Sở Vân Thiên nhìn Long Phong không nói gì, trong mắt có chút kinh thường.
Vốn gã có thể không thừa nhận, có điều gã, một con người cao ngạo không muốn nói dối về điều này, gã sẽ thừa nhận về những việc mình đã từng làm.
Người trong ma đạo làm việc rất tàn nhẫn, nhưng không dối trá giả tạo, điềm này tốt hơn nhiều so với ngụy quân tử.
Thật ra gã cũng hơi ngại Long gia.
Long gia ngàn năm, kế thừa nhiều năm như vậy, cao thủ không ít, bên trong lại có cả người bảo vệ, một cao thủ ma đạo hành động một mình như gã có thể giết thoải mái những gia tộc nhỏ, nhưng với một gia tộc lớn như Long gia, có thể không gây sự gã sẽ không làm vậy.
Lần trước gã giết chết đệ tử của Long gia, chủ yếu là do người đó đã phát hiện ra phân phận ma đạo của gã, truy đuổi không buông tha, cuối cùng mới bị giết chết.
Khi Sở Vân Thiên nói với Long Phong, trong lòng Trương Dương ngầm nói chuyện với Tia Chớp và những con khác.
Không còn sự ràng buộc của đại trận, muốn giết Sở Vân Thiên cũng không còn dễ dàng nữa, nhưng may mà gã đã bị trúng độc của Tia Chớp, không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Chỉ cần không để gã chạy trốn, có kéo dài cũng phải kéo đến lúc gã chết, giống như đối phó với trưởng lão Hô Diên gia vậy.
Khi Sở Vân Thiên nói chuyện, gã vẫn không rời sự chú ý khỏi Trương Dương.
Hôm nay Trương Dương mang đến cho gã quá nhiều điều bất ngờ, đáng tiếc rằng hôm nay gã đã không còn khả năng giết chết người thanh niên đáng sợ này nữa, gã có một dự cảm, nếu như cho người thanh niên này thời gian để trưởng thành, trong tương lai dù là với gã hay với những kẻ khác trong ma đạo, đó cũng sẽ là một tai họa lớn nhất.
- Có thể nói với ta, rốt cuộc ngươi là ai không?
Ánh mắt của Sở Vân Thiên lại nhìn thẳng vào Trương Dương, lúc mới bắt đầu, biểu hiện của Trương Dương là một đệ tử thế gia tự đại, sau này sự thật đã chứng minh rằng Trương Dương không phải là người đó, hắn có một trí tuệ không tương đồng với tuổi tác, ngay cả gã cũng đã mắc lừa.
- Ta là ai thật sự không quan trọng…
Trương Dương vừa mở miệng, cơ thể Sở Vân Thiên đột nhiên biến mất trước mắt, gã nhân cơ hội Trương Dương mở miệng để trốn mất.
Sau khi phá được đại trận, gã chưa đánh, mà đã dự định trốn đi.
Trương Dương hơi ngạc nhiên, hắn đã cảnh giác toàn thân, cũng không ngờ Sở Vân Thiên lại trốn nhanh đến vậy, không hề để tâm đến thân phận cường nhân tầng bốn, loại hành động không đánh đã chạy này, là một việc hết sức mất mặt. Sở Vân Thiên lần này không còn cần chút thể diện nào nữa.
- Hí hí!
- Chích chích!
Tia Chớp và Truy Phong kêu lên cùng lúc, chúng là linh thú, không nghĩ nhiều như vậy, chúng luôn chú ý đến Sở Vân Thiên, cử động của Sở Vân Thiên đã bị chúng phát hiện.
Đầu của Truy Phong đã giương lên, nhưng lại rụt về rất nhanh.
Đao khí của Hỏa Diệm Đao lại phát ra, da của nó không thể chịu nổi đao khí thế này, nếu như bị đánh trúng một đao, nhất định sẽ bị xẻ làm hai nửa.
Nhưng dù cho khói độc của Tia Chớp phun ra bị Sở Vân Thiên tách ra, nhưng Sở Vân Thiên cũng sẽ bị trúng độ của Tia Chớp một lần nữa.
