- Trong lòng tỷ tỷ đều là hận, tỷ ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho con bé, nếu tỷ ấy thật sự lấy được chứng cứ……..
- Nương nương, bây giờ không phải vẫn chưa có chứng cứ sao?
- Chỉ sợ tỷ tỷ không lấy được chứng cứ mà vẫn liều mạng, Bạch Thiên Hoan e là gặp nguy hiểm.
- Người lo lắng nhiều rồi, Bạch Thiên Hoan thông minh như vậy, sẽ không để lại chứng cứ gì đâu, hơn nữa cô ấy bây giờ còn là thế tử phi Hạng thân vương phủ, thế tử gia chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy, nếu người thật sự lo lắng, hay là cho người nhắc nhở cô ấy?
Dương ma ma đề nghị.
- Biện pháp này tốt!
Trương Giai Nghi bối rối gật đầu liên tục.
Hạ Ất Thần cau mày, không biết tại sao mẫu phi lại giúp Bạch Thiên Hoan như vậy.
Đang suy nghĩ thì hắn nghe Dương ma ma lo lắng nói:
- Nương nương, người làm quá lộ liễu như vậy, không sợ lục hoàng tử biết sao?
- Ta không lo được nhiều như vậy, Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi ruột thịt của mình xảy ra chuyện được.
Nữ nhi ruột thịt?
Đôi mắt Hạ Ất Thần bỗng trợn to.
Cái gì? Nữ nhi ruột thịt?
- Nương nương, người phải nhớ, lục hoàng tử mới là nhi tử ruột thịt của người, mười sáu năm trước, người chưa từng sinh nữ nhi, người chỉ sinh nhi tử!
- Ừ, ta hiểu, vú, chỉ lần này thôi, ta chỉ giúp con bé thêm lần này thôi.
- Được, chuyện này nô tỳ sẽ tìm người báo cho Bạch Thiên Hoan.
- Tốt tốt tốt.
Dương ma ma nói xong, chuẩn bị bước ra ngoài, Hạ Ất Thần vờ như mới từ bên ngoài tiến vào.
- Mẫu phi, người có đó không?
Thấy Hạ Ất Thần xuất hiện, Trương Giai Nghi và Dương ma ma đều giật mình.
- Hóa ra mẫu phi đang ở đây, Dương ma ma cũng ở đây!
Hạ Ất Thần vẻ mặt vui mừng cầm một hộp điểm tâm bước vào phòng Trương Giai Nghi:
- Mẫu phi, đây là hộp điểm tâm nhi thần vừa mới mua, là loại mà mẫu phi thích ăn nhất, nhi thần đặc biệt mua để hiếu kính người!
Trương Giai Nghi nhanh chóng phản ứng, cười vươn tay về phía Hạ Ất Thần:
- Mau để xuống đi, nào, đến chỗ mẫu phi ngồi.
- Mẫu phi, sắc mặt người hình như không tốt lắm, có phải không khỏe ở đâu không? Có muốn mời thái y tới xem không?
Đương nhiên là vì hắn thình lình xuất hiện dọa bà, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.
- Mẫu phi không sao, chỉ là mệt mỏi mà thôi, bây giờ thấy Thần nhi đến, mẫu phi không còn mệt chút nào nữa.
Trương Giai Nghi cưng chiều kéo tay hắn.
Hạ Ất Thần nhạy cảm nhận ra, dù bà đang nắm lấy tay hắn, nói những lời hay, nhưng, linh hồn của bà lại không ở nơi này.
Ánh mắt bà xuyên qua hắn, là đang nhìn ai?
Trò chuyện một lát với Trương Giai Nghi, Hạ Ất Thần đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười của hắn ở trong điện khi ra ngoài liền biến mất không còn bóng dáng.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, biểu cảm âm trầm, người hầu đi theo thấy hắn như thế thì không dám mở miệng, tránh chọc hắn không vui.
Trở lại phủ hoàng tử, Hạ Ất Thần tức giận xông vào phòng khách, đập nát những dụng cụ trà bình trà trong phòng.
Các nha hoàn trong phòng khách ai nấy đều câm như hến.
