Không hề để ý tới những Ninja đã bỏ mình này nữa, Trương Dương trong lòng đã tính xong bước tiếp theo.
Khách sạn Kinh Dương Tứ Hoa nhất định phải đi một chuyến, vốn là Trương Dương tính mời cả lão gia tử Trương Bình Lỗ, ông ngoại Trương Đạo Phong cùng với ông cậu Trương Vận An đến biệt thự, cùng thương lượng một chút chuyện lần này đám người Nhật Hàn núp bóng hoạt động giao lưu y học để lén lén lút lút chuẩn bị mưu đồ bất chính với.
Thế nhưng hiện tại thì Trương Dương đã thay đổi chú ý.
Hoạt động giao lưu y học trước mắt vẫn chưa tuyên bố công khai, lần này đám Nhật Hàn chỉ đến với số ít, bọn họ chỉ là đại biểu cho phía Nhật Hàn lúc giao lưu y học mà thôi.
Đến lúc đó chờ cho hoạt động giao lưu y học chính thức công khai thì phía Nhật Hàn mới có thể liên tục phái người sang Trung Hoa tiến hành giao lưu y học, Trương Dương kết luận rằng khi đó mới thời điểm các cao thủ phía Nhật Hàn ngầm lẻn vào Trung Hoa.
- Những người đó, đều chết hết rồi?
Kiều Dịch Hồng thấy Trương Dương trở về thì cẩn thận hỏi một câu, mặc dù là cao thủ nội kình tam đẳng, lại nhiều năm tu luyện nhưng trước nay anh ta chưa bao giờ làm chuyện gì khoa trương, năng lực tu luyện được phần nhiều đều chỉ là để tự bảo vệ mình, cho nên nhiều năm như vậy anh ta cũng mới chỉ là làm một gã trinh thám tư nhân, mà không nghĩ qua việc dựa vào nội kình đi buôn bán một số thứ thì càng thêm dễ dàng kiếm được tiền.
Trương Dương gật đầu, đối với đám ngoại quốc hoàn toàn không có ý tốt này, hắn căn bản không có bất kỳ chút cảm thông nào.
Hôm nay sở dĩ Trương Dương gặp phải mà chịu cùng đám Ninja này dây dưa, tuyệt không phải là chúng có thực lực siêu quần mà chỉ là bởi vì Trương Dương muốn xem xem đám Ninja này rốt cuộc là có tài nghệ gì mà thôi.
Nhưng rất đáng tiếc, những Ninja này đơn giản là có phương thức sử dụng nội kình hoàn toàn khác biệt với giới tu luyện Trung Hoa, cho nên mới khiến cho phương thức tấn công của bọn họ lộ ra vẻ thần kỳ đến vậy.
Cấp bậc thực lực của bọn họ cũng không thể dùng cấp bậc tu luyện nội kình của Trung Hoa phân chia một cách chuẩn xác, mấy tên Ninja này cùng lắm cũng chỉ tương đương với người tu luyện nội kình tam đẳng của Trung Hoa mà thôi.
Những thứ hư vô như năng lực tạo phân thân ảnh cũng chỉ là những thủ thuật che mắt của Ninja mà thôi, trừ việc khiến cho phương thức tấn công của bọn họ càng thêm quỷ dị ra thì căn bản không còn thêm bất cứ tác dụng gì, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Năng lực phân thân thực sự thì dù chỉ có một nửa thực lực thậm chí vẫn chưa tới một nửa thực lực của bản thể thì cũng tuyệt đối không thể khinh thường, có thể nói, bất kỳ một cái người tu luyện nào có năng lực phân thân, tùy tiện cho ra một phân thân là có thể đánh cho một người tu luyện nội kình tam đẳng hậu kỳ như Kiều Dịch Hồng không còn chút đường sống.
- Sư phụ!
- Sư phụ!
Lúc này, Khúc Mỹ Lan cùng Nghiêm Lương Phi rốt cục đã chạy tới đây, thực lực của bọn họ không như tam đại linh thú, cho nên không cảm nhận được Trương Dương gặp phải tập kích ngay cửa nhà mình, nhưng bọn họ thấy tam đại linh thú đồng thời chạy đi thì đoán biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên mới đuổi tới.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Khúc Mỹ Lan cùng Nghiêm Lương Phi cũng mở to hai mắt mà nhìn, Khúc Mỹ Lan quan sát một chút thi thể đám Ninja trên mặt đất, nhịn không được liền hỏi:
- Những kẻ này đều là Ninja Nhật Bản sao?
