Thần Y Thánh Thủ

Chương 887: Cho cậu ta thêm một cơ hội

/1041


- Viện trưởng Quách, ông không thể đối xử như vậy, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà ông sa thải tôi sao!

Lưu Thiến Thiến nhận được câu trả lời của Quách Dũng thì vô cùng kinh ngạc, giữ chặt người Quách Dũng khi ông ta định rời khỏi đây, nhất quyết không cho ông ta đi.

- Lưu Thiến Thiến, tôi đã từng cho cô cơ hội, cái bệnh viện cũ kỹ này thật sự không đủ điều kiện để cho một y tá có bạn trai được người khác đầu tư cả mấy triệu như cô, bệnh nhân của chúng tôi cũng không dám nhận sự phục vụ của một y tá có bạn trai được đầu tư mấy triệu như cô.

Quách Dũng đương nhiên không thể quên, vừa rồi Lưu Thiến Thiến đã ỷ và Tô Kỳ Phong mà kiêu ngạo đắc ý như thế nào, trong mắt Quách Dũng, phụ nữ hám của thật ra không có gì sai, nhưng đáng thương nhất là bản thân không có mà lại cứ thích khoe khoang, hết lần này đến lần khác không tự biết lượng sức mình.

Đối với Lưu Thiến Thiến, Quách Dũng không hề có chút đồng tình nào, nhưng ông ta không thể nào tha thứ cho những kẻ cơ hội, thừa nước đục thả câu, ông ta gằn lên từng câu như hàng trăm mũi kim châm vào trái tim đang rỉ máu của Lưu Thiến Thiến.

- Hừ!

Quách Dũng quay người dứt khoát, gạt tay của Lưu Thiến Thiến đang nắm chặt tay ông ta, ông ta hướng về phía trước nói một cách nghiêm khắc với vài người vẫn đang đứng xem ở trong đại sảnh, nhất là các y bác sỹ:

- Các người làm gì vậy? Không mau đi làm đi. Những ai đến ca thì đi làm, những ai đã hết giờ thì ra về!

Nói xong, Quách Dũng khoát tay, trở về phòng làm việc của mình.

Mới vừa rồi những người đứng xem vây quanh khu đại sảnh đông như nêm cối, chớp mắt đã không còn người nào, hai người y tá làm nhiệm vụ lễ tân cũng đã trở về vị trí làm việc của mình, mặc kệ Lưu Sảnh Sảnh đang đứng ngây dại ra ở đó, bọn họ không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, tựa như Lưu Thiến Thiến đã trở thành người vô hình trong mắt họ, không thèm đưa mắt đi lướt qua người Lưu Thiến Thiến.

Kể cả những bác sỹ trẻ trước đây có quan hệ rất tốt với cô ta bây giờ cũng nhìn cô với ánh mắt chán ghét, không hề có một ai giúp cô ta đi nói đỡ vài lời.

Lần này không còn ai có thể cho cô ta thêm một cơ hội được nữa, cô ta vốn chỉ có bằng tốt nghiệp khoa điều dưỡng, ngoài làm y tá ở bệnh viện ra thì cũng chẳng thể xin việc ở đâu khác, sự việc này nhất định sẽ truyền ra tất cả các bệnh viện ở Nam Kinh, vì thế sau này chắc cũng không còn bệnh viện nào có thể thu nhận và giúp đỡ loại người như cô ta.

- Đáng đời…

- Đúng vậy, thật là đáng đời cô ta!

Tinh thần Lưu Thiến Thiến trở nên hoảng loạn, bên tai cô vang lên tràn ngập những lời chỉ trích trách móc của những người xung quanh, lần này cô hoàn toàn sụp đổ, quỳ sụp xuống sàn trong vệnh viện khóc nức nở.

Tại bên ngoài đại sảnh, Trương Dương đã đem theo Mễ Tuyết đi xe Mercedes rời khỏi bệnh viện, đám người Vương Thần, Lý Á đi xe BMW và Land Rover theo sát phía sau.

