Một câu nói đâm vào tim Hạng Nguyên Hoán, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhã.
- Cô nhớ ra rồi?
- Việc này phải đa tạ Bạch Thiên Hoan, y thuật của ả đã chữa khỏi cho ta, để ta nhớ được chuyện trước kia, cũng như chuyện năm xưa huynh hứa với tỷ tỷ ta.
Lý Thanh Nhã cười tự giễu:
- Đáng tiếc, nếu hôm nay tỷ tỷ nhìn thấy huynh cưới một nữ nhân khác, nhất định sẽ chết không nhắm mắt!
- Cô nhớ được bao nhiêu?
- Toàn bộ, ta nhớ được toàn bộ! Nếu để Bạch Thiên Hoan biết chuyện trước kia giữa huynh và tỷ tỷ ta, biết từng có một nữ nhân vì huynh mà chết, huynh cảm thấy ả sẽ vẫn ở bên huynh sao?
- Bây giờ ta đã thành thân, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, vả lại ta và tỷ tỷ cô cũng không phải là...
- Nếu không phải ban đầu huynh luôn miệng nói muốn cưới tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ vì huynh mà mất mạng sao? Bây giờ huynh cưới nữ nhân khác, huynh không có lỗi với tỷ tỷ sao?
Lý Thanh Nhã cắn chặt răng, từng chữ đầy căm hận:
- Chỉ cần huynh giết Bạch Thiên Hoan, chuyện trước kia xem như xóa bỏ.
- Xem ra cô thật sự điên rồi!
Hạng Nguyên Hoán lắc đầu:
- Thanh Nhã, ta cùng Hoan muội muội ở bên nhau, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi, yêu cầu của cô, ta không đồng ý, nếu cô muốn giết Hoan muội muội, người trước tiên mà cô giết chắc chắn là ta!
Lý Thanh Nhã thất vọng nhìn hắn.
- Huynh thà chết cũng muốn bảo vệ nữ nhân kia!
- Nàng ấy không phải nữ nhân kia, nàng ấy là thê tử của ta!
- Thê tử của huynh?
Lý Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, tuyệt vọng gào thét với hắn:
- Nhưng, tại sao huynh năm đó nói sẽ chiếu cố ta cả đời, bây giờ lại muốn đẩy ta ra, nếu ả là thê tử của huynh, vậy ta làm sao đây?
Hồ đồ ngu xuẩn!
- Ta đã sai người báo cho Lưu Khải, không lâu sau hắn sẽ tới, hắn đối xử với cô là thật lòng!
- Huynh không cần ta, lại đẩy ta cho người khác, ta không yêu huynh ấy, ta không muốn ở bên huynh ấy, ta chỉ cần huynh, ta chỉ cần huynh!
Lý Thanh Nhã nắm chặt ống tay áo Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn:
- Nguyên Hoán ca ca, ta không hại Bạch Thiên Hoan nữa, huynh nạp ta làm thiếp có được không, chỉ cần có thể ở bên huynh, cho dù cả đời làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng!
Lưu Khải đến ngoài cửa đúng lúc nghe được những lời này của Lý Thanh Nhã.
Lời vừa dứt, ánh mắt Lý Thanh Nhã cũng nhìn thấy Lưu Khải, ánh mắt Lưu Khải nhìn chằm chằm nàng ta, từng bước từng bước một lại gần nàng ta.
Nàng ta thấy sắc mặt Lưu Khải u ám thì trong lòng bỗng dưng căng thẳng, trái tim đập thình thịch lùi về sau.
- Huynh...huynh muốn làm gì?
Lý Thanh Nhã khẩn trương lắp bắp.
- Lời nàng vừa nói là thật ư?
Giọng điệu bình tĩnh không hề có tí độ ấm nào.
- Ta vừa nói gì?
Đôi mắt Lý Thanh Nhã chớp chớp, không dám đối mắt với Lưu Khải, khẩn trương nhìn xung quanh.
