Thấy Trương Dương mở bình ngọc ra, Vô Ảnh cười đắc ý.
Từ lúc Sở Vân Thiên dùng linh nhũ vạn năm, nó đã rất thèm muốn rồi, sau khi Sở Vân Thiên chết nó vẫn không hề từ bỏ ý định, còn chạy đi tìm một phen nữa, cuối cùng tìm được bình ngọc mà Sở Vân Thiên luôn cất giấu bên người.
Linh nhũ vạn năm nếu không ở trong bình ngọc thì căn bản không có khả năng thoát khỏi cái mũi của nó.
- Đúng vậy, đợi bào chế xong thuốc, sẽ cho chú mày một viên!
Trương Dương đậy nắp lại, nhìn Vô Ảnh cười ha hả mà nói, Vô Ảnh vui đến xoe tròn mắt.
Nhưng Tia Chớp có chút không vui, vội vàng kêu lên, như muốn nói có được chiến lợi phẩm đó mình cũng có chút công lao, không thể quên mình được.
Bộ dáng của nó khiến Trương Dương cười ha ha, liền nhận lời cho nó thêm một viên.
Lọ linh nhũ vạn năm này, kỳ thật Trương Dương cũng không để ý nhiều lắm, lúc trước Sở Vân Thiên đã nói, cái y tìm được là linh nhãn vạn năm, bên trong còn có một ít linh nhũ vạn năm, y không lấy đi hết.
Thứ mà Sở Vân Thiên mang ở trên người, chỉ có hai bình, với y mà nói hai bình là đủ.
Đáng tiếc y bào chế linh dược không thành, bằng không dược hiệu sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, nếu không cuối cùng đã không phải bị buộc phải dùng linh nhũ thiên nhiên, còn phải chịu nỗi thống khổ vì bị năng lượng tấn công.
Điểm ấy cũng có liên quan với thân phận của hắn.
Sở Vân Thiên dù sao cũng là người trong ma đạo, lại là kẻ độc hành, hơn nữa tự y sẽ không phối thành dược được, muốn có linh dược thì nhất định phải tìm người bào chế, người biết bào chế trong ma đạo rất ít, cho dù có thì cũng đều ở trong môn phái ma đạo cả, phỏng chừng tìm người như vậy y cũng không sao yên tâm cho được.
Chính đạo thì có một vài người, đáng tiếc những người này nhìn thấy y không đánh thì cũng mắng, nếu không thì cũng tránh xa, sao có khả năng phối dược cho y.
Cho dù người trong chính đạo có can đảm bào chế, thì phỏng chừng y cũng không dám uống.
Chính vì thế nên trong tay Sở Vân Thiên mới không có linh dược, nếu y là người trong môn phái ma đạo, với thực lực của y có được mấy viên linh dược là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì khó khăn, chỉ có điều do y tự do quen rồi. Nên căn bản không muốn gia nhập bất kỳ môn phái nào.
Những điều này mãi tận sau này Trương Dương mới hiểu.
Trấn an xong Tia và Vô Ảnh, Trương Dương bước xuống giường. Vừa mới bước chân xuống, hắn có cảm giác cả người đau nhức, đây là di chứng sau đâm huyệt, cảm giác này phỏng chừng còn phải kéo dài đến vài ngày.
Cái giá phải trả quá lớn. Tuy nhiên thu hoạch cũng không nhỏ, chưa nói đến quyển bí tịch tiến vào tầng năm, chỉ mỗi linh nhũ vạn năm cùng kiếm pháp mà chỉ có cao thủ tứ tầng mới có thể tu luyện được cũng đã là thứ tốt rồi.
Quyển kiếm pháp đó, Trương Dương càng cảm thụ càng nhận thấy sự cao thâm trong đó, thực lực của hắn bây giờ còn chưa khôi phục, đợi sau khi khôi phụ, nhất định phải thử tu luyện một chút.
Từ sau khi có kiếm Hàn Tuyền, Trương Dương vẫn chưa thích nghi với kiếm pháp của mình, kiếm pháp trước kia tu luyện chỉ là kiếm pháp bình thường, hơn nữa với hắn cũng không thích hợp lắm.
- Trương tiên sinh!
Trương Dương vừa mới xuống lầu. Liền thấy Hoàng Tĩnh đang ngồi trong phòng khách, Hoàng Tĩnh nhìn thấy Trương Dương lập tức đứng lên.
