Bởi vì phải lưu lại một ngày ở Bắc Ô, cho nên việcđầu tiên của Trương Dương chính là gọi điện trước cho Mễ Tuyết, thông báo một chút, không để cho Mễ Tuyết quá lo lắng.
Dù sao lúc đầu khi rời khỏi Trường Kinh, Trương Dương vốn cho rằng sẽ không để lỡ thời gian quá dài, nhưng hiện tại Nghiêm Lương Phi lần nữa bất tỉnh, Trương Dương lại không tiện rời khỏi.
Nhận được điện thoại của Trương Dương, Mễ Tuyết cũng yên tâm, người đàn ông có chuyện riêng cần làm, điều này rất bình thường, Mễ Tuyết rất yên tâm về Trương Dương, cho nên không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò Trương Dương một chút, chẳng hạn như cần phải chăm sóc kỹ lưỡng bản thân, sau đó cúp điện thoại.
Nghiêm gia tuy rằng không lớn, nhưng còn rất nhiều phòng để trống, Đường Tiểu Lan cố ý lấy phòng lúc trước của Nghiêm Lương Phi cho Trương Dương, còn bà vẫn ở bên cạnh giường canh giữ nghiêm ngặt Nghiêm Lương Phi, chờ mong con trai của mình tỉnh lại.
Cuối cùng không có việc gì, Trương Dương lúc này mới có thời gian quan sát bảo bối mà hắn lấy được trong biệ tthự Nhạn Minh Sơn, bản Độc Kinh có một không hai kia, Bạch Diễm Ma Sâm cùng với nội đan linh thú được gói lại bởi da thú không biết tên, đều được Trương Dương lấy ra từ trong một túi vải bố, đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy da thú kia, ánh mắt của hai tiểu tử Tia ChớpvàVô Ảnh đều nhìn thẳng, chỉ tiếc, bởi vì Bạch Diễm Ma Sâm đã bị Trương Dương đặt ở bên cạnh, khiến hai tiểu tử kia muốn đi tới cũng không dám đi, bộ dáng khác thường kia rất đáng yêu.
- Chít chít chít.
- Xèo xèo xèo.
Hai tiểu tử kia không ai bảo ai cùng lúc đưa ra kháng nghị với Trương Dương, yêu cầu Trương Dương để Bạch Diễm Ma Sâm ra xa, không nên để cùng một chỗ với nội đan linh thú.
Trương Dương cười ha hả, sờ cái đầu của hai tiểu tử này, nói với bọn chúng:
- Không nên gấp, ta sẽ không quên một phần cho các ngươi.
Nội đaninh thú này, Trương Dương còn chưa nghĩ ra nào xử lý như nào, nếu chỉ đơn độc sử dụng nội đan linh thú này không khỏi lãng phí quá nhiều, nếu như có thể phối hợp với các linh dược khác chế tạo thành linh đan, đây mới có thể phát huy hết tác dụng lớn nhất của viên nội đan này, cho nên Trương Dương cũng không nóng nảy.
Về phần Bạch Diễm Ma Sâm, Trương Dương thật sự cũng hơi nhức đầu. Vật này nói nó là bảo vật thì nó đích thật lại là bảo bối ngàn năm hiếm thấy, nhưng nói nó là độc vật thì nó ngược lại cũng là vật mà gây độc khiến cho tất cả những người tu luyện nghe đến quá ư là sợ hãi, xử lý nó như thế nào, hiện tại Trương Dương còn chưa nghĩ ra.
Cho nên sự chú ý của Trương Dương đặt vào bản Độc Kinh có một không hai kia.
Hơn nữa nửa bản Độc Kinh có một không hai còn lại mà Nghiêm gia lão nhân lúc trước đưa cho hắn, toàn bộ bản chính của Độc Kinh có một không hai đều rơi vào tay của Trương Dương. Trên Độc Kinh, ghi chép rất nhiều phương pháp phối chế độc dược, cùng với dược lý dược tính của chúng, nhưng Trương Dương chú ý nhất vẫn là bên trên có ghi chép cách phối chế đơn thuốc giải độc.