- Sư phụ, Khúc sư tỷ nói hôm nay người đã dạy dỗ mấy người Nhật Bản, lẽ nào đám Ninja này chính là định báo thù?
Nghiêm Lương Phi nhìn đám Ninja kia mà trong lòng rất mực hiếu kỳ.
- Những chuyện này để sau hẵng nói!
Trương Dương nhìn Khúc Mỹ Lan và Nghiêm Lương Phi, chỉ vào hai chú cháu Kiều Dịch Hồng và Kiều Hổ cạnh đó mà bảo:
- Các ngươi đưa hai người bọn họ về trước, ta còn có chút chuyện phải làm.
Kiều Dịch Hồng ôm Kiều Hổ, anh ta nhìn Trương Dương mà phảng phất đã đoán được Trương Dương muốn làm gì, còn Kiều Hổ thì vẫn giữ vẻ mặt sùng bái nhìn Trương Dương.
Mỗi đứa trẻ đều có giấc mơ võ hiệp, không phải nghi ngờ chút nào rằng Trương Dương ở trong lòng Kiều Hổ chính là đại hiệp lợi hại nhất, nếu không phải Kiều Dịch Hồng vẫn đang ngăn cản thì nó đã sớm nhào tới chỗ Trương Dương, quấn quít lấy Trương Dương mà xin dạy võ công rồi.
Khúc Mỹ Lan vừa nghe Trương Dương nói xong thì liền đi tới cạnh Kiều Dịch Hồng đưa tay ra mời.
Nghiêm Lương Phi lại giống như đã đoán ra Trương Dương muốn đi làm cái gì, nóng lòng muốn quan sát nên có ý muốn đi theo Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu ra hiệu cho Nghiêm Lương Phi, sau đó cưỡi lên Truy Phong, Tia chớp và Vô Ảnh thì lập tức bò tới trên người hắn, giờ chúng tựa hồ cũng biết phải đi làm cái gì, nỗi bất mãn lúc ban ngày không được Trương Dương mang theo trên người nay lập tức hóa thành hư ảo.
- Vâng thưa sư phụ, sư nương nói hôm nay người vẫn chưa dùng bữa tối, mới vừa làm xong cơm ở nhà, đang chờ người về ăn ạ!
Khúc Mỹ Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì, đúng lúc chuẩn bị rời đi thì bỗng nói với Trương Dương.
Trương Dương trong lòng ấm áp, ngoắt ngoắt tay, nói:
- Bảo với sư nương Mễ Tuyết, ta đi xem xem có việc gì không rồi sẽ về.
Nói xong, Trương Dương xử lý thi thể năm tên Ninja rồi cưỡi Truy Phong, hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất ngay trước mặt mọi người.
Tại khách sạn Kinh Dương Tứ Hoa, Kim Hiền Thần dẫn theo Phác Vĩnh Tuấn đang đợi người tại một chòi nghỉ mát ở vườn hoa mé sau khách sạn.
- Sư phụ, sao chúng ta phải liên thủ cùng đám người Nhật Bản kia!
Phác Vĩnh Tuấn trên mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện, trong mắt y, đám người Nhật Bản kia cũng chán phèo chẳng kém cái gã tên Trương Dương mà y chưa bao giờ gặp mặt!
- Ai nói chúng ta yêu cầu liên thủ cùng đám người Nhật Bản kia?
Kim Hiền Thần yên lặng ngồi trên ghế ở trong chòi nghỉ mát, dựa vào cột trụ chòi nghỉ mát rồi nhắm mắt lại, phảng phất như đang hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có nơi đây.
Trước đó y cũng đã dặn dò qua với lão chủ khách sạn này, lúc này thì vườn hoa mé sau khách sạn đã không mở cửa nữa, nói cách khác, ở chỗ này chỉ có hai người bọn họ.
- Sao ạ?
Phác Vĩnh Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc, y nhìn sư phụ mình với bộ dạng khó hiểu mà hỏi:
- Vậy tại sao giờ chúng ta còn phải mời cái tên Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) kia? Cái tên kia trừ việc ỷ vào thế lực của ông bố ra thì căn bản là không khác gì phế vật!
