Lúc Trương Ái Anh đi ra, khóe miệng còn lộ ra nụ cười rất tươi.
- Đứa nhỏ này, đã lớn vậy rồi, Dương Dương, cháu là anh, sau này dạy bảo nó nhiều hơn, để nó điềm đạm, thận trọng hơn.
Lúc Trương Ái Anh nói trên mặt còn có vẻ cưng chiều, mặc dù bà phê bình Dương Quang nhưng có thể thấy bà vẫn rất hài lòng về con mình.
Kỳ thật Dương Quang năm ngoái đã thi vào đại học, trường cũng được, sở dĩ anh ta thi lại vì thấy mẹ ho khan suốt đêm, liền thay đổi ý nghĩ, lập tức quyết định.
Anh ta không đi học công nghệ sinh học mà trước đây mình thích nữa, đăng kí chuyển ngành, anh ta muốn học y. Sau này chữa khỏi bệnh cho mẹ, không để bà bị bệnh tật hành hạ nữa.
- Cô lo lắng quá rồi, tiểu Quang tính tỉnh rất tốt, cũng rất hiểu chuyện, không cần phải lo đâu.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lúc nói lại nghĩ tới Dương Uyển Oánh, đứa em họ này mới là người khiến mọi người đau đầu nhất.
Mắt nhìn cô, Trương Dương đứng lên, giơ tay ra nắm lấy tay cô.
- Mấy năm nay cô cũng ốm quá, tiểu Quang và Uyển Oánh giờ cũng trưởng thành rồi, cô cũng nên vui hưởng cuộc sống đi.
Trương Dương sờ vào những nếp nhăn trên tay cô, tuy nhiên lại nhân cơ hội bắt mạch cho cô mình.
Bắt mạch phát hiện, thân thể Trương Ái Anh quả thật không khỏe, không chỉ có tâm bệnh, mà còn có nhiều bệnh không tiện nói ra, những bệnh đó hiện chưa phát tác, một khi phát tác sẽ càng nghiêm trọng.
Nguyên nhân tạo thành điều này là do cơ thể bà rất yếu, hơn nữa khí thần đều yếu, tinh khí thần là tam bảo của cơ thể con người, không nhìn thấy, không sờ được, nhưng vô cùng quan trọng.
Khí thần cuả Trương Ái Anh không vượng, thân thể đương nhiên sẽ không khỏe. Hơn nữa gốc bệnh của bà là lưu lại từ mấy chục năm trước, trải qua nhiều năm phát triển, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tính toán thời gian, cũng chính là lúc sinh em họ.
- Cô, lần này cháu mang về không ít đồ tốt, còn một loạt dược liệu dưỡng sinh rất tốt mua ở Tây Cương, sau này cô dùng một ít, mấy thứ này rất bổ, nhất định sẽ có tác dụng cho cơ thể cô.
Tìm hiểu tình hình, Trương Dương cười nói một câu.
Bệnh của Trương Ái Anh quả thật phiền toái, thật ra bà cũng từng khám nhiều lần, cả tây y cả trung y. Bất kể là Dương Thanh hay Trương Khắc Cần, đều từng tìm người liên hệ cho bà.
Đáng tiếc khí thần đều yếu, không dễ bồi bổ, trong tinh khí thần, thần là khó bồi bổ nhất. Thần bổ không đủ, tinh khí cũng sẽ không theo kịp, cho nên bà uống rất nhiều thuốc nhưng cơ thể vẫn ngày một yếu đi.
Tuy nhiên thuốc mà những bác sĩ kia cho bà dùng cũng không phải không có tác dụng, ít nhất có thể trì hoãn sự phát tác của bệnh, bằng không hiện nay cơ thể bà đã hỏng cả.
- Đồ cháu mưa cứ để cho cha cháu đi, chờ nhìn anh ấy là quan lớn, nhưng cũng vất vả lắm đó.
Trương Ái Anh cười lắc đầu, Trương Dương trong lòng vẫn nhớ đến bà là bà vui rồi, không nghĩ nhiều như vậy.
