Phủ lục hoàng tử.
Hạ Ất Thần không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng tiền sảnh, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt như thiêu như đốt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trán Hạ Ất Thần đã nóng đến mức rỉ ra một lớp mồ hôi.
Thời gian đã trôi qua suốt một ngày một đêm, theo lý thuyết, lúc lâm triều Hoàng đế hẳn là sẽ tuyên bố tội trạng của Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán mới phải.
Nhưng, lúc lâm triều, Hoàng đế chỉ bàn bạc với các đại thần mấy chuyện râu ria rồi trực tiếp bãi triều, không lộ ra chút nào về chuyện hôm qua, điều này khiến trong lòng Hạ Ất Thần cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi về phủ, hắn ta đã cho người đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi cả nửa ngày mới có người vào thư phòng, Hạ Ất Thần tưởng là người mà hắn ta phái đi điều tra nhưng lại thấy chỉ là một người hầu thì thất vọng.
- Có chuyện gì?
- Thưa lục hoàng tử, đã đến giờ ăn trưa, ngài muốn đưa vào thư phòng hay là?
Hạ Ất Thần không kiên nhẫn khoát khoát tay:
- Bây giờ ta không đói, không muốn ăn, ra ngoài!
- Dạ!
Người hầu vội vàng chạy ra, tránh bị Hạ Ất Thần quở mắng.
Hạ Ất Thần tức giận vỗ bàn, lúc này lòng hắn rối như mớ bòng bong, khẩn trương muốn chờ kết quả, làm gì còn tâm trạng để ăn cơm?
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, cho rằng là người hầu vừa rồi quay lại, Hạ Ất Thần không hề quay đầu, tức giận mắng:
- Ta vừa nói là không muốn ăn trưa, còn…..
- Lục hoàng tử, là thuộc hạ!
Là người mà hắn ta phái đi điều tra sự việc.
Hạ Ất Thần lập tức quay đầu:
- Sao rồi? Điều tra thế nào?
- Người hạ độc giết thái tử là một thái giám bên cạnh thái tử, vì bị thái tử phạt đánh hai mươi gậy nên hận thái tử điện hạ, do đó, khi Bạch Thiên Hoan chuẩn bị dụng cụ thay tim cho thái tử điện hạ, hắn ta đã hạ độc!
- Cái gì?
Con ngươi Hạ Ất Thần trừng to hung dữ:
- Thái giám bên cạnh thái tử? Vậy Bạch Thiên Hoan thì sao?
- Cô ấy hiện tại đã vô tội, Hoàng thượng vì để trấn an cô ấy, nửa canh giờ trước còn phái người tặng chút đồ ban thưởng đến Hạng thân vương phủ!
Chỉ vậy?
Đại não Hạ Ất Thần có chút không phản ứng kịp.
- Đợi…..đợi đã, ngươi vừa nói là, Hoàng thượng vì để trấn an Bạch Thiên Hoan mà phái người tặng đồ ban thưởng cho nàng ta?
- Đúng, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy người đưa đồ ban thưởng vào Hạng thân vương phủ!
- Sao lại như vậy?
Hạ Ất Thần sững sờ vài giây, sau khi kịp phản ứng, mạch máu trên trán nổi lên dữ dội, ngầm chứa cơn phẫn nộ:
- Hạng Nguyên Hoán thì sao? Chuyện nó huyết tẩy hoàng cung, Hoàng thượng không nhốt nó vào thiên lao à?
Thuộc hạ lắc đầu.
- Tối qua không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền tin đồn rằng nếu ai đi khắp nơi rêu rao chuyện này sẽ bị cắt lưỡi, rất nhiều người vì vậy mà bị cắt lưỡi, bây giờ đã không còn ai dám nói nữa! Trong hoàng cung, lại càng không ai nói.
Ý người thuộc hạ là, chuyện này đã lắng lại, Hạng Nguyên Hoán đã bình an vô sự.
Hạ Ất Thần không tiếp thu được hiện thực ấy, vẻ mặt phức tạp.
- Chuyện này…..chuyện này sao có thể?
Bỏ qua cho Bạch Thiên Hoan thì cũng thôi nhưng Hạng Nguyên Hoán phạm vào tội lớn như vậy mà vẫn không sao.
