Tần Lam Nguyệt hơi nhíu mày.
Chỉ nghe mỗi giọng nói đã đoán được tình hình của Nguyệt Lộ quận chúa tương đối không ổn.
Nàng bước vào trong phòng, sau khi nhìn rõ người ở trên giường, suýt chút nữa sợ hãi mà kêu thành tiếng.
Mới mấy ngày không gặp, thiếu nữ đẫy đà kia giờ đây đã gầy tới mức da bọc lấy xương rồi.
Khuôn mặt tròn trịa gầy thành mặt nhọn, trong đôi mắt to tròn chứa đầy tử khí.
“Hà Hương, ngươi ra ngoài đi.” Nguyệt Lộ quận chúa yếu ớt vẫy tay.
“Thất vương phi, ngươi cứ tùy ý ngồi.
Tần Lam Nguyệt ngồi đến bên cạnh nàng ấy, nhìn ở khoảng cách gần, dung mạo nàng ấy tiều tuy, đầu tóc tán loạn, da thịt lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người, xương ở bên dưới da gồ ghề, càng khiến người ta nhìn mà thấy giật mình.
“Nguyệt Lộ, mới được có mấy ngày, sao ngươi lại biến thành cái dạng này rồi?” Nàng cả kinh hỏi,
Nguyệt Lộ quận chúa dùng đôi mắt trống rỗng nhìn nàng.
Sau khi khuôn mặt gầy đi thì cặp mắt đó hõm thật sâu xuống, ánh lên khuôn mặt tiều tuy ấy, trông vô cùng sợ hãi.
“Vì sao phải cứu ta?”
“Để ta chết đi tốt biết bao? Tại sao ngươi phải lo chuyện bao đồng chứ?”
“Nếu như lúc đó có thể chết, vậy thì ta sẽ không cần phải trải qua những thứ này.
Vì sao người lại cứu ta, vì sao chứ?”
Nguyệt Lộ dùng giọng nói khàn khàn để lên án, phảng phất giống như một bà lão.
Tân Lam Nguyệt âu sầu.
Nguyệt Lộ phải gánh chịu nỗi đau khổ lớn đến nhường nào nên mới chỉ trong không đến mười ngày liền biến thành cái dạng này.
“Vì sao lại cứu ta chứ?”
“Vì sao không để cho ta chết đi?”
Nguyệt Lộ đau đớn gào thét, nàng ấy muốn khóc, thế nhưng nước mắt đã rơi cạn rồi.
“Bởi vì ta là đại phu.
Tần Lam Nguyệt nói: “Phải có trách nhiệm với lời thề mình từng nói ra.”
“Ở trong hoàn cảnh đó, ta không thể nào thấy chết mà không cứu, Nguyệt Lộ, đừng có giày vò bản thân nữa có được không?”
“Tại sao vậy?” Nguyệt Lộ vẫn tự hỏi tự đáp như cũ, bàn tay như chân gà nắm chặt lấy xiêm y ở trước ngực.
“Nếu như ngươi không lo chuyện bao đồng, vậy thì ta sẽ không cần phải đau khổ như vậy.
Ta đau khổ, ta buồn lắm, mỗi ngày đều không có cách nào chìm vào giấc ngủ, cũng không nuốt nổi bất cứ một thứ gì.”
“Ta” Nàng ấy ôm lấy đầu, vô cùng đau khổ: “Vì sao ta phải trải qua những thứ này? Vì sao lại là ta chứ?”
Tần Lam Nguyệt thở một hơi thật dài, đưa tay ra ôm nàng ấy vào lòng: “Nguyệt Lộ, nói cho ta biết, người đã tìm cái chết mấy lần rồi?”
“Mỗi giờ mỗi phút đều có người ở bên cạnh trồng chừng ta, ta muốn chết cũng không chết nổi.
Ta đau khổ quá rồi.
“Ngươi không thể chết được, vậy nên mới tuyệt thực sao?” Tần Lam Nguyệt thừa cơ bắt lấy cổ tay của nàng ấy.
Mạch tượng cực kỳ suy yếu, nàng ấy gầy tới mức da bọc lấy xương như vậy, hiển nhiên là do bị đói.
“Nguyệt Lộ.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt lạnh như bằng: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, ngươi sẽ không chống đỡ được lâu nữa đâu.
Một người chết đến ba lần rồi vẫn chưa đủ sao?”
“Hôm ở Cát Tường Nhật đó ngươi chưa chết, đập đầu vẫn chưa chết, tuyệt thực nhiều ngày như vậy cũng vẫn chưa lấy đi được cái mạng này của ngươi.
Những thứ này vẫn còn chưa đủ sao?”
“Ta đã không có cách nào sống tiếp rồi” Nguyệt Lộ dắt cổ họng đã khàn đặc: “Ta còn mặt mũi gì mà sống tiếp đây?”
“Ngươi không có mặt mũi sống, chẳng lẽ có mặt mũi đi chết sao?” Tần Lam Nguyệt nằm lấy bờ vai của nàng ấy “Lư Dương Vương đã nói với ta rồi, phụ mẫu của người mất sớm, ngươi là do một tay lão nhân gia nuôi lớn.
Người có từng nghĩ tới hay chưa, nếu như người chết rồi, ngài ấy sẽ như thế nào không?”
“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới, một nam nhân cứng rắn như vậy, lúc nghe tin người sống lại thì vui đến phát khóc, mừng rõ như một đứa trẻ vậy”
“Nguyệt Lộ” Tần Lam Nguyệt nhìn vào mắt của nàng ấy: “Chút chuyện người gặp phải này căn bản chẳng đáng là chuyện gì cả, đừng để cho tổ phụ của người kẻ đầu bạc tiền người đầu xanh có được không?”.
/340
|