Quyển sách này gần như liệt kê ra mấy chục triệu loại độc dược lớn nhỏ từ mấy ngàn năm nay, trong đó chất độc hoá học không có cách nào giải độc lại rất ít ỏi, đại đa số độc dược đều ghi chú phương pháp phối chế thuốc giải độc của nó, thậm chí một số ghi chép về độc dược còn ghi chú ra những phương pháp phối chế khác, sử dụng hỗn hợp, ngược lại sẽ sinh ra hiệu quả tốt hơn.
Trên nửa bản Độc Kinh thượng, phần lớn là ghi chép rất nhiều thiên môn độc dược, dược liệu phối chế một số độc dược này, rất quý báu, rất khó tìm, cho nên Khương gia chiếm được nửa bản Độc Kinh này, nhưng căn bản không chế tạo ra được độc dược ghi chép ở trên, chẳng khác nào là vào Bảo Sơn lại tay không mà ra, thảo nào bọn họ muốn lấy được nửa bản còn lại.
Trương Dương tốn cả buổi tối, cẩn thận nghiên cứu một lần bản Độc Kinh này, ghi tạc trong đầu tất cả phương pháp phối chế thuốc giải từ lớn đến nhỏ.
Trong bản Độc Kinh có một không hai này, có rất nhiều độc dược kịch độc bị cho là không có thuốc nào chữa được, không ngờ đều đánh dấu có thuốc giải độc, những thứ này đều là bảo vật vô giá, Trương Dương sau khi nhìn thấy, trong lòng càng tràn đầy ngưỡng mộ đối với Trương gia tiền bối đã soạn ra bản Độc Kinh này.
Đây mới là chỗ quý báu nhất của quyển Độc Kinh này, chắc chắn, đây mới là quyển Độc Kinh có một không hai mà Trương gia tiền bối ban đầu sáng tác, hy vọng lưu đồ vật này lại cho người đời sau, nhưng chỉ tiếc, bản Độc Kinh này trong mắt người ở thế tục, một số phương pháp phối chế chế tạo ra độc dược mới là quý báu nhất, thật uổng phí cho bản Độc Kinh có một không hai này, cũng thật uổng phí cho tấm lòng của tiền bối Trương gia, người sáng tác ra bản Độc Kinh có một không hai năm đó.
Trương Dương cũng không muốn phụ lòng tâm huyết của vị tiền bối kia, thấm thoát, Trương Dương đã xem xong đến tờ cuối cùng của bản Độc Kinh có một không hai này, khép lại Độc Kinh, liền nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài, lúc này trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng rồi.
Thở một hơi thật dài, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Trương Dương càng thêm dồi dào, cũng là lĩnh ngộ một điều tốt khác của tự nhiên chi đạo, lúc trước ở trong biệt thự Nhạn Minh Sơn, từ đầu đến cuối đều chỉ lo giúp Nghiêm Lương Phi áp chế nội công tẩu hoả nhập ma, giúp Vương Đạo Lâm gia chủ của Vương gia khống chế nội công bị tiêu hao, từng bước khôi phục như cũ.
Một ngày mới bắt đầu vào lúc sáng sớm, khép lại sách vở, Trương Dương đứng dậy duỗi lưng một cái, hai tiểu tử Truy Phong và Vô Ảnh nhìn thấy Trương Dương tập trung tinh thần xem bản Độc Kinh có một không hai kia, rất nhàm chán vì thế liền nằm ngủ ở trên bàn, Tia Chớp nằm cong người, nằm ngáy o…o..., còn Vô Ảnh thì nằm ở trên cái đuôi của Truy Phong, lộ ra cái bụng trắng, nước miếng từ trong khóe miệng chảy ra, đáng yêu vô cùng.
