Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.
Hai ngày này, Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều vất vả không ít. Đem phối chế tất cả nguyên liệu đỉnh cấp thành Linh Dược, phối nhiều Linh Dược như vậy nhưng hai người đến một lần thất thủ cũng đều không có, đủ để nhìn ra bản lĩnh phối thuốc của bọn họ.
Trương gia phối thuốc có một không hai trong thiên hạ, đây cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Hai người đều rất mệt nhọc, nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi, lúc này đây sau khi đã phối thuốc, giá trị con người của Trương Dương đã phong phú, vượt xa hết thảy mọi người.
Chỉ sợ cũng chỉ có thế gia lớn cỡ Long gia hoặc đại môn phái như Thiếu Lâm mới có thể so với hắn.
Những thế gia, môn phái này đều tích góp từng tí một rất nhiều năm, lại là mọi người cùng chung sức tích góp từng tí một mới được nhiều như vậy. Trương Dương một người liền có thể so sánh với bọn họ, đủ để tiếu ngạo toàn bộ giới tu luyện rồi.
Trong túi trước ngực hai người lúc này đều có bình ngọc.
Trong bình ngọc có tất cả năm viên Tinh Huyết Đan, Trương Dương đối với người trong nhà sẽ không bao giờ keo kiệt, hắn lần này hợp thành gần trăm viên Tinh Huyết Đan, đủ cho bọn họ sử dụng trong thời gian rất dài.
Ngoài để lại cho Tam đại Linh Thú cùng với Mễ Tuyết tu luyện trong tương lai ra thì Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều chia chác được không ít, năm viên là số hai người bọn họ lựa chọn cho mình, đối với bọn họ mà nói năm viên là đủ, tứ đẳng về sau thì coi như là có được Tinh Huyết Đan tứ đẳng cũng không thể lợi dụng Tinh Huyết Đan để lên cấp, mấy viên Tinh Huyết Đan này chủ yếu là để sử dụng trong chiến đấu.
Hai người kiên trì thì chỉ cần năm viên, Trương Dương cũng chẳng nỡ ép, nếu đáng ngại thì chờ khi về rồi đưa thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Buổi sáng ngày thứ ba, điện thoại Trương Dương liền nhận được tin nhắn.
Tin này dĩ nhiên là Trương Bình Lỗ gửi tới, bảo bọn họ xuất phát trước rồi tụ họp luôn tại Âm Sơn.
Lão gia tử này đã tự mình xuất phát trước, căn bản không chờ bọn họ.
Đối với kết quả này Trương Dương là dở khóc dở cười, sau khi nói cho Trương Vận An và Trương Đạo Phong thì bọn họ cũng đều trừng to hai mắt mà nhìn nhau.
Lão gia tử không “rên” một tiếng đã tự mình đi trước rồi, bọn họ lại còn ở lại chỗ này chờ đợi lâu như vậy.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Cuối cùng vẫn là Trương Đạo Phong thở dài lên tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Long Phong, Mễ Tuyết còn có Khúc Mỹ Lan đều đứng ngay cửa ra vào, lần này đi ra ngoài là để giải quyết ân oán giữa Trương gia và Hô Duyên gia, Trương Dương không để cho Long Phong đi theo, một mình đi “thăm hỏi” thì hắn có thể dùng danh nghĩa cá nhân, nhưng khi đánh đến tận cửa mà còn đi theo thì sẽ khác, dù cho anh ta có nói như thế nào thì trong mắt đối phương anh ta vẫn là đại diện cho Long gia.
Long Phong cũng biết tính đặc thù của chuyện lần này nên chịu ở lại trong nhà khổ tu.
- Trương Dương, cậu, ông ngoại, mọi người mau trở về nhé!
Đứng ở cửa ra vào, Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương khẽ bảo, Trương Vận An thì cười ha hả mà lên xe trước ngồi ở ghế lái.
Ông ta lái chiếc Benz của Trương Dương, vốn dĩ Trương Vận An không biết lái xe, mấy ngày này tạm thời học cấp tốc, về phần bằng lái thì dùng thân phận của Trương Dương rất dễ dàng kiếm lấy một cái.