Bên cạnh Hoàng Tĩnh còn có người đàn ông độ khoảng sáu mươi, trước mặt hai người có chén trà đặt sãn đó. Đoán chừng là do Long Phong pha.
- Hoàng tiểu thư tới khi nào?
Trương Dương thuận miệng hỏi, Long Phong không ở đó, cũng không biết ở đâu, có khả năng đã trở lại phòng tiếp tục việc tu luyện rồi.
- Chúng tôi đến từ trưa, cậu đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy cậu!
Hoàng Tĩnh vội vàng lên tiếng. Cô nói có chút khiêm tốn, bọn họ đến từ sáng tới giữa trưa cũng không dám rời khỏi, giờ này cơm trưa cũng chưa được ăn.
Khi bọn họ đến, Long Phong không cho bọn họ vào, Hoàng Tĩnh cầu khẩn hồi lâu mới được vào ngồi trong phòng khách này, nhưng chỉ có thế, Long Phong không cho phép bọn họ quấy rầy Trương Dương nghỉ ngơi.
Long Phong biết bọn họ là người của Hoàng gia, cũng biết việc bọn họ làm, đối với bọn họ không hề lịch sự.
Sau khi vào phòng khách, hai người bọn họ xem như mới biết kết quả chiến đấu của ngày hôm qua.
Sở Vân Thiên chết rồi, đại ma đầu này cuối cùng cũng bị Trương Dương tiêu diệt, đối với bọn họ mà nói đó là tin tốt lớn nhất, bọn họ tối qua thấp thỏm cả một đêm, ai cũng không ngủ được, buổi sáng hồi hộp đợi nhưng không biết được tin tức, Hoàng Tĩnh mới xung phong đến nơi đây tìm hiểu tin tức.
Đi theo cô ta tới, là đại bá Hoàng Hạo Nhiên.
Người cai quản Hoàng gia là lão Tứ, ông là người thông minh nhất của Hoàng gia, gia tộc ở trong tay ông ngày càng thêm huy hoàng, đáng tiếc lần này ông phạm sai lầm nghiêm trọng, liên quan đến cả tính mạng của bản thân nữa.
Hoàng gia lão Tứ vừa chết, Hoàng gia lão Đại Hoàng Hạo Nhiên vốn đã sắp về hưu, lúc này phải đứng ra ổn định lòng người.
Chuyện lần này cũng nhờ Hoàng Hạo Nhiên vẫn luôn ra sức ủng hộ Hoàng Tĩnh, nếu khôngHoàng gia đã sớm chia rẽ, hoặc đã không mời Trương Dương đến, Hoàng gia đã bị ma đầu Sở Vân Thiên tiêu diệt hoàn toàn.
- Không có việc gì nữa, Sở Vân Thiên đã đền tội, các người có thể yên tâm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngồi đối diện trên ghế sa lon, tay ôm Tia Chớp trong lòng mình.
Bất kể là Hoàng Tĩnh, hay Hoàng Hạo Nhiên, đối với tiểu tử đáng yêu này trong lòng luôn có cảm giác lo lắng, còn có con ngựa trắng ở trong sân lúc trước, khi bọn họ tới, có thể đã bị Truy Phong nhìn chằm chằm từ rất lâu, khi đó bọn họ bị nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi.
- Trương tiên sinh, không lời nào cảm tạ hết được đại ân, cậu chính là ân nhân cứu mạng của Hoàng gia chúng ta, về sau bất luận là có việc gì, chỉ cần cậu lên tiếng, mọi người trong Hoàng gia sẽ nghe theo tất, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Hoàng Hạo Nhiên đứng lên, khom người tạ lễ với Trương Dương, thái độ vô cùng thành khẩn.
Ông ta nói cũng không sai, lần này Trương Dương đích thật là ân nhân cứu mạng cả gia tộc họ, Trương Dương không ra mặt, Sở Vân Thiên sớm hay muộn gì cũng sẽ tiêu diệt sạch già trẻ lớn bé của Hoàng gia.
- Trương tiên sinh, đây là đại bá Hoàng Hạo Nhiên của tôi, lời ông nói có thể đại diện cho cả gia tộc chúng tôi!
