Có người phát ra tiếng hoan hô:
- Tiêu Tiêu, nàng mặc dù thua nhưng cũng rất tuyệt.
- Đúng vậy, cũng rất tuyệt.
Tiêu Tiêu gật đầu quay lại phất khăn lụa trong tay, phong tình vạn chủng, trời sinh mị thái khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt thầm khen Tiêu Tiêu quả là báu vật trời sinh.
Đương nhiên trong đó cũng có không ít người ghen ghét trợn mắt nhìn Tiêu Tiêu thầm mắng nàng là d** phụ. Những người này phần lớn là nữ nhân trong kinh thành, thấy không ít người điên cuồng vì Tiêu Tiêu nên cảm thấy ghen ghét, đố kị.
Hôm nay Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu tỷ thí tài nghệ, người đến xem ngoài nam nhân còn có không ít nữ nhân. Những nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các, các nàng ngồi trong xe ngựa quan sát Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu so tài nên không thể thấy rõ quá trình mà chỉ nghe thấy tiếng nói huyên náo của đám người bên ngoài rằng Sở Lưu Nguyệt thắng hoa khôi Tiêu Tiêu.
Không ít người cảm thấy kinh ngạc, người bất ngờ nhất không ai khác chính là đại tiểu thư của Sở phủ, Sở Lưu Liên. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến muội muội này của nàng có thể vẽ tranh, hơn nữa còn thắng cả hoa khôi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, nổi danh khắp kinh thành, bây giờ nhị muội của mình thắng Tiêu Tiêu, điều này không phải chứng minh kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt vô cùng lợi hại?
Trong xe ngựa, Thủy Tiên và Thược Dược nhịn không được kêu lên:
- Tiểu thư, nhị tiểu thư vẽ tranh thắng hoa khôi Tiêu Tiêu, điều này sao có thể?
Trong mắt Sở Lưu Liên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi hơi mím, sắc mặt vô cùng khó coi. Chỉ nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt có kỹ thuật vẽ cao siêu nàng liền ghen ghét tức giận. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Sở Lưu Nguyệt lại biết vẽ tranh? Rốt cuộc là người phương nào dạy nàng ta?
Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên biết tâm tình chủ nhân nhà mình không tốt cho nên nhịn không được mở miệng thúc giục:
- Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Vốn là các nàng đến đây để xem Nhị tiểu thư thảm bại thế nào nhưng không ngờ Nhị tiểu thư lại thắng. Vậy nên giờ ở lại đây thì có ý nghĩa gì, không bằng trở về cho xong.
Thủy Tiên vừa nói, Sở Lưu Liên lại nghĩ đến một chuyện khác, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa Minh Hương lâu. Chỉ thấy Sở Lưu Nguyệt và hoa khôi Tiêu Tiêu trước cửa, không thấy bóng dáng của Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ, lòng nàng không khỏi cảm thấy chán nản, cả người uể oải.
Hôm nay nàng đến đây chính là để trông thấy Túc Diệp nhưng lại không gặp.
Sở Lưu Liên đang thất vọng thì chợt nghe cách đó không xa có người kêu lên:
- Mau nhìn, Thế tử Túc Vương phủ đi ra.
- Đúng, thật là hắn, bên cạnh hắn còn có Tam hoàng tử và Thế tử của Cơ Vương phủ.
Sở Lưu Liên vừa nghe thấy tiếng nói trong đám người thì lập tức vui mừng, bao nhiêu phiền muộn bị quét sạch, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Thần thái của nàng rơi vào mắt Thủy Tiên và Thược Dược, hai người cũng theo ánh mắt của chủ nhân mình nhìn qua. Vừa nhìn liền thấy trước của Minh Hương lâu có hai thân ảnh đứng thẳng, phong tư tiêu sái, hào quang vạn trượng.
