Trương Vận An lại ngẩng đầu, hai người đi từ trong ra.
Trương Khắc Cần còn đeo tạp dề, hiện nay sở thích lớn nhất sau khi tan làm của ông là xuống bếp. Trước kia không ai ăn đồ ông làm, cũng không có hứng thú này. Hiện tại dù là Trương Dương hay Mễ Tuyết, cũng thường tới, ông lại có hứng thú này.
- Vận An, đến đây mà sao không xuống xe?
Trương Khắc Cần kêu lên, Trương Vận An và Trương Dương đều vội vàng xuống.
Trương Vận An đi về phía Trương Khắc Cần, vừa đi vừa cười nói:
- Vừa rồi nói với Trương Dương chút chuyện, người chú cảm thấy sao rồi.
Từ trước tới nay, vẫn đều là Trương Đạo Phong có định kiến lớn với Trương Khắc Cần. Trương Khắc Cần quá ham công việc, không coi trọng gia đình.
Hơn nữa Trương Khắc Cần dã tâm lớn, lại có triển vọng, ông mới không đồng ý cho con gái đi theo Trương Khắc Cần.
Trong mắt Trương Đạo Phong, con gái chỉ cần sống bình yên cả đời là được, đáng tiếc cuối cùng xảy ra chuyện không ngờ.
Tuy nhiên đây chỉ là cách nhìn của Trương Đạo Phong. Quan hệ giữa Trương Vận An và Trương Khắc Cần thì không cứng nhắc như vậy. Lần trước khi Trương Dương đính hôn, lại khiến quan hệ giữa hai bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười nói:
- Cơ thể tôi không sao rồi, có thể chống đỡ được.
- Trầm độc rất phiền toái, không phải độc tố lợi hại sẽ không hình thành nên trầm độc, lát nữa tôi sẽ xem giúp chú.
Trương Vận An nói xong, đi theo Trương Khắc Cần vào nhà. Bàn cơm trong nhà đã bày rất nhiều đồ ăn, tất cả đều do Trương Khắc Cần tự tay xuống bếp.
Trương Vận An đã tới, Trương Dương cũng không vội bảo ông đi xem rút cục là độc tố gì, cùng ăn tối cái đã.
Trương Khắc Cần lần này còn có hầu nhi tửu, là sau đó Trương Dương lại mang tới. Hắn cố ý mang tới hai bình để chiêu đãi Trương Vận An.
Trương Vận An không lạ gì hầu nhi tửu, bảo bối của Lý gia Thục Sơn. Sau khi người của Lý gia mang tất cả rượu tới, hắn cũng tìm người gửi tới chút rượu cho Trương Vận An.
Đối với hầu nhi tửu này, Trương Vận An cũng không giật mình gì.
Chỉ uống hai bình rượu, độ của hầu nhi tửu này rất cao. Cho dù là người tu luyện nội kình cũng không nhất định chịu được. Lát nữa còn phải hội chẩn cho Trương Khắc Cần, uống ít một chút thì tốt hơn.
Bữa tối không kéo dài, nhưng không khí rất thoải mái, cơm nước xong Mễ Tuyết chủ động đi thu dọn bát đũa.
Trương Vận An và Trương Dương, đều được Trương Khắc Cần mời vào thư phòng.
Vào thư phòng, Trương Vận An cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay bắt mạch cho Trương Khắc Cần.
Đây không phải là ông không tin tưởng Trương Dương, đối với bác sĩ, từ trước tới nay đều tin tưởng nhất chẩn đoán của mình, đây chỉ là thói quen thôi.
- Đúng là trầm độc, trầm độc ít nhất mười năm.
Một lúc sau, Trương Vận An mới nghiêm túc nói một câu. Bắt mạch phát hiện trầm độc không khó, Trương Dương có thể làm được, ông cũng có thể.
Sau khi thu tay lại, Trương Vận An lại hỏi:
- Dương Dương, có phải cháu từng giúp Trương Khắc Cần bồi dưỡng cơ thể không?
Trương Dương gật đầu, ngay từ khi khôi phục quan hệ, hắn đã làm những việc này. Hắn là người của hai thế giới, người thân của hai thế giới không nhiều, dương nhiên càng phải chăm sóc người thân của mình.
