Trưa hôm sau, Hạng Nguyên Hoán tuân thủ ước hẹn, đích thân đến đón Bạch Thiên Hoan, nhìn Bạch Thiên Hoan lên xe ngựa của Hạng Nguyên Hoán, chờ xe ngựa bọn họ rời đi, Bạch Xuân Yến bước ra từ sau cửa, vẻ mặt châm chọc nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.
Bạch Thiên Hoan đi lần này, chỉ e không về được nữa, xinh đẹp đến mấy thì có ích gì? Sau khi xuống hoàng tuyền cũng chả ai nhớ đến nàng ta.
***
Bạch Thiên Hoan có thói quen ngủ trưa, vừa ngồi lên xe ngựa thì bắt đầu buồn ngủ, Hạng Nguyên Hoán ở bên cạnh nói gì nàng cũng nghe không lọt, trong xe ngựa xóc nảy, nàng ngủ thiếp đi cho đến tận ngoại thành Sơn Thành.
Trước xe ngựa đột nhiên xuất hiện một bé gái, Vương Toàn bị dọa vội vàng nắm chặt dây cương.
Xe ngựa ngừng đột ngột, lực quán tính khiến Bạch Thiên Hoan không có phòng bị lập tức văng ra ngoài, Hạng Nguyên Hoán đang giả vờ ngủ say bỗng mở mắt, thấy một màn như vậy thì trái tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, hắn nhanh chóng vươn tay ôm Bạch Thiên Hoan vào lòng.
Bé gái lúc nãy xông ra dừng ngay ở dưới vó ngựa.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng, phát hiện nàng vẫn ngủ say như cũ, căn bản không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.
Xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn có thể ngủ, Hạng Nguyên Hoán chưa hết hoảng hồn quan sát tỉ mỉ dung nhan khi ngủ của Bạch Thiên Hoan.
Da nàng trắng như sứ, dáng vẻ đầy gai nhọn khi tỉnh của nàng không còn nữa mà giống như một đứa trẻ, lông mi dài hơi vểnh nằm yên trên mí mắt, cánh môi không son đầy đặn mịn màng tỏa ra vị ngọt mê người như anh đào khiến cho người ta muốn hái.
Hạng Nguyên Hoán không phải là chính nhân quân tử gì, lại càng không phải là Liễu Hạ Huệ, mùi thơm dìu dịu trên người nàng truyền đến, mê hoặc tâm hồn hắn, thêm vào đó là hắn vốn có ba phần tâm tư với nàng nên hắn theo bản năng cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Nhưng, khi môi hắn cách môi nàng khoảng 3cm thì một cây ngân châm đột nhiên đặt ngay cổ hắn, đôi mắt đen như đá vỏ chai của nàng mở ra đầy nguy hiểm, hơi thở lạnh buốt phả trên môi hắn:
- Thế tử gia nếu không sợ chết thì cứ tiến thêm một bước.
Hạng Nguyên Hoán cợt nhả đối mắt với nàng, một chút cũng không sợ hãi, thân thể lại càng sáp lại gần hơn một chút.
- Có thể chết dưới tay Hoan muội muội, dù thành quỷ ta cũng không hối hận.
Màn xe đột nhiên bị vén lên.
- Chiều nay rất nhiều người vào thành, chúng ta muốn vào thành e là phải xếp ………
Lời của Vương Toàn mới nói được một nửa thì thấy hình ảnh bên trong xe, Bạch Thiên Hoan bị đặt ở dưới thân Hạng Nguyên Hoán, môi hai người gần trong gang tấc, ông bị dọa vội vã buông rèm xuống:
- Xếp………..xếp xếp hàng một lát.
Quá dọa người rồi, ngay trên đường mà mà mà…………
Bọn họ cho dù có gấp đi nữa thì cũng đợi tới khách điếm có được không?
***
Cuối cùng họ cũng tới khách điếm trong dự tính của Hạng Nguyên Hoán.
Vương Toàn đi cho ngựa ăn, hai người Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên
Hoán tiến vào khách điếm.
