Đêm khuya, nha hoàn được Bạch Thiên Hoan phái đi hầu hạ Hạng Hân Lạc trở lại nói Hạng Hân Lạc đã ngủ, đại khái là ban ngày luôn đi theo nàng và Hạng Nguyên Hoán nên quá mệt rồi.
Sau khi nha hoàn kia rời đi, Họa Mi lén lút đi vào.
Bạch Thiên Hoan ngồi ngay ngắn trên ghế ở thiên sảnh, hơi dựa vào tay vịn, trong tay bưng ly trà.
- Người mang tới chưa?
- Dạ tới rồi, mau lên, đem nàng ta vào đây!
Họa Mi vẫy tay về phía sau, hai gã sai vặt áp giải một nha đầu nhóm lửa vào, nha đầu kia mắt bị bịt vải đen, miệng ngậm miếng vải bố, hai tay bị trói chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh ‘ư ư’.
Trước mắt bỗng dưng sáng rõ, thấy Bạch Thiên Hoan đang ngồi trên ghế, nha đầu kia ánh mắt vụt sáng.
Họa Mi lấy miếng vải bố trong miệng nàng ta theo sự ra hiệu của Bạch Thiên Hoan.
- Đại tiểu thư tại sao muốn bắt nô tỳ ?
Bạch Thiên Hoan nhìn cũng không thèm nhìn nha đầu kia một cái, nàng nhấp ngụm trà, thản nhiên nói :
- Họa Mi, nói cho cô ta biết tại sao ta muốn bắt cô ta.
Họa Mi lấy từ trong ống tay áo ra một gói giấy, vứt trên mặt đất, gói giấy mở ra, bên trong là bã thuốc Hoa nhan.
Nhìn thoáng qua, nó rất giống với Hương diệp dùng để chưng gà.
- Có biết đồ trong gói đó không?
Nàng ta cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe, sau đó bình tĩnh tự nhiên trả lời:
- Đây chỉ là Hương diệp bỏ trong canh lúc chưng canh gà mà thôi !
Rõ ràng đã đổ vào thùng nước gạo, sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
Bạch Thiên Hoan bật ra một tiếng cười khẽ, hai mắt chợt nhìn thẳng vào mắt nha đầu kia:
- Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, đây là cái gì?
Trong nháy mắt Bạch Thiên Hoan nhìn về phía mình, nha đầu kia dường như cảm giác được một cơn gió lạnh thổi tới, khí thế mãnh liệt khiến cả người nàng ta co rúm lại, loại ánh mắt có thể nhìn thấu nội tâm người khác này khiến nha đầu kia không dám nhìn thẳng, cuống quít dời tầm mắt đi chỗ khác.
- Chỉ……..chỉ là Hương diệp!
Nha đầu lắp bắp trả lời lại lần nữa.
Không nói thật?
Bạch Thiên Hoan khóe môi hơi nhếch, đáy mắt rét lạnh:
- Họa Mi, đem Hương diệp kia nhét cho cô ta ăn!
Hai mắt nha đầu chợt trừng lớn, thấy Họa Mi đem gói bã Hoa nhan tiến lại gần mình thì bị dọa lắc đầu liên tục.
Lúc gã sai vặt nắm cằm nàng ta, Họa Mi chuẩn bị đem những bã kia nhét vào miệng nàng ta, nha đầu bị dọa cả người run rẩy liên tục xin tha.
- Đừng, đừng, đại tiểu thư, van cầu người, đừng bắt nô tỳ ăn thứ này, nô tỳ nhận tội !
Bạch Thiên Hoan ra hiệu ngừng lại.
Họa Mi và gã sai vặt buông nàng ta ra, nha đầu bị dọa xụi lơ trên mặt đất.
- Nói!
Bạch Thiên Hoan nhàn nhạt thốt một chữ cũng khiến nha đầu kia sợ hết hồn hết vía.
- Là……..là Trương ma ma! Trương ma ma bảo nô tỳ làm như vậy!