- Em yên tâm, anh cùng cậu, ông ngoại làm xong việc rồi sẽ về!
Trương Dương cúi đầu mỉm cười, lần này đi ra ngoài cũng không có nói cho Mễ Tuyết biết nguyên nhân mà chỉ bảo là mấy người cùng ra ngoài làm việc.
Là việc của trưởng bối thì dù là Mễ Tuyết cũng không tiện phản đối.
- Em hiểu mà, anh trở về sớm chút nha, em sắp tốt nghiệp rồi, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ anh bảo để thực tập!
Mễ Tuyết gật đầu, nếu so với Trương Dương thì cô tốt nghiệp sớm hơn một năm, còn về chỗ mà Trương Dương nói thì là một chuỗi khách sạn năm sao, nói thế nào thì cũng mạnh hơn nhiều so với cái tiệm cơm hiện tại của cô.
Về sau đi kinh doanh khách sạn năm sao thì tiệm cơm này cũng có thể hoàn toàn chuyển giao lại cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, Mễ Tuyết xem như rút một chân ra, cũng là nâng cao thêm một bước. . .
“Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên tự khung lư, lung cái tứ dã, thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo địa kiến ngưu dương!”
Trương Vận An khẽ ngâm nga một tiểu khúc, chạy xe rất nhanh ở trên thảo nguyên, phía trước của bọn họ chính là sơn mạch Âm Sơn hiện ra như bất tận.
Trương Vận An trước khi tiến giai lên tứ đẳng cũng đã không ít lần ra ngoài, đã từng tới bên này, cũng đã ngâm nga vài câu dân ca nổi tiếng thiên cổ, lúc này lại đến thảo nguyên dưới Âm Sơn, nhịn không được mà lại bắt đầu ngâm nga.
- Cậu, cậu hát không đến nỗi nào, sau này đi tham gia giật giải, nói không chừng còn có thể đoạt lấy giải thưởng lớn!
Trương Dương cười nói một câu, Trương Dương cũng đang chạy xe, trên vai hắn là Vô Ảnh đang nằm lười dương dương tự đắc mà ngủ.
Truy Phong thì đang nhàn nhã đi theo cạnh đó, Trương Dương cùng Trương Vận An bọn họ có thể chạy với tốc độ khá nhanh so với đệ nhất Linh Thú về tốc độ như nó thì còn kém rất xa, đây là Truy Phong cố ý đi theo đám bọn họ nên mới thả chậm bước chân, bằng không thì đã sớm chạy mất dạng rồi.
Hiện tại đã là ngày thứ ba sau khi bọn họ xuất phát, hai ngày chạy đi liên tục, bọn họ đã trực tiếp đến gần Âm Sơn, thảo nguyên bên này không còn cỏ thấp nữa mà cỏ ở đây đều rất cao, xe không tiện lái vào đây.
Nhưng nếu có lái xe thì tốc độ thật đúng là không sánh bằng tự bọn họ đi bộ, ngoại trừ Thiểm Điện thì chuyến này bọn họ đi ba người hai thú, tất cả đều là cường giả tứ đẳng.
Thiểm Điện lúc này đang yên lặng tu luyện, trước đó nó đã phục dụng Tinh Huyết Đan, Truy Phong cùng Vô Ảnh song song tiến giai, trở thành Linh Thú tứ đẳng đã khiến tiểu tử này chịu đả kích không nhỏ.
Trước kia là nó lợi hại nhất. Độc của nó nhiều lần giúp Trương Dương làm trọng thương địch nhân, hiện tại dựa trên thực lực mà nói, nó ngược lại đã trở thành áp chót. Tiểu tử này căn bản không thể nào chấp nhận, mỗi ngày nó đều nỗ lực, muốn sớm đột phá thêm một ngày.
Nhưng Linh Thú đột phá nào có dễ dàng như vậy. Nó lại không có Linh Thú ngũ đẳng như Huyễn Thử hỗ trợ, chỉ có thể tự mình khổ tu.
Mấy ngày này, bộ dạng của nó cũng không khỏi khiến cho Trương Dương đau lòng.
