Suốt dọc đường du sơn ngoạn thủy, hai ngày sau thì đám người Trương Dương bọn họ mới ngồi du thuyền đến Du Thành, đi thuyền suốt vài ngày thuyền, mặc dù mọi người rất hăng hái nên cũng không thấy vất vả, nhưng cũng không thể ngồi thuyền đi luôn đến Nhạc Châu, sau khi đến Du Thành thì cũng đành tạm ở lại một ngày.
Trương Dương dẫn mọi người tản bộ dạo phố, đi thăm thú những cảnh quan phố phường.
Du Thành còn có tên gọi khác là sơn thành, ý là đây là một toà thành trên núi, phong cảnh đặc biệt, đi ra ngoài đứng ở ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn lại sẽ thấy có rất nhiều phòng ốc xấy dựng trên chân núi, cảm giác phân tầng phân lớp rất rõ ràng, vì vậy ở đây có rất nhiều địa điểm thú vị nổi danh.
Lần trước, Trương Dương và Long Phượng cùng đệ tử Lý gia Thục Sơn là Lý Trường Phong gặp giữa đường cũng là chia tay nhau ở Du Thành, lúc ở Du Thành phần lớn thời gian là ba người cùng uống rượu bàn chuyện tu luyện, cũng không thế nào du ngoạn, lần này, Trương Dương lại thừa dịp có cơ hội này để cùng đám Mễ Tuyết bọn họ dạo quanh Du Thành một lần cho đã.
Đám Mễ Tuyết bọn họ chưa bao giờ tới nơi này nên cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt, phong tục tập quán của người nơi đây cũng rất khác với ở Trường Kinh.
Lần này ngoài hai nhóc Vô Ảnh vàTia chớp thì còn có cả Truy Phong, so với hai nhóc kia Truy Phong được chú ý hơn nhiều, dọc đường đi có không ít người đều ghé mắt quan sát họ, nhìn Truy Phong mà lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Điều tiếc duy nhất chính là, lần này đến Du Thành du ngoạn bọn họ cũng không phát hiện ra bảo bối gì cả.
Nhưng nghĩ lại thì Trương Dương đã bình thường trở lại, nếu như những thứ tuyệt thế kỳ bảo kia dễ dàng gặp được thì cũng đã sớm thối rữa ra đầy cả đường cái mà không còn được coi là quý hiếm gì nữa, hắn có thể liên tục hai lần nhặt được đồng hồ cát, thu hoạch ngọc phục linh ngàn năm cùng ngọc ban linh khuẩn, cũng đã là may mắn lớn rồi, còn muốn gặp được bảo bối gì thì e là quá tham lam.
Thời gian một ngày về căn bản là không dạo quanh được hết những thắng cảnh nổi danh thú vị ở Du Thành. Cho nên nhóm Trương Dương ngày thứ hai đi dạo cho tới trưa rồi sau khi dùng cơm ở một nhà hàng nổi tiếng đất Du Thành thì Trương Dương mới quyết định tầm xế chiều sẽ chạy xe dọc theo đường cao tốc Du Thành, trực tiếp đi Nhạc Sơn trước.
Quá nửa ngày trôi qua mà họ vẫn thấy rất hứng thú, thức ăn cứ mang lên là hết, cả đám người ăn như lốc cuốn, s một bàn tràn trề các món ăn mà bị càn quét không còn chút gì.
Ăn xong no nê, ai nấy vẫn chưa rời đi ngay mà là nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện cho tiêu bớt thức ăn.
Sau đó, Trương Dương đột nhiên lại nhớ tới hầu nhi tửu nổi danh nhất của Lý gia ở Thục Sơn, con sâu rượu mới đó mà lại đã bị dụ dỗ.
Hầu nhi tửu là rượu ngon thượng đẳng, mùi vị thuần khiết, vị ngon của nó tuyệt đối là uống qua một lần mà không thể quên được, chỉ tiếc lần này ra ngoài không mang theo một vò.
- Ơ, ngoài đó sao rồi?
