Trương Dương để Mễ Tuyết đến bệnh viện Kinh Hòa, chính là có ý muốn nói cho mọi người biết hắn là người đã có gia đình, tuy nhiên ý tốt này của Trương Dương, nhất định sẽ khiến cho một số người nào đó hiểu nhầm xuyên tạc.
Lưu Sảnh Sảnh cả buổi sáng nay đều không có tâm trí làm việc, đến đối diện với người bệnh vốn dĩ do cô ta phụ trách, sắc mặt cũng không hề khá hơn, lúc nào cũng nghiêm nghị.
Có một lần, cô ta còn xém chút nữa là đưa nhầm thuốc cho bệnh nhân, cũng may vị bác sĩ đi cùng phát hiện kịp thời, mới không thành lớn chuyện.
Cũng may là vị bác sĩ đi cùng kia không có trách cứ Lưu Sảnh Sảnh nhiều, chỉ dặn dò Lưu Sảnh Sảnh trở về nghỉ ngơi trước, sau chuyện đó, ông ta còn đặc biệt thay Lưu Sảnh Sảnh chào hỏi y tá trưởng một tiếng, ý là xin phép cho Lưu Sảnh Sảnh được nghỉ nửa ngày phép, cho cô ta nghỉ ngơi một chút.
Y tá trưởng là một phụ nữ đã đứng tuổi, đối với loại con gái thích ăn mặc diêm dúa trang điểm đậm vốn không ưa, nhưng bà cũng phát hiện cả sáng nay Lưu Sảnh Sảnh có chút bất thường, cho nên cuối cùng vẫn là cho Lưu Sảnh Sảnh về nhà nghỉ ngơi.
Lưu Sảnh Sảnh thay quần áo, khoác lên mình chiếc váy dài mới mua, đeo túi xách đi ra khỏi bệnh viện Kinh Hòa.
- Sảnh Sảnh!
Lưu Sảnh Sảnh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện Kinh Hòa, chợt có người ở đằng sau gọi lại.
Lưu Sảnh Sảnh ỉu xìu buồn bã quay lại, phát hiện người gọi cô là một người đàn ông gầy yếu tóc rối tung, cô ta vốn đã không vui nay càng không vui hơn.
Người đàn ông này cô ta có biết, là bạn học trên khóa của cô ta ở trường y tế trước đó, tên là Tô Kỳ Phong, khi còn học ở trường y tế, anh ta đã điên cuồng theo đuổi cô ta, hai người cũng từng có một thời gian yêu nhau.
Nhưng về sau, Lưu Sảnh Sảnh không chịu được việc Tô Kỳ Phong mê muội inte, hao phí phần lớn thời gian của bản thân vào máy tính, đến sau khi tốt nghiệp trường y tế, anh ta cũng không có ra ngoài đi làm, mà quanh quẩn ở nhà và mua một bộ máy tính, ngày ngày ở nhà lướt, cho nên cuối cùng Lưu Sảnh Sảnh đã quyết định chia tay.
Tô Kỳ Phong mặc dù khi đó đồng ý chia tay với Lưu Sảnh Sảnh, nhưng anh ta vẫn rất thích Lưu Sảnh Sảnh, vì vậy mà nhiều năm nay, vẫn luôn theo đuổi Lưu Sảnh Sảnh, hi vọng Lưu Sảnh Sảnh sẽ lại chấp nhận anh ta lần nữa.
May mà sau khi Lưu Sảnh Sảnh chia tay anh ta xong, cũng vẫn chưa thực sự tìm được bạn trai, cho nên Tô Kỳ Phong vẫn luôn tràn đầy tự tin, thường xuyên hỏi han quan tâm ân cần đến Lưu Sảnh Sảnh.
