Tất cả ngựa, tất cả đều quỳ gối, cúi thấp đầu, nháy mắt cũng không dám.
Bất kể là chủ nhân của ngựa ở bên cạnh hay là người chăm sóc ngựa, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sự việc kỳ lạ như vậy, bọn họ đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng không nghe nói qua.
Ở cửa lớn, Cận Vệ Quốc hoàn toàn đứng ngây người tại chỗ, ngớ người nhìn chú ngựa Truy Phong kiêu ngạo.
Hoàng Hải, Vương Thần há to miệng, làm thế nào cũng không khép lại.
Hoàng Hải cũng thích ngựa, nên hay thường xuyên đến trường ngựa chơi nhưng chuyện như vậy anh ta cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ có Long Phong, Trương Dương vẻ mặt hơi có chút bình thản, bọn họ có chút kinh ngạc, nhưng không như bọn Hoàng Hải hoàn toàn ngây người tại nơi đó.
Long Thành và Hoàng Tĩnh đỡ hơn một chút, bọn họ dù sao cũng đã biết thân phận của Truy Phong.
Truy Phong quay đầu lại, đắc ý nhìn thoáng qua. Cận Vệ Quốc lại nện bước chân nhàn nhã chậm rãi đi vào bên trong.
- Mã vương, đây là mã vương, Truy Phong là mã vương!
Ngây người đến hiện tại, rốt cục Cận Vệ Quốc cũng đã kịp phản ứng, đột nhiên rống lớn một tiếng, bởi vì dùng sức nên thanh âm của anh ta nghe rất chát tai.
Thân mình của Cận Vệ Quốc cũng đang phát run, bởi quá kích động nên phát run, anh ta bước nhanh đuổi theo Truy Phong, lần này anh ta đi ở phía sau Truy Phong, hiện ra vẻ rất tôn kính.
- Mã vương?
Hoàng Hải, Tề Hành đều thoáng chút sửng sốt, đặc biệt là Hoàng Hải, cũng là người yêu ngựa, lập tức hiểu ngay ý của Cận Vệ Quốc.
Mã vương, đây chẳng qua là tồn tại trong truyền thuyết, tương truyền trong loài ngựa có mã vương, mã vương vừa xuất hiện, vạn con ngựa khác làm lễ, chỉ cần là ngựa, khi nhìn thấy mã vương tất nhiên sẽ thần phục.
Cảnh tượng vừa rồi so với truyền thuyết thật đúng là giống vô cùng, chỉ e cũng chỉ có mã vương mới có thể làm cho nhiều ngựa như vậy cùng quỳ rạp xuống đất nghênh đón.
- Không ngờ lời đồn như vậy lại là sự thật, mã vương thật lợi hại!
Tề Hành lắc đầu. Khe khẽ thở dài, có chút hâm mộ thoáng nhìn Trương Dương.
Hứng thú đối với ngựa của Tề Hành không sánh bằng Cận Vệ Quốc, nhưng hai người là bạn tốt nên yêu ai yêu cả đường đi lối về. Anh ta đối với ngựa cũng có nghiên cứu nhất định.
Anh ta và Cận Vệ Quốc không giống nhau, điều đầu tiên Cận Vệ Quốc nghĩ chính là sự tôn kính đối với mã vương, còn cái mà anh ta suy nghĩ chính là giá trị, nếu là mã vương thì giá trị khẳng định không thấp, Trương Dương rất may mắn, đến mã vương hiếm có như vậy cũng có được.
- Chúng ta cũng đi vào thôi!
Nhìn bọn Trương Dương đều đã đi vào cả rồi. Hoàng Hải thở dài một hơi.
Anh ta hôm nay còn có suy nghĩ chờ đến trường ngựa sẽ cưỡi ngựa của mình cùng Truy Phong của Trương Dương so tài một lần, ở trường ngựa Hoàng Hải có nuôi một con ngựa, là giống ngựa tốt của Âu Châu, lúc trước anh ta phải bỏ ra sáu mươi ngàn bảng Anh mới mua về được, tương đượng sáu trăm ngàn nhân dân tệ, so với một chiếc xe BMW bình thường thì giá cả của nó cao hơn.
Bây giờ nghĩ lại thấy anh ta có chút may mắn. May mắn vì đã không lên tiếng đưa ra yêu cầu này, bằng không có thể lần này sẽ phải bị xấu hổ với người ta rồi.