Thấy Lưu Khải cách mình ngày càng gần, Lý Thanh Nhã từng bước lùi về sau, cuối cùng, lưng nàng ta chạm vào vách tường, không còn đường lui.
- Nàng vừa nói gì, lặp lại một lần!
Vẫn là giọng điệu bình tĩnh, hơi cao hơn vừa rồi một chút.
Trước mặt Lưu Khải, trong lòng Lý Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, những lời mới nói với Hạng Nguyên Hoán, lúc này nàng ta không nói được, cũng không muốn nói.
Nàng ta hiểu, chỉ cần nàng ta nói ra câu kia, Lưu Khải sẽ lập tức ngoảnh mặt bỏ đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Từ đó, nàng ta sẽ mất đi Lưu Khải.
Lưu Khải thật sự tốt với nàng ta, đối với nàng ta ngàn theo trăm thuận, bất kể lý do nàng ta đưa ra hoang đường cỡ nào, hắn cũng luôn đáp ứng.
Nếu...Hạng Nguyên Hoán cũng đối với nàng ta như vậy thì dù chết nàng ta cũng không hối hận.
Đáng tiếc, hắn không phải Hạng Nguyên Hoán.
Tình hình trước mắt bất lợi với nàng ta, nếu ngay cả Lưu Khải cũng rời khỏi nàng ta thì nàng ta không còn gì cả, trong khi Bạch Thiên Hoan vẫn sống ở đây.
Trải qua đấu tranh phức tạp, trong lòng nàng ta âm thầm đưa ra quyết định.
- Khải ca, xin lỗi, vừa rồi ta nói nhảm, tại ta tức vì cái chết thảm năm năm trước của tỷ tỷ nên mới mất đi lý trí, Khải ca ~~
Lý Thanh Nhã cúi đầu như mèo con tội nghiệp nắm lấy một góc tay áo Lưu Khải.
Bộ dạng đáng thương như thế khiến người khác nhìn sinh lòng thương tiếc.
Lưu San San đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Lý Thanh Nhã chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nàng không nhịn được lao ra, chỉ vào Lý Thanh Nhã nói với Lưu Khải:
- Khải ca, nữ nhân này đang gạt huynh, nàng ta không hề yêu huynh, nàng ta đang lừa gạt tình cảm của huynh, huynh không thể tin tưởng nàng ta!
Lý Thanh Nhã nhu nhược cúi đầu quỳ xuống trước Lưu San San.
Lưu San San bị dọa lùi về sau một bước.
- Cô tự nhiên quỳ với ta làm gì?
- Lưu tiểu thư, ta biết cô trách ta vì lúc nãy suýt làm cô bị thương, nhưng vừa rồi ta thật sự mất lý trí, cho nên...xin cô tha thứ cho hành vi lỗ mãng của ta vừa rồi!
Lý Thanh Nhã cúi đầu chân thành nói rõ từng chữ một.
Bản lĩnh đóng kịch của nàng ta đã đến mức xuất thần nhập hóa.
- Cô cho rằng cô quỳ xin lỗi ta là được? Vừa nãy ta còn cảm thấy cô rất đáng thương nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy cô thật đáng ghét, cô...
- Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta vốn định nửa tháng sau cùng Khải ca thành thân, nhưng vì mất đi lý trí mà làm chuyện có lỗi với Khải ca, đều là lỗi của ta!
Lý Thanh Nhã cúi đầu tự trách, sau đó đưa tay tát mạnh lên mặt mình, âm thanh rất vang dội.
Đánh liên tục mấy cái tát, Lưu Khải vô cùng đau lòng, vội vã nắm lấy tay Lý Thanh Nhã, đôi mắt kích động nhìn nàng ta.
- Lời nàng vừa nói là thật ư?
Lưu Khải nắm được điểm quan trọng trong lời nàng ta, vẻ mặt vui sướng:
- Nàng vừa nói, nàng bằng lòng nửa tháng sau gả cho ta?
