Dựa vào trình độ hiện tại của nàng? Bụng đói ăn quàng?
Bạch Thiên Hoan nhíu chặt chân mày, cúi đầu nhìn trước người mình, nàng tuy không phải vóc người nóng bỏng gì nhưng ít nhất cũng rất được, trong nháy mắt gương mặt nàng nghiêm lại, cũng đen đi một mảng.
Đối với nữ nhân mà nói, có ba đại cấm kỵ: tuổi tác, cân nặng, vóc dáng.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt Bạch Thiên Hoan như lửa đốt nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán.
- Đúng, dáng người của ta không hấp dẫn được Hạng đại thế tử, đối với Hạng đại thế tử là bụng đói ăn quàng, xem ra, Hạng đại thế tử trước kia đã từng gặp không ít cô nương, thật ngại quá, làm bẩn mắt ngài rồi.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan thở phì phò kéo màn lụa ra muốn đứng dậy.
Đúng lúc Vương Toàn vội vã xông vào phòng, phía sau còn có hai tùy tùng đi theo, trong khoảnh khắc cửa mở ra, Bạch Thiên Hoan và đối phương đều ngẩn người.
Tình thế bế tắc chỉ kéo dài ba giây đồng hồ, Vương Toàn bị dọa hoảng hồn, vội vàng đóng cửa phòng, lớn tiếng hô:
- Tiểu nhân không thấy gì cả, không thấy gì cả.
Bạch Thiên Hoan đỡ trán, trong lòng suy nghĩ, lần này trong sạch của nàng xem như hoàn toàn bị Hạng Nguyên Hoán hủy rồi.
Nàng quay đầu lườm hắn.
- Thuộc hạ ngươi hiểu lầm, xin Hạng đại thế tử sau này giải thích rõ với thuộc hạ của mình.
- Giải thích cái gì? Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi? Giải thích ngược lại sẽ giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen.
Bạch Thiên Hoan mặt không chút thay đổi xoay người, phun từng chữ từ kẽ răng:
- Trong sạch đối với thế tử gia ngài không có ý nghĩa, là thế tử gia ngài vốn không hiểu trong sạch là cái thứ gì!
Hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, cố gắng đè nén cơn giận của mình, lúc nói chuyện, giọng nói của nàng hơi cao, hẳn là không muốn lộ ra nàng tức giận.
Nhưng, kỳ quái, nàng tại sao phải tức giận? Hơn nữa………..lúc này nàng còn cảm thấy mình vô cùng tức giận.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt nhếch cằm, tỉ mỉ quan sát sự thay đổi biểu cảm trên mặt Bạch Thiên Hoan, lại càng thu hết sự tức giận của nàng vào đáy mắt, hắn chẳng những không dỗ mà ngược lại còn cố ý nhìn dáng vẻ nàng tức giận.
Không thể không nói, lúc nàng tức giận vô cùng đáng yêu, bề ngoài giả vờ không giận nhưng khóe môi hơi vểnh, má phấn hơi phồng đã tiết lộ tâm tình lúc này của nàng.
Quả nhiên là Hoan muội muội của hắn.
- Chuyện này có gì đâu? Cùng lắm thì nàng gả cho ta!
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười đề nghị.
Gương mặt Bạch Thiên Hoan bởi vì những lời này của hắn mà đen triệt để.
- Ta dù cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không gả cho ngươi.
Hầm hừ rống xong, nàng lao ra khỏi phòng, vừa mới đến cửa, bước chân nàng dừng lại nơi ngưỡng cửa.
Nàng đã không tức giận thì ra ngoài làm gì? Cho dù là ra ngoài thì cũng phải là Hạng Nguyên Hoán ra ngoài mới đúng.
Nghĩ rồi nàng ngồi xuống cạnh bàn, hung dữ gọi Vương Toàn bên ngoài:
- Người ngoài cửa, các ngươi có thể vào.
Vương Toàn nghe tiếng thì cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, thấy sắc mặt Bạch Thiên Hoan không tốt thì âm thầm nuốt nước miếng, sau đó mới lúng túng cười bước tới.
- Bạch………Bạch cô nương……….
- Thế tử gia của các ngươi ở phía sau, có chuyện gì, các ngươi cứ tìm hắn.
Bạch Thiên Hoan lười nhìn ông.
Hạng Nguyên Hoán y phục lỏng lẻo bước ra, duỗi cái lưng mệt mỏi.
- Hoan muội muội có tật nóng tính khi rời giường, các ngươi sau này quen là tốt rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì an ủi Vương Toàn.