Chú ngựa kia nói không chừng khi ở trước mặt Truy Phong đến đứng cũng đứng không vững. Còn so tài thế nào được.
Truy Phong đi ở đàng trước, đầu ngóc cao đầy cao ngạo, đồng thời cũng mang phong thái của một vương giả.
Truy Phong là linh thú, tất nhiên không phải loại ngựa bình thường có thể so bì, cho dù là giá cả có cao tới đâu, giống ngựa quý đến mấy khi ở trước nó cũng phải hạ thấp đầu.
Biểu hiện của Truy Phong cũng rất lôi cuốn mọi người có mặt ở trường ngựa.
Đợi nó đi vào trường ngựa. Sau khi hí lớn một tiếng, những chú ngựa đang quỳ giống như được đặc xá, tất cả chậm rãi đứng dậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho bên cạnh có người lôi kéo nó cũng không dám cử động.
- Cận công tử, đây là ngựa mới các anh tiến cử sao? Lợi hại thật!
Từ phía đối diện đã có nhiều người đi tới, những người này đều ở chỗ cách cánh cửa gần nhất, đều là khách hàng đến trường ngựa giải trí.
Mấy người này giống Cận Vệ Quốc, đều là người ưa thích ngựa, chỉ thua Cận Vệ Quốc ở chỗ không ưa thích ngựa đến si mê mà thôi.
- Không, không, Truy Phong là của anh bạn Trương Dương đây, hôm nay nhận lời đến làm khách mời!
Cận Vệ Quốc vội vàng lắc đầu, hiện tại trong lòng anh ta không còn xem Truy Phong là một chú ngựa bình thường, hoặc chỉ là một loại động vật nữa.
Trong lòng của anh ta giờ đã nâng Truy Phong lên tới một trình độ rất cao, giống y như Trương Dương, cũng như người có thân phận, có địa vị, người như vậy phải có được sự tôn trọng.
Cái gì tiến cử loại sản phẩm mới, nói những con ngựa khác thì có thể, nhưng nói Truy Phong thì tuyệt đối không được.
Truy Phong nhẹ nhàng phát ra tiếng phì phì từ trong mũi, tựa như rất vừa lòng đối với câu trả lời của Cận Vệ Quốc, dường như không có ý muốn nhìn những người phía trước.
Mấy người này không biết chút nào về nguy hiểm của bọn họ, có người còn muốn bước lên sờ đầu Truy Phong một chút, cũng may Cận Vệ Quốc ngăn lại đúng lúc, mới giúp cho họ không rơi vào bi kịch.
Cứ sờ Truy Phong như vậy thì không khác gì tự sát, hơn nữa muốn chết cũng không cần phải chết bi thảm theo kiểu này.
- Cận công tử, chẳng lẽ đây là mã vương trong truyền thuyết?
Lại có thêm ba người đi tới, người đi đầu là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, quần áo sáng láng, thoạt nhìn rất có khí chất.
Đây là Chủ tịch của một công ty quốc doanh, cũng rất nổi danh, không thích ngựa nhiều lắm nhưng bình thường cũng thích đến đây cưỡi ngựa, bất quá ông ta cũng từng nghe mã vương trong truyền thuyết.
- Đúng, tôi tin Truy Phong chính là mã vương!
Cận Vệ Quốc lập tức gật đầu, lúc này bọn Trương Dương cũng vừa đi tới, rất nhanh nơi này liền tụ tập thành đám đông.
- Chúng ta đến phòng nghỉ đi, đều ở đây cả thì làm gì cũng không làm được.
Tề Hành nhỏ giọng nói với Cận Vệ Quốc, trường ngựa rất lớn, có không ít người đang đi tới hướng bên này, nếu đều tới cả thì nơi này người tụ tập càng đông.
Còn một điều, Truy Phong có mặt ở đây thì những chú ngựa khác cũng không dám động đậy, khó có thể khiến cho những người muốn đến đây cưỡi ngựa giải trí vừa ý.
- Được, đến phòng nghỉ!
Cận Vệ Quốc lập tức gật đầu, Trương Dương đi tới bên cạnh Truy Phong.
Có nhiều người như vậy, hắn phải tự mình trông chừng Truy Phong, nếu không nhỡ khi không cẩn thận có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Truy Phong chỉ nghe một mình hắn.
