Hồ Sâm 26 tuổi, tốt nghiệp đại học nông nghiệp Tây Bắc, là một nghiên cứu sinh thạc sỹ.
Sau một lần ngẫu nhiên đi trên thảo nguyên khi 12 tuổi, Hồ Sâm liền thích cưỡi ngựa, từ đó về sau, gã đã gắn bó với ngựa, vừa kết thúc thực tập, gã liền đến làm kỹ thuật viên trong một trang trại ở Duy Cương.
Đây là một trang trại cách Thiên Sơn hơn 500km, gã rất thích thảm cỏ lùn và không khí trong lành ở đây.
- Kỹ thuật viên Hồ, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của anh tốt như vậy!
Hồ Sâm đang cưỡi ngựa, chậm rãi đi, bên cạnh gã còn có một con ngựa khác, cưỡi trên đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái này là người bản địa, Hồ Sâm sau khi đến đây dù có việc hay không cũng muốn tìm đến cô ta, dần dần, Hồ Sâm cũng đã có tình cảm rất tốt đối với cô gái dễ thương, đáng yêu này.
- Tôi cưỡi ngựa, đều là do thường xuyên tập luyện mà ra, tôi thích ngựa và muốn cùng ngựa tung hoành trong thiên hạ, cảm giác phi ngựa như bay thật là hay!
Hồ Sâm cười, nhỏ giọng nói, tôi đã từ chối mấy trường ngựa để đến với thảo nguyên hoang vắng không khói bụi chính là muốn phi như bay trên thảo nguyên, hưởng thụ cảm giác không có sự trở ngại.
- Tôi biết là anh không giống với những kỹ thuật viên khác, anh đối với ngựa rất tốt.
Nụ cười của cô gái thật ngọt ngào, ánh mắt cũng tỏ ra tôn sùng nhìn Hồ Sâm, sau đó lại cúi đầu xuống sắc mặt đỏ dần lên.
- Kỹ thuật viên Hồ, anh có biết không, ở vùng núi Thiên Sơn xa xôi, có sự tồn tại của ngựa thần, tốc độ của ngựa thần nhanh gấp trăm, chục lần ngựa bình thường, tương truyền chỉ cần ngựa thần xuất hiện thì tất cả những con ngựa khác phải cúi chào. Ông của tôi khi còn nhỏ đã một lần được nhìn thấy, rất đẹp, tốc độ giống như một trận gió, ông tôi nói ngựa thần đã chạy thì ô tô có nhanh cũng không đuổi kịp.
Cô gái chẫm rãi nói. Khi nói chuyện dường như còn chứa đựng sự khát khao hướng nhìn xa xăm về phía Thiên Sơn.
- Hì hì.
Hồ Sâm cười nói:
- Thổ Ni Toa. Ngựa thần chỉ có trong truyền thuyết, đó là ông nội cô cố ý kể chuyện, trên đời này làm gì có ngựa thần.
- Có, thật sự là có mà, ông của tôi thực sự đã nhìn thấy, ông không thể lừa tôi.
Cô gái ngoan ngoãn đột nhiên ngẩng đầu lên phản ứng rất mạnh, cô ta đã không nói với Hồ Sâm rằng khi đó ông của cô ta đã thề rằng đã nhìn thấy ngựa thần, chỉ là rất nhiều người đều không tin mà thôi.
Nhưng cô thì tin, cô biết ông của mình trước giờ không nói dối.
Hồ Sâm lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, đối với gã, cô gái này rất đáng yêu, rất hồn nhiên. Đã xem câu chuyện của ông cô ta là thật.
- Thổ Ny Toa, hay là chúng ta thi ngựa đi, xem ai về đến nơi trước.
Hồ Sâm quay sang nói, Thổ Ny Toa nhẹ nhàng nhìn gã rồi gật đầu.
Cô hiểu rằng, người trong lòng cô cũng không tin lời cô nói, cũng có nghĩa là gã không tin ông nội của cô.
- Hí…hí…!
Hồ Sâm vừa cầm dây cương lên, con ngựa to lớn với bộ lông màu đỏ thẫm gã đang cưỡi liền hí lên hai tiếng, dường như có chút hoảng hốt.