Hoàng Tĩnh nói một câu, cho thấy cô đang giới thiệu thân phận của Hoàng Hạo Nhiên, để Trương Dương tin tưởng hơn vào lời ông nói.
- Hoàng tiên sinh quá khách khí, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì không cần, bất quá tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết Hoàng tiên sinh có thể đáp ứng hay không?
Trương Dương nhẹ nhàng cười, Hoàng gia đối với hắn như vậy, ngoại trừ vì hắn là người cứu toàn bộ Hoàng gia ra, thì cũng bởi ai cũng có ý nghĩ muốn kết thân với hắn.
Hắn đã thay đổi, thể hiện thực lực hùng mạnh của chính mình, đối với một gia tộc từng là một thế gia hùng mạnh, hiện tại hoàn toàn trở thế gia suy yếu mà nói, giao hảo với hắn thì chỉ có trăm lợi mà không hề có hại.
- Trương tiên sinh, có chuyện gì cậu cứ nói, không có gì là không tiện cả!
Hoàng Hạo Nhiên vẫn đứng, miệng lập tức trả lời mà không do dự chút nào.
Ông là người thông minh, biết Trương Dương là người lợi hại, lúc trước Hoàng gia đã đắc tội với người ta một lần, lần này không được có bất kỳ sơ xuất nào.
Muốn giao hảo với Trương Dương, gần như không thể nào, nhưng có thể duy trì mối quan hệ thì đối với gia tộc mà nói cũng rất có lợi.
Hoàng Hạo Nhiên hiểu rất rõ, chỉ cần thiết lập mối quan hệ lâu dài, về sau sẽ có cơ hội mời Trương Dương hỗ trợ, bồi dưỡng tu luyện, tuy nhiên chuyện này phải xem bọn họ cuối cùng làm như thế nào.
Cơ hội như vậy, ông tất nhiên không bỏ qua.
Cho nên giờ Trương Dương nói gì ông cũng đều đáp ứng, đây cũng là mấu chốt giúp Hoàng gia có thể phục hưng hay không.
- Tôi biết Hoàng gia đã từng là một gia tộc hùng mạnh, tôi hy vọng sẽ được xem qua tất cả các điển tịch mà gia tộc các ông từng cất giữ!
Trương Dương nói rất chậm, nói xong thì nhìn Hoàng Hạo Nhiên.
Đối với một gia tộc hùng mạnh mà nói, cất chứa bí điển là điều căn bản, không thể lộ ra bên ngoài, giống như những bí tịch của Trương gia, trước kia ngay đến con gái trong nhà cũng không cho xem.
Trương Dương nếu nói với Long gia tôi muốn xem tất cả các bí điển của các ông, cho dù Trương gia hiện tại mạnh như thế, nhưng phỏng chừng Long gia cũng sẽ trở mặt.
Cho nên khi hỏi điều này, Trương Dương thấy trong lòng có chút lo lắng.
Đương nhiên, chỉ thoáng qua mà thôi, Hoàng gia hiện tại đã không còn là gia tộc hùng mạnh, nếu thông minh sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Trương Dương, giới nội kình tu luyện, người mạnh sẽ được tôn vinh, thế giới cá lớn nuốt cá bé là thế.
Trương Dương không cậy khỏe bắt nạt yếu, tuy nhiên, vì đạt được mục đích của chính mình, dùng chút thủ đoạn cũng không có gì lạ, hắn cũng không phải là người hiền lành.
- Trương tiên sinh, tôi còn tưởng là chuyện gì!
Hoàng Hạo Nhiên mỉm cười, còn lúc lắc cái đầu, tiếp tục nói:
- Trương tiên sinh, thực không dám dấu diếm, lần giáo huấn này khiến chúng tôi hiểu ra rất nhiều, chúng tôi đã không còn là gia tộc hùng mạnh nữa, có mấy thứ này quả thật không hẳn là chuyện tốt, nếu Trương tiên sinh đề nghị, tôi lập tức cho người đem tất cả tới cho cậu bảo quản giúp!
Ngừng một lúc, Hoàng Hạo Nhiên dường như có chút thương cảm, nói thêm:
- Tuy nhiên, bất kể thế nào cũng đều là vật lưu truyền của tổ tiên để lại, tôi chỉ hy vọng một ngày kia Hoàng gia chúng tôi có người tu luyện lại, cậu có thể hoàn lại cho đệ tử của Hoàng gia chúng tôi một ít, giúp khôi phục lại thân phận của gia tộc!
