Con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn màu xám trắng này lơ lửng trong màn sương trắng mà linh khí đang ngưng tụ, giống như cưỡi mây đạp gió, há miệng lớn dính máu, lộ ra bản thân không có răng nanh trọn vẹn, mãnh liệt hít một hơi.
Năng lượng thiên địa dưới đất đột nhiên tề tụ trong không trung của nó, không ngừng nén ép, trong lúc nhất thời, lòng đất gió nổi mây cuốn, bùn đất từ dưới mặt đất cuồn cuộn nổi lên, bụi đất bất chấp mọi thứ.
- Không hay.
Trương Hạc Phong và Lý Kiếm Nhất đồng loạt hét lớn một tiếng, bọn họ cách con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn gần nhất, vừa nhìn đã thấy, con Tam Nhãn Thú lần này xem như hoàn toàn liều mạng, lại một lần nữa ngưng tụ năng lượng, muốn làm một kích cuối cùng.
- Vết thương của nó chưa lành, nhất định là biết mình đại nạn đến gần, mới có thể liều chết một kích. Chu huynh, Lý huynh, lúc này chúng ta chỉ có hợp lực, mới có thể chém giết con Tam Nhãn Thú này.
Trương Hạc Phong Đại viên mãn Võ Đang hiểu rõ tình huống nguy cấp trước mắt, nếu Thích Minh đã đứng ra bảo vệ Trương Bình Lỗ, vậy mạng của Trương Bình Lỗ kia ắt sẽ không đến tuyệt lộ, nhưng nếu không ngăn cản con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, mấy người bọn họ đều gặp nguy hiểm.
Một kích liều mạng của Linh Thú Đại viên mãn, ai cũng không dám đoán được uy lực tột cùng là bao nhiêu.
- Được, ba người chúng ta liên kết, trước tiên chém giết con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này.
Lý Kiếm Nhất quyết định thật nhanh, lập tức đồng ý liên kết với Trương Hạc Phong.
- Được, chúng ta liên kết.
Chu Cổ gật đầu, bước lên trước một bước, giả vờ liên kết với Lý Nhất Kiếm và Trương Hạc Phong, hợp lực chém giết con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia.
Ba người thống nhất ý kiến, Trương Hạc Phong và Lý Kiếm Nhất lập tức nhất nhảy dựng lên, nhằm phía con Tam Nhãn Thú màu xám trắng kia.
Nhưng lại phát sinh biến cố.
Chu Cổ một chân đạp đất, nhún người nhảy lên, nhưng phương hướng lại không phải là nhằm vào không trung chỗ con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, mà là xông mạnh vào Trương Dương, bóng dáng xẹt qua nơi hố đất của Đế Vạn Phương, một phen nhấc Đế Vạn Phương đang hấp hối. Trực tiếp xoay người, tìm lối ra dưới đất chạy bán sống bán chết.
- Chu Cổ.
- Chu Cổ.
Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong căn bản không ngờ, Chu Cổ lại trực tiếp lựa chọn chạy trốn, còn lừa gạt bọn họ phải liên kết đối kháng Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này.
- Đối phó một con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn đang vùng vẫy giãy chết, hai người các anh là đủ rồi, Lý huynh, Chu huynh, xin lỗi, Chu mỗ mang theo Đế huynh đi trước một bước.
Chu Cổ lôi Đế Vạn Phương đang hấp hối. Sau khi thoát khỏi lòng đất, thanh âm của ông ta mới truyền trở về.
Thích Minh đại sư ra tay, hoàn toàn đập tan toàn bộ kế hoạch của Chu Cổ, không có cách nào cưỡng ép Trương Bình Lỗ thì cũng không có cách chém giết Trương Dương, mà Trương Dương không chết Y Thánh Trương gia cũng sẽ không sụp đổ. Kế tiếp bất kể tình huống phát triển như thế nào, đều cực kỳ bất lợi với ông ta.
Cho nên trong tình huống này, Chu Cổ sớm nảy sinh thoái ý, mang Đế Vạn Phương đi, điều này cũng nằm trong sự tính toán của Chu Cổ.
Hôm nay không thể chém giết Trương Dương, Y Thánh Trương gia ngày sau tất nhiên sẽ trả thù toàn bộ Nam Cương Ma Đạo, cứu Đế Vạn Phương cũng chẳng khác gì là cứu Chu gia của ông ta.
