Ý của bà cụ đơn giản là nói với Trương Dương, hiện giờ Khương gia liên kết với Hô Diên gia, lại thông đồng với cả Ma Môn. Nếu muốn đối phó Khương gia chẳng khác nào Y thánh Trương gia phải cùng đắc tội với hai thế lực lớn Hô Diên gia và Ma Môn.
Trong lòng bà lão, cho dù Trương Dương là người của Y thánh Trương gia, thực lực không lường được, nhưng muốn giúp Nghiêm gia báo thù vẫn rất khó.
Cho nên bà lão không trông cậy vào Trương Dương sẽ vì Nghiêm gia họ mà đắc tội với cả Hô Diên gia và Ma Môn, ngược lại còn chuẩn bị lấy nửa quyển Độc Kinh này ra, thứ nhất là Vật quy nguyên chủ, thứ hai cũng là hy vọng Trương Dương có thể nể tình Nghiêm gia và Trương gia từng có mối ân tình này, có thể bảo vệ Nghiêm Lương Phi không để bị Khương gia hãm hại. Nếu còn đồng ý nhận Nghiêm Lương Phi làm đồ đệ thì hay quá.
Trương Dương nghe bà cụ nói xong, không thể hiện thái độ gì, chỉ cười lạnh không dứt.
Hô Diên gia? Ma Môn?
Bọn họ sao có thể lọt vào mắt của Trương Dương? Chưa nói Hô Diên gia đã tuyệt diệt, cho dù là Ma Môn cũng đã bị Trương Dương đánh tàn phế ở bình nguyên Long gia. Người thủ hộ của Long gia còn cả ba vị cường nhân tứ tầng trong Ma Môn đều bị tàn phế. Như vậy Ma Môn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc sao rảnh để ý tới một thế gia nhỏ ở một huyện thành Bắc Ô như vậy.
Hai chỗ dựa lớn của Khương gia, đối với Trương Dương mà nói đều không quan trọng bằng một nửa quyển Độc Kinh kia.
Trương Dương nắm chặt tay đứng thẳng người.
Mối thù của Nghiêm gia, thù hạ độc Mễ Tuyết, hơn nữa còn cả mối thù liên quan kiệt tác bị thiếu kia. Ba cái hợp lại, Khương gia còn lý do gì để tồn tại trên đời?
Khương gia Bắc Ô chết chắc rồi.
Như cảm nhận được sự căm giận ngút trời của Trương Dương, Truy Phong đang đứng bên ngoài sân hí dài một tiếng, dạo bước tới cửa viện.
- Chít chít.
- Chít chít.
Truy Phong và Vô Ảnh cũng không chịu yếu thế, chúng rút cuộc cũng không kìm được, hận không thể ngay lập tức giết chết Khương gia, phải giáo huấn gia tộc này một trận.
- Cái này…
Bà cụ ngây ngẩn cả người, nhìn điệu bộ này của Trương Dương, bộ dạng muốn đi liều mạng với Khương gia, hiển nhiên là không coi lời mình nói ra gì.
- Ân công, phía sau Khương gia còn có Hô Diên gia và Ma Môn…
Bà cụ còn chưa nói hết đã bị Trương Dương ngắt lời.
- Cụ à, Ma Môn đã sớm bị tôi phế rồi, về phần Hô Diên gia, haha, bọn họ đã không còn tồn tại trên đời rồi.
Ý của Trương Dương chính là nói với bà lão biết, Ma Môn và Hô Diên gia đã bị Trương Dương loại bỏ rồi hoàn toàn không cần lo lắng.
Nghe xong Trương Dương nói, bà lão trừng mắt nhìn, hai tay không kìm nổi run lên, không dám tin, hỏi:
- Ma Môn và Hô Diên gia đều xong đời rồi?
Trương Dương cũng không nhìn bà lão, lập tức đi về phía Đường Tiểu Lan, ôm Nghiêm Lương Phi từ trong lòng Đường Tiểu Lan, đi thẳng về hướng cửa, đặt Nghiêm Lương Phi trên lưng Truy Phong, sau đó nhảy lên lưng ngựa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan không phòng bị gì, tận cho tới lúc Trương Dương bế Nghiêm Lương Phi lên lưng ngựa mới bối rối kêu lên:
- Cậu, cậu muốn mang Phi nhi nhà tôi đi đâu?
