Trong phòng, ngay lúc Sở Lưu Nguyệt còn đang do dự thì Diệp Thị lại kêu lên:
- Lưu Nguyệt, phụ thân ngươi nói mà ngươi không nghe sao? Nhanh lên, thời gian của Túc Thế Tử quý giá, người đừng làm mất thời gian của hắn.
Sở Lưu Nguyệt không thèm để ý Diệp Thị, nàng trấn định đi đến trước mặt Túc Diệp, nàng không tin Túc Diệp có thể phát hiện ra hương vị của Tuyết Sơn Xích Long Quả trên tay nàng, nói không chừng hắn đang lừa dối nàng. Binh gia có câu, binh bất yếm trá*, nếu bản thân mình lộ ra sơ hở thì chính là cho Túc Diệp có cơ hội bóc mẽ, vậy nên trấn định là điều duy nhất nàng có thể làm lúc này.
*binh bất yếm trá: khi chiến tranh thì không từ bỏ thủ đoạn, mưu kế để giành thắng lợi. (Câu này ý nói Lưu Nguyệt tỷ cho rằng Túc Diệp ca đang dùng kế để che mắt nhằm dụ mình phạm sai lầm.)
Sở Lưu Nguyệt đi từ từ đến trước mặt Túc Diệp, vươn hai tay, lạnh nhạt mà tỉnh táo nhìn hắn. Khi tới gần Túc Diệp nàng liền nghe thấy một mùi thơm kỳ lạ truyền đến từ trên người hắn, một loại hương thơm khiến người ta phải say mê. Mùi hương này cũng giống như con người của hắn, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn phải mê muội, để rồi cuối cùng có thể tùy thời cho người khác một kích lấy mạng.
Sở Lưu Nguyệt đang nghĩ Túc Diệp đang uy hiếp nàng, xem nàng có rối loạn hay không mà thôi, theo như nàng phán đoán thì một nam nhân luôn cao cao tại thượng, khí phách tôn quý, coi mạng người là con sâu cái kiến như hắn làm sao có thể ra tay đối phó với một tiểu nha đầu như nàng được đây?
Nhưng không ngờ thấy khi nàng đưa tay thì Túc Diệp thật sự cúi đầu xuống, khẽ ngửi mùi hương trên tay nàng.
Cảnh này khiến Sở Lưu Nguyệt xúc động đến mức muốn đưa tay hung hăng tát cho hắn một cái, tốt nhất là đánh cho tên nam nhân này tàn phế đi, đồ vô sỉ này, không ngờ thật sự ngửi tay nữ nhân.
Kỳ thật Sở Lưu Nguyệt không biết đây là lần đầu tiên Túc Diệp làm hành động như thế này, nếu là trước kia, đừng nói ngửi tay, cho dù là đến bên cạnh hắn cũng ngại phiền toái, vậy nên Sở nhị tiểu thư phải cảm thấy vinh hạnh mới phải, chứ không phải tràn đầy hận khí thế này, giống như hận không thể tung chưởng đập chết hắn.
Túc Diệp ngửi tay trái hai lần, tay phải hai lần, Sở Lưu Nguyệt thật muốn hỏi hắn: "Ngươi là cẩu sao?"
Nhưng nàng không dám hỏi, đoán chừng nếu nàng mở miệng cũng sẽ bị hắn phanh thây cho nên nàng nhẫn nhịn, nhịn đến mức thân thể trở nên cứng ngắc. Bởi vì nàng không quen làm hành động như vậy, trước đây nàng cũng từng có vị hôn phu nhưng khi hắn muốn hôn nàng thì nàng liền cảm thấy khó chịu nên lần nào cũng từ chối hắn. Mà động tác bây giờ của Túc Diệp, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, nó làm toàn thân nàng cảm thấy không tự nhiên.
Cũng may Túc Diệp đã ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng híp lại, đôi đồng tử kia như muốn nói.
"Sở Lưu Nguyệt, ngươi thật to gan, không ngờ lại có can đảm tính toán ta, còn muốn một viên đá ném chết hai con chim, một là tỷ tỷ người, hai là ta?"