- Ha ha, tiểu tử cháu lại trêu ghẹo ta rồi, ta tự hiểu là cái cuống họng này mà đi ca hát thì kiểu gì cũng dọa ai nấy chạy hết!
Trương Vận An cười lớn, cước bộ dưới chân lại nhanh hơn một ít, nhưng ông có nha hơn thế nào thì Trương Dương đều có thể vững vàng mà theo kịp.
Trương Vận An không thể không thừa nhận rằng thực lực của Trương Dương bây giờ đã cao hơn ông ta, ông ta chỉ là ổn định lại bên trên cảnh giới tứ đẳng sơ kỳ, mà Trương Dương lại đã đến sơ kỳ đỉnh phong.
Tuy chỉ là cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ nhưng thực lực dù sao cũng đã có chênh lệch.
- Theo lời lão gia tử thì gia tộc Hô Duyên gần như đã dời đến trong Ngũ Trụ Phong này!
Trương Đạo Phong từ từ nói một câu. Lão gia tử hai ngày dứt khoát là đã có liên hệ với bọn họ, lão nhân gia quả thực đã đến bên này sớm hơn so với bọn họ, hơn nữa còn xác định được vị trí trên mặt đất hiện tại của Hô Duyên gia.
Ngũ Trụ Phong, rất nhiều sơn mạch đều có cái tên này.
Âm Sơn Ngũ Trụ Phong thật ra là theo Ô Châu Phong dịch âm mà ra, hơn bảy trăm năm trước, tại đây còn có qua một trận ác chiến, lúc ấy một toán bại quân Mông Cổ bị tướng nhà Minh đuổi giết đến tận đây, bị ép trốn vào trong Ngũ Trụ Phong, muốn mượn địa thế hiểm trở nơi đây để tiến công quân Minh.
Đáng tiếc hơn một ngàn người lên núi, chỉ có không đến 300 người sống mà đi ra.
Quân Minh hơn hai ngàn người truy kích, cũng chỉ có hơn năm trăm người rời núi, quân đội hai bên thậm chí chưa hề giao thủ qua một lần trong núi mà tất cả đều tổn binh hao tướng, Ngũ Trụ Phong về sau liền bị rất nhiều người liệt vào hiểm địa, là nơi tuyệt đối không thể đi.
Nhưng nơi đây nguy hiểm vẫn chưa sánh bằng Bá Vương Phong, những chỗ như vậy đều có một đặc điểm chung chính là người ở thưa thớt.
Ngũ Trụ Phong cùng Bá Vương Phong còn một điểm khác nhau, Ngũ Trụ Phong là nằm sâu trong Âm Sơn giống như bình nguyên của Long gia nằm sâu trong núi Côn Lôn, sau khi lên núi còn phải leo lên trên thật lâu.
Như vậy càng thêm phần có lợi cho bọn họ ẩn náu, đặc biệt là Hô Duyên gia lúc này là muốn ẩn nấp toàn diện, tránh né trả thù, chỗ như vậy càng là thích hợp.
- Ông ngoại, chúng ta đi nhanh hơn một chút, xem thử ai tới Ngũ Trụ Phong trước?
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Trương Đạo Phong thì hơi sững sờ nhìn hắn một cái.
Trương Dương cứ vậy mà đưa ra tỷ thí, tuy nói là ba người cùng so bì nhưng rõ ràng là đang nhằm vào chính ông ta, so về tốc độ Trương Vận An tuyệt đối không phải là đối thủ của Trương Dương.
"Híz-khà zz Hí-zzz!"
Trương Đạo Phong vẫn chưa trả lời thì Truy Phong một bên đã tức thì vui sướng kêu lên, tỷ thí thi chạy, đây chính là tuyệt chiêu sở trường đặc biệt của nó, đấu với ai nó cũng không sợ.
Thấy Truy Phong hưng phấn, Trương Dương rất bất đắc dĩ khe khẽ lắc đầu, đoạn còn nói thêm:
- Truy Phong mày không tính, mày phải đi theo, không được chạy quá xa!
Thi chạy với Truy Phong, chính mình tìm tai vạ không nói, Truy Phong tuyệt đối dám chạy đến mức vô tung vô ảnh.