Trương Dương cười ha hả, sau đó đi ra cửa phòng.
Suy cho cùng Bắc Ô chỉ là huyện thành nhỏ, vừa ra cửa phòng, một luồng gió nhẹ mát mẻ đập vào mặt, so với không khí vẩn đục trong thành phố.
Không khí nơi này trong lành gấp bao nhiêu lần.
Trương Dương hít một hơi thật sâu, duỗi hai cánh tay, cảm thụ sự sảng khoái mát mẻ chỉ có ở tiểu viện của gia đình nông dân.
Tuy nhiên sau một lát, Trương Dương đột nhiên nhíu mày, hắn nhận thấy một luồng sát ý nhàn nhạt, mà luồng sát ý này, không ngờ đến từ trong cơ thể của hắn.
Một luồng cảm xúc thô bạo, đang rục rịch ở đáy lòng, không ngừng ảnh hưởng đến ý nghĩ của hắn, khiến Trương Dương đột nhiên sinh ra một luồng cảm xúc thô bạo muốn phá huỷ hết tất cả những thứ trước mắt.
Sáng sớm tươi đẹp như vậy, không khí thanh tân như thế, tiểu viện trước mắt sạch sẽ, sao lại vô duyên vô cớ khiến cho hắn có cảm giác như thế.
Trương Dương cảm thấy không ổn, lập tức khoanh chân ngồi xuống tập trung tư tưởng suy nghĩ.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình mình trúng âm hoa chi độc?
Phản ứng đầu tiên của Trương Dương là nghĩ tới có thể trong lúc lơ đãng bị người của Khương gia hạ độc, thủ đoạn mà người của Khương gia hạ là âm hoa chi độc, Trương Dương chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ không ngờ có thể hạ độc Mễ Tuyết, còn làm cho hắn không thể phát giác, điểm ấy cũng đủ để nói rõ sự lợi hại của thủ pháp hạ độc của bọn họ.
Không đúng.
Sau khi ngồi xuống tập trung suy nghĩ, Trương Dương đã nhanh chóng tiêu tan luồng cảm xúc thô bạo này, sau đó, Trương Dương kiểm tra người của hắn một chút, hắn không hề có dấu hiệu trúng độc gì cả.
Trương Dương nhíu mày, rơi vào trầm tư thật lâu, hắn đang suy nghĩ lại chuyện đã qua, hắn tại sao lại đột nhiên sinh ra luồng cảm xúc thô bạo này.
Hiện giờ Trương Dương mặc dù chỉ là người tu luyện nội công tứ tầng, nhưng bởi vì lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo khiến hắn trước tiên tiến vào cảnh giới đại viên mãn, cũng bởi vì lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, hắn tuyệt đối sẽ không tẩu hỏa nhập ma, như vậy vấn đế cuối cùng xuất phát từ đâu?
Mang theo Nghiêm Lương Phi rời khỏi Trường Kinh, một mạch chạy về Bắc Ô, sau lại tìm tới Khương gia, sau khi tiến vào Nhạn Minh Sơn, diệt Khương gia, vào thuỷ lao giết con cá lọt lưới kia, cứu Vương Đạo Lâm, cuối cùng tạo ra một trận đại hỏa, thiêu hủy biệt thự chứa đầy tội ác kia, từng màn giống như cuốn phim quay lại trước mắt của Trương Dương, hiện lên rất nhanh.
Xoạt.
Hình ảnh chính mình giày xéo giết chết Trương Lâm kia dừng lại trong đầu của Trương Dương.
Trương Dương rốt cục tìm được ngọn nguồn dẫn tới cảm xúc thô bạo này.
Sự phẫn nộ oán hận của Trương Lâm trước khi chết, sau khi hắn nghe hết tất cả lời nói của cậu ta, trong lòng dâng lên một luồng lửa giận, cùng với thủ đoạn giết người của hắn sau đó chính là căn nguyên sinh ra luồng cảm xúc thô bạo của hắn lúc này.