Đối mặt với sự căm giận ngút trời của Y Thánh Trương gia sau này, Nam Cương ma Đạo sau này tất nhiên sẽ phải liên hợp thành một chỗ, nếu không có Đế Vạn Phương, khi hai vị Đại viên mãn Trương gia tìm tới tận cửa. Chính là ngày Nam Cương ma đạo của ông ta bị diệt môn.
Trong lòng Chu Cổ, đã không còn tâm tư tranh đoạt vạn niên bàn đào và Tam Nhãn Thú, lúc này có Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong thay ông ta ngăn cản con Tam Nhãn Thú Đại Viên Mãn kia, đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Ông ta không thể bỏ qua.
Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng không làm gì được. Lúc này bọn họ cũng đang đón nhận con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, lúc này mà lui lại, ắt sẽ bị trọng thương.
- Lý huynh, giúp tôi một tay.
Trương Hạc Phong rút ra Thần Binh của mình, Võ Đang lưỡng nghi kiếm, hướng về Lý Kiếm Nhất hét lớn một tiếng, kiếm chỉ con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, thẳng hướng mà đi.
Võ Đang lưỡng nghi kiếm pháp, ẩn chứa thần bí của Thái Cực trận pháp, đối với lý giải năng lượng sẽ tinh diệu hơn, kiếm trong tay của Trương Hạc Phong vờn bay, trong lúc nhất thời, tốc độ ngưng tụ năng lượng thiên địa cùa con của Tam Nhãn Thú màu xám trắng thả chậm một chút.
Lý Kiếm Nhất cũng không dám có bất kỳ nghi trễ nào, nhún người nhảy lên, mang theo năng lượng thiên địa bên ngoài cơ thể , trợ giúp Trương Hạc Phong, công kích đánh úp con Tam Nhãn thú Đại viên mãn kia.
Chu Cổ nói không sai điểm này, Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong đến hiện tại vẫn chưa bị thương, thực lực viên mãn, ba người liên kết đối chiến với con Tam Nhãn Thú Đại viên này ắt thắng, nhưng nếu chỉ có hai người liên kết, cũng chưa hẳn có phần thắng.
- Ầm.
Trong lòng đất tối mờ, đột nhiên phát ra ra một luồng bạch quang chói mắt, toàn bộ dưới lòng đất, đột nhiên hơi nóng như nước thuỷ triều, từng đợt từng đợt cuốn tới, nóng vô cùng.
Hồ nước ngầm an tĩnh đã lâu trong lòng đất liên tiếp nổ mạnh, nổ ra rất nhiều bọt nước, toàn bộ Côn Lôn lại lay động.
Động tĩnh to lớn của Côn Lôn, Trung Quốc ngàn năm hiếm thấy.
Động tĩnh này, sớm khiến người ta ghé mắt lấm lét.
Bên trong Trường Bạch Sơn, sớm có một bóng dáng thon dài liên tiếp ghé mắt hướng Tây Bắc, phun ra tín điều, tê tê rung động.
Toàn bộ Trường Bạch Sơn, dường như đang đáp lại sự chấn động của Côn Lôn, liên tiếp run rẩy.
Con cháu Hoa gia ở Trường Bạch Sơn, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu khác thường.
Dã Nhân Sơn, có hai con vẹt sớm dừng vui đùa ầm ĩ, nhìn hướng Tây Bắc.
- Lần này bảo bối xuất thế, động tĩnh thật lớn.
- Nhân loại chẳng phải chính là như vậy sao, lần nào có bảo bối xuất thế, động tĩnh không hề nhỏ.
- Lần này dường như không giống.
- Không cần quản nó, tôi tin người trẻ tuổi kia, xem ra, ngày chúng ta rời khỏi Dã Nhân Sơn này, cũng sắp đã tới rồi.
- Không tệ không tệ, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Trước kia mây mù ôm trọn Dẫn Long Sơn, đột nhiên trời u ám, tiếng sấm ù ù, tia chớp tàn sát bừa bãi.
Dường như có một con rồng lớn không ngừng bay qua bay lại trong đám mây đen, xao động bất an.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc a... Thật vất vả tiến lên Đại viên mãn, nhưng...