Sau khi bị trúng độc, gã cũng không để ý nhiều điều như vậy nữa. Gã đã không còn thời gian để điều chỉnh phương hướng chạy trốn, nếu làm vậy thì lần tháo chạy này nhất định sẽ thất bại.
- Phụt phụt!
Vô Ảnh cũng đã phát nội công ra, thành công đánh vào lưng của Sở Vân Thiên, cơ thể Sở Vân Thiên lơi lắc lư, chiếc áo chẽn màu vàng của gã đã bị rách, lần này gã dùng cơ thể của mình để đỡ lại đòn này.
Luồng nội lực này của Vô Ảnh, làm cho vết thương trong cơ thể gã càng nặng hơn.
Sau khi bị đánh trúng, Sở Vân Thương không dám dừng lại, mà liên tục khua chiếc đao trong tay, tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Đường đao của gã đập vào kiếm khí của Trương Dương. Sau khi một âm thanh lớn vang lên, kiếm khí và đường đao đều biến mất không thấy đâu nữa.
Cảnh này, làm cho Trương Dương ít nhiều cảm thấy vui mừng, chiến đấu trong thời gian dài như vậy, thực lực của Sở Vân Thiên đã giảm sút không ít, giảm đến trình độ của hắn rồi, nếu không thì lần này nhất định lực lượng không ngang hàng như vậy.
- Đuổi theo!
Trương Dương trở người nhảy lên ngựa, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhảy lên người hắn, Long Phong vốn cũng muốn nhảy lên, nhưng đáng tiếc rằng Truy Phong hí dài một tiếng, rồi phóng như bay về phía trước.
Ngay lập tức, Truy Phong liền biến thành một đường trắng.
Long Phong chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu, nhìn Truy Phong đang rời xa, cuối cùng anh ấy nhặt những lá cờ đã hỏng dưới mặt đất, chuẩn bị quay về đợi tin của Trương Dương.
Anh ấy cũng hiểu rằng, khi còn ở trong trận pháp anh ấy có thể giúp đỡ, nhưng trận truy kích giờ đây anh ấy thật sự không làm được gì nữa, truy kích một cường nhân trung kỳ tầng bốn, anh ấy có đi theo cũng không có tác dụng gì nhiều, nói không chừng còn gây cản trở cho Trương Dương.
Lúc này đây, Long Phong có khát vọng lớn lao về việc nâng cao thực lực, anh ấy không muốn lần nào cũng chỉ nhìn từ đằng xa, hoặc chỉ giúp được một chút.
Tốc độ của Sở Vân Thiên rất nhanh, dường như có thể sánh bằng Trương Dương sau khi được hệ thống gia trì.
Tốc độ thế này, đã rất kinh khủng rồi, một cường nhân trung kỳ tứ tầng bình thường đều không có tốc độ này, có khả năng rằng Sở Vân Thiên đã tu luyện một pháp môn nào đó để tăng tốc độ.
Khả năng này rất lớn, nếu như người trong ma đạo muốn sống ẩn mình, nguy cơ của họ không chỉ là người trong chính đạo, mà còn có cả những người cùng trong ma đạo bên cạnh mình, chạy trốn là kỹ xảo phải nắm đầu tiên, người không biết chạy trốn sẽ sống không lâu.
Tốc độ của gã rất nhanh, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giới hạn của loài người.
Truy Phong giờ đây đã hoàn toàn thể hiện được sự đáng sợ của linh thú tốc độ đứng đầu trên mặt đất, Sở Vân Thiên chạy trước như vậy, nhưng chỉ trong phút chốc đã bị Truy Phong đuổi kịp.
Một luồng kiếm khí, từ đằng sau bay thẳng về phía Sở Vân Thiên.
Trương Dương cưỡi trên người Truy Phong, không cần tự chạy, đã đỡ được rất nhiều sức lực, còn có thể truy kích Sở Vân Thiên tốt hơn.