Trong lòng Sở Lưu Nguyệt lộp độp, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, không ngờ tên nam nhân này ngửi thấy hương vị của Tuyết Sơn Xích Long quả thật. Hắn có nói ra sự thật không? Sở Lưu Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, tin tức trong mắt vận chuyển.
"Túc Diệp, nếu ngươi nói cho họ biết ta hạ độc thì xem như ngươi đã giúp Sở đại tiểu thư diệt trừ ta rồi. Không chừng Sở đại tiểu thư sẽ mừng đến mức lấy thân báo đáp, gả làm nương tử của ngươi, có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân làm nương tử thì cũng là một loại phúc phận."
Sở Lưu Nguyệt đánh cược, cược rằng một thiên chi kiêu tử như Túc Diệp sẽ không thèm để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt như thế này, cũng chán ghét phải đi giúp một kẻ không đáng.
Trong phòng, không khí trở nên trầm lắng, Túc Diệp cùng Sở Lưu Nguyệt đối mặt, những người khác cũng không đoán ra ánh mắt của họ khi đối diện nhau đã trao đổi những gì.
Sở Lưu Liên thấy Túc Diệp nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt thì trong lòng dấy lên cảm giác ghen ghét, lửa giận quanh thân bắt đầu thiêu đốt, thầm hận không thể hùng hổ tiến lên đem hai người kia tách ra. Nàng nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt a, tâm nàng đau như bị cứa chảy máu, vì cái gì bản thân nàng là đệ nhất mỹ nhân đang nằm trên giường mà nam nhân kia coi như không tồn tại mà một xấu nữ lại khiến hắn nhìn lâu như vậy? Thật không công bằng! Không được, nhất định phải tìm cách thu hút ánh mắt của Túc Vương Phủ Thế Tử. Sở Lưu Liên nghĩ vậy thì đột nhiên ho khan hai tiếng.
Quả nhiên hành động của Sở Lưu Liên đã tách được ánh mắt của Túc Diệp cùng Sở Lưu Nguyệt, nhưng trước khi thu hồi ánh mắt Túc Diệp còn hung hăng nhìn xuống ám chỉ: "Có can đảm lợi dụng ta, ngươi chờ đó tiếp chiêu của ta đi."
Sở Lưu Nguyệt hếch mũi nhìn lên, tiếp chiêu thì tiếp chiêu, ai sợ ai? Nàng sợ hắn mới là lạ, dù sao thì hắn cũng đã nhắm vào nàng, chết đẹp hay chết xấu đều là chết, nhưng có chết cũng cho hắn không được yên ổn.
Diệp Thị cùng Sở Thiên Hạo cùng nhìn Túc Diệp, Diệp Thị nóng vội mở miệng.
- Túc Thế Tử, Lưu Nguyệt có chạm vào Tuyết Sơn Xích Long Quả sao?
Đối với nhân vật như Túc Diệp, Diệp Thị rất coi trọng, chỉ cần là lời nói của hắn thì bà ta không dám nghi ngờ gì.
Mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía Túc Diệp, chỉ thấy hắn chậm rãi sửa sang lại y phục, sau đó lạnh nhạt nói:
- Bản Thế Tử không phát hiện ra hương vị Tuyết Sơn Xích Long Quả trên tay nàng.
Lời này vừa rơi xuống Sở Lưu Nguyệt liền thở dài một hơi, xem ra mình đã tìm được được sống trong một khắc cuối cùng. Thạch Lựu đứng sau lưng nàng vừa rồi cũng lo đến mức không dám thở mạnh, bây giờ cũng để được tâm xuống rồi.
Trong phòng, Diệp Thị cùng Sở Lưu Liên không khỏi thất vọng, không ngờ lại để cho tiện nhân kia tránh thoát.
Túc Diệp quan sát Sở Lưu Liên trên giường rồi lại quan sát Sở Lưu Nguyệt, sau đó âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Túc Trúc, giúp Sở đại tiểu thư kiểm tra một chút, xem mặt nàng bị làm sao?
Tuy hắn không vạch trần chuyện Sở Lưu Nguyệt hạ độc nhưng cũng không muốn để cho nàng được như ý cho nên mới sai Túc Trúc giúp Sở Lưu Liên kiểm tra.