Hoàng Hạo Nhiên rất rộng rãi, muốn đem tất cả dâng cho Trương Dương.
Ông là người thông minh, chuyện lần này sau khi lộ ra ngoài, nói không chừng có thể còn có những cao thủ khác coi trọng mấy thứ này, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, đối với bọn họ mà nói đó không phải là tin tức tốt.
Mấy thứ này giờ lại trở thành bom hẹn giờ với bọn họ.
Cho dù Trương Dương không đề nghị, bọn họ cũng sẽ tìm biện pháp xử lý ổn thỏa mấy thứ này, Trương Dương đưa ra yêu cầu này có thể nói đã đánh đúng vào tâm ý của bọn họ rồi.
Nếu thực sự có cao thủ khác đến yêu cầu mấy thứ này, bọn họ cũng có lí do thoái thác, đến lúc đó không cần vì mấy thứ này mà lo lắng nữa.
Hơn nữa trong lời nói của ông, vẫn còn chừa đường lui cho mình, tương lai khi Hoàng gia thực sự có cao thủ tu luyện rồi, có thể lấy về một ít, về chuyện đến lúc đó Trương Dương có đồng ý hay không với bọn họ cũng chả sao, kỳ thật đã không còn quan trọng.
Ông ta cũng không phải người ngu, mấy thứ này sao có khả năng không lưu lại bản sao được, trong gia tộc sớm đã có bản sao từ lâu, chỉ có điều toàn bộ được cất dấu cẩn thận, trừ ông ta và một bậc tiền bối khác ra, không ai biết chuyện này.
Bài học lần này đối với Hoàng gia mà nói rất sâu sắc.
Nhưng chuyện lần này, càng kiên định hơn quyết tâm một lần nữa bồi dưỡng cao thủ của bọn họ, không có người tu luyện, bọn họ chỉ là một thế gia tầm thường, sao có thể huy hoàng được, khi bị cao thủ khác chĩa thẳng vào thì cũng không khác một khối thịt béo, chỉ có khi lực lượng bản thân hùng mạnh rồi thì mới hùng mạnh thật sự.
Từ lúc Sở Vân Thiên dùng linh nhũ vạn năm, nó đã rất thèm muốn rồi, sau khi Sở Vân Thiên chết nó vẫn không hề từ bỏ ý định, còn chạy đi tìm một phen nữa, cuối cùng tìm được bình ngọc mà Sở Vân Thiên luôn cất giấu bên người.
Linh nhũ vạn năm nếu không ở trong bình ngọc thì căn bản không có khả năng thoát khỏi cái mũi của nó.
- Đúng vậy, đợi bào chế xong thuốc, sẽ cho chú mày một viên!
Trương Dương đậy nắp lại, nhìn Vô Ảnh cười ha hả mà nói, Vô Ảnh vui đến xoe tròn mắt.
Nhưng Tia Chớp có chút không vui, vội vàng kêu lên, như muốn nói có được chiến lợi phẩm đó mình cũng có chút công lao, không thể quên mình được.
Bộ dáng của nó khiến Trương Dương cười ha ha, liền nhận lời cho nó thêm một viên.
Lọ linh nhũ vạn năm này, kỳ thật Trương Dương cũng không để ý nhiều lắm, lúc trước Sở Vân Thiên đã nói, cái y tìm được là linh nhãn vạn năm, bên trong còn có một ít linh nhũ vạn năm, y không lấy đi hết.
Thứ mà Sở Vân Thiên mang ở trên người, chỉ có hai bình, với y mà nói hai bình là đủ.
Đáng tiếc y bào chế linh dược không thành, bằng không dược hiệu sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, nếu không cuối cùng đã không phải bị buộc phải dùng linh nhũ thiên nhiên, còn phải chịu nỗi thống khổ vì bị năng lượng tấn công.
Điểm ấy cũng có liên quan với thân phận của hắn.
Sở Vân Thiên dù sao cũng là người trong ma đạo, lại là kẻ độc hành, hơn nữa tự y sẽ không phối thành dược được, muốn có linh dược thì nhất định phải tìm người bào chế, người biết bào chế trong ma đạo rất ít, cho dù có thì cũng đều ở trong môn phái ma đạo cả, phỏng chừng tìm người như vậy y cũng không sao yên tâm cho được.