Đối với sự quan tâm của Tô Kỳ Phong, Lưu Sảnh Sảnh không hoàn toàn cự tuyệt, dù sao trong lúc cô ta tâm tính không được vui hoặc không có ai ở bên, gọi Tô Kỳ Phong là anh ta đến ngay, thời kỳ sau này, một người đàn ông giống như Tô Kỳ Phong, thường được gọi với cái tên rất chính xác, chính là lốp dự phòng.
Tuy nhiên, ở thời hiện tại, cái từ lốp dự phòng vẫn chưa được thịnh hành lắm.
Ngày hôm nay, Lưu Sảnh Sảnh tâm tình thực sự không được vui, cô ta khó khăn lắm mới thích một người con trai, trẻ tuổi, đẹp trai lại còn có tiền, nhưng người con trai này một mực lại thích cái cô y tá Tiêu Tiểu mà cô ta ghét nhất, Lưu Sảnh Sảnh bây giờ tức đến nổ cổ.
- Sảnh Sảnh, anh gọi em, sao em không để ý!
Tô Kỳ Phong đang bước chậm lại chỗ Lưu Sảnh Sảnh, trong tay còn cầm một túi xách lớn, anh ta vui mừng nhìn Lưu Sảnh Sảnh, nhếch miệng cười nói:
- Anh vốn muốn đến bệnh viện tìm em, vừa đi chưa tới cửa, thì nhìn thấy một bóng dáng rất giống em, anh mới lên tiếng gọi, không ngờ là em thật!
- Đừng có làm phiền tôi!
Lúc này trong lòng Lưu Sảnh Sảnh đang nghĩ về việc của Trương Dương, chẳng còn tâm trạng để ý tới Tô Kỳ Phong, liền giận dữ nói một câu.
Tô Kỳ Phong không tức giận, mà tươi cười hớn hở nói:
- Sao vậy, hôm nay lại có ai làm em không vui sao!
- Có liên quan gì tới anh! Không cần anh quan tâm!
Lưu Sảnh Sảnh hung hăng trợn mắt nhìn Tô Kỳ Phong, xoay mình định bỏ đi.
- Ấy đừng đi!
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh định bỏ đi, thì cuống cuồng, liền kéo Lưu Sảnh Sảnh lại.
- Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra!
Bị Tô Kỳ Phong kéo lại, Lưu Sảnh Sảnh bèn la lớn lên một câu, cô ta vừa la lớn lên, đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
- Ấy Sảnh Sảnh, em đừng nóng!
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh như vậy, thì biết Lưu Sảnh Sảnh đang rất nóng nảy, vội vàng buông tay, cầm túi xách lên, giơ ra trước mặt Lưu Sảnh Sảnh, nói:
- Anh tới tặng cho em chút quà, em xem, có hợp với ý em không!
- Quà gì?
Lưu Sảnh Sảnh nghe tới quà, sắc mặt xanh mét mới dần dần chuyển biến tốt lên, cô ta cúi đầu nhìn, bên trong chiếc túi xách trên tay Tô Kỳ Phong, có rất nhiều hộp to nhỏ không giống nhau.
Tô Kỳ Phong thấy sắc mặt Lưu Sảnh Sảnh chuyển biến tốt hơn, trong lòng vui mừng, nhét chiếc túi đang cầm trên tay vào tay Lưu Sảnh Sảnh, rồi giơ tay vuốt mái tóc rối bời của mình, còn cố ý tạo dáng đẹp trai, vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào Lưu Sảnh Sảnh.
- Đây là gì vậy…
Lưu Sảnh Sảnh nhận cái túi xong, thì mở ra xem, lúc này mới nhìn rõ vỏ bọc bên ngoài mấy cái hộp bên trong túi.
- Đây là… dor, Dior!
Lưu Sảnh Sảnh lập tức mở to mắt, không dám tin mà kinh ngạc kêu lên, đây là đồ trang điểm hàng hiệu nổi tiếng trên thế giới, có một lần khi Lưu Sảnh Sảnh đi dạo phố đã từng nhìn thấy, dù là kém nhất thì một bộ cũng phải tốn mấy trăm, tốt hơn một chút thì phải mất hơn nghìn tệ, là một thương hiệu đồ trang điểm rất xa xỉ.