Nha đầu quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin:
- Đại tiểu thư, nô tỳ nhất thời hám lợi mới phạm phải lỗi lầm này, nô tỳ hứa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa!
Quả nhiên là Bạch Xuân Yến,!
- Một lần bất trung, trăm lần vô dụng,!
Bạch Thiên Hoan lạnh lùng nói, không muốn nhìn nha đầu kia nữa:
- Họa Mi, giao nàng ta cho Thôi quản sự.
Thôi quản sự là người chuyên quản lý nha đầu và ma ma trong Thượng thư phủ, nổi tiếng nghiêm khắc.
Nha đầu lắc đầu như trống bỏi, dập mạnh đầu trên mặt đất:
- Đừng mà đừng mà! Van cầu đại tiểu thư, đừng giao nô tỳ cho Thôi quản sự, van cầu……….
Lời còn chưa dứt, Họa Mi đã nhét miếng vải bố vào miệng nàng ta, chỉ còn lại âm thanh ‘ư ư’, sau đó bị dẫn đi xuống.
Nhìn bóng lưng nhóm người Họa Mi đi xa, Bạch Thiên Hoan trong lòng suy nghĩ, gần đây mình vừa nghiên cứu ra một loại độc, đang cần một con chuột bạch thử độc.
Nói đi cũng phải nói lại, Hoa nhan này không phải là vật có ở Lương quốc, Bạch Xuân Yến lấy nó từ đâu?
Chạy cả ngày, nàng cũng rất mệt, đỡ cái lưng ê ẩm đi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào cửa phòng ngủ, nàng liền cảm giác được một hơi thở khác thường ập đến, nàng cảnh giác rút ngân châm ra, muốn chế ngự đối phương nhưng cổ tay lại bị đối phương bắt lấy trước.
Chân nàng lập tức đưa về phía trước, đối phương sớm có phòng bị tránh đi, một giây sau, nàng bị đối phương dồn sau lưng vào vách tường, không cách nào nhúc nhích.
Hơi thở ấm áp cùng với tiếng cười tà tứ thổi vào trong tai nàng.
- Hoan muội muội, nàng đây là muốn mưu sát trượng phu sao ?
Sau khi nha hoàn kia rời đi, Họa Mi lén lút đi vào.
Bạch Thiên Hoan ngồi ngay ngắn trên ghế ở thiên sảnh, hơi dựa vào tay vịn, trong tay bưng ly trà.
- Người mang tới chưa?
- Dạ tới rồi, mau lên, đem nàng ta vào đây!
Họa Mi vẫy tay về phía sau, hai gã sai vặt áp giải một nha đầu nhóm lửa vào, nha đầu kia mắt bị bịt vải đen, miệng ngậm miếng vải bố, hai tay bị trói chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh ‘ư ư’.
Trước mắt bỗng dưng sáng rõ, thấy Bạch Thiên Hoan đang ngồi trên ghế, nha đầu kia ánh mắt vụt sáng.
Họa Mi lấy miếng vải bố trong miệng nàng ta theo sự ra hiệu của Bạch Thiên Hoan.
- Đại tiểu thư tại sao muốn bắt nô tỳ ?
Bạch Thiên Hoan nhìn cũng không thèm nhìn nha đầu kia một cái, nàng nhấp ngụm trà, thản nhiên nói :
- Họa Mi, nói cho cô ta biết tại sao ta muốn bắt cô ta.
Họa Mi lấy từ trong ống tay áo ra một gói giấy, vứt trên mặt đất, gói giấy mở ra, bên trong là bã thuốc Hoa nhan.
Nhìn thoáng qua, nó rất giống với Hương diệp dùng để chưng gà.
- Có biết đồ trong gói đó không?
Nàng ta cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe, sau đó bình tĩnh tự nhiên trả lời:
- Đây chỉ là Hương diệp bỏ trong canh lúc chưng canh gà mà thôi !
Rõ ràng đã đổ vào thùng nước gạo, sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
Bạch Thiên Hoan bật ra một tiếng cười khẽ, hai mắt chợt nhìn thẳng vào mắt nha đầu kia:
- Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, đây là cái gì?
