Trên tầng hai có một phòng khách nhỏ, trên bàn có một chiếc túi xách màu đen.
Sở Vân Thiên trước kia, mặc một bộ áo vest màu đen, mắt đeo kính gọng vàng, cầm chiếc túi màu đen, hoàn toàn giống một học giả có tri thức uyên bác.
Đáng tiếc là, trong chiếc túi này không phải là những bài luận văn học thức, cũng không phải là tài liệu nghiên cứu gì, mà là một bí điển tu luyện ma đạo, và còn có một loại thuốc trị liệu, và bí văn Sở Vân Thiên vừa cướp được từ nhà Hoàng gia.
Liều mình bị thương, lại uống một bình vạn năm linh nhũ, mục đích của Sở Vân Thiên chỉ là chiếc túi đó.
Tay gã, vừa muốn tóm lấy chiếc túi màu đen, chiếc túi này đã tự bay ra ngoài, ngay lập tức rơi xuống mặt đất.
Tia Chớp đã đuổi theo, Tia Chớp không biết bên trong chiếc túi có thứ gì, cũng không biết tác dụng của chiếc túi đó, có điều đó là thứ mà Sở Vân Thiên muốn có, nó sẽ ngăn chặn, dù sao không thể để Sở Vân Thiện được như ý nguyện.
Không kịp nhặt chiếc túi trên mặt đất, Sở Vân Thiên lại quay người phóng ra một đường đao.
Khi phóng ra đường đao, trên mặt gã còn có chút đau khổ.
Vạn nam linh nhũ thật sự là bảo bối tốt, bình thường người tu luyện nội công chỉ cần uống một giọt là có tác dụng to lớn rồi, cần phải tiêu hóa rất lâu, giờ đây gã uống cả một bình như vậy, dù là một cường nhân trung kỳ tứ tầng như gã cũng không tiêu hóa được.
Sức mạnh to lớn không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch của gã, cùng với việc khiến gã khôi phục lực lượng, cũng làm cho gã phải chịu những đau khổ này.
Đây chính là khuyết điểm của việc trực tiếp sử dụng thiên tài địa bảo, nếu như chế thành linh dược, trung hòa những bá tính trong thuốc, sẽ dễ hấp thụ hơn, và cũng không đau khổ như thế này.
Bịch bịch!
Cảm thấy sức mạnh của Sở Vân Thiên khôi phục lại, Trương Dương cũng trở nên cẩn thận hơn, không ngừng phát ra nội công để chiến đấu với Sở Vân Thiên.
Tia Chớp và Vô ảnh vẫn như vậy, giờ đây chúng có khả năng đánh tầm xa, chỉ cần tấn công từ xa là được.
Truy Phong thì ở đằng sau hí lên không ngừng, không gian ở tầng trên quá nhỏ, không thích hợp để nó phát huy, giờ đây nó chỉ đứng ở một bên để hò hét trợ uy, ai bảo nó không có khả năng tấn công từ xa cơ chứ… Bức tường đã hỏng, họ đều ở bên trong!
Tại biệt thự Hoàng gia, lúc này tất cả mọi người đều chú ý vào người đang nghe tường thuật hiện trường. Kiếm khí của Trương Dương và Sở Vân Thiên làm cho bức tường của ngôi biệt thự đáng thương đó không ngừng bị đánh thành những cái lỗ lớn.
Ngay cả một bức tường bê tông kiên cố ở căn phòng bí mật còn bị Sở Vân Thiên đánh thành một cái lỗ lớn, càng không phải nói đến những bức tường bình thường này nữa.
Người phụ trách quan sát nhìn qua những cái lỗ lớn bị đánh, dường như có thể nhìn thấy bên trong có người đang động đậy.
Một lúc sau, biệt thự đó đã trở nên lung lay, mọi người trong Hoàng gia đều lo lắng, và cũng thán phục về sức chiến đấu của hai người.
Trong trận chiến đấu thế này, chẳng có ai, và cũng chẳng ai có thời gian cố ý phá hỏng tường, chỉ có những làn sóng trong chiến đấu mới gây nên những tổn thất như vậy, chỉ là những làn sóng đó đã mạnh mẽ như thế, thực lực của hai người họ càng khó đoán hơn.
Rầm!