Không chỉ có Trương Dương, ngay cả Vô Ảnh cũng thỉnh thoảng phát ra nội công, giúp đỡ ở phía sau.
Sở Vân Thiên chật vật tránh được luồng kiếm khí và nội công đó, bộ dạng của gã cũng rất thê thảm, cả người đầy bùn đất, hoàn toàn không còn hình tượng nho nhã trước đó nữa.
Đuổi theo một hồi, lông mày Trương Dương đột nhiên động đậy.
Phương hướng Sở Vân Thiên chạy trốn là trong thành phố, giờ đây đã hơi muộn, đã là hơn mười giờ tối, nhưng trong thành phố vẫn còn không ít người.
Nếu như Sở Vân Thiên liều mạng chiến đấu với hắn ở trong thành phố, có lẽ sẽ phá hoại rất nhiều thứ, thậm chí còn liên lụy đến những người vô tội.
- Truy Phong, chặn hắn lại!
Trương Dương nhẹ nhàng nói một tiếng, Truy Phong hiểu ý liền tăng tốc độ lên gấp ba lần, ngay lập tức đã nhảy đến trước mặt Sở Vân Thiên, một luồng kiếm khí và nội công phóng ra cùng lúc. Sở Vân Thiên đành phải thay đổi phương hướng, chạy về một hướng khác.
Trước đó gã thật sự muốn chạy vào thành phố, mượn địa hình phức tạp trong thành phố để thoát khỏi sự truy kích của Trương Dương.
Đáng tiếc rằng mục đích này cuối cùng không thực hiện được, gã đã bị Truy Phong và Trương Dương phối hợp ép trở lại.
Truy Phong giờ đây, lại trở nên rất hưng phấn, trước kia khi dụ địch, nó đã muốn tụ hợp cùng Trương Dương nhưng bị Sở Vân Thiên ngăn lại, mỗi lần đều bị nội công của Sở Vân Thiên ép phải thay đổi phương hướng, cuối cùng cũng đã đến lượt nó ức hiếp Sở Vân Thiên như vậy nữa.
Cảm giác này làm cho nó hết sức thoải mái.
- Bốp!
Sở Vân Thiên đang chạy trốn, một lần nữa bị ép phải thay đổi phương hướng, trên người cũng một lần nữa bị nội công của Vô Ảnh đánh trúng.
Ngoài ra cánh tay cầm đao của gã cũng dần trở nên tê dại. Trương Dương không ngừng đánh ra kiếm khí, có những lúc ép gã phải phóng ra nội công để ứng chiến, trong đại trận gã đã tiêu hao không ít nội công, giờ đây tiêu hao càng nhiều hơn nữa.
Cộng thêm việc trúng độc, gã phải phân ra một chút nội công để ép độc tố, lúc này thực lực của gã đã không còn phát huy được một nửa của trước đó, nếu không gã cũng sẽ không chủ động tháo chạy mà không đánh lại chút nào.
Bịch!
Sở Vân Thiên lăn trên mặt đất, thoát được một đợt tấn công.
Sau khi đứng dậy gã chạy nhanh hơn, trong lòng cũng ngầm chửi.
Nội công của Trương Dương như đồ miễn phí vậy, không ngừng phát ra ngoài, sau khi Trương Dương truy kích gã, đã liên tục phát ra mười đường kiếm khí.
Kiếm khí tiêu hao hơn là phát nội công ra ngoài, dù là gã, liên tục phát ra mười đường đao như vậy cũng sẽ rất mệt, nhưng kiếm khí của Trương Dương chưa từng dừng lại, lần sau nhanh hơn lần trước.
Điều này làm cho Sở Vân Thiên rất ngán ngẩm, gã đâu biết rằng, trước đó Trương Dương đã dùng Tinh Huyết Đan, trong khi chiến đấu lại uống một viên nữa, hơn nữa đó đều là Tinh Huyết Đan của linh thú tầng bốn. Trương Dương giờ đây, có khí lực dùng không hết, muốn giải phóng một chút.
- Truy Phong!
Trương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, Truy Phong ngay lập tức hiểu ý, vây lấy Sở Vân Thiên một lần nữa.
