đến việc giết Trương Dương thế nào, mà làm thế nào để phá trận pháp trước mắt, và thoát khỏi nguy cơ của chính mình.
Đàn voi đã tiến lại gần, khí thế của nhiều voi như vậy vô cùng kinh khủng.
Cơ thể Sở Vân Thiên đột nhiên nhảy lên, cú nhảy này cao đến hai ba mươi mét, vì Sở Vân Thiên đã nhảy lên, nên lũ voi ở phía dưới mất đi mục tiêu chiến đấu, toàn bộ đều ngước đầu nhìn.
Đàn voi đã không còn mục tiêu tấn công, nhưng không ảnh hưởng lớn đến Vô Ảnh và những người khác, Sở Vân Thiên nhảy lên tren cao, phòng ngự khó khăn, càng thích hợp cho họ tấn công.
Vô Ảnh là người đầu tiên phun ra nội lực, nội lực phá không khí mà bay ra, bay thẳng về phía Sở Vân Thiên.
Tuyết tiên của Long Phong cũng đã quăng ra, Tia Chớp lại bắt đầu phun khói độc, khói độc của nó luôn ở trong đại trận, phun càng nhiều, đồng nghĩa với việc thu hẹp phạm vi hoạt động của Sở Vân Thiên.
Truy Phong đá mặt đất, hơi ngán ngẩm, nó không có khả năng tấn công trên không.
- Không hay rồi!
Trương Dương ngầm kêu một tiếng, vội vàng lợi dụng cảm ứng tâm lý nhắc nhở Tia Chớp và Vô Ảnh.
Sở Vân Thiên cố ý nhảy cao lên, để lộ ra bản thân, thật ra là để dụ họ ra, mặc dù Sở Vân Thiên không nhìn thấy họ, nhưng có thể cảm nhận được vị trí chiến đấu của họ.
Trước kia họ luôn lấy mãnh thú ảo giác làm yểm hộ, khiến Sở Vân Thiên không phân biệt ra được, giờ đây Sở Vân Thiên bay trong không trung, tạm thời những con voi kia không tấn công được gã, cũng đồng nghĩa với việc không còn những yểm hộ này nữa.
Sự nhắc nhở của Trương Dương đã chậm một bước.
Nội lực của Vô Ảnh vừa xuất hiện, Sở Vân Thiên đã cảm nhận được vị trí của nó, hai luồng đao khí liền bay ra, nội lực của Vô Ảnh không những không đánh tan được, mà đao khí còn đến gần vị trí của nó.
May mà Vô Ảnh ở trên người Truy Phong, vừa có cảm giác kỳ lạ, Truy Phong đã bộc phát tốc độ như dịch chuyển tức thời của nó, trực tiếp nhảy sang một bên, ở vị trí vừa rồi của chúng, đã hiện ra hai vết đao khí rất rõ ràng. Vô Ảnh cũng hơi sợ, không ngừng cảm tạ Truy Phong.
Vô Ảnh kinh hãi mà không bị nguy hiểm, làm cho Trương Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sở Vân Thiên giờ đây đã rơi xuống, Trương Dương khống chế đại trận, thắt chặt tiến công, Sở Vân Thiên vừa rơi xuống đã bị gần trăm con voi vây vào giữa.
Hỏa Diệm Đao lại càn quét. Cơ thể của con voi không thể chịu nổi một đao, voi ngã rào rào xuống mặt đất và biến mất, một lúc sau cả trăm con voi đã bị Sở Vân Thiên giết hết.
Nhìn vào đàn voi đằng xa đang lao đến, trong mắt Sở Vân Thiên lại lộ ra một tia thô bạo.
Tay gã đột nhiên lấy ra hai mảnh dài màu đỏ trong người, vất lên trên mặt đất, thứ bị hắn vất lên mặt đất gặp gió liền phồng lên, không ngừng biến lớn, một lúc sau đã biến thành một người lùn cao chừng nửa mét.
Người lùn này toàn thân màu đỏ, trên người dường như còn đang chảy máu đỏ tươi nữa.
Hai mảnh dài màu đỏ, cuối cùng đã biến thành hai người lùn máu. Người máu vừa xuất hiện liền nhanh chóng chạy về phía đàn voi.