Một bức tường bị phá hủy quá nghiêm trọng, cuối cùng không chịu nổi nữa đổ sập xuống, tiếng đổ sập cũng làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, có không ít người gọi điện báo cảnh sát, và gọi điện báo cho bên phòng cháy chữa cháy.
Còn một vài người can đảm, muốn đến xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Sau khi một bức tường đổ xuống, mấy bức tường còn lại cũng không vững chắc nữa, nhân lấy cơ hội này, Sở Vân Thiên đã giành được chiếc túi của gã, trực tiếp xuyên qua vách tường nhảy ra ngoài.
Sở Vân Thiên nhảy ra ngoài, rồi ngay lập tức chạy về phía thành phố.
- Đuổi theo!
Trương Dương hét lên một tiếng, cơ thể cũng vọt qua rất nhanh, mang theo một luồng sáng đằng sau, đuổi theo Sở Vân Thiên sát nút.
Hôm nay dù thế nào họ cũng không thể để ác ma này chạy thoát.
Vô Ảnh và Tia Chớp đều nhảy lên người Truy Phong, nếu nói về truy kích, thì Truy Phong vẫn là người giỏi nhất, cái tên linh thú tốc độ đứng đầu trên mặt đất không phải là nói khoác.
Những người to gan chạy đến, khi phát hiện ra luồng ảnh này liền giật nảy mình.
Có mấy người trở về nhà ngay lập tức, không dám ra ngoài nữa, cũng có hai người không để ý nhiều như vậy, đến thẳng trước biệt thự của Hoàng gia.
Đứng ở bên ngoài, nhìn tòa biệt thự đổ nát nghiêm trọng, hai người này trừng lớn mắt, họ nhìn bốn phía rất nghi ngờ, không có máy ủi đất và máy xúc ở đó, một căn nhà tốt như vậy, sao lại bị hủy thê thảm thế này.
Tòa biệt thự thảm thương trước mặt, thật sự giống với cưỡng chế phá dỡ.
Tin tức Sở Vân Thiên lại chạy trốn một lần nữa, Trương Dương thì truy kích đã truyền đến biệt thự Hoàng gia rất nhanh.
Không giống với trước kia, lần này lòng họ đều yên tâm lại, người truy kích lần này là Trương Dương, chú không phải là Sở Vân Thiên, điều này đã cho thấy người chiếm thế thượng phong vẫn là Trương Dương.
Rất nhiều người đã bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện rằng Trương Dương nhất định sẽ bắt được con ác ma này, và giết được nó.
Trước kia những người không tin tưởng về Trương Dương, giờ đây cũng đã coi Trương Dương như đấng cứu thế.
Sở Vân Thiên ở đằng trước, Trương Dương ở đằng sau, hai cái bóng không ngừng xuyên qua.
Trên mặt Sở Vân Thiên dần lại trở nên lo lắng, mượn linh hiệu của vạn năm linh nhũ, gã đã ép được độc tố trong người xuống, và hồi phục được không ít nội công.
Có điều dược tính của linh nhũ quá lớn, gã cần phải tìm một nơi để tiêu hóa ngay lập tức, nếu không rất có thể sẽ làm tổn thương kinh mạch.
Còn những độc tố bị áp chế kia, giờ đây cũng chỉ là bị áp chế tạm thời, nếu để lâu cũng sẽ lại trào ra, đặc biệt là khi chiến đấu liên tục thế này, nếu như độc tố bộc phát, gã sẽ tiêu đời.
Sở Vân Thiên sốt ruột, Trương Dương cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hướng mà Sở Vân Thiên tháo chạy là thành phố, điều hắn sợ nhất là Sở Vân Thiên giết hại bừa bãi trong cơn điên cuồng, nếu như vậy người trong thành phố sẽ gặp nạn.
Cuộc chiến đấu giữa những người tu luyện nội công, sẽ ảnh hưởng lớn lao đến những người bình thường, Trương Dương cũng không muốn nhìn thấy, có người bị thương do trận chiến của họ.
- Truy Phong!
Thấy bóng trắng xẹt qua bên cạnh, Trương Dương ngay lập tức hiểu ý, cơ thể dần dừng lại, Trương Dương trực tiếp nảy lên người nó.
Một luồng kiếm khí phóng nhanh ra từ Hàn Tuyền Kiếm, Sở Vân Thiên đằng trước lại thay đổi phương hướng tháo chạy.
Không thể để cho Sở Vân Thiên vào thành, chỉ có thể ép gã ra ngoài.