Hạ Ất Thần ngồi trên ghế, bọn người hầu và nha hoàn trước mặt rối rít cúi đầu không dám ngẩng lên, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Hèn gì mẫu phi luôn thiên vị Bạch Thiên Hoan, thậm chí vì cô ta mà từng tranh cãi với hắn.
Hắn luôn cảm thấy mẫu phi chỉ có chút thiên vị mà thôi, nhưng giờ hắn mới phát hiện, hóa ra bản thân mới là kẻ lừa mình dối người, Bạch Thiên Hoan vốn là nữ nhi ruột thịt của mẫu phi, còn hắn lại không phải hoàng tử gì cả.
Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, không chỉ Trương Giai Nghi mà hắn cũng khó thoát khỏi liên can.
Chuyện này bị bất kỳ ai phát hiện đều sẽ rất nguy hiểm.
Hít sâu một hơi, sắc mặt hắn ôn hòa hơn vài phần.
- Các ngươi dọn dẹp những thứ này rồi lui xuống đi.
- Dạ!
Bọn nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng dọn dẹp rồi mau chóng lui ra ngoài, tránh bị dính phải lửa giận của hắn.
Đợi bọn nha hoàn đều rời đi, trên mặt Hạ Ất Thần lại hiện ra vẻ hung ác.
Chuyện này nhất định không thể để lan truyền, nếu không, hắn chắc chắn sẽ chết.
Từ đoạn đối thoại giữa mẫu phi và Dương ma ma cho thấy, mẫu phi cũng là gần đây mới biết Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của bà ấy, nhưng, bất kể biết lúc nào, cô ta cũng không thể giữ lại, vì cô ta là tai họa ngầm lớn nhất của họ.
Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết Bạch Thiên Hoan.
Một hạ nhân nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa.
- Lục hoàng tử!
- Vào đi, có chuyện gì?
Sau khi người nọ vào liền cung kính hành lễ:
- Lục hoàng tử, ngài lúc trước bảo tra chuyện Cung thân vương phi tại sao muốn đến Hạng thân vương phủ, thuộc hạ đã điều tra xong.
- Hử? Chuyện thế nào?
- Bẩm lục hoàng tử, chân Ngụy thế tử bị gãy xương, kinh thành từng có lời đồn thế tử phi Hạng thân vương phủ từng thay tim cho người khác nên Cung thân vương phi muốn thế tử phi Hạng thân vương phủ chữa chân cho Ngụy thế tử!
Hóa ra là có chuyện như vậy.
Đợi đã! Y thuật của Bạch Thiên Hoan.
Thay tim!
Khóe môi Hạ Ất Thần cong lên đầy mưu mô, hắn sao lại quên mất chuyện này nhỉ?
Bạch Thiên Hoan có y thuật như quỷ thần, hắn sao lại quên mất y thuật của cô ta chứ? Đây………đúng là chỗ tuyệt diệu để hắn lợi dụng.
Hắn nhớ, đại ca tốt thái tử hoàng huynh của hắn cũng có bệnh tim.
Bạch Thiên Hoan ơi Bạch Thiên Hoan, muốn trách thì trách y thuật giỏi của ngươi ấy.
Hạng thân vương phủ.
Bạch Thiên Hoan có chuyện giấu hắn!
Ý nghĩ này đã quấy nhiễu Hạng Nguyên Hoán suốt ba ngày.
Hôm nay sau bữa trưa nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, bất kể hắn nói gì nàng cũng không chịu theo hắn ra ngoài, càng quá đáng hơn chính là Họa Mi lại giúp nàng đuổi hắn.
Hơn nữa, đã ba ngày liên tiếp nàng không cho phép hắn chạm vào nàng.
Lúc ăn trưa nàng còn hăng hái bừng bừng nhưng lại không muốn dùng bữa cùng hắn.
Thêm vào đó, nàng và Họa Mi châu đầu ghé tai, thấy hắn tới là vờ như không có gì, chuyện này không chỉ một lần hai lần.
Mọi thứ đều biểu thị rõ ràng một kết quả, Bạch Thiên Hoan đang có chuyện giấu hắn.