- Khó trách, cũng mày cháu làm những việc này trước, nếu không lần này Trương Khắc Cần phiền toái lớn rồi.
Thấy Trương Dương công nhận, Trương Vận An lại gật đầu. Từ mạch ông phát hiện, Trương Khắc Cần tuy là trầm độc bùng phát, nhưng uy lực cũng không lợi hại như những loại trầm độc khác. Hơn nữa sức chống đỡ của bản thân Trương Khắc Cần cũng không nhỏ, vượt xa những người cùng tuổi.
Điều này chỉ có thể giải thích, lúc trước đã có người tác động làm thân thể ông ấy mạnh hơn.
Chính vì sự củng cố này, mới có thể khiến ông sau khi trầm độc bùng phát, hiện giờ còn giống người bình thường, cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
- Cậu, phiền cậu kiểm tra đi, đây rốt cuộc là độc gì?
Trương Dương khẽ nói, trầm độc có thể khẳng định, quan trọng nhất vẫn là tra ra rốt cuộc là độc gì, mới có thể dùng thuốc cho đúng.
Trương Vận An không nói gì, từ trên người lấy ra một cây tiểu đao, vừa nắm chặt cánh tay Trương Khắc Cần, vạch một đường trên tay ông ta.
Cùng lúc đó, ông nắm lấy cánh tay Trương Khắc Cần,lúc bóp lúc buông, một giọt máu tươi chảy ra từ tay Trương Khắc Cần.
Trương Vận An khẽ giơ tay, trực tiếp hứng lấy giọt máu, giữ lại trong lòng bàn tay.
Trương Khắc Cần rất ngạc nhiên nhìn tất cả. Sau khi ông bị cầm tay, toàn bộ cánh tay liền không còn cảm giác gì, ngay cả khi Trương Vận An vạch một đường, nặn ra giọt máu, cũng không thấy đau đớn gì.
Sau khi Trương Vận An buông ra, ông vẫn không thấy đau đớn, khi nhìn tay, ngoài một vệt hằn đỏ nhạt, căn bản không phát hiện từng bị cắt.
Màn thần kì này, ông cũng chưa từng nhìn thấy.
Trương Dương yên lặng gật đầu, không hổ là cậu, chiêu thức thủ huyết chi pháp rất thuần thục, y thánh nhất mạch có rất nhiều thủ huyết chi pháp, đây là một cách chỉ lấy đi ít máu, còn không khiến người bệnh đau đớn gì.
Cầm giọt máu, nội kình của Trương Vận An dần dần vận động hướng về tay.
Tay ông ta dần đỏ lên, nhưng không giống màu đỏ hóa huyết kia của Sở Vân Thiên. Là màu đỏ giống như mặt đỏ lên khi lạnh vào mùa đông.
Giọt máu nằm trong lòng bàn tay Trương Vận An dần dần sôi lên, bốc lên khói trắng, còn tỏa ra một mồi thối.
Rất nhanh, máu biến mất, lòng bàn tay Trương Vận An còn lại một tầng vật chất mỏng, không biết tên màu đen.
- Cậu, rốt cuộc là độc gì?
Vừa dừng lại, Trương Dương vội hỏi. Hiện tại hắn không đủ nội kình, không thể tiến hành phân tích độc tố, mới phải mời Trương Vận An tới.
Biết là độc gì, có thề bốc thuốc đúng bệnh, cho nên mới gấp như vậy.
Thần sắc Trương Vận An có chút ngưng trọng, Trương Khắc Cần cũng có chút khẩn trương nhìn ông ta, cảnh tượng vừa rồi khiến Trương Khắc Cần thấy rất thần kì. Cũng may sớm biết Trương Vận An và Trương Dương không phải người thường, cũng không quá mức kinh ngạc.
Lúc này điều ông quan tâm nhất, là cơ thể mình.
Ông tỏ ra thản nhiên, nhưng thực ra rất lo lắng, chỉ có điều khả năng chịu đựng giỏi hơn người bình thường.
Bất cứ ai, biết mình trúng độc e cũng không thể hoàn toàn thản nhiên, trừ phi là người đã muốn chết từ lâu.