Nghe được câu hỏi của Phác Vĩnh Tuấn, Kim Hiền Thần mở mắt, nửa như cười nửa như không mà nói:
- Cũng bởi vì y là phế vật, cho nên ta mới cố ý muốn mời.
- Vậy là nguyên nhân gì ạ?
Phác Vĩnh Tuấn giờ lại càng không hiểu ý tứ của sư phụ Kim Hiền Thần.
- Ha ha, bởi vì Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) là một phế vật, cho nên, chúng ta mới có thể dễ dàng lợi dụng y hơn đó!
Kim Hiền Thần khẽ mỉm cười, sau đó ra vẻ cao thâm bảo Kim Hiền Thần:
- Nếu như tên Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) này quá thông minh, vậy sao hắn để bị chúng ta lợi dụng chứ?
Phác Vĩnh Tuấn đầu tiên là ngây ra một lúc, rồi lập tức hai mắt sáng rỡ, thật giống như hiểu ra điều gì, nhưng được một chốc y lại đã mông lung rồi.
- Nhưng thưa sư phụ, lúc trước không phải người không đồng ý cho con đi tìm cái tên Trương Dương kia gây phiền toái, sợ đánh rắn động cỏ sao?
- Không giống với lúc trước, nếu đã biết trong tay Trương Dương có linh thú mà chúng ta cần, như vậy mục tiêu của chúng ta bây giờ đã mười phần rõ ràng rồi.
Kim Hiền Thần nhìn Phác Vĩnh Tuấn, đoạn giải thích:
- Ta đã gọi điện thoại về Hàn quốc, đem phát hiện của chúng ta nói cho những người đó, cho nên tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ hoạt động giao lưu y học lần này được tổ chức công khai, sau đó những người đó sẽ nhân cơ hội tránh khỏi sự chú ý của phía Trung Hoa mà tới Trường Kinh.
Nhưng Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) lại bỗng dưng xảy ra mâu thuẫn với Trương Dương, đây chính là một cơ hội, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) để dò hỏi thực lực của Trương Dương trước, như vậy sẽ không cần ngươi ra mặt đánh rắn động cỏ rồi.
- Sư phụ cao minh!
Sau khi hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của sư phụ Kim Hiền Thần thì trên mặt Phác Vĩnh Tuấn liền cười không ngớt, nhưng trong lòng y vẫn rất mực khinh thường Trương Dương.
- Thưa tiên sinh, Thạch Dã tiên sinh đã tới.
Lúc này, một nhân viên khách sạn tiến vào chòi nghỉ mát báo với Kim Hiền Thần.
Kim Hiền Thần lập tức gật đầu, đứng lên nói:
- Mau mời Thạch Dã tiên sinh tới đây.
- Vâng!
Nhân viên khách sạn lập tức gật đầu, sau đó rời đi.
Chỉ chốc lát, Thạch Dã đã dẫn theo ba tên vệ sĩ tiến vào chòi nghỉ mát, ba tên này căn bản cũng không phải là như đám Đằng Tỉnh Nhất Lang (Ichiro Fujii).
- Thật không ngờ Kim tiên sinh lại đích thân muốn mời tôi tới đây!
Thạch Dã bước vào chòi nghỉ mát, vui vẻ nói.
Kim Hiền Thần nhìn Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) tóc nhuộm màu vàng sậm, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại treo sẵn nụ cười vô cùng dối trá.
- Mời Thạch Dã tiên sinh ngồi, Trung Hoa có câu ngạn ngữ là trăm nghe không bằng một thấy, không ngờ hôm nay vừa được gặp thấy Thạch Dã tiên sinh quả nhiên là một vị tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy!
- Kim tiên sinh, đừng nói nhảm nữa, người Nhật bọn tôi không thích dài dòng, hôm nay ông đã mời tôi, vậy hãy nói thẳng rõ ràng ý định ra đây.
Đối với sự thổi phồng của Kim Hiền Thần, Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) không có có một chút hứng thú, sắc mặt y trực tiếp băng lạnh xuống, không giữ cho Kim Hiền Thần chút thể diện nào.