Hay là nàng có nam nhân nào bên ngoài?
Nghĩ đến đây, ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng Hạng Nguyên Hoán.
Vương Toàn theo hắn ra khỏi Tùng Viên, ân cần hỏi han:
- Thế tử gia, chiều nay ngài muốn ra ngoài sao? Tiểu nhân chuẩn bị xe cho ngài!
- Không cần!
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt âm u phun ra hai chữ.
Vương Toàn hậm hực nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tức giận kia, không biết là ai đã chọc hắn.
- Vừa nãy ngài còn nói muốn cùng thế tử phi ra ngoài mà?
Vương Toàn buồn bực hỏi.
- Ta muốn ra ngoài hay không, ngươi quản được à?
Hạng đại thế tử mất hứng.
- Dạ, dĩ nhiên là không.
Giận rồi, ông vẫn nên kiềm chế chút thì tốt hơn, đỡ dính phải lửa giận của ngài ấy.
Từ xa, Hạng Nguyên Hoán tinh mắt thấy Bạch Thiên Hoan ra khỏi phòng, còn thay xiêm y, hình như định ra ngoài, nàng vừa mới nói buổi chiều muốn nghỉ ngơi nên sẽ không ra ngoài.
Lập tức, hắn kéo Vương Toàn trốn sang một bên.
- Thế tử gia, ngài thế này……..
Vương Toàn muốn nói thì bị Hạng Nguyên Hoán che miệng, cấm ông không được nói.
Sau đó, hai người trốn sang một bên, trơ mắt nhìn Bạch Thiên Hoan và Họa Mi đi ngang qua trước mặt, còn nghe được tiếng của Họa Mi.
- Đại tiểu thư, người giấu thế tử gia như vậy, không tốt nhỉ?
- Không cần lo nhiều đến thế, chúng ta đi nhanh về nhanh, chàng sẽ không phát hiện đâu.
Trong mắt Hạng Nguyên Hoán bùng lên ngọn lửa.
Nàng quả nhiên muốn ra ngoài tìm nam nhân khác?
Hơn nữa……..còn đi nhanh về nhanh, hắn sẽ không phát hiện?
- Nương nương, bây giờ không phải vẫn chưa có chứng cứ sao?
- Chỉ sợ tỷ tỷ không lấy được chứng cứ mà vẫn liều mạng, Bạch Thiên Hoan e là gặp nguy hiểm.
- Người lo lắng nhiều rồi, Bạch Thiên Hoan thông minh như vậy, sẽ không để lại chứng cứ gì đâu, hơn nữa cô ấy bây giờ còn là thế tử phi Hạng thân vương phủ, thế tử gia chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy, nếu người thật sự lo lắng, hay là cho người nhắc nhở cô ấy?
Dương ma ma đề nghị.
- Biện pháp này tốt!
Trương Giai Nghi bối rối gật đầu liên tục.
Hạ Ất Thần cau mày, không biết tại sao mẫu phi lại giúp Bạch Thiên Hoan như vậy.
Đang suy nghĩ thì hắn nghe Dương ma ma lo lắng nói:
- Nương nương, người làm quá lộ liễu như vậy, không sợ lục hoàng tử biết sao?
- Ta không lo được nhiều như vậy, Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi ruột thịt của mình xảy ra chuyện được.
Nữ nhi ruột thịt?
Đôi mắt Hạ Ất Thần bỗng trợn to.
Cái gì? Nữ nhi ruột thịt?
- Nương nương, người phải nhớ, lục hoàng tử mới là nhi tử ruột thịt của người, mười sáu năm trước, người chưa từng sinh nữ nhi, người chỉ sinh nhi tử!
- Ừ, ta hiểu, vú, chỉ lần này thôi, ta chỉ giúp con bé thêm lần này thôi.
- Được, chuyện này nô tỳ sẽ tìm người báo cho Bạch Thiên Hoan.
- Tốt tốt tốt.
Dương ma ma nói xong, chuẩn bị bước ra ngoài, Hạ Ất Thần vờ như mới từ bên ngoài tiến vào.
- Mẫu phi, người có đó không?
