Biết trên xe có người bị thương rất nặng, tài xế lái rất nhanh, không đến mười phút đã đến bệnh viện.
Trương Dương ôm Mễ Tuyết xuống xe, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, hắn chạy rất nhanh, Cố Thành ở sau vội vàng trả tiền cho taxi, đưa tiền xong nháy mắt đã chẳng thấy Trương Dương đâu.
Trời mùa hè tối muộn, đám Trương Dương ăn xong trời mới bắt đầu tối, nhưng khi đến bệnh viện trời đã tối đen.
Trước cửa phòng cấp cứu không có nhiều người, Trương Dương đã cầm máu cho Mễ Tuyết, nhưng cả nửa thân dưới toàn máu trông vẫn rất dọa người, đặc biệt là do cô trắng nõn, nên càng khiến người ta phải cảm thấy thương tiếc.
- Có người ở đây không?
Trương Dương vọt vào phòng cấp cứu, lập tức hét lên, kỳ thực Tam Viện hắn cũng hơi quen thuộc, nhưng phòng cấp cứu thì hắn chưa từng tới.
Kỳ thực hắn cũng có tới, nhưng đó là “Trương Dương" trước kia, lúc đó Trương Dương bị đánh ngất xỉu nên có vào phòng cấp cứu, sau đó bác sĩ kiểm tra thấy hắn không sao, nên đã chuyển hắn về phòng bệnh.
- Có, cô ấy sao vậy?
Một y tá ở cửa bước ra, nhìn Mễ Tuyết và Trương Dương bèn hoảng sợ, lập tức bước tới.
- Bị tung xe, tôi muốn phẫu thuật ngay!
Giọng Trương Dương trầm thấp, nói đơn giản.
-Tai nạn? Để bác sĩ xem trước đã!
Y tá này khá có trách nhiệm, lập tức dẫn Trương Dương vào phòng cấp cứu tìm bác sĩ phụ trách, cô cũng biết bệnh nhân bị tai nạn không thể nào chậm trễ được.
- Không, phẫu thuật ngay, cô liên hệ ngay với viện trưởng Chu, nói Trương Dương tìm!
Trương Dương lắc đầu, tình hình Mễ Tuyết hắn đã kiểm tra, trên đùi có một vết thương, đầu có một vết thương, toàn thân là máu của hai vết thương đó.
Nhưng đó không phải trọng điểm, những chỗ chảy máu Trương Dương đã cầm, điểm chết người là hai xương sườn của Mễ Tuyết bị gãy, một trong số đó là xương đỡ khoang bụng, nếu không cẩn thận sẽ đâm vào nội tạng, tạo thành xuất huyết bên trong, thậm chí dẫn đến tử vong.
Điều Trương Dương bất đắc dĩ chính là, hai xương sườn sai vị trí này không thể dùng thủ thuật để đưa về vị trí cũ, hắn không thể dùng phương pháp của mình khôi phục cho Mễ Tuyết, nếu không hắn căn bản chẳng cần đến Tam Viện, thương tích của Mễ Tuyết, hắn có thể giải quyết được.
Cho nên, bây giờ căn bản không cần phải kiểm tra, hắn không muốn lãng phí thời gian, giờ hắn đang ôm chặt Mễ Tuyết không dám buông lỏng, sợ không cẩn thận sẽ làm xương sườn bị gãy kia càng sai vị trí.
- Viện trưởng, Viện trưởng về rồi!
Y tá nhìn Trương Dương, trả lời theo bản năng, cô cũng không biết, tại sao lại trả lời Trương Dương như vậy.
Bình thường gặp bệnh nhân như vậy, họ đều đưa tới bác sĩ phụ trách, để bác sĩ giải quyết, đây là chế độ cấp cứu của họ.
- Trương Dương, sao cậu ở đây, cái này, sao vậy?
Đối diện Trương Dương có một người đang bước đến, thấy Trương Dương, hơi sững sờ, bước nhanh đến.
- Chủ nhiệm Lý!
Y tá vội vàng kêu lên, khom người thi lễ, đứng ở một bên.