Mắt nhìn Trương Dương, Trương Vận An mới chậm rãi nói:
- Khắc Cần là độc tử nhãn kim thiềm.
- Tử nhãn kim thiềm?
Trương Dương và Trương Khắc Cần đều sửng sốt, trong mắt đều hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc. Cái tên này bọn họ không lạ gì, năm đó gia đình họ bị phân tán, mẹ Trương Dương qua đời, cũng bởi vì nó.
Mười năm trước, cũng chính Trương Dương trúng tử nhãn kim thiềm, mẹ hắn sử dụng tử ngọ chuyển hoán thuật, lấy tính mạng của mình cứu Trương Dương, cuối cùng xảy ra tiếc nuối.
Cũng là chuyện lần đó, khiến Trương Khắc Cần và Trương Dương xảy ra hiểu lầm mười năm.
- Cậu, thật sự là tử nhãn kim thiềm?
Trương Dương lại hỏi một câu, tử nhãn kim thiềm không phải là độc nhỏ, đó là độc của thập đại độc thú, không có thuốc giải riêng, Trương Dương cũng không thể giải độc hoàn toàn.
- Đúng vậy, cậu có thể kết luận chính là tử nhãn kim thiềm, cháu chớ quên, cậu đã từng gặp độc này.
Trương Vận An gật mạnh đầu, độc của Trương Dương chính là do ông giải trừ hoàn toàn, rất hiểu về loại độc này.
Chỉ là bọn họ đều khôn ngờ, lúc đó Trương Vận An cũng trúng độc, hơn nữa còn để lại trầm độc trong người.
- Khắc Cần, năm đó trước khi tôi tới, chú và Thi Hoa còn cả Trương Dương có tiếp xúc đặc biệt gì không?
Trương Vận An trở nên rất nghiêm túc, độc của thập đại độc thú không dễ giải. Năm đó em mình chết vì loại độc tố này, không ngờ tới hôm nay, Trương Khắc Cần lại giẫm lên vết xe đổ.
Trương Khắc Cần lúc này đang khiếp sợ, nghe xong Trương Vận An nói, cười khổ một tiếng nói:
- Tiếp xúc đặc thù, cái gì là tiếp xúc đặc thù?
- Ví dụ truyền máu của họ vào cơ thể chú, điều này cũng không đúng, chú đang khỏe, không thể nhận máu của họ được.
Trương Vận An từ từ nói, lúc nói có chút nghi hoặc.
Đây là độc, không phải bệnh truyền nhiễm gì, chỉ có thông qua máu độc mới có thể truyền cho người khác. Trương Khắc Cần khi đó khỏe mạnh, làm sao mà phải truyền máu, càng không thể nhận máu của người bệnh được.
Ngoài nhiễm độc qua máu, chỉ tiếp xúc qua da, hay tiếp xúc thân mật khác không có vấn đề gì.
- Tôi nhớ có một lần, Thi Hoa không cẩn thận bị kẹp đứt tay, tôi hút máu giúp cô ấy, cái này có coi là đặc thù không?
Trương Khắc Cần đột nhiên nói một câu, ông ta vừa nói xong, Trương Dương và Trương Vận An liền sửng sốt, nhìn nhau.
Trương Thi Hoa sử dụng tử ngọ chuyển hoán thuật, trong cơ thể đã có chứa độc tố tử nhãn kim thiềm, có thể nói trong máu đều là độc tố, Trương Khắc Cần không truyền máu, nhưng hút máu, kết quả cũng thế.
Lúc này, hai người rút cục hiểu được, trầm độc của Trương Khắc Cần là từ đâu ra.
Độc tố tử nhãn kim thiềm này không chỉ hại Trương Thi Hoa mười năm trước, lại chút nữa khiến Trương Dương chết, còn để lại trầm độc lâu như vậy trong cơ thể Trương Khắc Cần.
Cả gia đình Trương Dương, có thể nói đều bị độc tố này hại cho thảm rồi.
- Tôi hiểu rồi, hiện tại có thể khẳng định, trầm độc của chú chính là lúc đó để lại.
Trương Vận An chậm rãi gật đầu, trong máu Trương Thi Hoa có độc, nhưng trải qua chuyển hoán, độc tính không mạnh như vậy, huống chi Trương Dương cũng chỉ là ăn nhầm tàn độc nên mới trúng độc.