- Phải! Ta vốn định như vậy, nhưng, hiện tại...huynh còn muốn cưới ta không?
Lý Thanh Nhã cắn môi ngượng ngùng cúi đầu.
- Đường ca, huynh đừng tin cô ta, cô ta chỉ đang diễn kịch thôi, cô ta căn bản không hề muốn gả cho huynh, cô ta đang lừa huynh, chắc chắn là muốn giở trò gì đó!
Lưu San San vội vàng nhắc nhở Lưu Khải.
- Đủ rồi!
Lưu Khải tức giận quở trách Lưu San San, dịu dàng đỡ Lý Thanh Nhã đứng lên:
- San San, huynh nể muội là đường muội của huynh, nhưng huynh muốn thành thân với ai là chuyện của huynh, hơn nữa, Thanh Nhã là tẩu tẩu tương lai của muội, huynh mong muội sau này tôn trọng nàng ấy một chút.
- Cái gì?
Lưu San San không dám tin chỉ vào mũi mình, mắt mở lớn:
- Huynh vẫn muốn thành thân với cô ta? Đường ca, huynh điên rồi sao?
- Xem ra, thúc thúc quả thật không dạy dỗ được đường muội, chờ sau khi về gặp thúc thúc, huynh nhất định sẽ thưa lại với ông ấy, để ông ấy dạy dỗ muội một trận!
- Huynh!!!
Lưu San San tức giận chỉ vào mũi Lưu Khải, khí huyết dâng lên, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy:
- Huynh đúng là hết thuốc chữa rồi!
- Thúc thúc hôm qua còn bảo ta trông nom muội cho tốt.
Ngưu Quang đứng phía sau Lưu San San, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe được nhắc nhở nàng:
- Đường ca cô thích Lý Thanh Nhã, bây giờ dù cô nói gì, cậu ta cũng nghe không vào, giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đun!
Lửa giận của Lưu San San dịu đi mấy phần.
Không sai, hiện tại nếu nàng mắng Lý Thanh Nhã thì đường ca sẽ càng che chở nàng ta.
Nàng căm ghét trừng Lý Thanh Nhã, dùng ánh mắt khiêu khích nàng ta, giống như đang nói, hôm nay bổn cô nương không so đo với cô là giữ lại để sau này từ từ đối phó cô.
Lưu San San cắn răng kiềm chế cơn giận, hít thở sâu.
- Đường ca nếu đã quyết định thì muội không cản nữa, vừa nãy là đường muội nói sai, xin đường ca và đường tẩu tha thứ!
Nàng xin lỗi, mặt đầy thành ý.
Thần sắc Lưu Khải hòa hoãn lại một chút, Lưu San San đã xin lỗi rồi, hắn cũng không cần thiết gây thêm rắc rối.
- Chuyện bất ngờ thôi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà! Nửa tháng sau, biệt viện Lưu gia ở Sơn Thành sẽ mở rượu mừng, lúc đó đường muội và thúc thúc đều phải đến đấy.
- Rượu mừng của đường ca, muội đương nhiên sẽ tới.
Lưu San San nở nụ cười.
Mọi việc dường như đã hóa giải, nhưng bất kỳ ai cũng biết, đây chỉ là đổ thêm gáo nước vào nồi nước đang sôi mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ sôi trở lại.
- Nếu đã như vậy, ta ở đây chúc mừng ngươi!
Hạng Nguyên Hoán đứng bên cạnh nãy giờ chen vào một câu.
- Đa tạ!
Lưu Khải mặt không biểu cảm trả lời.
- Được rồi, nếu tất cả đã giải quyết, chúng ta nên giải tán thôi, Lưu công tử có muốn ở lại uống một chén rượu mừng của ta không?
Trên mặt Hạng Nguyên Hoán là nụ cười không đứng đắn thường ngày.