Mấy luồng kiếm khí liên tục phóng ra, đã ép cho Sở Vân Thiên phải thay đổi phương hướng, tạm thời trở về khu ngoại thành.
Sở Vân Thiên bị ép phải thay đổi phương hướng, không chạy về phía thành phố nữa, mà quay người, nhanh chóng chạy ra phía ngoại thành, phương hướng mà gã chạy về là một ngọn núi, đó là một ngọn núi hoang không có bóng người.
Thấy Sở Vân Thiên thay đổi phương hướng, người vui vẻ nhất là Truy Phong.
Hạn chế trong thành phố đối với nó là quá lớn, chỉ đến được nơi không có người, nó mới có thể phát huy được, nó đã đánh chán ở bên này từ lâu rồi, chỉ muốn Sở Vân Thiên chạy đến một nơi không có người ở.
Mười mấy phút sau, thành phố đã ở lại sau lưng bọn họ, Sở Vân Thiên bị Trương Dương và Truy Phong truy kích, cuối cùng cũng đã thoát được đến bên cạnh dãy núi hoang.
Sở Vân Thiên vừa chạy đến đây, đột nhiên dừng lại, chống đao đứng ở đó.
Dưới mái tóc rối bời của gã, trong ánh mắt lóe lên sự tàn ác và bạo ngược, đứng ở đó, nhìn thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương cưỡi trên người Truy Phong, không xuống dưới đất, dừng lại ở phía xa, và cũng nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thiên.
- Người trẻ tuổi, xem ra hôm nay ngươi không định buông tha ta rồi, ngươi nhất định muốn giết ta sao?
Đứng ở đó, Sở Vân Thiên chầm chậm hỏi một câu, tiếng của gã còn hơi khàn khàn, nghe thấy âm thanh đó trong màn đêm đen kịt, làm cho người ta cảm thấy hơi sợ.
Trương dương không nói gì, nhưng lẳng lặng gật đầu.
Đương nhiên không thể buông tha cho Sở Vân Thiên. Nếu thật sự buông tha cho gã, về sau này Trương Dương sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, dù là vì bản thân mình, hay là vì người khác, ác ma này cũng không thể tiếp tục ở lại nhân gian.
- Được, được lắm!
Sở Vân Thiên cười. Gã vất chiếc túi và Hỏa Diệm Đao lên trên mặt đất, trong mắt lộ ra một sự điên cuồng.
- Biết bao năm nay, ngươi là người đầu tiên ép ta đến mức độ này, người trẻ tuổi, dù ngươi là ai, đây đều là vinh quang thuộc về ngươi, ta cũng chưa từng nghĩ đến, ta sẽ bị một người sơ kỳ tầng bốn ép đến cảnh sinh tử thế này!
Sở Vân Thiên vừa nói, lại giơ hai bàn tay của gã lên, hai tay gã đã trở nên đỏ rực như máu, khi gã nói chuyện, trên mặt dường như cũng chuyển thành màu đỏ, ngay cả đôi mắt, giờ đây cũng biến thành màu đỏ.
Trương Dương vẫn không nói gì, có điều thần thái của hắn trở nên nghiêm hơn.
Hắn hiểu rất rõ, rất nhiều người đều có tuyệt chiêu liều mạng, không đến bước cuối cùng sẽ không sử dụng, dáng bộ của Sở Vân Thiên thế này, dường như gã muốn sử dụng tuyệt chiêu rồi.
Hắn không biết tuyệt chiêu của Sở Vân Thiên là gì, nhưng dù là gì cũng không thể coi thường, Sở Vân Thiên xét cho cùng cũng là một cường nhân trung kỳ tầng bốn.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, một luồng nội công bắt ra phía ngoài, Sở Vân Thiên lắc người một chút, là tránh được tự tấn công của luồng nội công này.
Khi gã tránh đòn, mái tóc trên đầu cũng biến thành màu đỏ, mọi phần da lộ ra bên ngoài của gã, cũng dần biến thành màu đỏ.
- Ngươi rất vinh hạnh, được nhìn thấy pháp môn cao nhất của Hóa Huyết, Hóa Huyết, thứ nó hóa được không chỉ là máu người khác, mà có thể hóa đi năng lượng trong máu của chính mình, hôm nay ta lấy một tầng tu vi làm cái giá, hóa đi một nửa máu của chính mình, lần này là ngươi tự tìm đường chết, không thể trách người khác được!