Kim Hiền Thần khẽ nheo mắt, ba tên vệ sĩ cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) cùng dấn lên trước một bước, bầu không khí trong chòi hóng mát mới nháy mắt đã trở nên lạnh như băng!
Mấy tên vệ sĩ bên cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) nếu so với ba tên đám Đằng Tỉnh Nhất Lang (Ichiro Fujii) thì mạnh hơn rất nhiều.
Kim Hiền Thần cảm giác được rõ ràng áp lực mà ba tên này tạo ra cho y, nhưng y không hề thấy mất hứng, Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) thực lực càng mạnh thì càng dễ bề dò xét Trương Dương.
- Ha ha, lần này tôi mời Thạch Dã tiên sinh đến cũng là vì một người, y tên là Trương Dương, cũng chính là kẻ đắc tội với ngài hôm nay ở nhà hàng Tây kia.
Kim Hiền Thần ha hả cười một tiếng, tiếp sau đó lại nói:
- Mà hắn, cũng lại chính là kẻ địch của bọn tôi!
Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) sau khi nghe xong, đột nhiên ha hả bật cười, cười đủ rồi sau đó mới bảo Kim Hiền Thần:
- Thì ra là người đó, như vậy Kim tiên sinh ông có thể hoàn toàn yên tâm, tôi đã sớm tra ra lai lịch của hắn, chỉ sợ bây giờ đầu lâu của hắn đã bị năm vị ninja thượng đẳng tôi phái đi cắt xuống, bây giờ cũng có thể đã sắp về đến đây rồi đấy.
Kim Hiền Thần kìm lòng không đậu lông mi đột nhiên dựng lên.
Năm vị ninja thượng đẳng của Nhật Bản tương đương với năm cao thủ nội kình tam đẳng, hơn nữa bọn họ vốn là tinh anh am hiểu nhất về mai phục ám sát, không ngờ Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) “đối đãi” với Trương Dương, kẻ thậm chí chưa gặp mặt mà cũng khoa trương như thế!
Đột nhiên, từ bên ngoài chòi nghỉ mát có tiếng nói vọng vào.
- Quả thật xin lỗi, tôi đem đầu năm gã ninja thượng đẳng đều đem về cho ngài rồi đây!
Khách sạn Kinh Dương Tứ Hoa nhất định phải đi một chuyến, vốn là Trương Dương tính mời cả lão gia tử Trương Bình Lỗ, ông ngoại Trương Đạo Phong cùng với ông cậu Trương Vận An đến biệt thự, cùng thương lượng một chút chuyện lần này đám người Nhật Hàn núp bóng hoạt động giao lưu y học để lén lén lút lút chuẩn bị mưu đồ bất chính với.
Thế nhưng hiện tại thì Trương Dương đã thay đổi chú ý.
Hoạt động giao lưu y học trước mắt vẫn chưa tuyên bố công khai, lần này đám Nhật Hàn chỉ đến với số ít, bọn họ chỉ là đại biểu cho phía Nhật Hàn lúc giao lưu y học mà thôi.
Đến lúc đó chờ cho hoạt động giao lưu y học chính thức công khai thì phía Nhật Hàn mới có thể liên tục phái người sang Trung Hoa tiến hành giao lưu y học, Trương Dương kết luận rằng khi đó mới thời điểm các cao thủ phía Nhật Hàn ngầm lẻn vào Trung Hoa.
- Những người đó, đều chết hết rồi?
Kiều Dịch Hồng thấy Trương Dương trở về thì cẩn thận hỏi một câu, mặc dù là cao thủ nội kình tam đẳng, lại nhiều năm tu luyện nhưng trước nay anh ta chưa bao giờ làm chuyện gì khoa trương, năng lực tu luyện được phần nhiều đều chỉ là để tự bảo vệ mình, cho nên nhiều năm như vậy anh ta cũng mới chỉ là làm một gã trinh thám tư nhân, mà không nghĩ qua việc dựa vào nội kình đi buôn bán một số thứ thì càng thêm dễ dàng kiếm được tiền.
Trương Dương gật đầu, đối với đám ngoại quốc hoàn toàn không có ý tốt này, hắn căn bản không có bất kỳ chút cảm thông nào.