Chính giữa là một người mặc bộ y phục màu đen, tay áo dùng tơ bạc thêu đường vân như sóng biển, hai cánh tay khoanh trước ngực, thần thái u tĩnh giống như cành mai trong tuyết, dưới đôi lông mày dài là đôi mắt phượng tràn đầy tà khí. Nhưng tà khí kia không hề ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của hắn, ngược lại còn khiến người ta mê đắm, làm cho người xem phải ngẩn người. Người này Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên nhận ra, đây chính là Thế tử Túc Vương phủ, Túc Diệp. Nam nhân cũng xuất sắc không kém đứng cạnh Tục Diệp chính là Thế tử Cơ Trần của Cơ Vương phủ.
Ngũ quan của Cơ Trần sáng sủa, da hắn giống như tuyết trên Thiên Sơn, không một chút tỳ vết. Khuôn mặt hơi gầy nhưng không làm tổn hại đến vẻ ngoài xuất sắc của hắn. Đôi đồng tử của hắn trong suốt như hồ nước mùa thu, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu dịu dàng. Vị Cơ Vương Thế tử này từ nhỏ đã có tật trong người, quanh năm sống bên ấm sắc thuốc nên rất ít xuất hiện ở nơi đông người, là một nhân vật thần bí khó lường, như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Tuy rằng hắn có bệnh nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử mê luyến, thứ nhất bởi vì bản thân hắn tài giỏi, hai là vì thân thế hiển hách của hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở trong Minh Hương lâu.
Hai người này đứng trước của Hương Minh lâu, một ma, một tiên, hai phong cách hoàn toàn đối lập nhau. Bốn phía vang lên tiếng nghị luận còn kèm theo tiếng kêu kinh ngạc của những nữ tử ái mộ. Mà nhân vật tạo nên sự xáo trộn này lại dường như không có chuyện gì xảy ra, làm như không biết xung quanh ầm ĩ.
Trước cửa Hương Minh lâu, ngoại trừ hai nhân vật xuất sắc này còn có một nhân vật khác, đó là Tam hoàng tử, Ninh Vương, Phượng Trinh. Ngũ quan Phượng Trinh cương nghị, so với Túc Diệp và Cơ Trần thì kém hơn rất nhiều, nhưng thân là Hoàng tử Hoàng thất nên quanh thân luôn có một tầng ngạo khí, đây cũng là nhân vật không thể khinh thường.
Ninh Vương Phượng Trinh cũng ít khi xuất hiện, bình thường cũng hiếm khi khiến người ngoài chú ý, không ngờ lần này lại xuất hiện cùng Túc Diệp ở Hương Minh lâu.
Thủy Tiên và Thược Dược đánh giá nam nhân xuất sắc trước cửa, nhớ lại ánh mắt sáng ngời của tiểu thư nhà mình thì không khỏi kinh hãi quay đầu lại, tiểu thư không phải là...?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ kinh hãi, tiểu thư sẽ không thích Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ đi? Nghĩ đến khả năng này hai nha hoàn toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng vị Thế tử này cũng không phải người dễ trêu chọc, tiểu thư rõ ràng là tự làm khổ mình a.
Sở Lưu Nguyệt vốn muốn rời đi nhưng không ngờ vừa mới quay người không lâu đã nghe thấy tiếng bước chân sau vang lên sau lưng. Sau đó có người kêu lên, Thế tử Túc Vương đi ra.
Sở Lưu Nguyệt nghĩ đến việc mình phải đến đây do chính nam nhân này ban tặng. Tên gia hỏa khiến người ta chán ghét kia, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nên làm như không nghe thấy rời đi, dù sao mình đã làm theo ý hắn rồi.
Nhưng bước chân Sở Lưu Nguyệt còn chưa bước ra thì đã nghe thấy âm thanh lành lạnh vang lên phía sau:
- Nghe nói kỹ thuật vẽ của Sở nhị tiểu thư kinh người, không ngờ đánh bại cả Tiêu Tiêu, bản Thế tử kinh ngạc vô cùng nên muốn nhìn xem rốt cuộc Sở nhị tiểu thư vẽ tinh diệu đến mức nào.
