Thảo nguyên cách đó không xa, hai con ngựa đang quỳ giờ đã đứng lên.
Cưỡi trên lưng chúng là Hồ Sâm và Thổ Ny Toa vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía xa, những gì vừa xảy ra khiến hai người bọn họ đều kinh sợ.
Thổ Ny Toa hiểu rằng, ông của cô đã đúng, ông cô nói không sai, thậm chí còn nói nhẹ đi, vừa rồi khi Truy Phong chạy qua, cô chỉ cảm thấy được một trận gió bay qua, sau đó không thấy bóng của Truy Phong đâu nữa.
- Thổ Ny Toa, nhanh, chúng ta đuổi theo xem!
Phản ứng trở lại nhanh nhất là Hồ Sâm, trên mặt gã vẫn mang vẻ sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn.
Gã không biết lúc đó tốc độ của Truy Phong nhanh bao nhiêu, nhưng gã biết rằng tốc độ đó chắc chắn là kinh người, trên đời này không có con ngựa nào khác có thể sánh bằng, gã đã từng nhìn thấy tàu điện cao tốc, nhưng lúc đó cũng không mang lại cho gã cảm giác này.
Truy Phong lúc đó thực sự đã mang lại cho gã cảm giác bay lên.
Thổ Ny Toa lúc này cũng tỏ ra vô cùng khẩn trương, gật đầu một cách máy móc, hai người cùng thúc ngựa, chạy về hướng Truy Phong vừa chạy qua.
Chạy được hơn một giờ đồng hồ, bọn họ đã đến một nơi bừa bãi lạ thường.
Những cái hố to đếm không xuể bằng mắt thường, Hồ Sâm và Thổ Ny Toa lại trợn tròn mắt, thảm cỏ lớn trước mắt đã bị phá tung lên, hơn nữa bị phá rất nhiêm trọng, trên mặt đất chỉ có những cái hố to hố nhỏ, cái nông thì sâu 1, 2 mét, sâu thì 3, 4 mét, giống như là bị ném bom vậy.
Hồ Sâm xoay người xuống ngựa, cầm một nắm bùn đất lên ngửi ngửi.
Đây là bùn đất mới, rõ ràng là vừa bị xới lên không lâu, vẫn còn ướt và mùi thơm, ngửi mùi thơm này thân mình gã không khỏi rùng mình một cái.
Hắn lại nhớ tới bóng người lúc trước vụt qua.
Lúc này trong đầu gã hiện lên rõ nét hình ảnh một người cưỡi con bạch mã, bị người ta truy đuổi điên cuồng, sau khi chạy đến nơi không thể chạy được nữa đã xảy ra một trận đại chiến. Tất cả những gì ở đây chính là kết quả cuộc chiến đấu của bọn họ.
Suy nghĩ này rất hoang đường, gã từ nhỏ chỉ tiếp thu chủ nghĩa duy vật, căn bản không nên nghĩ tới những điều như vậy.
Nhưng liên tưởng tới tất cả những thứ tận mắt chứng kiến khiến gã lại không thể không nghĩ như vậy, trên đời này, có lẽ thực sự có những thứ mà bọn họ không thể giải thích nổi tồn tại.
Chỉ đứng một lúc, Hồ Sâm liền dẫn tiểu cô nương Thổ Ny Toa đi.
Sau đó chủ quản của bãi bỏ này cũng đến để xem, rồi đến lãnh đạo địa phương, và cả bộ đội địa phương nữa, những hố sâu này đã khiến cho vô số người phải kinh ngạc.
Uy lực như vậy chỉ có bom đạn mới có thể làm được, nhưng đất ở xung quanh lại không hề bị cháy đen, thậm chí một dấu vết của bom đạn cũng không có.
Không phải bom đạn, lại chắc chắn không phải là do máy móc đào lên, cuối cùng nơi đó đã bị niêm phong lại, sau đó chủ quản bãi cỏ cũng tìm đến Hồ Sâm, bảo gã không nên nói chuyện này ra ngoài.