Trương Dương vỗ vỗ Truy Phong, sau đó nghiêng đầu nói với bà cụ và Đường Tiểu Lan:
- Mối thù của Nghiêm gia các người và Khương gia, dù không thể để Nghiêm Lương Phi tự mình đi báo thù, cũng nên để cậu ta tận mắt nhìn thấy đại thù đã báo, bằng không chuyện này sẽ trở thành tâm ma của cậu ta, rất bất lợi đối với việc tu luyện sau này của cậu ta.
Nghe thấy Trương Dương nói, Đường Tiểu Lan định nói gì đó nhưng bị bà lão ngăn lại, bà lão nhìn thật sâu vào Trương Dương, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói:
- Phi nhi nhà tôi giao cho ân công vậy.
Nghe thấy bà cụ nói, Đường Tiểu Lan không kìm được nói:
- Mẹ.
Bà lão hung hăng trợn mắt nhìn Đường Tiểu Lan, mắt bà đỏ lên, lúc này mới bặt lời, không nói gì nữa, lại nhìn về hướng cổng nhà.
Nhưng vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng Trương Dương và con mình đâu nữa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan hét lên, lao ra cổng sân, nhưng ngoài sân, căn bản bên ngoài không có ai.
- Phi nhi, Phi nhi…
Nước mắt lại ướt đẫm hai mắt Đường Tiểu Lan, bà lão run rẩy đi tới, giơ một bàn tay ra đặt lên vai Đường Tiểu Lan, thở dài.
Đường Tiểu Lan áp mặt vào ngực bà lão, nghẹn ngào.
Bà lão vuốt tóc Đường Tiểu Lan, ánh mắt nhìn về phía xa…
…
Sau khi Trương Dương giải thích qua cho bà lão Nghiêm gia, Truy Phong đã phóng như điên.
Chỉ trong nháy mắt Truy Phong đã đưa Trương Dương và Nghiêm Lương Phi đi xa khỏi nơi ở hiện nay của Nghiêm gia, thẳng tới tòa nhà lớn nhất mà Nghiêm Lương Phi chỉ.
Từ đầu này của Bắc Ô đến đầu bên kia Truy Phong chỉ đi mất chưa tới năm phút.
- Vù vù.
Chính ở ngoài cửa tòa nhà lớn nhất Bắc Ô, một chiếc SUV khá sang trọng đang chạy như bay trên vùng đất trống lớn.
Nhanh như Tia Chớp.
Chạy về đây, chiếc SUV này chắn trước cửa Khương gia, rất vướng mắt.
Từ khi còn ở Trường Kinh Truy Phong đã rất bất mãn với cục sắt Mercedes-Benz rồi, bởi vì khi đó Trương Dương luôn lái chiếc xe đó đi rồi bỏ nó lại biệt thự. Lần này bọn họ vốn là đi trả thù, hơn nữa Trương Dương không phản đối, vì thế Truy Phong rất thoải mái dậm lên chiếc SUV đang đỗ ở phía đó.
Oanh!
Chỉ một tiếng vang thật lớn.
SUV không khống chế được bùng một tia lửa, trôi một đoạn rất xa, bị tắc ở trước cửa Khương gia, lúc này mới dừng lại được.
Sau khi SUV dừng lại, cửa xe lập tức mở ra, bên trong hai người trẻ tuổi chạy ra.
May là không xảy ra chuyện gì, hai người đều bình yên vô sự, chỉ e xe thì hỏng hoàn toàn rồi.
Tốc độ của Truy Phong quá nhanh, cho nên móng nó giẫm lên chiếc xe này, xe thì hỏng mà hai người bên trong không sao.
Hai người đi ra sau xe, nhìn nhau, đến tận lúc này vẫn chưa biết SUV rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ đột nhiên hỏng.
Trương Dương cưỡi Truy Phong lúc này mới dừng lại, mang theo Nghiêm Lương Phi, đứng trước chiếc SUV, nhưng hai người kia hình như căn bản đều không nhìn thấy Trương Dương, đang đứng đó đôi co.
- Cái này? Cái xe này hỏng rồi?
- Mẹ nó, thế mà cũng dám nói xe mấy trăm nghìn.
- Anh, đều là do anh, kỹ thuật lái không tốt, nếu để em lái chắc chắn sẽ không bị như vậy.