- Sao anh có tiền mà mua cho tôi món đồ trang điểm quý giá như vậy!
Lưu Sảnh Sảnh ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ Phong, không dám tin hỏi.
Bên trong túi, đủ một bộ màu trang điểm, dưỡng da và nước hoa, cho dù mua tất cả chỗ này với loại rẻ nhất, thì cái túi này, cũng trị giá gần một vạn à nha?
- Ha ha, em thích phải không!
Tô Kỳ Phong không trả lời ngay, mà dương dương đắc ý nói:
- Anh biết ngay là em nhất định sẽ thích mà.
Bộ trang điểm Dior này thực sự khiến Lưu Sảnh Sảnh kinh ngạc, nhưng cũng chưa đến mức gọi là thích, điều kiện gia đình Tô Kỳ Phong, cô ta biết rõ, chỉ là một gia đình viên chức bình thường, bố mẹ anh ta trước kia vì mua cho anh ta một bộ máy tính, mà đã xài hết tiền tích lũy trong nhà, anh ta lấy đâu ra tiền mà mua cho cô đồ trang điểm đắt đỏ như vậy.
- Anh lấy ở đâu ra, không phải là ăn trộm chứ!
Lưu Sảnh Sảnh nhíu mày, lo lắng hỏi.
- Yên tâm!
Thấy giọng nói Lưu Sảnh Sảnh có chút lo lắng, Tô Kỳ Phong trong lòng mền nhũn, giọng anh ta ôn nhu hơn nhiều.
- Sảnh Sảnh, lúc trước em ghét anh ham chơi, không có bản lĩnh, không kiếm được tiền, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã kiếm được tiền, hơn nữa, anh kiếm được rất nhiều tiền!
Tô Kỳ Phong ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, vô cùng khí khái nói với Lưu Sảnh Sảnh.
- Anh không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ đi.
Lưu Sảnh Sảnh nhíu mày, làm bộ muốn đem cái túi đồ này trả lại cho Tô Kỳ Phong.
- Đừng đừng, anh nói là được chứ gì.
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh lần này thực sự tức giận, thì mền nhũn ra liền, anh ta nhìn xung quanh một lượt, chỉ về quán cafe cách đó không xa nói với Lưu Sảnh Sảnh:
- Đi, chúng ta qua quán giải khát bên kia nói chuyện.
Lưu Sảnh Sảnh lần nữa lại bị Tô Kỳ Phong làm cho kinh ngạc, Tô Kỳ Phong trong ký ức cô ta, là một tên suốt ngày chỉ ở nhà mải mê chơi game, anh ta từ khi nào đã biết đi quán café vậy?
Trong quán café, sau khi Lưu Sảnh Sảnh nghe Tô Kỳ Phong kể xong, miệng há to một lúc lâu không khép lại được, hoàn toàn không biết diễn đạt sự kinh ngạc của mình như thế nào.
- Anh nói là, anh đã tự mình phát triển một phần mền, và tự làm ra một trang web cá nhân, có một công ty đầu tư đã xem được, sau đó muốn đầu tư hàng triệu tệ để anh phát triển lớn mạnh hơn?
Nhìn thấy vẻ mặt Lưu Sảnh Sảnh ngồi đối diện, Tô Kỳ Phong trong lòng không nói hết được niềm kiêu hãnh, những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, dường như tất cả đều thăng hoa, anh ta trước đó, chỉ là một tên vô dụng ở nhà chơi điện tử ăn bám bố mẹ, nhưng anh ta sau này, sẽ trở thành một triệu phú của Trường Kinh!
- Đúng vậy, người phụ trách công ty đầu tư đó đã nói, đây chỉ là số tiền đầu tư đầu tiên, nếu trang web phát triển thuận lợi, lúc đó, sẽ không chỉ là mấy triệu, mà sẽ là hàng chục triệu!