Dần dần việc này cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ, cuối cùng đã trở thành một truyền thuyết thần thoại.
Đương nhiên, những việc này chỉ là việc phía sau. Hai nhân vật chính tạo nên tất cả những thứ này là Trương Dương và Hô Diên Phong vẫn đang truy đuổi nhau điên cuồng.
Tia Chớp vội vàng bay lên, nó đã sử dụng toàn bộ sức lực, nó hiểu rằng, chạy không thoát thì hôm nay Trương Dương và chúng sẽ đều xong đời.
Trương Dương cố nén đau, lấy một viên Tiên Quả đan nhét vào miệng, Tinh Huyết đan chỉ yếu là bổ sung nội kình, Tiên Quả đan thì có hiệu quả trị thương.
Sau khi Trương Dương nuốt Tiên Quả đan, lại lấy ra một viên Tinh huyết của Linh thú tứ tầng nhét vào miệng của Truy Phong.
Cho Truy Phong uống linh dược, như vậy bọn họ mới có thể chạy nhanh hơn, dù có chút lãng phí nhưng vì mạng sống thì còn lo gì việc lãng phí hay không.
Đừng nói là một viên Tinh Huyết đan, cho dù là mười viên hay tất cả Tinh Huyết đan cũng sẽ cho Truy Phong uống, chỉ cần có thể chạy thoát là được, chạy không thoát thì mất mạng, thứ gì cũng trở nên vô dụng.
Tia Chớp và Vô Ảnh lần này cũng không nói gì, cũng không ghen tị với Truy Phong, bọn chúng đều rất hiểu, có thể chạy thoát hay không tất cả đều dựa vào Truy Phong.
Nguồn năng lượng mạnh mẽ kia vẫn đang theo phía sau, sau khi uống Tinh Huyết đan, Truy Phong đã sử dụng 120% sức lực mới duy trì được một khoảng cách nhỏ như vậy, không để cho lão già đáng sợ phía sau đuổi kịp nó.
Nhưng cũng chỉ là duy trì, bây giờ nó đang cố gắng hết sức, nếu không có Trương Dương cho uống Tinh Huyết đan thì sức lực này cũng chẳng thể cố gắng được nữa.
Uống Tiên Quả đan xong, thương tích của Trương Dương cũng đỡ một chút, ít nhất hơi thở không còn đứt đoạn nữa.
Vừa rồi thực sự thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của hắn, nếu cho hắn lực chọn, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi làm đối thủ của cao thủ tứ tầng đại viên mãn nữa, cao thủ kiểu này thật đáng sợ.
Trương Dương thầm thề, không đạt đến trình độ đại viên mãn thì tuyệt đối không nhận tội đã gây với loại cao thủ này, đồng thời hắn cũng có khát vọng rất lớn đối với sức mạnh này.
Không thực sự đứng trên đỉnh cao, đứng trên đỉnh là có thể ức hiếp người của hắn rồi.
- Chạy nhanh đấy, ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Hô Diên Phong đuổi phía sau lạnh lùng nói, nếu Trương Dương nghe được câu này thì e là sẽ bàng trở nên bất an.
Lúc Truy Phong chạy căn bản không hề phát ra âm thanh gì, Hô Diên Phong đuổi với tốc độ nhanh như vậy thì còn có thể nói gì được, chứng tỏ sức mạnh của lão vẫn chưa dùng hết, lần này thì thực sự là nguy hiểm rồi.
- Chạy vào trong núi!
Nhìn dãy núi cách đó không xa, đột nhiên Trương Dương thầm nói với Truy Phong.
Tinh thần của Truy Phong tỏ ra hơi xửng sốt, lập tức cũng hiểu được ý của Trương Dương.
Tuy nhiên nó cũng tỏ ra khó khiểu, vào núi, đường trong núi không dễ đi, không có gì tốt đối với bọn họ, bởi vì bọn họ không biết đường, chẳng may chạy đến khi gặp phải vách núi thì rắc rối.
