Tìm được một nơi bên ngoài, Trương Dương trực tiếp đỗ xe.
Bây giờ còn chưa sang thế kỷ mới, ô tô cũng không phổ biến như đời sau. Nếu là đời sau, ở đây căn bản không thể tìm được chỗ đỗ xe.
Lúc dừng xe, Trương Dương liền gọi điện cho Triệu Dân.
Đỗ xe xong, đợi bọn họ đến cửa lớn, Triệu Dân vội vàng chạy ra đón, thư kí của thủ trưởng số một Tỉnh ủy đích thân ra đón người, đồng chí gác cửa cũng không chặn lại, đăng kí xong trực tiếp cho họ vào.
Trên thực tế Trương Dương muốn vào, có rất nhiều cách.
Hiện tại hắn đã là nội kình tứ tầng, chỉ cần là người không có nội kình, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không ngăn nổi hắn. Hắn chỉ cần ra tay, không ai ở cửa có thể ngăn hắn lại.
Tuy nhiên dù sao đó cũng là công pháp nội kình, sử dụng thì có vẻ như ức hiếp người thường. Khi có những cách khác, Trương Dương sẽ không dùng cách đó. Đây chính là điểm khác giữa Trương Dương và những người tu luyện nội kình khác. Nếu là người khác, e rằng đã sớm dùng cách này để vào.
- Công tử, cậu đã về, đã tìm được thứ đó rồi sao?
Lúc đón Trương Dương vào, Triệu Dân hỏi.
Ông ta biết lãnh đạo của mình trúng độc, nhưng không biết rút cục là độc gì, tuy nhiên ông ta biết rõ, độc này chỉ có Trương Dương giải được, hơn nữa còn cần một loại chủ dược rất quan trọng.
Đây là chính miệng Trương Khắc Cần nói cho ông ta biết, cũng chính vì thế, ông ta mới không khuyên Trương Khắc Cần đi thủ đô chữa bệnh nữa.
Quyết định của lãnh đạo, cho dù là ai cũng không thay đổi được. Huống chi ông ta cũng biết, y thuật của Trương Dương quả thật rất lợi hại, không kém gì thánh thủ trung y.
Trương Dương khẽ mỉm cười gật đầu:
- Tìm được rồi.
- Tìm được rồi? Thật tốt quả?
Triệu Dân thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười, trong nụ cười còn có chút kích động.
Sau khi Trương Khắc Cần trúng độc, Triệu Dân nói không lo lắng thì chắc chắn là gạt người. Tiền đồ tương lai của ông ta đều nằm trong tay Trương Khắc Cần, cho dù trước khi Trương Khắc Cần trúng độc đã sắp xếp xong cho ông ta, thì cũng vẫn còn tình cảm mười mấy năn, ông ta cũng không muốn Trương Khắc Cần xảy ra việc gì.
Mười mấy năm này, ông ta đi theo Trương Khắc Cần, lâu hơn bất cứ ai khác đi theo Trương Khắc Cần.
- Lãnh đão đang tiếp khách, cậu chờ chút.
Trở lại văn phòng, Triệu Dân lập tức pha trà cho Trương Dương và Mễ Tuyết, bảo họ ở ngoài đợi chút.
Trương Dương tùy ý nhìn một chút, rồi ngồi xuống.
Công việc của Trương Khắc Cần hắn không hiểu, nhưng lúc làm việc chẳng ai muốn bị quấy rầy, giống lúc hắn chữa bệnh cho người khác, tuyệt đối không muốn bị người khác quấy rầy, Trương Dương rất hiểu điều này.
- Thư kí Triệu, hai vị này là ai?
Nhân lúc đứng lên pha trà, người ngồi đây từ trước liền nhỏ giọng hỏi thăm.
Đây là văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, thường thì người có thể tới đây, hơn nữa còn có thể vào gặp Bí thư Tỉnh ủy thì đều là những lãnh đạo quan trọng của các bộ ngành, hoặc là người có chức năng đặc thù. Có rất ít người trẻ như Trương Dương, hơn nữa còn có hai người.