Dẫn Long Sơn trong lúc nhất thời, rồng gầm đại chấn, đáng tiếc, không người nào có thể nghe thấy rồng gầm nói những cái gì...
Ở Trường Kinh, trong một ngôi nhà tư gia, mấy người măc áo màu bạc canh giữ ở bốn phía sân, đứng thẳng tắp, bất động.
Còn trong phòng có ba bóng dáng mặc trường bào màu đen, người áo đen ngồi trên ghế sô pha che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, sững sờ xuất thần đối mặt với mấy chén trà.
Trong ba người này, còn có Hoàng Long Sĩ.
Trước mặt ba người bọn họ là một ông lão bình thường, nằm trên ghế sa lon đối diện bọn họ, lười biếng híp mắt, giống như ở ngủ gật.
Hoàng Long Sĩ dường như ngồi không yên, mấy lần ngẩng đầu, muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại không hề nói gì cả.
Động tĩnh của Côn Lôn Sơn thật sự quá lớn, chỗ của ông ta mặc dù là cách xa ngàn dặm, cũng không phải hoàn toàn không có cảm ứng.
- Tên tiểu tử kia có cầu cứu cậu chưa?
Ông già đối diện kia đột nhiên lười biếng hỏi một câu.
Hoàng Long Sĩ biết đối phương là đang hỏi mình, trả lời ngay:
- Chưa.
- Vậy không được rồi.
Ông lão kia nghe thấy câu trả lời của Hoàng Long Sĩ, trở mình, đổi tư thế nằm thoải mái, sau đó lẩm bẩm một câu.
- Tiểu tử kia xem ra khá kiêu ngạo đấy, thôi đi, mặc kệ hắn, sớm muộn gì có ngày hắn cũng đến cầu xin tôi.
*****************************
Dưới đất chỗ vạn niên bàn đào, năng lượng đã tiêu tán, hết thảy đều kết thúc, chấn động nãy giờ của Côn Lôn, rốt cục lại lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Tam Nhãn Thú Đại viên mãn màu xám trắng trở về mặt đất, đi đến bên cạnh Trương Dương, gầm nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của nó, Trương Dương buông ngân châm đã cầm và mấy viên Tinh Huyết Đan còn thừa.
Tam Nhãn Thú màu xám trắng cự tuyệt Trương Dương giúp nó chữa trị, giờ phút này chỉ cầu Trương Dương dịch chuyển Thái Cực côn ra, thả nó trở về, để đoàn tụ với Tam Nhãn thú màu vàng.
Trương Dương thở dài, dịch chuyển một cây Thái Cực côn, để cho con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này đi vào trong Cửu Cung Bát Quái trận.
Trong lòng của hắn cũng hiểu được, con Tam Nhãn Thú này trên thực tế tâm mạch đã đứt đoạn, hơi thở không còn nữa, theo lý thuyết, nó vốn đã tử vong, chỉ là bởi vì nó muốn về bên cạnh Tam Nhãn Thú màu vàng kia, mới cố sống đến hiện tại.
- Rống...
Phía sau Trương Dương, con Tam Nhãn Thú màu vàng kia nhìn Tam Nhãn Thú màu xám trắng của mình, kêu rên một tiếng, bên trong con mắt thứ ba, có một tia dòng nước mắt chảy ra, thê lương vô cùng.
Đông.
Đi chưa được mấy bước, con Tam Nhãn Thú màu xám trắng này đã không còn sức lực té lăn trên đất, chấn động làm nảy sinh một tầng bụi đất.
- Rống...
Một tiếng gầm nhẹ, nó ngẩng đầu lên, đã thấy được dòng nước mắt trong mắt của con Tam Nhãn Thú màu vàng, không biết sức lực từ ở đâu ra, lại lần nữa chống đỡ, nó không thể đứng lên, chỉ trực tiếp đi bò đến phía trước nằm rạp xuống.
Nó không khó khăn tiến trước thêm một bước, phía sau kéo ra những vệt máu.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước...
Một vệt máu dài trên mặt đất được kéo ra thật xa, cuối cùng nó bò đến trước người của con Tam Nhãn Thú màu vàng, lè lưỡi,liếm nước mắt nơi khoé mắt của đối phương, nuốt vào bụng của mình.
- Rống.