Vừa nói Túc Diệp đã cất bước đi đến, hắn thật sự ngạc nhiên, nếu kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt cao siêu như vậy vì sao ngày đó ở Cảnh Ninh Cung của Thái Hậu lại nói là không biết cầm kỳ thi họa? Hai thủ hạ của Túc Diệp ngăn cản Sở Lưu Nguyệt khiến nàng muốn rời đi cũng không được, chỉ đành quay lại đối mặt với tên nam nhân cuồng vọng hung hăng càn quấy đến cực điểm này.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đối diện, một người cuồng vọng, tự cao, lãnh huyết, tàn nhẫn, hung ác, không có chút nhân tình nào. Nhưng hết lần này đến lần khác, một tên đáng ghét như vậy chẳng những có thân phận cao quý mà còn có năng lực phi phàm, như này còn thiên lý nữa sao?
Hai người cũng không nói gì, Túc Diệp khoánh hai tay trước ngực, ánh mắt thăm thẳm, lãnh ngạo.
Trong đầu Sở Lưu Nguyệt xoay chuyển, sau đó đối mắt liền ẩm ướt, giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào:
- Túc Vương Thế tử, tuy rằng Lưu Nguyệt vì cứu tỷ tỷ mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi nhưng ngươi bắt Lưu Nguyệt so tài nghệ cùng người khác trên đường quả thật không thỏa đáng. Tuy rằng Lưu Nguyệt không được yêu thích nhưng cũng là đích nữ của Sở Quốc Công phủ, ngươi làm như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Sở Quốc Công phủ a.
Trước của Hương Minh lâu lặng ngắt như tờ.
Mọi người nghe xong rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao tiểu thư Sở gia lại phải nghe lời Thế tử gia đến Hương Minh lâu so tài cùng hoa khôi Tiêu Tiêu. Hóa ra Sở nhị tiểu thư vì cứu tỷ tỷ của mình mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả trong tay Thế tử Túc vương.
Nhất thời không ít người cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mỗi người đều cảm thấy Sở Lưu Nguyệt tình thâm ý trọng, rõ ràng mẹ kế đối với nàng không tốt nhưng nàng vẫn rộng lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước, vì cứu tỷ tỷ mà khiến mình rơi vào ma chưởng.
Giờ phút này hình tượng Sở Lưu Nguyệt trong lòng mỗi người đã làm thay đổi hình tượng không tốt của nàng trong quá khứ. Ai nấy đều cho rằng Sở nhị tiểu thư là một nữ tử mẫu mực, tuy rằng dung mạo không phải xuất chúng nhưng tâm hồn nàng lại vô cùng đẹp đẽ.
Trong đám người vang lên tiếng than thở đồng thời còn kèm theo những tiếng nói nhỏ mơ hồ. Sở Lưu Nguyệt đại khái có thể suy đoán ra những người kia đang bàn tán hành vi của Túc Diệp, đây rõ ràng là ức hiếp nữ tử yếu đuối.
Sở Lưu Nguyệt mắt lạnh nhìn Túc Diệp đối diện, trong lòng hừ lạnh, ngươi khiến ta khó chịu thì ta cũng không ngại cho tiếng xấu của ngươi tăng thêm một chút.
Túc Diệp híp đôi mắt phượng, đôi đồng tử âm u giống như màn đêm tối tăm mà âm trầm, khóe môi ngoéo một cái. Đối với hành vi cố ý của Sở Lưu Nguyệt hắn cũng không tức giận bởi vì thanh danh của hắn vốn đã tồi tệ rồi, nhiều thêm một chút cũng không hề gì. Nhưng tiểu nha đầu này vậy mà dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích hắn, đúng là vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
Nàng nhiều lần lặp lại hành vi lại càng khiến cho hắn chú ý đến nàng. Nếu nàng giống như những nữ tử bình thường khác, mỗi khi bị ức hiếp sẽ khóc sướt mướt thì có lẽ hắn đã sớm dừng lại, buông tha cho nàng, thậm chí rất nhanh sẽ quên mất nàng là ai. Nhưng bây giờ lại vì mỗi lần nàng đều chống đối hắn, khiến hắn thấy sự khác biệt của nàng, khiến hắn càng khắc sâu ý nghĩ hàng phục tính tình bướng bỉnh của nàng. Hơn nữa nàng rất thông minh, cho tới nay hắn chưa từng gặp nữ nhân nào thông minh như vậy. Rõ ràng chỉ là hành vi gây khó dễ của hắn mà hết lần này đến lần khác đặt trong miệng nàng lại thành cố ý làm khó Sở Quốc Công phủ.