- Cha cháu cũng có, cô không phải lo lắng, lát nữa cháu sẽ bảo tiểu Quang mang về nhà, thuốc cháu đưa cô nhất định phải uống đúng giờ.
Trương Dương lại cười, lần này lúc nói, trong giọng nói có chút nội công.
Trương Dương cũng không phải mê hoặc Trương Ái Anh, mà trong tiềm thức để lại một tín hiệu cho bà, ý là thuốc bổ của Trương Dương đưa là rất quan trọng, phải kiên trì uống hết.
Về phần thuốc bổ, chỉ là Trương Dương lấy cớ.
Các bác sĩ khác không có biện pháp đối với chuyện khí thần đều hư, nhưng không thể làm khó Trương Dương. Trong tay hắn có hoàn hồ thoải dùng bổ thần, còn thừa từ lần trước cứu Kiều lão.
Đây là dược vật phù hợp nhất để bổ thần.
Ngay cả Tề lão bệnh nặng như vậy, Trương Dương cũng có thể cứu, càng không phải nói Trương Ái Anh còn đi đứng được.
Những thuốc này, đương nhiên là Trương Dương đích thân phối ra, đến lúc đó để cùng quà mang về, Trương Ái Anh nhiều nhất chỉ cần uống mười ngày, là có thể khỏi hẳn.
Đến lúc đó ẩn bệnh cũng không còn khả năng tái phát, không cần lo lắng gì nữa về sức khỏe của bà.
Giải quyết xong vấn đề của Trương Ái Anh, trong lòng Trương Dương cũng thoải mái hơn nhiều, còn may là hắn về sớm, thân thể cô chưa có vấn đề gì nghiêm trọng.
Nói chuyện với bà một lúc, Trương Dương cũng về phòng.
Mễ Tuyết đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cô vừa uống rất nhiều rượu, tửu lượng của cô bình thường, đầu choáng váng, lúc này đã ngủ rồi, thấy cô ngủ rất say sưa, Trương Dương cũng không quấy rầy cô.
Long Phong, Khúc Mỹ Lan cũng đều ở đây, tuy nhiên bọn họ ở phòng khác, Long Thành tới nơi thì để xe lại, đi làm việc khác, nên không ở lại.
Sau khi hai người ăn cơm, mới nghỉ bên cạnh, nói là nghỉ, thực tế họ đang tu luyện.
Người tu luyện nội công không lo buồn chán, không làm gì thì có thể tu luyện, tăng cường thực lực của mình.
Cũng may tứ hợp viện có rất nhiều phòng. Dù không lớn nhưng một người ở thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Truy Phong thì hơi phiền toái, không có phòng vừa cho nó, lúc này chỉ có thể ấm ức đứng ngoài sân. Sau này sửa một phòng lớn thì cho nó vào.
Lúc chiều, Trương Dương một mình ngồi trên ghế đá dưới cây táo già, cũng không động đậy, cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Chú ý nhiều tới hắn một chút sẽ phát hiện, ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào nắp miệng giếng kia.
- Tất cả trong nhà đều không thay đổi, còn như những thứ này không?
Trương Dương đang ngồi, phía sau hắn một người chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn.
Dưới tán cây táo có một bàn đá, nó được dựng lên để hóng mát dưới tán cây vào mùa hè, lúc nhỏ hắn rất thích leo lên bàn sau đó nhảy lên cây.
- Còn nhớ, lúc cha ở đây uống trà, có một lần phân chim rơi vào chén trà, cha không biết, lúc uống còn nói hương vị rất lạ.
Trương Dương cười nói với người đối diện, người đó cũng mỉm cười.
- Đúng, chuyện lần đó buồn nôn tới mức hai ngày không ăn được cơm, con còn làm cung, nói phải bắn chết con chim kia báo thù cho cha.
Người đối diện mỉm cười nói, cười nhưng nước mắt như trực trào ra.
- Đúng vậy, làm được cung thì không tìm thấy chim.