Người và động vật khác nhau, người hiểu được bảy thứ tình cảm vui mừng, giận, lo, suy nghĩ, đau buồn, kinh sợ, cho nên sẽ có sáu loại dục vọng khác nhau sắc, âm, hương, vị, xúc, pháp.
Mỗi người, đều có thủ hộ kiên định trong lòng, đều có thất tình lục dục của riêng mình, ví như căn nguyên mà Trương Lâm oán hận Trương Dương là vì Trương Dương giết cả nhà của anh ta ở Hoa Đà, mà cả nhà của anh ta ở Hoa Đà bởi vì ham muốn bí pháp của Trương Dương mà làm hại Trương Dương lại bị Trương Lâm quên đi một cách tự nhiên cho nên anh ta oán hận Trương Dương đúng là hợp tình hợp lý, Trương Lâm không hề ý thức được nhân quả ban đầu của sự tình.
Mà Trương Dương, để ý nhất là Mễ Tuyết, hắn sở dĩ dùng thủ đoạn giết chết tàn nhẫn như vậy cũng là bởi vì chạm đến lợi ích của hắn, mà Trương gia cư Hoa Đà, nếu không phải làm hại Trương Dương mưu đồ bí pháp, như thế nào lại đưa tới tai ương diệt môn?
Thiện ác hữu báo, có nhân quả báo ứng.
Những thứ này chẳng phải là sự kéo dài của sinh mạng, là tầm quan trọng của sinh mạng sao?
Mỗi người chúng ta, sống trên thế giới này, không phải là vì khổ tâm tu luyện, không phải là vì vinh hoa phú quý, mà là vì mình, vì bảo vệ những người thân yêu nhất của mình.
Trương Dương bỗng nhiên có tất cả cảm ngộ, nhịn không được, vì thế ngẩng đầu lên, gào to một tiếng.
Một ngụm chất khí màu trắng đục đột nhiên từ trong miệng của Trương Dương phun ra, mang theo âm thành dài muốn đâm rách màng tai, nhằm về phía khoảng không, sau đó tiêu tan vô hình!
- Chúc mừng cậu.
Bà lão của Nghiêm gia đúng lúc xuất hiện ở cửa phòng, bà ấy nhìn Trương Dương, tâm tư trong lòng hỗn loạn.
Bà tuy rằng không biết Trương Dương lúc này đang làm cái gì, nhưng từ vẻ mặt vui sướng kia của Trương Dương thêm vào đó biểu hiện của Trương Dương lúc nãy có thể thấy, Trương Dương lần này nhất định là tu vi lại vừa tinh tiến.
Trương Dương lúc này so với Trương Dương mà bà gặp trước một ngày càng thêm thần bí hơn lúc trước.
Trương Dương thu hồi tâm trạng, luồng cảm xúc thô bạo trước đó đã sớm biến mất, mà hắn lại lĩnh ngộ sâu thêm một tầng về tự nhiên chi đạo.
Có thể nói, tâm tình của Trương Dương lúc này bỗng nhiên lên tới cực điếm.
Giác ngộ lần này mang tới nhiều lợi ích, lại trực tiếp nâng cao tâm cảnh của Trương Dương, có thể nói hắn đã hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị đột phá nội công tứ tầng hậu kỳ, còn đột phá khi nào cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn thấy bà cụ Nghiêm gia, trên mặt Trương Dương lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, tiến lên một bước đỡ bà lão.
- Người đã già, đương nhiên rất khó ngủ, trước đây, cụ nhà tôi, mỗi ngày vào sáng sớm, đều dẫn tôi đến viện tử này, hít thở không khí trong lành.
Bà lão nhìn Trương Dương trong lòng cảm khái nói:
- Ông ấy luôn nói, sáng sớm nên hít thở nhiều một chút, có thể khiến chúng ta sống lâu hơn mấy ngày, cậu nói, tôi, sống lâu như vậy, có ý nghĩa gì chứ?