Lúc đám Trương Dương bọn họ đang chuẩn bị rời quán ra xe thì phía ngoài đột nhiên tụ tập không ít người, họ đều chạy về phía đoạn đường cách đó không xa. Tựa hồ ở đó có chuyện gì phát sinh.
Kiều Dịch Hồng bước qua tiện thể kéo một người đi đườnglại hỏi chuyện rồi quay lại bảo Trương Dương:
- Bên kia là một bệnh viện có tiếng ở Du Thành, hình như là có một bệnh nhân vì không trả nổi phí điều trị nên bệnh viện từ chối chữa cho. Người nhà bệnh nhân đứng ở cửa bệnh viện khóc rống lên.
Trương Dương nhíu mày, dù là hiện giờ hay mấy năm về sau thì sự việc kiểu do không trả nối phí điều trị mà bị bệnh viện từ chối chạy chữa có rất nhiều. Mỗi lần bị phía truyền thông đưa ra ánh sáng đều sẽ gây chú ý lớn cho dư luận xã hội, bôi nhọ hình tượng bệnh viện là nơi trị bệnh cứu người và cũng làm cho các bác sĩ có danh xưng “thiên thần áo trắng” rất khó chịu nổi.
- Đi, qua xem một chút đi!
Trương Dương vừa nói vừa nhằm hướng bệnh viện bên kia mà đi tới trước, chuyện kiểu này nếu như hắn không gặp phải thì thôi, nếu đã gặp thì nhất định không thể mặc kệ.
Phía trước đã có không ít người vây quanh, đám Trương Dương bọn họ chạy tới phải chen mới vào được, cũng không phải là dễ.
Đám người cãi vã đã phá hỏng cổng chính bệnh viện Du Thành xông vào bên trong tranh cãi, tình trạng rất hỗn loạn.
Bất đắc dĩ, Trương Dương chỉ có thể ngầm sử dụng nội kình, lúc này mới dễ dàng gạt đám người vây xem chung quanh mà đi tới tận cùng bên trong.
Sau khi vào được bên trong sau thì hắn mới thấy là một phụ nữ trung niên đang quỳ gối trước cổng bệnh viện, gào thét khóc lớn, mà trước mặt chị ta có một cô bé cả người co quắp, áng chừng cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi.
Bác sĩ và bảo vệ bệnh viện đều đứng ở phía sau cửa, mấy gã bảo vệ còn đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên không ngừng khuyên nhủ nhưng chị ta vẫn không chịu rời đi.
Còn mấy gã bác sĩ thì mặt đều lộ vẻ không đành lòng, trốn ở phía sau không dám thò đầu ra.
- Tôi van các người, xin các người cứu lấy con gái tôi, nó mới mười bốn tuổi, các người không thể cứ mặc kệ như vậy chứ?
Người phụ nữ trung niên kia thấy người xung quanh xúm lại càng nhiều thì lại càng kêu khóc lớn hơn, giọng nghe đã khàn khàn lạc hẳn đi nhưng vẫn không chịu dừng lại, càng không chịu để cho mấy gã bảo vệ lôi đi.
- Bà chị này, chị đừng làm như vậy có được hay không, chị như vậy làm bọn tôi cũng khó xử lắm!
Một gã bảo vệ đang tận tình khuyên lấy khuyên để người phụ nữ trung niên, thế nhưng lời của gã hoàn toàn không có tác dụng.
- Thật là một người đáng thương. . .
- Đứa bé kia rốt cuộc mắc bệnh gì?
- Trông qua thì hình như là chứng bại liệt hay sao ý? Tôi nghe nói là do chị ta không đóng nổi phí điều trị đắt đỏ nên bệnh viện không muốn chữa cho đứa bé kia.
- Ồ, tôi có quen chị ta, chẳng phải là bà chị quét đường ở phố Thành Bắc sao?
- Thì ra là chị ta, chẳng trách không đóng nổi phí điều trị. . .
Người xung quanh nghị luận rối rít, trong đó có người nhận ra người phụ nữ trung niên kêu khóc ở cửa bệnh viện, ai nấy biết nội tình thì đều không nhịn được mà cúi đầu than thở.