Phòng nghỉ của trường ngựa, so với sân golf thì kém nhau không phải chỉ một cấp bậc.
Hai nơi vốn không giống nhau, nơi này phòng nghỉ có tốt mấy cũng vô dụng, đồ dùng đặt đúng nơi là được.
Lúc đến phòng nghỉ ngơi, bên cạnh Truy Phong đã có hơn ba mươi người tụ tập, người có thể đến giải trí ở trường ngựa, không phú thì quý, bọn họ đối với Truy Phong đều có hứng thú rất lớn, tất cả đều chạy tới xem.
May mà phòng nghỉ ngơi khá lớn, nhiều người như vậy mà cũng không có vẻ gì là chật chội.
Khi Truy Phong vào phòng nghỉ, sau khi mấy chú ngựa phía bên ngoài nhìn không thấy nó mới dám chậm rãi đứng lên, cho chủ nhân cưỡi lên trên mình.
Đáng tiếc, bất kể chủ nhân của chúng có thúc yên như thế nào, những chú ngựa ấy cũng không phóng chạy, chúng bây giờ vẫn còn bị uy của Truy Phong trấn áp.
- Trương tiên sinh, thật không ngờ. Truy Phong chính là mã vương, cho tới nay nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là nhìn thấy mã vương một lần, nhờ Trương tiên sinh mà tôi được như ý nguyện, Vệ Quốc lần nữa chân thành cảm tạ anh!
Sau khi mời bọn họ ngồi xuống, Cận Vệ Quốc lập tức nhìn Trương Dương nói, trên mặt tràn đầy cảm xúc.
- Cận công tử nói quá lời!
Trương Dương cười cười, hơi hơi lắc đầu.
Tuy nhiên hắn biết rõ. Cận Vệ Quốc nói lời thật lòng, thật sự mà nói, những người yêu thứ gì đó đến si mê như bọn họ thì tuyệt đối sẽ không nói những lời dối trá nào liên quan đến thứ mình thích.
Người như vậy có mặt nào đó rất ngốc, nhưng cũng có mặt làm cho người ta tôn kính.
- Cận công tử, mã vương ở đâu?
Trong phòng nghỉ đột nhiên truyền tới tiếng kêu to của một người. Bên ngoài còn có một người tuổi chưa đến ba mươi bước nhanh vào bên trong, bên cạnh anh ta còn có một cô em xinh đẹp đi theo, cùng bốn tên hộ vệ áo đen.
Những chàng hộ vệ áo đen này so với Long Phong có phong cách ăn mặc không khác biệt lắm. Vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.
- Từ Lãng, tôi đã sớm nói với cậu đừng nói chuyện lớn tiếng ở trong phòng nghỉ ngơi!
Cận Vệ Quốc nhẹ nhàng nhíu đầu lông mày, nói một cách không vui, chàng trai trẻ tuổi kia liền bước qua, cười hì hì giống như không để trong lòng lời nói của Cận Vệ Quốc.
- Ngựa tốt, Cận công tử lợi hại thật, mua được ngựa tốt như vậy!
Chàng trai trẻ kia rốt cục cũng nhìn thấy Truy Phong. Ánh mắt lập tức sáng ngời, không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Cận Vệ Quốc lại nhíu đầu lông mày, trên mặt hiện lên vẻ u ám, anh ta dường như không ưa anh chàng tên Từ Lãng này.
Bọn Hoàng Hải đứng một bên cũng có chút kỳ lạ nhìn Từ Lãng, Cận Vệ Quốc và Tề Hành giống nhau, tại tỉnh Chiết bắc này đều là công tử nói một là một nói hai là hai, không ngờ có người dám không nể mặt mũi anh ta như vậy.
- Truy Phong không phải của tôi, nó là bạn của Trương tiên sinh, hôm nay đến để làm khách!
Đè nặng tức giận trong lòng, Cận Vệ Quốc thản nhiên nói.
Tuy nhiên, anh ta lúc này rất đồng ý với lời nói lúc trước của Trương Dương, ngựa tốt như vậy phải đối đãi như bạn bè mới được, Trương Dương lúc trước nói Truy Phong là bạn bè của hắn, cũng coi như khiến Cận Vệ Quốc nghe lọt tai.
Hiện tại khi anh ta giới thiệu với người khác cũng nói như thế.
- Trương tiên sinh, người nào là Trương tiên sinh?