Sở Vân Thiên nói chầm chậm, nhưng trong mắt mang theo nỗi hận sâu thẳm.
Hóa Huyết, có thể hóa người khác đương nhiên có thể hóa được chính mình, có điều hóa chính mình là một cách làm tự tổn hại đến bản thân, mặc dù có thể nâng cao sức chiến đấu một cách nhanh chóng, nhưng cái giá phải bỏ ra là rất lớn.
Sau lần hóa máu lần này, tu vi của Sở Vân Thiên sẽ rơi xuống sơ kỳ tầng bốn.
Không chỉ có vậy, sự thương tổn này rất có thể làm cho gã cả đời không tiến thêm được nữa, cũng có nghĩa là, về sau thực lực của gã chỉ có thể ở sơ kỳ, không thể hồi phục lại trung kỳ được nữa, càng không thể nói đến việc lên đến hậu hì và đại viên mãn.
Gã cũng đã do dự rất lâu,cuối cùng mới quyết định như vậy.
Đối thủ của gã có sự tồn tại của linh thú thiên mã, gã không thể chạy thoát, tốc độ của thiên mã thực sự quá nhanh, sự phối hợp của một người ba thú này cũng rất ăn ý, chỉ dựa vào một mình gã không thể nào đánh bại được họ.
Chạy không được, gã lại bị trúng độc, tiếp tục chạy chỉ làm độc tố phát ra mà chết.
Nếu như vậy không bằng liều mạng một lần, dù là rớt tu vi, nhưng cũng tốt hơn là mất mạng, còn mạng, gã mới có thể báo thù, báo thù Hoàng gia, báo thù người nhà của người thanh niên này, và cả Long gia trước đó nữa.
Dù cho chỉ là sơ kỳ tầng bốn, nhưng gã cũng vẫn có thực lực rất mạnh, trở thành ác mộng của những người này, gã đã nghĩ kỹ, không những phải giết chết Trương Dương, mà còn phải hành hạ chết những người có liên quan đến Trương Dương nữa, ngoài ra còn người nhà của Hoàng gia, cũng cần phải làm cho họ chịu đau khổ, mới có thể hóa giải được nỗi hận trong lòng gã bây giờ.
Sở Vân Thiên trước kia, mặc một bộ áo vest màu đen, mắt đeo kính gọng vàng, cầm chiếc túi màu đen, hoàn toàn giống một học giả có tri thức uyên bác.
Đáng tiếc là, trong chiếc túi này không phải là những bài luận văn học thức, cũng không phải là tài liệu nghiên cứu gì, mà là một bí điển tu luyện ma đạo, và còn có một loại thuốc trị liệu, và bí văn Sở Vân Thiên vừa cướp được từ nhà Hoàng gia.
Liều mình bị thương, lại uống một bình vạn năm linh nhũ, mục đích của Sở Vân Thiên chỉ là chiếc túi đó.
Tay gã, vừa muốn tóm lấy chiếc túi màu đen, chiếc túi này đã tự bay ra ngoài, ngay lập tức rơi xuống mặt đất.
Tia Chớp đã đuổi theo, Tia Chớp không biết bên trong chiếc túi có thứ gì, cũng không biết tác dụng của chiếc túi đó, có điều đó là thứ mà Sở Vân Thiên muốn có, nó sẽ ngăn chặn, dù sao không thể để Sở Vân Thiện được như ý nguyện.
Không kịp nhặt chiếc túi trên mặt đất, Sở Vân Thiên lại quay người phóng ra một đường đao.
Khi phóng ra đường đao, trên mặt gã còn có chút đau khổ.
Vạn nam linh nhũ thật sự là bảo bối tốt, bình thường người tu luyện nội công chỉ cần uống một giọt là có tác dụng to lớn rồi, cần phải tiêu hóa rất lâu, giờ đây gã uống cả một bình như vậy, dù là một cường nhân trung kỳ tứ tầng như gã cũng không tiêu hóa được.
Sức mạnh to lớn không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch của gã, cùng với việc khiến gã khôi phục lực lượng, cũng làm cho gã phải chịu những đau khổ này.
Đây chính là khuyết điểm của việc trực tiếp sử dụng thiên tài địa bảo, nếu như chế thành linh dược, trung hòa những bá tính trong thuốc, sẽ dễ hấp thụ hơn, và cũng không đau khổ như thế này.