Hôm nay sở dĩ Trương Dương gặp phải mà chịu cùng đám Ninja này dây dưa, tuyệt không phải là chúng có thực lực siêu quần mà chỉ là bởi vì Trương Dương muốn xem xem đám Ninja này rốt cuộc là có tài nghệ gì mà thôi.
Nhưng rất đáng tiếc, những Ninja này đơn giản là có phương thức sử dụng nội kình hoàn toàn khác biệt với giới tu luyện Trung Hoa, cho nên mới khiến cho phương thức tấn công của bọn họ lộ ra vẻ thần kỳ đến vậy.
Cấp bậc thực lực của bọn họ cũng không thể dùng cấp bậc tu luyện nội kình của Trung Hoa phân chia một cách chuẩn xác, mấy tên Ninja này cùng lắm cũng chỉ tương đương với người tu luyện nội kình tam đẳng của Trung Hoa mà thôi.
Những thứ hư vô như năng lực tạo phân thân ảnh cũng chỉ là những thủ thuật che mắt của Ninja mà thôi, trừ việc khiến cho phương thức tấn công của bọn họ càng thêm quỷ dị ra thì căn bản không còn thêm bất cứ tác dụng gì, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Năng lực phân thân thực sự thì dù chỉ có một nửa thực lực thậm chí vẫn chưa tới một nửa thực lực của bản thể thì cũng tuyệt đối không thể khinh thường, có thể nói, bất kỳ một cái người tu luyện nào có năng lực phân thân, tùy tiện cho ra một phân thân là có thể đánh cho một người tu luyện nội kình tam đẳng hậu kỳ như Kiều Dịch Hồng không còn chút đường sống.
- Sư phụ!
- Sư phụ!
Lúc này, Khúc Mỹ Lan cùng Nghiêm Lương Phi rốt cục đã chạy tới đây, thực lực của bọn họ không như tam đại linh thú, cho nên không cảm nhận được Trương Dương gặp phải tập kích ngay cửa nhà mình, nhưng bọn họ thấy tam đại linh thú đồng thời chạy đi thì đoán biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên mới đuổi tới.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Khúc Mỹ Lan cùng Nghiêm Lương Phi cũng mở to hai mắt mà nhìn, Khúc Mỹ Lan quan sát một chút thi thể đám Ninja trên mặt đất, nhịn không được liền hỏi:
- Những kẻ này đều là Ninja Nhật Bản sao?
- Sư phụ, Khúc sư tỷ nói hôm nay người đã dạy dỗ mấy người Nhật Bản, lẽ nào đám Ninja này chính là định báo thù?
Nghiêm Lương Phi nhìn đám Ninja kia mà trong lòng rất mực hiếu kỳ.
- Những chuyện này để sau hẵng nói!
Trương Dương nhìn Khúc Mỹ Lan và Nghiêm Lương Phi, chỉ vào hai chú cháu Kiều Dịch Hồng và Kiều Hổ cạnh đó mà bảo:
- Các ngươi đưa hai người bọn họ về trước, ta còn có chút chuyện phải làm.
Kiều Dịch Hồng ôm Kiều Hổ, anh ta nhìn Trương Dương mà phảng phất đã đoán được Trương Dương muốn làm gì, còn Kiều Hổ thì vẫn giữ vẻ mặt sùng bái nhìn Trương Dương.
Mỗi đứa trẻ đều có giấc mơ võ hiệp, không phải nghi ngờ chút nào rằng Trương Dương ở trong lòng Kiều Hổ chính là đại hiệp lợi hại nhất, nếu không phải Kiều Dịch Hồng vẫn đang ngăn cản thì nó đã sớm nhào tới chỗ Trương Dương, quấn quít lấy Trương Dương mà xin dạy võ công rồi.
Khúc Mỹ Lan vừa nghe Trương Dương nói xong thì liền đi tới cạnh Kiều Dịch Hồng đưa tay ra mời.
Nghiêm Lương Phi lại giống như đã đoán ra Trương Dương muốn đi làm cái gì, nóng lòng muốn quan sát nên có ý muốn đi theo Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu ra hiệu cho Nghiêm Lương Phi, sau đó cưỡi lên Truy Phong, Tia chớp và Vô Ảnh thì lập tức bò tới trên người hắn, giờ chúng tựa hồ cũng biết phải đi làm cái gì, nỗi bất mãn lúc ban ngày không được Trương Dương mang theo trên người nay lập tức hóa thành hư ảo.