- Chủ nhiệm Lý, ông đến đúng lúc lắm, tôi cần một phòng phẫu thuật, nhanh lên, lập tức!
Người bước đến là Chủ nhiệm phòng cấp cứu Lý Hướng Dương, lần trước người khám cho cha Cục trưởng Triệu là ông, sau đó Trương Dương đến ông luôn quan sát Trương Dương, do đó có ấn tượng rất sâu sắc với Trương Dương.
Một bệnh nhân chuyên gia của bệnh viện tỉnh không chữa được, kết luận trong nước không ai có thể chữa trị, vậy mà chỉ cần chàng thanh niên kia châm cứu vài lần đã cứu được, không có ấn tượng với hắn cũng không được.
Trương Dương cũng có chút ấn tượng với Chủ nhiệm Lý, lúc Vương Quốc Hải và ông ta đưa hắn đến bệnh viện, cho nên lúc này hắn lập tức gọi ông.
- Phòng giải phẫu không thành vấn đề, tôi lập tức sắp xếp cho cậu chuyên gia tốt nhất, cậu cho cô ấy làm kiểm tra trước đi!
Chủ nhiệm Lý gật đầu, ông nhận ra, cô gái Trương Dương đang ôm là cô gái xinh đẹp đi cùng Trương Dương lần trước, trong lòng ông có chút nuối tiếc, cô gái xinh đẹp như thế sao lại thành ra thế này.
- Không cần chuyên gia, không cần kiểm tra, tôi cần một phòng mổ, cho tôi thêm một trợ thủ là được!
Trương Dương lắc đầu, tình hình của Mễ Tuyết hắn rõ nhất, không cần kiểm tra, cũng không cần phí thời gian kiểm tra.
Còn nữa, hiện tại Me không thể tùy tiện di chuyển, giao cho bác sĩ khác căn bản hắn không yên tâm, phải đích thân mình ra tay, hắn mới hoàn toàn nắm chắc.
- Cậu, cậu tự ra tay?
Chủ nhiệm Lý thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Ông biết Trương Dương châm cứu rất giỏi, bản lĩnh trung y rất tốt, ngay cả Ngô Hữu Đạo còn phải nể, nhưng ông chưa từng nghe nói, Trương Dương cũng giỏi về Tây y.
Tây y và Trung y không giống nhau, đặc biệt là giải phẫu, yêu cầu kinh nghiệm rất cao, không có bất kỳ danh đao nào, không phải tích lũy kinh nghiệm từ những ca mỗ nhỏ, cuối cùng mới thành danh.
Trương Dương trung y giỏi, có thể do học từ nhỏ, cộng thêm thiên phú, nhưng phẫu thuật không phải trò đùa, dựa vào tuổi của hắn, chắc chắn không có bao nhiêu kinh nghiệm giải phẫu, đừng nói gì khác, chỉ riêng điều này đủ để không ai dám cho hắn giải phẫu rồi.
- Đúng, chính là tôi, thời gian không còn kịp rồi, xin lập tức chuẩn bị!
Trương Dương gật đầu, ngầm thể hiện nếu chủ nhiệm Lý không đồng ý, có thể hắn sẽ trực tiếp liên hệ với Viện trưởng Chu.
Dù thế nào, cũng phải có được phòng mổ, cứu được Mễ Tuyết trước rồi tính sau.
- Cái này!
Chủ nhiệm Lý có chút do dự, y tá cũng không nói gì, cô thấy Trương Dương ôm Mễ Tuyết trong lòng, tuy bị thương, bị đau, nhưng vẫn không che lấp được nét xinh đẹp của Mễ Tuyết.
- Được, không thành vấn đề, cậu chờ một chút, tôi lập tức cho người chuẩn bị!
Chủ nhiệm Lý thầm nghĩ, cắn răng bằng lòng, y tá đứng cạnh ngẩng đầu, giật mình nhìn ông ta.
- Chủ nhiệm Lý, như vậy không hợp với quy định của chúng ta!