Đây cũng là ông ta tò mò, không kìm nổi nên hỏi.
- Bí thư Mâu, bọn họ là khách của Bí thư Trương.
Triệu Dân trả lời nhưng rất qua loa, còn khẽ gật đầu nhìn ông ta.
Bí thư Mâu này hiểu ra, lập tức lui về vị trí của mình, nhắm hai mắt lại, ông ta hiểu vừa rồi mình phạm vào điều kiêng kị, hỏi điều không nên hỏi.
Lãnh đạo muốn gặp ai, người gặp thân phận thế nào, còn chưa tới lượt ông ta quản.
- Thư kí Triệu, hôm nay cám ơn, tôi đi trước, Bí thư Mâu, anh cũng ở đây.
Cửa đột nhiên mở, một người cẩn thận đi từ bên trong ra. Người này chừng hơn 50, vẻ mặt tươi cười, trước tiên nói một câu với thư kí Triệu, lại chào hỏi Bí thư Mâu.
Bí thư Mâu tên là Mâu Lục Nhất, là Bí Thư Thành ủy thành phố Cao Toàn, là lãnh đạo quan trọng ở đại phương, huyện Liệt Sơn thuộc thành phố Cao Toàn.
Người vừa đi ra là giám đốc cảnh sát Tôn Kỳ, gần đây trị an của Trường Kinh tốt hơn trước nhiều. Đặc biệt là tỷ lệ tội phạm trong đợt tết âm lịch vừa rồi giảm nhiều, ông ta vừa được biểu dương.
Cũng khó trách Tôn Kỳ lúc đi ra lại tươi cười như thế, ai cũng thích được khen.
- Trương, Trương…
Chào hỏi hai người xong, Tôn Kỳ tự nhiên nhìn Trương Dương và Mễ Tuyết.
Nhìn Trương Dương lần đầu, ông ta liền thấy rất quen, nhìn lại vài lần, qua một lúc ông ta mới nhìn ra, người thanh niên là con trai Trương Dương của Bí thư Tỉnh ủy. Lần trước chuyện hai người đại náo phân cục cảnh sát suýt chút nữa khiến ông ta sầu bạc đầu, sở cảnh sát còn có ảnh của hai người này.
- Giám độc sở Tôn, có việc thì ông đi trước đi, lãnh đạo còn chờ họ.
Tôn Kỳ vừa nói đã bị Triệu Dân ngăn lại, thân phận của Trương Dương không phải bí mật gì, nhưng cũng không thể nói lung tung, đây dù sao cũng là nơi làm việc.
- Đúng, đúng, tôi hiểu.
Tôn Kỳ vội vàng đáp, nhanh chóng rời văn phòng. Cấp bậc của Triệu Dân không cao bằng ông ta, nhưng thân phận nhạy cảm hơn nhiều, lời nói của Triệu Dân ông ta không dám không nghe.
Tôn Kỳ vừa đi, Mâu Lục Nhất liền đứng lên, chuẩn bị đi vào.
- Bí thư Mâu, ngại quá, ông chờ chút.
Triệu Dân vội bảo ông ta, còn hơi cười. Mâu Lục Nhất còn đang trợn mắt há mồm, Triệu Dân liền dẫn Trương Dương và Mễ Tuyết vào.
Đôi thanh niên vừa tới này, lại vào trước ông ta, trực tiếp xen ngang.
Chuyện như vậy rất hiếm thấy ở chỗ lãnh đạo. Ông ta cũng là Bí thư Thành ủy, hiểu chuyện như vậy có ý nghĩa gì. Đôi thanh niên này không phải người có thân phận đặc biệt, thì là người có quan hệ rất thân với Bí thư Trương.
Ông ta đột nhiên nhớ ra hình như giám đốc sở cảnh sát Tôn Kỳ nhận ra thân phận của Trương Dương, nhìn nhìn cửa phòng làm việc, suy nghĩ một lúc ông ta vội vàng đi ra ngoài.