Không biết Hạng thân vương phủ rốt cuộc đã làm thế nào.
- Lục hoàng tử!
Thuộc hạ lo lắng nhìn Hạ Ất Thần:
- Thuộc hạ cho rằng, hiện tại Hạng thế tử và thế tử phi bình an vô sự đã là sự thật, ngài chớ nên nghĩ nhiều.
- Sao ta có thể không nghĩ?
Hạ Ất Thần giận dữ rống thuộc hạ, đôi mắt đỏ như máu hằn đầy cơn giận và nỗi hận:
- Ta khổ tâm bày ra thế cục nhưng bọn chúng lại không sao cả, ngươi bảo ta sao có thể không nghĩ?
Thuộc hạ suy nghĩ, sau đó vẫn to gan khuyên nhủ Hạ Ất Thần:
- Lục hoàng tử, ban đầu ngài chính là vì một mũi tên trúng ba đích, bây giờ tuy Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan không sao nhưng thái tử điện hạ đã qua đời, kế tiếp điều ngài nên lo nhất là vị trí thái tử, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều đã chết yểu, ngũ hoàng tử đến nay vẫn chưa có thành tựu, nhưng, vẫn còn tam hoàng tử.
Một câu nói của thuộc hạ nhắc nhở Hạ Ất Thần, khiến hắn ta tỉnh táo lại từ cơn đả kích.
Không sai!
Vì chuyện của Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mà suýt nữa khiến hắn ta bỏ lỡ chuyện càng quan trọng hơn.
Đó chính là tranh đoạt vị trí thái tử.
Chỉ cần hắn ta ngồi lên vị trí thái tử, tương lai cả thiên hạ đều là của hắn ta, hắn ta còn sợ ai? Tính mạng của Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan sẽ nằm trong tay hắn ta, hắn ta sẽ có thời gian để chơi đùa cùng chúng.
- Tên khốn lão tam, ỷ có mẫu phi là huynh muội với Hạng thân vương, sau lưng có thế lực của Hạng thân vương chống đỡ nên luôn không coi ta ra gì, tiếp theo ta phải tính toán cho thật kỹ, giúp người tam ca này của ta có một tương lai xán lạn mới được!
Ánh mắt nham hiểm của Hạ Ất Thần toát ra những tia sáng lạnh lẽo.
Chuyện Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung không hề truyền đến tai Bạch Thiên Hoan, sự kiện đó dường như cứ thế trôi qua.
Từ sau khi biết nàng mang thai, Tiết Oánh ba ngày hai lượt sai người đưa thuốc bổ, canh sâm các thứ đến Tùng Viên, canh gà lại càng là thường như cơm bữa, ngày nào cũng đặt trên bàn cơm của Bạch Thiên Hoan.
Chỉ mới mấy ngày mà nàng thấy mình đã béo lên một vòng.
Năm ngày trước, hạ táng thái tử, cả nước bi thương, tiếp theo đó, các đại thần ăn no rửng mỡ bắt đầu xúi giục Hoàng đế lập thái tử mới.
Trong đó những người xúi giục tích cực nhất chính là phe lục hoàng tử và phe tam hoàng tử.
Nhưng, Bạch Thiên Hoan hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, bởi chúng căn bản không có chút dính líu nào tới nàng.
Nàng dành thời gian đi thăm Đinh Viễn Sơn, đúng lúc Đinh Viễn Sơn bị Hạng Hân Lạc phát hiện lén luyện võ công, Hạng Hân Lạc tức giận vung tay múa chân dạy dỗ hắn.
Hiếm khi thấy cảnh Đinh Viễn Sơn bị một tiểu nữ tử giáo huấn cúi đầu không nói, Bạch Thiên Hoan ở bên cạnh đứng xem.
- Không phải từ đầu muội đã nói với huynh rồi sao, thân thể huynh bây giờ không thích hợp luyện võ, nếu xương cốt của huynh lại bị thương thì làm sao đây?
- Ừ, ta biết rồi.
Đinh Viễn Sơn cúi đầu nhỏ nhẹ trả lời giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
- Huynh biết? Huynh biết cái gì? Nếu huynh biết thì có phải huynh cố ý đùa với thân thể mình để chọc tức muội không?