Dù sao lúc đầu khi rời khỏi Trường Kinh, Trương Dương vốn cho rằng sẽ không để lỡ thời gian quá dài, nhưng hiện tại Nghiêm Lương Phi lần nữa bất tỉnh, Trương Dương lại không tiện rời khỏi.
Nhận được điện thoại của Trương Dương, Mễ Tuyết cũng yên tâm, người đàn ông có chuyện riêng cần làm, điều này rất bình thường, Mễ Tuyết rất yên tâm về Trương Dương, cho nên không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò Trương Dương một chút, chẳng hạn như cần phải chăm sóc kỹ lưỡng bản thân, sau đó cúp điện thoại.
Nghiêm gia tuy rằng không lớn, nhưng còn rất nhiều phòng để trống, Đường Tiểu Lan cố ý lấy phòng lúc trước của Nghiêm Lương Phi cho Trương Dương, còn bà vẫn ở bên cạnh giường canh giữ nghiêm ngặt Nghiêm Lương Phi, chờ mong con trai của mình tỉnh lại.
Cuối cùng không có việc gì, Trương Dương lúc này mới có thời gian quan sát bảo bối mà hắn lấy được trong biệ tthự Nhạn Minh Sơn, bản Độc Kinh có một không hai kia, Bạch Diễm Ma Sâm cùng với nội đan linh thú được gói lại bởi da thú không biết tên, đều được Trương Dương lấy ra từ trong một túi vải bố, đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy da thú kia, ánh mắt của hai tiểu tử Tia ChớpvàVô Ảnh đều nhìn thẳng, chỉ tiếc, bởi vì Bạch Diễm Ma Sâm đã bị Trương Dương đặt ở bên cạnh, khiến hai tiểu tử kia muốn đi tới cũng không dám đi, bộ dáng khác thường kia rất đáng yêu.
- Chít chít chít.
- Xèo xèo xèo.
Hai tiểu tử kia không ai bảo ai cùng lúc đưa ra kháng nghị với Trương Dương, yêu cầu Trương Dương để Bạch Diễm Ma Sâm ra xa, không nên để cùng một chỗ với nội đan linh thú.
Trương Dương cười ha hả, sờ cái đầu của hai tiểu tử này, nói với bọn chúng:
- Không nên gấp, ta sẽ không quên một phần cho các ngươi.
Nội đaninh thú này, Trương Dương còn chưa nghĩ ra nào xử lý như nào, nếu chỉ đơn độc sử dụng nội đan linh thú này không khỏi lãng phí quá nhiều, nếu như có thể phối hợp với các linh dược khác chế tạo thành linh đan, đây mới có thể phát huy hết tác dụng lớn nhất của viên nội đan này, cho nên Trương Dương cũng không nóng nảy.
Về phần Bạch Diễm Ma Sâm, Trương Dương thật sự cũng hơi nhức đầu. Vật này nói nó là bảo vật thì nó đích thật lại là bảo bối ngàn năm hiếm thấy, nhưng nói nó là độc vật thì nó ngược lại cũng là vật mà gây độc khiến cho tất cả những người tu luyện nghe đến quá ư là sợ hãi, xử lý nó như thế nào, hiện tại Trương Dương còn chưa nghĩ ra.
Cho nên sự chú ý của Trương Dương đặt vào bản Độc Kinh có một không hai kia.
Hơn nữa nửa bản Độc Kinh có một không hai còn lại mà Nghiêm gia lão nhân lúc trước đưa cho hắn, toàn bộ bản chính của Độc Kinh có một không hai đều rơi vào tay của Trương Dương. Trên Độc Kinh, ghi chép rất nhiều phương pháp phối chế độc dược, cùng với dược lý dược tính của chúng, nhưng Trương Dương chú ý nhất vẫn là bên trên có ghi chép cách phối chế đơn thuốc giải độc.
