Kể từ khi Trương Dương xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người tự nhiên bị hấp dẫn bởi hắn. Ngược lại, hai người Tô Kỳ Phong và Lưu Sảnh Sảnh bỗng nhiên vô giá trị, không còn gây chút sự chú ý nào.
Nhìn thấy Trương Dương, đặc biệt là nhìn thấy Mễ Tuyết đang ôm Trương Dương với dáng vẻ ngọt ngào, ánh mắt Lưu Sảnh Sảnh bốc đầy đố kị, cơ hồ có bao nhiêu đều đã phun trào ra hết.
Cô ta lại nhìn Tô Kỳ Phong bên cạnh, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác vô cùng chán ghét. Cô đột ngột hất phăng cánh tay Tô Kỳ Phong đang kéo tay mình ra. Vẻ mặt hết sức bất mãn với Tô Kỳ Phong bây giờ hiện rõ.
Cô lôi kéo Tô Kỳ Phong tới nơi này chính là để khoe khoang, thể hiện; Thật không ngờ, Tô Kỳ Phong không chịu như thế, ngược lại còn làm cô bị một phen bị đối phương làm cho nhục nhã, nhất là hiện tại, Trương Dương hoàn toàn không nhìn nhận cô, lại càng làm nhói sâu nỗi đau trong lòng.
Không chỉ có Lưu Sảnh Sảnh mà cả Tô Kỳ Phong cũng cảm thấy trên mặt nóng rát, lúc trước nhận nhầm người cũng đã đủ làm cho anh khó chịu rồi, nhưng từ sau khi Trương Dương xuất hiện, lại không nhìn anh ta lấy một cái, điều này càng làm cho tâm trạng Tô Kỳ Phong tệ hơn, đối phương rõ ràng là khinh thường mình!
- Hồ Đào, đợi chút, tôi và Mễ Tuyết phải đi ăn cơm, vừa lúc chúng ta lâu như vậy rồi chưa gặp mặt, cùng đi nhé.
Trương Dương nhìn Hồ Đào hiện tại quần áo, giày da chỉnh tề, cười nói.
Hồ Đào gãi gãi đầu ái ngại, lén lén nhìn sang phía Tiêu Tiểu, gương mặt ửng đỏ.
Trương Dương lập tức hiểu sự tình, cười ha hả, trêu chọc Tiêu Tiểu:
- Đi thôi Tiếu Tiếu, chúng ta cùng đi!
- Có thể cùng đi sao?
Tiêu Tiểu thoáng chốc bị kích động, cô nhìn Trương Dương, tràn đầy mong đợi một câu trả lời.
- Đương nhiên là có thể rồi.
Mễ Tuyết ở bên cạnh Trương Dương lập tức gật đầu, cô buông Trương Dương ra, tiến đến bên Tiêu Tiểu, nhỏ giọng không biết nói gì, chỉ biết khi nói xong, Tiêu Tiểu đỏ bừng cả khuôn mặt, còn len lén mắt nhìn Hồ Đào.
- Trương Dương, cậu không thể đi.
Ngay lúc này, Tô Kỳ Phong rốt cục đã không thể nuốt được cục tức bị coi thường, một lần nữa lớn tiếng hướng về phía Trương Dương rống lên.
- Tô Kỳ Phong, cậu xong đời rồi!
Không đợi Trương Dương lên tiếng, Hồ Đào lập tức xoay người, trợn mắt nhìn Tô Kỳ Phong, lớn tiếng gầm lên giận dữ.
Tô Kỳ Phong thật không dễ gì mới lấy được chút dũng khí, giờ cũng bị một tiếng gầm này của Hồ Đào dọa chạy mất. Anh ta kìm lòng lui về một bước, đối mặt với Hồ Đào, khuôn mặt đỏ bừng không biết phải nói gì.
- Được rồi Hồ Đào, không cần để ý đến cậu ta
Trương Dương căn bản không muốn để ý tới những người như Lưu Sảnh Sảnh và Tô Kỳ Phong. Đối với Trương Dương mà nói, nói chuyện với loại người này chính là hạ thấp chính mình.
Nói xong, Trương Dương quay đầu lại hướng Quách Dũng nói:
- Quách viện trưởng, tan sở rồi, vậy tôi đi trước đây.
- Ừ. Được. Cậu đi trước đi.