Tô Kỳ Phong bưng tách café trên bàn lên, từ từ thưởng thức một ngụm, rồi cực kỳ kiêu ngạo nói.
Lần này, Lưu Sảnh Sảnh thực sự đã tin Tô Kỳ Phong anh ta quả thực đã gặp thời đổi vận, mà những đồ trang điểm hàng hiệu Dior trong cái túi lớn kia càng giống như viên thuốc an thần, khiến Lưu Sảnh Sảnh hoàn toàn trở nên yên tâm.
Đặt tách café xuống, Tô Kỳ Phong chợt nồng nàn nhìn Lưu Sảnh Sảnh, sờ soạng trong túi quần một hồi, mới lôi được một chiếc hộp ra.
- Sảnh Sảnh…
Tô Kỳ Phong giọng dịu dàng gọi tên Lưu Sảnh Sảnh, đồng thời mở chiếc hộp cầm trên tay, bên trong hộp, là một cái vòng tay màu bạc khảm hạt!
Tặng con gái vòng tay, ngụ ý là chỉ cưới mình đối phương mà thôi, ý của Tô Kỳ Phong, Lưu Sảnh Sảnh hiểu rất rõ.
- Sảnh Sảnh, chúng ta làm hòa được không, chúng ta đã xa cách thời gian dài như vậy, anh đã chịu đủ cũng nhận đủ rồi, anh bây giờ, có thể mang hạnh phúc cho em rồi!
- A!
Lưu Sảnh Sảnh bỗng bưng kín miệng, không nói lời nào, lúc này, cô ta cũng không biết cảm giác của bản thân là gì, tóm lại, đây không phải là cảm động.
Đối với Tô Kỳ Phong, cô ta sớm đã không còn yêu thích gì, đi làm một thời gian dài như vậy, cô ta cũng sớm đã nhìn rõ cái trò chơi tình tình ái ái là gì rồi, nếu ngày hôm nay Tô Kỳ Phong không có tặng cái túi đồ Dior này, nếu Tô Kỳ Phong không có nhận được sự đầu tư từ công ty đầu tư kia, thì bất kể Tô Kỳ Phong có thổ lộ thế nào, cô ta cũng đều không đồng ý được.
- Sảnh Sảnh, đồng ý với anh, có được không, anh nhất định sẽ yêu em nhiều hơn trước kia!
Tô Kỳ Phong giơ một tay ra, nắm chặt tay Lưu Sảnh Sảnh, trong mắt, tất cả là ngọn lửa tình yêu.
Lưu Sảnh Sảnh một tay bưng miệng, tay kia bị Tô Kỳ Phong nắm chặt, trong lòng, chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ!
- Em đồng ý!
Lưu Sảnh Sảnh do dự lúc lâu, mới nhẹ nhàng bỏ tay che miệng ra, đặt vào tay Tô Kỳ Phong, kiên quyết trả lời anh ta.
- Thật sao!
Tô Kỳ Phong hơi kích động nhảy lên khỏi chỗ ngồi, bước một bước qua, bế bổng Lưu Sảnh Sảnh đang ngồi ở ghế lên, vui mừng đến mức không còn biết nên nói gì nữa!
- Thả em xuống, thả em xuống.
Lưu Sảnh Sảnh kêu lên một lúc, Tô Kỳ Phong mới chịu bỏ Lưu Sảnh Sảnh xuống, không thể không nói, bọn họ đã thu hút sự chú ý của đại đa số những người trong quán café.
- Kỳ Phong, anh không phải hỏi em, em hôm nay vì sao mà không vui sao.
Lưu Sảnh Sảnh cúi đầu, sau khi đợi Tô Kỳ Phong trấn tĩnh lại, mới nhẹ nhàng nói.
- À, đúng, à, hôm nay em làm sao mà lại tan làm sớm như vậy!