Không chỉ có gã, cô nương Thổ Ny Toa cũng hô lên, con ngựa của cô ta cũng trở nên hoảng hốt.
Đột nhiên, Hồ Sâm mở to mắt, không thể tin nổi khi nhìn về phía trước.
Không ngờ con ngựa gã cưỡi hai chân trước đã quỳ xuống, thân người của gã cũng lao về phía trước, khiến cho gã hoảng sợ.
Gã đã sống cùng con ngựa này một thời gian rồi nên rất hiểu tính cách của nó. Đây là một con ngựa ngoan ngoãn, chưa từng không nghe lệnh và xảy ra việc lộn xộn bao giờ.
Cô nương Thổ Ny Toa lại hô lên, con ngựa của cô ta cưỡi cũng làm động tác ngồi xuống, tuy nhiên giọng của cô chỉ hô một nửa và dừng lại.
Cô nương Thổ Ny Toa ngơ ngác nhìn về phía xa.
Cô nhìn về phía Thiên Sơn, Hồ Sâm cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, lập tức, gã tỏ ra ngây người đi, mặc kệ cơ thể mình đang lao về phía trước trên lưng ngựa.
Xa xa, một đốm trắng nhỏ đang phi tới với tốc độ rất nhanh, Hồ Sâm chưa từng thấy bao giờ.
Vừa nhìn thấy là đốm trắng, lập tức đã xuất hiện ra hình dáng của một con ngựa, đây là một con tuấn mã màu trắng, tốc độc đó giống như đang bay.
Trên lưng con bạch mã còn có một người ngồi trên đó.
Hồ Sâm ngơ ngác nhìn, còn chưa hiểu chuyện gì, bóng trắng đã hướng về phía bọn họ chạy như bay tới, rất nhanh, khi khoảng cách giữa bạch mã tới chỗ bọn họ chỉ còn hơn chục mét, gã mới thực sự cảm nhận được tốc độ bay bình thường cũng không nhanh bằng.
Bạch mã chạy qua mang theo một trận gió, làm cho mặt của gã cảm thấy đau rát.
Khi con bạch mã chạy qua, con ngựa gã cưỡi càng không dám động đậy, cứ cúi đầu quỳ ở đó, giống như là đang bái lạy thần linh của chúng.
- Ngựa thần?
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới câu chuyện cô nương Thổ Ny Toa vừa kể, ngựa thần thực sự tồn tại.
Vừa mới nghĩ đến, người gã lại co giật mạnh mẽ, bạch mã vừa chạy qua, một bóng màu xám cũng bay qua người gã, gã chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, nhưng trên cái bóng này gã có thể phân biệt được đó là một người.
Đây là bóng của một người.
Một người chạy cực nhanh đang đuổi theo con ngựa thần đó.
Trong lòng Hồ Sâm rất ngơ ngẩn, tốc độ của bạch mã đã khiến cho gã hoàn toàn khiếp sợ, gã không ngờ lại còn có người tốc độ còn có thể tương đương với con bạch mã này, đây là con người sao?
- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu!
Xa xa đột nhiên truyền đến một giọng nói, cơ thể Hô Diên Phong tăng tốc, cuối cùng đã đuổi kịp Truy Phong.
Gã nhảy lên, liên tiếp bắn ra hai luồng nội kình, Truy Phong hoảng loạn tránh đi, Trương Dương từ trên lưng nó cũng nhảy lên.
Đồng bằng có lợi cho Truy Phong, nhưng đó là dưới tình hình tốc độ của nó nhanh hơn so với người khác, Hô Diên Phong là người bảo vệ đạt cảnh giới viên mãn, tốc độ của gã rất nhanh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trương Dương.
Lúc này Trương Dương đã hoàn toàn tin vào lời nói của Trương Bình Lỗ. Cao thủ ngũ tầng thực thụ tốc độ sẽ đạt đến độ khiến người ta phải kinh sợ, trong một ngày có thể chạy từ cực bắc đến cực nam.
- Lão già chết tiệt, cậy lớn ăn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.