Ông ta và Tôn Kỳ cũng là người quen cũ, quan hệ không thân lắm, nhưng cũng không phải xa lạ quá.
Nhân lúc Tôn Kỳ còn chưa đi, ông ta đi tìm hiểu, xem đôi thanh niên này rút cục là ai.
- Dương Dương, con đã về?
Trương Khắc Cần đang cúi đầu xem tài liệu, sau khi bọn Trương Dương đi vào, mới phát hiện là con mình.
Trương Khắc Cần vội đứng dậy, trực tiếp kéo Trương Dương tới ngồi xuống sô pha.
- Đã tìm được thứ đó rồi, viên thuốc này cha uống vào, trầm độc của cha sẽ nhanh chóng được tiêu trừ hoàn toàn.
Trương Dương khẽ gật đầu, lấy ra bình ngọc trên người, trong bình là một viên giải độc thánh đan.
Giải độc thánh đan, trực tiếp đối phó với độc của tử nhãn kim thiềm có vẻ lực bất tòng tâm, nhưng chỉ là giải trừ trầm độc đã tích lũy mười năm, giải độc thánh đan hoàn toàn có thể làm được.
- Dương Dương, con vất vả rồi.
Nhìn bình ngọc, Trương Khắc Cần không trực tiếp nhận lấy, mà nhìn Trương Dương, cảm động nói.
Đây chính là cha, cho dù là đối diện với dược vật có thể cứu sinh mệnh của bản thân, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là con mình, ông biết rõ con mình tìm ra dược vật như vậy không hề dễ.
- Cũng bình thường, mấy ngày tới con có chút việc e không tới đây được, con mang thuốc cho cha uống trước.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lần này đâu chỉ là vất vả, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
Tuy nhiên những lời này tuyệt đối hắn không nói với Trương Khắc Cần, cũng không cần phải nói.
Dùng linh dược, không giống dùng dược vật khác, trước khi dùng phải chuẩn bị sẵn sàng mới phát huy dược hiệu tốt hơn.
Mấy ngày Trương Dương không ở nhà, Trương Vận An đã làm những thứ này, chính là tiện cho Trương Dương tìm được tuyết liên về, có thể để Trương Khắc Cần trực tiếp uống, loại trừ trầm độc.
Phụ trợ khác đã làm, tiếp đó là trược tiếp uống thuốc.
Trước khi uống, Trương Dương lại dùng ngân châm cắm lên người Trương Khắc Cần. Lúc hắn làm tất cả những việc này Triệu Dân luôn canh cửa khẩn trương đợi, ông ta biết rõ lãnh đạo đang ở bên trong làm gì.
Hơn một tiếng sau, Mễ Tuyết ra trước.
Không lâu sau Trương Dương cũng ra, trước khi hai người đi, còn bảo Triệu Dân để Trương Khắc Cần nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất trong buổi sáng không được làm việc, đồng thời bọn họ cũng nói một tin tức tốt cho Triệu Dân.
Độc của Trương Khắc Cần đã hoàn toàn được giải.
Vị Bí thư Mâu đáng thương kia chỉ có thể chờ đến buổi chiều để gặp Trương Khắc Cần. Lúc này dưới châm pháp của Trương Dương, Trương Khắc Cần đang ngủ.
Tuy nhiên ông ta cuối cùng cũng biết thân phận của Trương Dương, ông ta đuổi theo Tôn Kỳ, đồng ý rất nhiều lợi ích, cuối cùng Tôn Kỳ mới nói cho ông ta biết, cậu thanh niên kia là con trai của Bí thư Trương, con một.
Biết điểm này, ông ta hiểu vì sao người ta có thể chen ngang, cũng không ý kiến gì về việc mình tới tận chiều mới được tiếp.
Trở lại xe, Trương Dương thở phào thật mạnh.
Giải độc thánh đan không khiến họ thất vọng, với sự hỗ trợ của giải độc thánh đan, trầm độc của Trương Khắc Cần đã hoàn toàn được giải trừ. Hơn nữa còn cải thiện thể chất của ông, khiến ông càng khỏe mạnh.