Tô Kỳ Phong bây giờ cũng mới nhớ ra chuyện này.
- Em bị một thực tập sinh mới đến trong bệnh viện ức hiếp!
Lưu Sảnh Sảnh cả buổi sáng nay đều không có tâm trí làm việc, đến đối diện với người bệnh vốn dĩ do cô ta phụ trách, sắc mặt cũng không hề khá hơn, lúc nào cũng nghiêm nghị.
Có một lần, cô ta còn xém chút nữa là đưa nhầm thuốc cho bệnh nhân, cũng may vị bác sĩ đi cùng phát hiện kịp thời, mới không thành lớn chuyện.
Cũng may là vị bác sĩ đi cùng kia không có trách cứ Lưu Sảnh Sảnh nhiều, chỉ dặn dò Lưu Sảnh Sảnh trở về nghỉ ngơi trước, sau chuyện đó, ông ta còn đặc biệt thay Lưu Sảnh Sảnh chào hỏi y tá trưởng một tiếng, ý là xin phép cho Lưu Sảnh Sảnh được nghỉ nửa ngày phép, cho cô ta nghỉ ngơi một chút.
Y tá trưởng là một phụ nữ đã đứng tuổi, đối với loại con gái thích ăn mặc diêm dúa trang điểm đậm vốn không ưa, nhưng bà cũng phát hiện cả sáng nay Lưu Sảnh Sảnh có chút bất thường, cho nên cuối cùng vẫn là cho Lưu Sảnh Sảnh về nhà nghỉ ngơi.
Lưu Sảnh Sảnh thay quần áo, khoác lên mình chiếc váy dài mới mua, đeo túi xách đi ra khỏi bệnh viện Kinh Hòa.
- Sảnh Sảnh!
Lưu Sảnh Sảnh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện Kinh Hòa, chợt có người ở đằng sau gọi lại.
Lưu Sảnh Sảnh ỉu xìu buồn bã quay lại, phát hiện người gọi cô là một người đàn ông gầy yếu tóc rối tung, cô ta vốn đã không vui nay càng không vui hơn.
Người đàn ông này cô ta có biết, là bạn học trên khóa của cô ta ở trường y tế trước đó, tên là Tô Kỳ Phong, khi còn học ở trường y tế, anh ta đã điên cuồng theo đuổi cô ta, hai người cũng từng có một thời gian yêu nhau.
Nhưng về sau, Lưu Sảnh Sảnh không chịu được việc Tô Kỳ Phong mê muội inte, hao phí phần lớn thời gian của bản thân vào máy tính, đến sau khi tốt nghiệp trường y tế, anh ta cũng không có ra ngoài đi làm, mà quanh quẩn ở nhà và mua một bộ máy tính, ngày ngày ở nhà lướt, cho nên cuối cùng Lưu Sảnh Sảnh đã quyết định chia tay.
Tô Kỳ Phong mặc dù khi đó đồng ý chia tay với Lưu Sảnh Sảnh, nhưng anh ta vẫn rất thích Lưu Sảnh Sảnh, vì vậy mà nhiều năm nay, vẫn luôn theo đuổi Lưu Sảnh Sảnh, hi vọng Lưu Sảnh Sảnh sẽ lại chấp nhận anh ta lần nữa.
May mà sau khi Lưu Sảnh Sảnh chia tay anh ta xong, cũng vẫn chưa thực sự tìm được bạn trai, cho nên Tô Kỳ Phong vẫn luôn tràn đầy tự tin, thường xuyên hỏi han quan tâm ân cần đến Lưu Sảnh Sảnh.
Đối với sự quan tâm của Tô Kỳ Phong, Lưu Sảnh Sảnh không hoàn toàn cự tuyệt, dù sao trong lúc cô ta tâm tính không được vui hoặc không có ai ở bên, gọi Tô Kỳ Phong là anh ta đến ngay, thời kỳ sau này, một người đàn ông giống như Tô Kỳ Phong, thường được gọi với cái tên rất chính xác, chính là lốp dự phòng.