Thấy Hạ Ất Thần xuất hiện, Trương Giai Nghi và Dương ma ma đều giật mình.
- Hóa ra mẫu phi đang ở đây, Dương ma ma cũng ở đây!
Hạ Ất Thần vẻ mặt vui mừng cầm một hộp điểm tâm bước vào phòng Trương Giai Nghi:
- Mẫu phi, đây là hộp điểm tâm nhi thần vừa mới mua, là loại mà mẫu phi thích ăn nhất, nhi thần đặc biệt mua để hiếu kính người!
Trương Giai Nghi nhanh chóng phản ứng, cười vươn tay về phía Hạ Ất Thần:
- Mau để xuống đi, nào, đến chỗ mẫu phi ngồi.
- Mẫu phi, sắc mặt người hình như không tốt lắm, có phải không khỏe ở đâu không? Có muốn mời thái y tới xem không?
Đương nhiên là vì hắn thình lình xuất hiện dọa bà, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.
- Mẫu phi không sao, chỉ là mệt mỏi mà thôi, bây giờ thấy Thần nhi đến, mẫu phi không còn mệt chút nào nữa.
Trương Giai Nghi cưng chiều kéo tay hắn.
Hạ Ất Thần nhạy cảm nhận ra, dù bà đang nắm lấy tay hắn, nói những lời hay, nhưng, linh hồn của bà lại không ở nơi này.
Ánh mắt bà xuyên qua hắn, là đang nhìn ai?
Trò chuyện một lát với Trương Giai Nghi, Hạ Ất Thần đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười của hắn ở trong điện khi ra ngoài liền biến mất không còn bóng dáng.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, biểu cảm âm trầm, người hầu đi theo thấy hắn như thế thì không dám mở miệng, tránh chọc hắn không vui.
Trở lại phủ hoàng tử, Hạ Ất Thần tức giận xông vào phòng khách, đập nát những dụng cụ trà bình trà trong phòng.
Các nha hoàn trong phòng khách ai nấy đều câm như hến.
Hạ Ất Thần ngồi trên ghế, bọn người hầu và nha hoàn trước mặt rối rít cúi đầu không dám ngẩng lên, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Hèn gì mẫu phi luôn thiên vị Bạch Thiên Hoan, thậm chí vì cô ta mà từng tranh cãi với hắn.
Hắn luôn cảm thấy mẫu phi chỉ có chút thiên vị mà thôi, nhưng giờ hắn mới phát hiện, hóa ra bản thân mới là kẻ lừa mình dối người, Bạch Thiên Hoan vốn là nữ nhi ruột thịt của mẫu phi, còn hắn lại không phải hoàng tử gì cả.
Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, không chỉ Trương Giai Nghi mà hắn cũng khó thoát khỏi liên can.
Chuyện này bị bất kỳ ai phát hiện đều sẽ rất nguy hiểm.
Hít sâu một hơi, sắc mặt hắn ôn hòa hơn vài phần.
- Các ngươi dọn dẹp những thứ này rồi lui xuống đi.
- Dạ!
Bọn nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng dọn dẹp rồi mau chóng lui ra ngoài, tránh bị dính phải lửa giận của hắn.
Đợi bọn nha hoàn đều rời đi, trên mặt Hạ Ất Thần lại hiện ra vẻ hung ác.
Chuyện này nhất định không thể để lan truyền, nếu không, hắn chắc chắn sẽ chết.
Từ đoạn đối thoại giữa mẫu phi và Dương ma ma cho thấy, mẫu phi cũng là gần đây mới biết Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của bà ấy, nhưng, bất kể biết lúc nào, cô ta cũng không thể giữ lại, vì cô ta là tai họa ngầm lớn nhất của họ.
Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết Bạch Thiên Hoan.
Một hạ nhân nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa.
- Lục hoàng tử!
- Vào đi, có chuyện gì?
Sau khi người nọ vào liền cung kính hành lễ:
- Lục hoàng tử, ngài lúc trước bảo tra chuyện Cung thân vương phi tại sao muốn đến Hạng thân vương phủ, thuộc hạ đã điều tra xong.
- Hử? Chuyện thế nào?