Chính đạo thì có một vài người, đáng tiếc những người này nhìn thấy y không đánh thì cũng mắng, nếu không thì cũng tránh xa, sao có khả năng phối dược cho y.
Cho dù người trong chính đạo có can đảm bào chế, thì phỏng chừng y cũng không dám uống.
Chính vì thế nên trong tay Sở Vân Thiên mới không có linh dược, nếu y là người trong môn phái ma đạo, với thực lực của y có được mấy viên linh dược là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì khó khăn, chỉ có điều do y tự do quen rồi. Nên căn bản không muốn gia nhập bất kỳ môn phái nào.
Những điều này mãi tận sau này Trương Dương mới hiểu.
Trấn an xong Tia và Vô Ảnh, Trương Dương bước xuống giường. Vừa mới bước chân xuống, hắn có cảm giác cả người đau nhức, đây là di chứng sau đâm huyệt, cảm giác này phỏng chừng còn phải kéo dài đến vài ngày.
Cái giá phải trả quá lớn. Tuy nhiên thu hoạch cũng không nhỏ, chưa nói đến quyển bí tịch tiến vào tầng năm, chỉ mỗi linh nhũ vạn năm cùng kiếm pháp mà chỉ có cao thủ tứ tầng mới có thể tu luyện được cũng đã là thứ tốt rồi.
Quyển kiếm pháp đó, Trương Dương càng cảm thụ càng nhận thấy sự cao thâm trong đó, thực lực của hắn bây giờ còn chưa khôi phục, đợi sau khi khôi phụ, nhất định phải thử tu luyện một chút.
Từ sau khi có kiếm Hàn Tuyền, Trương Dương vẫn chưa thích nghi với kiếm pháp của mình, kiếm pháp trước kia tu luyện chỉ là kiếm pháp bình thường, hơn nữa với hắn cũng không thích hợp lắm.
- Trương tiên sinh!
Trương Dương vừa mới xuống lầu. Liền thấy Hoàng Tĩnh đang ngồi trong phòng khách, Hoàng Tĩnh nhìn thấy Trương Dương lập tức đứng lên.
Bên cạnh Hoàng Tĩnh còn có người đàn ông độ khoảng sáu mươi, trước mặt hai người có chén trà đặt sãn đó. Đoán chừng là do Long Phong pha.
- Hoàng tiểu thư tới khi nào?
Trương Dương thuận miệng hỏi, Long Phong không ở đó, cũng không biết ở đâu, có khả năng đã trở lại phòng tiếp tục việc tu luyện rồi.
- Chúng tôi đến từ trưa, cậu đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy cậu!
Hoàng Tĩnh vội vàng lên tiếng. Cô nói có chút khiêm tốn, bọn họ đến từ sáng tới giữa trưa cũng không dám rời khỏi, giờ này cơm trưa cũng chưa được ăn.
Khi bọn họ đến, Long Phong không cho bọn họ vào, Hoàng Tĩnh cầu khẩn hồi lâu mới được vào ngồi trong phòng khách này, nhưng chỉ có thế, Long Phong không cho phép bọn họ quấy rầy Trương Dương nghỉ ngơi.
Long Phong biết bọn họ là người của Hoàng gia, cũng biết việc bọn họ làm, đối với bọn họ không hề lịch sự.
Sau khi vào phòng khách, hai người bọn họ xem như mới biết kết quả chiến đấu của ngày hôm qua.
Sở Vân Thiên chết rồi, đại ma đầu này cuối cùng cũng bị Trương Dương tiêu diệt, đối với bọn họ mà nói đó là tin tốt lớn nhất, bọn họ tối qua thấp thỏm cả một đêm, ai cũng không ngủ được, buổi sáng hồi hộp đợi nhưng không biết được tin tức, Hoàng Tĩnh mới xung phong đến nơi đây tìm hiểu tin tức.
Đi theo cô ta tới, là đại bá Hoàng Hạo Nhiên.
Người cai quản Hoàng gia là lão Tứ, ông là người thông minh nhất của Hoàng gia, gia tộc ở trong tay ông ngày càng thêm huy hoàng, đáng tiếc lần này ông phạm sai lầm nghiêm trọng, liên quan đến cả tính mạng của bản thân nữa.