Họ đã thành công trong việc ép Sở Vân Thiên không được vào thành phố, nhưng Sở Vân Thiên cũng đã thành công vòng đến khu ngoại ô, khu ngoại ô ít người, nhưng cũng không có nghĩa là không có ai, nếu có người bị liên lụy thì phiền phức rồi.
Giờ đây hắn chỉ có thể cố gắng vây lấy gã, không ngừng đánh bị thương Sở Vân Thiên trong quá trình chiến đấu, làm cho gã không thể làm bị thương tới người khác.
Truy Phong ngẩng đầu kêu lên một tiếng, tốc độ trở nên càng nhanh hơn, còn thỉnh thoảng dừng gấp lại để phóng ra chiếc vó có mang theo răng nanh, mấy lần đều suýt làm cho Sở Vân Thiên trúng chiêu.
Cộng thêm Trương Dương cưỡi trên ngựa, Sở Vân Thiên giờ đây đã phải đối mặt với uy hiếp lớn hơn nữa, đã mấy lần, Sở Vân Thiên lại bị ép phải chạy về một nơi khác.
Chạy trốn một lúc, Sở Vân Thiên lại bắt đầu chuyển về khu ngoại ô, lần này, gã mặc cho mình đang bị thương, sau khi sau khi bị Vô Ảnh dùng nội công đánh trúng, gã liền mượn lực nội công của Vô Ảnh, cố gắng thoát khỏi sự phong tỏa của Truy Phong, tiến vào vùng ngoại thành.
Cú đánh lần này của Vô Ảnh, cũng làm cho Sở Vân Thiên hộc máu ngay tại hỗ, nội thương của gã đã hơi nghiêm trọng.
Thấy Sở Vân Thiên xông vào thành phố như không sợ chết, Trương Dương hơi lo lắng, và cũng hơi nghi ngờ, đáng tiệc giờ đây hắn đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy nữa, không giết chết Sở Vân Thiên, nhiệm vụ không hoàn thành được là một chuyện, hắn cũng phải đối mặt với rất nhiều uy hiếp.
Hôm nay giữa hắn và Sở Vân Thiên, chỉ có thể một người còn sống.
Sở Vân Thiên chạy trốn, không có bất kỳ sự may mắn nào, ánh mắt của gã vẫn rất nghiêm túc, vùng ngoại thành có không ít nhà cửa, gã lợi dụng cự ly giữa các ngôi nhà, tránh được không ít các luồng kiếm khí của Trương Dương, cũng làm cho Trương Dương không thể chặn gã theo ý muốn như trước đó nữa.
Có điều gã vẫn chưa giải trừ được nguy hiểm, không thoát được khỏi Trương Dương, gã vẫn nằm trong nguy hiểm.
- Không đúng!
Trương Dương chau mày lại một lần nữa, đột nhiên hắn phát hiện ra, phương hướng mà Sở Vân Thiên chạy trốn, là nơi trước kia họ đã từng đến.
Đó cũng chính là nơi mà Sở Vân Thiên đã giết lão Tứ của Hoàng gia, chỉ cần vài phút là có thể đến nơi đó, đó cũng là khu ngoại thành, có điều đã rất gần thành phố rồi.
- Truy Phong, phân ra đuổi theo!
Đột nhiên Trương Dương nhảy xuống khỏi Truy Phong, bộc phát ra tốc độ kinh người của hắn, xuyên qua một tòa nhà lớn, đúng lúc có người đi ra để đánh răng rửa mặt, chỉ nhìn thấy một luồng sáng xẹt qua, đến khi người đó thò đầu ra ngoài, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Người này cầm bàn chải đánh răng, lắc đầu rất nghi ngờ, sau khi đánh răng xong bèn trở lại phòng.
Anh ta không biết rằng, tối nay có rất nhiều người cũng giống như anh ta, hình như nhìn thấy bóng ma vậy, dù là Trương Dương hay sở Vân Thiên, tốc độ đều rất nhanh, khi có người phản ứng lại, họ đã biến mất rồi!!!