Trương Dương cũng cười, hắn vừa nói vậy, người kia càng cười lớn:
- Con chỉ đứng một chỗ, đương nhiên không tìm thấy chim, con cho rằng con chim đó ngu sao mà cứ đứng mãi một chỗ, chờ con bắn à, hơn nữa cho dù thật sự nó vẫn ở chỗ cũ, cũng có lá cây che mất, con căn bản không nhìn thấy.
- Sau này con biết điều đó, liền hái lá cây không ngừng, vì thì còn bị đánh một trận.
Hai người càng nói, càng cười dữ, ngoài cửa có một người đang đứng, mỉm cười nhìn tán cây.
Người đứng ở cửa là Triệu Dân, ông ta không ăn cơm trưa ở đây, tự mình ra ngoài, nên ở lại thì ông sẽ ở, lúc không nên ở lại ông chắc chắn sẽ không ở.
Thư kí phục vụ lãnh đạo, nhãn lực rất cao.
Triệu Dân ở bên cạnh Trương Khắc Cần thời gian dài, ông ta chưa từng thấy Trương Khắc Cần cười vui như vậy bao giờ.
Ít nhất trong nhiều năm ông ta đi theo, chưa từng có chuyện này.
Tiếng cười dưới tán cây táo thật lâu sau mới dứt. Hai người lại ngồi đó nhỏ giọng hàn huyên, người đi tới ngồi đối diện Trương Dương đương nhiên là Trương Khắc Cần.
Ông từng dùng linh dược, thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường, vừa rồi cũng chưa say hẳn, nên ngủ một tẹo liền tỉnh.
Thật ra không chỉ ông tỉnh, mà Mễ Tuyết cũng tỉnh. Mễ Tuyết và Triệu Dân đều không đi ra, không quấy rầy hai cha con ôn chuyện cũ.
Nói một hồi, Trương Khắc Cần đột nhiên trở nên trầm mặc, qua một lúc mới nói tiếp:
- Căn nhà này, kì thật năm đó mua vì mẹ của con.
- Bà ấy thích nhà tứ hợp viện, cha nhớ khi đó cha không có nhiều tiền, để mua căn nhà này, cha đi vay rất nhiều người, còn tới nhà ông con xin tiền, may là giá khi đó không cao, cha lại có chút quan hệ, cuối cùng mua được nó.
Nói xong, Trương Khắc Cần ngẩng đầu nhìn Trương Dương nói:
- Đáng tiếc là, sau khi mua công việc của cha bận quá, cha và mẹ chẳng ở đây được bao lâu.
Nhớ lại chuyện có liên quan tới mẹ Trương Dương, Trương Khắc Cần có chút trầm ngâm.
Trương Dương cũng không nói gì, cũng trầm ngâm.
Căn phòng này mua vì mẹ thích, điểm ấy hắn không biết, nhưng lúc nhỏ ở đây không lâu lắm thật.
Thế nên kí ức về nơi này cũng chỉ có một chút như vậy. Trong trí nhớ của Trương Dương, kí ức về nơi này thậm chí không sâu bằng nơi Trương Khắc Cần từng làm việc sau này.
- Cho dù ở bao lâu đây cũng là nhà của chúng ta.
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Trương Khắc Cần kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Trương Dương, qua một lúc ông lại mỉm cười.
- Con nói không sai, cho dù ở bao lâu, đây cũng là nhà của chúng ta, cho dù hiện tại, hay sau này, đây mãi mãi là nhà chúng ta.
Vừa nói Trương Khắc Cần lại cười, ông cười trông tươi hơn.
Qua nhiều năm như vậy, thời gian Trương Khắc Cần làm việc bên ngoài nhiều hơn ở thủ đô nhiều.
Thời gian dài, cảm giác đối với nhà của ông cũng nhạt phai đi nhiều.
Sự nhạt phai này không phải vì không thường xuyên về, kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất là không tìm thấy cảm giác gia đình.
Vợ qua đời, con oán hận mình, một mình ở đây, nhà vẫn là nhà sao?