Như vậy, tới lượt Trương Khắc Cần, độc tố đã trở nên rất nhẹ.
Nhưng độc tử nhãn kim thiềm rất lợi hại. Chưa bùng phát thì ẩn nấp trong người, tới tận mười năm sau biểu hiện ra, thiếu chút nữa đã trực tiếp hại chết Trương Khắc Cần.
Tìm ra nguyên nhân, đầu sỏ gây tội chính là tử nhãn kim thiềm năm đó.
- Cậu, cháu nhớ năm đó cậu giải độc cho cháu, giết chết tử nhãn kim thiềm kia, có để lại da của nó không?
Trương Dương quay đầu lại, khẽ hỏi một câu.
Thập đại độc thú, tự nhân có công năng giải độc, chồn đuôi cáo là nước miếng của nó, tử nhãn kim thiềm là làn da ghê tởm của nó.
Lúc đầu vì cứu Trương Dương, Trương Vận An đã ôm hắn bị hôn mê rất lâu, cuối cùng tìm được con tử nhãn kim thiềm kia, và giết nó thành công, lấy được thuốc giải.
Trương Dương hỏi như vậy, cũng là có hy vọng lớn, dù sao tử nhãn kim thiềm là linh thú, sau khi giết nó đều sẽ giữ lại những nguyên liệu hữu dụng, nếu còn có thuốc giải, trầm độc lần này của Trương Khắc Cần có thể hoàn toàn thanh trừ, không có bất cứ nguy hiểm gì.
Vài giây sau, trong mắt Trương Dương lại lộ vẻ thất vọng.
- Không còn nữa, thi thể kim thiềm cậu mang đi, làm những nghiên cứu khác, cậu không nghĩ về sau còn dùng đến, nên đã dùng hết lâu rồi.
Lúc nói, Trương Vận An thoáng chút xấu hổ, ông định dùng một số nguyên liệu của tử nhãn kim thiềm phối chế độc một loại độc dược lợi hại, hơn nữa còn có thuốc giải, nhưng cuối cùng thất bại, nguyên liệu cũng lãng phí hết.
Trương Khắc Cần còn đeo tạp dề, hiện nay sở thích lớn nhất sau khi tan làm của ông là xuống bếp. Trước kia không ai ăn đồ ông làm, cũng không có hứng thú này. Hiện tại dù là Trương Dương hay Mễ Tuyết, cũng thường tới, ông lại có hứng thú này.
- Vận An, đến đây mà sao không xuống xe?
Trương Khắc Cần kêu lên, Trương Vận An và Trương Dương đều vội vàng xuống.
Trương Vận An đi về phía Trương Khắc Cần, vừa đi vừa cười nói:
- Vừa rồi nói với Trương Dương chút chuyện, người chú cảm thấy sao rồi.
Từ trước tới nay, vẫn đều là Trương Đạo Phong có định kiến lớn với Trương Khắc Cần. Trương Khắc Cần quá ham công việc, không coi trọng gia đình.
Hơn nữa Trương Khắc Cần dã tâm lớn, lại có triển vọng, ông mới không đồng ý cho con gái đi theo Trương Khắc Cần.
Trong mắt Trương Đạo Phong, con gái chỉ cần sống bình yên cả đời là được, đáng tiếc cuối cùng xảy ra chuyện không ngờ.
Tuy nhiên đây chỉ là cách nhìn của Trương Đạo Phong. Quan hệ giữa Trương Vận An và Trương Khắc Cần thì không cứng nhắc như vậy. Lần trước khi Trương Dương đính hôn, lại khiến quan hệ giữa hai bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười nói:
- Cơ thể tôi không sao rồi, có thể chống đỡ được.
- Trầm độc rất phiền toái, không phải độc tố lợi hại sẽ không hình thành nên trầm độc, lát nữa tôi sẽ xem giúp chú.
Trương Vận An nói xong, đi theo Trương Khắc Cần vào nhà. Bàn cơm trong nhà đã bày rất nhiều đồ ăn, tất cả đều do Trương Khắc Cần tự tay xuống bếp.
Trương Vận An đã tới, Trương Dương cũng không vội bảo ông đi xem rút cục là độc tố gì, cùng ăn tối cái đã.