Bịch bịch!
Cảm thấy sức mạnh của Sở Vân Thiên khôi phục lại, Trương Dương cũng trở nên cẩn thận hơn, không ngừng phát ra nội công để chiến đấu với Sở Vân Thiên.
Tia Chớp và Vô ảnh vẫn như vậy, giờ đây chúng có khả năng đánh tầm xa, chỉ cần tấn công từ xa là được.
Truy Phong thì ở đằng sau hí lên không ngừng, không gian ở tầng trên quá nhỏ, không thích hợp để nó phát huy, giờ đây nó chỉ đứng ở một bên để hò hét trợ uy, ai bảo nó không có khả năng tấn công từ xa cơ chứ… Bức tường đã hỏng, họ đều ở bên trong!
Tại biệt thự Hoàng gia, lúc này tất cả mọi người đều chú ý vào người đang nghe tường thuật hiện trường. Kiếm khí của Trương Dương và Sở Vân Thiên làm cho bức tường của ngôi biệt thự đáng thương đó không ngừng bị đánh thành những cái lỗ lớn.
Ngay cả một bức tường bê tông kiên cố ở căn phòng bí mật còn bị Sở Vân Thiên đánh thành một cái lỗ lớn, càng không phải nói đến những bức tường bình thường này nữa.
Người phụ trách quan sát nhìn qua những cái lỗ lớn bị đánh, dường như có thể nhìn thấy bên trong có người đang động đậy.
Một lúc sau, biệt thự đó đã trở nên lung lay, mọi người trong Hoàng gia đều lo lắng, và cũng thán phục về sức chiến đấu của hai người.
Trong trận chiến đấu thế này, chẳng có ai, và cũng chẳng ai có thời gian cố ý phá hỏng tường, chỉ có những làn sóng trong chiến đấu mới gây nên những tổn thất như vậy, chỉ là những làn sóng đó đã mạnh mẽ như thế, thực lực của hai người họ càng khó đoán hơn.
Rầm!
Một bức tường bị phá hủy quá nghiêm trọng, cuối cùng không chịu nổi nữa đổ sập xuống, tiếng đổ sập cũng làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, có không ít người gọi điện báo cảnh sát, và gọi điện báo cho bên phòng cháy chữa cháy.
Còn một vài người can đảm, muốn đến xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Sau khi một bức tường đổ xuống, mấy bức tường còn lại cũng không vững chắc nữa, nhân lấy cơ hội này, Sở Vân Thiên đã giành được chiếc túi của gã, trực tiếp xuyên qua vách tường nhảy ra ngoài.
Sở Vân Thiên nhảy ra ngoài, rồi ngay lập tức chạy về phía thành phố.
- Đuổi theo!
Trương Dương hét lên một tiếng, cơ thể cũng vọt qua rất nhanh, mang theo một luồng sáng đằng sau, đuổi theo Sở Vân Thiên sát nút.
Hôm nay dù thế nào họ cũng không thể để ác ma này chạy thoát.
Vô Ảnh và Tia Chớp đều nhảy lên người Truy Phong, nếu nói về truy kích, thì Truy Phong vẫn là người giỏi nhất, cái tên linh thú tốc độ đứng đầu trên mặt đất không phải là nói khoác.
Những người to gan chạy đến, khi phát hiện ra luồng ảnh này liền giật nảy mình.
Có mấy người trở về nhà ngay lập tức, không dám ra ngoài nữa, cũng có hai người không để ý nhiều như vậy, đến thẳng trước biệt thự của Hoàng gia.
Đứng ở bên ngoài, nhìn tòa biệt thự đổ nát nghiêm trọng, hai người này trừng lớn mắt, họ nhìn bốn phía rất nghi ngờ, không có máy ủi đất và máy xúc ở đó, một căn nhà tốt như vậy, sao lại bị hủy thê thảm thế này.
Tòa biệt thự thảm thương trước mặt, thật sự giống với cưỡng chế phá dỡ.
Tin tức Sở Vân Thiên lại chạy trốn một lần nữa, Trương Dương thì truy kích đã truyền đến biệt thự Hoàng gia rất nhanh.
Không giống với trước kia, lần này lòng họ đều yên tâm lại, người truy kích lần này là Trương Dương, chú không phải là Sở Vân Thiên, điều này đã cho thấy người chiếm thế thượng phong vẫn là Trương Dương.