Bọn họ lại không có cách gì, dù sao cũng là vì chị ta không đóng nổi viện phí, bệnh viện không chữa cho cũng không có gì sai.
Nghe được những gì người chung quanh nghị luận, Trương Dương đã hiểu rõ tình hình trước mắt, lại nhìn cô bé trên mặt đất, hắn nheo mắt lại quét qua cô bé kia, sau đó tiến hành bước quan sát(vọng) trong 4 bước chẩn bệnh là “vọng, văn, vấn, thiết”.
- Mình à, đứa bé kia thật đáng thương, bà chị này cũng là người số khổ.
Mễ Tuyết ôm lấy tay Trương Dương, mặc dù cô không biết đây có phải hai mẹ con ruột thịt không, nhưng cũng nghe nói là vì họ không nộp nổi viện phí nên lúc này mới không được chạy chữa, sự đồng cảm lập tức dâng lên.
Cô biết Trương Dương y thuật cao siêu, nhất định có cách cứu cô bé kia, cho nên mới dùng đôi mắt to tròn nhìn Trương Dương, ý tứ rõ ràng quá rồi.
- Yên tâm đi, bệnh của cô bé này anh chữa được!
Trương Dương khẽ mỉm cười, qua vài bước chẩn đoán đơn giản bằng mắt thường, hắn đã bước đầu hiểu rõ một vài điều về tình trạng của cô bé này, muốn chữa cho cô bé cũng không khó.
- Tránh ra, đừng ồn ào nữa!
Ngay khi Trương Dương chuẩn bị bước qua thì đám người trước cổng bệnh viện đột nhiên rẽ ra, một lão bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc đi tới.
Đám y bác sĩ lúc trước trốn ở sau đám người, mặt lộ vẻ không đành lòng kia vừa nhìn thấy người này thì lập tức như mèo thấy chuột mà né tránh lẩn vào trong đám người, còn có mấy người trẻ tuổi lặng lẽ lui khỏi đám người, trở lại bên trong bệnh viện.
- Các người còn chưa chịu đi làm sao? Ở đây có cái gì đẹp mà nhìn!
Người kia sau khi đi ra thì đầu tiên là nhìn một vòng về phía sau, ánh mắt tập trung vào mấy y bác sĩ chưa chịu về lại bệnh viện mà lạnh lùng nói một câu.
Mấy người vẫn chưa đi này đều yên lặng như ve sầu mùa đông, lập tức biết điều một chút mà xoay người tiến vào trong bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn quay đầu lại nhìn một chút người phụ nữ trung niên còn đang gào thét khóc lớn kia, mặt lộ vẻ áy náy.
Sau khi đám bác sĩ ở đây đều rời khỏi thì chỉ còn lại đám bảo vệ bệnh viện, lão bác sĩ trung niên lúc này mới hừ lạnh một tiếng, giở giọng điệu kiểu cách nhà quan ra khiển trách bọn họ:
- Các người bị cái gì vậy, có hai mẹ con mà các người dây dưa lâu như vậy cũng không giải quyết, giờ lại tụ tập đông người ở đây, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng ta, các người có biết không! Các người chẳng lẽ không biết rằng lát nữa viện trưởng Thường sẽ cùng mấy vị lãnh đạo thành phố tới đây sao!
Mấy gã bảo vệ thở dài, nhìn nhau không nói lời nào, bọn họ lại không đành lòng mạnh tay đuổi người phụ nữ trung niên này đi.
Lão bác sĩ trung niên bây giờ cũng biết chung quanh nhiều người đang vây xem, chuyện này mà xử lý không tốt để đến lát nữa mấy vị lãnh đạo đoàn chủ tịch thành phố Du Thành bọn họ đến bệnh viện Du Thành thị sát thì không ổn, chuyện này phải lập tức xử lý, nếu không sẽ khiến bệnh viện Du Thành mất thể diện trước mặt các lãnh đạo thành phố.