Nếu chạy quá xa mà nói..., trên thảo nguyên mênh mông này muốn tìm được nó có thể nói là không dễ dàng, vạn nhất nó chạy lạc, không biết đi đâu, muốn tìm nó về thì lại phí thêm chút sức lực.
Lần này tấn công Hô Duyên gia, Truy Phong cũng là một chiến lực lớn, lúc này tự nhiên không thể phân tán.
"Híz-khà zz Hí-zzz!"
Truy Phong “xinh đẹp” đầu lập tức thấp xuống, không phục lắm mà lầm bầm kêu vài câu, nó đang làu bàu trách Trương Dương.
Tỷ thí làm gì mà lại không cho nó thi, mấy khi gặp được một lần cơ hội phát huy sở trường của chính mình, đáng tiếc Trương Dương không để cho nó có cơ hội này.
- Được, Dương Dương, chúng ta tỷ thí một lần!
Trương Đạo Phong rốt cuộc cũng lên tiếng đáp ứng yêu cầu tỷ thí của Trương Dương.
Trương Vận An thì không nói gì nhưng cũng đang gật đầu, ông ta cũng rất muốn thử, tuy biết rõ về tốc độ mình nhất định không so được với Trương Dương, nhưng nghĩ cũng không kém hơn bao nhiêu, hai người nói thế nào thì cũng là cùng một tầng cảnh giới.
- Vậy thì được, bây giờ bắt đầu!
Trương Dương gật đầu đáp, lời còn chưa dứt, dưới chân đã phát lực chạy vội về phía trước.
Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều thoáng sửng sốt, trong miệng cùng chửi Trương Dương là tên tiểu tử thúi, đoạn cũng theo sát đó mà tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Đuổi được chưa đến 10 phút, Trương Vận An liền chán nản thả chậm tốc độ, con mắt còn trợn trừng.
Tuy nói Trương Dương xuất phát chạy đi trước nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm, đến nội kình tứ đẳng thì phản ứng trên tất cả phương diện đều rất nhanh, Trương Dương xuất phát chạy trước chỉ là vài giây thì bọn họ liền đuổi qua cả.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Trương Dương vẫn chưa chạy đi xa lắm, cũng đều nằm trong phạm vi tầm mắt của ông ta.
Nhưng chỉ thêm một lúc ngắn ngủi thì ngay cả bóng dáng Trương Dương ông ta cũng không thấy đâu, thậm chí không cảm giác được nguồn năng lượng của hắn tồn tại, điều này chứng tỏ Trương Dương đã chạy quá xa, xa đến mức ông ta căn bản đuổi không kịp nữa.
Lúc này mới chưa đến 10 phút, cứ như vậy bị bỏ lại tít sau, Trương Vận An khó tránh khỏi có chút nhụt chí.
- Sao rồi, khổ sở rồi hả? Đã bỏ cuộc chưa ? Có phải cảm giác mình không sánh bằng thằng cháu ngoại nên tâm ý nguội lạnh rồi?
Đang từ từ đi tới, Trương Vận An đột nhiên quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bình Lỗ đã ở sau lưng, ông ta không biết Trương Bình Lỗ đã đi tới bên cạnh mình tự lúc nào.
Trước đó mấy người bọn họ vẫn đều cho rằng lão nhân gia đã đến Ngũ Trụ Phong.
- Lão gia tử, sao ngài lại ở đây?
- Ta thấy hơi đói nên vào trong thành phố mua mấy con gà quay, thế nào, không được sao?
Trương Bình Lỗ giơ cái túi trong tay lên, bên trong quả đúng là chứa mấy cái bọc giấy, phía tay còn lại cũng cầm thêm mấy túi nhựa, Trương Vận An trộm nhìn thoáng qua rồi lập tức lại cúi đầu.
Trong túi này nghiễm nhiên lại là hai bình rượu xái, lão gia tử nhà mình đây rốt cuộc là đi đánh giặc hay là đi du lịch vậy, bọn họ lần này là tìm Hô Duyên gia để gây phiền toái, không tránh khỏi sẽ có một trận đại chiến.