Nghe nói Truy Phong không phải của Cận Vệ Quốc, mắt của anh chàng Từ Lãng này sáng ngời, lập tức hỏi ngay.
- Lão Thái, Từ Lãng này rốt cuộc là ai vậy, dám ở chỗ này kiêu ngạo như vậy?
Vương Thần không kìm nổi nên giữ chặt Thái Triết Lĩnh, nhỏ giọng hỏi, ai cũng nhìn ra Từ Lãng không hề có thái độ tôn trọng bọn Cận Vệ Quốc, điều này đã khiến anh ta hiếu kỳ.
Thái Triết Lĩnh và Tề Hành là thân thích, nơi này cách Hỗ Hải rất gần, chuyện bên này anh ta biết nhiều hơn so với bọn Vương Thần.
- Là Nhị thiếu gia con ông cháu cha thôi, anh ta không phải người địa phương này, anh ta đến từ Đài đảo, gia tộc của anh ta ở Đài đảo có sức ảnh hưởng rất lớn với hai giới quân đội và chính trị, bản thân cũng có rất nhiều tài sản, Vệ Quốc đã sớm không ưa, chỉ có điều anh ta là người không dễ kiếm chuyện!
Thái Triết Lĩnh nhỏ giọng giải thích, đối với Từ Lãng anh ta cũng không ưa.
Vương Thần nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Người kia không ngờ là người của Đài đảo, còn có sức ảnh hưởng nhất định ở Đài đảo nữa, thân phận như vậy tất nhiên sẽ làm cho người ta có nhiều chỗ đố kỵ, làm không tốt có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ hai bên, trách nhiệm này cho dù là Cận Vệ Quốc cũng không ghánh nổi.
- Trương tiên sinh là bạn bè của tôi, Từ Lãng anh có chuyện gì?
Cận Vệ Quốc có vẻ càng lúc càng không vui nên trực tiếp hỏi, Truy Phong ngẩng đầu lên một cách lười biếng, trừng mắt nhìn Từ Lãng.
Đáng tiếc là ánh mắt của Truy Phong quá đẹp, cho dù là đang trừng mắt cũng không nhìn ra vẻ tức giận của nó, ngược lại khiến nó thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Bất kể là chủ nhân của ngựa ở bên cạnh hay là người chăm sóc ngựa, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sự việc kỳ lạ như vậy, bọn họ đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng không nghe nói qua.
Ở cửa lớn, Cận Vệ Quốc hoàn toàn đứng ngây người tại chỗ, ngớ người nhìn chú ngựa Truy Phong kiêu ngạo.
Hoàng Hải, Vương Thần há to miệng, làm thế nào cũng không khép lại.
Hoàng Hải cũng thích ngựa, nên hay thường xuyên đến trường ngựa chơi nhưng chuyện như vậy anh ta cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ có Long Phong, Trương Dương vẻ mặt hơi có chút bình thản, bọn họ có chút kinh ngạc, nhưng không như bọn Hoàng Hải hoàn toàn ngây người tại nơi đó.
Long Thành và Hoàng Tĩnh đỡ hơn một chút, bọn họ dù sao cũng đã biết thân phận của Truy Phong.
Truy Phong quay đầu lại, đắc ý nhìn thoáng qua. Cận Vệ Quốc lại nện bước chân nhàn nhã chậm rãi đi vào bên trong.
- Mã vương, đây là mã vương, Truy Phong là mã vương!
Ngây người đến hiện tại, rốt cục Cận Vệ Quốc cũng đã kịp phản ứng, đột nhiên rống lớn một tiếng, bởi vì dùng sức nên thanh âm của anh ta nghe rất chát tai.
Thân mình của Cận Vệ Quốc cũng đang phát run, bởi quá kích động nên phát run, anh ta bước nhanh đuổi theo Truy Phong, lần này anh ta đi ở phía sau Truy Phong, hiện ra vẻ rất tôn kính.
- Mã vương?
Hoàng Hải, Tề Hành đều thoáng chút sửng sốt, đặc biệt là Hoàng Hải, cũng là người yêu ngựa, lập tức hiểu ngay ý của Cận Vệ Quốc.
Mã vương, đây chẳng qua là tồn tại trong truyền thuyết, tương truyền trong loài ngựa có mã vương, mã vương vừa xuất hiện, vạn con ngựa khác làm lễ, chỉ cần là ngựa, khi nhìn thấy mã vương tất nhiên sẽ thần phục.