Túc Diệp vừa nghĩ vừa lạnh nhạt nói:
- Ngươi lấy Tuyết Sơn Xích Long Quả của bản Thế tử tất nhiên phải trả giá thật nhiều, Tuyết Sơn Xích Long Quả kia không phải ai cũng có thể có được, thiên kim khó cầu. Nếu không phải bản Thế tử thấy ngươi thú vị thì ngươi làm sao cứu được tỷ tỷ đây? Đã cứu tỷ tỷ thì cần gì phải cảm thấy tủi thân như vậy?
Túc Diệp lý luận khiến Sở Lưu Nguyệt thật muốn vung tay đánh lên mặt hắn, in dấu ấn năm ngón tay lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Là nàng muốn cứu tỷ tỷ sao? Không phải khi đó tình thế bắt buộc nàng sao? Sở Lưu Liên sống hay chết liên quan gì đến nàng, hơn nữa nữ nhân kia rõ ràng là giả bộ.
Ngẫm lại Sở Lưu Liên ăn Tuyết Sơn Xích Long Quả, Sở Lưu Nguyệt liền muốn bới vật kia từ trong bụng nàng ta ra rồi ném vào mặt tên nam nhân này, để hắn biết thế nào là uy hiếp, bức ép nàng.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt đen kịt nhưng rất nhanh để phục hồi như thường, đang muốn mở miệng thì Túc Diệp đã đoạt trước, một câu khiến tức giận của nàng bùng lên lần nữa.
Túc Diệp thản nhiên nói:
- Nếu Sở nhị tiểu thư cảm thấy tủi thân thì có thể trả lại Tuyết Sơn Xích Long Quả cho ta, hai người chúng ta coi như huề nhau, hoặc là trả lại cho ta một ít Tuyết Sơn Xích Long Quả cũng được.
Ý của hắn là dù dùng một chút còn lại trả hắn cũng được, hắn không so đo.
- Tiêu Tiêu, nàng mặc dù thua nhưng cũng rất tuyệt.
- Đúng vậy, cũng rất tuyệt.
Tiêu Tiêu gật đầu quay lại phất khăn lụa trong tay, phong tình vạn chủng, trời sinh mị thái khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt thầm khen Tiêu Tiêu quả là báu vật trời sinh.
Đương nhiên trong đó cũng có không ít người ghen ghét trợn mắt nhìn Tiêu Tiêu thầm mắng nàng là d** phụ. Những người này phần lớn là nữ nhân trong kinh thành, thấy không ít người điên cuồng vì Tiêu Tiêu nên cảm thấy ghen ghét, đố kị.
Hôm nay Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu tỷ thí tài nghệ, người đến xem ngoài nam nhân còn có không ít nữ nhân. Những nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các, các nàng ngồi trong xe ngựa quan sát Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu so tài nên không thể thấy rõ quá trình mà chỉ nghe thấy tiếng nói huyên náo của đám người bên ngoài rằng Sở Lưu Nguyệt thắng hoa khôi Tiêu Tiêu.
Không ít người cảm thấy kinh ngạc, người bất ngờ nhất không ai khác chính là đại tiểu thư của Sở phủ, Sở Lưu Liên. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến muội muội này của nàng có thể vẽ tranh, hơn nữa còn thắng cả hoa khôi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, nổi danh khắp kinh thành, bây giờ nhị muội của mình thắng Tiêu Tiêu, điều này không phải chứng minh kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt vô cùng lợi hại?
Trong xe ngựa, Thủy Tiên và Thược Dược nhịn không được kêu lên:
- Tiểu thư, nhị tiểu thư vẽ tranh thắng hoa khôi Tiêu Tiêu, điều này sao có thể?
Trong mắt Sở Lưu Liên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi hơi mím, sắc mặt vô cùng khó coi. Chỉ nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt có kỹ thuật vẽ cao siêu nàng liền ghen ghét tức giận. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Sở Lưu Nguyệt lại biết vẽ tranh? Rốt cuộc là người phương nào dạy nàng ta?
Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên biết tâm tình chủ nhân nhà mình không tốt cho nên nhịn không được mở miệng thúc giục:
- Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Vốn là các nàng đến đây để xem Nhị tiểu thư thảm bại thế nào nhưng không ngờ Nhị tiểu thư lại thắng. Vậy nên giờ ở lại đây thì có ý nghĩa gì, không bằng trở về cho xong.
Thủy Tiên vừa nói, Sở Lưu Liên lại nghĩ đến một chuyện khác, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa Minh Hương lâu. Chỉ thấy Sở Lưu Nguyệt và hoa khôi Tiêu Tiêu trước cửa, không thấy bóng dáng của Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ, lòng nàng không khỏi cảm thấy chán nản, cả người uể oải.
Hôm nay nàng đến đây chính là để trông thấy Túc Diệp nhưng lại không gặp.
Sở Lưu Liên đang thất vọng thì chợt nghe cách đó không xa có người kêu lên:
- Mau nhìn, Thế tử Túc Vương phủ đi ra.
- Đúng, thật là hắn, bên cạnh hắn còn có Tam hoàng tử và Thế tử của Cơ Vương phủ.
Sở Lưu Liên vừa nghe thấy tiếng nói trong đám người thì lập tức vui mừng, bao nhiêu phiền muộn bị quét sạch, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Thần thái của nàng rơi vào mắt Thủy Tiên và Thược Dược, hai người cũng theo ánh mắt của chủ nhân mình nhìn qua. Vừa nhìn liền thấy trước của Minh Hương lâu có hai thân ảnh đứng thẳng, phong tư tiêu sái, hào quang vạn trượng.
Chính giữa là một người mặc bộ y phục màu đen, tay áo dùng tơ bạc thêu đường vân như sóng biển, hai cánh tay khoanh trước ngực, thần thái u tĩnh giống như cành mai trong tuyết, dưới đôi lông mày dài là đôi mắt phượng tràn đầy tà khí. Nhưng tà khí kia không hề ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của hắn, ngược lại còn khiến người ta mê đắm, làm cho người xem phải ngẩn người. Người này Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên nhận ra, đây chính là Thế tử Túc Vương phủ, Túc Diệp. Nam nhân cũng xuất sắc không kém đứng cạnh Tục Diệp chính là Thế tử Cơ Trần của Cơ Vương phủ.
Ngũ quan của Cơ Trần sáng sủa, da hắn giống như tuyết trên Thiên Sơn, không một chút tỳ vết. Khuôn mặt hơi gầy nhưng không làm tổn hại đến vẻ ngoài xuất sắc của hắn. Đôi đồng tử của hắn trong suốt như hồ nước mùa thu, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu dịu dàng. Vị Cơ Vương Thế tử này từ nhỏ đã có tật trong người, quanh năm sống bên ấm sắc thuốc nên rất ít xuất hiện ở nơi đông người, là một nhân vật thần bí khó lường, như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Tuy rằng hắn có bệnh nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử mê luyến, thứ nhất bởi vì bản thân hắn tài giỏi, hai là vì thân thế hiển hách của hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở trong Minh Hương lâu.
Hai người này đứng trước của Hương Minh lâu, một ma, một tiên, hai phong cách hoàn toàn đối lập nhau. Bốn phía vang lên tiếng nghị luận còn kèm theo tiếng kêu kinh ngạc của những nữ tử ái mộ. Mà nhân vật tạo nên sự xáo trộn này lại dường như không có chuyện gì xảy ra, làm như không biết xung quanh ầm ĩ.
Trước cửa Hương Minh lâu, ngoại trừ hai nhân vật xuất sắc này còn có một nhân vật khác, đó là Tam hoàng tử, Ninh Vương, Phượng Trinh. Ngũ quan Phượng Trinh cương nghị, so với Túc Diệp và Cơ Trần thì kém hơn rất nhiều, nhưng thân là Hoàng tử Hoàng thất nên quanh thân luôn có một tầng ngạo khí, đây cũng là nhân vật không thể khinh thường.