Hai ngày này, Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều vất vả không ít. Đem phối chế tất cả nguyên liệu đỉnh cấp thành Linh Dược, phối nhiều Linh Dược như vậy nhưng hai người đến một lần thất thủ cũng đều không có, đủ để nhìn ra bản lĩnh phối thuốc của bọn họ.
Trương gia phối thuốc có một không hai trong thiên hạ, đây cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Hai người đều rất mệt nhọc, nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi, lúc này đây sau khi đã phối thuốc, giá trị con người của Trương Dương đã phong phú, vượt xa hết thảy mọi người.
Chỉ sợ cũng chỉ có thế gia lớn cỡ Long gia hoặc đại môn phái như Thiếu Lâm mới có thể so với hắn.
Những thế gia, môn phái này đều tích góp từng tí một rất nhiều năm, lại là mọi người cùng chung sức tích góp từng tí một mới được nhiều như vậy. Trương Dương một người liền có thể so sánh với bọn họ, đủ để tiếu ngạo toàn bộ giới tu luyện rồi.
Trong túi trước ngực hai người lúc này đều có bình ngọc.
Trong bình ngọc có tất cả năm viên Tinh Huyết Đan, Trương Dương đối với người trong nhà sẽ không bao giờ keo kiệt, hắn lần này hợp thành gần trăm viên Tinh Huyết Đan, đủ cho bọn họ sử dụng trong thời gian rất dài.
Ngoài để lại cho Tam đại Linh Thú cùng với Mễ Tuyết tu luyện trong tương lai ra thì Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều chia chác được không ít, năm viên là số hai người bọn họ lựa chọn cho mình, đối với bọn họ mà nói năm viên là đủ, tứ đẳng về sau thì coi như là có được Tinh Huyết Đan tứ đẳng cũng không thể lợi dụng Tinh Huyết Đan để lên cấp, mấy viên Tinh Huyết Đan này chủ yếu là để sử dụng trong chiến đấu.
Hai người kiên trì thì chỉ cần năm viên, Trương Dương cũng chẳng nỡ ép, nếu đáng ngại thì chờ khi về rồi đưa thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Buổi sáng ngày thứ ba, điện thoại Trương Dương liền nhận được tin nhắn.
Tin này dĩ nhiên là Trương Bình Lỗ gửi tới, bảo bọn họ xuất phát trước rồi tụ họp luôn tại Âm Sơn.
Lão gia tử này đã tự mình xuất phát trước, căn bản không chờ bọn họ.
Đối với kết quả này Trương Dương là dở khóc dở cười, sau khi nói cho Trương Vận An và Trương Đạo Phong thì bọn họ cũng đều trừng to hai mắt mà nhìn nhau.
Lão gia tử không “rên” một tiếng đã tự mình đi trước rồi, bọn họ lại còn ở lại chỗ này chờ đợi lâu như vậy.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Cuối cùng vẫn là Trương Đạo Phong thở dài lên tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Long Phong, Mễ Tuyết còn có Khúc Mỹ Lan đều đứng ngay cửa ra vào, lần này đi ra ngoài là để giải quyết ân oán giữa Trương gia và Hô Duyên gia, Trương Dương không để cho Long Phong đi theo, một mình đi “thăm hỏi” thì hắn có thể dùng danh nghĩa cá nhân, nhưng khi đánh đến tận cửa mà còn đi theo thì sẽ khác, dù cho anh ta có nói như thế nào thì trong mắt đối phương anh ta vẫn là đại diện cho Long gia.
Long Phong cũng biết tính đặc thù của chuyện lần này nên chịu ở lại trong nhà khổ tu.
- Trương Dương, cậu, ông ngoại, mọi người mau trở về nhé!
Đứng ở cửa ra vào, Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương khẽ bảo, Trương Vận An thì cười ha hả mà lên xe trước ngồi ở ghế lái.
Ông ta lái chiếc Benz của Trương Dương, vốn dĩ Trương Vận An không biết lái xe, mấy ngày này tạm thời học cấp tốc, về phần bằng lái thì dùng thân phận của Trương Dương rất dễ dàng kiếm lấy một cái.