Hạng Hân Lạc thở phì phì quát to:
- Lần sau nếu để muội phát hiện, muội sẽ đuổi huynh ra khỏi vương phủ!
Dáng vẻ nghiêm mặt rống người khác cùng với chất giọng to của Hạng Hân Lạc có vài phần tương tự với Hạng thân vương Hạng Diên Thiệu.
Đinh Viễn Sơn thoáng thấy Bạch Thiên Hoan thì mỉm cười quay đầu sang.
Hạng Hân Lạc thấy hắn quay đầu thì càng tức giận nói với hắn:
- Huynh nhìn đi đâu đấy? Lời muội vừa nói, huynh rốt cuộc có nghe hay không hả?
- Thế tử phi tới!
Thế tử phi?
Hạng Hân Lạc lúc này mới nhìn theo ánh mắt của Đinh Viễn Sơn, quả nhiên thấy Bạch Thiên Hoan.
Giờ đây khi gặp Bạch Thiên Hoan, Hạng Hân Lạc vẫn cảm thấy không quá thoải mái, dù Bạch Thiên Hoan đã là đại tẩu của nàng.
Nàng muốn gọi “đại tẩu” nhưng không biết gọi hai chữ ấy ra khỏi miệng thế nào.
- Cô tới làm gì?
Hạng Hân Lạc nhàn nhạt nói.
- Ta là đại phu, đương nhiên muốn xem xem bệnh nhân của mình thế nào, có điều, theo tình hình hiện tại, hình như ta tới không đúng lúc.
- Thế tử phi vào ngồi đi.
Đinh Viễn Sơn thoải mái mời Bạch Thiên Hoan vào phòng.
Sau khi ngồi xuống, nàng đương nhiên bắt mạch cho hắn, Hạng Hân Lạc ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi.
Cuối cùng, Bạch Thiên Hoan thu tay, mỉm cười nói:
- Thân thể của cậu đã khôi phục gần như bình thường rồi, điều dưỡng thêm vài ngày là được.
- Tốt.
- Có điều, Hân Lạc làm rất đúng, sức khỏe cậu bây giờ quả thực không thể luyện võ, xương mà nứt nữa là ta mặc kệ.
Đinh Viễn Sơn cười lúng túng:
- Hôm nay chỉ là ngứa tay thôi.
- Ngứa cũng phải chịu đựng.
Bạch Thiên Hoan cho một đáp án không hề nể tình.
Đúng là đủ độc.
- Sao không thấy Nguyên Hoán tới cùng cô?
Trước kia Hạng Nguyên Hoán luôn lẽo đẽo theo sau Bạch Thiên Hoan, hầu như chỗ nào có Bạch Thiên Hoan là chỗ đó có Hạng Nguyên Hoán, chỉ sợ Bạch Thiên Hoan không cẩn thận va chỗ này vấp chỗ nọ.
- Chàng ấy ấy hả, nói là có việc phải ra ngoài hai ngày, vẫn chưa về.
Nàng thuận miệng trả lời.
- Đại ca ra ngoài? Sao muội không biết chuyện này?
Hạng Hân Lạc giật mình hỏi.
- Chàng ấy cũng là thình lình quyết định ra ngoài, ta cứ tưởng chàng ấy đã nói với mọi người chứ.
Bạch Thiên Hoan cau mày, tên Hạng Nguyên Hoán này ra ngoài cũng quá vội vàng, không nói với ai hết.
- Ra ngoài?
Vẻ mặt Đinh Viễn Sơn hơi khác thường, đôi mắt hơi nheo lại:
- Hắn có nói ra ngoài làm gì không?
Bạch Thiên Hoan lắc đầu.
- Chàng ấy chỉ nói là tổ…..
Nàng liếc thấy bên cạnh còn có Hạng Hân Lạc, muội ấy vẫn chưa biết Hạng Nguyên Hoán là người của tổ chức Hắc Ưng, thế là nàng sửa những lời phía sau:
- Có chuyện ở một nơi cần chàng ấy đi xử lý, chàng ấy nói với ta là sáng mai sẽ về.
Đôi mắt Đinh Viễn Sơn càng nheo lại:
- Hắn ra ngoài khi nào?