Truy Phong chỉ linh thú có tốc độ bậc nhất trên mặt đất chứ không biết bay.
- Vào núi, đừng vào quá sâu, chạy men theo núi, ở đó địa hình thuận lợi cho chúng ta chạy!
Trương Dương giải thích, Truy Phong cuối cùng đã hiểu ý của Trương Dương, Trương Dương muốn mượn địa hình phức tạp trong núi để thoát khỏi sự truy đuổi của Hô Diên Phong ở phía sau.
Sau khi đã hiểu, Truy Phong lập tức thay đổi phương hướng, chạy vào trong núi.
Nó lớn lên ở trong núi, rất quen thuộc với địa hình trong núi, chỉ cần không gặp phải vách núi hoặc đường cụt thì không ai có thể đuổi được nó.
Sau khi Truy Phong chạy vào trong núi, Trương Dương liền nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian chữa trị vết thương.
Đáng tiếc trưởng lão của Trương gia Trương Bình Lỗ không biết bây giờ đang ở đâu, điều này khiến cho Trương Dương không dám chạy về hướng Trường Kinh, không phải bởi vì nguyên nhân thành phố, Trương Dương hiểu rằng địch thủ như Hô Diên Phong thì dù là Trương Đạo Phong và Trương Vân An cũng không phải là đối thủ của lão.
Nếu dẫn Hô Diên Phong qua đó thì chỉ gay nên tai họa cho Trương gia mà thôi.
Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào bản thân để thoát khỏ nơi đang sợ này.
Truy Phong chạy thục mạng vào trong núi không có mục đích. Hô Diên Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi cũng đuổi theo vào trong núi.
- Nếu không phải lão phu sợ sử dụng năng lượng quá nhiều sẽ hại bản thân thì lúc trước ta đã cho ngươi chết ngay lập tức rồi. Tuy nhiên ta vẫn muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có thể chạy đến đâu.
Hô Diên Phong nói nhỏ, chân vẫn không dừng lại, đuổi theo với tốc độ không thay đổi.
Khi lão chạy, năng lượng tự nhiên cũng luôn hội tụ quanh cơ thể lão, tuy những năng lượng này thời tập trung không lâu, nhưng mỗi lần hội tụ đều có thể bổ sung cho lão một nguồn nội kình nhất định, ít nhất là có thể bổ sung lại tất cả nội kình bị tiêu hao khi dùng để chạy.
Sau khi chạy vào núi, tình hình của Trương Dương cũng có chút tốt đẹp hơn, vết thương trên người cũng tốt hơn một nửa, còn lại thì cần phải tĩnh dưỡng thì mới dần dần hồi phục được.
Sờ cây Tuyết Liên trong ngực áo, trong lòng Trương Dương chỉ có sự xót xa.
Thứ để cứu Trương Khắc Cần đã có rồi, không ngờ lại gặp phải một lão già đáng sợ, không phải hắn không nghĩ đến việc để cho Tia Chớp hoặc Vô Ảnh một mình mang cây Tuyết Liên trở về Trường Kinh.
Nhưng hắn không dám mạo hiểm, dù là Tia Chớp hay Vô Ảnh, tốc độ so với Truy Phong đều kém hơn rất nhiều, chẳng may Hô Diên Phong đuổi đánh chúng, chỉ cần một đòn là có thể dễ dàng giết chết chúng, đến lúc đó chẳng phải lão lại cũng sẽ tiếp tục truy đuổi mình.
Lúc này mà tách ra thì chắc chắn không phải là ý kiến hay.
Đối diện với nguồn năng lượng tuyệt đối, bọn hắn chỉ có thể hợp sức cùng nhau, sống chết cùng nhau.
