Đông Phương Lý dùng tay xoa lên những hoa văn chạm khắc trên chiếc tách bạch ngọc, đôi mắt híp lại lóe lên một tia ranh mãnh.
“Bôi thuốc cho bổn vương.
Tần Lam Nguyệt vẫn như cũ không quan tâm tới hắn.
Đông Phương Lý nhìn thấy sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Lão Cửu, liền hừ lạnh, làm ra bộ dạng trượt tay, tách trà rơi xuống đất, vỡ tan tành ra đất.
Tần Lam Nguyệt bị dọa giật mình, “Suỵt, ngươi cẩn thận một chút.”
Nàng quay đầu lại nhìn thấy thân hình cao lớn của Đông Phương Lý đang nghiêng nghiêng ngả ngả, lông mày cau lại, bộ dạng giống như là cực kỳ đau đớn, vội vàng đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Đông Phương Lý đỡ lấy ghế dựa: “Bổn vương không sao.”
“Nhìn bộ dạng này của ngươi không giống như là không có việc gì” Tần Lam Nguyện đỡ hắn, đẩy cửa phòng.
“Ngươi cũng lơ là quá, vết thương ở chân của người vẫn chưa lành, lại bị đánh thêm ba mươi đại bản, lại còn di chuyển nhiều đến thế, chắc hẳn là khó chịu lắm”
“Ngươi cần phải nghỉ ngơi.
Nàng nhìn vết máu tươi nhỏ rỉ ra từ y phục của hắn, tay run lên dữ dội: “Cần phải cầm máu.
“Ta sẽ đi gọi Đỗ Khứ”
Đông Phương Lý nhìn thấy nàng đang muốn rời đi, hắn lạnh lùng nói: “Đỗ Khứ không có trong phủ.
“Vậy ta sẽ tìm thị vệ đến bôi thuốc cho ngươi.”
“Bổn vương không chết được đâu, không cần Vương phi phải bận tâm”
Tần Lam Nguyệt vẫn còn nghĩ hắn bởi vì chuyện của Lão Thập mà giận dỗi, nàng kiên nhẫn giải thích: “Ngươi đừng có giận dỗi, ta cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không phải là lột sạch để so sánh, chỉ là so sánh tay chân, vân tay, tóc và những điểm khác mà thôi.”
“Bổn vương không có tay chân? Không có vân tay? Không có tóc?” Đông Phương Lý nhắm mắt, giọng điệu tức giận nói.
“Ngươi không phải là cực kì ghét nữ nhân đến gần sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Không dưới một người nói qua với ta, chỉ cần nữ nhân chạm vào góc quần áo của ngươi, ngươi đều sẽ cảm thấy ghê tởm chán ghét”
“Ngươi đụng đến bổn vương bao nhiêu lần rồi? Nếu bổn vương tính toán, ngươi chết một trăm lần cũng không đủ.” Đông Phương Lý quay đầu đi: “Bôi thuốc đi.”
“Cái gì?”
“Bôi thuốc cho bổn vương, ngươi nghe không hiểu?”
Tần Lam Nguyệt rối rắm một hồi lâu.
Đây là một con hồ ly nội tâm đen tối, ở một số khía cạnh khác thì giống hệt một tiểu hài.
Nàng đã cởi áo ngoài của hắn ra.
Khi ngón tay đụng chạm đến da thịt của hắn, Đông Phương Lý vùi đầu vào gối, che đi khuôn mặt ửng đỏ.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy chỗ hắn bị đánh.
Thịt và máu lẫn lộn, không có chỗ nào lành lặn.
Sau khi nhìn thấy máu tươi, cơ thể nàng ngăn không được run rẩy lên.
“Ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao ngươi có thể giống như một người không có sao được?” Nàng hỏi.
“Nhìn bề ngoài có vẻ đáng sợ mà thôi” Đông Phương Lý nắm lấy đệm chăn: “Đau thì có đau, nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da.
Tần Lam Nguyệt không dám nhìn thẳng, quay đầu sang một bên, dùng ngón tay ấn xuống.
Đông Phương Lý đau đến kêu lên một tiếng.
Nàng kiểm tra xương cốt, xác nhận không có tổn thương gì.
Vết thương ngoài da đang chảy máu, cần phải khử trùng và xoa thuốc.
“Sẽ đau một chút đó, ngươi ráng chịu đựng” Tần Lam Nguyệt từ trong ống tay áo tìm ra dung dịch oxy già, dùng bông chuyên dụng lau vết thương.
Sau khi dung dịch oxy già tiếp xúc với vết thương, sẽ phát ra âm thanh xèo xèo, tương tự như phản ứng chua.
Ngón tay của Đông Phương Lý nắm chặt chăn bông, giữa trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Hôm nay tốt hơn hết người nên nằm sấp xuống nghỉ ngơi, đừng chạm vào vết thương, cho dù chỉ bị bong một lớp da, cũng không thể sơ suất được.
Tần Lam Nguyệt rắc một ít Vân Nam bạch dược: “Vị trí này đặc biệt, không thể băng bó, cẩn thận để không bị nhiễm trùng”
“Nghe rõ chưa?”
Đông Phương Lý không nói gì.
Tần Lam nguyệt cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn vùi sâu đầu vào gối, khuôn mặt tuấn tú vì xấu hổ mà đỏ bừng.
“Xấu hổ sao?” Nàng trêu chọc.
“Cút”
Tần Lam nguyệt hơi nhướng mày nhìn tên kiêu ngạo đang ngượng ngùng.
Nàng, đột nhiên muốn trêu chọc hắn.
/340
|