- Nói vớ vẩn, sao có thể do kỹ thuật của anh được?
- Anh, anh mau nhìn.
- Nhìn cái gì, xe này vốn không phải anh làm hỏng.
- Không phải xe, là ngựa.
- Ngựa, ngựa cái gì?
Hai anh em lúc này mới phát hiện Trương Dương, đặc biệt là người trông có vẻ lớn tuổi, rõ ràng là anh, sau khi thấy Truy Phong đang chở Trương Dương ánh mắt trợn trừng.
Trương Dương xoay người xuống ngựa, sau đó mang Nghiêm Lương Phi còn đang hôn mê xuống.
Người trẻ hơn sau khi thấy Nghiêm Lương Phi hai mắt sáng lên, vỗ vai đại ca bên cạnh nói:
- Anh, anh mau nhìn, là Nghiêm Lương Phi.
- Cái gì, tiểu tử Nghiêm gia à?
Người được gọi là anh vội vàng ngẩng đầu thăm dò, phát hiện ở tay Trương Dương đúng là tiểu tử của Nghiêm gia, Nghiêm Lương Phi.
- Chú là…Hào Tử thúc của Ma Môn? Tôi là Khương An Hộ, cha tôi chính là Khương Thiên Hạ.
Thấy Nghiêm Lương Phi, người trẻ tuổi vội khoe danh, còn nhầm Trương Dương là Hào Tử mà Khương gia thuê đi đối phó với Nghiêm Lương Phi.
- Hóa ra là Hào Tử thúc, cha tôi trước đây từng nhắc tới chú, tôi là Khương An Thủ, anh của Khương An Hộ.
Người anh thấy em mình tranh chào hỏi trước, kém miếng khó chịu nên vội vàng nói theo.
Hai anh em này vào lúc trước khi Nghiêm Lương Phi đi Trường Kinh, từng nảy sinh xung đột với Nghiêm Lương Phi, còn bị cậu ta giáo huấn cho một bài.
Trương Dương nheo mắt, nhìn hai anh em nói:
- Hai người là người của Khương gia?
Khương An Thủ và Khương An Hộ vội vàng gật đầu, Trương Dương cười lạnh, tốt lắm, tìm đúng người rồi.
- Cha và ông nội chúng tôi thời gian này đều tu luyện trong núi, hiện giờ trong tòa nhà Khương gia chỉ có hai anh em tôi.
Khương An hộ trả lời, trả lời xong, không quên dương dương tự đắc nhìn anh trai, ý là mình đã giành cơ hội để nói trước rồi.
Khương An Thủ không chịu yếu thế, sợ em trai nổi bật hơn mình, vội vàng nối:
- Hào Tử thúc, hay vào nhà ngồi đã, tôi sẽ đi gọi điện bảo cha là chú đã mang Nghiêm Lương Phi về.
Đều trong Nhạn Sơn, thật đỡ tốn sức, không cần lo cá lọt lưới, Trương Dương sau khi nghe xong liền nghĩ vậy.
Sau đó hắn ngồi xổm người, điểm vài huyệt vị trên người Nghiêm Lương Phi.
Sau đó Nghiêm Lương Phi đột nhiên mở mắt, hai mắt đầy các tia máu.
- Á, Hào Tử thúc đang làm gì vậy?
Khương An Thủ và Khương An Hộ đều không biết vì sao “Hào Tử thúc” lại phải làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại? Hai anh em họ cho rằng lúc này còn sớm mới tới lúc làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại.
Hẳn là cho rằng tới tận khi trói Nghiêm Lương Phi treo ngược lên mới để cậu ta tỉnh lại, khiến cậu ta nhục nhã ê chề mới đúng.
- Là các người.
Nghiêm Lương Phi nghe thấy Khương An Thủ và Khương An Hộ nói chuyện lập tức hét lớn, giống như con cá giãy trên đất, đấm một quyền về phía mỗi người.
Thùng thùng!
Hai quyền này của Nghiêm Lương Phi là dồn hết lực, không lưu tình chút nào.
- A!
Khương An Thủ và Khương An Hộ lập tức bị đánh gục trên đất, hai người bị đánh hoa mắt chóng mắt, nằm trên đất kêu khóc.
- Hào Tử thúc, mau mau ngăn anh ta lại.
