Hiệu quả của thuốc Hắc Liên Hoa cuối cùng cũng đạt đến giai đoạn thứ hai.
Hiệu quả của thuốc ở giai đoạn thứ nhất chủ yếu là do tác dụng dịch nhầy của cóc đen, làm tê liệt dây thần kinh, khiến cho cơ thể không kiểm soát được.
Giai đoạn thứ hai sẽ mất đi cảm giác tê liệt, dần dần bị thay thế bởi cảm giác ngứa ngáy do độc tố của ong bắp cày mang lại, đợi đến khi cảm giác ngứa ngáy qua đi, sẽ bị cơn ngứa ngáy dữ dội kỳ lạ của loài kiến thợ săn tra tấn thân thể.
Không bao lâu, công chúa Mục Dã cũng bắt đầu gãi.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ đó không ngừng dâng lên, đau đớn không chịu nổi.
“Thuốc giải, đưa thuốc giải cho ta.” Công chúa Mục Dã mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, loại việc lăn lộn trên mặt đất nàng ta không làm được, nàng ta dùng lực nằm lấy da thịt, nhưng làm sao đây, chỉ có hai tay, căn bản không đủ dùng.
“Thuốc giải? Lúc nãy khi ta dịu dàng đưa thuốc giải cho ngươi, dáng vẻ của người có vẻ như là rất không thèm để ý.” Tần Lam Nguyệt lấy ra một bình sứ: “Lục Bảo và Cái đuôi nhỏ đã chết rồi, các ngươi cũng chôn theo cùng đi.
“Ở thủy lao.
Công chúa Mục Dã đã sắp phát điên rồi: “Bọn chúng chưa chết, bọn chúng đang ở trong thủy lao, đưa thuốc giải cho ta nhanh lên.
“Thủy lao?” Tần Lam Nguyệt sửng sốt
Thất vương phủ làm gì có thủy lao nào? “Chính là cái ao ở sau viện Hương Thảo Các.” Công chúa Mục Dã nói: “Ta sai người đào một cái hố, bọn chúng ở trong đó, lúc nãy vẫn chưa chết, bây giờ đã chết hay chưa thì ta cũng không biết.
A, thuốc giải, mau đưa thuốc giải cho ta.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt biến đổi lớn.
Cách Hương Thảo Các một đoạn có một cái ao? Lục Bảo và Xích Tiễn bị nhốt ở một nơi như thế?
Trời lạnh như vậy, các nàng ngâm mình trong nước lạnh cả một thời gian dài, cho dù không chết thì cũng vô cùng khổ sở.
Một chiêu này, đại loại là Tô Điểm Tình báo thù chuyện bị hắt nước lạnh lên người, đòi lại công bằng trên người Lục Bảo và Xích Tiến.
Tần Lam Nguyệt không màng gì nữa, vội vàng chạy đến chỗ đó.
“Thuốc giải, đưa thuốc giải cho ta.
Công chúa Mục Dã không ngừng gãi lên mặt: “Ngươi không thể nói không giữ lời, mau đưa thuốc giải cho ta.”
Tần Lam Nguyệt lấy ra một bình sứ từ trong tay áo, ném mạnh ra xa: “Thuốc giải chỉ có một viên.
Ba người các người ai cướp được thì là của người đó.”
Ba người bị tra tấn ngứa ngáy đến phát điên đã không còn quan tâm gì nữa, điên cuồng tranh giành thuốc giải.
Tần Lam Nguyệt không muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của bọn họ, thở ra một hơi thật sâu: “Lục Bảo, Xích Tiến, ngàn vạn lần các ngươi đừng xảy ra chuyện”
Nàng chuyển đến phía sau Hương Thảo Các, đi lên một lúc mới đến cái ao nhỏ.
Trong ao đã đóng băng, công chúa Mục Dã sai người đào một cái hố lớn ở bên cạnh, đập vỡ băng bên trong ao, dẫn nước vào.
Lúc này, nước ở trong ao đã đổ đầy cái hố lớn, chỉ miễn cưỡng lộ ra hai cái đầu ở bên ngoài, không phân biệt rõ ra ai với ai.
“Lục Bảo, Cái đuôi nhỏ.” Tần Lam Nguyệt vội vàng chạy qua.
Nàng gọi tên của các nàng, nhưng không có hồi đáp.
Nàng nắm lấy một người ở gần nhất, cố gắng kéo các nàng lên.
Nhưng, các nàng vô cùng nặng, với sức lực của nàng thì căn bản không thể kéo được các nàng.
“Kiên trì lên, kiên trì lên, ta sẽ lập tức đưa các người ra ngoài.
Giọng của Tần Lam Nguyệt mang theo sự lo lắng và run rẩy, nàng liều mạng kéo các nàng ra ngoài.
Nhưng, các nàng giống như bị trói lại bởi một thứ gì đó, dùng toàn bộ sức lực cũng không có cách nào kéo lên được.
Nước vẫn không ngừng chảy vào bên trong, không thể chặn lại, người cũng không kéo ra được.
Tần Lam Nguyệt có chút sốt ruột.
Nước trong hố vẫn chưa đóng băng, xem ra Lục Bảo và Xích Tiễn bị nhốt ở đây cũng chưa lâu.
Căn cứ vào tốc độ của dòng chảy miễn cưỡng có thể tính ra, thời gian các nàng bị đuối nước cũng không dài, xác suất lớn có thể cứu được.
Hiện tại phải tranh thủ thời gian từng giây từng phút.
“Đỗ Khử, rốt cuộc người định lạnh lùng đứng nhìn đến bao giờ?” Tần Lam Nguyệt gần như sụp đổ: “Chẳng lẽ phải thấy các nàng chết thì người mới vui?”
/340
|