“Chuyện của ngày hôm nay không ai trong chúng ta là người vô tội cả, trong lòng người biết rõ.
Ta khuyên người không nên gây rối nữa, ngoan ngoãn về nhà đi!” Tần Lam Nguyệt cổ nén lại sự nông nổi mà không ra tay, nói tiếp: “Nếu còn tiếp tục ầm ĩ lên nữa thì không có lợi ích gì cho cả người và ta đâu”
“Về nhà sao? Nếu như hôm nay ta không xé được xác ngươi ra, ta tuyệt đối sẽ không về nhà.
Tần Lam Nguyệt, có bản lĩnh thì theo ta tiến cung, chúng ta hãy cứ để Hoàng hậu nương nương phán xử đúng sai.” Tô Điểm Sương hung hãng nói.
Từ nhỏ nàng ta đã được sống sung sướng trong nhung lụa, đây là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này nên nàng ta đã mất đi lý trí, tức giận đến mức muốn liều mạng.
Tần Lam Nguyệt thở dài một hơi,
Đúng là không thể nói lý lẽ với loại người tâm trí chưa trưởng thành, một thiếu nữ đang trong thời kỳ nổi loạn nghĩ rằng cả thiên hạ đang quay vòng quanh chính mình này được.
Nhất định phải dùng chút thủ đoạn đề nàng ta cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn cút đi.
“Nếu như người cứ nhất quyết đòi phần thắng bại, vậy cũng được thôi, ta sẽ chơi với người đến cùng” Tần Lam Nguyệt nói: “Quản sự cô nương, mau đến đây, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Nữ quản sự đang đang trong tình thế khó xử, thấy nàng hô hoán thế là vội vàng đi qua.
“Xin hỏi, sợi dây chuyền màu xanh ngọc dùng để đánh đàn trong tháng trước có giá trị là bao nhiêu?” Tần Lam
Nguyệt dẫn nàng ta sang một bên rồi thấp giọng hỏi.
“Một trăm lượng”
“Nếu như ta bán được một vạn lượng bạc, quản sự có thể làm theo những gì ta nói không?”
Nữ quản sự thấy Tần Lam Nguyệt lại có ẩn ý muốn có sợi dây chuyền đó, sắc mặt phát khổ nói: “Phu nhân, nếu như người thật sự thích sợi dây chuyền đó thì cửa hàng sẽ bảo sư phụ làm lại một cái giống y hệt như vậy tặng cho người, người xem như vậy có được không?”
Tần Lam Nguyệt khẽ cười: “Quản sự hiểu nhầm rồi, không phải là ta muốn có sợi dây chuyền đó, chỉ là mọi thứ bắt đầu từ sợi dây chuyền nên ta muốn sử dụng nó để giải quyết vấn đề mà thôi.
“Nếu như ta có thể bán được sợi dây chuyền đó với giá một vạn lượng, tất nhiên đó là một giao dịch hợp pháp, cả hai bên tự nguyện và có văn tự rõ ràng.
Quản sự, ngươi chỉ cần chia cho ta bốn nghìn lượng, ngoài ra cho phép ta tuỳ ý chọn thêm một vài món trang sức.
Sáu nghìn lượng còn lại xem như Tô nhị tiểu thư bồi thường vì đã gây rối ở Minh Nguyệt Lâu, ta sẽ làm cho cho nàng ta ngoan ngoãn trả tiền rồi rời đi.
Nàng nói.
“Nếu như ngươi không đồng ý, vậy thì ta sẽ không miễn cưỡng, ta sẽ đi ngay.
Cục diện rối rắm mà nhị tiểu thư của Tô gia gây ra cũng chỉ đành làm phiền các ngươi đến xử lý rồi.
Nữ quản sự im lặng một lúc rồi nói: “Người có cách có thể khiến Tổ nhị tiểu thư rời đi?”
“Tất nhiên rồi” Tần Lam Nguyệt nói: “Mà còn là khiến cho nàng ta cam tâm tình nguyện câm miệng không nói một lời nào mà rời đi.
“Ta đồng ý với người.
Nữ quản sự đau đầu nói: “Chúng ta mở cửa hàng là để làm ăn kinh doanh, chỉ cần là mua bán hợp pháp thì chúng ta sẵn sàng hợp tác với phu nhận.”
Tần Lam Nguyệt dặn dò nàng ta vài câu rồi sau đó trở lại trước mặt Tô Điểm Sương nói: “Ngươi chắc chắn muốn liều mạng với ta?”
“Ta sẽ xé xác ngươi ra.
Tô Điểm Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tô Điểm Sương, thân phận của ngươi đã bị lộ rồi.
Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Nếu như ngươi còn ầm ĩ thêm nữa thì với loại cô nương chưa lập gia đình như ngươi, với Tô gia, với Hoàng hậu nương nương, tất cả sẽ không có lợi ích gì.
Như thế này đi, mâu thuẫn giữa chúng ta bắt đầu từ sợi dây chuyền đó mà ra, vậy hãy sử dụng sợi dây chuyền này để phân định thẳng thua đi.”
Lời nói này đã chọc đến chỗ đau đớn của Tô Điểm Sương, nàng ta nghiến răng nghiến lợi như muốn gãy cả răng.
Sau khi mặt nạ bị kéo ra, rất nhiều người đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta.
Nếu như chuyện nàng ta bị đánh bị người có dã tâm truyền ra ngoài, thanh danh bị hủy hoại thì không nói, nhưng nếu để phụ thân biết được thì nàng ta chắc chắn sẽ phải chịu một trận trách phạt.
“Làm thế nào để phân thắng bại?” Tô Điểm Sương nhìn nàng một cách đầy oán hận.
“Đấu giá sợi dây chuyền này, người ra giá cao sẽ có được sợi dây chuyền, mà người có được sợi dây chuyền sẽ là người chiến thắng, người thua cuộc phải xin lỗi người thắng, ngươi cảm thấy thế nào?” Tần Lam Nguyệt nói.
Mục đích ban đầu của Tô Điểm Sương chính là một tay làm cho người ta ghét bỏ Tần Lam Nguyệt.
Gia gia và phụ thân đã ra lệnh cấm không cho gây sự bên ngoài nữa, nàng ta cũng chỉ là thùng rỗng kêu to cho nên không dám làm cho mọi chuyện thật sự trở nên lớn hơn.
Nghe đề nghị Tần Lam Nguyệt, nàng ta nghĩ rằng có thể phân định thắng thua bằng sợi dây chuyền thì cũng coi như bình ổn được chuyện này, cũng có thể giải tỏa được tâm trạng xấu.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Nàng ta nói.
“Vậy thì ta sẽ lập một văn tự.” Tần Lam Nguyệt bảo nữ quản sự cầm giấy bút đến.
/340
|