Khương An Thủ đương nhiên biết hai anh em mình không phải đối thủ của Nghiêm Lương Phi, cho nên mới liếc mắt, không quản đau đớn hét lên với Trương Dương.
Trong lòng bà lão, cho dù Trương Dương là người của Y thánh Trương gia, thực lực không lường được, nhưng muốn giúp Nghiêm gia báo thù vẫn rất khó.
Cho nên bà lão không trông cậy vào Trương Dương sẽ vì Nghiêm gia họ mà đắc tội với cả Hô Diên gia và Ma Môn, ngược lại còn chuẩn bị lấy nửa quyển Độc Kinh này ra, thứ nhất là Vật quy nguyên chủ, thứ hai cũng là hy vọng Trương Dương có thể nể tình Nghiêm gia và Trương gia từng có mối ân tình này, có thể bảo vệ Nghiêm Lương Phi không để bị Khương gia hãm hại. Nếu còn đồng ý nhận Nghiêm Lương Phi làm đồ đệ thì hay quá.
Trương Dương nghe bà cụ nói xong, không thể hiện thái độ gì, chỉ cười lạnh không dứt.
Hô Diên gia? Ma Môn?
Bọn họ sao có thể lọt vào mắt của Trương Dương? Chưa nói Hô Diên gia đã tuyệt diệt, cho dù là Ma Môn cũng đã bị Trương Dương đánh tàn phế ở bình nguyên Long gia. Người thủ hộ của Long gia còn cả ba vị cường nhân tứ tầng trong Ma Môn đều bị tàn phế. Như vậy Ma Môn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc sao rảnh để ý tới một thế gia nhỏ ở một huyện thành Bắc Ô như vậy.
Hai chỗ dựa lớn của Khương gia, đối với Trương Dương mà nói đều không quan trọng bằng một nửa quyển Độc Kinh kia.
Trương Dương nắm chặt tay đứng thẳng người.
Mối thù của Nghiêm gia, thù hạ độc Mễ Tuyết, hơn nữa còn cả mối thù liên quan kiệt tác bị thiếu kia. Ba cái hợp lại, Khương gia còn lý do gì để tồn tại trên đời?
Khương gia Bắc Ô chết chắc rồi.
Như cảm nhận được sự căm giận ngút trời của Trương Dương, Truy Phong đang đứng bên ngoài sân hí dài một tiếng, dạo bước tới cửa viện.
- Chít chít.
- Chít chít.
Truy Phong và Vô Ảnh cũng không chịu yếu thế, chúng rút cuộc cũng không kìm được, hận không thể ngay lập tức giết chết Khương gia, phải giáo huấn gia tộc này một trận.
- Cái này…
Bà cụ ngây ngẩn cả người, nhìn điệu bộ này của Trương Dương, bộ dạng muốn đi liều mạng với Khương gia, hiển nhiên là không coi lời mình nói ra gì.
- Ân công, phía sau Khương gia còn có Hô Diên gia và Ma Môn…
Bà cụ còn chưa nói hết đã bị Trương Dương ngắt lời.
- Cụ à, Ma Môn đã sớm bị tôi phế rồi, về phần Hô Diên gia, haha, bọn họ đã không còn tồn tại trên đời rồi.
Ý của Trương Dương chính là nói với bà lão biết, Ma Môn và Hô Diên gia đã bị Trương Dương loại bỏ rồi hoàn toàn không cần lo lắng.
Nghe xong Trương Dương nói, bà lão trừng mắt nhìn, hai tay không kìm nổi run lên, không dám tin, hỏi:
- Ma Môn và Hô Diên gia đều xong đời rồi?
Trương Dương cũng không nhìn bà lão, lập tức đi về phía Đường Tiểu Lan, ôm Nghiêm Lương Phi từ trong lòng Đường Tiểu Lan, đi thẳng về hướng cửa, đặt Nghiêm Lương Phi trên lưng Truy Phong, sau đó nhảy lên lưng ngựa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan không phòng bị gì, tận cho tới lúc Trương Dương bế Nghiêm Lương Phi lên lưng ngựa mới bối rối kêu lên:
- Cậu, cậu muốn mang Phi nhi nhà tôi đi đâu?