Cảnh tượng vừa rồi so với truyền thuyết thật đúng là giống vô cùng, chỉ e cũng chỉ có mã vương mới có thể làm cho nhiều ngựa như vậy cùng quỳ rạp xuống đất nghênh đón.
- Không ngờ lời đồn như vậy lại là sự thật, mã vương thật lợi hại!
Tề Hành lắc đầu. Khe khẽ thở dài, có chút hâm mộ thoáng nhìn Trương Dương.
Hứng thú đối với ngựa của Tề Hành không sánh bằng Cận Vệ Quốc, nhưng hai người là bạn tốt nên yêu ai yêu cả đường đi lối về. Anh ta đối với ngựa cũng có nghiên cứu nhất định.
Anh ta và Cận Vệ Quốc không giống nhau, điều đầu tiên Cận Vệ Quốc nghĩ chính là sự tôn kính đối với mã vương, còn cái mà anh ta suy nghĩ chính là giá trị, nếu là mã vương thì giá trị khẳng định không thấp, Trương Dương rất may mắn, đến mã vương hiếm có như vậy cũng có được.
- Chúng ta cũng đi vào thôi!
Nhìn bọn Trương Dương đều đã đi vào cả rồi. Hoàng Hải thở dài một hơi.
Anh ta hôm nay còn có suy nghĩ chờ đến trường ngựa sẽ cưỡi ngựa của mình cùng Truy Phong của Trương Dương so tài một lần, ở trường ngựa Hoàng Hải có nuôi một con ngựa, là giống ngựa tốt của Âu Châu, lúc trước anh ta phải bỏ ra sáu mươi ngàn bảng Anh mới mua về được, tương đượng sáu trăm ngàn nhân dân tệ, so với một chiếc xe BMW bình thường thì giá cả của nó cao hơn.
Bây giờ nghĩ lại thấy anh ta có chút may mắn. May mắn vì đã không lên tiếng đưa ra yêu cầu này, bằng không có thể lần này sẽ phải bị xấu hổ với người ta rồi.
Chú ngựa kia nói không chừng khi ở trước mặt Truy Phong đến đứng cũng đứng không vững. Còn so tài thế nào được.
Truy Phong đi ở đàng trước, đầu ngóc cao đầy cao ngạo, đồng thời cũng mang phong thái của một vương giả.
Truy Phong là linh thú, tất nhiên không phải loại ngựa bình thường có thể so bì, cho dù là giá cả có cao tới đâu, giống ngựa quý đến mấy khi ở trước nó cũng phải hạ thấp đầu.
Biểu hiện của Truy Phong cũng rất lôi cuốn mọi người có mặt ở trường ngựa.
Đợi nó đi vào trường ngựa. Sau khi hí lớn một tiếng, những chú ngựa đang quỳ giống như được đặc xá, tất cả chậm rãi đứng dậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho bên cạnh có người lôi kéo nó cũng không dám cử động.
- Cận công tử, đây là ngựa mới các anh tiến cử sao? Lợi hại thật!
Từ phía đối diện đã có nhiều người đi tới, những người này đều ở chỗ cách cánh cửa gần nhất, đều là khách hàng đến trường ngựa giải trí.
Mấy người này giống Cận Vệ Quốc, đều là người ưa thích ngựa, chỉ thua Cận Vệ Quốc ở chỗ không ưa thích ngựa đến si mê mà thôi.
- Không, không, Truy Phong là của anh bạn Trương Dương đây, hôm nay nhận lời đến làm khách mời!
Cận Vệ Quốc vội vàng lắc đầu, hiện tại trong lòng anh ta không còn xem Truy Phong là một chú ngựa bình thường, hoặc chỉ là một loại động vật nữa.
Trong lòng của anh ta giờ đã nâng Truy Phong lên tới một trình độ rất cao, giống y như Trương Dương, cũng như người có thân phận, có địa vị, người như vậy phải có được sự tôn trọng.
Cái gì tiến cử loại sản phẩm mới, nói những con ngựa khác thì có thể, nhưng nói Truy Phong thì tuyệt đối không được.
Truy Phong nhẹ nhàng phát ra tiếng phì phì từ trong mũi, tựa như rất vừa lòng đối với câu trả lời của Cận Vệ Quốc, dường như không có ý muốn nhìn những người phía trước.