Tuy nhiên sau khi tái hôn gia đình cũng không đến nỗi nào, nhưng hoàn toàn không còn cảm giác lúc trước, Trương Khắc Cần tái hôn một là vì lời dặn của mẹ Trương Dương, hai cũng là lời khuyện của những vị lãnh đạo già.
Ông còn trẻ, có năng lực, khả năng thăng tiến nhanh, nếu gia đình không đầy đủ, không có lợi cho sự thăng tiến về sau của ông.
Bên trong hệ thống chính trị của Trung Quốc, vẫn rất coi trọng gia đình, ngay cả gia đình nhỏ cũng không giữ được, nói gì tới trị nước? Tu thân, tề gia, trị quốc, tề gia đứng trước trị quốc là vì như vậy.
Tuy nhiên hiện tại ông không có cảm giác này nữa, vợ mất rồi, nhưng còn con, đứa con có mối mâu thuẫn mười mấy năm, cuối cùng cũng ở bên cạnh ông, nhận ngôi nhà này.
Trương Khắc Cần tin, ông và con nhất định có thể giữ vững gia đình này.
Đứng ngoài cửa chừng hơn một tiếng, Triệu Dân mới đi tới bên người Trương Khắc Cần, ghé vào lỗ tai ông nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, buổi họp mặt các bạn học cũ của ông đã sắp xếp xong, tối nay bảy giờ, khách sạn thủ đô, đã đặt một phòng lớn ở đó, tổng cộng có bốn bàn người.
Trương Khắc Cần về thủ đô, cũng có rất nhiều mối quan hệ xã giao, họp bạn cũ là sự kiện đầu tiên.
Buổi họp mặt này là bạn thời đại học, đám sinh viên bọn họ năm đó, hiện tại có rất nhiều người làm ăn tốt, một số người còn làm trong những bộ ngành quan trọng.
Tuy nhiên cấp bậc cao nhất vẫn là Trương Khắc Cần, những người này chẳng có ai được như Trương Khắc Cần, làm nhân vật số một của Tỉnh ủy.
- Đứa nhỏ này, đã lớn vậy rồi, Dương Dương, cháu là anh, sau này dạy bảo nó nhiều hơn, để nó điềm đạm, thận trọng hơn.
Lúc Trương Ái Anh nói trên mặt còn có vẻ cưng chiều, mặc dù bà phê bình Dương Quang nhưng có thể thấy bà vẫn rất hài lòng về con mình.
Kỳ thật Dương Quang năm ngoái đã thi vào đại học, trường cũng được, sở dĩ anh ta thi lại vì thấy mẹ ho khan suốt đêm, liền thay đổi ý nghĩ, lập tức quyết định.
Anh ta không đi học công nghệ sinh học mà trước đây mình thích nữa, đăng kí chuyển ngành, anh ta muốn học y. Sau này chữa khỏi bệnh cho mẹ, không để bà bị bệnh tật hành hạ nữa.
- Cô lo lắng quá rồi, tiểu Quang tính tỉnh rất tốt, cũng rất hiểu chuyện, không cần phải lo đâu.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lúc nói lại nghĩ tới Dương Uyển Oánh, đứa em họ này mới là người khiến mọi người đau đầu nhất.
Mắt nhìn cô, Trương Dương đứng lên, giơ tay ra nắm lấy tay cô.
- Mấy năm nay cô cũng ốm quá, tiểu Quang và Uyển Oánh giờ cũng trưởng thành rồi, cô cũng nên vui hưởng cuộc sống đi.
Trương Dương sờ vào những nếp nhăn trên tay cô, tuy nhiên lại nhân cơ hội bắt mạch cho cô mình.
Bắt mạch phát hiện, thân thể Trương Ái Anh quả thật không khỏe, không chỉ có tâm bệnh, mà còn có nhiều bệnh không tiện nói ra, những bệnh đó hiện chưa phát tác, một khi phát tác sẽ càng nghiêm trọng.
