“Ngươi đang nghĩ gì?” Đông Phương Lý hỏi.
Tần Lam Nguyệt không thèm nhìn hắn, nhích lên phía trên chỗ dựa lưng.
Đông Phương Lý nhìn thấy sắc mặt của nàng có gì đó không đúng, ánh mắt chợt lóe lên, nhỏ giọng nói: “Nàng không phải là nàng ấy”
Tần Lam Nguyệt không nghe rõ.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đông
Phương Lý, nàng cũng không muốn hỏi lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa đi xuyên qua màn tuyết dày đặc, sau khi đi qua cung điện trang nghiêm và nguy nga thì khung cảnh xung quanh càng ngày càng hẻo lánh.
Con đường gồ ghề làm cho cỗ xe ngựa chao đảo.
“Vương gia, Vương phi” Giọng nói của phu xe vang lên: “Con đường phía trước rất khó đi, hai vị ngồi cho vững.
Tần Lam Nguyệt rướn người nhìn ra bên ngoài.
Trận tuyết dày mấy ngày trước còn chưa tan hết, lại phủ lên một lớp tuyết của trận tuyết lớn ngày hôm qua, nàng nhìn thấy xung quanh chỉ là một màu trắng xóa.
Con đường bị tuyết dày bao phủ, làm cho cỗ xe ngựa di chuyển rất khó khăn.
Ngõ đi vào cũng quá nhỏ, một cỗ ngựa cỡ trung phải miễn cưỡng lắm mới có thể chạy qua được.
“Dừng xe ngựa ở bên ngoài là được.
Đông Phương Lý nói: “Đi bộ vài bước là đến nơi thôi.
Tần Lam Nguyệt buộc lại áo choàng, nhảy xuống xe ngựa.
Mặt đường không được bằng phẳng, nàng dẫm phải một cái hố nhỏ, bị trượt chân, cả người nghiêng ngả về phía sau.
Một bàn tay kéo nàng lại.
Khi Tần Lam Nguyệt đỡ hoảng hồn, cánh tay kia lại dùng sức kéo nàng vào lòng mình.
Mũi bị đập vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, khiến nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Vương phi nôn nóng muốn ôm ấp yêu thương đến vậy sao?” Đông Phương Lý nở nụ cười gian xảo giống như hồ ly: “Giữa ban ngày ban mặt, có phải là quá sốt ruột rồi không?”
Tần Lam Nguyệt che lại cái mũi đang ửng đỏ, nhìn chằm chằm nụ cười của Đông Phương Lý giữa trời tuyết: “Ngươi muốn đỡ thì cứ đỡ thôi, cứ phải trêu chọc ta như vậy mới được sao?”
Đông Phương Lý cúi đầu, lấy khăn tay cho nàng: “Tay chân vụng về”
“Ngươi không ở trên xe dưỡng thương cho tốt đi, theo ta xuống đây làm gì? Ta tự mình đi được rồi.
” Tần Lam Nguyệt đẩy hắn ra, tự mình đi về phía trước.
“Vết thương đó, không đáng ngại.
”
“Ngươi đã bị đánh ba mươi đại bản, ít nhất cũng ba ngày không được xuống giường “Vết thương ngoài da thôi, Bổn vương có thể chịu được.
Đông Phương Lý tiến về phía trước một bước.
“Khi nãy ngươi là đang giả vờ?” Hai bên thái dương của Tần Lam Nguyệt hơi co giật, ban nãy giả vờ hấp hối, còn kéo nàng làm đệm thịt cho hắn.
“Còn ở trong hoàng cung thì phải giả vờ một chút, nếu không thì mặt mũi của phụ hoàng biết để ở đâu?” Đông Phương Lý nói: “Ta đúng thật là bị thương, không ngồi được, nhưng không phải là không đi được.
”
“Những người ở trong Hành cung này không biết mặt ngươi, để cho ngươi đi một mình, e là họ sẽ tưởng ngươi là thích khách mà bắt lại, đi thôi.
”
Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý bước đi chầm chậm, dáng đi rất kỳ lạ, rõ ràng là bị thương.
Dù sao thì cũng là ba mươi đại bản.
Cho dù là bọn thị vệ có nương tay, nhưng cũng không thể không bị gì.
Đông Phương Lý nóng lòng muốn đến gặp Lão Cửu.
Tần Lam Nguyệt bước đến đỡ hắn: “Người bị thương thì đừng cậy mạnh, ngươi nghĩ bản thân mình được làm bằng sắt sao?”
Đông Phương Lý cười khẽ.
Càng đi vào trong, ngõ càng nhỏ, đường càng khó đi.
Vách tường thì loang lổ từng mảng, những tàn tích còn sót lại bị bao trùm bởi lớp tuyết khiến cho khung cảnh càng thêm thê lương.
Cả một nơi rộng lớn như thế vậy mà không có một bóng người.
Đi được một lúc lâu mới nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, trên cửa có treo một cái bảng hiệu, trên tấm bảng hiệu loang lổ có thể nhìn thấy được ba chữ cung Thanh Thủy.
“Chính là nơi này” Đông Phương Lý gõ cửa.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Ngay khi Tân Lam Nguyệt không đợi được nữa, giơ chân muốn đạp cửa thì cánh cửa lại kẽo kẹt mở ra.
Một tên thái giám đang say rượu ló đầu ra.
“Ai vậy? Đến đây làm gì?” Mắt y lờ đờ, mơ màng nhìn hai người: “Các người có biết đây là đâu không?”
/340
|