Cho dù tác dụng chính của giải độc thánh đan là giải độc, nhưng cũng là linh dược, có rất nhiều đặc điểm chung của linh dược.
- Linh linh
Chưa khởi động xe, điện thoại trên người hắn đã đổ chuông, đây là số nhà.
Nhận điện, Trương Dương lập tức lái xe về. Vừa rồi là Trương Đạo Phong gọi, bọn họ vừa biết được một số tình hình của Hô Diên gia, cần hắn lập tức về.
Trương Dương lái xe rất nhanh, thời gian về chỉ bằng chừng 1/3 thời gian đi, xe nhanh chóng lái vào khu biệt thự của họ.
- Công tử, cậu đã về, hai vị đại lão gia đều ở trên thư phòng của cậu trên tầng hai, bảo nếu cậu về lập tức lên đó.
Trong phòng khách chỉ có Khúc Mỹ Lan, thấy Trương Dương về lập tức ra chào, nhỏ giọng nói.
Đại lão gia chính là Trương Đạo Phong, sau khi Trương Đạo Phong và Trương Vận An. Sau khi hai người họ tới ở, Khúc Mỹ Lan không biết nên xưng hô như nào, chỉ đơn giản gọi Trương Đạo Phong một tiếng đại lão gia.
- Tôi biết rồi, Mễ Tuyết, em về phòng trước chờ anh.
Trương Dương gật đầu, bọn họ ở thư phòng, nhất định là bàn việc của Hô Diên gia, việc này không thích hợp để Mễ Tuyết biết.
Mễ Tuyết khéo léo gật đầu, lập tức về phòng mình.
- Công tử, thư phòng còn có một người khách mới, không biết tên là gì, công tử Long Phong dẫn anh ta vào.
Trương Dương vừa định lên tầng, Khúc Mỹ Lan vội vàng nói một câu, Trương Dương quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, lập tức bước nhanh lên tầng.
Bây giờ còn chưa sang thế kỷ mới, ô tô cũng không phổ biến như đời sau. Nếu là đời sau, ở đây căn bản không thể tìm được chỗ đỗ xe.
Lúc dừng xe, Trương Dương liền gọi điện cho Triệu Dân.
Đỗ xe xong, đợi bọn họ đến cửa lớn, Triệu Dân vội vàng chạy ra đón, thư kí của thủ trưởng số một Tỉnh ủy đích thân ra đón người, đồng chí gác cửa cũng không chặn lại, đăng kí xong trực tiếp cho họ vào.
Trên thực tế Trương Dương muốn vào, có rất nhiều cách.
Hiện tại hắn đã là nội kình tứ tầng, chỉ cần là người không có nội kình, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không ngăn nổi hắn. Hắn chỉ cần ra tay, không ai ở cửa có thể ngăn hắn lại.
Tuy nhiên dù sao đó cũng là công pháp nội kình, sử dụng thì có vẻ như ức hiếp người thường. Khi có những cách khác, Trương Dương sẽ không dùng cách đó. Đây chính là điểm khác giữa Trương Dương và những người tu luyện nội kình khác. Nếu là người khác, e rằng đã sớm dùng cách này để vào.
- Công tử, cậu đã về, đã tìm được thứ đó rồi sao?
Lúc đón Trương Dương vào, Triệu Dân hỏi.
Ông ta biết lãnh đạo của mình trúng độc, nhưng không biết rút cục là độc gì, tuy nhiên ông ta biết rõ, độc này chỉ có Trương Dương giải được, hơn nữa còn cần một loại chủ dược rất quan trọng.
Đây là chính miệng Trương Khắc Cần nói cho ông ta biết, cũng chính vì thế, ông ta mới không khuyên Trương Khắc Cần đi thủ đô chữa bệnh nữa.
