Tô Kỳ Phong bây giờ cho dù có ngốc, cũng có thể nhìn ra, người con gái trước mắt anh ta, và cái tay Trương Dương kia, với trưởng phòng Hồ nhất định có mối quan hệ rất mật thiết, chả trách vừa rồi trưởng phòng Hồ lại hoảng hốt ngăn anh ta lại như vậy.
Về phần Hồ Đào, Tô Kỳ Phong không thể không cung kính như vậy, bởi vì phần mền và trang web cá nhân mà anh ta chế tác ra, có thể nói, nếu không có Hồ Đào, thì sẽ không được công ty đầu tư kia để ý đến, từ đó mới đầu tư cho anh ta mấy triệu thậm chí còn hứa hẹn cả mấy chục triệu tệ.
Hồ Đào có thể nói vừa là người đã phát hiện ra Tô Kỳ Phong, vừa là ân nhân cứu mạng khi Tô Kỳ Phong đang cùng đường đã cứu anh ta một mạng!
Tô Kỳ Phong bây giờ không còn hung hăng nữa, anh hiểu rất rõ mối quan hệ mật thiết giữa Hồ Đào và ông chủ công ty đầu tư kia, chân anh ta cũng đã mền nhũn, không hề nói câu nào, chỉ đứng bên cạnh nhìn Mễ Tuyết và Hồ Đào nói chuyện sôi nổi, thậm chí còn cố ra sức nở nụ cười rất khó coi.
Thấy Hồ Đào hung dữ với Tô Kỳ Phong như vậy, nhưng Tô Kỳ Phong vẫn tươi cười theo, mọi người xung quanh đều có ánh nhìn khác nhau, ngay sau đó, họ lại nhìn Mễ Tuyết, càng thấy hiếu kỳ hơn, tò mò không biết người con gái này là ai, cả cái anh chàng Trương Dương kia rốt cuộc là người như thế nào.
- Đúng rồi, anh Hồ, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Mễ Tuyết nhìn Hồ Đào, nghi ngờ hỏi.
- Tôi vừa hết giờ làm, tới đây tìm một người bạn.
Hồ Đào gãi gãi đầu, cười cười xấu hổ, khi nói những lời này, còn có chút ngượng ngùng, bởi vì anh ta xuất hiện ở đây không phải vì vừa mới hết giờ làm.
Sở dĩ anh ta xuất hiện ở đây giờ này, vốn cũng là một sự việc hết sức trùng hợp.
Hồ Đào trước đó khi còn trong giờ làm việc, đang nói chuyện với một người bạn của anh ta, nhưng người bạn đó đột nhiên cúp máy, khiến tâm trí Hồ Đào loạn cả lên, còn tưởng đối phương xảđây, như vậy, mới nhìn thấy toàn bộ những sự việc vừa xảy ra.
- Bạn của anh?
Mễ Tuyết ngẩn người ra một lúc. Hồ Đào tới đây tìm bạn của anh ta, người đó lại là ai đây?
Hồ Đào đột nhiên đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề nói:
- Đúng rồi, Mễ Tuyết, giữa cô và Tô Kỳ Phong rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Sao đều động thủ cả vậy?
Mễ Tuyết liếc nhìn Tô Kỳ Phong, rồi lại liếc nhìn Lưu Sảnh Sảnh vẫn còn đang thương tiếc đống đồ trang điểm kia, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Hồ Đào:
- Anh tự hỏi anh ta đi.
- Hồ, Hồ Đào…
Lúc này, từ sau lưng Mễ Tuyết, truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái. Hồ Đào nghiêng đầu, mới nhìn thấy Tiêu Tiểu đang ngồi trên nền, thì lập tức kinh ngạc, không còn để ý đến Mễ Tuyết, bước lại gần, vượt qua Mễ Tuyết, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu, vội vàng đỡ Tiêu Tiểu dậy. Cẩn thận xem xét Tiêu Tiểu từ trên xuống một lượt, sau khi xác định cô ta không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hồ Đào…
Tiêu Tiểu nhìn Hồ Đào mắt mờ hẳn đi, bộ dạng đáng thương.
- Tiếu Tiếu đừng sợ, đừng sợ, anh chẳng đã vội tới đây sao, không sao rồi, không sao rồi!