Y tá này dường như rất sợ Chủ nhiệm Lý, nhưng cô vẫn nói ra suy nghĩ của mình, làm gì có bệnh nhân cấp cứu nào lại để cho người nhà phẫu thuật chứ, nói thế chẳng phải đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm à.
- Trương Dương không phải người ngoài, cũng là bác sĩ bệnh viện chúng ta, còn được viện trưởng đích thân mời đến, cô không cần nhiều hỏi, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm!
Chủ nhiệm Lý trừng mắt nhìn cô y tá, nhẹ giọng nói một câu, nói xong liền dẫn Trương Dương rời đi, lúc này dường như ông quên rằng, Trương Dương kỳ thực chỉ là bác sĩ thực tập của bệnh viện.
Quy định chết, người sống, lúc này chẳng cần để ý đến quy định gì nữa rồi.
Đương nhiên, nếu người tới không phải Trương Dương, Chủ nhiệm Lý chắc chắn không vi phạm quy định như vậy, tuy ông không tin Trương Dương là bác sĩ ngoại khoa giỏi, nhưng Trương Dương này ông không thể đắc tội, huống chi trong lòng ông có chút tò mò, bác sĩ trung y giỏi như trương dương, có thể phẫu thuật lợi hại thật không.
Hơn nữa, từ đề nghị dứt khoát của Trương Dương, ông có thể thấy quyết tâm phẫu thuật cho bạn gái của Trương Dương, ông không đồng ý, chắc chắn Trương Dương cũng sẽ tìm viện trưởng, đến lúc đó viện trưởng cũng sẽ đồng ý, viện trưởng giờ đang rất coi trọng Trương Dương.
Đắc tội với người này, chi bằng đồng ý với hắn.
Hơn nữa, ông cũng định đích thân làm trợ thủ cho Trương Dương, Chủ nhiệm Lý là một bác sĩ giỏi, việc hỗ trợ đối với ông chẳng phải việc gì lớn.
Cho dù Trương Dương có sai lầm nhỏ, ông cũng có thể sửa sai, điều này ông rất tự tin.
Trương Dương ôm Mễ Tuyết xuống xe, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, hắn chạy rất nhanh, Cố Thành ở sau vội vàng trả tiền cho taxi, đưa tiền xong nháy mắt đã chẳng thấy Trương Dương đâu.
Trời mùa hè tối muộn, đám Trương Dương ăn xong trời mới bắt đầu tối, nhưng khi đến bệnh viện trời đã tối đen.
Trước cửa phòng cấp cứu không có nhiều người, Trương Dương đã cầm máu cho Mễ Tuyết, nhưng cả nửa thân dưới toàn máu trông vẫn rất dọa người, đặc biệt là do cô trắng nõn, nên càng khiến người ta phải cảm thấy thương tiếc.
- Có người ở đây không?
Trương Dương vọt vào phòng cấp cứu, lập tức hét lên, kỳ thực Tam Viện hắn cũng hơi quen thuộc, nhưng phòng cấp cứu thì hắn chưa từng tới.
Kỳ thực hắn cũng có tới, nhưng đó là “Trương Dương" trước kia, lúc đó Trương Dương bị đánh ngất xỉu nên có vào phòng cấp cứu, sau đó bác sĩ kiểm tra thấy hắn không sao, nên đã chuyển hắn về phòng bệnh.
- Có, cô ấy sao vậy?
Một y tá ở cửa bước ra, nhìn Mễ Tuyết và Trương Dương bèn hoảng sợ, lập tức bước tới.
- Bị tung xe, tôi muốn phẫu thuật ngay!
Giọng Trương Dương trầm thấp, nói đơn giản.
-Tai nạn? Để bác sĩ xem trước đã!
Y tá này khá có trách nhiệm, lập tức dẫn Trương Dương vào phòng cấp cứu tìm bác sĩ phụ trách, cô cũng biết bệnh nhân bị tai nạn không thể nào chậm trễ được.
- Không, phẫu thuật ngay, cô liên hệ ngay với viện trưởng Chu, nói Trương Dương tìm!