- Không cần, nửa tháng sau ta sẽ thành thân, sau khi về còn rất nhiều việc phải lo liệu, hôm nay đã quấy rầy thế tử gia, chúng tôi đi ngay bây giờ!
- Bạch Thiên, Hắc Ảnh, thay ta tiễn khách!
- Dạ!
Bạch Thiên và Hắc Ảnh đồng thanh nói.
Lý Thanh Nhã đi ngang qua người Hạng Nguyên Hoán, không hề nhìn hắn, trông có vẻ thật sự không để ý đến hắn.
Lưu San San từ đầu tới cuối luôn dán mắt vào khuôn mặt Lý Thanh Nhã.
Đợi Lý Thanh Nhã và Lưu Khải đi xa rồi, Lưu San San mới thay đổi sắc mặt, tức giận nói:
- Nhìn bộ dạng vểnh đuôi hồ ly của cô ta kìa, đường ca nhất định sẽ bị cô ta hại chết, đường ca sao lại thích cô ta chứ?
- Bởi vì đường ca cô yêu cô ta, vì yêu nên đường ca cô sẽ bao dung cô ta!
Hạng Nguyên Hoán bông đùa một câu.
- Giống như huynh yêu Bạch Thiên Hoan?
- Lưu tiểu thư hiện tại càng ngày càng khiến người ta thích đấy!
Lưu San San khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ghét bỏ:
- Huynh đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, nói tới là ta tức, ban đầu huynh rõ ràng hẹn hò với ta, không ngờ huynh chỉ là lợi dụng ta để thu hút sự chú ý của Bạch Thiên Hoan mà thôi, ta bây giờ rất bực huynh!
- Không biết Lưu tiểu thư muốn thế nào mới có thể nguôi giận?
- Bồi thường huynh cho ta?
Lưu San San nhướng mày đề nghị.
- Gia là hoa đã có chủ rồi!
- Huynh là hoa?
Lưu San San liếc nhìn hắn:
- Ban đầu còn cảm thấy huynh không tệ, bây giờ thì thấy huynh chỉ là kẻ dở hơi!
- Cô nhớ ra rồi?
- Việc này phải đa tạ Bạch Thiên Hoan, y thuật của ả đã chữa khỏi cho ta, để ta nhớ được chuyện trước kia, cũng như chuyện năm xưa huynh hứa với tỷ tỷ ta.
Lý Thanh Nhã cười tự giễu:
- Đáng tiếc, nếu hôm nay tỷ tỷ nhìn thấy huynh cưới một nữ nhân khác, nhất định sẽ chết không nhắm mắt!
- Cô nhớ được bao nhiêu?
- Toàn bộ, ta nhớ được toàn bộ! Nếu để Bạch Thiên Hoan biết chuyện trước kia giữa huynh và tỷ tỷ ta, biết từng có một nữ nhân vì huynh mà chết, huynh cảm thấy ả sẽ vẫn ở bên huynh sao?
- Bây giờ ta đã thành thân, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, vả lại ta và tỷ tỷ cô cũng không phải là...
- Nếu không phải ban đầu huynh luôn miệng nói muốn cưới tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ vì huynh mà mất mạng sao? Bây giờ huynh cưới nữ nhân khác, huynh không có lỗi với tỷ tỷ sao?
Lý Thanh Nhã cắn chặt răng, từng chữ đầy căm hận:
- Chỉ cần huynh giết Bạch Thiên Hoan, chuyện trước kia xem như xóa bỏ.
- Xem ra cô thật sự điên rồi!
Hạng Nguyên Hoán lắc đầu:
- Thanh Nhã, ta cùng Hoan muội muội ở bên nhau, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi, yêu cầu của cô, ta không đồng ý, nếu cô muốn giết Hoan muội muội, người trước tiên mà cô giết chắc chắn là ta!
Lý Thanh Nhã thất vọng nhìn hắn.
- Huynh thà chết cũng muốn bảo vệ nữ nhân kia!
- Nàng ấy không phải nữ nhân kia, nàng ấy là thê tử của ta!