Bạch Thiên Hoan nhíu chặt chân mày, cúi đầu nhìn trước người mình, nàng tuy không phải vóc người nóng bỏng gì nhưng ít nhất cũng rất được, trong nháy mắt gương mặt nàng nghiêm lại, cũng đen đi một mảng.
Đối với nữ nhân mà nói, có ba đại cấm kỵ: tuổi tác, cân nặng, vóc dáng.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt Bạch Thiên Hoan như lửa đốt nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán.
- Đúng, dáng người của ta không hấp dẫn được Hạng đại thế tử, đối với Hạng đại thế tử là bụng đói ăn quàng, xem ra, Hạng đại thế tử trước kia đã từng gặp không ít cô nương, thật ngại quá, làm bẩn mắt ngài rồi.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan thở phì phò kéo màn lụa ra muốn đứng dậy.
Đúng lúc Vương Toàn vội vã xông vào phòng, phía sau còn có hai tùy tùng đi theo, trong khoảnh khắc cửa mở ra, Bạch Thiên Hoan và đối phương đều ngẩn người.
Tình thế bế tắc chỉ kéo dài ba giây đồng hồ, Vương Toàn bị dọa hoảng hồn, vội vàng đóng cửa phòng, lớn tiếng hô:
- Tiểu nhân không thấy gì cả, không thấy gì cả.
Bạch Thiên Hoan đỡ trán, trong lòng suy nghĩ, lần này trong sạch của nàng xem như hoàn toàn bị Hạng Nguyên Hoán hủy rồi.
Nàng quay đầu lườm hắn.
- Thuộc hạ ngươi hiểu lầm, xin Hạng đại thế tử sau này giải thích rõ với thuộc hạ của mình.
- Giải thích cái gì? Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi? Giải thích ngược lại sẽ giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen.
Bạch Thiên Hoan mặt không chút thay đổi xoay người, phun từng chữ từ kẽ răng:
- Trong sạch đối với thế tử gia ngài không có ý nghĩa, là thế tử gia ngài vốn không hiểu trong sạch là cái thứ gì!
Hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, cố gắng đè nén cơn giận của mình, lúc nói chuyện, giọng nói của nàng hơi cao, hẳn là không muốn lộ ra nàng tức giận.
Nhưng, kỳ quái, nàng tại sao phải tức giận? Hơn nữa………..lúc này nàng còn cảm thấy mình vô cùng tức giận.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt nhếch cằm, tỉ mỉ quan sát sự thay đổi biểu cảm trên mặt Bạch Thiên Hoan, lại càng thu hết sự tức giận của nàng vào đáy mắt, hắn chẳng những không dỗ mà ngược lại còn cố ý nhìn dáng vẻ nàng tức giận.
Không thể không nói, lúc nàng tức giận vô cùng đáng yêu, bề ngoài giả vờ không giận nhưng khóe môi hơi vểnh, má phấn hơi phồng đã tiết lộ tâm tình lúc này của nàng.
Quả nhiên là Hoan muội muội của hắn.
- Chuyện này có gì đâu? Cùng lắm thì nàng gả cho ta!
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười đề nghị.
Gương mặt Bạch Thiên Hoan bởi vì những lời này của hắn mà đen triệt để.
- Ta dù cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không gả cho ngươi.
Hầm hừ rống xong, nàng lao ra khỏi phòng, vừa mới đến cửa, bước chân nàng dừng lại nơi ngưỡng cửa.
Nàng đã không tức giận thì ra ngoài làm gì? Cho dù là ra ngoài thì cũng phải là Hạng Nguyên Hoán ra ngoài mới đúng.
Nghĩ rồi nàng ngồi xuống cạnh bàn, hung dữ gọi Vương Toàn bên ngoài:
- Người ngoài cửa, các ngươi có thể vào.
Vương Toàn nghe tiếng thì cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, thấy sắc mặt Bạch Thiên Hoan không tốt thì âm thầm nuốt nước miếng, sau đó mới lúng túng cười bước tới.
- Bạch………Bạch cô nương……….
- Thế tử gia của các ngươi ở phía sau, có chuyện gì, các ngươi cứ tìm hắn.
Bạch Thiên Hoan lười nhìn ông.
Hạng Nguyên Hoán y phục lỏng lẻo bước ra, duỗi cái lưng mệt mỏi.
- Hoan muội muội có tật nóng tính khi rời giường, các ngươi sau này quen là tốt rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì an ủi Vương Toàn.
/127
|