Tuy nhiên cứ chạy mãi như thế này cũng không phải là một cách tốt, sau khi vào trong núi, chỉ là không để khoảng cách bị rút ngắn. Nhưng không thể nào thoát khỏi lão già ở phía sau, Truy Phong lại không có năng lượng tự nhiên để bổ sung sức lực, luôn phải nhờ vào Tinh Huyết đan.
Nó cứ uống thuốc như vậy không được bao lâu thì lại phải bổ sung Tinh Huyết đan mới, bây giờ nó đã kiệt sức, hoàn toàn dựa vào linh dược để bổ sung.
Trương Dương mang theo không ít Tinh Huyết đan. Nhưng nếu đến khi dùng hết, thì bọn họ không biết sẽ chạy về đâu, nếu gặp phải đường cụt thì tất cả sẽ xong đời.
Chỉ tiếc rằng, lúc này coi như đã rõ ràng, đây là cách duy nhất.
- Núi Côn Lôn?
Chạy được không biết bao lâu, sau khi đút cho Truy Phong viên Tinh Huyết đan thứ ba, đột nhiên Trương Dương kêu lên.
Hắn nhận ra dãy núi trước mắt chính là dãy núi Côn Lôn.
Nhìn thấy núi Côn Lôn, Trương Dương lập tức nghĩ đên Long gia, Long gia cũng tồn tại người bảo vệ, có thể ngăn cản Hô Diên Phong.
Nhưng đó chỉ là nghĩ, Trương Dương liền bỏ qua.
Long gia ngoài Long Phong ra, những người khác quan hệ với hắn chưa tốt đến mức độ có thể làm cho trưởng lão nhà người ta vì mình mà làm đối thủ của Hô Diên Phong.
Còn nữa, nhìn cách nói chuyện của trưởng lão Trương Bình Lỗ với trưởng lão Long gia thì có thể biết được, trưởng lão nhà hắn với Long gia chỉ là quan hệ hợp tác, trưởng lão Long gia muốn Trương Bình Lỗ đến giúp ông ta điều chế thuốc.
Ngoài lần đó ra thì không còn lần nào khác.
Càng không cần phải nói đến việc xảy ra lần trước ở đồng bằng nhà họ Long, bây giờ chạy trốn vào Long gia, một khi Long gia không giúp đỡ thì hắn cũng giống như bị vây chết tại đây, nơi đó dễ vào nhưng không dễ ra.
Sau khi cắt đứt mạch suy nghĩ về Long gia, trong lòng Trương Dương không khỏi thở dài một cái.
- Chít, chít, chít!
Đột nhiên Vô Ảnh trở nên có chút xao động, vừa rồi suy nghĩ của Trương Dương là công khai, nó và Tia Chớp cũng đều cảm nhận được.
Long gia không thể đi, bọn chúng cũng không có ấn tượng tốt đối với Long gia, vì thế rất phản đối.
Nhưng Vô Ảnh lại đưa ra một nơi mới, tiêng kêu của nó dần dần hình thành nên tên của một địa danh trong đầu Trương Dương, một nơi Trương Dương cũng quen và đã đi qua.
Trương Dương tỏ ra hơi kinh ngạc, gật đầu nhìn Vô Ảnh trong ngực mình, Vô Ảnh cũng nhìn hắn gật đầu.
- Được, đi đến đó, Vô Ảnh, ngươi chỉ đường cho Truy Phong.
Trương Dương lại thầm nói, Vô Ảnh lập tức trèo lên người Truy Phong, cuối cùng chui vào lỗ tai của Truy Phong.
Truy Phong thoáng ngừng lại một chút rồi lập tức lại tiếp tục chạy, lúc này đã để cho Hô Diên Phong đuổi sát đến nơi.
Tuy nhiên Trương Dương đã không còn để ý nhiều đến phía sau nữa, trong đầu hắn chỉ có nơi mà Vô Ảnh vừa nói tới, có lẽ chỉ có nơi đó mới cứu được bọn hắn.
Địa danh mà Vô Ảnh nói tới chỉ có ba chữ - Núi Dẫn Long.