Vì buổi chiều còn phải đi làm nên lần này Nghiêm Lương Phi không đi cùng bọn họ, Hồ Đào thì đưa Tiêu Tiểu ngồi lên chiếc xe thể thao của Tô Triển Đào, Tiêu Tiểu ngồi một mình trên băng ghế phía sau, lần đầu tiên được ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, có vẻ vô cùng gò bó, ngược lại Tô Triển Đào lại có một vẻ mặt vô cùng thân mật khiến cho Tiêu Tiểu phần nào thoải mái.

Cả đoàn xe sang trọng, dẫn đầu là chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước cửa một tiệm ăn cách không xa bệnh viện.

Nhà hàng này cũng chẳng phải thuộc dạng bốn, năm sao gì, thậm chí còn không có những lầu Khải Hoàn hay Vọng Nguyệt, nhưng Trương Dương ở trong bệnh viện đã nghe không ít lời khen ngợi về thức ăn ở trong cửa hàng này nên mới lựa chọn nơi đây làm điểm dừng chân.

Việc những chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa quán ăn đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, ngay cả người phục vụ trong quán ăn cũng không nhịn được phải chạy ra ngó nghiêng.

Loại nhà hàng nhỏ này đâu phải lúc nào cũng được nhiều xe sang như vậy ghé đến?

Nhìn thấy Trương Dương và Mễ Tuyết bước xuống trước từ trên chiếc xe Mercedes – Benz, mấy người phục vụ đang đứng xem thèm muốn đến mức chảy cả nước miếng, trai tài, gái sắc, xe sang, đối với họ thật đúng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nhưng điều này cũng không làm chậm trễ sự phục vụ nhiệt tình của nhân viên nhà hàng.

Lập tức, từ trên những chiếc xe phía sau cũng bước xuống vài anh chàng công tử đẹp trai, chỉ có Tiêu Tiểu là người đi sau cùng xem ra có vẻ bình thường nhất,

Tiếp theo, người phục vụ liền phát hiện ra sau khi bọn họ chào hỏi nhau vài câu liền cùng nhau tiến về phía anh ta, người phục vụ mở to hai mắt nhìn, không dám tin rằng những người đang bước tới chính là đám người của Trương Dương, thầm nghĩ không lẽ những vị công tử này đã chán các món sơn hào hải vị nên đến đây để ăn cơm tại quán ăn bình dân này sao?

- Có còn phòng VIP không?

Trương Dương đi thẳng về phía đằng trước, mỉm cười hỏi nhân viên phục vụ.

- Có, có, mời các vị vào trong!

Nhân viên phục vụ lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tay chỉ hướng mời đám người Trương Dương vào trong, sau đó quay vào hô to:

- Dẫn khách lên tầng hai!

Nói xong, người phục vụ liền dẫn đám người Trương Dương đi lên tầng hai.

Trên tầng hai của khách sạn có bốn phòng VIP, phục vụ dẫn đám người của Trương Dương đi vào trong phòng Long Tường ở phía cuối cùng, đây chính là phòng VIP nhất, hơn nữa nhìn qua cửa sổ có thể thấy bãi cỏ ở phía sau, khung cảnh vô cùng đẹp, có thể thấy anh phục vụ này đối đãi với mấy người của Trương Dương vô cùng đặc biệt, chỉ sợ mấy kẻ có tiền này trách móc.

- Chúng tôi không gọi món, bên cậu có những món gì ngon nhất đều mang lên đi.

Vừa ngồi xuống, Vương Thần không nhịn nổi đã bộc lộ rõ tính tình, cũng lười chả muốn nhìn thực đơn, nói thẳng với người phục vụ.

- Yes sir, lập tức có ngay!

Nhân viên phục vụ mắt sáng ngời,

Cũng không đợi những người khác nói gì liền rời khỏi phòng, anh ta đã tính toán sẵn, vừa rời khỏi phòng đã gọi to xuống nhà bếp, nhất định không cho mấy người đầu bếp ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, về phần đồ ăn, sẽ chọn loại ngon nhất, đắt nhất để mang lên.