Cho nên khiển trách xong đám bảo vệ thì lão lập tức đi ra, đứng cạnh người phụ nữ trung niên, giả bộ lấy làm tiếc mà mềm mỏng khuyên can:
- Chị gì ơi, thật sựu không phải bệnh viện chúng tôi không chữa cho con gái chị, chẳng qua phí khám chưa bệnh cũng là quy củ của bệnh viện chúng tôi, chị mà như vậy không phải là khiến cho tất cả mọi người đều khó mà chịu nổi sao?
- Chủ nhiệm Viên, tôi van ông cứu lấy con gái tôi, tiền chữa trị tôi nhất định sẽ nghĩ cách lo liệu, mới vừa rồi những bác sĩ kia không phải là cũng nói rồi đó sao, bệnh này của con gái tôi không thể trễ nãi, để lâu thì không còn chữa được nữa!
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy lão bác sĩ này thì lập tức lao tới ôm một chân của lão ta mà quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu xuống đất cầu xin.
Chị này xem bệnh cho con gái ở bệnh viện này xong đã nghe nói qua vị chủ nhiệm khoa họ Viên, biết lão ta có quyền hành rất lớn, chỉ cần lão lên tiếng là có thể chữa bệnh trước cho con gái mình, tiền thuốc thang đóng sau được.
Chủ nhiệm Viên căn bản là chẳng hề động lòng mà chỉ thấy khó chịu, kéo chị ta lên mà lập tức nói:
- Cô chớ có làm như vậy, đây cũng không phải là bệnh viện chúng tôi nhẫn tâm, cô cũng biết, tiền thuốc thang lúc trước của con gái cô vẫn còn thiếu chưa nộp đủ, nếu không thì cô cứ đi về lo tiền thuốc thang trước, chỉ cần cô biết điều thanh toán tiền thuốc thang lúc trước thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều trị cho con gái cô, hiểu chửa?
Lão bác sĩ này ngoài mặt lí lẽ kín kẽ đến giọt nước không lọt, lại lấy lý do bảo vệ hình ảnh bệnh viện nhưng nói cho cùng thì lão vẫn không muốn chữa cho cô bé này.
Chị kia nghe xong thì tuyệt vọng trong nháy mắt mà khóc rống lên thành tiếng, nếu chị ta có thể lo được tiền thuốc thang thì đã sớm đóng đủ rồi chứ không cần dùng biện pháp cực đoan như vậy để van xin bệnh viện chữa bệnh cho con gái.
Trương Dương dẫn mọi người tản bộ dạo phố, đi thăm thú những cảnh quan phố phường.
Du Thành còn có tên gọi khác là sơn thành, ý là đây là một toà thành trên núi, phong cảnh đặc biệt, đi ra ngoài đứng ở ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn lại sẽ thấy có rất nhiều phòng ốc xấy dựng trên chân núi, cảm giác phân tầng phân lớp rất rõ ràng, vì vậy ở đây có rất nhiều địa điểm thú vị nổi danh.
Lần trước, Trương Dương và Long Phượng cùng đệ tử Lý gia Thục Sơn là Lý Trường Phong gặp giữa đường cũng là chia tay nhau ở Du Thành, lúc ở Du Thành phần lớn thời gian là ba người cùng uống rượu bàn chuyện tu luyện, cũng không thế nào du ngoạn, lần này, Trương Dương lại thừa dịp có cơ hội này để cùng đám Mễ Tuyết bọn họ dạo quanh Du Thành một lần cho đã.
Đám Mễ Tuyết bọn họ chưa bao giờ tới nơi này nên cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt, phong tục tập quán của người nơi đây cũng rất khác với ở Trường Kinh.
Lần này ngoài hai nhóc Vô Ảnh vàTia chớp thì còn có cả Truy Phong, so với hai nhóc kia Truy Phong được chú ý hơn nhiều, dọc đường đi có không ít người đều ghé mắt quan sát họ, nhìn Truy Phong mà lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Điều tiếc duy nhất chính là, lần này đến Du Thành du ngoạn bọn họ cũng không phát hiện ra bảo bối gì cả.