Quyết định của lãnh đạo, cho dù là ai cũng không thay đổi được. Huống chi ông ta cũng biết, y thuật của Trương Dương quả thật rất lợi hại, không kém gì thánh thủ trung y.
Trương Dương khẽ mỉm cười gật đầu:
- Tìm được rồi.
- Tìm được rồi? Thật tốt quả?
Triệu Dân thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười, trong nụ cười còn có chút kích động.
Sau khi Trương Khắc Cần trúng độc, Triệu Dân nói không lo lắng thì chắc chắn là gạt người. Tiền đồ tương lai của ông ta đều nằm trong tay Trương Khắc Cần, cho dù trước khi Trương Khắc Cần trúng độc đã sắp xếp xong cho ông ta, thì cũng vẫn còn tình cảm mười mấy năn, ông ta cũng không muốn Trương Khắc Cần xảy ra việc gì.
Mười mấy năm này, ông ta đi theo Trương Khắc Cần, lâu hơn bất cứ ai khác đi theo Trương Khắc Cần.
- Lãnh đão đang tiếp khách, cậu chờ chút.
Trở lại văn phòng, Triệu Dân lập tức pha trà cho Trương Dương và Mễ Tuyết, bảo họ ở ngoài đợi chút.
Trương Dương tùy ý nhìn một chút, rồi ngồi xuống.
Công việc của Trương Khắc Cần hắn không hiểu, nhưng lúc làm việc chẳng ai muốn bị quấy rầy, giống lúc hắn chữa bệnh cho người khác, tuyệt đối không muốn bị người khác quấy rầy, Trương Dương rất hiểu điều này.
- Thư kí Triệu, hai vị này là ai?
Nhân lúc đứng lên pha trà, người ngồi đây từ trước liền nhỏ giọng hỏi thăm.
Đây là văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, thường thì người có thể tới đây, hơn nữa còn có thể vào gặp Bí thư Tỉnh ủy thì đều là những lãnh đạo quan trọng của các bộ ngành, hoặc là người có chức năng đặc thù. Có rất ít người trẻ như Trương Dương, hơn nữa còn có hai người.
Đây cũng là ông ta tò mò, không kìm nổi nên hỏi.
- Bí thư Mâu, bọn họ là khách của Bí thư Trương.
Triệu Dân trả lời nhưng rất qua loa, còn khẽ gật đầu nhìn ông ta.
Bí thư Mâu này hiểu ra, lập tức lui về vị trí của mình, nhắm hai mắt lại, ông ta hiểu vừa rồi mình phạm vào điều kiêng kị, hỏi điều không nên hỏi.
Lãnh đạo muốn gặp ai, người gặp thân phận thế nào, còn chưa tới lượt ông ta quản.
- Thư kí Triệu, hôm nay cám ơn, tôi đi trước, Bí thư Mâu, anh cũng ở đây.
Cửa đột nhiên mở, một người cẩn thận đi từ bên trong ra. Người này chừng hơn 50, vẻ mặt tươi cười, trước tiên nói một câu với thư kí Triệu, lại chào hỏi Bí thư Mâu.
Bí thư Mâu tên là Mâu Lục Nhất, là Bí Thư Thành ủy thành phố Cao Toàn, là lãnh đạo quan trọng ở đại phương, huyện Liệt Sơn thuộc thành phố Cao Toàn.
Người vừa đi ra là giám đốc cảnh sát Tôn Kỳ, gần đây trị an của Trường Kinh tốt hơn trước nhiều. Đặc biệt là tỷ lệ tội phạm trong đợt tết âm lịch vừa rồi giảm nhiều, ông ta vừa được biểu dương.
Cũng khó trách Tôn Kỳ lúc đi ra lại tươi cười như thế, ai cũng thích được khen.
- Trương, Trương…
Chào hỏi hai người xong, Tôn Kỳ tự nhiên nhìn Trương Dương và Mễ Tuyết.