- Em yên tâm, anh cùng cậu, ông ngoại làm xong việc rồi sẽ về!
Trương Dương cúi đầu mỉm cười, lần này đi ra ngoài cũng không có nói cho Mễ Tuyết biết nguyên nhân mà chỉ bảo là mấy người cùng ra ngoài làm việc.
Là việc của trưởng bối thì dù là Mễ Tuyết cũng không tiện phản đối.
- Em hiểu mà, anh trở về sớm chút nha, em sắp tốt nghiệp rồi, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ anh bảo để thực tập!
Mễ Tuyết gật đầu, nếu so với Trương Dương thì cô tốt nghiệp sớm hơn một năm, còn về chỗ mà Trương Dương nói thì là một chuỗi khách sạn năm sao, nói thế nào thì cũng mạnh hơn nhiều so với cái tiệm cơm hiện tại của cô.
Về sau đi kinh doanh khách sạn năm sao thì tiệm cơm này cũng có thể hoàn toàn chuyển giao lại cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, Mễ Tuyết xem như rút một chân ra, cũng là nâng cao thêm một bước. . .
“Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên tự khung lư, lung cái tứ dã, thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo địa kiến ngưu dương!”
Trương Vận An khẽ ngâm nga một tiểu khúc, chạy xe rất nhanh ở trên thảo nguyên, phía trước của bọn họ chính là sơn mạch Âm Sơn hiện ra như bất tận.
Trương Vận An trước khi tiến giai lên tứ đẳng cũng đã không ít lần ra ngoài, đã từng tới bên này, cũng đã ngâm nga vài câu dân ca nổi tiếng thiên cổ, lúc này lại đến thảo nguyên dưới Âm Sơn, nhịn không được mà lại bắt đầu ngâm nga.
- Cậu, cậu hát không đến nỗi nào, sau này đi tham gia giật giải, nói không chừng còn có thể đoạt lấy giải thưởng lớn!
Trương Dương cười nói một câu, Trương Dương cũng đang chạy xe, trên vai hắn là Vô Ảnh đang nằm lười dương dương tự đắc mà ngủ.
Truy Phong thì đang nhàn nhã đi theo cạnh đó, Trương Dương cùng Trương Vận An bọn họ có thể chạy với tốc độ khá nhanh so với đệ nhất Linh Thú về tốc độ như nó thì còn kém rất xa, đây là Truy Phong cố ý đi theo đám bọn họ nên mới thả chậm bước chân, bằng không thì đã sớm chạy mất dạng rồi.
Hiện tại đã là ngày thứ ba sau khi bọn họ xuất phát, hai ngày chạy đi liên tục, bọn họ đã trực tiếp đến gần Âm Sơn, thảo nguyên bên này không còn cỏ thấp nữa mà cỏ ở đây đều rất cao, xe không tiện lái vào đây.
Nhưng nếu có lái xe thì tốc độ thật đúng là không sánh bằng tự bọn họ đi bộ, ngoại trừ Thiểm Điện thì chuyến này bọn họ đi ba người hai thú, tất cả đều là cường giả tứ đẳng.
Thiểm Điện lúc này đang yên lặng tu luyện, trước đó nó đã phục dụng Tinh Huyết Đan, Truy Phong cùng Vô Ảnh song song tiến giai, trở thành Linh Thú tứ đẳng đã khiến tiểu tử này chịu đả kích không nhỏ.
Trước kia là nó lợi hại nhất. Độc của nó nhiều lần giúp Trương Dương làm trọng thương địch nhân, hiện tại dựa trên thực lực mà nói, nó ngược lại đã trở thành áp chót. Tiểu tử này căn bản không thể nào chấp nhận, mỗi ngày nó đều nỗ lực, muốn sớm đột phá thêm một ngày.
Nhưng Linh Thú đột phá nào có dễ dàng như vậy. Nó lại không có Linh Thú ngũ đẳng như Huyễn Thử hỗ trợ, chỉ có thể tự mình khổ tu.
Mấy ngày này, bộ dạng của nó cũng không khỏi khiến cho Trương Dương đau lòng.