Nguyên nhân tạo thành điều này là do cơ thể bà rất yếu, hơn nữa khí thần đều yếu, tinh khí thần là tam bảo của cơ thể con người, không nhìn thấy, không sờ được, nhưng vô cùng quan trọng.
Khí thần cuả Trương Ái Anh không vượng, thân thể đương nhiên sẽ không khỏe. Hơn nữa gốc bệnh của bà là lưu lại từ mấy chục năm trước, trải qua nhiều năm phát triển, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tính toán thời gian, cũng chính là lúc sinh em họ.
- Cô, lần này cháu mang về không ít đồ tốt, còn một loạt dược liệu dưỡng sinh rất tốt mua ở Tây Cương, sau này cô dùng một ít, mấy thứ này rất bổ, nhất định sẽ có tác dụng cho cơ thể cô.
Tìm hiểu tình hình, Trương Dương cười nói một câu.
Bệnh của Trương Ái Anh quả thật phiền toái, thật ra bà cũng từng khám nhiều lần, cả tây y cả trung y. Bất kể là Dương Thanh hay Trương Khắc Cần, đều từng tìm người liên hệ cho bà.
Đáng tiếc khí thần đều yếu, không dễ bồi bổ, trong tinh khí thần, thần là khó bồi bổ nhất. Thần bổ không đủ, tinh khí cũng sẽ không theo kịp, cho nên bà uống rất nhiều thuốc nhưng cơ thể vẫn ngày một yếu đi.
Tuy nhiên thuốc mà những bác sĩ kia cho bà dùng cũng không phải không có tác dụng, ít nhất có thể trì hoãn sự phát tác của bệnh, bằng không hiện nay cơ thể bà đã hỏng cả.
- Đồ cháu mưa cứ để cho cha cháu đi, chờ nhìn anh ấy là quan lớn, nhưng cũng vất vả lắm đó.
Trương Ái Anh cười lắc đầu, Trương Dương trong lòng vẫn nhớ đến bà là bà vui rồi, không nghĩ nhiều như vậy.
- Cha cháu cũng có, cô không phải lo lắng, lát nữa cháu sẽ bảo tiểu Quang mang về nhà, thuốc cháu đưa cô nhất định phải uống đúng giờ.
Trương Dương lại cười, lần này lúc nói, trong giọng nói có chút nội công.
Trương Dương cũng không phải mê hoặc Trương Ái Anh, mà trong tiềm thức để lại một tín hiệu cho bà, ý là thuốc bổ của Trương Dương đưa là rất quan trọng, phải kiên trì uống hết.
Về phần thuốc bổ, chỉ là Trương Dương lấy cớ.
Các bác sĩ khác không có biện pháp đối với chuyện khí thần đều hư, nhưng không thể làm khó Trương Dương. Trong tay hắn có hoàn hồ thoải dùng bổ thần, còn thừa từ lần trước cứu Kiều lão.
Đây là dược vật phù hợp nhất để bổ thần.
Ngay cả Tề lão bệnh nặng như vậy, Trương Dương cũng có thể cứu, càng không phải nói Trương Ái Anh còn đi đứng được.
Những thuốc này, đương nhiên là Trương Dương đích thân phối ra, đến lúc đó để cùng quà mang về, Trương Ái Anh nhiều nhất chỉ cần uống mười ngày, là có thể khỏi hẳn.
Đến lúc đó ẩn bệnh cũng không còn khả năng tái phát, không cần lo lắng gì nữa về sức khỏe của bà.
Giải quyết xong vấn đề của Trương Ái Anh, trong lòng Trương Dương cũng thoải mái hơn nhiều, còn may là hắn về sớm, thân thể cô chưa có vấn đề gì nghiêm trọng.
Nói chuyện với bà một lúc, Trương Dương cũng về phòng.
Mễ Tuyết đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cô vừa uống rất nhiều rượu, tửu lượng của cô bình thường, đầu choáng váng, lúc này đã ngủ rồi, thấy cô ngủ rất say sưa, Trương Dương cũng không quấy rầy cô.