Hồ Đào nói rồi, ôm gọn Tiếu Tiếu trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng Tiêu Tiểu, nhẹ giọng an ủi.
Mễ Tuyết nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là ngây người ra, sau đó, cô chợt hiểu ra, người bạn mà Hồ Đào đã nói tới, rốt cuộc là ai.
Xem ra, Hồ Đào đối với cái cô y tá tên là Tiêu Tiểu này, hết sức đặc biệt.
- Ôi trời, lẽ nào bạn trai cô y tá này lại là anh ta? Vậy mà vừa rồi cái tay Tô Kỳ Phong kia còn hung dữ với cô ta như vậy?
- Chậc chậc, xem ra đúng là lũ lụt vọt miếu Long Vương, người trong nhà mà không biết lẫn nhau sao?
- Ha ha, cái cô gái kia nhất định là xui xẻo rồi, vừa rồi cô ta là hung dữ với cô y tá này nhất, bây giờ tốt rồi, bạn trai cô ta so với bạn gái người ta, còn kém xa!
- Hừ, đáng đời!
Nhìn thấy màn kịch diễn ra trước mắt, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lưu Sảnh Sảnh, bỗng chốc đổi thành cười trên nỗi đau người khác, không có người nào có chút đồng tình với Lưu Sảnh Sảnh cả.
Tô Kỳ Phong nhìn Hồ Đào đang ôm cô y tá trước đó còn không ngừng an ủi, không khỏi cảm thấy như miệng vừa ăn phải đồ gì đó không được sạch sẽ, một mảnh chua xót, lông mày anh ta, đã không ý thức được mà xoắn quẩy lại.
Cô y tá kia, vừa nhìn đã biết cũng giống như thái độ của Hồ Đào rất đặc biệt, hơn nữa lại thêm cô gái xinh đẹp khác thường kia nữa, hai cô gái, không ngờ lại đều có quan hệ đặc biệt với Hồ Đào, điều này khiến Tô Kỳ Phong dù có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Nếu Tô Kỳ Phong biết hai cô gái này có mối quan hệ như vậy với Hồ Đào, anh ta nhất định sẽ không kéo theo Lưu Sảnh Sảnh không suy nghĩ gì mà đã xông vào bệnh viện Kinh Hòa gây sự như vậy, cho dù có đến, cũng sẽ tuyệt đối không có thái độ như thế.
Phần mền của anh ta thông qua Hồ Đào mới có được sự đầu tư của công ty đầu tư kia, món tiền đầu tư đầu tiên triệu tệ cũng hoàn toàn là công lao của Hồ Đào, nhưng ngộ nhỡ sự việc ngày hôm nay khiến Hồ Đào không vừa ý, đối với việc bán phần mền và trang web sau này không còn tận tâm tận lực như trước kia nữa, thì anh ta phải làm sao?
Dù sao, Tô Kỳ Phong và công ty đầu tư kia chỉ là hợp đồng chóp lưỡi đầu môi, ký kết một văn bản hợp đồng đơn giản, trả trước năm mươi nghìn tệ tiền mặt làm tiền đặt cọc, nhưng đây cũng không phải là hợp đồng chính thức, đối phương vẫn có quyền thu lại khoản đầu tư, nói không chừng còn đòi lại số tiền đã đặt cọc.
Nếu quả thực như vậy, Tô Kỳ Phong chẳng khác nào lại thêm lần nữa rơi từ thiên đường xuống địa ngục, phải biết rằng anh ta trước kia vì nghiên cứu phần mền và duy trì trang web cá nhân của mình, mà sớm đã nợ tùm lum ở bên ngoài, anh ta thậm chí không dám nói với bố mẹ anh ta.
Nhưng sau khi lấy được tiền đặt cọc, Tô Kỳ Phong đã trả được một phần tiền nợ bên ngoài, còn đặc biệt mua một túi đồ trang điểm đến tìm Lưu Sảnh Sảnh, năm mươi nghìn tiền đặt cọc, đã chẳng còn lại bao nhiêu, tới lúc đó anh ta lấy gì để trả lại tiền đặt cọc chứ?