Con Tam Nhãn Thú màu xám trắng đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân cuối cùng, nhào trong ngực, dùng thân thể của chính mình, lúc sắp chết, chắn trước người con Tam Nhãn Thú màu vàng, xây lên một đạo tường thành cuối cùng.
Khí tuyệt bỏ mình.
Con Linh Thú Đại viên mãn này, lựa chọn phương thức tổn lạc như vậy.
- A Di Đà Phật...
Thích Minh đại sư nhìn về con Tam Nhãn Thú này, lộ ra sự nuối tiếc, khoanh chân ngồi xuống, tụng Phật môn " Vãng Sinh Kinh" cho nó, cầu siêu cho nó.
- Khụ khụ...
Mặt khác, Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong đầu đầy bụi đất từ dưới đất bò lên, bộ dạng của bọn họ giờ phút này rất chật vật.
Hai người tuy rằng chặn được một kích liều chết của Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, nhưng bản thân cũng chịu không nổi, bị thương không nhẹ.
- Rống.
Con Tam Nhãn Thú màu vàng kia kêu rên một tiếng, liếc mắt nhìn, con mắt thứ ba nhìn chằm chằm Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong, rất oán hận, muốn in sâu hai người này trong đầu.
- Lý huynh, xin ông mang tôi về Trường Bạch Sơn.
Xa xa, Hoa Phi Thiên chậm rãi vươn một bàn tay, giờ phút này sắc mặt ông ta bầm đen, vừa rồi năng lượng bùng nổ khiến cho ông ta không cách nào chống cự sự kịch độc này, trong lòng của ông ta biết rõ, bây giờ chỉ còn một cách cứu ông ta, chính là lập tức trở về Trường Bạch Sơn, nhờ con Linh Thú ngũ tầng mới có hy vọng giải độc.
Lúc này, cũng chỉ có Lý Kiếm Nhất mới có thể ra tay giúp ông ta.
Đứng dậy, Trương Hạc Phong đã thấy rõ căn phòng trước mắt, ông ta biết rất rõ, lúc này không đi, chỉ sợ khi Trương Dương khôi phục lại, ông ta sẽ không đi được.
- Lý huynh, tôi đi trước một bước nhé.
Trương Hạc Phong lập tức chắp tay với Lý Kiếm Nhất, lập tức xoay người, bỏ chạy đến cửa ra.
Năng lượng thiên địa dưới đất đột nhiên tề tụ trong không trung của nó, không ngừng nén ép, trong lúc nhất thời, lòng đất gió nổi mây cuốn, bùn đất từ dưới mặt đất cuồn cuộn nổi lên, bụi đất bất chấp mọi thứ.
- Không hay.
Trương Hạc Phong và Lý Kiếm Nhất đồng loạt hét lớn một tiếng, bọn họ cách con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn gần nhất, vừa nhìn đã thấy, con Tam Nhãn Thú lần này xem như hoàn toàn liều mạng, lại một lần nữa ngưng tụ năng lượng, muốn làm một kích cuối cùng.
- Vết thương của nó chưa lành, nhất định là biết mình đại nạn đến gần, mới có thể liều chết một kích. Chu huynh, Lý huynh, lúc này chúng ta chỉ có hợp lực, mới có thể chém giết con Tam Nhãn Thú này.
Trương Hạc Phong Đại viên mãn Võ Đang hiểu rõ tình huống nguy cấp trước mắt, nếu Thích Minh đã đứng ra bảo vệ Trương Bình Lỗ, vậy mạng của Trương Bình Lỗ kia ắt sẽ không đến tuyệt lộ, nhưng nếu không ngăn cản con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, mấy người bọn họ đều gặp nguy hiểm.
Một kích liều mạng của Linh Thú Đại viên mãn, ai cũng không dám đoán được uy lực tột cùng là bao nhiêu.
- Được, ba người chúng ta liên kết, trước tiên chém giết con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này.
Lý Kiếm Nhất quyết định thật nhanh, lập tức đồng ý liên kết với Trương Hạc Phong.
- Được, chúng ta liên kết.
Chu Cổ gật đầu, bước lên trước một bước, giả vờ liên kết với Lý Nhất Kiếm và Trương Hạc Phong, hợp lực chém giết con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia.
Ba người thống nhất ý kiến, Trương Hạc Phong và Lý Kiếm Nhất lập tức nhất nhảy dựng lên, nhằm phía con Tam Nhãn Thú màu xám trắng kia.