Quyển sách này gần như liệt kê ra mấy chục triệu loại độc dược lớn nhỏ từ mấy ngàn năm nay, trong đó chất độc hoá học không có cách nào giải độc lại rất ít ỏi, đại đa số độc dược đều ghi chú phương pháp phối chế thuốc giải độc của nó, thậm chí một số ghi chép về độc dược còn ghi chú ra những phương pháp phối chế khác, sử dụng hỗn hợp, ngược lại sẽ sinh ra hiệu quả tốt hơn.
Trên nửa bản Độc Kinh thượng, phần lớn là ghi chép rất nhiều thiên môn độc dược, dược liệu phối chế một số độc dược này, rất quý báu, rất khó tìm, cho nên Khương gia chiếm được nửa bản Độc Kinh này, nhưng căn bản không chế tạo ra được độc dược ghi chép ở trên, chẳng khác nào là vào Bảo Sơn lại tay không mà ra, thảo nào bọn họ muốn lấy được nửa bản còn lại.
Trương Dương tốn cả buổi tối, cẩn thận nghiên cứu một lần bản Độc Kinh này, ghi tạc trong đầu tất cả phương pháp phối chế thuốc giải từ lớn đến nhỏ.
Trong bản Độc Kinh có một không hai này, có rất nhiều độc dược kịch độc bị cho là không có thuốc nào chữa được, không ngờ đều đánh dấu có thuốc giải độc, những thứ này đều là bảo vật vô giá, Trương Dương sau khi nhìn thấy, trong lòng càng tràn đầy ngưỡng mộ đối với Trương gia tiền bối đã soạn ra bản Độc Kinh này.
Đây mới là chỗ quý báu nhất của quyển Độc Kinh này, chắc chắn, đây mới là quyển Độc Kinh có một không hai mà Trương gia tiền bối ban đầu sáng tác, hy vọng lưu đồ vật này lại cho người đời sau, nhưng chỉ tiếc, bản Độc Kinh này trong mắt người ở thế tục, một số phương pháp phối chế chế tạo ra độc dược mới là quý báu nhất, thật uổng phí cho bản Độc Kinh có một không hai này, cũng thật uổng phí cho tấm lòng của tiền bối Trương gia, người sáng tác ra bản Độc Kinh có một không hai năm đó.
Trương Dương cũng không muốn phụ lòng tâm huyết của vị tiền bối kia, thấm thoát, Trương Dương đã xem xong đến tờ cuối cùng của bản Độc Kinh có một không hai này, khép lại Độc Kinh, liền nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài, lúc này trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng rồi.
Thở một hơi thật dài, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Trương Dương càng thêm dồi dào, cũng là lĩnh ngộ một điều tốt khác của tự nhiên chi đạo, lúc trước ở trong biệt thự Nhạn Minh Sơn, từ đầu đến cuối đều chỉ lo giúp Nghiêm Lương Phi áp chế nội công tẩu hoả nhập ma, giúp Vương Đạo Lâm gia chủ của Vương gia khống chế nội công bị tiêu hao, từng bước khôi phục như cũ.
Một ngày mới bắt đầu vào lúc sáng sớm, khép lại sách vở, Trương Dương đứng dậy duỗi lưng một cái, hai tiểu tử Truy Phong và Vô Ảnh nhìn thấy Trương Dương tập trung tinh thần xem bản Độc Kinh có một không hai kia, rất nhàm chán vì thế liền nằm ngủ ở trên bàn, Tia Chớp nằm cong người, nằm ngáy o…o..., còn Vô Ảnh thì nằm ở trên cái đuôi của Truy Phong, lộ ra cái bụng trắng, nước miếng từ trong khóe miệng chảy ra, đáng yêu vô cùng.
Trương Dương cười ha hả, sau đó đi ra cửa phòng.