Tuy nhiên, ở thời hiện tại, cái từ lốp dự phòng vẫn chưa được thịnh hành lắm.
Ngày hôm nay, Lưu Sảnh Sảnh tâm tình thực sự không được vui, cô ta khó khăn lắm mới thích một người con trai, trẻ tuổi, đẹp trai lại còn có tiền, nhưng người con trai này một mực lại thích cái cô y tá Tiêu Tiểu mà cô ta ghét nhất, Lưu Sảnh Sảnh bây giờ tức đến nổ cổ.
- Sảnh Sảnh, anh gọi em, sao em không để ý!
Tô Kỳ Phong đang bước chậm lại chỗ Lưu Sảnh Sảnh, trong tay còn cầm một túi xách lớn, anh ta vui mừng nhìn Lưu Sảnh Sảnh, nhếch miệng cười nói:
- Anh vốn muốn đến bệnh viện tìm em, vừa đi chưa tới cửa, thì nhìn thấy một bóng dáng rất giống em, anh mới lên tiếng gọi, không ngờ là em thật!
- Đừng có làm phiền tôi!
Lúc này trong lòng Lưu Sảnh Sảnh đang nghĩ về việc của Trương Dương, chẳng còn tâm trạng để ý tới Tô Kỳ Phong, liền giận dữ nói một câu.
Tô Kỳ Phong không tức giận, mà tươi cười hớn hở nói:
- Sao vậy, hôm nay lại có ai làm em không vui sao!
- Có liên quan gì tới anh! Không cần anh quan tâm!
Lưu Sảnh Sảnh hung hăng trợn mắt nhìn Tô Kỳ Phong, xoay mình định bỏ đi.
- Ấy đừng đi!
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh định bỏ đi, thì cuống cuồng, liền kéo Lưu Sảnh Sảnh lại.
- Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra!
Bị Tô Kỳ Phong kéo lại, Lưu Sảnh Sảnh bèn la lớn lên một câu, cô ta vừa la lớn lên, đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
- Ấy Sảnh Sảnh, em đừng nóng!
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh như vậy, thì biết Lưu Sảnh Sảnh đang rất nóng nảy, vội vàng buông tay, cầm túi xách lên, giơ ra trước mặt Lưu Sảnh Sảnh, nói:
- Anh tới tặng cho em chút quà, em xem, có hợp với ý em không!
- Quà gì?
Lưu Sảnh Sảnh nghe tới quà, sắc mặt xanh mét mới dần dần chuyển biến tốt lên, cô ta cúi đầu nhìn, bên trong chiếc túi xách trên tay Tô Kỳ Phong, có rất nhiều hộp to nhỏ không giống nhau.
Tô Kỳ Phong thấy sắc mặt Lưu Sảnh Sảnh chuyển biến tốt hơn, trong lòng vui mừng, nhét chiếc túi đang cầm trên tay vào tay Lưu Sảnh Sảnh, rồi giơ tay vuốt mái tóc rối bời của mình, còn cố ý tạo dáng đẹp trai, vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào Lưu Sảnh Sảnh.
- Đây là gì vậy…
Lưu Sảnh Sảnh nhận cái túi xong, thì mở ra xem, lúc này mới nhìn rõ vỏ bọc bên ngoài mấy cái hộp bên trong túi.
- Đây là… dor, Dior!
Lưu Sảnh Sảnh lập tức mở to mắt, không dám tin mà kinh ngạc kêu lên, đây là đồ trang điểm hàng hiệu nổi tiếng trên thế giới, có một lần khi Lưu Sảnh Sảnh đi dạo phố đã từng nhìn thấy, dù là kém nhất thì một bộ cũng phải tốn mấy trăm, tốt hơn một chút thì phải mất hơn nghìn tệ, là một thương hiệu đồ trang điểm rất xa xỉ.