Trương Dương vỗ vỗ Truy Phong, sau đó nghiêng đầu nói với bà cụ và Đường Tiểu Lan:
- Mối thù của Nghiêm gia các người và Khương gia, dù không thể để Nghiêm Lương Phi tự mình đi báo thù, cũng nên để cậu ta tận mắt nhìn thấy đại thù đã báo, bằng không chuyện này sẽ trở thành tâm ma của cậu ta, rất bất lợi đối với việc tu luyện sau này của cậu ta.
Nghe thấy Trương Dương nói, Đường Tiểu Lan định nói gì đó nhưng bị bà lão ngăn lại, bà lão nhìn thật sâu vào Trương Dương, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói:
- Phi nhi nhà tôi giao cho ân công vậy.
Nghe thấy bà cụ nói, Đường Tiểu Lan không kìm được nói:
- Mẹ.
Bà lão hung hăng trợn mắt nhìn Đường Tiểu Lan, mắt bà đỏ lên, lúc này mới bặt lời, không nói gì nữa, lại nhìn về hướng cổng nhà.
Nhưng vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng Trương Dương và con mình đâu nữa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan hét lên, lao ra cổng sân, nhưng ngoài sân, căn bản bên ngoài không có ai.
- Phi nhi, Phi nhi…
Nước mắt lại ướt đẫm hai mắt Đường Tiểu Lan, bà lão run rẩy đi tới, giơ một bàn tay ra đặt lên vai Đường Tiểu Lan, thở dài.
Đường Tiểu Lan áp mặt vào ngực bà lão, nghẹn ngào.
Bà lão vuốt tóc Đường Tiểu Lan, ánh mắt nhìn về phía xa…
…
Sau khi Trương Dương giải thích qua cho bà lão Nghiêm gia, Truy Phong đã phóng như điên.
Chỉ trong nháy mắt Truy Phong đã đưa Trương Dương và Nghiêm Lương Phi đi xa khỏi nơi ở hiện nay của Nghiêm gia, thẳng tới tòa nhà lớn nhất mà Nghiêm Lương Phi chỉ.
Từ đầu này của Bắc Ô đến đầu bên kia Truy Phong chỉ đi mất chưa tới năm phút.
- Vù vù.
Chính ở ngoài cửa tòa nhà lớn nhất Bắc Ô, một chiếc SUV khá sang trọng đang chạy như bay trên vùng đất trống lớn.
Nhanh như Tia Chớp.
Chạy về đây, chiếc SUV này chắn trước cửa Khương gia, rất vướng mắt.
Từ khi còn ở Trường Kinh Truy Phong đã rất bất mãn với cục sắt Mercedes-Benz rồi, bởi vì khi đó Trương Dương luôn lái chiếc xe đó đi rồi bỏ nó lại biệt thự. Lần này bọn họ vốn là đi trả thù, hơn nữa Trương Dương không phản đối, vì thế Truy Phong rất thoải mái dậm lên chiếc SUV đang đỗ ở phía đó.
Oanh!
Chỉ một tiếng vang thật lớn.
SUV không khống chế được bùng một tia lửa, trôi một đoạn rất xa, bị tắc ở trước cửa Khương gia, lúc này mới dừng lại được.
Sau khi SUV dừng lại, cửa xe lập tức mở ra, bên trong hai người trẻ tuổi chạy ra.
May là không xảy ra chuyện gì, hai người đều bình yên vô sự, chỉ e xe thì hỏng hoàn toàn rồi.
Tốc độ của Truy Phong quá nhanh, cho nên móng nó giẫm lên chiếc xe này, xe thì hỏng mà hai người bên trong không sao.
Hai người đi ra sau xe, nhìn nhau, đến tận lúc này vẫn chưa biết SUV rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ đột nhiên hỏng.
Trương Dương cưỡi Truy Phong lúc này mới dừng lại, mang theo Nghiêm Lương Phi, đứng trước chiếc SUV, nhưng hai người kia hình như căn bản đều không nhìn thấy Trương Dương, đang đứng đó đôi co.
- Cái này? Cái xe này hỏng rồi?
- Mẹ nó, thế mà cũng dám nói xe mấy trăm nghìn.
- Anh, đều là do anh, kỹ thuật lái không tốt, nếu để em lái chắc chắn sẽ không bị như vậy.
- Nói vớ vẩn, sao có thể do kỹ thuật của anh được?
- Anh, anh mau nhìn.
- Nhìn cái gì, xe này vốn không phải anh làm hỏng.