Túc Trúc đáp một tiếng rồi đi qua kiểm tra cho Sở Lưu Liên. Sở Lưu Liên thấy Túc Diệp vẫn trong phòng, nàng không muốn để lộ gương mặt xấu xí trước mặt người mình thích nên có chút do dự.
Trên mặt Túc Trúc không có biểu tình gì, dường như không hề biết thương hương tiếc ngọc, lạnh lùng nói:
- Buông tay ra nếu không ta kiểm tra thế nào?
Sở Lưu Liên khó xử, không nghĩ tới chủ tử đã không hiểu lòng người mà ngay cả nô tài cũng không khác gì. Nhưng vẫn phải nghe lời hắn buông tay xuống, Sở Lưu Liên liền cảm thấy trên mặt mình truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, gương mặt vốn tinh xảo xinh đẹp trở nên thê thảm. Sở Lưu Nguyệt nhìn mặt Sở Lưu Liên có chút buồn cười.
Ai bảo nàng giả bộ bệnh làm gì? Nếu không giả bệnh thì làm sao gặp nhiều chuyện như vậy.
Túc Trúc kiểm tra xong đi tới bẩm báo với Túc Diệp:
- Gia, thương tổn trên mặt cũng không trầm trọng, chỉ khoảng mười ngày thời gian là không có việc gì nữa rồi.
- Ừ, vậy được rồi, chúng ta về thôi.
Chỉ mười ngày mà thôi, Túc Diệp cũng lười ra lệnh cho Túc Trúc điều trị cho Sở Lưu Liên. Hắn nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, quanh thân dâng lên khí lạnh, không nghĩ tới hắn lại để cho tiểu nha đầu kia tính kế mình. "Được rồi, tiểu nha đầu, người chờ đó cho ta."
Trong phòng, Sở Lưu Liên vốn đang chờ mong nhìn Túc Diệp, trông cậy vào thuộc hạ của hắn có thể chữa được thương tổn trên mặt mình nhưng ai mà ngờ nam nhân này không hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp dẫn người rời đi. Sở Lưu Liên gian nan nuốt một ngụm khí, thiếu chút nữa bị sặc, nước mắt thi nhau chảy ra, lần này là vì sự lạnh lùng của Túc Diệp làm cho tức đến phát khóc. Làm sao Túc Diệp có thể đối xử với nàng như thế? Làm sao có thể, tuy mặt nàng bị hủy nhưng cũng tự nhận bản thân không thua kém bất cứ ai, vì sao trong mắt hắn không hề có nàng đây?
Sở Lưu Nguyệt thấy Túc Diệp đi thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mở miệng khiêu khích:
- Túc Vương Thế Tử chẳng lẽ cứ đi như vậy? Đại tỷ ăn Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi nên mới bị hủy dung, có phải Túc Thế Tử cũng nên cho Sở Phủ một câu trả lời thích đáng không?
Lời Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Túc Diệp đi tới trước cửa chợt dừng bước. Hắn chậm rãi xoay người nhìn sang, dưới ánh sáng đôi mắt phượng của hắn lóe lên tia thị huyết ác liệt, sát khí đằng đằng bao phủ, nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt.
Ánh mắt kia như muốn nuốt chửng Sở Lưu Nguyệt. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng bỗng nhiên có chút ân hận vì đã nhanh mồm nhanh miệng. Cái miệng đúng là thích gây sự a, nam nhân này rất tức giận rồi. Có khi nào hắn sẽ tức giận đến mức giết nàng để giải hận không? Bây giờ nàng cảm thấy mình giống như con gián không sợ chết, biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn đánh chết nhưng lại không biết quay đầu mà cứ đâm thẳng về phía trước.
Cả phòng bị bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, ai cũng có thể nhìn ra hiện tại Túc Diệp vô cùng tức giận.
Trong lòng Diệp Thị cùng Sở Lưu Liên không khỏi khẩn trương, nhìn chằm chằm Túc Diệp, trông chờ hắn tức giận rồi đem tiểu tiện nhân Sở Lưu Nguyệt này thu thập.
Nhưng chốc lát sau vẫn không thấy Túc Diệp có động tác gì, chỉ thấy hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt. Đôi đồng tử thâm trầm đảo đến Sở Thiên Hạo trong phòng, lạnh như băng mở miệng:
- Sở đại nhân cần Túc Diệp cho một câu trả lời thích đáng sao?