Quách Dũng đáp xong lời Trương Dương, vẫn ảm đạm đưa mắt nhìn Tô Kỳ Phong. Bây giờ, ông nhất thời không còn tâm trạng gì nói với anh ta ta nữa, bất luận tiếp theo đây bạn của Trương Dương có xử trí bọn họ ra sao, Quách Dũng đều cảm thấy là lẽ đương nhiên.
Về phần Lưu Sảnh Sảnh, chắc chắn cô ta cũng sớm quyết định không tiếp tục làm ở bệnh viện nữa. Quách Dũng không cảm thấy loại phụ nữ này sẽ có kết cục tốt đẹp.
Nghe thấy lời nói của Trương Dương, dũng khí của Tô Kỳ Phong lại bừng trở lại, dù sao Trương Dương cũng không phải là Hồ Đào, đối với Trương Dương, Tô Kỳ Phong không thấy có điểm nào đáng sợ cả.
- Oa, BMW!
- A, kia có phải là Land Rover không?
- Thật nhiều xe sang quá đi!
Đột nhiên, mọi người tới gần cửa ra vào đại sảnh bỗng truyền tới mấy tiếng kêu la đầy kinh ngạc
Bên ngoài bệnh viện, mấy chiếc xe sang hoàn toàn phá hỏng cửa chính, khiến người ở phía bên ngoài đều không thể không đến vây xem, không biết là bệnh viện Kinh Hòa lại xảy ra chuyện gì.
Trên xe bước xuống là ba vị công tử từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, theo đà dừng xe trước cửa, hung hăng đi về phía đại sảnh.
Lúc này càng có nhiều người vây lại, đám người đi đường không hiểu rõ sự tình kia hoàn toàn cho rằng bệnh viện Kinh Hòa lại xảy ra sự cố chữa bệnh gì đó, đắc tội với mấy công tử nhiều tiền, bây giờ người ta dứt khoát tìm tới cửa.
Nhìn ba người đó đi tới, Trương Dương lắc đầu cười khổ, mắt nhìn sang Hồ Đào.
Hồ Đào cũng không nghĩ tới bọn họ lại có động tĩnh lớn như vậy, thấy Trương Dương đang nhìn, anh ta chỉ biết ngượng ngùng giải thích với Trương Dương một câu.
- Vừa rồi tôi đã kể sự việc xảy ra ở đây báo cáo với ông chủ Tô rồi…
Hóa ra là như vậy, chẳng trách mấy tên này lại xuất hiện ở đây, Trương Dương đi về phía ba người, tiếp đón.
Người đứng đầu hung hăng nhất chính là Vương Thần, cũng chỉ có loại con cháu ăn chơi trác táng này mới có tư thế như vậy, Lý Á, Tô Triển Đào đi phía sau thì tương đối điềm đạm hơn.
- Trương Dương, ai dám bắt nạt Mễ Tuyết, gọi hắn đứng ra đây.
Nhìn thấy Trương Dương, Vương Thần vừa xắn ống tay áo vừa hô lên rầm rĩ.
- Này này này, Vương Thần, đây là bệnh viện, anh đừng kêu lớn tiếng như thế.
Tô Triển Đào theo sát phía sau Vương Thần đã nhìn thấy Mễ Tuyết bình yên vô sự đứng ở đó, anh ta thở phào nhẹ nhõm, theo đó, Lý A cũng đi tới, anh nhìn Trương Dương, trước tiên tung một cú nện nhẹ vào ngực Trương Dương, rồi nói:
- Tên tiểu tử này, về tới Trường Kinh một cuộc điện thoại cũng không có, thế là như thế nào, không sợ tôi tham ô tiền của cậu sao?
Lý Á ngôn từ ẩn ý, hiển nhiên là đang nói tới khoản tiền mà Trương Dương đã đầu tư vào công ty cổ phần của anh ta.
- Mấy người a..
Trương Dương nhìn ba người phong trần mệt mỏi chạy tới, vừa lắc đầu vừa cười khổ.
- Ông chủ Tô, ông chủ Lý… các cậu tới thật nhanh à.
Nhìn Tô Triển Đào, Lý Á từng người một, Hồ Đào lập tức đi tới, kêu lên một tiếng, anh ta hoàn toàn không ngờ , từ lúc anh ta gọi điện thoại tới giờ chỉ mới vài phút mà Tô Triển Đào, Lý Á, lại còn cả Vương Thần đều đã tới.