Trương Dương lắc đầu, tình hình Mễ Tuyết hắn đã kiểm tra, trên đùi có một vết thương, đầu có một vết thương, toàn thân là máu của hai vết thương đó.
Nhưng đó không phải trọng điểm, những chỗ chảy máu Trương Dương đã cầm, điểm chết người là hai xương sườn của Mễ Tuyết bị gãy, một trong số đó là xương đỡ khoang bụng, nếu không cẩn thận sẽ đâm vào nội tạng, tạo thành xuất huyết bên trong, thậm chí dẫn đến tử vong.
Điều Trương Dương bất đắc dĩ chính là, hai xương sườn sai vị trí này không thể dùng thủ thuật để đưa về vị trí cũ, hắn không thể dùng phương pháp của mình khôi phục cho Mễ Tuyết, nếu không hắn căn bản chẳng cần đến Tam Viện, thương tích của Mễ Tuyết, hắn có thể giải quyết được.
Cho nên, bây giờ căn bản không cần phải kiểm tra, hắn không muốn lãng phí thời gian, giờ hắn đang ôm chặt Mễ Tuyết không dám buông lỏng, sợ không cẩn thận sẽ làm xương sườn bị gãy kia càng sai vị trí.
- Viện trưởng, Viện trưởng về rồi!
Y tá nhìn Trương Dương, trả lời theo bản năng, cô cũng không biết, tại sao lại trả lời Trương Dương như vậy.
Bình thường gặp bệnh nhân như vậy, họ đều đưa tới bác sĩ phụ trách, để bác sĩ giải quyết, đây là chế độ cấp cứu của họ.
- Trương Dương, sao cậu ở đây, cái này, sao vậy?
Đối diện Trương Dương có một người đang bước đến, thấy Trương Dương, hơi sững sờ, bước nhanh đến.
- Chủ nhiệm Lý!
Y tá vội vàng kêu lên, khom người thi lễ, đứng ở một bên.
- Chủ nhiệm Lý, ông đến đúng lúc lắm, tôi cần một phòng phẫu thuật, nhanh lên, lập tức!
Người bước đến là Chủ nhiệm phòng cấp cứu Lý Hướng Dương, lần trước người khám cho cha Cục trưởng Triệu là ông, sau đó Trương Dương đến ông luôn quan sát Trương Dương, do đó có ấn tượng rất sâu sắc với Trương Dương.
Một bệnh nhân chuyên gia của bệnh viện tỉnh không chữa được, kết luận trong nước không ai có thể chữa trị, vậy mà chỉ cần chàng thanh niên kia châm cứu vài lần đã cứu được, không có ấn tượng với hắn cũng không được.
Trương Dương cũng có chút ấn tượng với Chủ nhiệm Lý, lúc Vương Quốc Hải và ông ta đưa hắn đến bệnh viện, cho nên lúc này hắn lập tức gọi ông.
- Phòng giải phẫu không thành vấn đề, tôi lập tức sắp xếp cho cậu chuyên gia tốt nhất, cậu cho cô ấy làm kiểm tra trước đi!
Chủ nhiệm Lý gật đầu, ông nhận ra, cô gái Trương Dương đang ôm là cô gái xinh đẹp đi cùng Trương Dương lần trước, trong lòng ông có chút nuối tiếc, cô gái xinh đẹp như thế sao lại thành ra thế này.
- Không cần chuyên gia, không cần kiểm tra, tôi cần một phòng mổ, cho tôi thêm một trợ thủ là được!
Trương Dương lắc đầu, tình hình của Mễ Tuyết hắn rõ nhất, không cần kiểm tra, cũng không cần phí thời gian kiểm tra.
Còn nữa, hiện tại Me không thể tùy tiện di chuyển, giao cho bác sĩ khác căn bản hắn không yên tâm, phải đích thân mình ra tay, hắn mới hoàn toàn nắm chắc.
- Cậu, cậu tự ra tay?