Rất nhiều người đã bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện rằng Trương Dương nhất định sẽ bắt được con ác ma này, và giết được nó.
Trước kia những người không tin tưởng về Trương Dương, giờ đây cũng đã coi Trương Dương như đấng cứu thế.
Sở Vân Thiên ở đằng trước, Trương Dương ở đằng sau, hai cái bóng không ngừng xuyên qua.
Trên mặt Sở Vân Thiên dần lại trở nên lo lắng, mượn linh hiệu của vạn năm linh nhũ, gã đã ép được độc tố trong người xuống, và hồi phục được không ít nội công.
Có điều dược tính của linh nhũ quá lớn, gã cần phải tìm một nơi để tiêu hóa ngay lập tức, nếu không rất có thể sẽ làm tổn thương kinh mạch.
Còn những độc tố bị áp chế kia, giờ đây cũng chỉ là bị áp chế tạm thời, nếu để lâu cũng sẽ lại trào ra, đặc biệt là khi chiến đấu liên tục thế này, nếu như độc tố bộc phát, gã sẽ tiêu đời.
Sở Vân Thiên sốt ruột, Trương Dương cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hướng mà Sở Vân Thiên tháo chạy là thành phố, điều hắn sợ nhất là Sở Vân Thiên giết hại bừa bãi trong cơn điên cuồng, nếu như vậy người trong thành phố sẽ gặp nạn.
Cuộc chiến đấu giữa những người tu luyện nội công, sẽ ảnh hưởng lớn lao đến những người bình thường, Trương Dương cũng không muốn nhìn thấy, có người bị thương do trận chiến của họ.
- Truy Phong!
Thấy bóng trắng xẹt qua bên cạnh, Trương Dương ngay lập tức hiểu ý, cơ thể dần dừng lại, Trương Dương trực tiếp nảy lên người nó.
Một luồng kiếm khí phóng nhanh ra từ Hàn Tuyền Kiếm, Sở Vân Thiên đằng trước lại thay đổi phương hướng tháo chạy.
Không thể để cho Sở Vân Thiên vào thành, chỉ có thể ép gã ra ngoài.
Mấy luồng kiếm khí liên tục phóng ra, đã ép cho Sở Vân Thiên phải thay đổi phương hướng, tạm thời trở về khu ngoại thành.
Sở Vân Thiên bị ép phải thay đổi phương hướng, không chạy về phía thành phố nữa, mà quay người, nhanh chóng chạy ra phía ngoại thành, phương hướng mà gã chạy về là một ngọn núi, đó là một ngọn núi hoang không có bóng người.
Thấy Sở Vân Thiên thay đổi phương hướng, người vui vẻ nhất là Truy Phong.
Hạn chế trong thành phố đối với nó là quá lớn, chỉ đến được nơi không có người, nó mới có thể phát huy được, nó đã đánh chán ở bên này từ lâu rồi, chỉ muốn Sở Vân Thiên chạy đến một nơi không có người ở.
Mười mấy phút sau, thành phố đã ở lại sau lưng bọn họ, Sở Vân Thiên bị Trương Dương và Truy Phong truy kích, cuối cùng cũng đã thoát được đến bên cạnh dãy núi hoang.
Sở Vân Thiên vừa chạy đến đây, đột nhiên dừng lại, chống đao đứng ở đó.
Dưới mái tóc rối bời của gã, trong ánh mắt lóe lên sự tàn ác và bạo ngược, đứng ở đó, nhìn thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương cưỡi trên người Truy Phong, không xuống dưới đất, dừng lại ở phía xa, và cũng nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thiên.
- Người trẻ tuổi, xem ra hôm nay ngươi không định buông tha ta rồi, ngươi nhất định muốn giết ta sao?
Đứng ở đó, Sở Vân Thiên chầm chậm hỏi một câu, tiếng của gã còn hơi khàn khàn, nghe thấy âm thanh đó trong màn đêm đen kịt, làm cho người ta cảm thấy hơi sợ.
Trương dương không nói gì, nhưng lẳng lặng gật đầu.
Đương nhiên không thể buông tha cho Sở Vân Thiên. Nếu thật sự buông tha cho gã, về sau này Trương Dương sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, dù là vì bản thân mình, hay là vì người khác, ác ma này cũng không thể tiếp tục ở lại nhân gian.
- Được, được lắm!