Bị đuổi đến nơi, Trương Dương cũng không đếm xỉa đến chửi một câu rất to, đồng thời hắn còn rút Hàn Tuyền kiếm ra.
Bay tới từ bên cạnh Hồ Sâm và Thổ Ny Toa. Truy Phong đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể nào bỏ rơi được Hô Diên Phong ở phía sau, khi chạy đến đây, cuối cùng đã bị đối phương đuổi kịp.
- Ha ha, ta đã sống hơn hai trăm năm, da mặt đã lâu không biết mất ở đâu rồi. Ngươi giết người của nhà họ Diên chúng ta, còn dám đến Bá Vương Phong, hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Hô Diên Phong nói, cơ thể lại hóa thành bóng, vươn tay ra, trong chớp mắt đã bay đến bên cạnh Trương Dương.
Truy Phong sợ hãi “hí” lên một tiếng muốn phi về phía trước, kết quả đã bị một luồng nội kình rất mạnh đánh tới, Truy Phong vất vả tránh né, căn bản không tiếp cận được Hô Diên Phong.
Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đang kêu lên, nhưng chúng cũng không có cách nào để tiếp cận, nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn quá mạnh.
Tứ tầng trung kỳ, chúng còn có thể liên kết để đánh, còn đối với nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn thì dù chúng liên kết thế nào cũng không phải là đối thủ.
Trong lúc nguy hiểm, Trương Dương cầm Hàn Tuyền kiếm chém tới, năng lượng trong trời đất bắt đầu chuyển động, cơ thể của Trương Dương lập tức biến thành tam ảnh. Đã tránh được một chưởng của Hô Diên Phong.
Phản ứng vô điều kiện hắn đã sử dụng Phá thiên kiếm pháp.
Sau khi lĩnh ngộ Phá Thiên kiếm pháp, Trương Dương cũng không ngờ lại phải sử dụng nó vào trong thực chiến nhanh đến vậy.
- A.
Cảm nhận được sự chuyển động của năng lượng trong trời đất, ánh mắt của Hô Diên Phong mở to.
Năng lượng tụ lại trên Hàn Tuyền kiếm của Trương Dương càng ngày càng nhiều, trước kia Trương Dương chỉ dùng ngón tay thay kiếm. Bây giờ có vũ khí tốt là Hàn Tuyền kiếm, năng lượng trong trời đất tụ lại càng nhiều.
Sau khi năng lượng trời đất tụ lại, Trương Dương đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.
Trương Dương lúc này có cảm giác hắn chính là kiếm, kiếm chính là hắn. Hàn Tuyền kiếm trên tay hắn dường như đã biến mất, hòa nhập vào trong cơ thể của hắn.
Không chỉ như vậy, cơ thể của hắn cũng như đã biến mất, hắn chỉ có cảm giác, sự tồn tại bây giờ là người và kiếm hợp nhất, giống như năng lượng hợp nhất của trời và đất.
Năng lượng trong trời đất, vô ảnh vô hình, muốn đánh bại năng lượng này dường như là không thể.
Cầm Hàn Tuyền kiếm, trải nghiệm cảm giác thần kỳ, lòng tin của Trương Dương cũng tự nhiên mạnh lên rất nhiều.
Có sự giúp đỡ từ năng lượng của trời đất, bây giờ dù là nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn thì hắn cũng dám đánh.
- Tự Nhiên Chi Đạo, điều này có thể sao?
Mắt nhìn Trương Dương phía trước, mắt thường có thể nhìn thấy sự cuộn trào điên cuồng của năng lượng, Hô Diên Phong thốt lên một câu càng tỏ ra kinh sợ.
Kiếm pháp của Trương Dương thi triển khiến cho lão phải khổ sở phát hiện ra Tự Nhiên Chi Đạo, phát hiện này khiến lão thật khó mà chấp nhận, thậm chí là không thể chấp nhận.
Trương Dương mới 21 tuổi, đã là cao thủ đỉnh cao của tứ tầng sơ kỳ, nhìn dáng vẻ của hắn, không bao lâu nữa là có thể lên đến trung kỳ.
