Từ khi bọn họ tiến cung tạ tội, Đỗ Khứ luôn thấp thỏm không yên, đứng quanh quẩn trước cửa chờ đợi.
Cuối cùng cũng đợi được đến khi xe ngựa của bọn họ quay về, hắn vội vàng đến gần.
“Thưa Vương gia, Vương phi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Hai người quay về rồi.
”
“Lục Tu mãi vẫn chưa về, hai người cũng chưa về, thuộc hạ đã nhờ rất nhiều người thám thính thử nhưng vẫn không hỏi được thông tin nào hữu dụng nên lo lắng chết đi được”
Hắn cầm cái ghế đặt trước đầu cỗ xe ngựa.
“Hai người đã đói chưa? Thuộc hạ phân phó người chuẩn bị đồ ăn”
Hắn vừa nói vừa vén rèm lên.
Dưới góc nhìn của hắn khi vén rèm lên, người mà hắn nhìn thấy đầu tiên chính là nhũ mẫu đang ngồi xiêu vẹo ở trên xe.
Đỗ Khứ ngẩn người ra, vô thức buông thống rèm xuống rồi quan sát cẩn thận cỗ xe ngựa và phu xe, đây chắc chắn là cỗ xe ngựa của Thất vương phủ.
Hắn lấy tay dụi mắt, lại vén rèm xe lên một lần nữa.
Trước mắt vẫn là nữ nhân có gương mặt trắng bệch, đầu tóc rối bù, có thể nhìn ra được là bà ta đã chết rồi.
Hắn vô thức lùi về phía sau, giọng nói run rẩy.
“Vương, vương gia, sao trong xe ngựa lại có người chết?”
“Chắc không phải là Vương phi đó chứ.
Hắn lập tức tưởng tượng đến hình ảnh Tần Lam Nguyệt đã chọc giận Hoàng thượng nên bị đánh chết, vì vậy hắn quỳ xuống, nước mắt trào ra mà khóc nức nở: “Vương phi, người chết thảm quá.
”
Tần Lam Nguyệt nghe thấy mình bị chết thì khóe môi khẽ co giật.
“Đỗ Khứ.
” Nàng quát mắng: “Ta đang ở bên cạnh Vương gia, ngươi làm như không thấy thì thôi đi, lại còn kêu trời kêu đất, ngươi chỉ mong ta chết đi phải không?” Sau khi nghe giọng nói của Tần Lam Nguyệt, Đỗ Khứ trợn tròn mắt nhìn về xác chết nữ tử mặt mũi trắng bệch đó.
Trong đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ: “Nương, nương nương nhập xác.
“Nhập xác cái đầu ngươi đấy” Tần Lam Nguyệt vén tất cả rèm lên: “Đỗ Khứ, ngươi không chỉ không có não mà mắt cũng mù sao? Ngươi không nhìn thấy ta ngồi trong xe ngựa sao?”
Ánh mắt của Đỗ Khứ hết nhìn sang nhũ mẫu rồi lại nhìn sang Tần Lam Nguyệt mấy lần.
Nhìn từ góc độ của hắn thì chỉ có thể nhìn thấy nhũ mẫu, Vương phi ngồi ở tận trong cùng bên khác, vì ánh sáng rất tối nên hắn cũng nhìn nhầm.
“Hoá ra nương nương vẫn còn sống.
” Sau khi chắc chắn Tần Lam Nguyệt vẫn còn sống, hắn thở phào nhẹ nhóm: “Thuộc hạ không ngờ trong xe ngựa của Vương gia sẽ xuất hiện người nũ nhân khác.
Lại còn là người chết.
“Người bên trong xe ngựa này là ai? Bà ta nhìn hơi giống Vương phi một chút, nên hại thuộc hạ tưởng Vương phi xảy ra chuyện.
”
“Câm miệng” Đông Phương Lý quát lên: “Bảo người chuẩn bị quan tài dày.
Hắn cẩn thận bế Đông Phương Cửu xuống: “An táng long trọng cho bà ta”
Đỗ Khứ nhìn hài tử trong lòng Đông Phương Lý, trợn tròn mắt: “Tên ăn mày này là?”
Đông Phương Lý nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo.
Đỗ Khứ tự biết mình lỡ lời nên vội vàng nói: “Thưa Vương gia, tay của ngài không tiện nên giao cho thuộc hạ đỡ.
”
Đông Phương Lý do dự một chút rồi vẫn đưa Đông Phương Cửu cho hắn.
“Đỗ Khứ, đưa hài tử này vào trong phòng của ta.
” Tần Lam Nguyệt nói.
“Phòng U Lan Các của ngươi tàn tạ, chỗ ở nhỏ như vậy thì chăm sóc như thế nào?” Đông Phương Lý nhíu mày: “Thân phận của Cửu đệ rất đặc biệt, nên đưa vào cung Minh Ngọc sẽ an toàn hơn.
”
“Đỗ Khứ, gọi Đỗ Trọng đến đây”
“Ca ca của thuộc hạ?” Đỗ Khứ nghe thấy hai chữ “Đỗ Trọng” này thì vô thức run rẩy, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh: “Vương gia, sao đột nhiên lại gọi ca ca của thuộc hạ đến?”
“Thuộc hạ đã làm sai chỗ nào sao? Cầu xin ngài đừng nói với ca ca của thuộc hạ, thuộc hạ sẽ bị huynh ấy đánh chết mất.
Sau này thuộc hạ tuyệt đối không dám nhận nhận Vương phi nương nương nữa”
Đông Phương Lý cảm thấy bực bội trước sự ồn ào của hắn: “Bổn vương có chuyện muốn nhờ Đỗ Trọng làm, người đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thật sao?” Đổ Khứ không tin.
“Ngươi mà lải nhải lần nữa thì bổn vương sẽ nói tất cả những chuyện ngu xuẩn ngươi đã làm cho ca ca của người nghe.
Ngươi thấy thế nào?” Đông Phương Lý nhìn hắn với âm khí dày đặc.
Đỗ Khứ rùng mình: “Đừng mà, thưa Vương gia, thuộc hạ sẽ im miệng.
/340
|