- Vâng thưa sư phụ, sư nương nói hôm nay người vẫn chưa dùng bữa tối, mới vừa làm xong cơm ở nhà, đang chờ người về ăn ạ!
Khúc Mỹ Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì, đúng lúc chuẩn bị rời đi thì bỗng nói với Trương Dương.
Trương Dương trong lòng ấm áp, ngoắt ngoắt tay, nói:
- Bảo với sư nương Mễ Tuyết, ta đi xem xem có việc gì không rồi sẽ về.
Nói xong, Trương Dương xử lý thi thể năm tên Ninja rồi cưỡi Truy Phong, hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất ngay trước mặt mọi người.
Tại khách sạn Kinh Dương Tứ Hoa, Kim Hiền Thần dẫn theo Phác Vĩnh Tuấn đang đợi người tại một chòi nghỉ mát ở vườn hoa mé sau khách sạn.
- Sư phụ, sao chúng ta phải liên thủ cùng đám người Nhật Bản kia!
Phác Vĩnh Tuấn trên mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện, trong mắt y, đám người Nhật Bản kia cũng chán phèo chẳng kém cái gã tên Trương Dương mà y chưa bao giờ gặp mặt!
- Ai nói chúng ta yêu cầu liên thủ cùng đám người Nhật Bản kia?
Kim Hiền Thần yên lặng ngồi trên ghế ở trong chòi nghỉ mát, dựa vào cột trụ chòi nghỉ mát rồi nhắm mắt lại, phảng phất như đang hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có nơi đây.
Trước đó y cũng đã dặn dò qua với lão chủ khách sạn này, lúc này thì vườn hoa mé sau khách sạn đã không mở cửa nữa, nói cách khác, ở chỗ này chỉ có hai người bọn họ.
- Sao ạ?
Phác Vĩnh Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc, y nhìn sư phụ mình với bộ dạng khó hiểu mà hỏi:
- Vậy tại sao giờ chúng ta còn phải mời cái tên Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) kia? Cái tên kia trừ việc ỷ vào thế lực của ông bố ra thì căn bản là không khác gì phế vật!
Nghe được câu hỏi của Phác Vĩnh Tuấn, Kim Hiền Thần mở mắt, nửa như cười nửa như không mà nói:
- Cũng bởi vì y là phế vật, cho nên ta mới cố ý muốn mời.
- Vậy là nguyên nhân gì ạ?
Phác Vĩnh Tuấn giờ lại càng không hiểu ý tứ của sư phụ Kim Hiền Thần.
- Ha ha, bởi vì Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) là một phế vật, cho nên, chúng ta mới có thể dễ dàng lợi dụng y hơn đó!
Kim Hiền Thần khẽ mỉm cười, sau đó ra vẻ cao thâm bảo Kim Hiền Thần:
- Nếu như tên Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) này quá thông minh, vậy sao hắn để bị chúng ta lợi dụng chứ?
Phác Vĩnh Tuấn đầu tiên là ngây ra một lúc, rồi lập tức hai mắt sáng rỡ, thật giống như hiểu ra điều gì, nhưng được một chốc y lại đã mông lung rồi.
- Nhưng thưa sư phụ, lúc trước không phải người không đồng ý cho con đi tìm cái tên Trương Dương kia gây phiền toái, sợ đánh rắn động cỏ sao?
- Không giống với lúc trước, nếu đã biết trong tay Trương Dương có linh thú mà chúng ta cần, như vậy mục tiêu của chúng ta bây giờ đã mười phần rõ ràng rồi.
Kim Hiền Thần nhìn Phác Vĩnh Tuấn, đoạn giải thích:
- Ta đã gọi điện thoại về Hàn quốc, đem phát hiện của chúng ta nói cho những người đó, cho nên tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ hoạt động giao lưu y học lần này được tổ chức công khai, sau đó những người đó sẽ nhân cơ hội tránh khỏi sự chú ý của phía Trung Hoa mà tới Trường Kinh.
Nhưng Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) lại bỗng dưng xảy ra mâu thuẫn với Trương Dương, đây chính là một cơ hội, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) để dò hỏi thực lực của Trương Dương trước, như vậy sẽ không cần ngươi ra mặt đánh rắn động cỏ rồi.