- Lưu Nguyệt, phụ thân ngươi nói mà ngươi không nghe sao? Nhanh lên, thời gian của Túc Thế Tử quý giá, người đừng làm mất thời gian của hắn.
Sở Lưu Nguyệt không thèm để ý Diệp Thị, nàng trấn định đi đến trước mặt Túc Diệp, nàng không tin Túc Diệp có thể phát hiện ra hương vị của Tuyết Sơn Xích Long Quả trên tay nàng, nói không chừng hắn đang lừa dối nàng. Binh gia có câu, binh bất yếm trá*, nếu bản thân mình lộ ra sơ hở thì chính là cho Túc Diệp có cơ hội bóc mẽ, vậy nên trấn định là điều duy nhất nàng có thể làm lúc này.
*binh bất yếm trá: khi chiến tranh thì không từ bỏ thủ đoạn, mưu kế để giành thắng lợi. (Câu này ý nói Lưu Nguyệt tỷ cho rằng Túc Diệp ca đang dùng kế để che mắt nhằm dụ mình phạm sai lầm.)
Sở Lưu Nguyệt đi từ từ đến trước mặt Túc Diệp, vươn hai tay, lạnh nhạt mà tỉnh táo nhìn hắn. Khi tới gần Túc Diệp nàng liền nghe thấy một mùi thơm kỳ lạ truyền đến từ trên người hắn, một loại hương thơm khiến người ta phải say mê. Mùi hương này cũng giống như con người của hắn, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn phải mê muội, để rồi cuối cùng có thể tùy thời cho người khác một kích lấy mạng.
Sở Lưu Nguyệt đang nghĩ Túc Diệp đang uy hiếp nàng, xem nàng có rối loạn hay không mà thôi, theo như nàng phán đoán thì một nam nhân luôn cao cao tại thượng, khí phách tôn quý, coi mạng người là con sâu cái kiến như hắn làm sao có thể ra tay đối phó với một tiểu nha đầu như nàng được đây?
Nhưng không ngờ thấy khi nàng đưa tay thì Túc Diệp thật sự cúi đầu xuống, khẽ ngửi mùi hương trên tay nàng.
Cảnh này khiến Sở Lưu Nguyệt xúc động đến mức muốn đưa tay hung hăng tát cho hắn một cái, tốt nhất là đánh cho tên nam nhân này tàn phế đi, đồ vô sỉ này, không ngờ thật sự ngửi tay nữ nhân.
Kỳ thật Sở Lưu Nguyệt không biết đây là lần đầu tiên Túc Diệp làm hành động như thế này, nếu là trước kia, đừng nói ngửi tay, cho dù là đến bên cạnh hắn cũng ngại phiền toái, vậy nên Sở nhị tiểu thư phải cảm thấy vinh hạnh mới phải, chứ không phải tràn đầy hận khí thế này, giống như hận không thể tung chưởng đập chết hắn.
Túc Diệp ngửi tay trái hai lần, tay phải hai lần, Sở Lưu Nguyệt thật muốn hỏi hắn: "Ngươi là cẩu sao?"
Nhưng nàng không dám hỏi, đoán chừng nếu nàng mở miệng cũng sẽ bị hắn phanh thây cho nên nàng nhẫn nhịn, nhịn đến mức thân thể trở nên cứng ngắc. Bởi vì nàng không quen làm hành động như vậy, trước đây nàng cũng từng có vị hôn phu nhưng khi hắn muốn hôn nàng thì nàng liền cảm thấy khó chịu nên lần nào cũng từ chối hắn. Mà động tác bây giờ của Túc Diệp, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, nó làm toàn thân nàng cảm thấy không tự nhiên.
Cũng may Túc Diệp đã ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng híp lại, đôi đồng tử kia như muốn nói.
"Sở Lưu Nguyệt, ngươi thật to gan, không ngờ lại có can đảm tính toán ta, còn muốn một viên đá ném chết hai con chim, một là tỷ tỷ người, hai là ta?"
Trong lòng Sở Lưu Nguyệt lộp độp, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, không ngờ tên nam nhân này ngửi thấy hương vị của Tuyết Sơn Xích Long quả thật. Hắn có nói ra sự thật không? Sở Lưu Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, tin tức trong mắt vận chuyển.