Hồ Đào không biết là quan hệ giữa Tô Triển Đào và Trương Dương còn thân hơn so với anh ta tưởng tượng, trước đây lúc ở quê của Mễ Tuyết, chỉ cần một cuộc điện thoại của Trương Dương, Tô Triển Đào không kể ngàn dặm xa xôi liền mang xe tới đưa rước.
- Không phải đã nói là không được gọi tôi là ông chủ Tô sao, cậu là bạn học của Trương Dương, cũng gọi tôi là Tô Triển Đào là được rồi, đương nhiên, gọi tôi Triển Đào cũng được.
Tô Triển Đào nhìn Hồ Đào, có phần không vui, Hồ Đào nghe xong cũng chỉ biết cười một tiếng. Mặc dù Tô Triển Đào miệng nói như vậy, nhưng Hồ Đào hiểu rằng đó là nể mặt Trương Dương, chứ thật sự bảo anh ta gọi, anh ta cũng không dám gọi.
- Thôi được rồi, vốn là không có chuyện gì, kết quả các người đều đã tới đây rồi.
Lúc này, người xung quanh lập tức hiểu rõ quan hệ giữa mấy vị công tử lái xe sang chạy tới và Trương Dương, đặc biệt là Vương Thần kia, bộ dạng công tử trác táng ai cũng không sợ, lúc này bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Sảnh Sảnh và Tô Kỳ Phong, ánh mắt tất cả đều có chút hả hê.
Tô Kỳ Phong nhìn Tô Triển Đào phía sau Vương Thần, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, mà nhìn đến Lý Á bên cạnh Tô Triển Đào xưng huynh gọi đệ chào hỏi thân mật Trương Dương như vậy lại càng tiếp tục rút lui vài phần, hắn dũng khí lúc trước rống lên với Trương Dương, giờ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì. Lúc này, đôi chân của anh không ngừng run rẩy, giống như cái giá để trống rung lên không ngừng.
- Kỳ Phong…
Lưu Sảnh Sảnh mặc dù không quen biết với Vương Thần, Tô Triển Dương và Lý Á, nhưng khí thế của ba người vừa bước vào cô cũng có thể cảm giác được, có thể khẳng định đây là các vị công tử số một, số hai của Trường Kinh, nhìn thấy quan hệ thân mật giữa đối phương và Trương Dương, cô ta hiện tại đầu óc trống rỗng, nhất là làm cho Tô Kỳ Phong như biến thành một người khác, điều này càng làm cho Lưu Sảnh Sảnh không có cảm giác an toàn, chỉ có thể theo Tô Kỳ Phong lùi một bước, sợ hãi ôm lấy cánh tay Tô Kỳ Phong, hoàn toàn không biết phải làm sao.
- Hồ Đào, cậu nói cho tôi nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Chào hỏi Trương Dương xong, Lý Á cũng không quên ba người họ vì sao lại tới, hắn nhìn Hồ Đào, cười nhạt một tiếng, sau đó lên tiếng hỏi, đồng thời, liếc mắt cái đã nhìn thấy Tô Kỳ Phong sắc mặt trắng bệch.
Hồ Đào cũng quay đầu nhìn Tô Kỳ Phong.
Tô Triển Đào nhìn theo ánh mắt của Hồ Đào, cậu ta mới phát hiện Tô Kỳ Phong đã lui về lẫn trong phía đám đông để né tránh tầm mắt của Tô Triển Đào.
- Tô Kỳ Phong?
Hết nhìn Tô Kỳ Phong lại nhìn đám đông xung quanh, Tô Triển Đào lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó, y tá tiếp nhận lúc trước luôn bị Tô Kỳ Phong quát nạt đột nhiên mở miệng, thêm dầu vào lửa:
- Chính là anh ta vu cáo hãm hại bác sĩ Trương của chúng ta, ức hiếp bạn gái của anh ấy, ỷ mình có người đầu tư mấy triệu tới đây làm đầu sỏ, ra vẻ ta đây có tiền.
- Cái gì!
Ánh mắt Tô Triển Đào tức thì lạnh xuống, nói như vậy, người đánh Mễ Tuyết mà Hồ Đào nói trong điện thoại, rõ ràng chính là Tô Kỳ Phong rồi.
- Đầu tư mấy triệu? Làm đầu sỏ, ra vẻ giàu có?
Lý Á ha hả cười nhạt vài tiếng, nhìn Tô Kỳ Phong, anh ta đã hiểu rõ rất nhiều việc.