- Hôm qua.
- Hôm qua à.
Đinh Viễn Sơn cúi đầu trầm tư, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
- Sao thế?
- Không có gì.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười ngẩng đầu:
- Cô không lo hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm à? Cô phải biết, cái mặt kia của Nguyên Hoán rất có lực sát thương đấy!
Bạch Thiên Hoan chớp chớp mắt vô tội.
- Chàng ấy cứ việc trêu hoa ghẹo bướm, mang về người nào ta giết người đó, cùng lắm thì, ta giết con của chàng ấy!
Nàng nói rất nghiêm túc.
Đinh Viễn Sơn chậc chậc lắc đầu.
- Cô và Nguyên Hoán đúng là một cặp trời sinh.
- Ta có thể xem đây là lời khen không?
- Da mặt dày giống nhau.
- Đa tạ.
Bạch Thiên Hoan đi rồi, Hạng Hân Lạc vẫn còn ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mờ mịt về tương lai chính mình, không biết sau này phải làm sao.
Đinh Viễn Sơn quơ một tay trước mặt Hạng Hân Lạc, gọi hồn nàng ấy trở về, Hạng Hân Lạc giật mình.
- Sao? Sao thế?
Nàng khẩn trương nhìn hắn.
- Đang nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả!
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Đinh Viễn Sơn, ánh mắt nàng vô thức lảng tránh, nhìn sang chỗ khác.
- Đúng rồi, hôm nay ta muốn ăn cánh gà.
- Muội đi nói với quản sự phòng bếp.
Hạng Hân Lạc lập tức đứng dậy ra ngoài, nhìn cứ như chạy trối chết vậy.
Nhìn bóng lưng nàng, Đinh Viễn Sơn càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
Nàng cứ trốn, nhưng, nàng hãy nhớ bất kỳ lúc nào nàng quay đầu lại nhìn, ta vẫn luôn chờ nàng.
Có điều, chuyện Hạng Nguyên Hoán đột ngột rời khỏi vương phủ rất đáng ngờ, hắn có thể đi đâu chứ?
Hạ Ất Thần không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng tiền sảnh, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt như thiêu như đốt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trán Hạ Ất Thần đã nóng đến mức rỉ ra một lớp mồ hôi.
Thời gian đã trôi qua suốt một ngày một đêm, theo lý thuyết, lúc lâm triều Hoàng đế hẳn là sẽ tuyên bố tội trạng của Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán mới phải.
Nhưng, lúc lâm triều, Hoàng đế chỉ bàn bạc với các đại thần mấy chuyện râu ria rồi trực tiếp bãi triều, không lộ ra chút nào về chuyện hôm qua, điều này khiến trong lòng Hạ Ất Thần cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi về phủ, hắn ta đã cho người đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi cả nửa ngày mới có người vào thư phòng, Hạ Ất Thần tưởng là người mà hắn ta phái đi điều tra nhưng lại thấy chỉ là một người hầu thì thất vọng.
- Có chuyện gì?
- Thưa lục hoàng tử, đã đến giờ ăn trưa, ngài muốn đưa vào thư phòng hay là?
Hạ Ất Thần không kiên nhẫn khoát khoát tay:
- Bây giờ ta không đói, không muốn ăn, ra ngoài!
- Dạ!
Người hầu vội vàng chạy ra, tránh bị Hạ Ất Thần quở mắng.
Hạ Ất Thần tức giận vỗ bàn, lúc này lòng hắn rối như mớ bòng bong, khẩn trương muốn chờ kết quả, làm gì còn tâm trạng để ăn cơm?
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, cho rằng là người hầu vừa rồi quay lại, Hạ Ất Thần không hề quay đầu, tức giận mắng:
- Ta vừa nói là không muốn ăn trưa, còn…..
- Lục hoàng tử, là thuộc hạ!
Là người mà hắn ta phái đi điều tra sự việc.
Hạ Ất Thần lập tức quay đầu:
- Sao rồi? Điều tra thế nào?