- Ha ha, tiểu tử cháu lại trêu ghẹo ta rồi, ta tự hiểu là cái cuống họng này mà đi ca hát thì kiểu gì cũng dọa ai nấy chạy hết!
Trương Vận An cười lớn, cước bộ dưới chân lại nhanh hơn một ít, nhưng ông có nha hơn thế nào thì Trương Dương đều có thể vững vàng mà theo kịp.
Trương Vận An không thể không thừa nhận rằng thực lực của Trương Dương bây giờ đã cao hơn ông ta, ông ta chỉ là ổn định lại bên trên cảnh giới tứ đẳng sơ kỳ, mà Trương Dương lại đã đến sơ kỳ đỉnh phong.
Tuy chỉ là cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ nhưng thực lực dù sao cũng đã có chênh lệch.
- Theo lời lão gia tử thì gia tộc Hô Duyên gần như đã dời đến trong Ngũ Trụ Phong này!
Trương Đạo Phong từ từ nói một câu. Lão gia tử hai ngày dứt khoát là đã có liên hệ với bọn họ, lão nhân gia quả thực đã đến bên này sớm hơn so với bọn họ, hơn nữa còn xác định được vị trí trên mặt đất hiện tại của Hô Duyên gia.
Ngũ Trụ Phong, rất nhiều sơn mạch đều có cái tên này.
Âm Sơn Ngũ Trụ Phong thật ra là theo Ô Châu Phong dịch âm mà ra, hơn bảy trăm năm trước, tại đây còn có qua một trận ác chiến, lúc ấy một toán bại quân Mông Cổ bị tướng nhà Minh đuổi giết đến tận đây, bị ép trốn vào trong Ngũ Trụ Phong, muốn mượn địa thế hiểm trở nơi đây để tiến công quân Minh.
Đáng tiếc hơn một ngàn người lên núi, chỉ có không đến 300 người sống mà đi ra.
Quân Minh hơn hai ngàn người truy kích, cũng chỉ có hơn năm trăm người rời núi, quân đội hai bên thậm chí chưa hề giao thủ qua một lần trong núi mà tất cả đều tổn binh hao tướng, Ngũ Trụ Phong về sau liền bị rất nhiều người liệt vào hiểm địa, là nơi tuyệt đối không thể đi.
Nhưng nơi đây nguy hiểm vẫn chưa sánh bằng Bá Vương Phong, những chỗ như vậy đều có một đặc điểm chung chính là người ở thưa thớt.
Ngũ Trụ Phong cùng Bá Vương Phong còn một điểm khác nhau, Ngũ Trụ Phong là nằm sâu trong Âm Sơn giống như bình nguyên của Long gia nằm sâu trong núi Côn Lôn, sau khi lên núi còn phải leo lên trên thật lâu.
Như vậy càng thêm phần có lợi cho bọn họ ẩn náu, đặc biệt là Hô Duyên gia lúc này là muốn ẩn nấp toàn diện, tránh né trả thù, chỗ như vậy càng là thích hợp.
- Ông ngoại, chúng ta đi nhanh hơn một chút, xem thử ai tới Ngũ Trụ Phong trước?
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Trương Đạo Phong thì hơi sững sờ nhìn hắn một cái.
Trương Dương cứ vậy mà đưa ra tỷ thí, tuy nói là ba người cùng so bì nhưng rõ ràng là đang nhằm vào chính ông ta, so về tốc độ Trương Vận An tuyệt đối không phải là đối thủ của Trương Dương.
"Híz-khà zz Hí-zzz!"
Trương Đạo Phong vẫn chưa trả lời thì Truy Phong một bên đã tức thì vui sướng kêu lên, tỷ thí thi chạy, đây chính là tuyệt chiêu sở trường đặc biệt của nó, đấu với ai nó cũng không sợ.
Thấy Truy Phong hưng phấn, Trương Dương rất bất đắc dĩ khe khẽ lắc đầu, đoạn còn nói thêm:
- Truy Phong mày không tính, mày phải đi theo, không được chạy quá xa!
Thi chạy với Truy Phong, chính mình tìm tai vạ không nói, Truy Phong tuyệt đối dám chạy đến mức vô tung vô ảnh.