Vốn gã có thể không thừa nhận, có điều gã, một con người cao ngạo không muốn nói dối về điều này, gã sẽ thừa nhận về những việc mình đã từng làm.
Người trong ma đạo làm việc rất tàn nhẫn, nhưng không dối trá giả tạo, điềm này tốt hơn nhiều so với ngụy quân tử.
Thật ra gã cũng hơi ngại Long gia.
Long gia ngàn năm, kế thừa nhiều năm như vậy, cao thủ không ít, bên trong lại có cả người bảo vệ, một cao thủ ma đạo hành động một mình như gã có thể giết thoải mái những gia tộc nhỏ, nhưng với một gia tộc lớn như Long gia, có thể không gây sự gã sẽ không làm vậy.
Lần trước gã giết chết đệ tử của Long gia, chủ yếu là do người đó đã phát hiện ra phân phận ma đạo của gã, truy đuổi không buông tha, cuối cùng mới bị giết chết.
Khi Sở Vân Thiên nói với Long Phong, trong lòng Trương Dương ngầm nói chuyện với Tia Chớp và những con khác.
Không còn sự ràng buộc của đại trận, muốn giết Sở Vân Thiên cũng không còn dễ dàng nữa, nhưng may mà gã đã bị trúng độc của Tia Chớp, không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Chỉ cần không để gã chạy trốn, có kéo dài cũng phải kéo đến lúc gã chết, giống như đối phó với trưởng lão Hô Diên gia vậy.
Khi Sở Vân Thiên nói chuyện, gã vẫn không rời sự chú ý khỏi Trương Dương.
Hôm nay Trương Dương mang đến cho gã quá nhiều điều bất ngờ, đáng tiếc rằng hôm nay gã đã không còn khả năng giết chết người thanh niên đáng sợ này nữa, gã có một dự cảm, nếu như cho người thanh niên này thời gian để trưởng thành, trong tương lai dù là với gã hay với những kẻ khác trong ma đạo, đó cũng sẽ là một tai họa lớn nhất.
- Có thể nói với ta, rốt cuộc ngươi là ai không?
Ánh mắt của Sở Vân Thiên lại nhìn thẳng vào Trương Dương, lúc mới bắt đầu, biểu hiện của Trương Dương là một đệ tử thế gia tự đại, sau này sự thật đã chứng minh rằng Trương Dương không phải là người đó, hắn có một trí tuệ không tương đồng với tuổi tác, ngay cả gã cũng đã mắc lừa.
- Ta là ai thật sự không quan trọng…
Trương Dương vừa mở miệng, cơ thể Sở Vân Thiên đột nhiên biến mất trước mắt, gã nhân cơ hội Trương Dương mở miệng để trốn mất.
Sau khi phá được đại trận, gã chưa đánh, mà đã dự định trốn đi.
Trương Dương hơi ngạc nhiên, hắn đã cảnh giác toàn thân, cũng không ngờ Sở Vân Thiên lại trốn nhanh đến vậy, không hề để tâm đến thân phận cường nhân tầng bốn, loại hành động không đánh đã chạy này, là một việc hết sức mất mặt. Sở Vân Thiên lần này không còn cần chút thể diện nào nữa.
- Hí hí!
- Chích chích!
Tia Chớp và Truy Phong kêu lên cùng lúc, chúng là linh thú, không nghĩ nhiều như vậy, chúng luôn chú ý đến Sở Vân Thiên, cử động của Sở Vân Thiên đã bị chúng phát hiện.
Đầu của Truy Phong đã giương lên, nhưng lại rụt về rất nhanh.
Đao khí của Hỏa Diệm Đao lại phát ra, da của nó không thể chịu nổi đao khí thế này, nếu như bị đánh trúng một đao, nhất định sẽ bị xẻ làm hai nửa.
Nhưng dù cho khói độc của Tia Chớp phun ra bị Sở Vân Thiên tách ra, nhưng Sở Vân Thiên cũng sẽ bị trúng độ của Tia Chớp một lần nữa.