- Không phải như vậy đâu. Ông chủ Tô, ông chủ Lý!
Thái độ của Tô Triển Đào và Lý Á giống như một cây kim, rốt cuộc đã chọc đau Tô Kỳ Phong, khiến anh ta phải phản ứng.
- Không phải như vậy đâu.
Lý Á vốn không để cho Tô Kỳ Phong tiếp tục giải thích, anh ta giận dữ mắng một tiếng, tiếp theo quay đầu lại nói với Trương Dương:
- Thật là xin lỗi, tôi đã nhìn lầm người, để người ta cầm tiền của công ty chúng ta tới đây trước mặt cậu giả làm kẻ giàu có.
- A!
Lời nói của Lý Á lập tức khiến Tô Kỳ Phong cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.
Cầm tiền của công ty chúng ta?
Đây là ý gì?
Ngay cả Hồ Đào cũng không hiểu được câu nói của Lý Á, nghi hoặc hỏi lặp lại một câu:
- Cầm tiền của công ty chúng ta?
Lý Á cười ha hả, ôm Trương Dương, giải thích với Hồ Đào:
- Ồ, cậu còn chưa biết Trương Dương có cổ phần rất lớn trong công ty đầu tư của ta, nói cách khác, tôi đầu tư tiền cho cậu cũng chẳng khác gì Trương Dương đầu tư tiền cho cậu vậy.
Lời của Lý Á không khác gì một quả bom tấn trong đại sảnh bệnh viện, đang phát nổ tại chỗ.
Ngoại trừ Trương Dương, Mễ Tuyết, tất cả mọi người bao gồm của Quách Dũng, đều mở to hai mắt, lại cũng há hộc mồm, không dám tin vào sự thật này!
Tô Kỳ Phong thì hai chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt trên mặt đất.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới công ty đồng ý đầu tư cho mình mấy triệu còn có cổ phần của Trương Dương, hơn nữa, mấy triệu đầu tư mà bản thân vẫn lấy làm tự hào căn bản lại chính là tiền của Trương Dương.
Tô Kỳ Phong đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng hề, trách không được, Trương Dương từ đầu tới đuôi, căn bản đến một cái nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Cũng không phải là Trương Dương khinh thường anh ta, mà vốn trong con mắt của Trương Dương căn bản không có anh ta.
Nhìn thấy Trương Dương, đặc biệt là nhìn thấy Mễ Tuyết đang ôm Trương Dương với dáng vẻ ngọt ngào, ánh mắt Lưu Sảnh Sảnh bốc đầy đố kị, cơ hồ có bao nhiêu đều đã phun trào ra hết.
Cô ta lại nhìn Tô Kỳ Phong bên cạnh, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác vô cùng chán ghét. Cô đột ngột hất phăng cánh tay Tô Kỳ Phong đang kéo tay mình ra. Vẻ mặt hết sức bất mãn với Tô Kỳ Phong bây giờ hiện rõ.
Cô lôi kéo Tô Kỳ Phong tới nơi này chính là để khoe khoang, thể hiện; Thật không ngờ, Tô Kỳ Phong không chịu như thế, ngược lại còn làm cô bị một phen bị đối phương làm cho nhục nhã, nhất là hiện tại, Trương Dương hoàn toàn không nhìn nhận cô, lại càng làm nhói sâu nỗi đau trong lòng.
Không chỉ có Lưu Sảnh Sảnh mà cả Tô Kỳ Phong cũng cảm thấy trên mặt nóng rát, lúc trước nhận nhầm người cũng đã đủ làm cho anh khó chịu rồi, nhưng từ sau khi Trương Dương xuất hiện, lại không nhìn anh ta lấy một cái, điều này càng làm cho tâm trạng Tô Kỳ Phong tệ hơn, đối phương rõ ràng là khinh thường mình!
- Hồ Đào, đợi chút, tôi và Mễ Tuyết phải đi ăn cơm, vừa lúc chúng ta lâu như vậy rồi chưa gặp mặt, cùng đi nhé.
Trương Dương nhìn Hồ Đào hiện tại quần áo, giày da chỉnh tề, cười nói.
Hồ Đào gãi gãi đầu ái ngại, lén lén nhìn sang phía Tiêu Tiểu, gương mặt ửng đỏ.
Trương Dương lập tức hiểu sự tình, cười ha hả, trêu chọc Tiêu Tiểu:
- Đi thôi Tiếu Tiếu, chúng ta cùng đi!