Tô Kỳ Phong không kìm được lòng mà nuốt nước bọt, cổ họng được phen lăn lộn, trên trán, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra và lăn xuống.
Giờ phút này, Tô Kỳ Phong chỉ cảm thấy bản thân đang bị nấu chín trong một nồi lửa nóng bỏng, không cách nào kiềm chế được.
Anh ta cơ bản không thể không lo lắng, bởi vì anh ta biết rõ, Hồ Đào và ông chủ của công ty đầu tư kia, có mối quan hệ như thế nào.
Anh ta không phải không nghe ngóng qua về Hồ Đào, ông chủ của công ty đầu tư kia, với ông chủ công ty mạng mà Hồ Đào đang làm việc có mối quan hệ bạn bè thân thiết, phần mền và trang web cá nhân mà anh ta nghiên cứu, cũng chính là ông chủ của công ty đầu tư này muốn mua lại để ủng hộ công ty mạng của Hồ Đào, một khi hợp đồng được ký kết, ông chủ công ty mạng chỗ Hồ Đào, sẽ đặc biệt tuyển dụng anh ta làm giám đốc dự án có liên quan đến phần mền này và trang web cá nhân mà anh ta đã chế tác, về cấp bậc là đã giống như Hồ Đào rồi.
Có thể nói, tiền đồ của anh ta rất tốt đẹp, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là Hồ Đào phải đồng ý giúp anh ta ủng hộ anh ta.
Ở một chỗ khác, Tiêu Tiểu đã ngừng khóc, còn lau sạch những giọt nước mắt, khi Hồ Đào giúp cô ta đứng thẳng dậy, việc đầu tiên Tiêu Tiểu làm chính là biểu thị sự cảm ơn của mình đối với Mễ Tuyết.
- Chị, vừa rồi thật cảm ơn chị.
Tiêu Tiểu mắt đỏ au, vô cùng chân thành nói với Mễ Tuyết :
- Chị, chị nhất định phải tin em, em và bác sĩ Trương, à không, là vị hôn phu của chị thực sự không có bất cứ mối quan hệ nào…
Mễ Tuyết cười ngọt ngào, vươn tay ra, giúp Tiêu Tiểu lau sạch những giọt nước mắt còn lại, dịu dàng nói:
- Không cần phải sợ, chị tin vào chồng mình, cũng tin cả em nữa, chị sẽ không tin người khác ăn nói hồ đồ đâu, em ấy à, sau này không nên tùy tiện khóc như vậy nữa.
- Dạ!
Tiêu Tiểu nghe thấy Mễ Tuyết nói như vậy, mới nở nụ cười, vẻ mặt u ám lo lắng , cuối cùng cũng đã như trời mưa chuyển nắng.
Mễ Tuyết thấy Hồ Đào từ đầu đến cuối đỡ Tiêu Tiểu như kỵ sỵ bảo vệ công chúa của bản thân, thì trêu chọc nói:
- Em có người bạn trai cừ như vậy, chị sao có thể không tin em được chứ, ngốc ạ.
- Anh ấy, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai em…
Mặt Tiêu Tiểu đỏ bừng lên, còn liếc nhìn trộm Hồ Đào, dùng giọng nói nhỏ nhất để nói.
Tuy nhiên, câu nói của cô vẫn bị hai cô y tá lễ tân kia nghe được, cô y tá lễ tân khá hoạt bát lập tức khoản đãi mọi người nói rõ:
- Tiếu Tiếu, cô đừng ngượng ngùng như vậy, bí mật cũng không biết là ai đã nói ra, Hồ đại ca đối với người ta khá là tốt nha…
- Ha ha…
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của cô y tá lễ tân này, mọi người xung quanh đều nở nụ cười tươi vui.
Đến ngay cả Mễ Tuyết, cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Hồ Đào cười ha hả.
Mặt Hồ Đào, bỗng đỏ hẳn lên, nhưng sau khi anh ta nghe xong đoạn đối thoại giữa Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu, anh ta đại khái cũng đã hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, là Tô Kỳ Phong và còn cô gái kia hẳn là bạn gái anh ta, đã bôi nhọ mối quan hệ giữa Tiêu Tiểu và Trương Dương có điều gì đó xấu hổ.