"Túc Diệp, nếu ngươi nói cho họ biết ta hạ độc thì xem như ngươi đã giúp Sở đại tiểu thư diệt trừ ta rồi. Không chừng Sở đại tiểu thư sẽ mừng đến mức lấy thân báo đáp, gả làm nương tử của ngươi, có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân làm nương tử thì cũng là một loại phúc phận."
Sở Lưu Nguyệt đánh cược, cược rằng một thiên chi kiêu tử như Túc Diệp sẽ không thèm để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt như thế này, cũng chán ghét phải đi giúp một kẻ không đáng.
Trong phòng, không khí trở nên trầm lắng, Túc Diệp cùng Sở Lưu Nguyệt đối mặt, những người khác cũng không đoán ra ánh mắt của họ khi đối diện nhau đã trao đổi những gì.
Sở Lưu Liên thấy Túc Diệp nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt thì trong lòng dấy lên cảm giác ghen ghét, lửa giận quanh thân bắt đầu thiêu đốt, thầm hận không thể hùng hổ tiến lên đem hai người kia tách ra. Nàng nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt a, tâm nàng đau như bị cứa chảy máu, vì cái gì bản thân nàng là đệ nhất mỹ nhân đang nằm trên giường mà nam nhân kia coi như không tồn tại mà một xấu nữ lại khiến hắn nhìn lâu như vậy? Thật không công bằng! Không được, nhất định phải tìm cách thu hút ánh mắt của Túc Vương Phủ Thế Tử. Sở Lưu Liên nghĩ vậy thì đột nhiên ho khan hai tiếng.
Quả nhiên hành động của Sở Lưu Liên đã tách được ánh mắt của Túc Diệp cùng Sở Lưu Nguyệt, nhưng trước khi thu hồi ánh mắt Túc Diệp còn hung hăng nhìn xuống ám chỉ: "Có can đảm lợi dụng ta, ngươi chờ đó tiếp chiêu của ta đi."
Sở Lưu Nguyệt hếch mũi nhìn lên, tiếp chiêu thì tiếp chiêu, ai sợ ai? Nàng sợ hắn mới là lạ, dù sao thì hắn cũng đã nhắm vào nàng, chết đẹp hay chết xấu đều là chết, nhưng có chết cũng cho hắn không được yên ổn.
Diệp Thị cùng Sở Thiên Hạo cùng nhìn Túc Diệp, Diệp Thị nóng vội mở miệng.
- Túc Thế Tử, Lưu Nguyệt có chạm vào Tuyết Sơn Xích Long Quả sao?
Đối với nhân vật như Túc Diệp, Diệp Thị rất coi trọng, chỉ cần là lời nói của hắn thì bà ta không dám nghi ngờ gì.
Mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía Túc Diệp, chỉ thấy hắn chậm rãi sửa sang lại y phục, sau đó lạnh nhạt nói:
- Bản Thế Tử không phát hiện ra hương vị Tuyết Sơn Xích Long Quả trên tay nàng.
Lời này vừa rơi xuống Sở Lưu Nguyệt liền thở dài một hơi, xem ra mình đã tìm được được sống trong một khắc cuối cùng. Thạch Lựu đứng sau lưng nàng vừa rồi cũng lo đến mức không dám thở mạnh, bây giờ cũng để được tâm xuống rồi.
Trong phòng, Diệp Thị cùng Sở Lưu Liên không khỏi thất vọng, không ngờ lại để cho tiện nhân kia tránh thoát.
Túc Diệp quan sát Sở Lưu Liên trên giường rồi lại quan sát Sở Lưu Nguyệt, sau đó âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Túc Trúc, giúp Sở đại tiểu thư kiểm tra một chút, xem mặt nàng bị làm sao?
Tuy hắn không vạch trần chuyện Sở Lưu Nguyệt hạ độc nhưng cũng không muốn để cho nàng được như ý cho nên mới sai Túc Trúc giúp Sở Lưu Liên kiểm tra.
Túc Trúc đáp một tiếng rồi đi qua kiểm tra cho Sở Lưu Liên. Sở Lưu Liên thấy Túc Diệp vẫn trong phòng, nàng không muốn để lộ gương mặt xấu xí trước mặt người mình thích nên có chút do dự.