Sau khi bị trúng độc, gã cũng không để ý nhiều điều như vậy nữa. Gã đã không còn thời gian để điều chỉnh phương hướng chạy trốn, nếu làm vậy thì lần tháo chạy này nhất định sẽ thất bại.
- Phụt phụt!
Vô Ảnh cũng đã phát nội công ra, thành công đánh vào lưng của Sở Vân Thiên, cơ thể Sở Vân Thiên lơi lắc lư, chiếc áo chẽn màu vàng của gã đã bị rách, lần này gã dùng cơ thể của mình để đỡ lại đòn này.
Luồng nội lực này của Vô Ảnh, làm cho vết thương trong cơ thể gã càng nặng hơn.
Sau khi bị đánh trúng, Sở Vân Thương không dám dừng lại, mà liên tục khua chiếc đao trong tay, tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Đường đao của gã đập vào kiếm khí của Trương Dương. Sau khi một âm thanh lớn vang lên, kiếm khí và đường đao đều biến mất không thấy đâu nữa.
Cảnh này, làm cho Trương Dương ít nhiều cảm thấy vui mừng, chiến đấu trong thời gian dài như vậy, thực lực của Sở Vân Thiên đã giảm sút không ít, giảm đến trình độ của hắn rồi, nếu không thì lần này nhất định lực lượng không ngang hàng như vậy.
- Đuổi theo!
Trương Dương trở người nhảy lên ngựa, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhảy lên người hắn, Long Phong vốn cũng muốn nhảy lên, nhưng đáng tiếc rằng Truy Phong hí dài một tiếng, rồi phóng như bay về phía trước.
Ngay lập tức, Truy Phong liền biến thành một đường trắng.
Long Phong chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu, nhìn Truy Phong đang rời xa, cuối cùng anh ấy nhặt những lá cờ đã hỏng dưới mặt đất, chuẩn bị quay về đợi tin của Trương Dương.
Anh ấy cũng hiểu rằng, khi còn ở trong trận pháp anh ấy có thể giúp đỡ, nhưng trận truy kích giờ đây anh ấy thật sự không làm được gì nữa, truy kích một cường nhân trung kỳ tầng bốn, anh ấy có đi theo cũng không có tác dụng gì nhiều, nói không chừng còn gây cản trở cho Trương Dương.
Lúc này đây, Long Phong có khát vọng lớn lao về việc nâng cao thực lực, anh ấy không muốn lần nào cũng chỉ nhìn từ đằng xa, hoặc chỉ giúp được một chút.
Tốc độ của Sở Vân Thiên rất nhanh, dường như có thể sánh bằng Trương Dương sau khi được hệ thống gia trì.
Tốc độ thế này, đã rất kinh khủng rồi, một cường nhân trung kỳ tứ tầng bình thường đều không có tốc độ này, có khả năng rằng Sở Vân Thiên đã tu luyện một pháp môn nào đó để tăng tốc độ.
Khả năng này rất lớn, nếu như người trong ma đạo muốn sống ẩn mình, nguy cơ của họ không chỉ là người trong chính đạo, mà còn có cả những người cùng trong ma đạo bên cạnh mình, chạy trốn là kỹ xảo phải nắm đầu tiên, người không biết chạy trốn sẽ sống không lâu.
Tốc độ của gã rất nhanh, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giới hạn của loài người.
Truy Phong giờ đây đã hoàn toàn thể hiện được sự đáng sợ của linh thú tốc độ đứng đầu trên mặt đất, Sở Vân Thiên chạy trước như vậy, nhưng chỉ trong phút chốc đã bị Truy Phong đuổi kịp.
Một luồng kiếm khí, từ đằng sau bay thẳng về phía Sở Vân Thiên.
Trương Dương cưỡi trên người Truy Phong, không cần tự chạy, đã đỡ được rất nhiều sức lực, còn có thể truy kích Sở Vân Thiên tốt hơn.
Không chỉ có Trương Dương, ngay cả Vô Ảnh cũng thỉnh thoảng phát ra nội công, giúp đỡ ở phía sau.