Hồ Đào nhìn Tô Kỳ Phong, sắc mặt bỗng chốc trở lên rất xấu, anh ta cố gắng hết sức để kìm lửa giận của mình, chất vấn Tô Kỳ Phong:
- Tô Kỳ Phong, cậu giải thích rõ cho tôi, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Hồ, trưởng phòng Hồ……Tôi, tôi, không phải, chuyện này…
Tô Kỳ Phong nhìn Hồ Đào, trán không ngừng chảy mồ hôi cũng không dám lấy tay lau, cả người cứ đứng dại ra đó, tay chân luống cuống, nói nửa ngày trời, cũng không nói được cái gì thực chất cả.
- Cậu tên khốn kiếp này, cậu có biết cậu đang làm gì không?
Hồ Đào giơ tay lên, chỉ vào Tô Kỳ Phong, không hề nể mặt mà lớn tiếng mắng:
- Cậu bây giờ đang làm gì? Tới nơi này giương oai, để bắt nạt người khác à? Được lắm Tô Kỳ Phong, cậu bây giờ còn dám ra tay đánh người, cậu có biết, người cậu đánh là ai không!
- Đúng, đúng vậy!
Sắc mặt Tô Kỳ Phong trắng bệch, đến bản thân anh ta cũng không để ý tới, anh ta đã lùi lại hai bước, đã lùi tới bên cạnh Lưu Sảnh Sảnh, bây giờ, anh ta hoàn toàn dựa vào bản năng mà hỏi lại một câu.
- Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi là ai à!
Hồ Đào nghiến răng nghiến lợi, sự đồng tình của anh ta đối với Tô Kỳ Phong trước đây cũng đã hoàn toàn không còn, Tô Kỳ Phong bắt nạn Tiêu Tiểu thì cũng thôi đi, Hồ Đào biết Tiêu Tiểu là một cô gái rất lương thiện, sẽ không tính toán gì, cũng không đồng ý anh ta ra tay báo thù Tô Kỳ Phong vì bản thân, nhưng Tô Kỳ Phong lại dám ra tay đánh Mễ Tuyết!
Hồ Đào bây giờ nghĩ đến, đều có chút hoảng sợ, nếu thực sự để Tô Kỳ Phong đánh Mễ Tuyết, thì không biết kết cục sẽ ra sao?
Về phần Hồ Đào, Tô Kỳ Phong không thể không cung kính như vậy, bởi vì phần mền và trang web cá nhân mà anh ta chế tác ra, có thể nói, nếu không có Hồ Đào, thì sẽ không được công ty đầu tư kia để ý đến, từ đó mới đầu tư cho anh ta mấy triệu thậm chí còn hứa hẹn cả mấy chục triệu tệ.
Hồ Đào có thể nói vừa là người đã phát hiện ra Tô Kỳ Phong, vừa là ân nhân cứu mạng khi Tô Kỳ Phong đang cùng đường đã cứu anh ta một mạng!
Tô Kỳ Phong bây giờ không còn hung hăng nữa, anh hiểu rất rõ mối quan hệ mật thiết giữa Hồ Đào và ông chủ công ty đầu tư kia, chân anh ta cũng đã mền nhũn, không hề nói câu nào, chỉ đứng bên cạnh nhìn Mễ Tuyết và Hồ Đào nói chuyện sôi nổi, thậm chí còn cố ra sức nở nụ cười rất khó coi.
Thấy Hồ Đào hung dữ với Tô Kỳ Phong như vậy, nhưng Tô Kỳ Phong vẫn tươi cười theo, mọi người xung quanh đều có ánh nhìn khác nhau, ngay sau đó, họ lại nhìn Mễ Tuyết, càng thấy hiếu kỳ hơn, tò mò không biết người con gái này là ai, cả cái anh chàng Trương Dương kia rốt cuộc là người như thế nào.
- Đúng rồi, anh Hồ, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Mễ Tuyết nhìn Hồ Đào, nghi ngờ hỏi.
- Tôi vừa hết giờ làm, tới đây tìm một người bạn.
Hồ Đào gãi gãi đầu, cười cười xấu hổ, khi nói những lời này, còn có chút ngượng ngùng, bởi vì anh ta xuất hiện ở đây không phải vì vừa mới hết giờ làm.