Còn trẻ như vậy, lại có thực lực mạnh như vậy, lại còn có thể lĩnh ngộ được Tự Nhiên Chi Đạo sâu như vậy, ngay cả trong kiếm pháp cũng chứa đựng Tự Nhiên Chi Đạo rất mạnh, trong tương lai lão càng không dám tưởng tượng nữa.
Giờ khắc này, trong lòng Hô Diên Phong đã có cảm giác rất kiêng nể đối với Trương Dương.
Dáng vẻ này của Trương Dương, nhất định có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn, hắn chỉ cần đạt đến tứ tầng hậu kỳ thì cũng đã có sự tồn tại ở cấp độ khác của đại viên mãn, hắn đã lĩnh ngộ được rất sâu Tự Nhiên Chi Đạo.
21 tuổi, có sự lĩnh ngộ này, Hô Diên Phong lại nghĩ đến những lời nói của mình trước đó, những lời nói khi đó chỉ là khen tặng đơn giản, bây giờ những lời khen tặng này rất có khả năng biến thành hiện thực.
Đó chính là, Trương Dương thực sự có khả năng sẽ trở thành cao thủ ngũ tầng thực thụ.
Không ai có thể hiểu được sự lợi hại của ngũ tầng bằng người đạt cảnh giới đại viên mãn, cao thủ ngũ tầng có thể hô mưa gọi gió, trong mắt những cao thủ ngũ tầng những người bảo vệ đạt cảnh giới đại viên mãn bọn họ chẳng qua chỉ là những con búp bê mà thôi, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp.
Nghĩ đến mối thù giữa Trương Dương và Hô Diên gia, tinh thần của Hô Diên Phong lại dần dần trở nên nghiêm túc hơn.
Trương Dương đã giết chết hai cao thủ nhà Hô Diên bọn họ, hắn rất hiểu trên dưới nhà Hô Diên đều hận đến muốn cắn xé hắn, uống máu của hắn, đưa hắn xuống địa ngục.
Đây đã trở thành mối thù không thể xóa bỏ, sự tồn tại của mối thù này đã khiến Trương Dương thực sự đột phá đến ngũ tầng, đó có thể cũng chính là ngày tận thế của Hô Diên gia.
Thằng nhãi này quyết không thể giữ lại.
Sau một lần ngẫu nhiên đi trên thảo nguyên khi 12 tuổi, Hồ Sâm liền thích cưỡi ngựa, từ đó về sau, gã đã gắn bó với ngựa, vừa kết thúc thực tập, gã liền đến làm kỹ thuật viên trong một trang trại ở Duy Cương.
Đây là một trang trại cách Thiên Sơn hơn 500km, gã rất thích thảm cỏ lùn và không khí trong lành ở đây.
- Kỹ thuật viên Hồ, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của anh tốt như vậy!
Hồ Sâm đang cưỡi ngựa, chậm rãi đi, bên cạnh gã còn có một con ngựa khác, cưỡi trên đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái này là người bản địa, Hồ Sâm sau khi đến đây dù có việc hay không cũng muốn tìm đến cô ta, dần dần, Hồ Sâm cũng đã có tình cảm rất tốt đối với cô gái dễ thương, đáng yêu này.
- Tôi cưỡi ngựa, đều là do thường xuyên tập luyện mà ra, tôi thích ngựa và muốn cùng ngựa tung hoành trong thiên hạ, cảm giác phi ngựa như bay thật là hay!
Hồ Sâm cười, nhỏ giọng nói, tôi đã từ chối mấy trường ngựa để đến với thảo nguyên hoang vắng không khói bụi chính là muốn phi như bay trên thảo nguyên, hưởng thụ cảm giác không có sự trở ngại.
- Tôi biết là anh không giống với những kỹ thuật viên khác, anh đối với ngựa rất tốt.
Nụ cười của cô gái thật ngọt ngào, ánh mắt cũng tỏ ra tôn sùng nhìn Hồ Sâm, sau đó lại cúi đầu xuống sắc mặt đỏ dần lên.