Trên mặt Túc Trúc không có biểu tình gì, dường như không hề biết thương hương tiếc ngọc, lạnh lùng nói:
- Buông tay ra nếu không ta kiểm tra thế nào?
Sở Lưu Liên khó xử, không nghĩ tới chủ tử đã không hiểu lòng người mà ngay cả nô tài cũng không khác gì. Nhưng vẫn phải nghe lời hắn buông tay xuống, Sở Lưu Liên liền cảm thấy trên mặt mình truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, gương mặt vốn tinh xảo xinh đẹp trở nên thê thảm. Sở Lưu Nguyệt nhìn mặt Sở Lưu Liên có chút buồn cười.
Ai bảo nàng giả bộ bệnh làm gì? Nếu không giả bệnh thì làm sao gặp nhiều chuyện như vậy.
Túc Trúc kiểm tra xong đi tới bẩm báo với Túc Diệp:
- Gia, thương tổn trên mặt cũng không trầm trọng, chỉ khoảng mười ngày thời gian là không có việc gì nữa rồi.
- Ừ, vậy được rồi, chúng ta về thôi.
Chỉ mười ngày mà thôi, Túc Diệp cũng lười ra lệnh cho Túc Trúc điều trị cho Sở Lưu Liên. Hắn nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, quanh thân dâng lên khí lạnh, không nghĩ tới hắn lại để cho tiểu nha đầu kia tính kế mình. "Được rồi, tiểu nha đầu, người chờ đó cho ta."
Trong phòng, Sở Lưu Liên vốn đang chờ mong nhìn Túc Diệp, trông cậy vào thuộc hạ của hắn có thể chữa được thương tổn trên mặt mình nhưng ai mà ngờ nam nhân này không hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp dẫn người rời đi. Sở Lưu Liên gian nan nuốt một ngụm khí, thiếu chút nữa bị sặc, nước mắt thi nhau chảy ra, lần này là vì sự lạnh lùng của Túc Diệp làm cho tức đến phát khóc. Làm sao Túc Diệp có thể đối xử với nàng như thế? Làm sao có thể, tuy mặt nàng bị hủy nhưng cũng tự nhận bản thân không thua kém bất cứ ai, vì sao trong mắt hắn không hề có nàng đây?
Sở Lưu Nguyệt thấy Túc Diệp đi thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mở miệng khiêu khích:
- Túc Vương Thế Tử chẳng lẽ cứ đi như vậy? Đại tỷ ăn Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi nên mới bị hủy dung, có phải Túc Thế Tử cũng nên cho Sở Phủ một câu trả lời thích đáng không?
Lời Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Túc Diệp đi tới trước cửa chợt dừng bước. Hắn chậm rãi xoay người nhìn sang, dưới ánh sáng đôi mắt phượng của hắn lóe lên tia thị huyết ác liệt, sát khí đằng đằng bao phủ, nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt.
Ánh mắt kia như muốn nuốt chửng Sở Lưu Nguyệt. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng bỗng nhiên có chút ân hận vì đã nhanh mồm nhanh miệng. Cái miệng đúng là thích gây sự a, nam nhân này rất tức giận rồi. Có khi nào hắn sẽ tức giận đến mức giết nàng để giải hận không? Bây giờ nàng cảm thấy mình giống như con gián không sợ chết, biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn đánh chết nhưng lại không biết quay đầu mà cứ đâm thẳng về phía trước.
Cả phòng bị bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, ai cũng có thể nhìn ra hiện tại Túc Diệp vô cùng tức giận.
Trong lòng Diệp Thị cùng Sở Lưu Liên không khỏi khẩn trương, nhìn chằm chằm Túc Diệp, trông chờ hắn tức giận rồi đem tiểu tiện nhân Sở Lưu Nguyệt này thu thập.
Nhưng chốc lát sau vẫn không thấy Túc Diệp có động tác gì, chỉ thấy hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt. Đôi đồng tử thâm trầm đảo đến Sở Thiên Hạo trong phòng, lạnh như băng mở miệng:
- Sở đại nhân cần Túc Diệp cho một câu trả lời thích đáng sao?
/60
|