Long Phong, Khúc Mỹ Lan cũng đều ở đây, tuy nhiên bọn họ ở phòng khác, Long Thành tới nơi thì để xe lại, đi làm việc khác, nên không ở lại.
Sau khi hai người ăn cơm, mới nghỉ bên cạnh, nói là nghỉ, thực tế họ đang tu luyện.
Người tu luyện nội công không lo buồn chán, không làm gì thì có thể tu luyện, tăng cường thực lực của mình.
Cũng may tứ hợp viện có rất nhiều phòng. Dù không lớn nhưng một người ở thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Truy Phong thì hơi phiền toái, không có phòng vừa cho nó, lúc này chỉ có thể ấm ức đứng ngoài sân. Sau này sửa một phòng lớn thì cho nó vào.
Lúc chiều, Trương Dương một mình ngồi trên ghế đá dưới cây táo già, cũng không động đậy, cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Chú ý nhiều tới hắn một chút sẽ phát hiện, ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào nắp miệng giếng kia.
- Tất cả trong nhà đều không thay đổi, còn như những thứ này không?
Trương Dương đang ngồi, phía sau hắn một người chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn.
Dưới tán cây táo có một bàn đá, nó được dựng lên để hóng mát dưới tán cây vào mùa hè, lúc nhỏ hắn rất thích leo lên bàn sau đó nhảy lên cây.
- Còn nhớ, lúc cha ở đây uống trà, có một lần phân chim rơi vào chén trà, cha không biết, lúc uống còn nói hương vị rất lạ.
Trương Dương cười nói với người đối diện, người đó cũng mỉm cười.
- Đúng, chuyện lần đó buồn nôn tới mức hai ngày không ăn được cơm, con còn làm cung, nói phải bắn chết con chim kia báo thù cho cha.
Người đối diện mỉm cười nói, cười nhưng nước mắt như trực trào ra.
- Đúng vậy, làm được cung thì không tìm thấy chim.
Trương Dương cũng cười, hắn vừa nói vậy, người kia càng cười lớn:
- Con chỉ đứng một chỗ, đương nhiên không tìm thấy chim, con cho rằng con chim đó ngu sao mà cứ đứng mãi một chỗ, chờ con bắn à, hơn nữa cho dù thật sự nó vẫn ở chỗ cũ, cũng có lá cây che mất, con căn bản không nhìn thấy.
- Sau này con biết điều đó, liền hái lá cây không ngừng, vì thì còn bị đánh một trận.
Hai người càng nói, càng cười dữ, ngoài cửa có một người đang đứng, mỉm cười nhìn tán cây.
Người đứng ở cửa là Triệu Dân, ông ta không ăn cơm trưa ở đây, tự mình ra ngoài, nên ở lại thì ông sẽ ở, lúc không nên ở lại ông chắc chắn sẽ không ở.
Thư kí phục vụ lãnh đạo, nhãn lực rất cao.
Triệu Dân ở bên cạnh Trương Khắc Cần thời gian dài, ông ta chưa từng thấy Trương Khắc Cần cười vui như vậy bao giờ.
Ít nhất trong nhiều năm ông ta đi theo, chưa từng có chuyện này.
Tiếng cười dưới tán cây táo thật lâu sau mới dứt. Hai người lại ngồi đó nhỏ giọng hàn huyên, người đi tới ngồi đối diện Trương Dương đương nhiên là Trương Khắc Cần.
Ông từng dùng linh dược, thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường, vừa rồi cũng chưa say hẳn, nên ngủ một tẹo liền tỉnh.
Thật ra không chỉ ông tỉnh, mà Mễ Tuyết cũng tỉnh. Mễ Tuyết và Triệu Dân đều không đi ra, không quấy rầy hai cha con ôn chuyện cũ.
Nói một hồi, Trương Khắc Cần đột nhiên trở nên trầm mặc, qua một lúc mới nói tiếp:
- Căn nhà này, kì thật năm đó mua vì mẹ của con.