Cưỡi trên lưng chúng là Hồ Sâm và Thổ Ny Toa vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía xa, những gì vừa xảy ra khiến hai người bọn họ đều kinh sợ.
Thổ Ny Toa hiểu rằng, ông của cô đã đúng, ông cô nói không sai, thậm chí còn nói nhẹ đi, vừa rồi khi Truy Phong chạy qua, cô chỉ cảm thấy được một trận gió bay qua, sau đó không thấy bóng của Truy Phong đâu nữa.
- Thổ Ny Toa, nhanh, chúng ta đuổi theo xem!
Phản ứng trở lại nhanh nhất là Hồ Sâm, trên mặt gã vẫn mang vẻ sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn.
Gã không biết lúc đó tốc độ của Truy Phong nhanh bao nhiêu, nhưng gã biết rằng tốc độ đó chắc chắn là kinh người, trên đời này không có con ngựa nào khác có thể sánh bằng, gã đã từng nhìn thấy tàu điện cao tốc, nhưng lúc đó cũng không mang lại cho gã cảm giác này.
Truy Phong lúc đó thực sự đã mang lại cho gã cảm giác bay lên.
Thổ Ny Toa lúc này cũng tỏ ra vô cùng khẩn trương, gật đầu một cách máy móc, hai người cùng thúc ngựa, chạy về hướng Truy Phong vừa chạy qua.
Chạy được hơn một giờ đồng hồ, bọn họ đã đến một nơi bừa bãi lạ thường.
Những cái hố to đếm không xuể bằng mắt thường, Hồ Sâm và Thổ Ny Toa lại trợn tròn mắt, thảm cỏ lớn trước mắt đã bị phá tung lên, hơn nữa bị phá rất nhiêm trọng, trên mặt đất chỉ có những cái hố to hố nhỏ, cái nông thì sâu 1, 2 mét, sâu thì 3, 4 mét, giống như là bị ném bom vậy.
Hồ Sâm xoay người xuống ngựa, cầm một nắm bùn đất lên ngửi ngửi.
Đây là bùn đất mới, rõ ràng là vừa bị xới lên không lâu, vẫn còn ướt và mùi thơm, ngửi mùi thơm này thân mình gã không khỏi rùng mình một cái.
Hắn lại nhớ tới bóng người lúc trước vụt qua.
Lúc này trong đầu gã hiện lên rõ nét hình ảnh một người cưỡi con bạch mã, bị người ta truy đuổi điên cuồng, sau khi chạy đến nơi không thể chạy được nữa đã xảy ra một trận đại chiến. Tất cả những gì ở đây chính là kết quả cuộc chiến đấu của bọn họ.
Suy nghĩ này rất hoang đường, gã từ nhỏ chỉ tiếp thu chủ nghĩa duy vật, căn bản không nên nghĩ tới những điều như vậy.
Nhưng liên tưởng tới tất cả những thứ tận mắt chứng kiến khiến gã lại không thể không nghĩ như vậy, trên đời này, có lẽ thực sự có những thứ mà bọn họ không thể giải thích nổi tồn tại.
Chỉ đứng một lúc, Hồ Sâm liền dẫn tiểu cô nương Thổ Ny Toa đi.
Sau đó chủ quản của bãi bỏ này cũng đến để xem, rồi đến lãnh đạo địa phương, và cả bộ đội địa phương nữa, những hố sâu này đã khiến cho vô số người phải kinh ngạc.
Uy lực như vậy chỉ có bom đạn mới có thể làm được, nhưng đất ở xung quanh lại không hề bị cháy đen, thậm chí một dấu vết của bom đạn cũng không có.
Không phải bom đạn, lại chắc chắn không phải là do máy móc đào lên, cuối cùng nơi đó đã bị niêm phong lại, sau đó chủ quản bãi cỏ cũng tìm đến Hồ Sâm, bảo gã không nên nói chuyện này ra ngoài.