- Sao anh có tiền mà mua cho tôi món đồ trang điểm quý giá như vậy!
Lưu Sảnh Sảnh ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ Phong, không dám tin hỏi.
Bên trong túi, đủ một bộ màu trang điểm, dưỡng da và nước hoa, cho dù mua tất cả chỗ này với loại rẻ nhất, thì cái túi này, cũng trị giá gần một vạn à nha?
- Ha ha, em thích phải không!
Tô Kỳ Phong không trả lời ngay, mà dương dương đắc ý nói:
- Anh biết ngay là em nhất định sẽ thích mà.
Bộ trang điểm Dior này thực sự khiến Lưu Sảnh Sảnh kinh ngạc, nhưng cũng chưa đến mức gọi là thích, điều kiện gia đình Tô Kỳ Phong, cô ta biết rõ, chỉ là một gia đình viên chức bình thường, bố mẹ anh ta trước kia vì mua cho anh ta một bộ máy tính, mà đã xài hết tiền tích lũy trong nhà, anh ta lấy đâu ra tiền mà mua cho cô đồ trang điểm đắt đỏ như vậy.
- Anh lấy ở đâu ra, không phải là ăn trộm chứ!
Lưu Sảnh Sảnh nhíu mày, lo lắng hỏi.
- Yên tâm!
Thấy giọng nói Lưu Sảnh Sảnh có chút lo lắng, Tô Kỳ Phong trong lòng mền nhũn, giọng anh ta ôn nhu hơn nhiều.
- Sảnh Sảnh, lúc trước em ghét anh ham chơi, không có bản lĩnh, không kiếm được tiền, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã kiếm được tiền, hơn nữa, anh kiếm được rất nhiều tiền!
Tô Kỳ Phong ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, vô cùng khí khái nói với Lưu Sảnh Sảnh.
- Anh không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ đi.
Lưu Sảnh Sảnh nhíu mày, làm bộ muốn đem cái túi đồ này trả lại cho Tô Kỳ Phong.
- Đừng đừng, anh nói là được chứ gì.
Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh lần này thực sự tức giận, thì mền nhũn ra liền, anh ta nhìn xung quanh một lượt, chỉ về quán cafe cách đó không xa nói với Lưu Sảnh Sảnh:
- Đi, chúng ta qua quán giải khát bên kia nói chuyện.
Lưu Sảnh Sảnh lần nữa lại bị Tô Kỳ Phong làm cho kinh ngạc, Tô Kỳ Phong trong ký ức cô ta, là một tên suốt ngày chỉ ở nhà mải mê chơi game, anh ta từ khi nào đã biết đi quán café vậy?
Trong quán café, sau khi Lưu Sảnh Sảnh nghe Tô Kỳ Phong kể xong, miệng há to một lúc lâu không khép lại được, hoàn toàn không biết diễn đạt sự kinh ngạc của mình như thế nào.
- Anh nói là, anh đã tự mình phát triển một phần mền, và tự làm ra một trang web cá nhân, có một công ty đầu tư đã xem được, sau đó muốn đầu tư hàng triệu tệ để anh phát triển lớn mạnh hơn?
Nhìn thấy vẻ mặt Lưu Sảnh Sảnh ngồi đối diện, Tô Kỳ Phong trong lòng không nói hết được niềm kiêu hãnh, những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, dường như tất cả đều thăng hoa, anh ta trước đó, chỉ là một tên vô dụng ở nhà chơi điện tử ăn bám bố mẹ, nhưng anh ta sau này, sẽ trở thành một triệu phú của Trường Kinh!
- Đúng vậy, người phụ trách công ty đầu tư đó đã nói, đây chỉ là số tiền đầu tư đầu tiên, nếu trang web phát triển thuận lợi, lúc đó, sẽ không chỉ là mấy triệu, mà sẽ là hàng chục triệu!
Tô Kỳ Phong bưng tách café trên bàn lên, từ từ thưởng thức một ngụm, rồi cực kỳ kiêu ngạo nói.