- Kỹ thuật viên Hồ, anh có biết không, ở vùng núi Thiên Sơn xa xôi, có sự tồn tại của ngựa thần, tốc độ của ngựa thần nhanh gấp trăm, chục lần ngựa bình thường, tương truyền chỉ cần ngựa thần xuất hiện thì tất cả những con ngựa khác phải cúi chào. Ông của tôi khi còn nhỏ đã một lần được nhìn thấy, rất đẹp, tốc độ giống như một trận gió, ông tôi nói ngựa thần đã chạy thì ô tô có nhanh cũng không đuổi kịp.
Cô gái chẫm rãi nói. Khi nói chuyện dường như còn chứa đựng sự khát khao hướng nhìn xa xăm về phía Thiên Sơn.
- Hì hì.
Hồ Sâm cười nói:
- Thổ Ni Toa. Ngựa thần chỉ có trong truyền thuyết, đó là ông nội cô cố ý kể chuyện, trên đời này làm gì có ngựa thần.
- Có, thật sự là có mà, ông của tôi thực sự đã nhìn thấy, ông không thể lừa tôi.
Cô gái ngoan ngoãn đột nhiên ngẩng đầu lên phản ứng rất mạnh, cô ta đã không nói với Hồ Sâm rằng khi đó ông của cô ta đã thề rằng đã nhìn thấy ngựa thần, chỉ là rất nhiều người đều không tin mà thôi.
Nhưng cô thì tin, cô biết ông của mình trước giờ không nói dối.
Hồ Sâm lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, đối với gã, cô gái này rất đáng yêu, rất hồn nhiên. Đã xem câu chuyện của ông cô ta là thật.
- Thổ Ny Toa, hay là chúng ta thi ngựa đi, xem ai về đến nơi trước.
Hồ Sâm quay sang nói, Thổ Ny Toa nhẹ nhàng nhìn gã rồi gật đầu.
Cô hiểu rằng, người trong lòng cô cũng không tin lời cô nói, cũng có nghĩa là gã không tin ông nội của cô.
- Hí…hí…!
Hồ Sâm vừa cầm dây cương lên, con ngựa to lớn với bộ lông màu đỏ thẫm gã đang cưỡi liền hí lên hai tiếng, dường như có chút hoảng hốt.
Không chỉ có gã, cô nương Thổ Ny Toa cũng hô lên, con ngựa của cô ta cũng trở nên hoảng hốt.
Đột nhiên, Hồ Sâm mở to mắt, không thể tin nổi khi nhìn về phía trước.
Không ngờ con ngựa gã cưỡi hai chân trước đã quỳ xuống, thân người của gã cũng lao về phía trước, khiến cho gã hoảng sợ.
Gã đã sống cùng con ngựa này một thời gian rồi nên rất hiểu tính cách của nó. Đây là một con ngựa ngoan ngoãn, chưa từng không nghe lệnh và xảy ra việc lộn xộn bao giờ.
Cô nương Thổ Ny Toa lại hô lên, con ngựa của cô ta cưỡi cũng làm động tác ngồi xuống, tuy nhiên giọng của cô chỉ hô một nửa và dừng lại.
Cô nương Thổ Ny Toa ngơ ngác nhìn về phía xa.
Cô nhìn về phía Thiên Sơn, Hồ Sâm cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, lập tức, gã tỏ ra ngây người đi, mặc kệ cơ thể mình đang lao về phía trước trên lưng ngựa.
Xa xa, một đốm trắng nhỏ đang phi tới với tốc độ rất nhanh, Hồ Sâm chưa từng thấy bao giờ.
Vừa nhìn thấy là đốm trắng, lập tức đã xuất hiện ra hình dáng của một con ngựa, đây là một con tuấn mã màu trắng, tốc độc đó giống như đang bay.
Trên lưng con bạch mã còn có một người ngồi trên đó.
Hồ Sâm ngơ ngác nhìn, còn chưa hiểu chuyện gì, bóng trắng đã hướng về phía bọn họ chạy như bay tới, rất nhanh, khi khoảng cách giữa bạch mã tới chỗ bọn họ chỉ còn hơn chục mét, gã mới thực sự cảm nhận được tốc độ bay bình thường cũng không nhanh bằng.
Bạch mã chạy qua mang theo một trận gió, làm cho mặt của gã cảm thấy đau rát.