Suy cho cùng Bắc Ô chỉ là huyện thành nhỏ, vừa ra cửa phòng, một luồng gió nhẹ mát mẻ đập vào mặt, so với không khí vẩn đục trong thành phố.
Không khí nơi này trong lành gấp bao nhiêu lần.
Trương Dương hít một hơi thật sâu, duỗi hai cánh tay, cảm thụ sự sảng khoái mát mẻ chỉ có ở tiểu viện của gia đình nông dân.
Tuy nhiên sau một lát, Trương Dương đột nhiên nhíu mày, hắn nhận thấy một luồng sát ý nhàn nhạt, mà luồng sát ý này, không ngờ đến từ trong cơ thể của hắn.
Một luồng cảm xúc thô bạo, đang rục rịch ở đáy lòng, không ngừng ảnh hưởng đến ý nghĩ của hắn, khiến Trương Dương đột nhiên sinh ra một luồng cảm xúc thô bạo muốn phá huỷ hết tất cả những thứ trước mắt.
Sáng sớm tươi đẹp như vậy, không khí thanh tân như thế, tiểu viện trước mắt sạch sẽ, sao lại vô duyên vô cớ khiến cho hắn có cảm giác như thế.
Trương Dương cảm thấy không ổn, lập tức khoanh chân ngồi xuống tập trung tư tưởng suy nghĩ.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình mình trúng âm hoa chi độc?
Phản ứng đầu tiên của Trương Dương là nghĩ tới có thể trong lúc lơ đãng bị người của Khương gia hạ độc, thủ đoạn mà người của Khương gia hạ là âm hoa chi độc, Trương Dương chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ không ngờ có thể hạ độc Mễ Tuyết, còn làm cho hắn không thể phát giác, điểm ấy cũng đủ để nói rõ sự lợi hại của thủ pháp hạ độc của bọn họ.
Không đúng.
Sau khi ngồi xuống tập trung suy nghĩ, Trương Dương đã nhanh chóng tiêu tan luồng cảm xúc thô bạo này, sau đó, Trương Dương kiểm tra người của hắn một chút, hắn không hề có dấu hiệu trúng độc gì cả.
Trương Dương nhíu mày, rơi vào trầm tư thật lâu, hắn đang suy nghĩ lại chuyện đã qua, hắn tại sao lại đột nhiên sinh ra luồng cảm xúc thô bạo này.
Hiện giờ Trương Dương mặc dù chỉ là người tu luyện nội công tứ tầng, nhưng bởi vì lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo khiến hắn trước tiên tiến vào cảnh giới đại viên mãn, cũng bởi vì lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, hắn tuyệt đối sẽ không tẩu hỏa nhập ma, như vậy vấn đế cuối cùng xuất phát từ đâu?
Mang theo Nghiêm Lương Phi rời khỏi Trường Kinh, một mạch chạy về Bắc Ô, sau lại tìm tới Khương gia, sau khi tiến vào Nhạn Minh Sơn, diệt Khương gia, vào thuỷ lao giết con cá lọt lưới kia, cứu Vương Đạo Lâm, cuối cùng tạo ra một trận đại hỏa, thiêu hủy biệt thự chứa đầy tội ác kia, từng màn giống như cuốn phim quay lại trước mắt của Trương Dương, hiện lên rất nhanh.
Xoạt.
Hình ảnh chính mình giày xéo giết chết Trương Lâm kia dừng lại trong đầu của Trương Dương.
Trương Dương rốt cục tìm được ngọn nguồn dẫn tới cảm xúc thô bạo này.
Sự phẫn nộ oán hận của Trương Lâm trước khi chết, sau khi hắn nghe hết tất cả lời nói của cậu ta, trong lòng dâng lên một luồng lửa giận, cùng với thủ đoạn giết người của hắn sau đó chính là căn nguyên sinh ra luồng cảm xúc thô bạo của hắn lúc này.