Mấy người này không biết chút nào về nguy hiểm của bọn họ, có người còn muốn bước lên sờ đầu Truy Phong một chút, cũng may Cận Vệ Quốc ngăn lại đúng lúc, mới giúp cho họ không rơi vào bi kịch.
Cứ sờ Truy Phong như vậy thì không khác gì tự sát, hơn nữa muốn chết cũng không cần phải chết bi thảm theo kiểu này.
- Cận công tử, chẳng lẽ đây là mã vương trong truyền thuyết?
Lại có thêm ba người đi tới, người đi đầu là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, quần áo sáng láng, thoạt nhìn rất có khí chất.
Đây là Chủ tịch của một công ty quốc doanh, cũng rất nổi danh, không thích ngựa nhiều lắm nhưng bình thường cũng thích đến đây cưỡi ngựa, bất quá ông ta cũng từng nghe mã vương trong truyền thuyết.
- Đúng, tôi tin Truy Phong chính là mã vương!
Cận Vệ Quốc lập tức gật đầu, lúc này bọn Trương Dương cũng vừa đi tới, rất nhanh nơi này liền tụ tập thành đám đông.
- Chúng ta đến phòng nghỉ đi, đều ở đây cả thì làm gì cũng không làm được.
Tề Hành nhỏ giọng nói với Cận Vệ Quốc, trường ngựa rất lớn, có không ít người đang đi tới hướng bên này, nếu đều tới cả thì nơi này người tụ tập càng đông.
Còn một điều, Truy Phong có mặt ở đây thì những chú ngựa khác cũng không dám động đậy, khó có thể khiến cho những người muốn đến đây cưỡi ngựa giải trí vừa ý.
- Được, đến phòng nghỉ!
Cận Vệ Quốc lập tức gật đầu, Trương Dương đi tới bên cạnh Truy Phong.
Có nhiều người như vậy, hắn phải tự mình trông chừng Truy Phong, nếu không nhỡ khi không cẩn thận có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Truy Phong chỉ nghe một mình hắn.
Phòng nghỉ của trường ngựa, so với sân golf thì kém nhau không phải chỉ một cấp bậc.
Hai nơi vốn không giống nhau, nơi này phòng nghỉ có tốt mấy cũng vô dụng, đồ dùng đặt đúng nơi là được.
Lúc đến phòng nghỉ ngơi, bên cạnh Truy Phong đã có hơn ba mươi người tụ tập, người có thể đến giải trí ở trường ngựa, không phú thì quý, bọn họ đối với Truy Phong đều có hứng thú rất lớn, tất cả đều chạy tới xem.
May mà phòng nghỉ ngơi khá lớn, nhiều người như vậy mà cũng không có vẻ gì là chật chội.
Khi Truy Phong vào phòng nghỉ, sau khi mấy chú ngựa phía bên ngoài nhìn không thấy nó mới dám chậm rãi đứng lên, cho chủ nhân cưỡi lên trên mình.
Đáng tiếc, bất kể chủ nhân của chúng có thúc yên như thế nào, những chú ngựa ấy cũng không phóng chạy, chúng bây giờ vẫn còn bị uy của Truy Phong trấn áp.
- Trương tiên sinh, thật không ngờ. Truy Phong chính là mã vương, cho tới nay nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là nhìn thấy mã vương một lần, nhờ Trương tiên sinh mà tôi được như ý nguyện, Vệ Quốc lần nữa chân thành cảm tạ anh!
Sau khi mời bọn họ ngồi xuống, Cận Vệ Quốc lập tức nhìn Trương Dương nói, trên mặt tràn đầy cảm xúc.
- Cận công tử nói quá lời!
Trương Dương cười cười, hơi hơi lắc đầu.
Tuy nhiên hắn biết rõ. Cận Vệ Quốc nói lời thật lòng, thật sự mà nói, những người yêu thứ gì đó đến si mê như bọn họ thì tuyệt đối sẽ không nói những lời dối trá nào liên quan đến thứ mình thích.
Người như vậy có mặt nào đó rất ngốc, nhưng cũng có mặt làm cho người ta tôn kính.
- Cận công tử, mã vương ở đâu?