Dần dần việc này cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ, cuối cùng đã trở thành một truyền thuyết thần thoại.
Đương nhiên, những việc này chỉ là việc phía sau. Hai nhân vật chính tạo nên tất cả những thứ này là Trương Dương và Hô Diên Phong vẫn đang truy đuổi nhau điên cuồng.
Tia Chớp vội vàng bay lên, nó đã sử dụng toàn bộ sức lực, nó hiểu rằng, chạy không thoát thì hôm nay Trương Dương và chúng sẽ đều xong đời.
Trương Dương cố nén đau, lấy một viên Tiên Quả đan nhét vào miệng, Tinh Huyết đan chỉ yếu là bổ sung nội kình, Tiên Quả đan thì có hiệu quả trị thương.
Sau khi Trương Dương nuốt Tiên Quả đan, lại lấy ra một viên Tinh huyết của Linh thú tứ tầng nhét vào miệng của Truy Phong.
Cho Truy Phong uống linh dược, như vậy bọn họ mới có thể chạy nhanh hơn, dù có chút lãng phí nhưng vì mạng sống thì còn lo gì việc lãng phí hay không.
Đừng nói là một viên Tinh Huyết đan, cho dù là mười viên hay tất cả Tinh Huyết đan cũng sẽ cho Truy Phong uống, chỉ cần có thể chạy thoát là được, chạy không thoát thì mất mạng, thứ gì cũng trở nên vô dụng.
Tia Chớp và Vô Ảnh lần này cũng không nói gì, cũng không ghen tị với Truy Phong, bọn chúng đều rất hiểu, có thể chạy thoát hay không tất cả đều dựa vào Truy Phong.
Nguồn năng lượng mạnh mẽ kia vẫn đang theo phía sau, sau khi uống Tinh Huyết đan, Truy Phong đã sử dụng 120% sức lực mới duy trì được một khoảng cách nhỏ như vậy, không để cho lão già đáng sợ phía sau đuổi kịp nó.
Nhưng cũng chỉ là duy trì, bây giờ nó đang cố gắng hết sức, nếu không có Trương Dương cho uống Tinh Huyết đan thì sức lực này cũng chẳng thể cố gắng được nữa.
Uống Tiên Quả đan xong, thương tích của Trương Dương cũng đỡ một chút, ít nhất hơi thở không còn đứt đoạn nữa.
Vừa rồi thực sự thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của hắn, nếu cho hắn lực chọn, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi làm đối thủ của cao thủ tứ tầng đại viên mãn nữa, cao thủ kiểu này thật đáng sợ.
Trương Dương thầm thề, không đạt đến trình độ đại viên mãn thì tuyệt đối không nhận tội đã gây với loại cao thủ này, đồng thời hắn cũng có khát vọng rất lớn đối với sức mạnh này.
Không thực sự đứng trên đỉnh cao, đứng trên đỉnh là có thể ức hiếp người của hắn rồi.
- Chạy nhanh đấy, ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Hô Diên Phong đuổi phía sau lạnh lùng nói, nếu Trương Dương nghe được câu này thì e là sẽ bàng trở nên bất an.
Lúc Truy Phong chạy căn bản không hề phát ra âm thanh gì, Hô Diên Phong đuổi với tốc độ nhanh như vậy thì còn có thể nói gì được, chứng tỏ sức mạnh của lão vẫn chưa dùng hết, lần này thì thực sự là nguy hiểm rồi.
- Chạy vào trong núi!
Nhìn dãy núi cách đó không xa, đột nhiên Trương Dương thầm nói với Truy Phong.
Tinh thần của Truy Phong tỏ ra hơi xửng sốt, lập tức cũng hiểu được ý của Trương Dương.
Tuy nhiên nó cũng tỏ ra khó khiểu, vào núi, đường trong núi không dễ đi, không có gì tốt đối với bọn họ, bởi vì bọn họ không biết đường, chẳng may chạy đến khi gặp phải vách núi thì rắc rối.