- Người hạ độc giết thái tử là một thái giám bên cạnh thái tử, vì bị thái tử phạt đánh hai mươi gậy nên hận thái tử điện hạ, do đó, khi Bạch Thiên Hoan chuẩn bị dụng cụ thay tim cho thái tử điện hạ, hắn ta đã hạ độc!
- Cái gì?
Con ngươi Hạ Ất Thần trừng to hung dữ:
- Thái giám bên cạnh thái tử? Vậy Bạch Thiên Hoan thì sao?
- Cô ấy hiện tại đã vô tội, Hoàng thượng vì để trấn an cô ấy, nửa canh giờ trước còn phái người tặng chút đồ ban thưởng đến Hạng thân vương phủ!
Chỉ vậy?
Đại não Hạ Ất Thần có chút không phản ứng kịp.
- Đợi…..đợi đã, ngươi vừa nói là, Hoàng thượng vì để trấn an Bạch Thiên Hoan mà phái người tặng đồ ban thưởng cho nàng ta?
- Đúng, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy người đưa đồ ban thưởng vào Hạng thân vương phủ!
- Sao lại như vậy?
Hạ Ất Thần sững sờ vài giây, sau khi kịp phản ứng, mạch máu trên trán nổi lên dữ dội, ngầm chứa cơn phẫn nộ:
- Hạng Nguyên Hoán thì sao? Chuyện nó huyết tẩy hoàng cung, Hoàng thượng không nhốt nó vào thiên lao à?
Thuộc hạ lắc đầu.
- Tối qua không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền tin đồn rằng nếu ai đi khắp nơi rêu rao chuyện này sẽ bị cắt lưỡi, rất nhiều người vì vậy mà bị cắt lưỡi, bây giờ đã không còn ai dám nói nữa! Trong hoàng cung, lại càng không ai nói.
Ý người thuộc hạ là, chuyện này đã lắng lại, Hạng Nguyên Hoán đã bình an vô sự.
Hạ Ất Thần không tiếp thu được hiện thực ấy, vẻ mặt phức tạp.
- Chuyện này…..chuyện này sao có thể?
Bỏ qua cho Bạch Thiên Hoan thì cũng thôi nhưng Hạng Nguyên Hoán phạm vào tội lớn như vậy mà vẫn không sao.
Không biết Hạng thân vương phủ rốt cuộc đã làm thế nào.
- Lục hoàng tử!
Thuộc hạ lo lắng nhìn Hạ Ất Thần:
- Thuộc hạ cho rằng, hiện tại Hạng thế tử và thế tử phi bình an vô sự đã là sự thật, ngài chớ nên nghĩ nhiều.
- Sao ta có thể không nghĩ?
Hạ Ất Thần giận dữ rống thuộc hạ, đôi mắt đỏ như máu hằn đầy cơn giận và nỗi hận:
- Ta khổ tâm bày ra thế cục nhưng bọn chúng lại không sao cả, ngươi bảo ta sao có thể không nghĩ?
Thuộc hạ suy nghĩ, sau đó vẫn to gan khuyên nhủ Hạ Ất Thần:
- Lục hoàng tử, ban đầu ngài chính là vì một mũi tên trúng ba đích, bây giờ tuy Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan không sao nhưng thái tử điện hạ đã qua đời, kế tiếp điều ngài nên lo nhất là vị trí thái tử, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều đã chết yểu, ngũ hoàng tử đến nay vẫn chưa có thành tựu, nhưng, vẫn còn tam hoàng tử.
Một câu nói của thuộc hạ nhắc nhở Hạ Ất Thần, khiến hắn ta tỉnh táo lại từ cơn đả kích.
Không sai!
Vì chuyện của Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mà suýt nữa khiến hắn ta bỏ lỡ chuyện càng quan trọng hơn.
Đó chính là tranh đoạt vị trí thái tử.
Chỉ cần hắn ta ngồi lên vị trí thái tử, tương lai cả thiên hạ đều là của hắn ta, hắn ta còn sợ ai? Tính mạng của Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan sẽ nằm trong tay hắn ta, hắn ta sẽ có thời gian để chơi đùa cùng chúng.
- Tên khốn lão tam, ỷ có mẫu phi là huynh muội với Hạng thân vương, sau lưng có thế lực của Hạng thân vương chống đỡ nên luôn không coi ta ra gì, tiếp theo ta phải tính toán cho thật kỹ, giúp người tam ca này của ta có một tương lai xán lạn mới được!