Nhưng nghĩ lại thì Trương Dương đã bình thường trở lại, nếu như những thứ tuyệt thế kỳ bảo kia dễ dàng gặp được thì cũng đã sớm thối rữa ra đầy cả đường cái mà không còn được coi là quý hiếm gì nữa, hắn có thể liên tục hai lần nhặt được đồng hồ cát, thu hoạch ngọc phục linh ngàn năm cùng ngọc ban linh khuẩn, cũng đã là may mắn lớn rồi, còn muốn gặp được bảo bối gì thì e là quá tham lam.
Thời gian một ngày về căn bản là không dạo quanh được hết những thắng cảnh nổi danh thú vị ở Du Thành. Cho nên nhóm Trương Dương ngày thứ hai đi dạo cho tới trưa rồi sau khi dùng cơm ở một nhà hàng nổi tiếng đất Du Thành thì Trương Dương mới quyết định tầm xế chiều sẽ chạy xe dọc theo đường cao tốc Du Thành, trực tiếp đi Nhạc Sơn trước.
Quá nửa ngày trôi qua mà họ vẫn thấy rất hứng thú, thức ăn cứ mang lên là hết, cả đám người ăn như lốc cuốn, s một bàn tràn trề các món ăn mà bị càn quét không còn chút gì.
Ăn xong no nê, ai nấy vẫn chưa rời đi ngay mà là nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện cho tiêu bớt thức ăn.
Sau đó, Trương Dương đột nhiên lại nhớ tới hầu nhi tửu nổi danh nhất của Lý gia ở Thục Sơn, con sâu rượu mới đó mà lại đã bị dụ dỗ.
Hầu nhi tửu là rượu ngon thượng đẳng, mùi vị thuần khiết, vị ngon của nó tuyệt đối là uống qua một lần mà không thể quên được, chỉ tiếc lần này ra ngoài không mang theo một vò.
- Ơ, ngoài đó sao rồi?
Lúc đám Trương Dương bọn họ đang chuẩn bị rời quán ra xe thì phía ngoài đột nhiên tụ tập không ít người, họ đều chạy về phía đoạn đường cách đó không xa. Tựa hồ ở đó có chuyện gì phát sinh.
Kiều Dịch Hồng bước qua tiện thể kéo một người đi đườnglại hỏi chuyện rồi quay lại bảo Trương Dương:
- Bên kia là một bệnh viện có tiếng ở Du Thành, hình như là có một bệnh nhân vì không trả nổi phí điều trị nên bệnh viện từ chối chữa cho. Người nhà bệnh nhân đứng ở cửa bệnh viện khóc rống lên.
Trương Dương nhíu mày, dù là hiện giờ hay mấy năm về sau thì sự việc kiểu do không trả nối phí điều trị mà bị bệnh viện từ chối chạy chữa có rất nhiều. Mỗi lần bị phía truyền thông đưa ra ánh sáng đều sẽ gây chú ý lớn cho dư luận xã hội, bôi nhọ hình tượng bệnh viện là nơi trị bệnh cứu người và cũng làm cho các bác sĩ có danh xưng “thiên thần áo trắng” rất khó chịu nổi.
- Đi, qua xem một chút đi!
Trương Dương vừa nói vừa nhằm hướng bệnh viện bên kia mà đi tới trước, chuyện kiểu này nếu như hắn không gặp phải thì thôi, nếu đã gặp thì nhất định không thể mặc kệ.
Phía trước đã có không ít người vây quanh, đám Trương Dương bọn họ chạy tới phải chen mới vào được, cũng không phải là dễ.
Đám người cãi vã đã phá hỏng cổng chính bệnh viện Du Thành xông vào bên trong tranh cãi, tình trạng rất hỗn loạn.
Bất đắc dĩ, Trương Dương chỉ có thể ngầm sử dụng nội kình, lúc này mới dễ dàng gạt đám người vây xem chung quanh mà đi tới tận cùng bên trong.
Sau khi vào được bên trong sau thì hắn mới thấy là một phụ nữ trung niên đang quỳ gối trước cổng bệnh viện, gào thét khóc lớn, mà trước mặt chị ta có một cô bé cả người co quắp, áng chừng cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi.