Trương Khắc Cần lần này còn có hầu nhi tửu, là sau đó Trương Dương lại mang tới. Hắn cố ý mang tới hai bình để chiêu đãi Trương Vận An.
Trương Vận An không lạ gì hầu nhi tửu, bảo bối của Lý gia Thục Sơn. Sau khi người của Lý gia mang tất cả rượu tới, hắn cũng tìm người gửi tới chút rượu cho Trương Vận An.
Đối với hầu nhi tửu này, Trương Vận An cũng không giật mình gì.
Chỉ uống hai bình rượu, độ của hầu nhi tửu này rất cao. Cho dù là người tu luyện nội kình cũng không nhất định chịu được. Lát nữa còn phải hội chẩn cho Trương Khắc Cần, uống ít một chút thì tốt hơn.
Bữa tối không kéo dài, nhưng không khí rất thoải mái, cơm nước xong Mễ Tuyết chủ động đi thu dọn bát đũa.
Trương Vận An và Trương Dương, đều được Trương Khắc Cần mời vào thư phòng.
Vào thư phòng, Trương Vận An cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay bắt mạch cho Trương Khắc Cần.
Đây không phải là ông không tin tưởng Trương Dương, đối với bác sĩ, từ trước tới nay đều tin tưởng nhất chẩn đoán của mình, đây chỉ là thói quen thôi.
- Đúng là trầm độc, trầm độc ít nhất mười năm.
Một lúc sau, Trương Vận An mới nghiêm túc nói một câu. Bắt mạch phát hiện trầm độc không khó, Trương Dương có thể làm được, ông cũng có thể.
Sau khi thu tay lại, Trương Vận An lại hỏi:
- Dương Dương, có phải cháu từng giúp Trương Khắc Cần bồi dưỡng cơ thể không?
Trương Dương gật đầu, ngay từ khi khôi phục quan hệ, hắn đã làm những việc này. Hắn là người của hai thế giới, người thân của hai thế giới không nhiều, dương nhiên càng phải chăm sóc người thân của mình.
- Khó trách, cũng mày cháu làm những việc này trước, nếu không lần này Trương Khắc Cần phiền toái lớn rồi.
Thấy Trương Dương công nhận, Trương Vận An lại gật đầu. Từ mạch ông phát hiện, Trương Khắc Cần tuy là trầm độc bùng phát, nhưng uy lực cũng không lợi hại như những loại trầm độc khác. Hơn nữa sức chống đỡ của bản thân Trương Khắc Cần cũng không nhỏ, vượt xa những người cùng tuổi.
Điều này chỉ có thể giải thích, lúc trước đã có người tác động làm thân thể ông ấy mạnh hơn.
Chính vì sự củng cố này, mới có thể khiến ông sau khi trầm độc bùng phát, hiện giờ còn giống người bình thường, cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
- Cậu, phiền cậu kiểm tra đi, đây rốt cuộc là độc gì?
Trương Dương khẽ nói, trầm độc có thể khẳng định, quan trọng nhất vẫn là tra ra rốt cuộc là độc gì, mới có thể dùng thuốc cho đúng.
Trương Vận An không nói gì, từ trên người lấy ra một cây tiểu đao, vừa nắm chặt cánh tay Trương Khắc Cần, vạch một đường trên tay ông ta.
Cùng lúc đó, ông nắm lấy cánh tay Trương Khắc Cần,lúc bóp lúc buông, một giọt máu tươi chảy ra từ tay Trương Khắc Cần.
Trương Vận An khẽ giơ tay, trực tiếp hứng lấy giọt máu, giữ lại trong lòng bàn tay.
Trương Khắc Cần rất ngạc nhiên nhìn tất cả. Sau khi ông bị cầm tay, toàn bộ cánh tay liền không còn cảm giác gì, ngay cả khi Trương Vận An vạch một đường, nặn ra giọt máu, cũng không thấy đau đớn gì.
Sau khi Trương Vận An buông ra, ông vẫn không thấy đau đớn, khi nhìn tay, ngoài một vệt hằn đỏ nhạt, căn bản không phát hiện từng bị cắt.
Màn thần kì này, ông cũng chưa từng nhìn thấy.