- Không phải xe, là ngựa.
- Ngựa, ngựa cái gì?
Hai anh em lúc này mới phát hiện Trương Dương, đặc biệt là người trông có vẻ lớn tuổi, rõ ràng là anh, sau khi thấy Truy Phong đang chở Trương Dương ánh mắt trợn trừng.
Trương Dương xoay người xuống ngựa, sau đó mang Nghiêm Lương Phi còn đang hôn mê xuống.
Người trẻ hơn sau khi thấy Nghiêm Lương Phi hai mắt sáng lên, vỗ vai đại ca bên cạnh nói:
- Anh, anh mau nhìn, là Nghiêm Lương Phi.
- Cái gì, tiểu tử Nghiêm gia à?
Người được gọi là anh vội vàng ngẩng đầu thăm dò, phát hiện ở tay Trương Dương đúng là tiểu tử của Nghiêm gia, Nghiêm Lương Phi.
- Chú là…Hào Tử thúc của Ma Môn? Tôi là Khương An Hộ, cha tôi chính là Khương Thiên Hạ.
Thấy Nghiêm Lương Phi, người trẻ tuổi vội khoe danh, còn nhầm Trương Dương là Hào Tử mà Khương gia thuê đi đối phó với Nghiêm Lương Phi.
- Hóa ra là Hào Tử thúc, cha tôi trước đây từng nhắc tới chú, tôi là Khương An Thủ, anh của Khương An Hộ.
Người anh thấy em mình tranh chào hỏi trước, kém miếng khó chịu nên vội vàng nói theo.
Hai anh em này vào lúc trước khi Nghiêm Lương Phi đi Trường Kinh, từng nảy sinh xung đột với Nghiêm Lương Phi, còn bị cậu ta giáo huấn cho một bài.
Trương Dương nheo mắt, nhìn hai anh em nói:
- Hai người là người của Khương gia?
Khương An Thủ và Khương An Hộ vội vàng gật đầu, Trương Dương cười lạnh, tốt lắm, tìm đúng người rồi.
- Cha và ông nội chúng tôi thời gian này đều tu luyện trong núi, hiện giờ trong tòa nhà Khương gia chỉ có hai anh em tôi.
Khương An hộ trả lời, trả lời xong, không quên dương dương tự đắc nhìn anh trai, ý là mình đã giành cơ hội để nói trước rồi.
Khương An Thủ không chịu yếu thế, sợ em trai nổi bật hơn mình, vội vàng nối:
- Hào Tử thúc, hay vào nhà ngồi đã, tôi sẽ đi gọi điện bảo cha là chú đã mang Nghiêm Lương Phi về.
Đều trong Nhạn Sơn, thật đỡ tốn sức, không cần lo cá lọt lưới, Trương Dương sau khi nghe xong liền nghĩ vậy.
Sau đó hắn ngồi xổm người, điểm vài huyệt vị trên người Nghiêm Lương Phi.
Sau đó Nghiêm Lương Phi đột nhiên mở mắt, hai mắt đầy các tia máu.
- Á, Hào Tử thúc đang làm gì vậy?
Khương An Thủ và Khương An Hộ đều không biết vì sao “Hào Tử thúc” lại phải làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại? Hai anh em họ cho rằng lúc này còn sớm mới tới lúc làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại.
Hẳn là cho rằng tới tận khi trói Nghiêm Lương Phi treo ngược lên mới để cậu ta tỉnh lại, khiến cậu ta nhục nhã ê chề mới đúng.
- Là các người.
Nghiêm Lương Phi nghe thấy Khương An Thủ và Khương An Hộ nói chuyện lập tức hét lớn, giống như con cá giãy trên đất, đấm một quyền về phía mỗi người.
Thùng thùng!
Hai quyền này của Nghiêm Lương Phi là dồn hết lực, không lưu tình chút nào.
- A!
Khương An Thủ và Khương An Hộ lập tức bị đánh gục trên đất, hai người bị đánh hoa mắt chóng mắt, nằm trên đất kêu khóc.
- Hào Tử thúc, mau mau ngăn anh ta lại.
Khương An Thủ đương nhiên biết hai anh em mình không phải đối thủ của Nghiêm Lương Phi, cho nên mới liếc mắt, không quản đau đớn hét lên với Trương Dương.
/1041
|