Đợi đến khi người phục vụ đi ra, mấy người còn lại trong phòng VIP giờ cũng coi như là người một nhà, Vương Thần, Tô Triển Đào không ngại ngần bộc lộ hết tính cách của mình.

Lý Á kéo Trương Dương, vì sự việc ngày hôm nay, anh ta muốn cùng Trương Dương không say không về, như vậy mới có thể xí xoá cho Trương Dương cái tội đã quay lại lâu đến vậy mà không hề liên lạc với bọn họ.

Tô Triển Đào cùng Vương Thần cũng phụ hoạ theo, chỉ có Tiêu Tiểu vẫn ngồi yên ở đó, vẫn có chút không thể hoà nhập được với đám người Trương Dương.

Mễ Tuyết là người đầu tiên nhìn thấy sự ngượng ngập của Tiêu Tiểu, lập tức tán gẫu về chuyện con gái với Tiêu Tiểu, còn đặc biệt chỉ chỉ về phía Hồ Đào, nói chưa đầy vài câu, Tiêu Tiểu đã rũ bỏ được vẻ cứng nhắc ban đầu, mà bây giờ thì đỏ bừng mặt, cúi đầu xin lỗi.

- Chít chít chít

- Chít chít chít

Vô Ảnh và Tia Chớp xen vào giữa Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu, kêu lên vui sướng, thường thì người con gái không đề phòng với những động vật nhỏ, nhìn thấy hai tên tiểu yêu rất đáng yêu, Tiêu Tiểu liền cười khúc khích, Mễ Tuyết cũng cười theo ha ha, không khí vô cùng vui tươi.

Thấy Tiêu Tiểu không còn bị gò bó, Hồ Đào cũng yên lòng hơn rất nhiều.

- Đúng rồi, ông chủ Vương… …không, anh Vương, anh thật sự muốn trả thù Tô Kỳ Phong?

Có Trương Dương ở đây, Hồ Đào cũng không còn cố chấp gọi Vương Thần là ông chủ Vương nữa, nhưng anh ta nghe thấy những gì mà Vương Thần đã nói với Tô Kỳ Phong lúc cuối rằng muốn dồn Tô Kỳ Phong đến bước đường cùng thì có chút lo lắng cho Tô Kỳ Phong nên mới nhiều lời hỏi thêm một câu.

Vương Thần bĩu môi, nói một cách vô cùng thản nhiên:

- Tôi làm gì có thời gian mà xử lý cái thằng đấy, nói vậy chỉ là để doạ hắn một chút thôi, để sau này hắn không còn đắc ý mà dám kiêu ngạo như vậy.

- Loại người này, từ giờ không cần phải quan tâm nữa, người có tài hơn hắn còn rất nhiều, sợ gì không tìm được người thứ hai!

Tô Triển Đào phụ hoạ thêm, anh ta nghĩ rằng Hồ Đào còn muốn giúp đỡ Tô Kỳ Phong mà nói vài lời tốt đẹp giúp hắn.

Nghe thấy Tô Triển Đào nói vậy, trong lòng Hồ Đào cũng hiểu được, lần này quả thật là Tô Kỳ Phong xong rồi, tuy rằng hậu quả như thế này không thể trách người khác được, từ đầu đến cuối, Trương Dương chưa bao giờ chấp anh ta, là anh ta quá tự cao tự đại, không tự biết lượng sức, chớp mắt đã mất hoàn toàn chỗ tiền đầu tư, kết cục lần này cũng là do anh ta tự chuốc lấy.

- Triển Đào, không cần chấp nhặt với loại người đó nữa.

Trương Dương khẽ mỉm cười, quay người lại nói với Hồ Đào:

- Cái tên Tô Kỳ Phong đó, nếu như cậu thấy hắn thật sự có bản lĩnh, thì tiếp tục tiếp xúc, chỉ có điều, nếu cậu ta còn ở cùng với ả kia thì đừng để ý tới cậu ta nữa.

- Cái gì?

Hồ Đào nghe thấy Trương Dương nói những lời này, lập tức ngơ ngẩn cả người, hàm ý của Trương Dương, hiển nhiên là đã sự định buông tha cho Tô Kỳ Phong rồi.