Ánh mắt nham hiểm của Hạ Ất Thần toát ra những tia sáng lạnh lẽo.
Chuyện Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung không hề truyền đến tai Bạch Thiên Hoan, sự kiện đó dường như cứ thế trôi qua.
Từ sau khi biết nàng mang thai, Tiết Oánh ba ngày hai lượt sai người đưa thuốc bổ, canh sâm các thứ đến Tùng Viên, canh gà lại càng là thường như cơm bữa, ngày nào cũng đặt trên bàn cơm của Bạch Thiên Hoan.
Chỉ mới mấy ngày mà nàng thấy mình đã béo lên một vòng.
Năm ngày trước, hạ táng thái tử, cả nước bi thương, tiếp theo đó, các đại thần ăn no rửng mỡ bắt đầu xúi giục Hoàng đế lập thái tử mới.
Trong đó những người xúi giục tích cực nhất chính là phe lục hoàng tử và phe tam hoàng tử.
Nhưng, Bạch Thiên Hoan hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, bởi chúng căn bản không có chút dính líu nào tới nàng.
Nàng dành thời gian đi thăm Đinh Viễn Sơn, đúng lúc Đinh Viễn Sơn bị Hạng Hân Lạc phát hiện lén luyện võ công, Hạng Hân Lạc tức giận vung tay múa chân dạy dỗ hắn.
Hiếm khi thấy cảnh Đinh Viễn Sơn bị một tiểu nữ tử giáo huấn cúi đầu không nói, Bạch Thiên Hoan ở bên cạnh đứng xem.
- Không phải từ đầu muội đã nói với huynh rồi sao, thân thể huynh bây giờ không thích hợp luyện võ, nếu xương cốt của huynh lại bị thương thì làm sao đây?
- Ừ, ta biết rồi.
Đinh Viễn Sơn cúi đầu nhỏ nhẹ trả lời giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
- Huynh biết? Huynh biết cái gì? Nếu huynh biết thì có phải huynh cố ý đùa với thân thể mình để chọc tức muội không?
Hạng Hân Lạc thở phì phì quát to:
- Lần sau nếu để muội phát hiện, muội sẽ đuổi huynh ra khỏi vương phủ!
Dáng vẻ nghiêm mặt rống người khác cùng với chất giọng to của Hạng Hân Lạc có vài phần tương tự với Hạng thân vương Hạng Diên Thiệu.
Đinh Viễn Sơn thoáng thấy Bạch Thiên Hoan thì mỉm cười quay đầu sang.
Hạng Hân Lạc thấy hắn quay đầu thì càng tức giận nói với hắn:
- Huynh nhìn đi đâu đấy? Lời muội vừa nói, huynh rốt cuộc có nghe hay không hả?
- Thế tử phi tới!
Thế tử phi?
Hạng Hân Lạc lúc này mới nhìn theo ánh mắt của Đinh Viễn Sơn, quả nhiên thấy Bạch Thiên Hoan.
Giờ đây khi gặp Bạch Thiên Hoan, Hạng Hân Lạc vẫn cảm thấy không quá thoải mái, dù Bạch Thiên Hoan đã là đại tẩu của nàng.
Nàng muốn gọi “đại tẩu” nhưng không biết gọi hai chữ ấy ra khỏi miệng thế nào.
- Cô tới làm gì?
Hạng Hân Lạc nhàn nhạt nói.
- Ta là đại phu, đương nhiên muốn xem xem bệnh nhân của mình thế nào, có điều, theo tình hình hiện tại, hình như ta tới không đúng lúc.
- Thế tử phi vào ngồi đi.
Đinh Viễn Sơn thoải mái mời Bạch Thiên Hoan vào phòng.
Sau khi ngồi xuống, nàng đương nhiên bắt mạch cho hắn, Hạng Hân Lạc ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi.
Cuối cùng, Bạch Thiên Hoan thu tay, mỉm cười nói:
- Thân thể của cậu đã khôi phục gần như bình thường rồi, điều dưỡng thêm vài ngày là được.
- Tốt.