Khi con bạch mã chạy qua, con ngựa gã cưỡi càng không dám động đậy, cứ cúi đầu quỳ ở đó, giống như là đang bái lạy thần linh của chúng.
- Ngựa thần?
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới câu chuyện cô nương Thổ Ny Toa vừa kể, ngựa thần thực sự tồn tại.
Vừa mới nghĩ đến, người gã lại co giật mạnh mẽ, bạch mã vừa chạy qua, một bóng màu xám cũng bay qua người gã, gã chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, nhưng trên cái bóng này gã có thể phân biệt được đó là một người.
Đây là bóng của một người.
Một người chạy cực nhanh đang đuổi theo con ngựa thần đó.
Trong lòng Hồ Sâm rất ngơ ngẩn, tốc độ của bạch mã đã khiến cho gã hoàn toàn khiếp sợ, gã không ngờ lại còn có người tốc độ còn có thể tương đương với con bạch mã này, đây là con người sao?
- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu!
Xa xa đột nhiên truyền đến một giọng nói, cơ thể Hô Diên Phong tăng tốc, cuối cùng đã đuổi kịp Truy Phong.
Gã nhảy lên, liên tiếp bắn ra hai luồng nội kình, Truy Phong hoảng loạn tránh đi, Trương Dương từ trên lưng nó cũng nhảy lên.
Đồng bằng có lợi cho Truy Phong, nhưng đó là dưới tình hình tốc độ của nó nhanh hơn so với người khác, Hô Diên Phong là người bảo vệ đạt cảnh giới viên mãn, tốc độ của gã rất nhanh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trương Dương.
Lúc này Trương Dương đã hoàn toàn tin vào lời nói của Trương Bình Lỗ. Cao thủ ngũ tầng thực thụ tốc độ sẽ đạt đến độ khiến người ta phải kinh sợ, trong một ngày có thể chạy từ cực bắc đến cực nam.
- Lão già chết tiệt, cậy lớn ăn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.
Bị đuổi đến nơi, Trương Dương cũng không đếm xỉa đến chửi một câu rất to, đồng thời hắn còn rút Hàn Tuyền kiếm ra.
Bay tới từ bên cạnh Hồ Sâm và Thổ Ny Toa. Truy Phong đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể nào bỏ rơi được Hô Diên Phong ở phía sau, khi chạy đến đây, cuối cùng đã bị đối phương đuổi kịp.
- Ha ha, ta đã sống hơn hai trăm năm, da mặt đã lâu không biết mất ở đâu rồi. Ngươi giết người của nhà họ Diên chúng ta, còn dám đến Bá Vương Phong, hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Hô Diên Phong nói, cơ thể lại hóa thành bóng, vươn tay ra, trong chớp mắt đã bay đến bên cạnh Trương Dương.
Truy Phong sợ hãi “hí” lên một tiếng muốn phi về phía trước, kết quả đã bị một luồng nội kình rất mạnh đánh tới, Truy Phong vất vả tránh né, căn bản không tiếp cận được Hô Diên Phong.
Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đang kêu lên, nhưng chúng cũng không có cách nào để tiếp cận, nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn quá mạnh.
Tứ tầng trung kỳ, chúng còn có thể liên kết để đánh, còn đối với nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn thì dù chúng liên kết thế nào cũng không phải là đối thủ.
Trong lúc nguy hiểm, Trương Dương cầm Hàn Tuyền kiếm chém tới, năng lượng trong trời đất bắt đầu chuyển động, cơ thể của Trương Dương lập tức biến thành tam ảnh. Đã tránh được một chưởng của Hô Diên Phong.
Phản ứng vô điều kiện hắn đã sử dụng Phá thiên kiếm pháp.
Sau khi lĩnh ngộ Phá Thiên kiếm pháp, Trương Dương cũng không ngờ lại phải sử dụng nó vào trong thực chiến nhanh đến vậy.
- A.
Cảm nhận được sự chuyển động của năng lượng trong trời đất, ánh mắt của Hô Diên Phong mở to.
Năng lượng tụ lại trên Hàn Tuyền kiếm của Trương Dương càng ngày càng nhiều, trước kia Trương Dương chỉ dùng ngón tay thay kiếm. Bây giờ có vũ khí tốt là Hàn Tuyền kiếm, năng lượng trong trời đất tụ lại càng nhiều.