Bác sĩ và bảo vệ bệnh viện đều đứng ở phía sau cửa, mấy gã bảo vệ còn đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên không ngừng khuyên nhủ nhưng chị ta vẫn không chịu rời đi.
Còn mấy gã bác sĩ thì mặt đều lộ vẻ không đành lòng, trốn ở phía sau không dám thò đầu ra.
- Tôi van các người, xin các người cứu lấy con gái tôi, nó mới mười bốn tuổi, các người không thể cứ mặc kệ như vậy chứ?
Người phụ nữ trung niên kia thấy người xung quanh xúm lại càng nhiều thì lại càng kêu khóc lớn hơn, giọng nghe đã khàn khàn lạc hẳn đi nhưng vẫn không chịu dừng lại, càng không chịu để cho mấy gã bảo vệ lôi đi.
- Bà chị này, chị đừng làm như vậy có được hay không, chị như vậy làm bọn tôi cũng khó xử lắm!
Một gã bảo vệ đang tận tình khuyên lấy khuyên để người phụ nữ trung niên, thế nhưng lời của gã hoàn toàn không có tác dụng.
- Thật là một người đáng thương. . .
- Đứa bé kia rốt cuộc mắc bệnh gì?
- Trông qua thì hình như là chứng bại liệt hay sao ý? Tôi nghe nói là do chị ta không đóng nổi phí điều trị đắt đỏ nên bệnh viện không muốn chữa cho đứa bé kia.
- Ồ, tôi có quen chị ta, chẳng phải là bà chị quét đường ở phố Thành Bắc sao?
- Thì ra là chị ta, chẳng trách không đóng nổi phí điều trị. . .
Người xung quanh nghị luận rối rít, trong đó có người nhận ra người phụ nữ trung niên kêu khóc ở cửa bệnh viện, ai nấy biết nội tình thì đều không nhịn được mà cúi đầu than thở.
Bọn họ lại không có cách gì, dù sao cũng là vì chị ta không đóng nổi viện phí, bệnh viện không chữa cho cũng không có gì sai.
Nghe được những gì người chung quanh nghị luận, Trương Dương đã hiểu rõ tình hình trước mắt, lại nhìn cô bé trên mặt đất, hắn nheo mắt lại quét qua cô bé kia, sau đó tiến hành bước quan sát(vọng) trong 4 bước chẩn bệnh là “vọng, văn, vấn, thiết”.
- Mình à, đứa bé kia thật đáng thương, bà chị này cũng là người số khổ.
Mễ Tuyết ôm lấy tay Trương Dương, mặc dù cô không biết đây có phải hai mẹ con ruột thịt không, nhưng cũng nghe nói là vì họ không nộp nổi viện phí nên lúc này mới không được chạy chữa, sự đồng cảm lập tức dâng lên.
Cô biết Trương Dương y thuật cao siêu, nhất định có cách cứu cô bé kia, cho nên mới dùng đôi mắt to tròn nhìn Trương Dương, ý tứ rõ ràng quá rồi.
- Yên tâm đi, bệnh của cô bé này anh chữa được!
Trương Dương khẽ mỉm cười, qua vài bước chẩn đoán đơn giản bằng mắt thường, hắn đã bước đầu hiểu rõ một vài điều về tình trạng của cô bé này, muốn chữa cho cô bé cũng không khó.
- Tránh ra, đừng ồn ào nữa!
Ngay khi Trương Dương chuẩn bị bước qua thì đám người trước cổng bệnh viện đột nhiên rẽ ra, một lão bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc đi tới.
Đám y bác sĩ lúc trước trốn ở sau đám người, mặt lộ vẻ không đành lòng kia vừa nhìn thấy người này thì lập tức như mèo thấy chuột mà né tránh lẩn vào trong đám người, còn có mấy người trẻ tuổi lặng lẽ lui khỏi đám người, trở lại bên trong bệnh viện.
- Các người còn chưa chịu đi làm sao? Ở đây có cái gì đẹp mà nhìn!
Người kia sau khi đi ra thì đầu tiên là nhìn một vòng về phía sau, ánh mắt tập trung vào mấy y bác sĩ chưa chịu về lại bệnh viện mà lạnh lùng nói một câu.