Người và động vật khác nhau, người hiểu được bảy thứ tình cảm vui mừng, giận, lo, suy nghĩ, đau buồn, kinh sợ, cho nên sẽ có sáu loại dục vọng khác nhau sắc, âm, hương, vị, xúc, pháp.
Mỗi người, đều có thủ hộ kiên định trong lòng, đều có thất tình lục dục của riêng mình, ví như căn nguyên mà Trương Lâm oán hận Trương Dương là vì Trương Dương giết cả nhà của anh ta ở Hoa Đà, mà cả nhà của anh ta ở Hoa Đà bởi vì ham muốn bí pháp của Trương Dương mà làm hại Trương Dương lại bị Trương Lâm quên đi một cách tự nhiên cho nên anh ta oán hận Trương Dương đúng là hợp tình hợp lý, Trương Lâm không hề ý thức được nhân quả ban đầu của sự tình.
Mà Trương Dương, để ý nhất là Mễ Tuyết, hắn sở dĩ dùng thủ đoạn giết chết tàn nhẫn như vậy cũng là bởi vì chạm đến lợi ích của hắn, mà Trương gia cư Hoa Đà, nếu không phải làm hại Trương Dương mưu đồ bí pháp, như thế nào lại đưa tới tai ương diệt môn?
Thiện ác hữu báo, có nhân quả báo ứng.
Những thứ này chẳng phải là sự kéo dài của sinh mạng, là tầm quan trọng của sinh mạng sao?
Mỗi người chúng ta, sống trên thế giới này, không phải là vì khổ tâm tu luyện, không phải là vì vinh hoa phú quý, mà là vì mình, vì bảo vệ những người thân yêu nhất của mình.
Trương Dương bỗng nhiên có tất cả cảm ngộ, nhịn không được, vì thế ngẩng đầu lên, gào to một tiếng.
Một ngụm chất khí màu trắng đục đột nhiên từ trong miệng của Trương Dương phun ra, mang theo âm thành dài muốn đâm rách màng tai, nhằm về phía khoảng không, sau đó tiêu tan vô hình!
- Chúc mừng cậu.
Bà lão của Nghiêm gia đúng lúc xuất hiện ở cửa phòng, bà ấy nhìn Trương Dương, tâm tư trong lòng hỗn loạn.
Bà tuy rằng không biết Trương Dương lúc này đang làm cái gì, nhưng từ vẻ mặt vui sướng kia của Trương Dương thêm vào đó biểu hiện của Trương Dương lúc nãy có thể thấy, Trương Dương lần này nhất định là tu vi lại vừa tinh tiến.
Trương Dương lúc này so với Trương Dương mà bà gặp trước một ngày càng thêm thần bí hơn lúc trước.
Trương Dương thu hồi tâm trạng, luồng cảm xúc thô bạo trước đó đã sớm biến mất, mà hắn lại lĩnh ngộ sâu thêm một tầng về tự nhiên chi đạo.
Có thể nói, tâm tình của Trương Dương lúc này bỗng nhiên lên tới cực điếm.
Giác ngộ lần này mang tới nhiều lợi ích, lại trực tiếp nâng cao tâm cảnh của Trương Dương, có thể nói hắn đã hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị đột phá nội công tứ tầng hậu kỳ, còn đột phá khi nào cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn thấy bà cụ Nghiêm gia, trên mặt Trương Dương lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, tiến lên một bước đỡ bà lão.
- Người đã già, đương nhiên rất khó ngủ, trước đây, cụ nhà tôi, mỗi ngày vào sáng sớm, đều dẫn tôi đến viện tử này, hít thở không khí trong lành.
Bà lão nhìn Trương Dương trong lòng cảm khái nói:
- Ông ấy luôn nói, sáng sớm nên hít thở nhiều một chút, có thể khiến chúng ta sống lâu hơn mấy ngày, cậu nói, tôi, sống lâu như vậy, có ý nghĩa gì chứ?
/1041
|