Từ đằng xa tuyết trên cây bỗng nhúc nhích, chợt có một bóng trắng lướt qua với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Bóng trắng này chính là Phi Ảnh do Đỗ Khứ đã phái đến để theo dõi Nhị phu nhân.
Lúc Phi Ảnh muốn báo cáo lại phủ Thất Vương thì hắn thấy thị vệ của phủ Tam vương đã bỏ một thi thể của nha hoàn đã chết vào trong bao tải rồi cưỡi ngựa đi ra ngoại ô.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo.
Thị vệ vòng qua ngoại ô mấy lần, cuối cùng thì đi vào một ngọn núi cằn cỗi đã bị xâm chiếm bởi những con sói hoang dã.
Tên thị vệ ném Hồng Tiêu vào trong tuyết, sau đó hắn nhìn kỹ xem xung quanh có người nào không rồi mới nhanh chóng rời đi.
Phi Ảnh thần không biết, quỷ không hay đi đến bên cạnh Hồng Tiêu, hắn nghe thấy hơi thở của nàng, hơn nữa lúc chạm vào động mạch của nàng ta, hắn bỗng có chút kinh ngạc.
Người đã tắt thở nhưng mạch ở cổ thì vẫn đập nhà nhẹ.
Cũng có nghĩa là người này vẫn còn chưa chết.
Phi Ảnh do dự một lúc thì quyết định sẽ đưa Hồng Tiêu theo mình.
Hắn giết một con sói rồi vẩy máu của nó ra xung quanh, sau đó hắn cởi áo khoác của Hồng Tiêu ra rồi ném nó sang một bên, như thể cái xác đã bị sói hoang ăn thịt rồi vậy.
phục đọng lại trong tuyết trắng, hắn lướt qua như một cơn gió trên vùng núi cằn cỗi đầy tuyết, không bao lâu sau thì hắn đã trở về cung Minh Ngọc.
Đỗ Khứ đang ngồi dưới cửa thùy hoa thì chợt giật mình khi thấy hắn mang theo một cô gái dính đầy máu trở về: “Phi Ảnh, ta bảo người đi theo Nhị phu nhân mà, vì sao ngươi lại chà đạp cô nương nhà người ta như vậy?”
Mặt Phi Ảnh đen lại: “Đỗ Khứ đại nhân đừng cười nữa, nàng ta vẫn có thể cứu được đấy.
Tuy thuộc hạ đã tự ý mang người về nhưng tình thế lúc ấy cấp bách nên xin sự phụ hãy để Lục Tu đến chẩn bệnh”
Hắn đặt Hồng Tiêu xuống rồi báo cáo lại một cách ngắn gọn những gì hắn đã nghe thấy trong phủ Tam
Vương.
Đỗ Khứ nghe vậy thì sững sờ: “Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Sau khi Phi Ảnh rời đi thì Đỗ Khử dự định sẽ tìm Lục Tu, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra Lục Tu vẫn còn chưa quay lại.
Vì vậy hắn vội vàng chạy tới trước cửa phòng Đông Phương Lý rồi ghé tai vào cửa nghe ngóng một lúc, lúc này bên trong phòng vẫn rất yên tĩnh.
“Chuyện này, vương gia vương phi, hai người đang làm gì vậy? Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo ạ.” Đỗ Khứ thận trọng gõ cửa: “Nương nương, chuyện này vô cùng cấp bách, xin người hãy đến cứu mạng”
Tần Lam Nguyệt bị Đông Phương Lý hỗn tới mức không thể thở nổi.
Sau khi nghe thấy tiếng nói của Đỗ Khứ ngoài cửa, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, vì vậy nàng đã tìm cơ hội mà đẩy Đông Phương Lý ra.
“ Tên ngốc Đỗ Khứ này.
Đông Phương Lý thấp giọng mắng, hiển nhiên là hắn không vừa lòng chút nào.
Mỗi lần đến lúc quan trọng thì đều có ôn thần đến phá đám.
“Không thể trách hắn được, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà ngươi lại phát điên như vậy” Tần Lam Nguyệt thu dọn quần áo rồi kích động nói.
Nàng mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
“Nương nương người xem xem còn cứu được không?” Đỗ Khứ đưa Hồng Tiêu đến trước mặt Tần Lam Nguyệt “Đây là ai vậy?” Tần Lam Nguyệt rùng mình khi nhìn thấy vết máu trên người nàng ta.
Nàng cố gắng chịu đựng sự kinh hãi mà mở to hai mắt ra nhìn Hồng Tiêu, mắt nàng ta vẫn còn hơi ướt.
Hơi thở của nàng ta rất yếu ớt, gần như là không còn thở nữa.
Mạch đập cũng yếu, có thể chết bất cứ lúc nào.
“Phần đầu đập mạnh, hơn nữa não cũng chấn động và bị chấn thương nội sọ, đúng là rắc rối thật.” Tần Lam Nguyệt đứng dậy: “Đỗ Khứ, đưa người vào đi, cố gắng đừng lay động nàng ta đấy”
Lúc nàng trở lại phòng, cố gắng viết đơn thuốc thì đột nhiên tay nàng run lên dữ dội.
Đông Phương Lý nắm lấy bàn tay đang run rẩy và lạnh lẽo của nàng, khế thì thầm: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, là do ta sợ máu thôi.” Tân Lam Nguyệt thở dài: “Nói ra thì cũng mất mặt thật, rõ ràng ta là một thái y nhưng khi thấy máu thì ta lại run lên và không tự chủ được bản thân mình như vậy.
Tuy trước đây ta đã rèn luyện rất nhiều vì muốn khắc phục được trở ngại này, nhưng tất cả đều vô ích”
/340
|