Trong nháy mắt Bạch Thiên Hoan nhìn về phía mình, nha đầu kia dường như cảm giác được một cơn gió lạnh thổi tới, khí thế mãnh liệt khiến cả người nàng ta co rúm lại, loại ánh mắt có thể nhìn thấu nội tâm người khác này khiến nha đầu kia không dám nhìn thẳng, cuống quít dời tầm mắt đi chỗ khác.
- Chỉ……..chỉ là Hương diệp!
Nha đầu lắp bắp trả lời lại lần nữa.
Không nói thật?
Bạch Thiên Hoan khóe môi hơi nhếch, đáy mắt rét lạnh:
- Họa Mi, đem Hương diệp kia nhét cho cô ta ăn!
Hai mắt nha đầu chợt trừng lớn, thấy Họa Mi đem gói bã Hoa nhan tiến lại gần mình thì bị dọa lắc đầu liên tục.
Lúc gã sai vặt nắm cằm nàng ta, Họa Mi chuẩn bị đem những bã kia nhét vào miệng nàng ta, nha đầu bị dọa cả người run rẩy liên tục xin tha.
- Đừng, đừng, đại tiểu thư, van cầu người, đừng bắt nô tỳ ăn thứ này, nô tỳ nhận tội !
Bạch Thiên Hoan ra hiệu ngừng lại.
Họa Mi và gã sai vặt buông nàng ta ra, nha đầu bị dọa xụi lơ trên mặt đất.
- Nói!
Bạch Thiên Hoan nhàn nhạt thốt một chữ cũng khiến nha đầu kia sợ hết hồn hết vía.
- Là……..là Trương ma ma! Trương ma ma bảo nô tỳ làm như vậy!
Nha đầu quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin:
- Đại tiểu thư, nô tỳ nhất thời hám lợi mới phạm phải lỗi lầm này, nô tỳ hứa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa!
Quả nhiên là Bạch Xuân Yến,!
- Một lần bất trung, trăm lần vô dụng,!
Bạch Thiên Hoan lạnh lùng nói, không muốn nhìn nha đầu kia nữa:
- Họa Mi, giao nàng ta cho Thôi quản sự.
Thôi quản sự là người chuyên quản lý nha đầu và ma ma trong Thượng thư phủ, nổi tiếng nghiêm khắc.
Nha đầu lắc đầu như trống bỏi, dập mạnh đầu trên mặt đất:
- Đừng mà đừng mà! Van cầu đại tiểu thư, đừng giao nô tỳ cho Thôi quản sự, van cầu……….
Lời còn chưa dứt, Họa Mi đã nhét miếng vải bố vào miệng nàng ta, chỉ còn lại âm thanh ‘ư ư’, sau đó bị dẫn đi xuống.
Nhìn bóng lưng nhóm người Họa Mi đi xa, Bạch Thiên Hoan trong lòng suy nghĩ, gần đây mình vừa nghiên cứu ra một loại độc, đang cần một con chuột bạch thử độc.
Nói đi cũng phải nói lại, Hoa nhan này không phải là vật có ở Lương quốc, Bạch Xuân Yến lấy nó từ đâu?
Chạy cả ngày, nàng cũng rất mệt, đỡ cái lưng ê ẩm đi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào cửa phòng ngủ, nàng liền cảm giác được một hơi thở khác thường ập đến, nàng cảnh giác rút ngân châm ra, muốn chế ngự đối phương nhưng cổ tay lại bị đối phương bắt lấy trước.
Chân nàng lập tức đưa về phía trước, đối phương sớm có phòng bị tránh đi, một giây sau, nàng bị đối phương dồn sau lưng vào vách tường, không cách nào nhúc nhích.
Hơi thở ấm áp cùng với tiếng cười tà tứ thổi vào trong tai nàng.
- Hoan muội muội, nàng đây là muốn mưu sát trượng phu sao ?
/127
|