- Thê tử của huynh?
Lý Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, tuyệt vọng gào thét với hắn:
- Nhưng, tại sao huynh năm đó nói sẽ chiếu cố ta cả đời, bây giờ lại muốn đẩy ta ra, nếu ả là thê tử của huynh, vậy ta làm sao đây?
Hồ đồ ngu xuẩn!
- Ta đã sai người báo cho Lưu Khải, không lâu sau hắn sẽ tới, hắn đối xử với cô là thật lòng!
- Huynh không cần ta, lại đẩy ta cho người khác, ta không yêu huynh ấy, ta không muốn ở bên huynh ấy, ta chỉ cần huynh, ta chỉ cần huynh!
Lý Thanh Nhã nắm chặt ống tay áo Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn:
- Nguyên Hoán ca ca, ta không hại Bạch Thiên Hoan nữa, huynh nạp ta làm thiếp có được không, chỉ cần có thể ở bên huynh, cho dù cả đời làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng!
Lưu Khải đến ngoài cửa đúng lúc nghe được những lời này của Lý Thanh Nhã.
Lời vừa dứt, ánh mắt Lý Thanh Nhã cũng nhìn thấy Lưu Khải, ánh mắt Lưu Khải nhìn chằm chằm nàng ta, từng bước từng bước một lại gần nàng ta.
Nàng ta thấy sắc mặt Lưu Khải u ám thì trong lòng bỗng dưng căng thẳng, trái tim đập thình thịch lùi về sau.
- Huynh...huynh muốn làm gì?
Lý Thanh Nhã khẩn trương lắp bắp.
- Lời nàng vừa nói là thật ư?
Giọng điệu bình tĩnh không hề có tí độ ấm nào.
- Ta vừa nói gì?
Đôi mắt Lý Thanh Nhã chớp chớp, không dám đối mắt với Lưu Khải, khẩn trương nhìn xung quanh.
Thấy Lưu Khải cách mình ngày càng gần, Lý Thanh Nhã từng bước lùi về sau, cuối cùng, lưng nàng ta chạm vào vách tường, không còn đường lui.
- Nàng vừa nói gì, lặp lại một lần!
Vẫn là giọng điệu bình tĩnh, hơi cao hơn vừa rồi một chút.
Trước mặt Lưu Khải, trong lòng Lý Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, những lời mới nói với Hạng Nguyên Hoán, lúc này nàng ta không nói được, cũng không muốn nói.
Nàng ta hiểu, chỉ cần nàng ta nói ra câu kia, Lưu Khải sẽ lập tức ngoảnh mặt bỏ đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Từ đó, nàng ta sẽ mất đi Lưu Khải.
Lưu Khải thật sự tốt với nàng ta, đối với nàng ta ngàn theo trăm thuận, bất kể lý do nàng ta đưa ra hoang đường cỡ nào, hắn cũng luôn đáp ứng.
Nếu...Hạng Nguyên Hoán cũng đối với nàng ta như vậy thì dù chết nàng ta cũng không hối hận.
Đáng tiếc, hắn không phải Hạng Nguyên Hoán.
Tình hình trước mắt bất lợi với nàng ta, nếu ngay cả Lưu Khải cũng rời khỏi nàng ta thì nàng ta không còn gì cả, trong khi Bạch Thiên Hoan vẫn sống ở đây.
Trải qua đấu tranh phức tạp, trong lòng nàng ta âm thầm đưa ra quyết định.
- Khải ca, xin lỗi, vừa rồi ta nói nhảm, tại ta tức vì cái chết thảm năm năm trước của tỷ tỷ nên mới mất đi lý trí, Khải ca ~~
Lý Thanh Nhã cúi đầu như mèo con tội nghiệp nắm lấy một góc tay áo Lưu Khải.
Bộ dạng đáng thương như thế khiến người khác nhìn sinh lòng thương tiếc.