Hoàng gia lão Tứ vừa chết, Hoàng gia lão Đại Hoàng Hạo Nhiên vốn đã sắp về hưu, lúc này phải đứng ra ổn định lòng người.
Chuyện lần này cũng nhờ Hoàng Hạo Nhiên vẫn luôn ra sức ủng hộ Hoàng Tĩnh, nếu khôngHoàng gia đã sớm chia rẽ, hoặc đã không mời Trương Dương đến, Hoàng gia đã bị ma đầu Sở Vân Thiên tiêu diệt hoàn toàn.
- Không có việc gì nữa, Sở Vân Thiên đã đền tội, các người có thể yên tâm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngồi đối diện trên ghế sa lon, tay ôm Tia Chớp trong lòng mình.
Bất kể là Hoàng Tĩnh, hay Hoàng Hạo Nhiên, đối với tiểu tử đáng yêu này trong lòng luôn có cảm giác lo lắng, còn có con ngựa trắng ở trong sân lúc trước, khi bọn họ tới, có thể đã bị Truy Phong nhìn chằm chằm từ rất lâu, khi đó bọn họ bị nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi.
- Trương tiên sinh, không lời nào cảm tạ hết được đại ân, cậu chính là ân nhân cứu mạng của Hoàng gia chúng ta, về sau bất luận là có việc gì, chỉ cần cậu lên tiếng, mọi người trong Hoàng gia sẽ nghe theo tất, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Hoàng Hạo Nhiên đứng lên, khom người tạ lễ với Trương Dương, thái độ vô cùng thành khẩn.
Ông ta nói cũng không sai, lần này Trương Dương đích thật là ân nhân cứu mạng cả gia tộc họ, Trương Dương không ra mặt, Sở Vân Thiên sớm hay muộn gì cũng sẽ tiêu diệt sạch già trẻ lớn bé của Hoàng gia.
- Trương tiên sinh, đây là đại bá Hoàng Hạo Nhiên của tôi, lời ông nói có thể đại diện cho cả gia tộc chúng tôi!
Hoàng Tĩnh nói một câu, cho thấy cô đang giới thiệu thân phận của Hoàng Hạo Nhiên, để Trương Dương tin tưởng hơn vào lời ông nói.
- Hoàng tiên sinh quá khách khí, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì không cần, bất quá tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết Hoàng tiên sinh có thể đáp ứng hay không?
Trương Dương nhẹ nhàng cười, Hoàng gia đối với hắn như vậy, ngoại trừ vì hắn là người cứu toàn bộ Hoàng gia ra, thì cũng bởi ai cũng có ý nghĩ muốn kết thân với hắn.
Hắn đã thay đổi, thể hiện thực lực hùng mạnh của chính mình, đối với một gia tộc từng là một thế gia hùng mạnh, hiện tại hoàn toàn trở thế gia suy yếu mà nói, giao hảo với hắn thì chỉ có trăm lợi mà không hề có hại.
- Trương tiên sinh, có chuyện gì cậu cứ nói, không có gì là không tiện cả!
Hoàng Hạo Nhiên vẫn đứng, miệng lập tức trả lời mà không do dự chút nào.
Ông là người thông minh, biết Trương Dương là người lợi hại, lúc trước Hoàng gia đã đắc tội với người ta một lần, lần này không được có bất kỳ sơ xuất nào.
Muốn giao hảo với Trương Dương, gần như không thể nào, nhưng có thể duy trì mối quan hệ thì đối với gia tộc mà nói cũng rất có lợi.
Hoàng Hạo Nhiên hiểu rất rõ, chỉ cần thiết lập mối quan hệ lâu dài, về sau sẽ có cơ hội mời Trương Dương hỗ trợ, bồi dưỡng tu luyện, tuy nhiên chuyện này phải xem bọn họ cuối cùng làm như thế nào.
Cơ hội như vậy, ông tất nhiên không bỏ qua.
Cho nên giờ Trương Dương nói gì ông cũng đều đáp ứng, đây cũng là mấu chốt giúp Hoàng gia có thể phục hưng hay không.
- Tôi biết Hoàng gia đã từng là một gia tộc hùng mạnh, tôi hy vọng sẽ được xem qua tất cả các điển tịch mà gia tộc các ông từng cất giữ!