Sau khi năng lượng trời đất tụ lại, Trương Dương đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.
Trương Dương lúc này có cảm giác hắn chính là kiếm, kiếm chính là hắn. Hàn Tuyền kiếm trên tay hắn dường như đã biến mất, hòa nhập vào trong cơ thể của hắn.
Không chỉ như vậy, cơ thể của hắn cũng như đã biến mất, hắn chỉ có cảm giác, sự tồn tại bây giờ là người và kiếm hợp nhất, giống như năng lượng hợp nhất của trời và đất.
Năng lượng trong trời đất, vô ảnh vô hình, muốn đánh bại năng lượng này dường như là không thể.
Cầm Hàn Tuyền kiếm, trải nghiệm cảm giác thần kỳ, lòng tin của Trương Dương cũng tự nhiên mạnh lên rất nhiều.
Có sự giúp đỡ từ năng lượng của trời đất, bây giờ dù là nhân vật đạt cảnh giới đại viên mãn thì hắn cũng dám đánh.
- Tự Nhiên Chi Đạo, điều này có thể sao?
Mắt nhìn Trương Dương phía trước, mắt thường có thể nhìn thấy sự cuộn trào điên cuồng của năng lượng, Hô Diên Phong thốt lên một câu càng tỏ ra kinh sợ.
Kiếm pháp của Trương Dương thi triển khiến cho lão phải khổ sở phát hiện ra Tự Nhiên Chi Đạo, phát hiện này khiến lão thật khó mà chấp nhận, thậm chí là không thể chấp nhận.
Trương Dương mới 21 tuổi, đã là cao thủ đỉnh cao của tứ tầng sơ kỳ, nhìn dáng vẻ của hắn, không bao lâu nữa là có thể lên đến trung kỳ.
Còn trẻ như vậy, lại có thực lực mạnh như vậy, lại còn có thể lĩnh ngộ được Tự Nhiên Chi Đạo sâu như vậy, ngay cả trong kiếm pháp cũng chứa đựng Tự Nhiên Chi Đạo rất mạnh, trong tương lai lão càng không dám tưởng tượng nữa.
Giờ khắc này, trong lòng Hô Diên Phong đã có cảm giác rất kiêng nể đối với Trương Dương.
Dáng vẻ này của Trương Dương, nhất định có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn, hắn chỉ cần đạt đến tứ tầng hậu kỳ thì cũng đã có sự tồn tại ở cấp độ khác của đại viên mãn, hắn đã lĩnh ngộ được rất sâu Tự Nhiên Chi Đạo.
21 tuổi, có sự lĩnh ngộ này, Hô Diên Phong lại nghĩ đến những lời nói của mình trước đó, những lời nói khi đó chỉ là khen tặng đơn giản, bây giờ những lời khen tặng này rất có khả năng biến thành hiện thực.
Đó chính là, Trương Dương thực sự có khả năng sẽ trở thành cao thủ ngũ tầng thực thụ.
Không ai có thể hiểu được sự lợi hại của ngũ tầng bằng người đạt cảnh giới đại viên mãn, cao thủ ngũ tầng có thể hô mưa gọi gió, trong mắt những cao thủ ngũ tầng những người bảo vệ đạt cảnh giới đại viên mãn bọn họ chẳng qua chỉ là những con búp bê mà thôi, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp.
Nghĩ đến mối thù giữa Trương Dương và Hô Diên gia, tinh thần của Hô Diên Phong lại dần dần trở nên nghiêm túc hơn.
Trương Dương đã giết chết hai cao thủ nhà Hô Diên bọn họ, hắn rất hiểu trên dưới nhà Hô Diên đều hận đến muốn cắn xé hắn, uống máu của hắn, đưa hắn xuống địa ngục.
Đây đã trở thành mối thù không thể xóa bỏ, sự tồn tại của mối thù này đã khiến Trương Dương thực sự đột phá đến ngũ tầng, đó có thể cũng chính là ngày tận thế của Hô Diên gia.
Thằng nhãi này quyết không thể giữ lại.
/1041
|