Sở dĩ anh ta xuất hiện ở đây giờ này, vốn cũng là một sự việc hết sức trùng hợp.
Hồ Đào trước đó khi còn trong giờ làm việc, đang nói chuyện với một người bạn của anh ta, nhưng người bạn đó đột nhiên cúp máy, khiến tâm trí Hồ Đào loạn cả lên, còn tưởng đối phương xảđây, như vậy, mới nhìn thấy toàn bộ những sự việc vừa xảy ra.
- Bạn của anh?
Mễ Tuyết ngẩn người ra một lúc. Hồ Đào tới đây tìm bạn của anh ta, người đó lại là ai đây?
Hồ Đào đột nhiên đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề nói:
- Đúng rồi, Mễ Tuyết, giữa cô và Tô Kỳ Phong rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Sao đều động thủ cả vậy?
Mễ Tuyết liếc nhìn Tô Kỳ Phong, rồi lại liếc nhìn Lưu Sảnh Sảnh vẫn còn đang thương tiếc đống đồ trang điểm kia, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Hồ Đào:
- Anh tự hỏi anh ta đi.
- Hồ, Hồ Đào…
Lúc này, từ sau lưng Mễ Tuyết, truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái. Hồ Đào nghiêng đầu, mới nhìn thấy Tiêu Tiểu đang ngồi trên nền, thì lập tức kinh ngạc, không còn để ý đến Mễ Tuyết, bước lại gần, vượt qua Mễ Tuyết, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu, vội vàng đỡ Tiêu Tiểu dậy. Cẩn thận xem xét Tiêu Tiểu từ trên xuống một lượt, sau khi xác định cô ta không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hồ Đào…
Tiêu Tiểu nhìn Hồ Đào mắt mờ hẳn đi, bộ dạng đáng thương.
- Tiếu Tiếu đừng sợ, đừng sợ, anh chẳng đã vội tới đây sao, không sao rồi, không sao rồi!
Hồ Đào nói rồi, ôm gọn Tiếu Tiếu trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng Tiêu Tiểu, nhẹ giọng an ủi.
Mễ Tuyết nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là ngây người ra, sau đó, cô chợt hiểu ra, người bạn mà Hồ Đào đã nói tới, rốt cuộc là ai.
Xem ra, Hồ Đào đối với cái cô y tá tên là Tiêu Tiểu này, hết sức đặc biệt.
- Ôi trời, lẽ nào bạn trai cô y tá này lại là anh ta? Vậy mà vừa rồi cái tay Tô Kỳ Phong kia còn hung dữ với cô ta như vậy?
- Chậc chậc, xem ra đúng là lũ lụt vọt miếu Long Vương, người trong nhà mà không biết lẫn nhau sao?
- Ha ha, cái cô gái kia nhất định là xui xẻo rồi, vừa rồi cô ta là hung dữ với cô y tá này nhất, bây giờ tốt rồi, bạn trai cô ta so với bạn gái người ta, còn kém xa!
- Hừ, đáng đời!
Nhìn thấy màn kịch diễn ra trước mắt, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lưu Sảnh Sảnh, bỗng chốc đổi thành cười trên nỗi đau người khác, không có người nào có chút đồng tình với Lưu Sảnh Sảnh cả.
Tô Kỳ Phong nhìn Hồ Đào đang ôm cô y tá trước đó còn không ngừng an ủi, không khỏi cảm thấy như miệng vừa ăn phải đồ gì đó không được sạch sẽ, một mảnh chua xót, lông mày anh ta, đã không ý thức được mà xoắn quẩy lại.
Cô y tá kia, vừa nhìn đã biết cũng giống như thái độ của Hồ Đào rất đặc biệt, hơn nữa lại thêm cô gái xinh đẹp khác thường kia nữa, hai cô gái, không ngờ lại đều có quan hệ đặc biệt với Hồ Đào, điều này khiến Tô Kỳ Phong dù có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Nếu Tô Kỳ Phong biết hai cô gái này có mối quan hệ như vậy với Hồ Đào, anh ta nhất định sẽ không kéo theo Lưu Sảnh Sảnh không suy nghĩ gì mà đã xông vào bệnh viện Kinh Hòa gây sự như vậy, cho dù có đến, cũng sẽ tuyệt đối không có thái độ như thế.