Truy Phong chỉ linh thú có tốc độ bậc nhất trên mặt đất chứ không biết bay.
- Vào núi, đừng vào quá sâu, chạy men theo núi, ở đó địa hình thuận lợi cho chúng ta chạy!
Trương Dương giải thích, Truy Phong cuối cùng đã hiểu ý của Trương Dương, Trương Dương muốn mượn địa hình phức tạp trong núi để thoát khỏi sự truy đuổi của Hô Diên Phong ở phía sau.
Sau khi đã hiểu, Truy Phong lập tức thay đổi phương hướng, chạy vào trong núi.
Nó lớn lên ở trong núi, rất quen thuộc với địa hình trong núi, chỉ cần không gặp phải vách núi hoặc đường cụt thì không ai có thể đuổi được nó.
Sau khi Truy Phong chạy vào trong núi, Trương Dương liền nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian chữa trị vết thương.
Đáng tiếc trưởng lão của Trương gia Trương Bình Lỗ không biết bây giờ đang ở đâu, điều này khiến cho Trương Dương không dám chạy về hướng Trường Kinh, không phải bởi vì nguyên nhân thành phố, Trương Dương hiểu rằng địch thủ như Hô Diên Phong thì dù là Trương Đạo Phong và Trương Vân An cũng không phải là đối thủ của lão.
Nếu dẫn Hô Diên Phong qua đó thì chỉ gay nên tai họa cho Trương gia mà thôi.
Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào bản thân để thoát khỏ nơi đang sợ này.
Truy Phong chạy thục mạng vào trong núi không có mục đích. Hô Diên Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi cũng đuổi theo vào trong núi.
- Nếu không phải lão phu sợ sử dụng năng lượng quá nhiều sẽ hại bản thân thì lúc trước ta đã cho ngươi chết ngay lập tức rồi. Tuy nhiên ta vẫn muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có thể chạy đến đâu.
Hô Diên Phong nói nhỏ, chân vẫn không dừng lại, đuổi theo với tốc độ không thay đổi.
Khi lão chạy, năng lượng tự nhiên cũng luôn hội tụ quanh cơ thể lão, tuy những năng lượng này thời tập trung không lâu, nhưng mỗi lần hội tụ đều có thể bổ sung cho lão một nguồn nội kình nhất định, ít nhất là có thể bổ sung lại tất cả nội kình bị tiêu hao khi dùng để chạy.
Sau khi chạy vào núi, tình hình của Trương Dương cũng có chút tốt đẹp hơn, vết thương trên người cũng tốt hơn một nửa, còn lại thì cần phải tĩnh dưỡng thì mới dần dần hồi phục được.
Sờ cây Tuyết Liên trong ngực áo, trong lòng Trương Dương chỉ có sự xót xa.
Thứ để cứu Trương Khắc Cần đã có rồi, không ngờ lại gặp phải một lão già đáng sợ, không phải hắn không nghĩ đến việc để cho Tia Chớp hoặc Vô Ảnh một mình mang cây Tuyết Liên trở về Trường Kinh.
Nhưng hắn không dám mạo hiểm, dù là Tia Chớp hay Vô Ảnh, tốc độ so với Truy Phong đều kém hơn rất nhiều, chẳng may Hô Diên Phong đuổi đánh chúng, chỉ cần một đòn là có thể dễ dàng giết chết chúng, đến lúc đó chẳng phải lão lại cũng sẽ tiếp tục truy đuổi mình.
Lúc này mà tách ra thì chắc chắn không phải là ý kiến hay.
Đối diện với nguồn năng lượng tuyệt đối, bọn hắn chỉ có thể hợp sức cùng nhau, sống chết cùng nhau.