Nhưng lại phát sinh biến cố.
Chu Cổ một chân đạp đất, nhún người nhảy lên, nhưng phương hướng lại không phải là nhằm vào không trung chỗ con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, mà là xông mạnh vào Trương Dương, bóng dáng xẹt qua nơi hố đất của Đế Vạn Phương, một phen nhấc Đế Vạn Phương đang hấp hối. Trực tiếp xoay người, tìm lối ra dưới đất chạy bán sống bán chết.
- Chu Cổ.
- Chu Cổ.
Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong căn bản không ngờ, Chu Cổ lại trực tiếp lựa chọn chạy trốn, còn lừa gạt bọn họ phải liên kết đối kháng Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này.
- Đối phó một con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn đang vùng vẫy giãy chết, hai người các anh là đủ rồi, Lý huynh, Chu huynh, xin lỗi, Chu mỗ mang theo Đế huynh đi trước một bước.
Chu Cổ lôi Đế Vạn Phương đang hấp hối. Sau khi thoát khỏi lòng đất, thanh âm của ông ta mới truyền trở về.
Thích Minh đại sư ra tay, hoàn toàn đập tan toàn bộ kế hoạch của Chu Cổ, không có cách nào cưỡng ép Trương Bình Lỗ thì cũng không có cách chém giết Trương Dương, mà Trương Dương không chết Y Thánh Trương gia cũng sẽ không sụp đổ. Kế tiếp bất kể tình huống phát triển như thế nào, đều cực kỳ bất lợi với ông ta.
Cho nên trong tình huống này, Chu Cổ sớm nảy sinh thoái ý, mang Đế Vạn Phương đi, điều này cũng nằm trong sự tính toán của Chu Cổ.
Hôm nay không thể chém giết Trương Dương, Y Thánh Trương gia ngày sau tất nhiên sẽ trả thù toàn bộ Nam Cương Ma Đạo, cứu Đế Vạn Phương cũng chẳng khác gì là cứu Chu gia của ông ta.
Đối mặt với sự căm giận ngút trời của Y Thánh Trương gia sau này, Nam Cương ma Đạo sau này tất nhiên sẽ phải liên hợp thành một chỗ, nếu không có Đế Vạn Phương, khi hai vị Đại viên mãn Trương gia tìm tới tận cửa. Chính là ngày Nam Cương ma đạo của ông ta bị diệt môn.
Trong lòng Chu Cổ, đã không còn tâm tư tranh đoạt vạn niên bàn đào và Tam Nhãn Thú, lúc này có Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong thay ông ta ngăn cản con Tam Nhãn Thú Đại Viên Mãn kia, đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Ông ta không thể bỏ qua.
Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng không làm gì được. Lúc này bọn họ cũng đang đón nhận con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, lúc này mà lui lại, ắt sẽ bị trọng thương.
- Lý huynh, giúp tôi một tay.
Trương Hạc Phong rút ra Thần Binh của mình, Võ Đang lưỡng nghi kiếm, hướng về Lý Kiếm Nhất hét lớn một tiếng, kiếm chỉ con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, thẳng hướng mà đi.
Võ Đang lưỡng nghi kiếm pháp, ẩn chứa thần bí của Thái Cực trận pháp, đối với lý giải năng lượng sẽ tinh diệu hơn, kiếm trong tay của Trương Hạc Phong vờn bay, trong lúc nhất thời, tốc độ ngưng tụ năng lượng thiên địa cùa con của Tam Nhãn Thú màu xám trắng thả chậm một chút.
Lý Kiếm Nhất cũng không dám có bất kỳ nghi trễ nào, nhún người nhảy lên, mang theo năng lượng thiên địa bên ngoài cơ thể , trợ giúp Trương Hạc Phong, công kích đánh úp con Tam Nhãn thú Đại viên mãn kia.
Chu Cổ nói không sai điểm này, Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong đến hiện tại vẫn chưa bị thương, thực lực viên mãn, ba người liên kết đối chiến với con Tam Nhãn Thú Đại viên này ắt thắng, nhưng nếu chỉ có hai người liên kết, cũng chưa hẳn có phần thắng.
- Ầm.