Trong phòng nghỉ đột nhiên truyền tới tiếng kêu to của một người. Bên ngoài còn có một người tuổi chưa đến ba mươi bước nhanh vào bên trong, bên cạnh anh ta còn có một cô em xinh đẹp đi theo, cùng bốn tên hộ vệ áo đen.
Những chàng hộ vệ áo đen này so với Long Phong có phong cách ăn mặc không khác biệt lắm. Vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.
- Từ Lãng, tôi đã sớm nói với cậu đừng nói chuyện lớn tiếng ở trong phòng nghỉ ngơi!
Cận Vệ Quốc nhẹ nhàng nhíu đầu lông mày, nói một cách không vui, chàng trai trẻ tuổi kia liền bước qua, cười hì hì giống như không để trong lòng lời nói của Cận Vệ Quốc.
- Ngựa tốt, Cận công tử lợi hại thật, mua được ngựa tốt như vậy!
Chàng trai trẻ kia rốt cục cũng nhìn thấy Truy Phong. Ánh mắt lập tức sáng ngời, không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Cận Vệ Quốc lại nhíu đầu lông mày, trên mặt hiện lên vẻ u ám, anh ta dường như không ưa anh chàng tên Từ Lãng này.
Bọn Hoàng Hải đứng một bên cũng có chút kỳ lạ nhìn Từ Lãng, Cận Vệ Quốc và Tề Hành giống nhau, tại tỉnh Chiết bắc này đều là công tử nói một là một nói hai là hai, không ngờ có người dám không nể mặt mũi anh ta như vậy.
- Truy Phong không phải của tôi, nó là bạn của Trương tiên sinh, hôm nay đến để làm khách!
Đè nặng tức giận trong lòng, Cận Vệ Quốc thản nhiên nói.
Tuy nhiên, anh ta lúc này rất đồng ý với lời nói lúc trước của Trương Dương, ngựa tốt như vậy phải đối đãi như bạn bè mới được, Trương Dương lúc trước nói Truy Phong là bạn bè của hắn, cũng coi như khiến Cận Vệ Quốc nghe lọt tai.
Hiện tại khi anh ta giới thiệu với người khác cũng nói như thế.
- Trương tiên sinh, người nào là Trương tiên sinh?
Nghe nói Truy Phong không phải của Cận Vệ Quốc, mắt của anh chàng Từ Lãng này sáng ngời, lập tức hỏi ngay.
- Lão Thái, Từ Lãng này rốt cuộc là ai vậy, dám ở chỗ này kiêu ngạo như vậy?
Vương Thần không kìm nổi nên giữ chặt Thái Triết Lĩnh, nhỏ giọng hỏi, ai cũng nhìn ra Từ Lãng không hề có thái độ tôn trọng bọn Cận Vệ Quốc, điều này đã khiến anh ta hiếu kỳ.
Thái Triết Lĩnh và Tề Hành là thân thích, nơi này cách Hỗ Hải rất gần, chuyện bên này anh ta biết nhiều hơn so với bọn Vương Thần.
- Là Nhị thiếu gia con ông cháu cha thôi, anh ta không phải người địa phương này, anh ta đến từ Đài đảo, gia tộc của anh ta ở Đài đảo có sức ảnh hưởng rất lớn với hai giới quân đội và chính trị, bản thân cũng có rất nhiều tài sản, Vệ Quốc đã sớm không ưa, chỉ có điều anh ta là người không dễ kiếm chuyện!
Thái Triết Lĩnh nhỏ giọng giải thích, đối với Từ Lãng anh ta cũng không ưa.
Vương Thần nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Người kia không ngờ là người của Đài đảo, còn có sức ảnh hưởng nhất định ở Đài đảo nữa, thân phận như vậy tất nhiên sẽ làm cho người ta có nhiều chỗ đố kỵ, làm không tốt có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ hai bên, trách nhiệm này cho dù là Cận Vệ Quốc cũng không ghánh nổi.
- Trương tiên sinh là bạn bè của tôi, Từ Lãng anh có chuyện gì?
Cận Vệ Quốc có vẻ càng lúc càng không vui nên trực tiếp hỏi, Truy Phong ngẩng đầu lên một cách lười biếng, trừng mắt nhìn Từ Lãng.
Đáng tiếc là ánh mắt của Truy Phong quá đẹp, cho dù là đang trừng mắt cũng không nhìn ra vẻ tức giận của nó, ngược lại khiến nó thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
/1041
|