Chủ nhiệm Lý thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Ông biết Trương Dương châm cứu rất giỏi, bản lĩnh trung y rất tốt, ngay cả Ngô Hữu Đạo còn phải nể, nhưng ông chưa từng nghe nói, Trương Dương cũng giỏi về Tây y.
Tây y và Trung y không giống nhau, đặc biệt là giải phẫu, yêu cầu kinh nghiệm rất cao, không có bất kỳ danh đao nào, không phải tích lũy kinh nghiệm từ những ca mỗ nhỏ, cuối cùng mới thành danh.
Trương Dương trung y giỏi, có thể do học từ nhỏ, cộng thêm thiên phú, nhưng phẫu thuật không phải trò đùa, dựa vào tuổi của hắn, chắc chắn không có bao nhiêu kinh nghiệm giải phẫu, đừng nói gì khác, chỉ riêng điều này đủ để không ai dám cho hắn giải phẫu rồi.
- Đúng, chính là tôi, thời gian không còn kịp rồi, xin lập tức chuẩn bị!
Trương Dương gật đầu, ngầm thể hiện nếu chủ nhiệm Lý không đồng ý, có thể hắn sẽ trực tiếp liên hệ với Viện trưởng Chu.
Dù thế nào, cũng phải có được phòng mổ, cứu được Mễ Tuyết trước rồi tính sau.
- Cái này!
Chủ nhiệm Lý có chút do dự, y tá cũng không nói gì, cô thấy Trương Dương ôm Mễ Tuyết trong lòng, tuy bị thương, bị đau, nhưng vẫn không che lấp được nét xinh đẹp của Mễ Tuyết.
- Được, không thành vấn đề, cậu chờ một chút, tôi lập tức cho người chuẩn bị!
Chủ nhiệm Lý thầm nghĩ, cắn răng bằng lòng, y tá đứng cạnh ngẩng đầu, giật mình nhìn ông ta.
- Chủ nhiệm Lý, như vậy không hợp với quy định của chúng ta!
Y tá này dường như rất sợ Chủ nhiệm Lý, nhưng cô vẫn nói ra suy nghĩ của mình, làm gì có bệnh nhân cấp cứu nào lại để cho người nhà phẫu thuật chứ, nói thế chẳng phải đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm à.
- Trương Dương không phải người ngoài, cũng là bác sĩ bệnh viện chúng ta, còn được viện trưởng đích thân mời đến, cô không cần nhiều hỏi, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm!
Chủ nhiệm Lý trừng mắt nhìn cô y tá, nhẹ giọng nói một câu, nói xong liền dẫn Trương Dương rời đi, lúc này dường như ông quên rằng, Trương Dương kỳ thực chỉ là bác sĩ thực tập của bệnh viện.
Quy định chết, người sống, lúc này chẳng cần để ý đến quy định gì nữa rồi.
Đương nhiên, nếu người tới không phải Trương Dương, Chủ nhiệm Lý chắc chắn không vi phạm quy định như vậy, tuy ông không tin Trương Dương là bác sĩ ngoại khoa giỏi, nhưng Trương Dương này ông không thể đắc tội, huống chi trong lòng ông có chút tò mò, bác sĩ trung y giỏi như trương dương, có thể phẫu thuật lợi hại thật không.
Hơn nữa, từ đề nghị dứt khoát của Trương Dương, ông có thể thấy quyết tâm phẫu thuật cho bạn gái của Trương Dương, ông không đồng ý, chắc chắn Trương Dương cũng sẽ tìm viện trưởng, đến lúc đó viện trưởng cũng sẽ đồng ý, viện trưởng giờ đang rất coi trọng Trương Dương.
Đắc tội với người này, chi bằng đồng ý với hắn.
Hơn nữa, ông cũng định đích thân làm trợ thủ cho Trương Dương, Chủ nhiệm Lý là một bác sĩ giỏi, việc hỗ trợ đối với ông chẳng phải việc gì lớn.
Cho dù Trương Dương có sai lầm nhỏ, ông cũng có thể sửa sai, điều này ông rất tự tin.
/1041
|