Sở Vân Thiên cười. Gã vất chiếc túi và Hỏa Diệm Đao lên trên mặt đất, trong mắt lộ ra một sự điên cuồng.
- Biết bao năm nay, ngươi là người đầu tiên ép ta đến mức độ này, người trẻ tuổi, dù ngươi là ai, đây đều là vinh quang thuộc về ngươi, ta cũng chưa từng nghĩ đến, ta sẽ bị một người sơ kỳ tầng bốn ép đến cảnh sinh tử thế này!
Sở Vân Thiên vừa nói, lại giơ hai bàn tay của gã lên, hai tay gã đã trở nên đỏ rực như máu, khi gã nói chuyện, trên mặt dường như cũng chuyển thành màu đỏ, ngay cả đôi mắt, giờ đây cũng biến thành màu đỏ.
Trương Dương vẫn không nói gì, có điều thần thái của hắn trở nên nghiêm hơn.
Hắn hiểu rất rõ, rất nhiều người đều có tuyệt chiêu liều mạng, không đến bước cuối cùng sẽ không sử dụng, dáng bộ của Sở Vân Thiên thế này, dường như gã muốn sử dụng tuyệt chiêu rồi.
Hắn không biết tuyệt chiêu của Sở Vân Thiên là gì, nhưng dù là gì cũng không thể coi thường, Sở Vân Thiên xét cho cùng cũng là một cường nhân trung kỳ tầng bốn.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, một luồng nội công bắt ra phía ngoài, Sở Vân Thiên lắc người một chút, là tránh được tự tấn công của luồng nội công này.
Khi gã tránh đòn, mái tóc trên đầu cũng biến thành màu đỏ, mọi phần da lộ ra bên ngoài của gã, cũng dần biến thành màu đỏ.
- Ngươi rất vinh hạnh, được nhìn thấy pháp môn cao nhất của Hóa Huyết, Hóa Huyết, thứ nó hóa được không chỉ là máu người khác, mà có thể hóa đi năng lượng trong máu của chính mình, hôm nay ta lấy một tầng tu vi làm cái giá, hóa đi một nửa máu của chính mình, lần này là ngươi tự tìm đường chết, không thể trách người khác được!
Sở Vân Thiên nói chầm chậm, nhưng trong mắt mang theo nỗi hận sâu thẳm.
Hóa Huyết, có thể hóa người khác đương nhiên có thể hóa được chính mình, có điều hóa chính mình là một cách làm tự tổn hại đến bản thân, mặc dù có thể nâng cao sức chiến đấu một cách nhanh chóng, nhưng cái giá phải bỏ ra là rất lớn.
Sau lần hóa máu lần này, tu vi của Sở Vân Thiên sẽ rơi xuống sơ kỳ tầng bốn.
Không chỉ có vậy, sự thương tổn này rất có thể làm cho gã cả đời không tiến thêm được nữa, cũng có nghĩa là, về sau thực lực của gã chỉ có thể ở sơ kỳ, không thể hồi phục lại trung kỳ được nữa, càng không thể nói đến việc lên đến hậu hì và đại viên mãn.
Gã cũng đã do dự rất lâu,cuối cùng mới quyết định như vậy.
Đối thủ của gã có sự tồn tại của linh thú thiên mã, gã không thể chạy thoát, tốc độ của thiên mã thực sự quá nhanh, sự phối hợp của một người ba thú này cũng rất ăn ý, chỉ dựa vào một mình gã không thể nào đánh bại được họ.
Chạy không được, gã lại bị trúng độc, tiếp tục chạy chỉ làm độc tố phát ra mà chết.
Nếu như vậy không bằng liều mạng một lần, dù là rớt tu vi, nhưng cũng tốt hơn là mất mạng, còn mạng, gã mới có thể báo thù, báo thù Hoàng gia, báo thù người nhà của người thanh niên này, và cả Long gia trước đó nữa.
Dù cho chỉ là sơ kỳ tầng bốn, nhưng gã cũng vẫn có thực lực rất mạnh, trở thành ác mộng của những người này, gã đã nghĩ kỹ, không những phải giết chết Trương Dương, mà còn phải hành hạ chết những người có liên quan đến Trương Dương nữa, ngoài ra còn người nhà của Hoàng gia, cũng cần phải làm cho họ chịu đau khổ, mới có thể hóa giải được nỗi hận trong lòng gã bây giờ.
/1041
|