- Có điều, Hân Lạc làm rất đúng, sức khỏe cậu bây giờ quả thực không thể luyện võ, xương mà nứt nữa là ta mặc kệ.
Đinh Viễn Sơn cười lúng túng:
- Hôm nay chỉ là ngứa tay thôi.
- Ngứa cũng phải chịu đựng.
Bạch Thiên Hoan cho một đáp án không hề nể tình.
Đúng là đủ độc.
- Sao không thấy Nguyên Hoán tới cùng cô?
Trước kia Hạng Nguyên Hoán luôn lẽo đẽo theo sau Bạch Thiên Hoan, hầu như chỗ nào có Bạch Thiên Hoan là chỗ đó có Hạng Nguyên Hoán, chỉ sợ Bạch Thiên Hoan không cẩn thận va chỗ này vấp chỗ nọ.
- Chàng ấy ấy hả, nói là có việc phải ra ngoài hai ngày, vẫn chưa về.
Nàng thuận miệng trả lời.
- Đại ca ra ngoài? Sao muội không biết chuyện này?
Hạng Hân Lạc giật mình hỏi.
- Chàng ấy cũng là thình lình quyết định ra ngoài, ta cứ tưởng chàng ấy đã nói với mọi người chứ.
Bạch Thiên Hoan cau mày, tên Hạng Nguyên Hoán này ra ngoài cũng quá vội vàng, không nói với ai hết.
- Ra ngoài?
Vẻ mặt Đinh Viễn Sơn hơi khác thường, đôi mắt hơi nheo lại:
- Hắn có nói ra ngoài làm gì không?
Bạch Thiên Hoan lắc đầu.
- Chàng ấy chỉ nói là tổ…..
Nàng liếc thấy bên cạnh còn có Hạng Hân Lạc, muội ấy vẫn chưa biết Hạng Nguyên Hoán là người của tổ chức Hắc Ưng, thế là nàng sửa những lời phía sau:
- Có chuyện ở một nơi cần chàng ấy đi xử lý, chàng ấy nói với ta là sáng mai sẽ về.
Đôi mắt Đinh Viễn Sơn càng nheo lại:
- Hắn ra ngoài khi nào?
- Hôm qua.
- Hôm qua à.
Đinh Viễn Sơn cúi đầu trầm tư, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
- Sao thế?
- Không có gì.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười ngẩng đầu:
- Cô không lo hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm à? Cô phải biết, cái mặt kia của Nguyên Hoán rất có lực sát thương đấy!
Bạch Thiên Hoan chớp chớp mắt vô tội.
- Chàng ấy cứ việc trêu hoa ghẹo bướm, mang về người nào ta giết người đó, cùng lắm thì, ta giết con của chàng ấy!
Nàng nói rất nghiêm túc.
Đinh Viễn Sơn chậc chậc lắc đầu.
- Cô và Nguyên Hoán đúng là một cặp trời sinh.
- Ta có thể xem đây là lời khen không?
- Da mặt dày giống nhau.
- Đa tạ.
Bạch Thiên Hoan đi rồi, Hạng Hân Lạc vẫn còn ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mờ mịt về tương lai chính mình, không biết sau này phải làm sao.
Đinh Viễn Sơn quơ một tay trước mặt Hạng Hân Lạc, gọi hồn nàng ấy trở về, Hạng Hân Lạc giật mình.
- Sao? Sao thế?
Nàng khẩn trương nhìn hắn.
- Đang nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả!
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Đinh Viễn Sơn, ánh mắt nàng vô thức lảng tránh, nhìn sang chỗ khác.
- Đúng rồi, hôm nay ta muốn ăn cánh gà.
- Muội đi nói với quản sự phòng bếp.
Hạng Hân Lạc lập tức đứng dậy ra ngoài, nhìn cứ như chạy trối chết vậy.
Nhìn bóng lưng nàng, Đinh Viễn Sơn càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
Nàng cứ trốn, nhưng, nàng hãy nhớ bất kỳ lúc nào nàng quay đầu lại nhìn, ta vẫn luôn chờ nàng.
Có điều, chuyện Hạng Nguyên Hoán đột ngột rời khỏi vương phủ rất đáng ngờ, hắn có thể đi đâu chứ?
/127
|