Đột nhiên biết được Tử Ngự vệ là một sự tồn tại đáng sợ như vậy, Tần Lam Nguyệt bỗng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng đế sai người bảo vệ nàng, theo dõi nàng, nhưng ai ngờ được rằng lại phái quân át chủ bài này tới chứ.
“Nếu gặp nguy hiểm, có thể gọi Tử Ngự vệ tới.” Đông Phương Lý vỗ về tay nàng an ủi: “Ngược lại ta lại cảm thấy đây là một chuyện tốt.”
“Bọn họ sẽ không quan sát chuyện của chúng ta đâu.
Không phải phụ hoàng đã từng nói một tháng chỉ cho phép nàng gọi một lần thôi sao, nàng cho rằng bọn họ nhàn rỗi tới mức nhìn chằm chằm vào nàng cả ngày như vậy ư?”
Không bị nhìn chằm chằm khi ăn uống và đi vệ sinh thì coi như Tần Lam Nguyệt cũng yên tâm hơn phần nào rồi.
Có con át chủ bài này, nàng cũng chẳng cần phải kiêng dè gì cả, nàng trang điểm sơ qua rồi đi ra ngoài cùng Hà Hương.
Tính cách của Hà Hương điềm đạm, rất ít nói.
Tần Lam Nguyệt hỏi một câu, nàng ta cũng trả lời một câu, bầu không khí có chút gượng gạo.
Nàng không hỏi được gì, cũng lười phải hỏi lại, nàng vén màn cửa lên rồi nhìn ra bên ngoài.
Càng đi về phía trước, cảnh vật lại càng xa lạ: “Đỗ Khứ, chúng ta đi nhầm đường rồi sao?” Nàng nhớ Thất vương phủ và Lư Dương vương phủ ở hai hướng ngược lại nhau, đáng lẽ phải đi về hướng cung Tử Vũ mới đúng chứ.
“Có lẽ Nương nương không biết rồi.” Đỗ Khứ giải thích nói: “Nếu như không có chiếu thư hoặc là lệnh bài thì chúng ta không thể vào cung Tử Vũ được, mà chỉ có thể đi vòng qua từ khu phố dân sinh mà thôi.
Cho dù nếu có lệnh bài, cũng không thể đi ngang qua cung Tử Vũ, bởi vì như thế sẽ bất kính với Hoàng thượng, vì vậy thông thường đều sẽ phải đi vòng qua.
“Thì ra là như vậy.” Tần Lam Nguyệt cảm thấy tầm mắt nhìn qua rèm cửa sổ quá hẹp, nàng xiết chặt áo khoác rồi đi tới ngồi bên ngoài xe ngựa.
“Thất vương phi, bên ngoài lạnh lắm, ngài vẫn nên vào trong ngồi đi” Hà Hương nói với vẻ khó xử.
“Tầm nhìn ở bên ngoài rộng hơn, ta muốn ngắm khu phố dân sinh một lát” Tần Lam Nguyệt cười nói: “Ta che kín mặt lại là được rồi, đừng lo lắng”
Hà Hương cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành đưa chăn bông và lò sửa ra.
Đây là lần đầu tiên Tần Lam Nguyệt tận mắt ngắm nhìn phố xá thời cổ đại.
Nghe nói con phố này là nơi sầm uất nhất Thành Văn Kinh.
Từng tòa nhà nối liền nhau san sát, mỗi cửa hàng đều treo cờ xí, nơi nào cũng đều mang một đặc sắc riêng, rất xinh đẹp và lộng lẫy.
Khi gió thổi, những bông tuyết đọng trên biển hiệu và nóc nhà đều bay lên, người đến người đi nhộn nhịp vô cùng.
Tần Lam Nguyệt nghe thấy tiếng rao bán thay nhau vang lên, nàng ngắm nhìn khu phố náo nhiệt rồi cảm thán nói: “Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, thế mà khu phố này vẫn có thể nhộn nhịp như vậy”
“Điều đó là đương nhiên rồi” Đỗ Khứ giơ ngón tay cái lên: “Đừng nói là mùa đông, càng về khuya lại càng thú vị hơn”
“Ồ?” Tần Lam Nguyệt lại nhớ đến Trầm Hương Lâu mà Đông Phương Lý đã từng đưa nàng tới.
Sau khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn hoa lâu gần đó nổi lên màu sắc sặc sỡ, các cô nương trang điểm lộng lẫy, hương thơm tràn ngập khắp con phố.
Nàng liếc mắt nhìn hắn: “Đêm đến, ngươi có thể tới Hoa Lâu để vui vẻ nhỉ?”
Đỗ Khứ đỏ mặt, giả bộ ngây ngô: “Nương nương đang nói cái gì thế, thuộc hạ nghe mà chẳng hiểu gì cả?”
“Ta bảo là nhìn ngươi đẹp trai như vậy, chắc chắn là được rất nhiều nữ hài tử để ý” Tần Lam Nguyệt hừ một tiếng: “Nghe vậy đã hiểu chưa?”
“Đa tạ Nương nương đã quá khen.” Đỗ Khứ vô cùng đắc ý, hắn được nước lấn tới: “Vương gia đứng đầu trong bảng xếp hạng những nam nhân đẹp trai nhất Thành Văn Kinh, còn thuộc hạ xếp vị trí thứ hai đấy”
Từ trước tới nay, Tần Lam Nguyệt chưa bao giờ thấy người nào mặt dày trơ trẽn như vậy.
Đỗ Khứ nhìn cũng không tồi, nhưng cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mức không tồi mà thôi, cách mức độ đẹp trai này khá xa, thậm chí hắn còn chẳng bằng Lục Tu.
“Ta nói thật đấy” Đỗ Khứ thấy nàng không tin, bèn vặn lại: “Ta đã tăng lên vị trí thứ hai mươi rồi, nếu bỏ chữ mươi đi thì chẳng phải là xếp thứ hai sao? Bảng xếp hạng đẩy rất có uy tín, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào thực lực.
/340
|