- Con rối máu!
Trương Dương hơi ngạc nhiên, rồi thấy lạnh cả người.
Con rối máu, là một thuật con rối, cũng là một thuật con rối rất cao siêu.
Con rối thuộc về loại người giả, trước kia đã từng huy hoàng một thời gian, còn từng được người trong phái Kỳ Môn Độn Giáp phối hợp sử dụng.
Con rối có thể làm những chuyện mà người bình thường không thể làm, như bảo vệ lăng mộ, hoặc trông cửa… Dù là người tu luyện nội lực cũng không thể làm việc 24 giờ không nghỉ ngơi, và còn phải làm hàng ngày nữa, nhưng những con rối này thì lại có thể làm được điều đó.
Có điều con rối cũng chỉ huy hoàng một thời gian. Khi phát hiện ra con rối cồng kềnh, không linh hoạt, thực lực cũng rất kém, người tạo ra con rối cũng chế tạo ngày càng ít, hơn nữa số tiền cần để tạo ra một con rối cũng không nhỏ, lại rất khó làm, khả năng thành công cũng không cao, sau khi hiệu quả cuối cùng không được như tưởng tượng, rất nhiều người đã từ bỏ nó.
Còn một điểm nữa, rất nhiều con rối không hề có khả năng chiến đấu, chỉ có thể hù dọa người thường.
Lâu dần, đương nhiên không còn ai đồng ý dùng thứ này nữa.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi con rối đều vô dụng, có một vài con rối cao siêu, vẫn có sức chiến đấu.
Con rối máu là một trong số đó, hơn nữa chế tạo ra nó rất khó khăn.
Con rối máu, nghe tên là biết có liên quan đến máu, thật ra nguyên liệu chính để tạo nên con rối máu là máu người, hơn nữa là máu của người tu luyện.
Trong máu của người tu luyện nội lực có hàm chứa nguồn năng lượng không nhỏ, không có những năng lượng này, uy lực của con rối máu cũng không mạnh đến thế.
Ngoài máu ra, nguyên liệu chủ yếu để tạo nên con rối máu còn có một thứ nữa, đó là da người.
Một tấm da người cũng không đủ, cần mấy trăm tấm da người cùng chế tạo, cũng có thể nói rằng, con rối máu chính là thứ chế tạo bằng chính bản thân con người.
Những thứ trên người linh thú có thể rèn thành thần binh lợi khí, con người cũng vậy, chỉ là rất ít người làm như vậy, dù sao thì rất nhiều người không thể chấp nhận được, lấy cơ thể con người để làm nguyên liệu.
Sở Vân Thiên phóng ra hai con rối máu cùng một lúc, điều này cũng có nghĩa là, những người chết dưới tay gã, chỉ những người bình thường thôi cũng đã có hàng trăm người.
Ngoài điều đó ra, còn có ít nhất mấy chục người tu luyện chết thảm dưới tay gã, bị ta hút máu ra để luyện nên con rối máu.
Cũng có thể nói rằng, đằng sau hai con rối máu này, đều là những oan hồn đang kêu khóc.
Hai con rối trông rất nhỏ, nhưng uy lực lại không hề yếu, xông thẳng vào trong đàn voi, không có một con voi nào có thể trụ được dưới một quyền của chúng, dưới sự giúp đỡ của hai con rối máu, rất nhiều voi đã chết rất nhanh, Sở Vân Thiên cũng đã được giải phóng một chút, lại bắt đầu vung thanh Hỏa Diệm Đao của mình, để phá trận.
Nhìn chăm chăm vào hai con rối máu đang phát huy uy lực, sắc mặt Trương Dương dần trở nên lạnh lùng.
Hắn trước kia, chỉ biết rằng người trong ma đạo rất hung tàn, nhưng chưa hiểu thật rõ về điều đó, hắn muốn giết Sở Vân Thiên cũng chỉ vì nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai con rối máu này, suy nghĩ trong lòng hắn dần thay đổi, lần này, hắn nhất định phải khiến cho Sở Vân Thiên hoàn toàn tiêu diệt, không vì điều gì khác, chỉ bởi lẽ đằng sau gã có hàng trăm oan hồn, hắn cũng phải làm như vậy.
/1041
|