Trương Dương nói rất chậm, nói xong thì nhìn Hoàng Hạo Nhiên.
Đối với một gia tộc hùng mạnh mà nói, cất chứa bí điển là điều căn bản, không thể lộ ra bên ngoài, giống như những bí tịch của Trương gia, trước kia ngay đến con gái trong nhà cũng không cho xem.
Trương Dương nếu nói với Long gia tôi muốn xem tất cả các bí điển của các ông, cho dù Trương gia hiện tại mạnh như thế, nhưng phỏng chừng Long gia cũng sẽ trở mặt.
Cho nên khi hỏi điều này, Trương Dương thấy trong lòng có chút lo lắng.
Đương nhiên, chỉ thoáng qua mà thôi, Hoàng gia hiện tại đã không còn là gia tộc hùng mạnh, nếu thông minh sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Trương Dương, giới nội kình tu luyện, người mạnh sẽ được tôn vinh, thế giới cá lớn nuốt cá bé là thế.
Trương Dương không cậy khỏe bắt nạt yếu, tuy nhiên, vì đạt được mục đích của chính mình, dùng chút thủ đoạn cũng không có gì lạ, hắn cũng không phải là người hiền lành.
- Trương tiên sinh, tôi còn tưởng là chuyện gì!
Hoàng Hạo Nhiên mỉm cười, còn lúc lắc cái đầu, tiếp tục nói:
- Trương tiên sinh, thực không dám dấu diếm, lần giáo huấn này khiến chúng tôi hiểu ra rất nhiều, chúng tôi đã không còn là gia tộc hùng mạnh nữa, có mấy thứ này quả thật không hẳn là chuyện tốt, nếu Trương tiên sinh đề nghị, tôi lập tức cho người đem tất cả tới cho cậu bảo quản giúp!
Ngừng một lúc, Hoàng Hạo Nhiên dường như có chút thương cảm, nói thêm:
- Tuy nhiên, bất kể thế nào cũng đều là vật lưu truyền của tổ tiên để lại, tôi chỉ hy vọng một ngày kia Hoàng gia chúng tôi có người tu luyện lại, cậu có thể hoàn lại cho đệ tử của Hoàng gia chúng tôi một ít, giúp khôi phục lại thân phận của gia tộc!
Hoàng Hạo Nhiên rất rộng rãi, muốn đem tất cả dâng cho Trương Dương.
Ông là người thông minh, chuyện lần này sau khi lộ ra ngoài, nói không chừng có thể còn có những cao thủ khác coi trọng mấy thứ này, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, đối với bọn họ mà nói đó không phải là tin tức tốt.
Mấy thứ này giờ lại trở thành bom hẹn giờ với bọn họ.
Cho dù Trương Dương không đề nghị, bọn họ cũng sẽ tìm biện pháp xử lý ổn thỏa mấy thứ này, Trương Dương đưa ra yêu cầu này có thể nói đã đánh đúng vào tâm ý của bọn họ rồi.
Nếu thực sự có cao thủ khác đến yêu cầu mấy thứ này, bọn họ cũng có lí do thoái thác, đến lúc đó không cần vì mấy thứ này mà lo lắng nữa.
Hơn nữa trong lời nói của ông, vẫn còn chừa đường lui cho mình, tương lai khi Hoàng gia thực sự có cao thủ tu luyện rồi, có thể lấy về một ít, về chuyện đến lúc đó Trương Dương có đồng ý hay không với bọn họ cũng chả sao, kỳ thật đã không còn quan trọng.
Ông ta cũng không phải người ngu, mấy thứ này sao có khả năng không lưu lại bản sao được, trong gia tộc sớm đã có bản sao từ lâu, chỉ có điều toàn bộ được cất dấu cẩn thận, trừ ông ta và một bậc tiền bối khác ra, không ai biết chuyện này.
Bài học lần này đối với Hoàng gia mà nói rất sâu sắc.
Nhưng chuyện lần này, càng kiên định hơn quyết tâm một lần nữa bồi dưỡng cao thủ của bọn họ, không có người tu luyện, bọn họ chỉ là một thế gia tầm thường, sao có thể huy hoàng được, khi bị cao thủ khác chĩa thẳng vào thì cũng không khác một khối thịt béo, chỉ có khi lực lượng bản thân hùng mạnh rồi thì mới hùng mạnh thật sự.
/1041
|