Ninh Vương Phượng Trinh cũng ít khi xuất hiện, bình thường cũng hiếm khi khiến người ngoài chú ý, không ngờ lần này lại xuất hiện cùng Túc Diệp ở Hương Minh lâu.
Thủy Tiên và Thược Dược đánh giá nam nhân xuất sắc trước cửa, nhớ lại ánh mắt sáng ngời của tiểu thư nhà mình thì không khỏi kinh hãi quay đầu lại, tiểu thư không phải là...?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ kinh hãi, tiểu thư sẽ không thích Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ đi? Nghĩ đến khả năng này hai nha hoàn toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng vị Thế tử này cũng không phải người dễ trêu chọc, tiểu thư rõ ràng là tự làm khổ mình a.
Sở Lưu Nguyệt vốn muốn rời đi nhưng không ngờ vừa mới quay người không lâu đã nghe thấy tiếng bước chân sau vang lên sau lưng. Sau đó có người kêu lên, Thế tử Túc Vương đi ra.
Sở Lưu Nguyệt nghĩ đến việc mình phải đến đây do chính nam nhân này ban tặng. Tên gia hỏa khiến người ta chán ghét kia, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nên làm như không nghe thấy rời đi, dù sao mình đã làm theo ý hắn rồi.
Nhưng bước chân Sở Lưu Nguyệt còn chưa bước ra thì đã nghe thấy âm thanh lành lạnh vang lên phía sau:
- Nghe nói kỹ thuật vẽ của Sở nhị tiểu thư kinh người, không ngờ đánh bại cả Tiêu Tiêu, bản Thế tử kinh ngạc vô cùng nên muốn nhìn xem rốt cuộc Sở nhị tiểu thư vẽ tinh diệu đến mức nào.
Vừa nói Túc Diệp đã cất bước đi đến, hắn thật sự ngạc nhiên, nếu kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt cao siêu như vậy vì sao ngày đó ở Cảnh Ninh Cung của Thái Hậu lại nói là không biết cầm kỳ thi họa? Hai thủ hạ của Túc Diệp ngăn cản Sở Lưu Nguyệt khiến nàng muốn rời đi cũng không được, chỉ đành quay lại đối mặt với tên nam nhân cuồng vọng hung hăng càn quấy đến cực điểm này.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đối diện, một người cuồng vọng, tự cao, lãnh huyết, tàn nhẫn, hung ác, không có chút nhân tình nào. Nhưng hết lần này đến lần khác, một tên đáng ghét như vậy chẳng những có thân phận cao quý mà còn có năng lực phi phàm, như này còn thiên lý nữa sao?
Hai người cũng không nói gì, Túc Diệp khoánh hai tay trước ngực, ánh mắt thăm thẳm, lãnh ngạo.
Trong đầu Sở Lưu Nguyệt xoay chuyển, sau đó đối mắt liền ẩm ướt, giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào:
- Túc Vương Thế tử, tuy rằng Lưu Nguyệt vì cứu tỷ tỷ mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi nhưng ngươi bắt Lưu Nguyệt so tài nghệ cùng người khác trên đường quả thật không thỏa đáng. Tuy rằng Lưu Nguyệt không được yêu thích nhưng cũng là đích nữ của Sở Quốc Công phủ, ngươi làm như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Sở Quốc Công phủ a.
Trước của Hương Minh lâu lặng ngắt như tờ.
Mọi người nghe xong rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao tiểu thư Sở gia lại phải nghe lời Thế tử gia đến Hương Minh lâu so tài cùng hoa khôi Tiêu Tiêu. Hóa ra Sở nhị tiểu thư vì cứu tỷ tỷ của mình mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả trong tay Thế tử Túc vương.
Nhất thời không ít người cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mỗi người đều cảm thấy Sở Lưu Nguyệt tình thâm ý trọng, rõ ràng mẹ kế đối với nàng không tốt nhưng nàng vẫn rộng lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước, vì cứu tỷ tỷ mà khiến mình rơi vào ma chưởng.