Lưu San San đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Lý Thanh Nhã chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nàng không nhịn được lao ra, chỉ vào Lý Thanh Nhã nói với Lưu Khải:
- Khải ca, nữ nhân này đang gạt huynh, nàng ta không hề yêu huynh, nàng ta đang lừa gạt tình cảm của huynh, huynh không thể tin tưởng nàng ta!
Lý Thanh Nhã nhu nhược cúi đầu quỳ xuống trước Lưu San San.
Lưu San San bị dọa lùi về sau một bước.
- Cô tự nhiên quỳ với ta làm gì?
- Lưu tiểu thư, ta biết cô trách ta vì lúc nãy suýt làm cô bị thương, nhưng vừa rồi ta thật sự mất lý trí, cho nên...xin cô tha thứ cho hành vi lỗ mãng của ta vừa rồi!
Lý Thanh Nhã cúi đầu chân thành nói rõ từng chữ một.
Bản lĩnh đóng kịch của nàng ta đã đến mức xuất thần nhập hóa.
- Cô cho rằng cô quỳ xin lỗi ta là được? Vừa nãy ta còn cảm thấy cô rất đáng thương nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy cô thật đáng ghét, cô...
- Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta vốn định nửa tháng sau cùng Khải ca thành thân, nhưng vì mất đi lý trí mà làm chuyện có lỗi với Khải ca, đều là lỗi của ta!
Lý Thanh Nhã cúi đầu tự trách, sau đó đưa tay tát mạnh lên mặt mình, âm thanh rất vang dội.
Đánh liên tục mấy cái tát, Lưu Khải vô cùng đau lòng, vội vã nắm lấy tay Lý Thanh Nhã, đôi mắt kích động nhìn nàng ta.
- Lời nàng vừa nói là thật ư?
Lưu Khải nắm được điểm quan trọng trong lời nàng ta, vẻ mặt vui sướng:
- Nàng vừa nói, nàng bằng lòng nửa tháng sau gả cho ta?
- Phải! Ta vốn định như vậy, nhưng, hiện tại...huynh còn muốn cưới ta không?
Lý Thanh Nhã cắn môi ngượng ngùng cúi đầu.
- Đường ca, huynh đừng tin cô ta, cô ta chỉ đang diễn kịch thôi, cô ta căn bản không hề muốn gả cho huynh, cô ta đang lừa huynh, chắc chắn là muốn giở trò gì đó!
Lưu San San vội vàng nhắc nhở Lưu Khải.
- Đủ rồi!
Lưu Khải tức giận quở trách Lưu San San, dịu dàng đỡ Lý Thanh Nhã đứng lên:
- San San, huynh nể muội là đường muội của huynh, nhưng huynh muốn thành thân với ai là chuyện của huynh, hơn nữa, Thanh Nhã là tẩu tẩu tương lai của muội, huynh mong muội sau này tôn trọng nàng ấy một chút.
- Cái gì?
Lưu San San không dám tin chỉ vào mũi mình, mắt mở lớn:
- Huynh vẫn muốn thành thân với cô ta? Đường ca, huynh điên rồi sao?
- Xem ra, thúc thúc quả thật không dạy dỗ được đường muội, chờ sau khi về gặp thúc thúc, huynh nhất định sẽ thưa lại với ông ấy, để ông ấy dạy dỗ muội một trận!
- Huynh!!!
Lưu San San tức giận chỉ vào mũi Lưu Khải, khí huyết dâng lên, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy:
- Huynh đúng là hết thuốc chữa rồi!
- Thúc thúc hôm qua còn bảo ta trông nom muội cho tốt.
Ngưu Quang đứng phía sau Lưu San San, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe được nhắc nhở nàng:
- Đường ca cô thích Lý Thanh Nhã, bây giờ dù cô nói gì, cậu ta cũng nghe không vào, giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đun!
Lửa giận của Lưu San San dịu đi mấy phần.