- Thế tử gia, thật ngại quá, năm nay khách đông, hiện tại khách điếm nào cũng chật ních, bổn điếm cũng chỉ còn dư lại một phòng thôi!
Bạch Thiên Hoan đi lần này, chỉ e không về được nữa, xinh đẹp đến mấy thì có ích gì? Sau khi xuống hoàng tuyền cũng chả ai nhớ đến nàng ta.
***
Bạch Thiên Hoan có thói quen ngủ trưa, vừa ngồi lên xe ngựa thì bắt đầu buồn ngủ, Hạng Nguyên Hoán ở bên cạnh nói gì nàng cũng nghe không lọt, trong xe ngựa xóc nảy, nàng ngủ thiếp đi cho đến tận ngoại thành Sơn Thành.
Trước xe ngựa đột nhiên xuất hiện một bé gái, Vương Toàn bị dọa vội vàng nắm chặt dây cương.
Xe ngựa ngừng đột ngột, lực quán tính khiến Bạch Thiên Hoan không có phòng bị lập tức văng ra ngoài, Hạng Nguyên Hoán đang giả vờ ngủ say bỗng mở mắt, thấy một màn như vậy thì trái tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, hắn nhanh chóng vươn tay ôm Bạch Thiên Hoan vào lòng.
Bé gái lúc nãy xông ra dừng ngay ở dưới vó ngựa.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng, phát hiện nàng vẫn ngủ say như cũ, căn bản không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.
Xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn có thể ngủ, Hạng Nguyên Hoán chưa hết hoảng hồn quan sát tỉ mỉ dung nhan khi ngủ của Bạch Thiên Hoan.
Da nàng trắng như sứ, dáng vẻ đầy gai nhọn khi tỉnh của nàng không còn nữa mà giống như một đứa trẻ, lông mi dài hơi vểnh nằm yên trên mí mắt, cánh môi không son đầy đặn mịn màng tỏa ra vị ngọt mê người như anh đào khiến cho người ta muốn hái.
Hạng Nguyên Hoán không phải là chính nhân quân tử gì, lại càng không phải là Liễu Hạ Huệ, mùi thơm dìu dịu trên người nàng truyền đến, mê hoặc tâm hồn hắn, thêm vào đó là hắn vốn có ba phần tâm tư với nàng nên hắn theo bản năng cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Nhưng, khi môi hắn cách môi nàng khoảng 3cm thì một cây ngân châm đột nhiên đặt ngay cổ hắn, đôi mắt đen như đá vỏ chai của nàng mở ra đầy nguy hiểm, hơi thở lạnh buốt phả trên môi hắn:
- Thế tử gia nếu không sợ chết thì cứ tiến thêm một bước.
Hạng Nguyên Hoán cợt nhả đối mắt với nàng, một chút cũng không sợ hãi, thân thể lại càng sáp lại gần hơn một chút.
- Có thể chết dưới tay Hoan muội muội, dù thành quỷ ta cũng không hối hận.
Màn xe đột nhiên bị vén lên.
- Chiều nay rất nhiều người vào thành, chúng ta muốn vào thành e là phải xếp ………
Lời của Vương Toàn mới nói được một nửa thì thấy hình ảnh bên trong xe, Bạch Thiên Hoan bị đặt ở dưới thân Hạng Nguyên Hoán, môi hai người gần trong gang tấc, ông bị dọa vội vã buông rèm xuống:
- Xếp………..xếp xếp hàng một lát.
Quá dọa người rồi, ngay trên đường mà mà mà…………
Bọn họ cho dù có gấp đi nữa thì cũng đợi tới khách điếm có được không?
***
Cuối cùng họ cũng tới khách điếm trong dự tính của Hạng Nguyên Hoán.
Vương Toàn đi cho ngựa ăn, hai người Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên
Hoán tiến vào khách điếm.
- Thế tử gia, thật ngại quá, năm nay khách đông, hiện tại khách điếm nào cũng chật ních, bổn điếm cũng chỉ còn dư lại một phòng thôi!
/127
|