Trong lòng đất tối mờ, đột nhiên phát ra ra một luồng bạch quang chói mắt, toàn bộ dưới lòng đất, đột nhiên hơi nóng như nước thuỷ triều, từng đợt từng đợt cuốn tới, nóng vô cùng.
Hồ nước ngầm an tĩnh đã lâu trong lòng đất liên tiếp nổ mạnh, nổ ra rất nhiều bọt nước, toàn bộ Côn Lôn lại lay động.
Động tĩnh to lớn của Côn Lôn, Trung Quốc ngàn năm hiếm thấy.
Động tĩnh này, sớm khiến người ta ghé mắt lấm lét.
Bên trong Trường Bạch Sơn, sớm có một bóng dáng thon dài liên tiếp ghé mắt hướng Tây Bắc, phun ra tín điều, tê tê rung động.
Toàn bộ Trường Bạch Sơn, dường như đang đáp lại sự chấn động của Côn Lôn, liên tiếp run rẩy.
Con cháu Hoa gia ở Trường Bạch Sơn, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu khác thường.
Dã Nhân Sơn, có hai con vẹt sớm dừng vui đùa ầm ĩ, nhìn hướng Tây Bắc.
- Lần này bảo bối xuất thế, động tĩnh thật lớn.
- Nhân loại chẳng phải chính là như vậy sao, lần nào có bảo bối xuất thế, động tĩnh không hề nhỏ.
- Lần này dường như không giống.
- Không cần quản nó, tôi tin người trẻ tuổi kia, xem ra, ngày chúng ta rời khỏi Dã Nhân Sơn này, cũng sắp đã tới rồi.
- Không tệ không tệ, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Trước kia mây mù ôm trọn Dẫn Long Sơn, đột nhiên trời u ám, tiếng sấm ù ù, tia chớp tàn sát bừa bãi.
Dường như có một con rồng lớn không ngừng bay qua bay lại trong đám mây đen, xao động bất an.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc a... Thật vất vả tiến lên Đại viên mãn, nhưng...
Dẫn Long Sơn trong lúc nhất thời, rồng gầm đại chấn, đáng tiếc, không người nào có thể nghe thấy rồng gầm nói những cái gì...
Ở Trường Kinh, trong một ngôi nhà tư gia, mấy người măc áo màu bạc canh giữ ở bốn phía sân, đứng thẳng tắp, bất động.
Còn trong phòng có ba bóng dáng mặc trường bào màu đen, người áo đen ngồi trên ghế sô pha che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, sững sờ xuất thần đối mặt với mấy chén trà.
Trong ba người này, còn có Hoàng Long Sĩ.
Trước mặt ba người bọn họ là một ông lão bình thường, nằm trên ghế sa lon đối diện bọn họ, lười biếng híp mắt, giống như ở ngủ gật.
Hoàng Long Sĩ dường như ngồi không yên, mấy lần ngẩng đầu, muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại không hề nói gì cả.
Động tĩnh của Côn Lôn Sơn thật sự quá lớn, chỗ của ông ta mặc dù là cách xa ngàn dặm, cũng không phải hoàn toàn không có cảm ứng.
- Tên tiểu tử kia có cầu cứu cậu chưa?
Ông già đối diện kia đột nhiên lười biếng hỏi một câu.
Hoàng Long Sĩ biết đối phương là đang hỏi mình, trả lời ngay:
- Chưa.
- Vậy không được rồi.
Ông lão kia nghe thấy câu trả lời của Hoàng Long Sĩ, trở mình, đổi tư thế nằm thoải mái, sau đó lẩm bẩm một câu.
- Tiểu tử kia xem ra khá kiêu ngạo đấy, thôi đi, mặc kệ hắn, sớm muộn gì có ngày hắn cũng đến cầu xin tôi.
*****************************
Dưới đất chỗ vạn niên bàn đào, năng lượng đã tiêu tán, hết thảy đều kết thúc, chấn động nãy giờ của Côn Lôn, rốt cục lại lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Tam Nhãn Thú Đại viên mãn màu xám trắng trở về mặt đất, đi đến bên cạnh Trương Dương, gầm nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của nó, Trương Dương buông ngân châm đã cầm và mấy viên Tinh Huyết Đan còn thừa.
Tam Nhãn Thú màu xám trắng cự tuyệt Trương Dương giúp nó chữa trị, giờ phút này chỉ cầu Trương Dương dịch chuyển Thái Cực côn ra, thả nó trở về, để đoàn tụ với Tam Nhãn thú màu vàng.