Phần mền của anh ta thông qua Hồ Đào mới có được sự đầu tư của công ty đầu tư kia, món tiền đầu tư đầu tiên triệu tệ cũng hoàn toàn là công lao của Hồ Đào, nhưng ngộ nhỡ sự việc ngày hôm nay khiến Hồ Đào không vừa ý, đối với việc bán phần mền và trang web sau này không còn tận tâm tận lực như trước kia nữa, thì anh ta phải làm sao?
Dù sao, Tô Kỳ Phong và công ty đầu tư kia chỉ là hợp đồng chóp lưỡi đầu môi, ký kết một văn bản hợp đồng đơn giản, trả trước năm mươi nghìn tệ tiền mặt làm tiền đặt cọc, nhưng đây cũng không phải là hợp đồng chính thức, đối phương vẫn có quyền thu lại khoản đầu tư, nói không chừng còn đòi lại số tiền đã đặt cọc.
Nếu quả thực như vậy, Tô Kỳ Phong chẳng khác nào lại thêm lần nữa rơi từ thiên đường xuống địa ngục, phải biết rằng anh ta trước kia vì nghiên cứu phần mền và duy trì trang web cá nhân của mình, mà sớm đã nợ tùm lum ở bên ngoài, anh ta thậm chí không dám nói với bố mẹ anh ta.
Nhưng sau khi lấy được tiền đặt cọc, Tô Kỳ Phong đã trả được một phần tiền nợ bên ngoài, còn đặc biệt mua một túi đồ trang điểm đến tìm Lưu Sảnh Sảnh, năm mươi nghìn tiền đặt cọc, đã chẳng còn lại bao nhiêu, tới lúc đó anh ta lấy gì để trả lại tiền đặt cọc chứ?
Tô Kỳ Phong không kìm được lòng mà nuốt nước bọt, cổ họng được phen lăn lộn, trên trán, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra và lăn xuống.
Giờ phút này, Tô Kỳ Phong chỉ cảm thấy bản thân đang bị nấu chín trong một nồi lửa nóng bỏng, không cách nào kiềm chế được.
Anh ta cơ bản không thể không lo lắng, bởi vì anh ta biết rõ, Hồ Đào và ông chủ của công ty đầu tư kia, có mối quan hệ như thế nào.
Anh ta không phải không nghe ngóng qua về Hồ Đào, ông chủ của công ty đầu tư kia, với ông chủ công ty mạng mà Hồ Đào đang làm việc có mối quan hệ bạn bè thân thiết, phần mền và trang web cá nhân mà anh ta nghiên cứu, cũng chính là ông chủ của công ty đầu tư này muốn mua lại để ủng hộ công ty mạng của Hồ Đào, một khi hợp đồng được ký kết, ông chủ công ty mạng chỗ Hồ Đào, sẽ đặc biệt tuyển dụng anh ta làm giám đốc dự án có liên quan đến phần mền này và trang web cá nhân mà anh ta đã chế tác, về cấp bậc là đã giống như Hồ Đào rồi.
Có thể nói, tiền đồ của anh ta rất tốt đẹp, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là Hồ Đào phải đồng ý giúp anh ta ủng hộ anh ta.
Ở một chỗ khác, Tiêu Tiểu đã ngừng khóc, còn lau sạch những giọt nước mắt, khi Hồ Đào giúp cô ta đứng thẳng dậy, việc đầu tiên Tiêu Tiểu làm chính là biểu thị sự cảm ơn của mình đối với Mễ Tuyết.
- Chị, vừa rồi thật cảm ơn chị.
Tiêu Tiểu mắt đỏ au, vô cùng chân thành nói với Mễ Tuyết :
- Chị, chị nhất định phải tin em, em và bác sĩ Trương, à không, là vị hôn phu của chị thực sự không có bất cứ mối quan hệ nào…
Mễ Tuyết cười ngọt ngào, vươn tay ra, giúp Tiêu Tiểu lau sạch những giọt nước mắt còn lại, dịu dàng nói:
- Không cần phải sợ, chị tin vào chồng mình, cũng tin cả em nữa, chị sẽ không tin người khác ăn nói hồ đồ đâu, em ấy à, sau này không nên tùy tiện khóc như vậy nữa.