Nhìn Trương Dương lần đầu, ông ta liền thấy rất quen, nhìn lại vài lần, qua một lúc ông ta mới nhìn ra, người thanh niên là con trai Trương Dương của Bí thư Tỉnh ủy. Lần trước chuyện hai người đại náo phân cục cảnh sát suýt chút nữa khiến ông ta sầu bạc đầu, sở cảnh sát còn có ảnh của hai người này.
- Giám độc sở Tôn, có việc thì ông đi trước đi, lãnh đạo còn chờ họ.
Tôn Kỳ vừa nói đã bị Triệu Dân ngăn lại, thân phận của Trương Dương không phải bí mật gì, nhưng cũng không thể nói lung tung, đây dù sao cũng là nơi làm việc.
- Đúng, đúng, tôi hiểu.
Tôn Kỳ vội vàng đáp, nhanh chóng rời văn phòng. Cấp bậc của Triệu Dân không cao bằng ông ta, nhưng thân phận nhạy cảm hơn nhiều, lời nói của Triệu Dân ông ta không dám không nghe.
Tôn Kỳ vừa đi, Mâu Lục Nhất liền đứng lên, chuẩn bị đi vào.
- Bí thư Mâu, ngại quá, ông chờ chút.
Triệu Dân vội bảo ông ta, còn hơi cười. Mâu Lục Nhất còn đang trợn mắt há mồm, Triệu Dân liền dẫn Trương Dương và Mễ Tuyết vào.
Đôi thanh niên vừa tới này, lại vào trước ông ta, trực tiếp xen ngang.
Chuyện như vậy rất hiếm thấy ở chỗ lãnh đạo. Ông ta cũng là Bí thư Thành ủy, hiểu chuyện như vậy có ý nghĩa gì. Đôi thanh niên này không phải người có thân phận đặc biệt, thì là người có quan hệ rất thân với Bí thư Trương.
Ông ta đột nhiên nhớ ra hình như giám đốc sở cảnh sát Tôn Kỳ nhận ra thân phận của Trương Dương, nhìn nhìn cửa phòng làm việc, suy nghĩ một lúc ông ta vội vàng đi ra ngoài.
Ông ta và Tôn Kỳ cũng là người quen cũ, quan hệ không thân lắm, nhưng cũng không phải xa lạ quá.
Nhân lúc Tôn Kỳ còn chưa đi, ông ta đi tìm hiểu, xem đôi thanh niên này rút cục là ai.
- Dương Dương, con đã về?
Trương Khắc Cần đang cúi đầu xem tài liệu, sau khi bọn Trương Dương đi vào, mới phát hiện là con mình.
Trương Khắc Cần vội đứng dậy, trực tiếp kéo Trương Dương tới ngồi xuống sô pha.
- Đã tìm được thứ đó rồi, viên thuốc này cha uống vào, trầm độc của cha sẽ nhanh chóng được tiêu trừ hoàn toàn.
Trương Dương khẽ gật đầu, lấy ra bình ngọc trên người, trong bình là một viên giải độc thánh đan.
Giải độc thánh đan, trực tiếp đối phó với độc của tử nhãn kim thiềm có vẻ lực bất tòng tâm, nhưng chỉ là giải trừ trầm độc đã tích lũy mười năm, giải độc thánh đan hoàn toàn có thể làm được.
- Dương Dương, con vất vả rồi.
Nhìn bình ngọc, Trương Khắc Cần không trực tiếp nhận lấy, mà nhìn Trương Dương, cảm động nói.
Đây chính là cha, cho dù là đối diện với dược vật có thể cứu sinh mệnh của bản thân, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là con mình, ông biết rõ con mình tìm ra dược vật như vậy không hề dễ.
- Cũng bình thường, mấy ngày tới con có chút việc e không tới đây được, con mang thuốc cho cha uống trước.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lần này đâu chỉ là vất vả, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
Tuy nhiên những lời này tuyệt đối hắn không nói với Trương Khắc Cần, cũng không cần phải nói.
Dùng linh dược, không giống dùng dược vật khác, trước khi dùng phải chuẩn bị sẵn sàng mới phát huy dược hiệu tốt hơn.