Lần này, Lưu Sảnh Sảnh thực sự đã tin Tô Kỳ Phong anh ta quả thực đã gặp thời đổi vận, mà những đồ trang điểm hàng hiệu Dior trong cái túi lớn kia càng giống như viên thuốc an thần, khiến Lưu Sảnh Sảnh hoàn toàn trở nên yên tâm.
Đặt tách café xuống, Tô Kỳ Phong chợt nồng nàn nhìn Lưu Sảnh Sảnh, sờ soạng trong túi quần một hồi, mới lôi được một chiếc hộp ra.
- Sảnh Sảnh…
Tô Kỳ Phong giọng dịu dàng gọi tên Lưu Sảnh Sảnh, đồng thời mở chiếc hộp cầm trên tay, bên trong hộp, là một cái vòng tay màu bạc khảm hạt!
Tặng con gái vòng tay, ngụ ý là chỉ cưới mình đối phương mà thôi, ý của Tô Kỳ Phong, Lưu Sảnh Sảnh hiểu rất rõ.
- Sảnh Sảnh, chúng ta làm hòa được không, chúng ta đã xa cách thời gian dài như vậy, anh đã chịu đủ cũng nhận đủ rồi, anh bây giờ, có thể mang hạnh phúc cho em rồi!
- A!
Lưu Sảnh Sảnh bỗng bưng kín miệng, không nói lời nào, lúc này, cô ta cũng không biết cảm giác của bản thân là gì, tóm lại, đây không phải là cảm động.
Đối với Tô Kỳ Phong, cô ta sớm đã không còn yêu thích gì, đi làm một thời gian dài như vậy, cô ta cũng sớm đã nhìn rõ cái trò chơi tình tình ái ái là gì rồi, nếu ngày hôm nay Tô Kỳ Phong không có tặng cái túi đồ Dior này, nếu Tô Kỳ Phong không có nhận được sự đầu tư từ công ty đầu tư kia, thì bất kể Tô Kỳ Phong có thổ lộ thế nào, cô ta cũng đều không đồng ý được.
- Sảnh Sảnh, đồng ý với anh, có được không, anh nhất định sẽ yêu em nhiều hơn trước kia!
Tô Kỳ Phong giơ một tay ra, nắm chặt tay Lưu Sảnh Sảnh, trong mắt, tất cả là ngọn lửa tình yêu.
Lưu Sảnh Sảnh một tay bưng miệng, tay kia bị Tô Kỳ Phong nắm chặt, trong lòng, chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ!
- Em đồng ý!
Lưu Sảnh Sảnh do dự lúc lâu, mới nhẹ nhàng bỏ tay che miệng ra, đặt vào tay Tô Kỳ Phong, kiên quyết trả lời anh ta.
- Thật sao!
Tô Kỳ Phong hơi kích động nhảy lên khỏi chỗ ngồi, bước một bước qua, bế bổng Lưu Sảnh Sảnh đang ngồi ở ghế lên, vui mừng đến mức không còn biết nên nói gì nữa!
- Thả em xuống, thả em xuống.
Lưu Sảnh Sảnh kêu lên một lúc, Tô Kỳ Phong mới chịu bỏ Lưu Sảnh Sảnh xuống, không thể không nói, bọn họ đã thu hút sự chú ý của đại đa số những người trong quán café.
- Kỳ Phong, anh không phải hỏi em, em hôm nay vì sao mà không vui sao.
Lưu Sảnh Sảnh cúi đầu, sau khi đợi Tô Kỳ Phong trấn tĩnh lại, mới nhẹ nhàng nói.
- À, đúng, à, hôm nay em làm sao mà lại tan làm sớm như vậy!
Tô Kỳ Phong bây giờ cũng mới nhớ ra chuyện này.
- Em bị một thực tập sinh mới đến trong bệnh viện ức hiếp!
/1041
|