Sở Vân Thiên chật vật tránh được luồng kiếm khí và nội công đó, bộ dạng của gã cũng rất thê thảm, cả người đầy bùn đất, hoàn toàn không còn hình tượng nho nhã trước đó nữa.
Đuổi theo một hồi, lông mày Trương Dương đột nhiên động đậy.
Phương hướng Sở Vân Thiên chạy trốn là trong thành phố, giờ đây đã hơi muộn, đã là hơn mười giờ tối, nhưng trong thành phố vẫn còn không ít người.
Nếu như Sở Vân Thiên liều mạng chiến đấu với hắn ở trong thành phố, có lẽ sẽ phá hoại rất nhiều thứ, thậm chí còn liên lụy đến những người vô tội.
- Truy Phong, chặn hắn lại!
Trương Dương nhẹ nhàng nói một tiếng, Truy Phong hiểu ý liền tăng tốc độ lên gấp ba lần, ngay lập tức đã nhảy đến trước mặt Sở Vân Thiên, một luồng kiếm khí và nội công phóng ra cùng lúc. Sở Vân Thiên đành phải thay đổi phương hướng, chạy về một hướng khác.
Trước đó gã thật sự muốn chạy vào thành phố, mượn địa hình phức tạp trong thành phố để thoát khỏi sự truy kích của Trương Dương.
Đáng tiếc rằng mục đích này cuối cùng không thực hiện được, gã đã bị Truy Phong và Trương Dương phối hợp ép trở lại.
Truy Phong giờ đây, lại trở nên rất hưng phấn, trước kia khi dụ địch, nó đã muốn tụ hợp cùng Trương Dương nhưng bị Sở Vân Thiên ngăn lại, mỗi lần đều bị nội công của Sở Vân Thiên ép phải thay đổi phương hướng, cuối cùng cũng đã đến lượt nó ức hiếp Sở Vân Thiên như vậy nữa.
Cảm giác này làm cho nó hết sức thoải mái.
- Bốp!
Sở Vân Thiên đang chạy trốn, một lần nữa bị ép phải thay đổi phương hướng, trên người cũng một lần nữa bị nội công của Vô Ảnh đánh trúng.
Ngoài ra cánh tay cầm đao của gã cũng dần trở nên tê dại. Trương Dương không ngừng đánh ra kiếm khí, có những lúc ép gã phải phóng ra nội công để ứng chiến, trong đại trận gã đã tiêu hao không ít nội công, giờ đây tiêu hao càng nhiều hơn nữa.
Cộng thêm việc trúng độc, gã phải phân ra một chút nội công để ép độc tố, lúc này thực lực của gã đã không còn phát huy được một nửa của trước đó, nếu không gã cũng sẽ không chủ động tháo chạy mà không đánh lại chút nào.
Bịch!
Sở Vân Thiên lăn trên mặt đất, thoát được một đợt tấn công.
Sau khi đứng dậy gã chạy nhanh hơn, trong lòng cũng ngầm chửi.
Nội công của Trương Dương như đồ miễn phí vậy, không ngừng phát ra ngoài, sau khi Trương Dương truy kích gã, đã liên tục phát ra mười đường kiếm khí.
Kiếm khí tiêu hao hơn là phát nội công ra ngoài, dù là gã, liên tục phát ra mười đường đao như vậy cũng sẽ rất mệt, nhưng kiếm khí của Trương Dương chưa từng dừng lại, lần sau nhanh hơn lần trước.
Điều này làm cho Sở Vân Thiên rất ngán ngẩm, gã đâu biết rằng, trước đó Trương Dương đã dùng Tinh Huyết Đan, trong khi chiến đấu lại uống một viên nữa, hơn nữa đó đều là Tinh Huyết Đan của linh thú tầng bốn. Trương Dương giờ đây, có khí lực dùng không hết, muốn giải phóng một chút.
- Truy Phong!
Trương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, Truy Phong ngay lập tức hiểu ý, vây lấy Sở Vân Thiên một lần nữa.