- Có thể cùng đi sao?
Tiêu Tiểu thoáng chốc bị kích động, cô nhìn Trương Dương, tràn đầy mong đợi một câu trả lời.
- Đương nhiên là có thể rồi.
Mễ Tuyết ở bên cạnh Trương Dương lập tức gật đầu, cô buông Trương Dương ra, tiến đến bên Tiêu Tiểu, nhỏ giọng không biết nói gì, chỉ biết khi nói xong, Tiêu Tiểu đỏ bừng cả khuôn mặt, còn len lén mắt nhìn Hồ Đào.
- Trương Dương, cậu không thể đi.
Ngay lúc này, Tô Kỳ Phong rốt cục đã không thể nuốt được cục tức bị coi thường, một lần nữa lớn tiếng hướng về phía Trương Dương rống lên.
- Tô Kỳ Phong, cậu xong đời rồi!
Không đợi Trương Dương lên tiếng, Hồ Đào lập tức xoay người, trợn mắt nhìn Tô Kỳ Phong, lớn tiếng gầm lên giận dữ.
Tô Kỳ Phong thật không dễ gì mới lấy được chút dũng khí, giờ cũng bị một tiếng gầm này của Hồ Đào dọa chạy mất. Anh ta kìm lòng lui về một bước, đối mặt với Hồ Đào, khuôn mặt đỏ bừng không biết phải nói gì.
- Được rồi Hồ Đào, không cần để ý đến cậu ta
Trương Dương căn bản không muốn để ý tới những người như Lưu Sảnh Sảnh và Tô Kỳ Phong. Đối với Trương Dương mà nói, nói chuyện với loại người này chính là hạ thấp chính mình.
Nói xong, Trương Dương quay đầu lại hướng Quách Dũng nói:
- Quách viện trưởng, tan sở rồi, vậy tôi đi trước đây.
- Ừ. Được. Cậu đi trước đi.
Quách Dũng đáp xong lời Trương Dương, vẫn ảm đạm đưa mắt nhìn Tô Kỳ Phong. Bây giờ, ông nhất thời không còn tâm trạng gì nói với anh ta ta nữa, bất luận tiếp theo đây bạn của Trương Dương có xử trí bọn họ ra sao, Quách Dũng đều cảm thấy là lẽ đương nhiên.
Về phần Lưu Sảnh Sảnh, chắc chắn cô ta cũng sớm quyết định không tiếp tục làm ở bệnh viện nữa. Quách Dũng không cảm thấy loại phụ nữ này sẽ có kết cục tốt đẹp.
Nghe thấy lời nói của Trương Dương, dũng khí của Tô Kỳ Phong lại bừng trở lại, dù sao Trương Dương cũng không phải là Hồ Đào, đối với Trương Dương, Tô Kỳ Phong không thấy có điểm nào đáng sợ cả.
- Oa, BMW!
- A, kia có phải là Land Rover không?
- Thật nhiều xe sang quá đi!
Đột nhiên, mọi người tới gần cửa ra vào đại sảnh bỗng truyền tới mấy tiếng kêu la đầy kinh ngạc
Bên ngoài bệnh viện, mấy chiếc xe sang hoàn toàn phá hỏng cửa chính, khiến người ở phía bên ngoài đều không thể không đến vây xem, không biết là bệnh viện Kinh Hòa lại xảy ra chuyện gì.
Trên xe bước xuống là ba vị công tử từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, theo đà dừng xe trước cửa, hung hăng đi về phía đại sảnh.
Lúc này càng có nhiều người vây lại, đám người đi đường không hiểu rõ sự tình kia hoàn toàn cho rằng bệnh viện Kinh Hòa lại xảy ra sự cố chữa bệnh gì đó, đắc tội với mấy công tử nhiều tiền, bây giờ người ta dứt khoát tìm tới cửa.
Nhìn ba người đó đi tới, Trương Dương lắc đầu cười khổ, mắt nhìn sang Hồ Đào.
Hồ Đào cũng không nghĩ tới bọn họ lại có động tĩnh lớn như vậy, thấy Trương Dương đang nhìn, anh ta chỉ biết ngượng ngùng giải thích với Trương Dương một câu.
- Vừa rồi tôi đã kể sự việc xảy ra ở đây báo cáo với ông chủ Tô rồi…
Hóa ra là như vậy, chẳng trách mấy tên này lại xuất hiện ở đây, Trương Dương đi về phía ba người, tiếp đón.
