“Thứ này rất đẹp, nhưng giữ lại cho ta dùng thật sự quả lãng phí rồi.” Nguyệt Lộ vẫn như trước, đem trâm cài tốc trả lại cho nàng.
Tần Lam Nguyệt thở dài.
“Lúc ấn vào cơ quan, trâm cài sẽ xuất hiện sương mù nhàn nhạt, thiết kế này vô cùng độc đáo, mà có cơ quan cũng đồng nghĩa với trong này trống rỗng.” Nàng lấy ra mấy chiếc châm độc đã cải tiến, đặt vào chỗ lĩnh động, đồng lại: “Chỗ này giấu một ít châm độc, để người dùng phòng thân.
Ta biết người có võ công, nếu mang thêm ít đồ phòng thân thì cũng không mất gì cả.
Nhận lấy đi” Nguyệt Lộ hả miệng ngạc nhiên nhưng không có ý cự tuyệt nữa.
Tân Lam Nguyệt nhìn sắc trời đã trở tối, đứng lên cáo
Đỗ Khứ canh giữ ngoài cửa Lư Dương Vương phủ, nhìn thấy Tần Lam Nguyệt đi ra, chăm chú quan sát nàng một lượt từ đầu xuống chân, thấy nàng bình an không tổn hại dù chỉ là một cọng lông, mới ngẩng đầu lên trời cúi lạy cầm ta, thở phào nhẹ nhõm.
“Người lên cơn điên gì thế?” Tân Lam Nguyệt không nói gì.
“Thuộc hạ lo lắng thôi ạ.
Đỗ Khứ nói: “Nguyệt Lộ tập võ từ nhỏ, công phu không tệ, tính cách cũng không vừa, thuộc hạ sợ người và nàng ta xảy ra xung đột”
“Trạng thái tinh thần của Nguyệt Lộ cực kỳ kém, đừng nói đến động thủ, cho dù giao tiếp với người khác cũng vô cùng khó khăn.
Tần Lam Nguyệt khoanh tay, nhìn về phía mặt trời đỏ nơi chân trời xa xăm.
Mùa đông, mặt trời không chói chang, chỉ như một cái đĩa phớt hồng ai treo giữa không trung cao rộng, chầm chậm mờ đi, ẩn giữa nền trời.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta đi thôi”
“Thất vương phi, mời lên xe” Hà Hương hô to gọi xe ngựa đến, kéo mở tấm rèm xe.
“Đa tạ.
Ngay lúc Tần Lam Nguyệt giẫm lên ghế kê chuẩn bị bước lên xe ngựa, bỗng từ xa có tiếng vó ngựa vọng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo.
Xe ngựa của Thất vương phủ nhanh chóng chạy lại.
Cỗ xe ngựa đó dừng lại trước mặt nàng, tấm rèm xe bị người ta hất lên.
“Lên xe.
Là giọng điệu mất kiên nhẫn của Đông Phương Lý.
Tần Lam Nguyệt ngơ cả người.
Đông Phương Lý đến đón nàng sao? “Còn ngơ ra đấy làm gì?” Đông Phương Lý không vui, chìa tay về phía nàng; “Lại đây.”
“Hơ” Tần Lam Nguyệt cười với Hà Hương, tỏ ý có lỗi, rồi nắm lấy tay Đông Phương Lý.
Sau khi nàng lên xe, Đông Phương Lý thuận thế vỗ vào thân ngựa, ngựa ta ngửa mặt lên trời hí dài, chạy thật nhanh về phía trước.
Đỗ Khứ nhìn theo cỗ xe ngựa đã chạy xa, vươn tay gọi: “Ơ, Vương gia, Vương phi, còn ta thì sao? Hai người quên mất ta này.” Hắn đuổi theo xe ngựa một hồi lâu, thật sự không đuổi kịp ngựa, từ bỏ việc vật lộn.
“Ngươi bỏ lại Đỗ Khứ rồi” Tần Lam Nguyệt nằm gọn trong lòng Đông Phương Lý: “Xa như vậy, trời cũng đã tối, đến khi nào hắn mới về đến nhà chứ?”
“Không cần lo cho hắn, hắn tự sẽ có cách.” Đông Phương Lý lạnh lùng trả lời.
Sau khi tiến vào đường phố, tốc độ của xe ngựa dần chậm lại.
“Sao người lại tới đây? Không phải người từng nói ngươi không tiện vào Lư Dương Vương phủ hay sao?” Tần Lam Nguyệt tìm chỗ vững chắc rồi ngồi xuống.
“Chỉ là đi đường ngang qua thôi, sao người lại ở đó lâu như vậy?” Phương Đông Lý thật sự không được vui.
Tần Lam Nguyệt không trở về, hắn trong Vương phủ càng chờ càng hoảng sợ, hắn sợ xảy ra chuyện gì, thật sự không chờ nổi nữa mới gấp rút tới.
Vẫn may nàng vẫn an toàn.
“Lúc tới Lư Dương Vương phủ có xảy ra chút chuyện, ta đi Minh Nguyệt Lâu một chuyến “Minh Nguyệt Lâu?” Đông Phương Lý nhíu mày.
“Ừ” Tần Lam Nguyệt đem mấy chuyện nửa đường bị theo dõi, dừng lại tại Minh Nguyệt Lâu, trừng phạt Tô Điểm Sương kể lại một cách đơn giản cho hắn nghe, duy chỉ có chuyện gặp Bạch Lâm Uyên là giấu không nói.
“Nha đầu đó” Đông Phương Lý khế khép hờ mắt: “Không cần để ý nàng ta, một kẻ ngu xuẩn, không có đầu óc.”
“Chính xác” Tần Lam Nguyệt vô cùng đồng tình.
Hành vi của Tô Điểm Sương quá mức ấu trĩ, có điểm giống với tính tình của nguyên chủ, lỗ mãng ngu xuẩn, mới khích một chút đã tức giận đến mức muốn nổ tung trời đất.
/340
|