Trương Dương thở dài, dịch chuyển một cây Thái Cực côn, để cho con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn này đi vào trong Cửu Cung Bát Quái trận.
Trong lòng của hắn cũng hiểu được, con Tam Nhãn Thú này trên thực tế tâm mạch đã đứt đoạn, hơi thở không còn nữa, theo lý thuyết, nó vốn đã tử vong, chỉ là bởi vì nó muốn về bên cạnh Tam Nhãn Thú màu vàng kia, mới cố sống đến hiện tại.
- Rống...
Phía sau Trương Dương, con Tam Nhãn Thú màu vàng kia nhìn Tam Nhãn Thú màu xám trắng của mình, kêu rên một tiếng, bên trong con mắt thứ ba, có một tia dòng nước mắt chảy ra, thê lương vô cùng.
Đông.
Đi chưa được mấy bước, con Tam Nhãn Thú màu xám trắng này đã không còn sức lực té lăn trên đất, chấn động làm nảy sinh một tầng bụi đất.
- Rống...
Một tiếng gầm nhẹ, nó ngẩng đầu lên, đã thấy được dòng nước mắt trong mắt của con Tam Nhãn Thú màu vàng, không biết sức lực từ ở đâu ra, lại lần nữa chống đỡ, nó không thể đứng lên, chỉ trực tiếp đi bò đến phía trước nằm rạp xuống.
Nó không khó khăn tiến trước thêm một bước, phía sau kéo ra những vệt máu.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước...
Một vệt máu dài trên mặt đất được kéo ra thật xa, cuối cùng nó bò đến trước người của con Tam Nhãn Thú màu vàng, lè lưỡi,liếm nước mắt nơi khoé mắt của đối phương, nuốt vào bụng của mình.
- Rống.
Con Tam Nhãn Thú màu xám trắng đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân cuối cùng, nhào trong ngực, dùng thân thể của chính mình, lúc sắp chết, chắn trước người con Tam Nhãn Thú màu vàng, xây lên một đạo tường thành cuối cùng.
Khí tuyệt bỏ mình.
Con Linh Thú Đại viên mãn này, lựa chọn phương thức tổn lạc như vậy.
- A Di Đà Phật...
Thích Minh đại sư nhìn về con Tam Nhãn Thú này, lộ ra sự nuối tiếc, khoanh chân ngồi xuống, tụng Phật môn " Vãng Sinh Kinh" cho nó, cầu siêu cho nó.
- Khụ khụ...
Mặt khác, Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong đầu đầy bụi đất từ dưới đất bò lên, bộ dạng của bọn họ giờ phút này rất chật vật.
Hai người tuy rằng chặn được một kích liều chết của Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, nhưng bản thân cũng chịu không nổi, bị thương không nhẹ.
- Rống.
Con Tam Nhãn Thú màu vàng kia kêu rên một tiếng, liếc mắt nhìn, con mắt thứ ba nhìn chằm chằm Lý Kiếm Nhất và Trương Hạc Phong, rất oán hận, muốn in sâu hai người này trong đầu.
- Lý huynh, xin ông mang tôi về Trường Bạch Sơn.
Xa xa, Hoa Phi Thiên chậm rãi vươn một bàn tay, giờ phút này sắc mặt ông ta bầm đen, vừa rồi năng lượng bùng nổ khiến cho ông ta không cách nào chống cự sự kịch độc này, trong lòng của ông ta biết rõ, bây giờ chỉ còn một cách cứu ông ta, chính là lập tức trở về Trường Bạch Sơn, nhờ con Linh Thú ngũ tầng mới có hy vọng giải độc.
Lúc này, cũng chỉ có Lý Kiếm Nhất mới có thể ra tay giúp ông ta.
Đứng dậy, Trương Hạc Phong đã thấy rõ căn phòng trước mắt, ông ta biết rất rõ, lúc này không đi, chỉ sợ khi Trương Dương khôi phục lại, ông ta sẽ không đi được.
- Lý huynh, tôi đi trước một bước nhé.
Trương Hạc Phong lập tức chắp tay với Lý Kiếm Nhất, lập tức xoay người, bỏ chạy đến cửa ra.
/1041
|