Trương Dương yên lặng gật đầu, không hổ là cậu, chiêu thức thủ huyết chi pháp rất thuần thục, y thánh nhất mạch có rất nhiều thủ huyết chi pháp, đây là một cách chỉ lấy đi ít máu, còn không khiến người bệnh đau đớn gì.
Cầm giọt máu, nội kình của Trương Vận An dần dần vận động hướng về tay.
Tay ông ta dần đỏ lên, nhưng không giống màu đỏ hóa huyết kia của Sở Vân Thiên. Là màu đỏ giống như mặt đỏ lên khi lạnh vào mùa đông.
Giọt máu nằm trong lòng bàn tay Trương Vận An dần dần sôi lên, bốc lên khói trắng, còn tỏa ra một mồi thối.
Rất nhanh, máu biến mất, lòng bàn tay Trương Vận An còn lại một tầng vật chất mỏng, không biết tên màu đen.
- Cậu, rốt cuộc là độc gì?
Vừa dừng lại, Trương Dương vội hỏi. Hiện tại hắn không đủ nội kình, không thể tiến hành phân tích độc tố, mới phải mời Trương Vận An tới.
Biết là độc gì, có thề bốc thuốc đúng bệnh, cho nên mới gấp như vậy.
Thần sắc Trương Vận An có chút ngưng trọng, Trương Khắc Cần cũng có chút khẩn trương nhìn ông ta, cảnh tượng vừa rồi khiến Trương Khắc Cần thấy rất thần kì. Cũng may sớm biết Trương Vận An và Trương Dương không phải người thường, cũng không quá mức kinh ngạc.
Lúc này điều ông quan tâm nhất, là cơ thể mình.
Ông tỏ ra thản nhiên, nhưng thực ra rất lo lắng, chỉ có điều khả năng chịu đựng giỏi hơn người bình thường.
Bất cứ ai, biết mình trúng độc e cũng không thể hoàn toàn thản nhiên, trừ phi là người đã muốn chết từ lâu.
Mắt nhìn Trương Dương, Trương Vận An mới chậm rãi nói:
- Khắc Cần là độc tử nhãn kim thiềm.
- Tử nhãn kim thiềm?
Trương Dương và Trương Khắc Cần đều sửng sốt, trong mắt đều hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc. Cái tên này bọn họ không lạ gì, năm đó gia đình họ bị phân tán, mẹ Trương Dương qua đời, cũng bởi vì nó.
Mười năm trước, cũng chính Trương Dương trúng tử nhãn kim thiềm, mẹ hắn sử dụng tử ngọ chuyển hoán thuật, lấy tính mạng của mình cứu Trương Dương, cuối cùng xảy ra tiếc nuối.
Cũng là chuyện lần đó, khiến Trương Khắc Cần và Trương Dương xảy ra hiểu lầm mười năm.
- Cậu, thật sự là tử nhãn kim thiềm?
Trương Dương lại hỏi một câu, tử nhãn kim thiềm không phải là độc nhỏ, đó là độc của thập đại độc thú, không có thuốc giải riêng, Trương Dương cũng không thể giải độc hoàn toàn.
- Đúng vậy, cậu có thể kết luận chính là tử nhãn kim thiềm, cháu chớ quên, cậu đã từng gặp độc này.
Trương Vận An gật mạnh đầu, độc của Trương Dương chính là do ông giải trừ hoàn toàn, rất hiểu về loại độc này.
Chỉ là bọn họ đều khôn ngờ, lúc đó Trương Vận An cũng trúng độc, hơn nữa còn để lại trầm độc trong người.
- Khắc Cần, năm đó trước khi tôi tới, chú và Thi Hoa còn cả Trương Dương có tiếp xúc đặc biệt gì không?
Trương Vận An trở nên rất nghiêm túc, độc của thập đại độc thú không dễ giải. Năm đó em mình chết vì loại độc tố này, không ngờ tới hôm nay, Trương Khắc Cần lại giẫm lên vết xe đổ.
Trương Khắc Cần lúc này đang khiếp sợ, nghe xong Trương Vận An nói, cười khổ một tiếng nói:
- Tiếp xúc đặc thù, cái gì là tiếp xúc đặc thù?