Họ đã thành công trong việc ép Sở Vân Thiên không được vào thành phố, nhưng Sở Vân Thiên cũng đã thành công vòng đến khu ngoại ô, khu ngoại ô ít người, nhưng cũng không có nghĩa là không có ai, nếu có người bị liên lụy thì phiền phức rồi.
Giờ đây hắn chỉ có thể cố gắng vây lấy gã, không ngừng đánh bị thương Sở Vân Thiên trong quá trình chiến đấu, làm cho gã không thể làm bị thương tới người khác.
Truy Phong ngẩng đầu kêu lên một tiếng, tốc độ trở nên càng nhanh hơn, còn thỉnh thoảng dừng gấp lại để phóng ra chiếc vó có mang theo răng nanh, mấy lần đều suýt làm cho Sở Vân Thiên trúng chiêu.
Cộng thêm Trương Dương cưỡi trên ngựa, Sở Vân Thiên giờ đây đã phải đối mặt với uy hiếp lớn hơn nữa, đã mấy lần, Sở Vân Thiên lại bị ép phải chạy về một nơi khác.
Chạy trốn một lúc, Sở Vân Thiên lại bắt đầu chuyển về khu ngoại ô, lần này, gã mặc cho mình đang bị thương, sau khi sau khi bị Vô Ảnh dùng nội công đánh trúng, gã liền mượn lực nội công của Vô Ảnh, cố gắng thoát khỏi sự phong tỏa của Truy Phong, tiến vào vùng ngoại thành.
Cú đánh lần này của Vô Ảnh, cũng làm cho Sở Vân Thiên hộc máu ngay tại hỗ, nội thương của gã đã hơi nghiêm trọng.
Thấy Sở Vân Thiên xông vào thành phố như không sợ chết, Trương Dương hơi lo lắng, và cũng hơi nghi ngờ, đáng tiệc giờ đây hắn đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy nữa, không giết chết Sở Vân Thiên, nhiệm vụ không hoàn thành được là một chuyện, hắn cũng phải đối mặt với rất nhiều uy hiếp.
Hôm nay giữa hắn và Sở Vân Thiên, chỉ có thể một người còn sống.
Sở Vân Thiên chạy trốn, không có bất kỳ sự may mắn nào, ánh mắt của gã vẫn rất nghiêm túc, vùng ngoại thành có không ít nhà cửa, gã lợi dụng cự ly giữa các ngôi nhà, tránh được không ít các luồng kiếm khí của Trương Dương, cũng làm cho Trương Dương không thể chặn gã theo ý muốn như trước đó nữa.
Có điều gã vẫn chưa giải trừ được nguy hiểm, không thoát được khỏi Trương Dương, gã vẫn nằm trong nguy hiểm.
- Không đúng!
Trương Dương chau mày lại một lần nữa, đột nhiên hắn phát hiện ra, phương hướng mà Sở Vân Thiên chạy trốn, là nơi trước kia họ đã từng đến.
Đó cũng chính là nơi mà Sở Vân Thiên đã giết lão Tứ của Hoàng gia, chỉ cần vài phút là có thể đến nơi đó, đó cũng là khu ngoại thành, có điều đã rất gần thành phố rồi.
- Truy Phong, phân ra đuổi theo!
Đột nhiên Trương Dương nhảy xuống khỏi Truy Phong, bộc phát ra tốc độ kinh người của hắn, xuyên qua một tòa nhà lớn, đúng lúc có người đi ra để đánh răng rửa mặt, chỉ nhìn thấy một luồng sáng xẹt qua, đến khi người đó thò đầu ra ngoài, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Người này cầm bàn chải đánh răng, lắc đầu rất nghi ngờ, sau khi đánh răng xong bèn trở lại phòng.
Anh ta không biết rằng, tối nay có rất nhiều người cũng giống như anh ta, hình như nhìn thấy bóng ma vậy, dù là Trương Dương hay sở Vân Thiên, tốc độ đều rất nhanh, khi có người phản ứng lại, họ đã biến mất rồi!!!
/1041
|