- Dạ!
Tiêu Tiểu nghe thấy Mễ Tuyết nói như vậy, mới nở nụ cười, vẻ mặt u ám lo lắng , cuối cùng cũng đã như trời mưa chuyển nắng.
Mễ Tuyết thấy Hồ Đào từ đầu đến cuối đỡ Tiêu Tiểu như kỵ sỵ bảo vệ công chúa của bản thân, thì trêu chọc nói:
- Em có người bạn trai cừ như vậy, chị sao có thể không tin em được chứ, ngốc ạ.
- Anh ấy, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai em…
Mặt Tiêu Tiểu đỏ bừng lên, còn liếc nhìn trộm Hồ Đào, dùng giọng nói nhỏ nhất để nói.
Tuy nhiên, câu nói của cô vẫn bị hai cô y tá lễ tân kia nghe được, cô y tá lễ tân khá hoạt bát lập tức khoản đãi mọi người nói rõ:
- Tiếu Tiếu, cô đừng ngượng ngùng như vậy, bí mật cũng không biết là ai đã nói ra, Hồ đại ca đối với người ta khá là tốt nha…
- Ha ha…
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của cô y tá lễ tân này, mọi người xung quanh đều nở nụ cười tươi vui.
Đến ngay cả Mễ Tuyết, cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Hồ Đào cười ha hả.
Mặt Hồ Đào, bỗng đỏ hẳn lên, nhưng sau khi anh ta nghe xong đoạn đối thoại giữa Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu, anh ta đại khái cũng đã hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, là Tô Kỳ Phong và còn cô gái kia hẳn là bạn gái anh ta, đã bôi nhọ mối quan hệ giữa Tiêu Tiểu và Trương Dương có điều gì đó xấu hổ.
Hồ Đào nhìn Tô Kỳ Phong, sắc mặt bỗng chốc trở lên rất xấu, anh ta cố gắng hết sức để kìm lửa giận của mình, chất vấn Tô Kỳ Phong:
- Tô Kỳ Phong, cậu giải thích rõ cho tôi, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Hồ, trưởng phòng Hồ……Tôi, tôi, không phải, chuyện này…
Tô Kỳ Phong nhìn Hồ Đào, trán không ngừng chảy mồ hôi cũng không dám lấy tay lau, cả người cứ đứng dại ra đó, tay chân luống cuống, nói nửa ngày trời, cũng không nói được cái gì thực chất cả.
- Cậu tên khốn kiếp này, cậu có biết cậu đang làm gì không?
Hồ Đào giơ tay lên, chỉ vào Tô Kỳ Phong, không hề nể mặt mà lớn tiếng mắng:
- Cậu bây giờ đang làm gì? Tới nơi này giương oai, để bắt nạt người khác à? Được lắm Tô Kỳ Phong, cậu bây giờ còn dám ra tay đánh người, cậu có biết, người cậu đánh là ai không!
- Đúng, đúng vậy!
Sắc mặt Tô Kỳ Phong trắng bệch, đến bản thân anh ta cũng không để ý tới, anh ta đã lùi lại hai bước, đã lùi tới bên cạnh Lưu Sảnh Sảnh, bây giờ, anh ta hoàn toàn dựa vào bản năng mà hỏi lại một câu.
- Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi là ai à!
Hồ Đào nghiến răng nghiến lợi, sự đồng tình của anh ta đối với Tô Kỳ Phong trước đây cũng đã hoàn toàn không còn, Tô Kỳ Phong bắt nạn Tiêu Tiểu thì cũng thôi đi, Hồ Đào biết Tiêu Tiểu là một cô gái rất lương thiện, sẽ không tính toán gì, cũng không đồng ý anh ta ra tay báo thù Tô Kỳ Phong vì bản thân, nhưng Tô Kỳ Phong lại dám ra tay đánh Mễ Tuyết!
Hồ Đào bây giờ nghĩ đến, đều có chút hoảng sợ, nếu thực sự để Tô Kỳ Phong đánh Mễ Tuyết, thì không biết kết cục sẽ ra sao?
/1041
|