Không sai, hiện tại nếu nàng mắng Lý Thanh Nhã thì đường ca sẽ càng che chở nàng ta.
Nàng căm ghét trừng Lý Thanh Nhã, dùng ánh mắt khiêu khích nàng ta, giống như đang nói, hôm nay bổn cô nương không so đo với cô là giữ lại để sau này từ từ đối phó cô.
Lưu San San cắn răng kiềm chế cơn giận, hít thở sâu.
- Đường ca nếu đã quyết định thì muội không cản nữa, vừa nãy là đường muội nói sai, xin đường ca và đường tẩu tha thứ!
Nàng xin lỗi, mặt đầy thành ý.
Thần sắc Lưu Khải hòa hoãn lại một chút, Lưu San San đã xin lỗi rồi, hắn cũng không cần thiết gây thêm rắc rối.
- Chuyện bất ngờ thôi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà! Nửa tháng sau, biệt viện Lưu gia ở Sơn Thành sẽ mở rượu mừng, lúc đó đường muội và thúc thúc đều phải đến đấy.
- Rượu mừng của đường ca, muội đương nhiên sẽ tới.
Lưu San San nở nụ cười.
Mọi việc dường như đã hóa giải, nhưng bất kỳ ai cũng biết, đây chỉ là đổ thêm gáo nước vào nồi nước đang sôi mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ sôi trở lại.
- Nếu đã như vậy, ta ở đây chúc mừng ngươi!
Hạng Nguyên Hoán đứng bên cạnh nãy giờ chen vào một câu.
- Đa tạ!
Lưu Khải mặt không biểu cảm trả lời.
- Được rồi, nếu tất cả đã giải quyết, chúng ta nên giải tán thôi, Lưu công tử có muốn ở lại uống một chén rượu mừng của ta không?
Trên mặt Hạng Nguyên Hoán là nụ cười không đứng đắn thường ngày.
- Không cần, nửa tháng sau ta sẽ thành thân, sau khi về còn rất nhiều việc phải lo liệu, hôm nay đã quấy rầy thế tử gia, chúng tôi đi ngay bây giờ!
- Bạch Thiên, Hắc Ảnh, thay ta tiễn khách!
- Dạ!
Bạch Thiên và Hắc Ảnh đồng thanh nói.
Lý Thanh Nhã đi ngang qua người Hạng Nguyên Hoán, không hề nhìn hắn, trông có vẻ thật sự không để ý đến hắn.
Lưu San San từ đầu tới cuối luôn dán mắt vào khuôn mặt Lý Thanh Nhã.
Đợi Lý Thanh Nhã và Lưu Khải đi xa rồi, Lưu San San mới thay đổi sắc mặt, tức giận nói:
- Nhìn bộ dạng vểnh đuôi hồ ly của cô ta kìa, đường ca nhất định sẽ bị cô ta hại chết, đường ca sao lại thích cô ta chứ?
- Bởi vì đường ca cô yêu cô ta, vì yêu nên đường ca cô sẽ bao dung cô ta!
Hạng Nguyên Hoán bông đùa một câu.
- Giống như huynh yêu Bạch Thiên Hoan?
- Lưu tiểu thư hiện tại càng ngày càng khiến người ta thích đấy!
Lưu San San khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ghét bỏ:
- Huynh đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, nói tới là ta tức, ban đầu huynh rõ ràng hẹn hò với ta, không ngờ huynh chỉ là lợi dụng ta để thu hút sự chú ý của Bạch Thiên Hoan mà thôi, ta bây giờ rất bực huynh!
- Không biết Lưu tiểu thư muốn thế nào mới có thể nguôi giận?
- Bồi thường huynh cho ta?
Lưu San San nhướng mày đề nghị.
- Gia là hoa đã có chủ rồi!
- Huynh là hoa?
Lưu San San liếc nhìn hắn:
- Ban đầu còn cảm thấy huynh không tệ, bây giờ thì thấy huynh chỉ là kẻ dở hơi!
/127
|