Nếu chạy quá xa mà nói..., trên thảo nguyên mênh mông này muốn tìm được nó có thể nói là không dễ dàng, vạn nhất nó chạy lạc, không biết đi đâu, muốn tìm nó về thì lại phí thêm chút sức lực.
Lần này tấn công Hô Duyên gia, Truy Phong cũng là một chiến lực lớn, lúc này tự nhiên không thể phân tán.
"Híz-khà zz Hí-zzz!"
Truy Phong “xinh đẹp” đầu lập tức thấp xuống, không phục lắm mà lầm bầm kêu vài câu, nó đang làu bàu trách Trương Dương.
Tỷ thí làm gì mà lại không cho nó thi, mấy khi gặp được một lần cơ hội phát huy sở trường của chính mình, đáng tiếc Trương Dương không để cho nó có cơ hội này.
- Được, Dương Dương, chúng ta tỷ thí một lần!
Trương Đạo Phong rốt cuộc cũng lên tiếng đáp ứng yêu cầu tỷ thí của Trương Dương.
Trương Vận An thì không nói gì nhưng cũng đang gật đầu, ông ta cũng rất muốn thử, tuy biết rõ về tốc độ mình nhất định không so được với Trương Dương, nhưng nghĩ cũng không kém hơn bao nhiêu, hai người nói thế nào thì cũng là cùng một tầng cảnh giới.
- Vậy thì được, bây giờ bắt đầu!
Trương Dương gật đầu đáp, lời còn chưa dứt, dưới chân đã phát lực chạy vội về phía trước.
Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều thoáng sửng sốt, trong miệng cùng chửi Trương Dương là tên tiểu tử thúi, đoạn cũng theo sát đó mà tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Đuổi được chưa đến 10 phút, Trương Vận An liền chán nản thả chậm tốc độ, con mắt còn trợn trừng.
Tuy nói Trương Dương xuất phát chạy đi trước nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm, đến nội kình tứ đẳng thì phản ứng trên tất cả phương diện đều rất nhanh, Trương Dương xuất phát chạy trước chỉ là vài giây thì bọn họ liền đuổi qua cả.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Trương Dương vẫn chưa chạy đi xa lắm, cũng đều nằm trong phạm vi tầm mắt của ông ta.
Nhưng chỉ thêm một lúc ngắn ngủi thì ngay cả bóng dáng Trương Dương ông ta cũng không thấy đâu, thậm chí không cảm giác được nguồn năng lượng của hắn tồn tại, điều này chứng tỏ Trương Dương đã chạy quá xa, xa đến mức ông ta căn bản đuổi không kịp nữa.
Lúc này mới chưa đến 10 phút, cứ như vậy bị bỏ lại tít sau, Trương Vận An khó tránh khỏi có chút nhụt chí.
- Sao rồi, khổ sở rồi hả? Đã bỏ cuộc chưa ? Có phải cảm giác mình không sánh bằng thằng cháu ngoại nên tâm ý nguội lạnh rồi?
Đang từ từ đi tới, Trương Vận An đột nhiên quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bình Lỗ đã ở sau lưng, ông ta không biết Trương Bình Lỗ đã đi tới bên cạnh mình tự lúc nào.
Trước đó mấy người bọn họ vẫn đều cho rằng lão nhân gia đã đến Ngũ Trụ Phong.
- Lão gia tử, sao ngài lại ở đây?
- Ta thấy hơi đói nên vào trong thành phố mua mấy con gà quay, thế nào, không được sao?
Trương Bình Lỗ giơ cái túi trong tay lên, bên trong quả đúng là chứa mấy cái bọc giấy, phía tay còn lại cũng cầm thêm mấy túi nhựa, Trương Vận An trộm nhìn thoáng qua rồi lập tức lại cúi đầu.
Trong túi này nghiễm nhiên lại là hai bình rượu xái, lão gia tử nhà mình đây rốt cuộc là đi đánh giặc hay là đi du lịch vậy, bọn họ lần này là tìm Hô Duyên gia để gây phiền toái, không tránh khỏi sẽ có một trận đại chiến.
/1041
|