Mấy ngày Trương Dương không ở nhà, Trương Vận An đã làm những thứ này, chính là tiện cho Trương Dương tìm được tuyết liên về, có thể để Trương Khắc Cần trực tiếp uống, loại trừ trầm độc.
Phụ trợ khác đã làm, tiếp đó là trược tiếp uống thuốc.
Trước khi uống, Trương Dương lại dùng ngân châm cắm lên người Trương Khắc Cần. Lúc hắn làm tất cả những việc này Triệu Dân luôn canh cửa khẩn trương đợi, ông ta biết rõ lãnh đạo đang ở bên trong làm gì.
Hơn một tiếng sau, Mễ Tuyết ra trước.
Không lâu sau Trương Dương cũng ra, trước khi hai người đi, còn bảo Triệu Dân để Trương Khắc Cần nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất trong buổi sáng không được làm việc, đồng thời bọn họ cũng nói một tin tức tốt cho Triệu Dân.
Độc của Trương Khắc Cần đã hoàn toàn được giải.
Vị Bí thư Mâu đáng thương kia chỉ có thể chờ đến buổi chiều để gặp Trương Khắc Cần. Lúc này dưới châm pháp của Trương Dương, Trương Khắc Cần đang ngủ.
Tuy nhiên ông ta cuối cùng cũng biết thân phận của Trương Dương, ông ta đuổi theo Tôn Kỳ, đồng ý rất nhiều lợi ích, cuối cùng Tôn Kỳ mới nói cho ông ta biết, cậu thanh niên kia là con trai của Bí thư Trương, con một.
Biết điểm này, ông ta hiểu vì sao người ta có thể chen ngang, cũng không ý kiến gì về việc mình tới tận chiều mới được tiếp.
Trở lại xe, Trương Dương thở phào thật mạnh.
Giải độc thánh đan không khiến họ thất vọng, với sự hỗ trợ của giải độc thánh đan, trầm độc của Trương Khắc Cần đã hoàn toàn được giải trừ. Hơn nữa còn cải thiện thể chất của ông, khiến ông càng khỏe mạnh.
Cho dù tác dụng chính của giải độc thánh đan là giải độc, nhưng cũng là linh dược, có rất nhiều đặc điểm chung của linh dược.
- Linh linh
Chưa khởi động xe, điện thoại trên người hắn đã đổ chuông, đây là số nhà.
Nhận điện, Trương Dương lập tức lái xe về. Vừa rồi là Trương Đạo Phong gọi, bọn họ vừa biết được một số tình hình của Hô Diên gia, cần hắn lập tức về.
Trương Dương lái xe rất nhanh, thời gian về chỉ bằng chừng 1/3 thời gian đi, xe nhanh chóng lái vào khu biệt thự của họ.
- Công tử, cậu đã về, hai vị đại lão gia đều ở trên thư phòng của cậu trên tầng hai, bảo nếu cậu về lập tức lên đó.
Trong phòng khách chỉ có Khúc Mỹ Lan, thấy Trương Dương về lập tức ra chào, nhỏ giọng nói.
Đại lão gia chính là Trương Đạo Phong, sau khi Trương Đạo Phong và Trương Vận An. Sau khi hai người họ tới ở, Khúc Mỹ Lan không biết nên xưng hô như nào, chỉ đơn giản gọi Trương Đạo Phong một tiếng đại lão gia.
- Tôi biết rồi, Mễ Tuyết, em về phòng trước chờ anh.
Trương Dương gật đầu, bọn họ ở thư phòng, nhất định là bàn việc của Hô Diên gia, việc này không thích hợp để Mễ Tuyết biết.
Mễ Tuyết khéo léo gật đầu, lập tức về phòng mình.
- Công tử, thư phòng còn có một người khách mới, không biết tên là gì, công tử Long Phong dẫn anh ta vào.
Trương Dương vừa định lên tầng, Khúc Mỹ Lan vội vàng nói một câu, Trương Dương quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, lập tức bước nhanh lên tầng.
/1041
|