Mấy người vẫn chưa đi này đều yên lặng như ve sầu mùa đông, lập tức biết điều một chút mà xoay người tiến vào trong bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn quay đầu lại nhìn một chút người phụ nữ trung niên còn đang gào thét khóc lớn kia, mặt lộ vẻ áy náy.
Sau khi đám bác sĩ ở đây đều rời khỏi thì chỉ còn lại đám bảo vệ bệnh viện, lão bác sĩ trung niên lúc này mới hừ lạnh một tiếng, giở giọng điệu kiểu cách nhà quan ra khiển trách bọn họ:
- Các người bị cái gì vậy, có hai mẹ con mà các người dây dưa lâu như vậy cũng không giải quyết, giờ lại tụ tập đông người ở đây, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng ta, các người có biết không! Các người chẳng lẽ không biết rằng lát nữa viện trưởng Thường sẽ cùng mấy vị lãnh đạo thành phố tới đây sao!
Mấy gã bảo vệ thở dài, nhìn nhau không nói lời nào, bọn họ lại không đành lòng mạnh tay đuổi người phụ nữ trung niên này đi.
Lão bác sĩ trung niên bây giờ cũng biết chung quanh nhiều người đang vây xem, chuyện này mà xử lý không tốt để đến lát nữa mấy vị lãnh đạo đoàn chủ tịch thành phố Du Thành bọn họ đến bệnh viện Du Thành thị sát thì không ổn, chuyện này phải lập tức xử lý, nếu không sẽ khiến bệnh viện Du Thành mất thể diện trước mặt các lãnh đạo thành phố.
Cho nên khiển trách xong đám bảo vệ thì lão lập tức đi ra, đứng cạnh người phụ nữ trung niên, giả bộ lấy làm tiếc mà mềm mỏng khuyên can:
- Chị gì ơi, thật sựu không phải bệnh viện chúng tôi không chữa cho con gái chị, chẳng qua phí khám chưa bệnh cũng là quy củ của bệnh viện chúng tôi, chị mà như vậy không phải là khiến cho tất cả mọi người đều khó mà chịu nổi sao?
- Chủ nhiệm Viên, tôi van ông cứu lấy con gái tôi, tiền chữa trị tôi nhất định sẽ nghĩ cách lo liệu, mới vừa rồi những bác sĩ kia không phải là cũng nói rồi đó sao, bệnh này của con gái tôi không thể trễ nãi, để lâu thì không còn chữa được nữa!
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy lão bác sĩ này thì lập tức lao tới ôm một chân của lão ta mà quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu xuống đất cầu xin.
Chị này xem bệnh cho con gái ở bệnh viện này xong đã nghe nói qua vị chủ nhiệm khoa họ Viên, biết lão ta có quyền hành rất lớn, chỉ cần lão lên tiếng là có thể chữa bệnh trước cho con gái mình, tiền thuốc thang đóng sau được.
Chủ nhiệm Viên căn bản là chẳng hề động lòng mà chỉ thấy khó chịu, kéo chị ta lên mà lập tức nói:
- Cô chớ có làm như vậy, đây cũng không phải là bệnh viện chúng tôi nhẫn tâm, cô cũng biết, tiền thuốc thang lúc trước của con gái cô vẫn còn thiếu chưa nộp đủ, nếu không thì cô cứ đi về lo tiền thuốc thang trước, chỉ cần cô biết điều thanh toán tiền thuốc thang lúc trước thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều trị cho con gái cô, hiểu chửa?
Lão bác sĩ này ngoài mặt lí lẽ kín kẽ đến giọt nước không lọt, lại lấy lý do bảo vệ hình ảnh bệnh viện nhưng nói cho cùng thì lão vẫn không muốn chữa cho cô bé này.
Chị kia nghe xong thì tuyệt vọng trong nháy mắt mà khóc rống lên thành tiếng, nếu chị ta có thể lo được tiền thuốc thang thì đã sớm đóng đủ rồi chứ không cần dùng biện pháp cực đoan như vậy để van xin bệnh viện chữa bệnh cho con gái.
/1041
|