- Bà ấy thích nhà tứ hợp viện, cha nhớ khi đó cha không có nhiều tiền, để mua căn nhà này, cha đi vay rất nhiều người, còn tới nhà ông con xin tiền, may là giá khi đó không cao, cha lại có chút quan hệ, cuối cùng mua được nó.
Nói xong, Trương Khắc Cần ngẩng đầu nhìn Trương Dương nói:
- Đáng tiếc là, sau khi mua công việc của cha bận quá, cha và mẹ chẳng ở đây được bao lâu.
Nhớ lại chuyện có liên quan tới mẹ Trương Dương, Trương Khắc Cần có chút trầm ngâm.
Trương Dương cũng không nói gì, cũng trầm ngâm.
Căn phòng này mua vì mẹ thích, điểm ấy hắn không biết, nhưng lúc nhỏ ở đây không lâu lắm thật.
Thế nên kí ức về nơi này cũng chỉ có một chút như vậy. Trong trí nhớ của Trương Dương, kí ức về nơi này thậm chí không sâu bằng nơi Trương Khắc Cần từng làm việc sau này.
- Cho dù ở bao lâu đây cũng là nhà của chúng ta.
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Trương Khắc Cần kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Trương Dương, qua một lúc ông lại mỉm cười.
- Con nói không sai, cho dù ở bao lâu, đây cũng là nhà của chúng ta, cho dù hiện tại, hay sau này, đây mãi mãi là nhà chúng ta.
Vừa nói Trương Khắc Cần lại cười, ông cười trông tươi hơn.
Qua nhiều năm như vậy, thời gian Trương Khắc Cần làm việc bên ngoài nhiều hơn ở thủ đô nhiều.
Thời gian dài, cảm giác đối với nhà của ông cũng nhạt phai đi nhiều.
Sự nhạt phai này không phải vì không thường xuyên về, kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất là không tìm thấy cảm giác gia đình.
Vợ qua đời, con oán hận mình, một mình ở đây, nhà vẫn là nhà sao?
Tuy nhiên sau khi tái hôn gia đình cũng không đến nỗi nào, nhưng hoàn toàn không còn cảm giác lúc trước, Trương Khắc Cần tái hôn một là vì lời dặn của mẹ Trương Dương, hai cũng là lời khuyện của những vị lãnh đạo già.
Ông còn trẻ, có năng lực, khả năng thăng tiến nhanh, nếu gia đình không đầy đủ, không có lợi cho sự thăng tiến về sau của ông.
Bên trong hệ thống chính trị của Trung Quốc, vẫn rất coi trọng gia đình, ngay cả gia đình nhỏ cũng không giữ được, nói gì tới trị nước? Tu thân, tề gia, trị quốc, tề gia đứng trước trị quốc là vì như vậy.
Tuy nhiên hiện tại ông không có cảm giác này nữa, vợ mất rồi, nhưng còn con, đứa con có mối mâu thuẫn mười mấy năm, cuối cùng cũng ở bên cạnh ông, nhận ngôi nhà này.
Trương Khắc Cần tin, ông và con nhất định có thể giữ vững gia đình này.
Đứng ngoài cửa chừng hơn một tiếng, Triệu Dân mới đi tới bên người Trương Khắc Cần, ghé vào lỗ tai ông nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, buổi họp mặt các bạn học cũ của ông đã sắp xếp xong, tối nay bảy giờ, khách sạn thủ đô, đã đặt một phòng lớn ở đó, tổng cộng có bốn bàn người.
Trương Khắc Cần về thủ đô, cũng có rất nhiều mối quan hệ xã giao, họp bạn cũ là sự kiện đầu tiên.
Buổi họp mặt này là bạn thời đại học, đám sinh viên bọn họ năm đó, hiện tại có rất nhiều người làm ăn tốt, một số người còn làm trong những bộ ngành quan trọng.
Tuy nhiên cấp bậc cao nhất vẫn là Trương Khắc Cần, những người này chẳng có ai được như Trương Khắc Cần, làm nhân vật số một của Tỉnh ủy.
/1041
|