Giờ phút này hình tượng Sở Lưu Nguyệt trong lòng mỗi người đã làm thay đổi hình tượng không tốt của nàng trong quá khứ. Ai nấy đều cho rằng Sở nhị tiểu thư là một nữ tử mẫu mực, tuy rằng dung mạo không phải xuất chúng nhưng tâm hồn nàng lại vô cùng đẹp đẽ.
Trong đám người vang lên tiếng than thở đồng thời còn kèm theo những tiếng nói nhỏ mơ hồ. Sở Lưu Nguyệt đại khái có thể suy đoán ra những người kia đang bàn tán hành vi của Túc Diệp, đây rõ ràng là ức hiếp nữ tử yếu đuối.
Sở Lưu Nguyệt mắt lạnh nhìn Túc Diệp đối diện, trong lòng hừ lạnh, ngươi khiến ta khó chịu thì ta cũng không ngại cho tiếng xấu của ngươi tăng thêm một chút.
Túc Diệp híp đôi mắt phượng, đôi đồng tử âm u giống như màn đêm tối tăm mà âm trầm, khóe môi ngoéo một cái. Đối với hành vi cố ý của Sở Lưu Nguyệt hắn cũng không tức giận bởi vì thanh danh của hắn vốn đã tồi tệ rồi, nhiều thêm một chút cũng không hề gì. Nhưng tiểu nha đầu này vậy mà dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích hắn, đúng là vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
Nàng nhiều lần lặp lại hành vi lại càng khiến cho hắn chú ý đến nàng. Nếu nàng giống như những nữ tử bình thường khác, mỗi khi bị ức hiếp sẽ khóc sướt mướt thì có lẽ hắn đã sớm dừng lại, buông tha cho nàng, thậm chí rất nhanh sẽ quên mất nàng là ai. Nhưng bây giờ lại vì mỗi lần nàng đều chống đối hắn, khiến hắn thấy sự khác biệt của nàng, khiến hắn càng khắc sâu ý nghĩ hàng phục tính tình bướng bỉnh của nàng. Hơn nữa nàng rất thông minh, cho tới nay hắn chưa từng gặp nữ nhân nào thông minh như vậy. Rõ ràng chỉ là hành vi gây khó dễ của hắn mà hết lần này đến lần khác đặt trong miệng nàng lại thành cố ý làm khó Sở Quốc Công phủ.
Túc Diệp vừa nghĩ vừa lạnh nhạt nói:
- Ngươi lấy Tuyết Sơn Xích Long Quả của bản Thế tử tất nhiên phải trả giá thật nhiều, Tuyết Sơn Xích Long Quả kia không phải ai cũng có thể có được, thiên kim khó cầu. Nếu không phải bản Thế tử thấy ngươi thú vị thì ngươi làm sao cứu được tỷ tỷ đây? Đã cứu tỷ tỷ thì cần gì phải cảm thấy tủi thân như vậy?
Túc Diệp lý luận khiến Sở Lưu Nguyệt thật muốn vung tay đánh lên mặt hắn, in dấu ấn năm ngón tay lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Là nàng muốn cứu tỷ tỷ sao? Không phải khi đó tình thế bắt buộc nàng sao? Sở Lưu Liên sống hay chết liên quan gì đến nàng, hơn nữa nữ nhân kia rõ ràng là giả bộ.
Ngẫm lại Sở Lưu Liên ăn Tuyết Sơn Xích Long Quả, Sở Lưu Nguyệt liền muốn bới vật kia từ trong bụng nàng ta ra rồi ném vào mặt tên nam nhân này, để hắn biết thế nào là uy hiếp, bức ép nàng.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt đen kịt nhưng rất nhanh để phục hồi như thường, đang muốn mở miệng thì Túc Diệp đã đoạt trước, một câu khiến tức giận của nàng bùng lên lần nữa.
Túc Diệp thản nhiên nói:
- Nếu Sở nhị tiểu thư cảm thấy tủi thân thì có thể trả lại Tuyết Sơn Xích Long Quả cho ta, hai người chúng ta coi như huề nhau, hoặc là trả lại cho ta một ít Tuyết Sơn Xích Long Quả cũng được.
Ý của hắn là dù dùng một chút còn lại trả hắn cũng được, hắn không so đo.
/60
|