Lúc này Tần Lam Nguyệt mới nhìn rõ hai cái tát mạnh mẽ in trên mặt Lục Bảo.
“Là nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân đánh sao?” Lục Bảo gật đầu, khịt mũi nói: “Nương nương, nô tỳ không sao”
“Có chuyện gì.
” Tần Lam Nguyệt thầm hối hận.
Nàng nghĩ rằng giả heo ăn thịt hổ làm cho Nhị phu nhân thiệt hại nặng, lại không chú ý đến chuyện Lục Bảo bị ức hiếp.
“Lục Bảo.
” Hai tay nàng nắm lấy vai của Lục Bảo: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi rất lương thiện, nhưng lương thiện không phải là nhát gan, không phải là để cho người ức hiếp, ngươi nhất định phải có chút sắc sảo.
”
“Mấy ngày nữa ngươi với ta trở về Tần gia.
Nếu các nàng biết sai, ngươi muốn tha thứ thì tha thứ, ta cũng không ngăn cản ngươi.
Nếu như các nàng không hề biết sai thì ngươi cũng đừng khách khí.
”
“Nương nương, nỗ tỳ thực sự không sao, người đừng lo lắng cho nô tỳ” Giọng nói của Lục Bảo nhẹ nhàng.
Tần Lam Nguyệt hận sắt không thành thép, Lục Bảo này cũng quá nhát gan.
“Ngươi không sai, tại sao lại để cho các nàng đánh ngươi? Vô cớ đánh người hoặc là bị đánh, hoặc là nhận sai xin lỗi.
Nghe hiểu chưa?” Lục Bảo nặng nề gật đầu: “Nhị phu nhân không gây khó dễ cho nương nương chứ?”
“Trong lòng bà ta cảm thấy vui vẻ, cũng không gây khó dễ cho ta” Ánh mắt Tần Lam Nguyệt lạnh lùng.
Nhị phu nhân đến thử nàng và quan sát nàng.
Sau đó nhìn thấy nàng lấy bảo bối ra rồi mới buông lỏng cảnh giác.
Nhị phu nhân đến đây để hỏi xem chuyện của Mục Dã có phải là giả không, thay Tần Tuyết Nguyệt tìm hiểu xem chuyện đó là thật hay giả.
“Ngươi trở về trước đi” Tần Tuyết Nguyệt vỗ vai Lục Bảo: “Ta trở về cung Minh Ngọc”
Lúc nàng nhanh chóng quay trở lại cung Minh Ngọc, kìm nén một bụng bực tức, uống ba tách trà mới làm dịu cơn tức.
“Nương nương, người là mấy bà già đó làm cho tức giận sao?” Đỗ Khứ nhìn vẻ mặt của nàng rồi tiến lại gần “Nếu không thì thuộc hạ phái người đi trộm cướp giữa đường, doạ bà ta sợ chết khiếp”
“Ngươi có thể dừng lại rồi” Tần Lam Nguyệt bực mình: “Ngươi còn coi bản thân là lục lâm hảo hán à?”
Đỗ Khứ nghe thấy lịch sử đen ngày xưa của hắn thì lẩm bẩm: “Vương gia cũng thật là, ta sớm đã kim bồn tẩy thủ rồi”
“Đỗ Khứ, ngươi phải người theo dõi xem bà ta trở về Tần gia hay là đi phủ Tam vương” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút: “Xem bà ta có nói với Tần Tuyết Nguyệt về chuyện của bảo bối không.
Đông Phương Lý đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nửa mở mắt ra: “Tức giận cái gì?”
“Ta giận Lục Bảo” Tần Lam Nguyệt bước đến bên cạnh y thở dài: “Huynh đã từng thấy loại người bị đánh má lại đưa má trái ra để cho người ta đánh chưa?
Quá lương thiện chính là ngu ngốc.
”
“Ta cũng không dám đưa nàng ấy trở về Tần gia, cho dù cho nàng ấy cơ hội, nàng ấy cũng không hạ tay được, làm ta tức giận đến mức gan cũng đau.
”
“Đến lúc đó mang theo Bạch Mai đi.
” Đông Phương Lý nói: “Để Bạch Mai theo sát nàng, đảm bảo có thể phá bỏ Tần gia.
” Trán Tần Lam Nguyệt co rút hai cái.
Nàng gần như quên mất rằng Bạch Mai là người bướng bỉnh không chịu phục tùng, có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, là hắc sĩ kỳ với năng lực phá nhà vô cùng mạnh mẽ.
“Nói mới nhớ, Bạch Mai là người huynh phải tới hành hạ ta.
” Nàng nhéo Đông Phương Lý một cái: “Món nợ này chúng ta phải tính thử xem.
“Tính toán như thế nào?” Đông Phương Lý thuận tiện kéo nàng đến, chóp mũi chạm chóp mũi của nàng, khoảng cách giữa hai người chưa tới một ngón tay.
Đột nhiên Đỗ Khứ quay đầu lại: “Ta là một đứa trẻ ngoan trong sáng, không biết các người sinh tiểu Thế tử như thế nào”
Nghe được lời nói vô nghĩa của hắn, Đông Phương Lý nhíu mày: “Ngươi còn ở đây làm gì? Không nghe thấy phân phó của Vương phi sao? Phái Phi Ảnh cùng đi với người đi.
”
“Được.
” Sau khi Đỗ Khứ đóng cửa lại, hắn lại đẩy cửa vào một cách đáng khinh: “Thân thể Vương gia có bệnh, nên lượng sức mà làm”
“Cút đi!” Đông Phương Lý tiện tay ném chiếc bình hoa nhỏ qua.
/340
|