Tuy nhiên cứ chạy mãi như thế này cũng không phải là một cách tốt, sau khi vào trong núi, chỉ là không để khoảng cách bị rút ngắn. Nhưng không thể nào thoát khỏi lão già ở phía sau, Truy Phong lại không có năng lượng tự nhiên để bổ sung sức lực, luôn phải nhờ vào Tinh Huyết đan.
Nó cứ uống thuốc như vậy không được bao lâu thì lại phải bổ sung Tinh Huyết đan mới, bây giờ nó đã kiệt sức, hoàn toàn dựa vào linh dược để bổ sung.
Trương Dương mang theo không ít Tinh Huyết đan. Nhưng nếu đến khi dùng hết, thì bọn họ không biết sẽ chạy về đâu, nếu gặp phải đường cụt thì tất cả sẽ xong đời.
Chỉ tiếc rằng, lúc này coi như đã rõ ràng, đây là cách duy nhất.
- Núi Côn Lôn?
Chạy được không biết bao lâu, sau khi đút cho Truy Phong viên Tinh Huyết đan thứ ba, đột nhiên Trương Dương kêu lên.
Hắn nhận ra dãy núi trước mắt chính là dãy núi Côn Lôn.
Nhìn thấy núi Côn Lôn, Trương Dương lập tức nghĩ đên Long gia, Long gia cũng tồn tại người bảo vệ, có thể ngăn cản Hô Diên Phong.
Nhưng đó chỉ là nghĩ, Trương Dương liền bỏ qua.
Long gia ngoài Long Phong ra, những người khác quan hệ với hắn chưa tốt đến mức độ có thể làm cho trưởng lão nhà người ta vì mình mà làm đối thủ của Hô Diên Phong.
Còn nữa, nhìn cách nói chuyện của trưởng lão Trương Bình Lỗ với trưởng lão Long gia thì có thể biết được, trưởng lão nhà hắn với Long gia chỉ là quan hệ hợp tác, trưởng lão Long gia muốn Trương Bình Lỗ đến giúp ông ta điều chế thuốc.
Ngoài lần đó ra thì không còn lần nào khác.
Càng không cần phải nói đến việc xảy ra lần trước ở đồng bằng nhà họ Long, bây giờ chạy trốn vào Long gia, một khi Long gia không giúp đỡ thì hắn cũng giống như bị vây chết tại đây, nơi đó dễ vào nhưng không dễ ra.
Sau khi cắt đứt mạch suy nghĩ về Long gia, trong lòng Trương Dương không khỏi thở dài một cái.
- Chít, chít, chít!
Đột nhiên Vô Ảnh trở nên có chút xao động, vừa rồi suy nghĩ của Trương Dương là công khai, nó và Tia Chớp cũng đều cảm nhận được.
Long gia không thể đi, bọn chúng cũng không có ấn tượng tốt đối với Long gia, vì thế rất phản đối.
Nhưng Vô Ảnh lại đưa ra một nơi mới, tiêng kêu của nó dần dần hình thành nên tên của một địa danh trong đầu Trương Dương, một nơi Trương Dương cũng quen và đã đi qua.
Trương Dương tỏ ra hơi kinh ngạc, gật đầu nhìn Vô Ảnh trong ngực mình, Vô Ảnh cũng nhìn hắn gật đầu.
- Được, đi đến đó, Vô Ảnh, ngươi chỉ đường cho Truy Phong.
Trương Dương lại thầm nói, Vô Ảnh lập tức trèo lên người Truy Phong, cuối cùng chui vào lỗ tai của Truy Phong.
Truy Phong thoáng ngừng lại một chút rồi lập tức lại tiếp tục chạy, lúc này đã để cho Hô Diên Phong đuổi sát đến nơi.
Tuy nhiên Trương Dương đã không còn để ý nhiều đến phía sau nữa, trong đầu hắn chỉ có nơi mà Vô Ảnh vừa nói tới, có lẽ chỉ có nơi đó mới cứu được bọn hắn.
Địa danh mà Vô Ảnh nói tới chỉ có ba chữ - Núi Dẫn Long.
/1041
|