- Sư phụ cao minh!
Sau khi hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của sư phụ Kim Hiền Thần thì trên mặt Phác Vĩnh Tuấn liền cười không ngớt, nhưng trong lòng y vẫn rất mực khinh thường Trương Dương.
- Thưa tiên sinh, Thạch Dã tiên sinh đã tới.
Lúc này, một nhân viên khách sạn tiến vào chòi nghỉ mát báo với Kim Hiền Thần.
Kim Hiền Thần lập tức gật đầu, đứng lên nói:
- Mau mời Thạch Dã tiên sinh tới đây.
- Vâng!
Nhân viên khách sạn lập tức gật đầu, sau đó rời đi.
Chỉ chốc lát, Thạch Dã đã dẫn theo ba tên vệ sĩ tiến vào chòi nghỉ mát, ba tên này căn bản cũng không phải là như đám Đằng Tỉnh Nhất Lang (Ichiro Fujii).
- Thật không ngờ Kim tiên sinh lại đích thân muốn mời tôi tới đây!
Thạch Dã bước vào chòi nghỉ mát, vui vẻ nói.
Kim Hiền Thần nhìn Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) tóc nhuộm màu vàng sậm, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại treo sẵn nụ cười vô cùng dối trá.
- Mời Thạch Dã tiên sinh ngồi, Trung Hoa có câu ngạn ngữ là trăm nghe không bằng một thấy, không ngờ hôm nay vừa được gặp thấy Thạch Dã tiên sinh quả nhiên là một vị tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy!
- Kim tiên sinh, đừng nói nhảm nữa, người Nhật bọn tôi không thích dài dòng, hôm nay ông đã mời tôi, vậy hãy nói thẳng rõ ràng ý định ra đây.
Đối với sự thổi phồng của Kim Hiền Thần, Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) không có có một chút hứng thú, sắc mặt y trực tiếp băng lạnh xuống, không giữ cho Kim Hiền Thần chút thể diện nào.
Kim Hiền Thần khẽ nheo mắt, ba tên vệ sĩ cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) cùng dấn lên trước một bước, bầu không khí trong chòi hóng mát mới nháy mắt đã trở nên lạnh như băng!
Mấy tên vệ sĩ bên cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) nếu so với ba tên đám Đằng Tỉnh Nhất Lang (Ichiro Fujii) thì mạnh hơn rất nhiều.
Kim Hiền Thần cảm giác được rõ ràng áp lực mà ba tên này tạo ra cho y, nhưng y không hề thấy mất hứng, Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) thực lực càng mạnh thì càng dễ bề dò xét Trương Dương.
- Ha ha, lần này tôi mời Thạch Dã tiên sinh đến cũng là vì một người, y tên là Trương Dương, cũng chính là kẻ đắc tội với ngài hôm nay ở nhà hàng Tây kia.
Kim Hiền Thần ha hả cười một tiếng, tiếp sau đó lại nói:
- Mà hắn, cũng lại chính là kẻ địch của bọn tôi!
Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) sau khi nghe xong, đột nhiên ha hả bật cười, cười đủ rồi sau đó mới bảo Kim Hiền Thần:
- Thì ra là người đó, như vậy Kim tiên sinh ông có thể hoàn toàn yên tâm, tôi đã sớm tra ra lai lịch của hắn, chỉ sợ bây giờ đầu lâu của hắn đã bị năm vị ninja thượng đẳng tôi phái đi cắt xuống, bây giờ cũng có thể đã sắp về đến đây rồi đấy.
Kim Hiền Thần kìm lòng không đậu lông mi đột nhiên dựng lên.
Năm vị ninja thượng đẳng của Nhật Bản tương đương với năm cao thủ nội kình tam đẳng, hơn nữa bọn họ vốn là tinh anh am hiểu nhất về mai phục ám sát, không ngờ Thạch Dã Khang Thái Lang (Kotaro Ishino) “đối đãi” với Trương Dương, kẻ thậm chí chưa gặp mặt mà cũng khoa trương như thế!
Đột nhiên, từ bên ngoài chòi nghỉ mát có tiếng nói vọng vào.
- Quả thật xin lỗi, tôi đem đầu năm gã ninja thượng đẳng đều đem về cho ngài rồi đây!
/1041
|