Người đứng đầu hung hăng nhất chính là Vương Thần, cũng chỉ có loại con cháu ăn chơi trác táng này mới có tư thế như vậy, Lý Á, Tô Triển Đào đi phía sau thì tương đối điềm đạm hơn.
- Trương Dương, ai dám bắt nạt Mễ Tuyết, gọi hắn đứng ra đây.
Nhìn thấy Trương Dương, Vương Thần vừa xắn ống tay áo vừa hô lên rầm rĩ.
- Này này này, Vương Thần, đây là bệnh viện, anh đừng kêu lớn tiếng như thế.
Tô Triển Đào theo sát phía sau Vương Thần đã nhìn thấy Mễ Tuyết bình yên vô sự đứng ở đó, anh ta thở phào nhẹ nhõm, theo đó, Lý A cũng đi tới, anh nhìn Trương Dương, trước tiên tung một cú nện nhẹ vào ngực Trương Dương, rồi nói:
- Tên tiểu tử này, về tới Trường Kinh một cuộc điện thoại cũng không có, thế là như thế nào, không sợ tôi tham ô tiền của cậu sao?
Lý Á ngôn từ ẩn ý, hiển nhiên là đang nói tới khoản tiền mà Trương Dương đã đầu tư vào công ty cổ phần của anh ta.
- Mấy người a..
Trương Dương nhìn ba người phong trần mệt mỏi chạy tới, vừa lắc đầu vừa cười khổ.
- Ông chủ Tô, ông chủ Lý… các cậu tới thật nhanh à.
Nhìn Tô Triển Đào, Lý Á từng người một, Hồ Đào lập tức đi tới, kêu lên một tiếng, anh ta hoàn toàn không ngờ , từ lúc anh ta gọi điện thoại tới giờ chỉ mới vài phút mà Tô Triển Đào, Lý Á, lại còn cả Vương Thần đều đã tới.
Hồ Đào không biết là quan hệ giữa Tô Triển Đào và Trương Dương còn thân hơn so với anh ta tưởng tượng, trước đây lúc ở quê của Mễ Tuyết, chỉ cần một cuộc điện thoại của Trương Dương, Tô Triển Đào không kể ngàn dặm xa xôi liền mang xe tới đưa rước.
- Không phải đã nói là không được gọi tôi là ông chủ Tô sao, cậu là bạn học của Trương Dương, cũng gọi tôi là Tô Triển Đào là được rồi, đương nhiên, gọi tôi Triển Đào cũng được.
Tô Triển Đào nhìn Hồ Đào, có phần không vui, Hồ Đào nghe xong cũng chỉ biết cười một tiếng. Mặc dù Tô Triển Đào miệng nói như vậy, nhưng Hồ Đào hiểu rằng đó là nể mặt Trương Dương, chứ thật sự bảo anh ta gọi, anh ta cũng không dám gọi.
- Thôi được rồi, vốn là không có chuyện gì, kết quả các người đều đã tới đây rồi.
Lúc này, người xung quanh lập tức hiểu rõ quan hệ giữa mấy vị công tử lái xe sang chạy tới và Trương Dương, đặc biệt là Vương Thần kia, bộ dạng công tử trác táng ai cũng không sợ, lúc này bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Sảnh Sảnh và Tô Kỳ Phong, ánh mắt tất cả đều có chút hả hê.
Tô Kỳ Phong nhìn Tô Triển Đào phía sau Vương Thần, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, mà nhìn đến Lý Á bên cạnh Tô Triển Đào xưng huynh gọi đệ chào hỏi thân mật Trương Dương như vậy lại càng tiếp tục rút lui vài phần, hắn dũng khí lúc trước rống lên với Trương Dương, giờ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì. Lúc này, đôi chân của anh không ngừng run rẩy, giống như cái giá để trống rung lên không ngừng.
- Kỳ Phong…
Lưu Sảnh Sảnh mặc dù không quen biết với Vương Thần, Tô Triển Dương và Lý Á, nhưng khí thế của ba người vừa bước vào cô cũng có thể cảm giác được, có thể khẳng định đây là các vị công tử số một, số hai của Trường Kinh, nhìn thấy quan hệ thân mật giữa đối phương và Trương Dương, cô ta hiện tại đầu óc trống rỗng, nhất là làm cho Tô Kỳ Phong như biến thành một người khác, điều này càng làm cho Lưu Sảnh Sảnh không có cảm giác an toàn, chỉ có thể theo Tô Kỳ Phong lùi một bước, sợ hãi ôm lấy cánh tay Tô Kỳ Phong, hoàn toàn không biết phải làm sao.