- Ví dụ truyền máu của họ vào cơ thể chú, điều này cũng không đúng, chú đang khỏe, không thể nhận máu của họ được.
Trương Vận An từ từ nói, lúc nói có chút nghi hoặc.
Đây là độc, không phải bệnh truyền nhiễm gì, chỉ có thông qua máu độc mới có thể truyền cho người khác. Trương Khắc Cần khi đó khỏe mạnh, làm sao mà phải truyền máu, càng không thể nhận máu của người bệnh được.
Ngoài nhiễm độc qua máu, chỉ tiếp xúc qua da, hay tiếp xúc thân mật khác không có vấn đề gì.
- Tôi nhớ có một lần, Thi Hoa không cẩn thận bị kẹp đứt tay, tôi hút máu giúp cô ấy, cái này có coi là đặc thù không?
Trương Khắc Cần đột nhiên nói một câu, ông ta vừa nói xong, Trương Dương và Trương Vận An liền sửng sốt, nhìn nhau.
Trương Thi Hoa sử dụng tử ngọ chuyển hoán thuật, trong cơ thể đã có chứa độc tố tử nhãn kim thiềm, có thể nói trong máu đều là độc tố, Trương Khắc Cần không truyền máu, nhưng hút máu, kết quả cũng thế.
Lúc này, hai người rút cục hiểu được, trầm độc của Trương Khắc Cần là từ đâu ra.
Độc tố tử nhãn kim thiềm này không chỉ hại Trương Thi Hoa mười năm trước, lại chút nữa khiến Trương Dương chết, còn để lại trầm độc lâu như vậy trong cơ thể Trương Khắc Cần.
Cả gia đình Trương Dương, có thể nói đều bị độc tố này hại cho thảm rồi.
- Tôi hiểu rồi, hiện tại có thể khẳng định, trầm độc của chú chính là lúc đó để lại.
Trương Vận An chậm rãi gật đầu, trong máu Trương Thi Hoa có độc, nhưng trải qua chuyển hoán, độc tính không mạnh như vậy, huống chi Trương Dương cũng chỉ là ăn nhầm tàn độc nên mới trúng độc.
Như vậy, tới lượt Trương Khắc Cần, độc tố đã trở nên rất nhẹ.
Nhưng độc tử nhãn kim thiềm rất lợi hại. Chưa bùng phát thì ẩn nấp trong người, tới tận mười năm sau biểu hiện ra, thiếu chút nữa đã trực tiếp hại chết Trương Khắc Cần.
Tìm ra nguyên nhân, đầu sỏ gây tội chính là tử nhãn kim thiềm năm đó.
- Cậu, cháu nhớ năm đó cậu giải độc cho cháu, giết chết tử nhãn kim thiềm kia, có để lại da của nó không?
Trương Dương quay đầu lại, khẽ hỏi một câu.
Thập đại độc thú, tự nhân có công năng giải độc, chồn đuôi cáo là nước miếng của nó, tử nhãn kim thiềm là làn da ghê tởm của nó.
Lúc đầu vì cứu Trương Dương, Trương Vận An đã ôm hắn bị hôn mê rất lâu, cuối cùng tìm được con tử nhãn kim thiềm kia, và giết nó thành công, lấy được thuốc giải.
Trương Dương hỏi như vậy, cũng là có hy vọng lớn, dù sao tử nhãn kim thiềm là linh thú, sau khi giết nó đều sẽ giữ lại những nguyên liệu hữu dụng, nếu còn có thuốc giải, trầm độc lần này của Trương Khắc Cần có thể hoàn toàn thanh trừ, không có bất cứ nguy hiểm gì.
Vài giây sau, trong mắt Trương Dương lại lộ vẻ thất vọng.
- Không còn nữa, thi thể kim thiềm cậu mang đi, làm những nghiên cứu khác, cậu không nghĩ về sau còn dùng đến, nên đã dùng hết lâu rồi.
Lúc nói, Trương Vận An thoáng chút xấu hổ, ông định dùng một số nguyên liệu của tử nhãn kim thiềm phối chế độc một loại độc dược lợi hại, hơn nữa còn có thuốc giải, nhưng cuối cùng thất bại, nguyên liệu cũng lãng phí hết.
/1041
|