- Bẩm lục hoàng tử, chân Ngụy thế tử bị gãy xương, kinh thành từng có lời đồn thế tử phi Hạng thân vương phủ từng thay tim cho người khác nên Cung thân vương phi muốn thế tử phi Hạng thân vương phủ chữa chân cho Ngụy thế tử!
Hóa ra là có chuyện như vậy.
Đợi đã! Y thuật của Bạch Thiên Hoan.
Thay tim!
Khóe môi Hạ Ất Thần cong lên đầy mưu mô, hắn sao lại quên mất chuyện này nhỉ?
Bạch Thiên Hoan có y thuật như quỷ thần, hắn sao lại quên mất y thuật của cô ta chứ? Đây………đúng là chỗ tuyệt diệu để hắn lợi dụng.
Hắn nhớ, đại ca tốt thái tử hoàng huynh của hắn cũng có bệnh tim.
Bạch Thiên Hoan ơi Bạch Thiên Hoan, muốn trách thì trách y thuật giỏi của ngươi ấy.
Hạng thân vương phủ.
Bạch Thiên Hoan có chuyện giấu hắn!
Ý nghĩ này đã quấy nhiễu Hạng Nguyên Hoán suốt ba ngày.
Hôm nay sau bữa trưa nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, bất kể hắn nói gì nàng cũng không chịu theo hắn ra ngoài, càng quá đáng hơn chính là Họa Mi lại giúp nàng đuổi hắn.
Hơn nữa, đã ba ngày liên tiếp nàng không cho phép hắn chạm vào nàng.
Lúc ăn trưa nàng còn hăng hái bừng bừng nhưng lại không muốn dùng bữa cùng hắn.
Thêm vào đó, nàng và Họa Mi châu đầu ghé tai, thấy hắn tới là vờ như không có gì, chuyện này không chỉ một lần hai lần.
Mọi thứ đều biểu thị rõ ràng một kết quả, Bạch Thiên Hoan đang có chuyện giấu hắn.
Hay là nàng có nam nhân nào bên ngoài?
Nghĩ đến đây, ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng Hạng Nguyên Hoán.
Vương Toàn theo hắn ra khỏi Tùng Viên, ân cần hỏi han:
- Thế tử gia, chiều nay ngài muốn ra ngoài sao? Tiểu nhân chuẩn bị xe cho ngài!
- Không cần!
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt âm u phun ra hai chữ.
Vương Toàn hậm hực nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tức giận kia, không biết là ai đã chọc hắn.
- Vừa nãy ngài còn nói muốn cùng thế tử phi ra ngoài mà?
Vương Toàn buồn bực hỏi.
- Ta muốn ra ngoài hay không, ngươi quản được à?
Hạng đại thế tử mất hứng.
- Dạ, dĩ nhiên là không.
Giận rồi, ông vẫn nên kiềm chế chút thì tốt hơn, đỡ dính phải lửa giận của ngài ấy.
Từ xa, Hạng Nguyên Hoán tinh mắt thấy Bạch Thiên Hoan ra khỏi phòng, còn thay xiêm y, hình như định ra ngoài, nàng vừa mới nói buổi chiều muốn nghỉ ngơi nên sẽ không ra ngoài.
Lập tức, hắn kéo Vương Toàn trốn sang một bên.
- Thế tử gia, ngài thế này……..
Vương Toàn muốn nói thì bị Hạng Nguyên Hoán che miệng, cấm ông không được nói.
Sau đó, hai người trốn sang một bên, trơ mắt nhìn Bạch Thiên Hoan và Họa Mi đi ngang qua trước mặt, còn nghe được tiếng của Họa Mi.
- Đại tiểu thư, người giấu thế tử gia như vậy, không tốt nhỉ?
- Không cần lo nhiều đến thế, chúng ta đi nhanh về nhanh, chàng sẽ không phát hiện đâu.
Trong mắt Hạng Nguyên Hoán bùng lên ngọn lửa.
Nàng quả nhiên muốn ra ngoài tìm nam nhân khác?
Hơn nữa……..còn đi nhanh về nhanh, hắn sẽ không phát hiện?
/127
|