- Hồ Đào, cậu nói cho tôi nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Chào hỏi Trương Dương xong, Lý Á cũng không quên ba người họ vì sao lại tới, hắn nhìn Hồ Đào, cười nhạt một tiếng, sau đó lên tiếng hỏi, đồng thời, liếc mắt cái đã nhìn thấy Tô Kỳ Phong sắc mặt trắng bệch.
Hồ Đào cũng quay đầu nhìn Tô Kỳ Phong.
Tô Triển Đào nhìn theo ánh mắt của Hồ Đào, cậu ta mới phát hiện Tô Kỳ Phong đã lui về lẫn trong phía đám đông để né tránh tầm mắt của Tô Triển Đào.
- Tô Kỳ Phong?
Hết nhìn Tô Kỳ Phong lại nhìn đám đông xung quanh, Tô Triển Đào lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó, y tá tiếp nhận lúc trước luôn bị Tô Kỳ Phong quát nạt đột nhiên mở miệng, thêm dầu vào lửa:
- Chính là anh ta vu cáo hãm hại bác sĩ Trương của chúng ta, ức hiếp bạn gái của anh ấy, ỷ mình có người đầu tư mấy triệu tới đây làm đầu sỏ, ra vẻ ta đây có tiền.
- Cái gì!
Ánh mắt Tô Triển Đào tức thì lạnh xuống, nói như vậy, người đánh Mễ Tuyết mà Hồ Đào nói trong điện thoại, rõ ràng chính là Tô Kỳ Phong rồi.
- Đầu tư mấy triệu? Làm đầu sỏ, ra vẻ giàu có?
Lý Á ha hả cười nhạt vài tiếng, nhìn Tô Kỳ Phong, anh ta đã hiểu rõ rất nhiều việc.
- Không phải như vậy đâu. Ông chủ Tô, ông chủ Lý!
Thái độ của Tô Triển Đào và Lý Á giống như một cây kim, rốt cuộc đã chọc đau Tô Kỳ Phong, khiến anh ta phải phản ứng.
- Không phải như vậy đâu.
Lý Á vốn không để cho Tô Kỳ Phong tiếp tục giải thích, anh ta giận dữ mắng một tiếng, tiếp theo quay đầu lại nói với Trương Dương:
- Thật là xin lỗi, tôi đã nhìn lầm người, để người ta cầm tiền của công ty chúng ta tới đây trước mặt cậu giả làm kẻ giàu có.
- A!
Lời nói của Lý Á lập tức khiến Tô Kỳ Phong cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.
Cầm tiền của công ty chúng ta?
Đây là ý gì?
Ngay cả Hồ Đào cũng không hiểu được câu nói của Lý Á, nghi hoặc hỏi lặp lại một câu:
- Cầm tiền của công ty chúng ta?
Lý Á cười ha hả, ôm Trương Dương, giải thích với Hồ Đào:
- Ồ, cậu còn chưa biết Trương Dương có cổ phần rất lớn trong công ty đầu tư của ta, nói cách khác, tôi đầu tư tiền cho cậu cũng chẳng khác gì Trương Dương đầu tư tiền cho cậu vậy.
Lời của Lý Á không khác gì một quả bom tấn trong đại sảnh bệnh viện, đang phát nổ tại chỗ.
Ngoại trừ Trương Dương, Mễ Tuyết, tất cả mọi người bao gồm của Quách Dũng, đều mở to hai mắt, lại cũng há hộc mồm, không dám tin vào sự thật này!
Tô Kỳ Phong thì hai chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt trên mặt đất.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới công ty đồng ý đầu tư cho mình mấy triệu còn có cổ phần của Trương Dương, hơn nữa, mấy triệu đầu tư mà bản thân vẫn lấy làm tự hào căn bản lại chính là tiền của Trương Dương.
Tô Kỳ Phong đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng hề, trách không được, Trương Dương từ đầu tới đuôi, căn bản đến một cái nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Cũng không phải là Trương Dương khinh thường anh ta, mà vốn trong con mắt của Trương Dương căn bản không có anh ta.
/1041
|