- Trương Dương, cậu dự định tha cho tên tiểu tử kia?

Nghe thấy câu nói của Trương Dương, Vương Thần cũng vô cùng bàng hoàng, anh ta không thể nghĩ rằng Trương Dương lại có thể bỏ qua cho anh ta.

Thực tâm mà nói Trương Dương không có ý định gây khó dễ cho Tô Kỳ Phong, mặc dù Tô Kỳ Phong không nói không rằng đến quấy rối cả bệnh viện nhưng chốt lại cũng là vì người phụ nữ của mình mà xuất đầu lộ diện, hơn nữa, tên tiểu tử này ăn mặc rất lôi thôi, rõ ràng rằng đã phải chịu khổ một thời gian rất dài rồi, rất có thể vì chuyện lần này mà không thể đứng dậy nổi, nếu như tên tiểu tử này biết hối cải thì cũng nên cho cậu ta thêm một cơ hội cũng không có gì quá đáng.

- Tôi tin tưởng vào con mắt của Tô Triển Đào và Lý Á, bọn họ đã nhìn trúng ai thì người đó chắc chắc phải là nhân tài, sự việc lần này coi như là một bài học cho cậu ta, chỉ cần cậu ta không tiếp tục đi cùng với ả kia thì vẫn có thể cho cậu ta một cơ hội đấy.

Nghe thấy câu nói của Trương Dương, Tô Triển Đào vô cùng cảm kích, đứng hẳn dậy, đây chính là Trương Dương đang khích lệ anh ta, làm sao mà không khiến Tô Triển Đào không phấn khích cho được, lúc đầu khi anh ta muốn thành lập công ty mạng, mọi người đều không đồng ý, khi đó anh ta còn muốn kéo Trương Dương nhập bọn nhưng Trương Dương chỉ đem Hồ Đào đề cử cho anh ta.

Tuy nhiên sự thật đã chứng minh, con mắt của Trương Dương thật sự vô cùng tốt, Hồ Đào giờ đã trở thành chủ quản tại công ty của anh ta, rất có tài hoa, hơn nữa cùng là Hồ Đào phát hiện ra phần mềm của Tô Kỳ Phong và cả giá trị thương mại của trang web cá nhân kia, nếu như không vì chuyện này, dựa vào hoạt động của bọn họ, Tô Triển Đào nhất đinnhj có thể đạt được lợi nhuận ;ên đến vài trăm triệu, đây cũng là lý do mà Lý Á dám liều đầu tư đến vài triệu!

- Không thành vấn đề, vậy Hồ Đào, lần tới anh nói với tên tiểu tử kia, điều kiện hợp đồng của chúng ta cần phải thay đổi, không phải là đầu tư cho cậu ta nữa mà là mua đứt phần mềm cùng trang web cá nhân của cậu ta.

Lý Á cũng không còn khăng khăng như trước nữa, chỉ có điều cần phải sửa lại điều kiện ưu đãi ban đầu trở nên vô cùng hà khắc, điều này so với việc Tô Kỳ Phong đến cuối không thu lại được gì thì cũng là tốt hơn rất nhiều rồi.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!

Hồ Đào mừng rỡ, không ngờ rằng Trương Dương thật sự đồng ý buông tha Tô Kỳ Phong, phần mềm và trang web cá nhân của Tô Kỳ Phong sau này một khi đưa vào hoạt động thành công thì công lao của anh ta trong sổ ghi chép cũng được tăng thêm một số, cần phải biết, lúc đầu anh ta đã lao tâm khổ tứ không ít cho cái phần mềm này.

Đồ ăn đặc sản của quan rất nhanh đã được bưng lên, cuối cùng, còn cố ý mang một món đặc sắc nổi tiếng nhất của quán này.

Nhưng lúc này, bọn Lý Á, Tô Triển Đào đều đang choáng váng đầu óc, chỉ có Trương Dương và hai người không uống rượu là Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu là còn tỉnh táo.

/1041

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status